Một Đời Bình Yên
-
Chương 13
Cuộc sống của tôi kể từ ngày Vân Anh dọn về đây ở mới nhiều "màu sắc". Điển hình là buổi tối hôm đó, tôi đang nằm dài trên giường nói chuyện với Yến, thì có mấy tiếng gõ cửa dồn dập. Chú già ngồi đọc sách, tiện thể ra mở cửa luôn.
Tôi không tin vào mắt mình, Vân Anh xuất hiện với bộ váy ngủ ngắn cũn cỡn cứ đứng uốn éo, giọng điệu lả lơi:
- Anh sang xem hộ em cái máy tính với, không biết làm sao mà từ chiều đến giờ màn hình cứ bị nhiều vạch trắng lắm.
Chú già nhà tôi hất cằm chẳng quan tâm:
- Tôi không phải thợ sửa máy tính đâu.
- Em biết, nhưng lúc nãy nghe Trâm nói anh sửa cũng giỏi lắm.
- Bây giờ tôi đang bận, cô mang lên tầng 3 nhờ Huy hay Hùng sửa cho. Vợ tôi tính trẻ con hay ghen, cô ấy mà nhìn thấy tôi khó xử lắm.
- Anh Duy và Hà tình cảm làm em ngưỡng mộ quá. Em cũng chỉ mong sau này, tìm được một người như anh thôi. Nếu anh thấy khó xử thì cứ để em bảo với Hà một tiếng cũng được.
Tôi phát cáu rồi đấy, bình thường cô ta tác oai tác quái dưới nhà thế nào tôi không thèm chấp, nhưng bây giờ cô ta đang tìm tới tận cửa dụ dỗ chú già của tôi đấy. Ban đầu tôi thấy mẹ chồng xếp cho cô ta ở đối diện phòng vợ chồng tôi, thì tôi đã nghi ngờ rồi. Có khi nào đây là kế hoạch bẩn thỉu của bọn họ không? Nghe Mai nói hôn sự của tôi mẹ chồng không đồng ý đâu, chỉ có điều bố chồng kiên quyết quá nên bà phải nghe theo thôi. Đã thế tôi đấu với các người đến cùng, để mất chồng vào tay kẻ khác là điều tôi không chấp nhận nổi...
Đứng dậy tôi nấp sâu vào bên trong, xác định Vân Anh không nhìn thấy tôi mới cất giọng bẽn lẽn:
- Anh ơi lấy hộ em bộ quần áo, em để quên ngoài giường rồi.
Chú già nghe chắc bất ngờ lắm, nhưng tôi kệ. Việc quan trọng nhất bây giờ là tôi phải đối phó với con hồ li tinh ngoài kia đã. Chị không ra tay nên mày tưởng chị đần chứ gì? Nhầm to rồi con ơi. Cứ đợi mà xem nhé. Qua khe nhỏ tôi thấy mặt cô ta cứ đơ ra, biết mình đang đi đúng đường, tôi lại bồi thêm câu nữa cho tức cả thêm:
- Nhanh lên anh..Sao lâu thế...?
Nhìn vẻ bề ngoài chú già nhà tôi hay cau có gắt gỏng, chứ lúc này thông minh giảo hoạt lắm. Biết tôi chọc tức Vân Anh, nên cũng không lật bài của tôi:
- Anh biết rồi..Đợi anh chút..Giờ anh vào luôn đây..Sao đi tắm có mỗi bộ quần áo còn quên thế?
Quay sang Vân Anh khuôn mặt chú già lạnh tanh, chín phần là muốn đuổi khách:
- Chuyên ngành của tôi là kinh tế không phải thợ sửa chữa máy tính, lần sau có nhờ thì cô cứ lên thẳng tầng 3. Huy và Hùng hai đứa nó đều có thể giúp cô. Còn giờ tôi vào lấy quần áo cho Hà đã...
Mụ Vân Anh tức tối lắm mà không làm gì được, trong này tôi phải bịt miệng cố nín cười đấy. Đấu với tiểu tam không lầy không thắng nổi đâu.
Chú già đóng cửa phòng " rầm " một cái, cong đôi môi quyến rũ lên:
- Vào tắm đi, tôi lấy quần áo cho.
Giời ạ..Nay còn biết đường trêu tôi cơ đấy, cái mặt vênh váo kênh kiệu lắm thể nào cũng có ngày bị nghiệp quật cho mà xem.
Tôi cũng chu mỏ lên trêu lại, chứ sợ gì:
- Tưởng chú sang sửa máy tính cho mỹ nhân cơ mà.
- Ờ..Tôi cũng định thế, nhưng tự nhiên có người nào loi choi nhảy ra phá hỏng hết mộng đẹp của tôi.
Đến đây thì tôi chịu thua lão này thật rồi, vùng vằng nhảy lên giường đắp chăn kín mít. Một lúc lâu sau, tôi không thấy bất cứ động thái gì, mới từ từ ngóc đầu ra thám thính:
- Nếu so sánh giữa bánh bao không nhân và tivi màn hình phẳng thì tôi miễn cưỡng thích tivi hơn.
Câu nói đột ngột ngớ ngẩn của chú già làm tôi giật mình, nhưng cũng kịp thời nhận ra chú ta đang ám chỉ điều gì. Tuy trong lòng đỡ bực rồi, nhưng bên ngoài tôi còn cố làm vẻ thêm chút nữa cho sang:
- Chú mới là tivi màn hình phẳng ý. Bảo sao bây giờ chú vẫn bị ế.
- Ai bảo nhóc tôi bị ế?
Trong phòng tối om, chỉ có ánh đèn ngủ màu vàng yếu ớt phát ra mập mờ. Tôi không nhìn rõ biểu hiện trên khuôn mặt chú già, nên cũng không biết trong đầu chú đang nghĩ cái gì nữa. Chỉ cãi bừa theo phản xạ thôi:
- Thế người yêu chú đâu?
Nói ra câu này, tim tôi hình như bị " lỡ " một nhịp đập. Không rõ lí do là gì chỉ thấy hơi hụt hẫng trong lòng, cảm giác khó tả lắm:
- Có nói nhóc cũng không tin đâu. Ngủ đi muộn rồi đấy...
- ----------
Trong phòng Vân Anh, cô ta tức tối tay đấm mạnh vào mấy con gấu bông ở cuối giường:
- Khốn kiếp. Các người dám hùa nhau sỉ nhục tôi sao?
- Tôi không tha cho các người đâu, cứ chờ đấy. Thứ tôi muốn từ trước đến giờ đều phải thuộc về tôi. Tình yêu hay tiền bạc tôi nhất định không bỏ qua gì hết.
Trên mặt bàn trang điểm, chuông điện thoại báo có tin nhắn gửi đến:
- Lão Duy có dính thính của cậu không?
Xác nhận người gửi là Trâm thì Vân Anh mới trả lời lại:
- Khó phết đấy. Con vợ lão ta cũng không phải dạng vừa đâu.
- Tớ cảnh báo cậu rồi mà.
- Tính tớ từ trước đến giờ, chuyện gì càng khó thì càng muốn thử nên cậu yên tâm tớ không bỏ của chạy lấy người đâu.
- Tớ tin tưởng cậu nên mới dám nhờ, cậu đừng làm tớ thất vọng đấy.
- Cho tớ thêm một thời gian nữa, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy tớ làm được những gì..
- Tớ cũng tính toán kĩ càng lắm rồi, muốn hạ gục lão Duy cách nhanh chóng và hiệu quả nhất là phá hỏng cuộc hôn nhân của hai người họ. Khi không có sự hậu thuẫn của nhà vợ, một mình lão đơn phương độc mã sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều. Cậu chỉ cần tấn công vào điểm đó thôi, còn mọi chuyện khác cứ để tớ lo cho.
- Cậu nhớ thỏa thuận ban đầu của chúng mình đấy. Tớ ra sức giúp đỡ cậu, thành công rồi quên công lao của tớ là không được nhé.
- Okii. Tớ nói được làm được...
Huy nằm cạnh Trâm, liếc qua màn hình điện thoại khinh bỉ:
- Có tin được không đấy? Lằng nhằng mất cả chì lẫn chài thì đừng trách tôi không báo trước.
- Anh thì biết cái gì? Cứ nằm yên đấy chờ kết quả thôi, đừng quan tâm những chuyện khác.
- Đàn bà các cô sao thâm hiểm thế?
- Anh chửi đàn bà bọn tôi mà không nhìn lại chính mình là cái loại gì? Có hơn ai không mà lúc nào ra vẻ đạo đức, thanh cao. Tôi nói thẳng nhé tuy tôi thâm hiểm, nhưng cũng không đáng khinh bằng anh. Vì lợi ích cá nhân sẵn sàng tính kế với cả bố đẻ mình..
Huy trợn mắt lườm cảnh cáo Trâm:
- Biết tôi thế rồi thì im mồm đi, đừng chọc tức tôi. Tôi không nể nang gì cô đâu...
Trâm biết mình lỡ lời, nên cười hề hề làm hòa với Huy luôn:
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Anh đừng để bụng nhé.
- Bây giờ cô và tôi đang ngồi chung trên một con thuyền, ai đúng ai sai tôi chưa nói đến nhưng nếu thuyền bị chìm thì không chỉ một mình tôi chết. Cô làm cái gì cũng nên cân nhắc nặng nhẹ, đừng quá đà hiếu chiến mà làm hỏng việc lớn của tôi.
- Tôi biết mà. Lần này cứ coi như tôi lắm mồm đi.
- Còn chuyện này nữa, tôi nhắc đi nhắc lại nhiều lần rồi nhưng vẫn muốn cô phải ghi nhớ sự thật tôi là " gay " cô mà hé răng ra tôi thề không để cô sống yên ổn đâu.
- Sao anh nói lắm thế? Tôi không phải trẻ con, tôi biết mình đang làm gì.
- Tốt nhất là như vậy..
Hai con người hai tính cách, nhưng có một điểm chung không bao giờ thay đổi đó là vì tiền bạc, danh vọng sẵn sàng làm những điều bẩn thỉu, hèn hạ trái với lương tâm đ*o đức pháp luật...
Tôi không tin vào mắt mình, Vân Anh xuất hiện với bộ váy ngủ ngắn cũn cỡn cứ đứng uốn éo, giọng điệu lả lơi:
- Anh sang xem hộ em cái máy tính với, không biết làm sao mà từ chiều đến giờ màn hình cứ bị nhiều vạch trắng lắm.
Chú già nhà tôi hất cằm chẳng quan tâm:
- Tôi không phải thợ sửa máy tính đâu.
- Em biết, nhưng lúc nãy nghe Trâm nói anh sửa cũng giỏi lắm.
- Bây giờ tôi đang bận, cô mang lên tầng 3 nhờ Huy hay Hùng sửa cho. Vợ tôi tính trẻ con hay ghen, cô ấy mà nhìn thấy tôi khó xử lắm.
- Anh Duy và Hà tình cảm làm em ngưỡng mộ quá. Em cũng chỉ mong sau này, tìm được một người như anh thôi. Nếu anh thấy khó xử thì cứ để em bảo với Hà một tiếng cũng được.
Tôi phát cáu rồi đấy, bình thường cô ta tác oai tác quái dưới nhà thế nào tôi không thèm chấp, nhưng bây giờ cô ta đang tìm tới tận cửa dụ dỗ chú già của tôi đấy. Ban đầu tôi thấy mẹ chồng xếp cho cô ta ở đối diện phòng vợ chồng tôi, thì tôi đã nghi ngờ rồi. Có khi nào đây là kế hoạch bẩn thỉu của bọn họ không? Nghe Mai nói hôn sự của tôi mẹ chồng không đồng ý đâu, chỉ có điều bố chồng kiên quyết quá nên bà phải nghe theo thôi. Đã thế tôi đấu với các người đến cùng, để mất chồng vào tay kẻ khác là điều tôi không chấp nhận nổi...
Đứng dậy tôi nấp sâu vào bên trong, xác định Vân Anh không nhìn thấy tôi mới cất giọng bẽn lẽn:
- Anh ơi lấy hộ em bộ quần áo, em để quên ngoài giường rồi.
Chú già nghe chắc bất ngờ lắm, nhưng tôi kệ. Việc quan trọng nhất bây giờ là tôi phải đối phó với con hồ li tinh ngoài kia đã. Chị không ra tay nên mày tưởng chị đần chứ gì? Nhầm to rồi con ơi. Cứ đợi mà xem nhé. Qua khe nhỏ tôi thấy mặt cô ta cứ đơ ra, biết mình đang đi đúng đường, tôi lại bồi thêm câu nữa cho tức cả thêm:
- Nhanh lên anh..Sao lâu thế...?
Nhìn vẻ bề ngoài chú già nhà tôi hay cau có gắt gỏng, chứ lúc này thông minh giảo hoạt lắm. Biết tôi chọc tức Vân Anh, nên cũng không lật bài của tôi:
- Anh biết rồi..Đợi anh chút..Giờ anh vào luôn đây..Sao đi tắm có mỗi bộ quần áo còn quên thế?
Quay sang Vân Anh khuôn mặt chú già lạnh tanh, chín phần là muốn đuổi khách:
- Chuyên ngành của tôi là kinh tế không phải thợ sửa chữa máy tính, lần sau có nhờ thì cô cứ lên thẳng tầng 3. Huy và Hùng hai đứa nó đều có thể giúp cô. Còn giờ tôi vào lấy quần áo cho Hà đã...
Mụ Vân Anh tức tối lắm mà không làm gì được, trong này tôi phải bịt miệng cố nín cười đấy. Đấu với tiểu tam không lầy không thắng nổi đâu.
Chú già đóng cửa phòng " rầm " một cái, cong đôi môi quyến rũ lên:
- Vào tắm đi, tôi lấy quần áo cho.
Giời ạ..Nay còn biết đường trêu tôi cơ đấy, cái mặt vênh váo kênh kiệu lắm thể nào cũng có ngày bị nghiệp quật cho mà xem.
Tôi cũng chu mỏ lên trêu lại, chứ sợ gì:
- Tưởng chú sang sửa máy tính cho mỹ nhân cơ mà.
- Ờ..Tôi cũng định thế, nhưng tự nhiên có người nào loi choi nhảy ra phá hỏng hết mộng đẹp của tôi.
Đến đây thì tôi chịu thua lão này thật rồi, vùng vằng nhảy lên giường đắp chăn kín mít. Một lúc lâu sau, tôi không thấy bất cứ động thái gì, mới từ từ ngóc đầu ra thám thính:
- Nếu so sánh giữa bánh bao không nhân và tivi màn hình phẳng thì tôi miễn cưỡng thích tivi hơn.
Câu nói đột ngột ngớ ngẩn của chú già làm tôi giật mình, nhưng cũng kịp thời nhận ra chú ta đang ám chỉ điều gì. Tuy trong lòng đỡ bực rồi, nhưng bên ngoài tôi còn cố làm vẻ thêm chút nữa cho sang:
- Chú mới là tivi màn hình phẳng ý. Bảo sao bây giờ chú vẫn bị ế.
- Ai bảo nhóc tôi bị ế?
Trong phòng tối om, chỉ có ánh đèn ngủ màu vàng yếu ớt phát ra mập mờ. Tôi không nhìn rõ biểu hiện trên khuôn mặt chú già, nên cũng không biết trong đầu chú đang nghĩ cái gì nữa. Chỉ cãi bừa theo phản xạ thôi:
- Thế người yêu chú đâu?
Nói ra câu này, tim tôi hình như bị " lỡ " một nhịp đập. Không rõ lí do là gì chỉ thấy hơi hụt hẫng trong lòng, cảm giác khó tả lắm:
- Có nói nhóc cũng không tin đâu. Ngủ đi muộn rồi đấy...
- ----------
Trong phòng Vân Anh, cô ta tức tối tay đấm mạnh vào mấy con gấu bông ở cuối giường:
- Khốn kiếp. Các người dám hùa nhau sỉ nhục tôi sao?
- Tôi không tha cho các người đâu, cứ chờ đấy. Thứ tôi muốn từ trước đến giờ đều phải thuộc về tôi. Tình yêu hay tiền bạc tôi nhất định không bỏ qua gì hết.
Trên mặt bàn trang điểm, chuông điện thoại báo có tin nhắn gửi đến:
- Lão Duy có dính thính của cậu không?
Xác nhận người gửi là Trâm thì Vân Anh mới trả lời lại:
- Khó phết đấy. Con vợ lão ta cũng không phải dạng vừa đâu.
- Tớ cảnh báo cậu rồi mà.
- Tính tớ từ trước đến giờ, chuyện gì càng khó thì càng muốn thử nên cậu yên tâm tớ không bỏ của chạy lấy người đâu.
- Tớ tin tưởng cậu nên mới dám nhờ, cậu đừng làm tớ thất vọng đấy.
- Cho tớ thêm một thời gian nữa, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy tớ làm được những gì..
- Tớ cũng tính toán kĩ càng lắm rồi, muốn hạ gục lão Duy cách nhanh chóng và hiệu quả nhất là phá hỏng cuộc hôn nhân của hai người họ. Khi không có sự hậu thuẫn của nhà vợ, một mình lão đơn phương độc mã sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều. Cậu chỉ cần tấn công vào điểm đó thôi, còn mọi chuyện khác cứ để tớ lo cho.
- Cậu nhớ thỏa thuận ban đầu của chúng mình đấy. Tớ ra sức giúp đỡ cậu, thành công rồi quên công lao của tớ là không được nhé.
- Okii. Tớ nói được làm được...
Huy nằm cạnh Trâm, liếc qua màn hình điện thoại khinh bỉ:
- Có tin được không đấy? Lằng nhằng mất cả chì lẫn chài thì đừng trách tôi không báo trước.
- Anh thì biết cái gì? Cứ nằm yên đấy chờ kết quả thôi, đừng quan tâm những chuyện khác.
- Đàn bà các cô sao thâm hiểm thế?
- Anh chửi đàn bà bọn tôi mà không nhìn lại chính mình là cái loại gì? Có hơn ai không mà lúc nào ra vẻ đạo đức, thanh cao. Tôi nói thẳng nhé tuy tôi thâm hiểm, nhưng cũng không đáng khinh bằng anh. Vì lợi ích cá nhân sẵn sàng tính kế với cả bố đẻ mình..
Huy trợn mắt lườm cảnh cáo Trâm:
- Biết tôi thế rồi thì im mồm đi, đừng chọc tức tôi. Tôi không nể nang gì cô đâu...
Trâm biết mình lỡ lời, nên cười hề hề làm hòa với Huy luôn:
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Anh đừng để bụng nhé.
- Bây giờ cô và tôi đang ngồi chung trên một con thuyền, ai đúng ai sai tôi chưa nói đến nhưng nếu thuyền bị chìm thì không chỉ một mình tôi chết. Cô làm cái gì cũng nên cân nhắc nặng nhẹ, đừng quá đà hiếu chiến mà làm hỏng việc lớn của tôi.
- Tôi biết mà. Lần này cứ coi như tôi lắm mồm đi.
- Còn chuyện này nữa, tôi nhắc đi nhắc lại nhiều lần rồi nhưng vẫn muốn cô phải ghi nhớ sự thật tôi là " gay " cô mà hé răng ra tôi thề không để cô sống yên ổn đâu.
- Sao anh nói lắm thế? Tôi không phải trẻ con, tôi biết mình đang làm gì.
- Tốt nhất là như vậy..
Hai con người hai tính cách, nhưng có một điểm chung không bao giờ thay đổi đó là vì tiền bạc, danh vọng sẵn sàng làm những điều bẩn thỉu, hèn hạ trái với lương tâm đ*o đức pháp luật...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook