Buổi trưa cuối tuần bọn họ trở lại quê của Đường Hải Nhân, một ngôi nhà trệt ở trong ngõ, ba mẹ cô, anh hai, chị dâu, chị ba, anh rể, em trai út và cháu trai, tất cả đã ở trong nhà chờ hai người bọn họ.

Bề ngoài, gia thế Mạc Kiệt xuất chúng, cùng với cách nói năng nho nhã lễ độ rất nhanh đã thắng được hảo cảm của mọi người, hơn nữa anh trai của Đường Hải Nhân làm cảnh sát đã lén điều tra em rể tương lai, trước giờ không có ăn chơi chác tán gái gú bài bạc gì hết, trong hộ tịch cũng thực sự chỉ còn hắn một người.

Thân thế đáng thương làm cho người của Đường gia trung hậu thành thật cảm thấy thương cảm hơn một phần cho hắn, mẹ Đường và chị dâu còn riêng vì hắn mà làm một bàn đầy món ăn sở trường mà quy mô của nó chỉ có khi mừng năm mới để chiêu đãi đứa con rể tương lai này, một đám người trò chuyện với nhau thật vui.

Chạng vạng, Mạc Kiệt nhận được điện thoại từ trợ lý, phải sớm hơn thời gian dự định về Đài Bắc xử lý sự tình.

“Thật có lỗi, đã nói muốn ở lại một đêm, anh lại bỏ lại một mình em về trước.” Hắn để cho cô tiễn đến ngoài cửa Đường gia, lần này thực sự hắn rất có cảm giác lưu luyến không rời, bất đắc dĩ không đi không được.

Đường Hải Nhân cười lắc đầu, thông cảm nói: “Công việc quan trọng hơn mà, hơn nữa em không phải một mình, nơi này là nhà của em, anh không thấy được bên trong một đám người nhà ầm ầm và cháu nhỏ đáng yêu đến chảy nước miếng này sao? Đúng hay không nha?” Cô giơ lên “tiểu tráng anh”(đứa bé khỏe mạnh) ở trong lòng cùng cô đi ra tiễn khách rồi cô dùng khăn lau nước miếng bên miệng đứa bé, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm nhũn một cái, chọc cháu cười khanh khách.

“Nhà em thật sự rất náo nhiệt, hoàn toàn khác nhà anh.” Tám tuổi trở đi, cuộc sống của gia đình hắn cũng chỉ có thể sử dụng một từ “quạnh quẽ” để hình dung, ông nội luôn vội vàng công tác, người lớn ở cạnh bên người hắn không phải là người hầu thì chính là gia sư, chưa bao giờ là người nhà, vì thế bất tri bất giác, đối với trường hợp cả gia đình tụ họp cùng nhau líu ríu, ngồi cùng bàn ăn cơm thân thiện như vậy, ngược lại hắn không quen mấy. Khi bị mọi người vây quanh cho “thử ôm” bé sơ sinh nằm sấp, cảm giác lại là không được tự nhiên cho lắm.

“Về sau anh cũng là một phần tử của nhà chúng em, hoan nghênh gia nhập.” Đường Hải Nhân khoa tay nhỏ béo ngắn của cháu, trong lòng cảm thấy lời của hắn nghe ra có chút tịch mịch, nhưng cô âm thầm hứa hẹn về sau sẽ yêu hắn, cùng hắn bên nhau cả đời, vĩnh viễn sẽ không lại để cho hắn làm bạn với tịch mịch.

Tiểu tráng anh dường như đang phụ họa nhảy nhót đá chân, cười rớt núm vú cao su trong miệng.

“Xem cháu hoan nghênh ta như vậy, chuyện phun sữa sẽ không cùng cháu tính sổ.” Hắn đem núm vú cao su đút lại vào miệng đứa bé, đột nhiên có chút hổ thẹn vừa rồi có một lần suy nghĩ muốn ném tiểu tử này ra ngoài cửa sổ, không nghĩ tới quần áo sạch sẽ vốn chuẩn bị ngủ lại một đêm sẽ dùng vào lúc này.

Hắn đưa tay giỡn với đứa bé không ngừng, nhìn cô gái thiên chân khả ái giống như đứa bé, trong lòng chảy qua một trận cảm giác nóng hừng hực. Bởi vì xa lạ, cho nên không xác định được cảm xúc này có phải kêu là cảm động hay không, nhưng hắn thực xác định mình đã vì cô gái này mà tâm động không ngớt, rất muốn tham gia vào nhân sinh của cô, gia nhập vào gia đình của cô.

Tuy rằng còn không quen mấy, nhưng hắn cũng không bài xích bầu không khí gia đình ấm áp lại vui vẻ này, tưởng tượng những ngày có cô ở bên cạnh càng thêm tràn ngập ước mơ vui vẻ.

Từ nhỏ, so với việc được ông nội yêu thương, hắn càng muốn được ông khẳng định, thừa nhận thực lực của hắn hơn, ngày càng lâu, hắn dần dần càng lúc càng không có khái niệm đối với cái loại tình cảm trừu tượng như “yêu” và cũng không có nhiều lắm cảm giác đối với việc đó. Nhưng hiện tại, hắn lại khát vọng được cô yêu thương, được cô quan tâm, được cô sưởi ấm…

Tương lai một ngày nào đó, có lẽ cô cũng sẽ giống như vậy, ôm con của bọn họ đứng ở ngoài cửa đưa hắn đi làm.

“Cám ơn chú.” Cô ôm cháu cúi đầu về hướng bạn trai, tiểu tử kia lại không đếm xỉa đến, chỉ chảy nước miếng, dường như coi mình không hề liên quan đến việc phun sữa.

“Là dượng.” Hắn sửa đúng xưng hô của cô.

“Dượng?”

“Cha mẹ không phải đã đồng ý hôn sự của chúng ta, chờ em về Đài Bắc là có thể bắt đầu thu xếp rồi.”

“Ừ.” Cô thẹn thùng gật đầu, cười xinh đẹp, tán thành xưng hô “dượng” của hắn thật là không sai. Hi.

Nhìn nụ cười ngọt nhẹ nhàng của cô, Mạc Kiệt bắt đầu có thể lý giải nguyên nhân tại sao mọi người lại thích món điểm tâm ngọt, bởi vì tư vị ngọt ngào thực sự làm cho người ta vui vẻ, làm cho người ta nghiện. Hắn yêu cái cảm giác yêu cô, không khỏi ngây ngô cười theo…

Hóa ra tình yêu thực sự làm cho chỉ số thông minh của người ta giảm xuống, nhưng dù như thế nào, hắn không quan tâm, bởi vì hắn đang yêu, căn bản vui vẻ đến nổi không cảm giác được chỉ số thông minh của mình biến hóa, ha ha.

“Mạc Kiệt, nếu anh không để ý, em hy vọng hôn lễ của chúng ta làm đơn giản một chút, chỉ mời bạn bè thân thuộc tham gia, hơn nữa ông mới đi không bao lâu, cũng không thích hợp phô trương quá.” Cô trước giờ làm việc kín đáo, không thích làm quá náo nhiệt, nghi lễ long trọng và nhiều cái nhìn chằm chằm sẽ làm cô cảm thấy áp lực.

“Như vậy sẽ không rất ủy khuất em?” Hắn cho rằng phụ nữ đều muốn có một hôn lễ long trọng, phong cảnh lãng mạn, vài ngày đó sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, thậm chí có lẽ bởi vì thân phận của hắn mà sẽ để giới truyền thông tiếp cận.

“Gả cho anh làm sao có thể ủy khuất, em còn có cảm giác mình có lợi!” Cô nâng mi, cười rất hạnh phúc.

“Vậy cứ theo ý của em, hôn lễ hình thức gì đều được, chỉ cần cô dâu là em, hơn nữa phải nhanh.” Giờ khắc thần kỳ này, hắn đã quên cổ phiếu và quyền lợi, trong lòng chỉ có cô thuần khiết vô giá, thực sự muốn sớm ngày đem cô gái này cưới vào cửa, chờ mong cuộc sống tân hôn cùng cô ân ân ái ái.

Nghe giọng điệu khẩn cấp của hắn, hơn nữa còn có ánh mắt hưng trí bừng bừng, Đường Hải Nhân cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn, biển người mờ mịt, cô cư nhiên có thể gặp gỡ được một người đàn ông yêu cô như vậy, lại làm cho cô yêu vô cùng.

Dưới ánh mắt cưng chiều của hắn, cô có loại cảm giác vui sướng “bay lên đầu cành”, cam tâm tình nguyện cả đời dừng lại ở trong lòng hắn, vĩnh viễn không rời.

Hai người nhìn qua nhìn lại, bịn rịn chia tay, trong mắt đều có tình nồng không muốn tách ra. Cuối cùng hiển nhiên cô dùng tốc độ con rùa đưa hắn ra đến đầu ngõ, lại tốn một chút thời gian nói lời từ biệt, rốt cuộc hắn mới ngồi lên taxi rời đi.

Đường Hải đường xoay người về nhà, đi không tới hai bước, sau lưng còn có người gọi cô lại.

“Nhân Nhân.”

Cô quay đầu, nhận ra đối phương là Hứa Thu Hoa, chị hàng xóm kế bên nhà ở tại ngõ nhỏ.

“Chị Thu Hoa, chị cũng đã về rồi!” Cô tiến lên phía trước chào hỏi, bởi vì Hứa Thu Hoa là phụ nữ có thai, động tác có vẻ chậm chạp. Lần trước trở về mừng năm mới, bụng của cô nhỏ hơn bây giờ.

“Thừa dịp trước ngày dự sinh, chị trở về thăm nhà mẹ đẻ chút xíu, sau đó đến lượt mẹ chị đi Đài Bắc giúp chị.” Hứa Thu Hoa đã làm việc ở một văn phòng luật sư hợp tác ở Đài Bắc, trước kia ngẫu nhiên sẽ tới tiệm cà phê cô làm việc ngồi chơi, nhưng sau khi kết hôn, các cô cũng rất ít khi gặp nhau ở Đài Bắc, ngược lại khi về quê ăn lễ mới có thể gặp mặt.

“Văn phòng luật vẫn bề bộn nhiều việc sao?”

“Đúng vậy, thời đại tiến bộ, “bệnh văn minh” liền nghiêm trọng theo, hiện tại con người ta chẳng những thích cầm thẻ bảo hiểm y tế đến bệnh viện đăng ký lãnh thuốc, còn thích cùng người khác lên tòa án, hở chút là cáo tới cáo lui.”

“Vất vả cho chị và cục cưng.” Cô cười sờ sờ bụng tròn vo của Hứa Thu Hoa, Hứa Thu Hoa cũng đùa với cháu trai nhỏ trong lòng cô.

Có điều đề tài câu chuyện liền chuyển…

“Hồi nãy người đàn ông kia là ai?” Coi cô, phụ nữ có thai này hay dễ quên, mới tán gẫu vài câu liền đã quên cái muốn hỏi mà.

“Bạn trai em, tụi em sắp kết hôn.” Đường Hải Nhân theo sự thật mà nói, nghĩ rằng qua một hồi các vị hàng xóm chắc là cũng sẽ biết tin vui cô sắp kết hôn.

“Chúc mừng em!” Hứa Thu Hoa vui vẻ mà nắm tay cô, vài giây sau lại nhăn mày lại. “Có điều, anh ta thoạt nhìn có chút quen quen, giống như đã gặp qua ở đâu đó… Anh ta làm cái gì?”

“Anh ấy làm việc ở Phú Thái.” Cô đáp thật sự thận trọng, không muốn làm cho người ta cảm giác là mình khoe khoang.

“Phú Thái… Trời ạ, anh ta chắc không phải là Mạc Kiệt chứ?”

“Chị quen anh ấy?” Cô còn kinh ngạc hơn đối phương.

“Thật là Mạc Kiệt! Anh ta… Em… Cư nhiên muốn kết hôn, chẳng lẽ… Em thật là Đường Hải Nhân kia!”

“Chị Thu Hoa, rốt cuộc chị đang nói cái gì, em đều không hiểu.” Cái gì mà “Đường Hải Nhân kia”? Chẳng lẽ trừ bỏ cô, còn có một cái “Đường Hải Nhân” khác có quan hệ với Mạc Kiệt?

“Mạc Đông Hán. Em có biết ông ta là ông nội của bạn trai em không?”

“Biết, chị cũng quen ông?” Cô vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, không nghĩ tới chị Thu Hoa thực sự quen hết người nhà bạn trai.

“Không tính là quen biết, nhưng ông ta là khách hàng văn phòng luật của bọn chị…” Hứa Thu Hoa nhẹ nhàng nói tiếp, đem bát quái hào môn lúc trước ở văn phòng luật nghe được toàn bộ nói cho cô em gái cùng nhau lớn lên này nghe.

Cho dù luật sư Vương không lắm miệng nhưng trong văn phòng luật cũng không chỉ có một mình ông làm việc. Khi vài trợ lý pháp vụ đang giúp các luật sư sửa sang lại tư liệu thì bình thường họ cũng sẽ sắp xếp một số nội dung không muốn người biết. Sau đó họ cắn dưa nói chuyện phiếm với nhau trong nội bộ, nhưng tin tức cũng sẽ không truyền ra bên ngoài, để tránh ảnh hưởng đến uy tín văn phòng luật, gây ra những vấn đề pháp luật.

Lúc ấy cô nghe một chút tin đồn thú vị, chỉ vì bên trong có cái tên khá nổi tiếng quen thuộc, mới buồn buồn lên mạng tra dò một chút tin tức của tập đoàn kia, cho nên thấy được ảnh chụp trong tạp chí kinh tế, không nghĩ tới giờ “nhân vật chính” ngay tại trước mắt…

“Chị nói là ông để lại di sản cho em và chồng tương lai của em?” Cô ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, rõ ràng người mang thai không phải là cô, nhưng lại luôn luôn có cảm giác “chấn kinh”.

“Em không biết?” Cô cho rằng luật sư Vương sư sẽ cho cô biết về nội dung tờ di chúc kia, đây là chức trách của luật sư ủy nhiệm, quyền lợi của Đường Hải Nhân.

Đường Hải Nhân lắc đầu. “Không có ai từng nói chuyện này với em, có thể hay không ngay cả anh ấy cũng không biết?” Nếu biết, Mạc Kiệt làm sao có thể không nói với cô, huống hồ… Chuyện này nghe qua căn bản là thực khoa trương, chắc là không phải thực sự.

“Không có khả năng, luật sư của bọn chị còn đi tham gia tang lễ của ông Mạc, nhất định gặp qua cháu của ông Mạc.” Hứa Thu Hoa cam đoan mình sẽ không tính sai, người ta khó có thể tin Đường Hải Nhân và Mạc Kiệt muốn kết hôn là trùng hợp, thuận miệng nói đùa. “Chắc không phải là anh ta định gạt em, muốn bắt cóc cổ phiếu của em chứ?”

“Điều này sao có thể!” Cô không tin người đàn ông mà mình yêu thương sẽ làm cái loại chuyện ti bỉ này, nếu hoài nghi hắn lừa cô không phải cũng đồng nghĩa hoài nghi tình cảm của hắn đối với cô sao.

“Cũng đúng, chính anh tađã có tiền như vậy… Hay là chị lại lén đi giúp em hỏi thăm một chút về nội dung tờ di chúc kia, xác nhận em phải cái người thừa kế kia hay không?” Hứa Thu Hoa nhiệt tâm muốn giúp tra rõ ràng, dù sao duyên phận, loại chuyện này rất khó nói chuẩn, hơn nữa nói không chừng thực sự có một “Đường Hải Âm”* khác cùng tên Đường Hải Nhân đồng âm bất đồng tự hay sao đó.

*棠海音 – Đường Hải Âm và唐海茵– Đường Hải Nhân đồng âm là TángHǎiyīn

“Không cần, em nghĩ người kia chắc không phải là em, bằng không Mạc Kiệt và luật sư chắc là sẽ nói cho em mới đúng.” Cho dù trước mắt xuất hiện đủ loại chuyện trùng hợp, cô vẫn quyết định tin tưởng Mạc Kiệt, không chủ động hoài nghi, suy đoán chân tâm của hắn.

Yêu và tín nhiệm nên là một chỉnh thể hai mặt, hỗ trợ lẫn nhau, một mặt dao động, một mặt bên kia sẽ chịu ảnh hưởng, cô không muốn như vậy, không duyên cớ tự nhiên phá hư tình cảm đang tốt đẹp giữa hai người.

“Tóm lại kết hôn là một việc tốt, mặc kệ có hay không cổ phiếu này, em có thể gả cho cái tên Mạc Kiệt kia chẳng khác nào là lấy được mỏ vàng.” Hứa Thu Hoa cười theo, cũng không kiên trì truy tra. Ngẫm lại mình tuy là xuất phát từ quan tâm, nhưng đề nghị này hình như là đang “trù ẻo” nhân duyên của người khác, cô thật sự là phụ nữ có thai thiếu đầu óc.

“Nói đúng, ha ha…” Đường Hải Nhân cười theo, không muốn giải thích nhiều về tình yêu của mình, bằng không cho tời khi thành hôn, có lẽ cô sẽ phải giải thích đến nỗi cổ họng “cháy lửa”.

Nhưng kỳ thực cô cũng không muốn khoáng thạch vàng bạc gì hết, thầm nghĩ muốn tình yêu của người đàn ông kia.

Cô tin tưởng mình đã chiếm được.

Tục ngữ nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Tương tự như vậy, vùng nước càng yên ả càng có khả năng làm cho người ta lật thuyền trong mương, gây ra tai nạn không tưởng.

Sau khi quyết định hôn kỳ, Đường Hải Nhân thường xuyên ra vào chỗ ở Mạc Kiệt. Ngoại trừ lúc đi làm, cô hầu như đều ở chỗ của hắn, một mặt là có thể gia tăng thời gian hai người ở chung, mặt khác là bởi vì hôn lễ tổ chức tháng sau. Thời gian chuẩn bị tương đối chặt chẽ, hắn bận làm việc, các nghi lễ, việc bố trí có thể giao cho công ty tổ chức hôn lễ thực hiện nhưng việc mua thêm một số đồ dùng mới và thay đổi một phần trang trí trong nhà phải dựa vào cô đến nhìn từ đầu đến cuối, xác định hết thảy mọi thứ đều đã đúng hạn thì xác định vị trí.

Trong khoảng thời gian này cô trong ngoài chiếu cố, gần như bận tít mù nhưng trong lòng lại mười phần phong phú vui vẻ, mỗi ngày đều sống trong sự hạnh phúc khi sắp trở thành vợ của hắn.

Cuối tuần trước hôn lễ một tuần, cô nghỉ ngơi, hắn đi làm. Mặt trời chiều ngã về phía tây, Đường Hải Nhân ngồi ở bên bàn ăn mới vừa đổi ngày hôm qua, nhận được điện thoại của vị hôn phu.

“Đang làm cái gì?”

“Viết thiệp cảm ơn.” Cô đặc biệt đổi hình thức các thiệp cảm ơn bình thường thành các tấm thiệp nhỏ có thể viết mấy dòng chữ lên, dự tính gắn kèm vào các món quà hôn lễ, đưa cho khách mời hôm đó tới tham gia tiệc mừng.

“Không phải nói đóng dấu là được rồi sao.”

“Em cảm thấy vẫn là tự tay viết có vẻ có thành ý.”

“Tay sẽ mỏi.” Lúc trước còn cùng nhau viết mấy chục tấm thiệp cưới, cô còn không ngại mệt?

“Nhưng mỏi rất hạnh phúc nha!”

Hắn nghe vậy cười khẽ. “Anh cho rằng qua đêm tân hôn mới có thể nghe được em nói những lời này.”

“Anh! Thật sự là… Thực chán ghét nha.” Từ sau khi quyết định hôn kỳ, mức độ người đàn ông này nói đùa với cô càng lúc càng nhiều, thường hại cô phản ứng không kịp, mặt đỏ tim đập.

Người đàn ông ý cười càng đậm, tựa hồ coi việc bị cô chán ghét lấy làm vinh dự.

Cô đem chiếc di động “cười ha ha” lấy ra xa một chút… Trừng mắt, chu miệng, nhưng vừa nghe đến tiếng nói cô lại lập tức đưa về bên tai.

“Đừng viết ở bàn cơm, đèn nơi đó không đủ sáng, tới thư phòng đi.”

“Anh làm sao mà biết em ở nhà ăn?”

“Anh ở trong lòng em, đương nhiên hiểu em.” Nhờ vào tình yêu, hiện tại những lời nói sến súa của hắn tự nhiên y như việc hô hấp. Bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể tưởng tượng nhất cử nhất động của cô, thích cô gái này ở trong nhà hắn, có cảm giác rất gần hắn, cho nên phá lệ mở không gian cá nhân này, cho cô đặc quyền tùy ý ra vào.

Cô cười hí mắt, bị lời nói đầy tình cảm của vị hôn phu làm say đến nổi trong lòng hoa nở rộ, giống con mèo vừa được vuốt ve.

“Vậy em cũng ở trong lòng anh. Hiện tại anh lại phải đi họp đúng hay không?” Cô cũng học khả năng thần cơ diệu toán của hắn, biết trước lúc chủ trì hội nghị hắn thường gọi điện thoại cho cô, nói cái này gọi là “nạp điện”.

Mà cô đương nhiên rất thích ý trở thành “món ăn tinh thần” của hắn nha.

“Thông minh, buổi tối gặp.”

“Ừ, em chờ anh trở về.” Cô gác điện thoại còn ngây ngô cười, thu hồi một bàn thiệp cảm ơn và viết thước, ngoan ngoãn dời đi trận địa, tiếp tục cố gắng.

Thuyền chính là lật ở đây…

Đường Hải Nhân viết xong thiệp cảm ơn, vươn vai, nhìn kho sách phong phú chung quanh, chú ý thư phòng lớn ngăn nắp, bỗng nhiên nghĩ đến mình rất ít khi bước vào đây, còn chưa có tham quan kĩ chỗ này.

Mang theo một chút tò mò và thú vị, cô đi qua từng kệ sách, xem lướt qua các bộ sách, thuận tay rút ra mấy cuốn lật lật, tưởng tượng bộ dáng khi hắn đọc sách. Sau đó cô lại ngồi trở lại trước bàn học, thẳng lưng, vung tay lên… ở một mặt bàn trống tiêu sái ký tên, giả bộ mình cũng là đại tổng giám đốc.

Trong bàn làm việc của tổng giám đốc đều cất giấu tài liệu cơ mật gì đó?

Cô nổi hứng lên, cạch cạch kéo ra ngăn kéo dưới bàn, xem tới xem lui đều là văn kiện nhàm chán cùng tư liệu phân tích xen lẫn tiếng Trung, tiếng Anh và bằng biểu đồ.

Cô không có hứng thú lật mấy, cảm thấy vị tổng giám đốc này công tác thực chán nản thì đột nhiên một tấm ảnh chụp quen thuộc đập vào tầm mắt…

Là cô, cô nha!

Đường Hải Nhân rút ra phần tài liệu kia, cô bị dọa khi phát hiện ghi chép phía trên tất cả đều là tư liệu về cô, từ trường học, gia đình, công việc, tình hình tài chính… Rõ ràng chính là một bản báo cáo điều tra cô, phía trên còn có tên và điện thoại của công ty điều tra.

Vì sao hắn muốn cho người điều tra cô?

Đường Hải Nhân khiếp sợ lật trang, không thể giải thích được hành vi của hắn…

Nha! Tín dụng trước hôn nhân. Nhất định là trước khi kết hôn điều tra, xác định phẩm đức phẩm hạnh, tình hình giao hữu, bằng cấp, gia thế cùng bối cảnh có hay không lừa gạt người khác của đối phương.

Mặc dù cảm giác bị người khác ngầm kiểm chứng không tốt lắm, nhưng khách quan mà nói, lấy thân phận của hắn, cẩn thận một chút đối với đối tượng kết hôn cũng là đúng.

Nhưng nếu vì kết hôn mà điều tra, vì sao trên đây ngày đánh dấu là trước lúc bọn họ gặp nhau? Lúc ấy bọn họ không quen biết, điều tra một người vốn không quen biết, việc này nghe ra rất kỳ lạ.

Đường Hải Nhân hồi tưởng ngày hai người lần đầu gặp nhau, thế nào cũng không cảm thấy mình nhớ lầm, cô không có khả năng quên mất ngày cùng hắn gặp nhau đó, thậm chí là sau mỗi lần chạm mặt…

“Thật ra tôi tới nơi này, chẳng phải ngẫu nhiên, là vì nghe tài xế của ông tôi nói ông thường xuyên đến nơi này…”

Ông nội!

Hai chữ này giống như hai chữ mấu chốt nhảy ra từ ký ức, lại liên kết với lời nói nghe có vẻ hoang đường kia mà Hứa Thu Hoa trước đó nhắc cô.

“Chắc không phải là anh ta định gạt em, muốn bắt cóc cổ phiếu của em chứ?”

Thì ra một câu nói vốn không để trong lòng, đột nhiên giờ ở trong lòng cô có sức nặng, khó chịu đè nặng ngực.

Cô vẫy vẫy đầu, không muốn có phỏng đoán đáng sợ như thế đối với người đàn ông mà mình yêu thương, nhìn chằm chằm phần tư liệu kia thật lâu, cố tìm được một hợp lý giải thích cho nó. Nhưng có lẽ là cô rất ngốc, cho dù thế nào đều nghĩ không ra…

Phiền quá! Cô dứt khoát đem nó trả lại chỗ cũ, làm bộ chưa xem qua, nhắm mắt làm ngơ.

Hôn lễ sắp tới, cô không muốn tự nhiên có rắc rối mà chỉ muốn cùng hắn bước trên thảm đỏ, gần nhau cả đời.

Buổi tối, Mạc Kiệt trở về chỗ ở, ăn xong bữa tối vị hôn thê chuẩn bị, cùng nhau nằm ở trên sofa xem cô viết thiệp cảm ơn, từ nét chữ xinh đẹp kia viết nên những dòng chữ rung động, hắn liền có thể cảm nhận được cô coi trọng và dụng tâm với hôn lễ này.

Hắn cảm thấy mình không bằng, không có cách nào đặt nhiều tinh thần như vậy vào hôn lễ rồi tự mình xác nhận từng công đoạn. Hắn chỉ có thể đem lực chú ý tập trung lên trên người cô dâu mới, thừa nhận chính mình càng ngày càng muốn cưới Đường Hải Nhân vào cửa, để cô trở thành vợ của hắn, Mạc Kiệt.

“Ông…” Cô không tự giác phun ra hai chữ này, để lộ nghi vấn xoay quanh trong đầu, bởi vì nhìn hắn, những ý tưởng kỳ kỳ quái quái kia sẽ không mời tự đến, cô cũng quản không được đầu óc, tâm thần càng lúc càng không yên.

“Ông?” Hắn quay đầu nhìn cô, tại sao lại đột nhiên nhắc tới ông nội.

Đường Hải Nhân giống như đại mộng sơ tỉnh, nháy mắt mấy cái, thế này mới nhận ra mình lại tái phát “bệnh cũ”, vội vàng cười, môi cong lên. “Em nói, nếu như ông cũng có thể tham gia hôn lễ của chúng ta thì tốt rồi.”

“Việc vui của chúng ta, bọn họ ở trên trời sẽ xem thấy được, cũng sẽ chúc phúc chúng ta.” Hắn buông những tấm thiệp cảm ơn, ôm cô gái bên cạnh, đôi khi cảm thấy tình cảm của cô đối với ông thật đúng là tốt làm cho hắn có chút ăn vị, nhưng lại cảm giác ấm áp, ngoài ý muốn phát hiện bộ dáng chính mình vẫn hoàn toàn thích hợp với cuộc sống gia đình.

“Nhắc tới ông, đúng lúc anh có chuyện muốn nói với em.” Hôm nay Từ Vĩ Dân lại báo cáo những lời đồn không xuôi tai tựa hồ có xu thế ngày càng xôn xao, những cổ đông thấy hắn không hé răng cũng không động tĩnh, đại khái họ đang cảm thấy giẫm trúng chỗ đau của hắn rồi. Cho nên mượn cơ hội này, hắn vừa vặn nhắc tới, để cho trong lòng cô chuẩn bị trước.

“Chuyện gì?”

“Kỳ thực, ông lúc còn sống đặc biệt để lại một phần quà kết hôn muốn tặng cho cháu dâu tương lai của ông.” Đã sớm định trước lời thoại, giờ phút này nói ra lại không hiểu chột dạ, nhìn hai tròng mắt trong suốt như gương của cô, lần đầu Mạc Kiệt nhận thấy được chỗ “lương tâm” của chính mình.

Đường Hải Nhân không hiểu vì sao, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng không yên, âm thầm nín thở, khẩn trương hy vọng quà trong miệng hắn sẽ không là…

“Là một vài cổ phiếu công ty.”

“Ồ, cổ phiếu.” Cô mỉm cười cứng ngắc phụ họa, trong óc lại tự động so sánh thời điểm hắn xuất hiện tại tiệm cà phê, và cách nói của hắn với Hứa Thu Hoa hoàn toàn khác nhau.

Ông Mạc lưu cho cô và chồng tương lai di sản…

Ông lưu cho cháu dâu tương lai quà kết hôn…

Lời hai người này có sự khác biệt nhưng trùng hợp là điểm mấu chốt có liên quan đến sự thật lòng của Mạc Kiệt.

Hắn rốt cuộc là yêu cô hay là lừa cô? Trong khoảnh khắc, đột nhiên cô có chút gì đó không thể xác định nhưng lại không muốn toàn bộ phủ nhận hết.

“Không hiếu kỳ có bao nhiêu tấm sao? Công ty chúng ta hiện tại giá cổ phiếu bao nhiêu? Tương lai tăng giá hay là rớt giá?” Hắn nhìn vẻ mặt sững sờ của cô, phát hiện cô giống như là lạ.

“Em không hiểu những thứ này.” Lúc này cô cũng vô tâm tư suy nghĩ, một trái tim đều đặt ở trên người hắn.

“Học một chút, em mới biết được ông xã của em sẽ giúp em kiếm nhiều tiền.” Hắn cười sờ sờ mặt cô, thực sự cảm thấy cô không thích hợp.

“Em chỉ muốn hiểu anh.” Cô cầm bàn tay to trên mặt, dán vào lòng bàn tay của hắn, giống như nhẹ giọng cầu nguyện. “Mạc Kiệt, anh sẽ không gạt em, đúng không?”

“Đương nhiên, anh yêu em còn không kịp nữa.” Hắn ôn nhu mỉm cười, sự chột dạ tăng lên, hổ thẹn khi thấy lúc ban đầu mình hoài nghi và tâm kế âm hiểm đối với cô.

Nhưng hắn yêu cô là sự thật, muốn cưới cô làm vợ cũng là thiên chân vạn xác, hiện thời dưới tình huống này càng không thể mất đi cô gái này, trừ bỏ tiếp tục chiếu theo kế hoạch mà làm, hắn cũng không còn cách khác.

Có điều, sao hôm nay cô nghe thấy hắn nói những lời nói tình cảm, không giống như mọi khi lộ ra vẻ mặt thẹn thùng lại vui sướng, mặt đỏ, mi hoan, mắt cười đâu? Thực sự không đúng lắm…

Bản báo cáo kia!

Hắn đột nhiên kinh sợ cảm thấy chính mình thật sai lầm, cư nhiên đã quên thứ quan trọng đặt ở nơi đó, còn gọi cô vào thư phòng, quả thực là giấu đầu lòi đuôi, gậy ông đập lưng ông!

Nhưng nếu cô thật sự đã phát hiện ra cái gì, sao lại không trực tiếp hỏi hắn? Cô không phải cái loại người sẽ giấu diếm hắn.

Mạc Kiệt duy trì nụ cười bình tĩnh, trấn định quan sát trên mặt cô không giống như có thần tình nộ hỏa…

“Em cũng vậy, em rất yêu anh.” Cô lao vào trong lòng hắn, ôm chặt người cô muốn tin tưởng.

Cô của thời khắc này tựa như không cẩn thận mở ra chiếc hộp Pandora[1], không thể thu hồi những hắc ám đã bị phóng thích, cũng sợ hãi đi đối mặt những hắc ám đó, chỉ có thể ôm ấp “hy vọng” còn lại trong hộp, hy vọng hắn sẽ không lừa cô, hy vọng hắn không phải loại người như vậy…

Mạc Kiệt chắc chắn ôm lại, nghĩ rằng chắc cô còn chưa nhìn thấy bảng báo cáo điều tra kia, bằng không sẽ không dịu ngoan như vậy ngã vào lòng, bày tỏ tình yêu với hắn. Điều này khiến cho hắn hơi cảm thấy an tâm, nhưng hắn nhắc nhở chính mình nên sớm một chút tiêu hủy bảng tài liệu nguy hiểm kia, gần đây hắn thật sự vui quá, đinh ốc đều đã bị lỏng.

Hắn khẽ vuốt tóc mềm mại của cô, kề vào mùi hương nhẹ nhàng kia, môi khẽ nhếch. “Thật hy vọng ngày mai chính là ngày chúng ta kết hôn.”

“Hôn lễ hình thức gì đều được, chỉ cần cô dâu là em, hơn nữa phải nhanh…”

Được hắn ôm ôn nhu như vậy, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, vì sao những thứ trong lòng cô nghĩ đến lại là mấy câu nói làm cho người ta lo lắng đề phòng như vậy?

Tâm bất an thấp thỏm, cô đem lời tâm tình ngọt ngào đều biến thành hàm nghĩa khác, bén nhọn chói tai.

Cô không thích như vậy, lại càng lúc càng không khống chế được đầu của mình miên man suy nghĩ…

“Mạc Kiệt, ôm em được không?” Cô lớn mật thỉnh cầu, vỗ về ngực trái đang nhảy loạn của hắn.

Trong lòng bất an, thân thể càng khát vọng đạt được cảm giác an toàn. Cô khát vọng xuyên thấu qua thân cận da thịt cảm thụ được tình yêu của hắn, nhiệt độ trong lòng hắn…

Mạc Kiệt vui mừng quá đỗi, có loại cảm giác nở rộ tốt nhất, không nghĩ tới cô gái thẹn thùng này thế nhưng lại chủ động đưa ra yêu cầu mê người như vậy, hắn mà nói “không được” mới là lạ.

Phụ nữ ngốc sao? Có đôi khi đàn ông càng đơn giản hơn…

Hắn buông cô ra, hôn cô, động tác liên tiếp nhanh như sợ cô sẽ hối hận, nhanh chóng phóng ra nhiệt tình, khiêu khích hương thơm ngọt trơn trong miệng.

Cô không chỉ không né tránh, ngược lại tích cực đi theo, kỹ xảo không đủ nhưng lại hoàn toàn thiết tha hôn hắn lại, cùng hắn triền miên cộng vũ, thậm chí toàn bộ thân mình thơm mát yêu kiều, mềm mại dán vào người hắn, theo bản năng nhẹ cọ, muốn cảm thụ nhiệt độ cơ thể của hắn.

Hắn cả người nóng lên tiếp nhận thân mình mê người của cô kề sát, nụ hôn vừa kết thúc, trên trán hắn đã thấm ra tầng mồ hôi mỏng.

“Hôm nay em đặc biệt nhiệt tình.” Hắn vỗ về đôi môi sưng đỏ, đôi má đỏ bừng.

“Anh không thích?” Cô lo lắng nhìn hắn, nỗi lòng mẫn cảm bị tác động.

Cô sợ, thực sự sợ hắn không yêu cô…

“Làm sao có thể.” Hắn cười cô ngốc như vậy, luôn xem nhẹ mị lực của bản thân, trừng phạt cô bằng một cái hôn càng nóng bỏng hơn, cởi bỏ quần áo cô. “Anh cực kỳ thích…”

Hắn hôn xương quai xanh tinh tế của cô, đùa giỡn cặp vú xinh đẹp kia, nhìn chúng ở trong tay hắn mà mẫn cảm đứng thẳng, ở dưới lưỡi nhọn của hắn mà run rẩy, nhiệt huyết phấn khởi của chính bản thân thẳng tiến.

Mạc Kiệt hưởng thụ phản ứng sung sướng của cô, dục vọng trong mắt càng lộ vẻ thâm nồng, động tác chạm vào cô càng lúc càng vội vàng, sau khi chơi đùa da thịt trên người rồi đi đến giữa hai chân cô, chơi đóa nhụy hoa ướt át kia, cũng dấy lên một mảnh lửa tình cháy lan ra đồng cỏ ở trong cơ thể cô…

Cô vặn vẹo không ngừng dưới ngón tay hắn, cảm nhận hắn thân mật xoa nhẹ, dò tìm đến cực điểm, mang đến từng trận khoái ý khó nhịn, ánh mắt cực nóng đang nhìn chằm chằm cô trần trụi, chớp mắt cũng không chớp mắt, giống như vì cô mà mất hồn…

Cô hưng phấn lại thẹn thùng, thỏa mãn lại hư không… Các loại cảm xúc mâu thuẫn rối rắm quấn quanh khiến cô nóng đến không thể suy xét.

Tốt lắm, cô chính là muốn như vậy, muốn rửa sạch đầu óc chỉ cùng hắn ân ái, cái gì cũng không muốn nghĩ đến.

Nhưng lúc hắn tạm thời rút ra, thời gian hắn dỡ xuống quần áo toàn thân, một trận cảm giác mát đánh úp lại, cô nhìn đèn pha lê trên trần nhà cùng tivi ở một bên, ý thức được bản thân đang ở chỗ nào, đột nhiên lại có chút thẹn thùng, cảm thấy không gian này không đủ ẩn mật, mà cô thế nhưng lại ở trên sofa thoát hết trơn, chờ hắn đến đối với cô…

Ô, quá mất mặt!

Cô thử đứng dậy tìm quần áo che đậy thân thể, hắn cũng đã hưng phấn nhào lên, lại đem cô đè lại trên sofa.

“Muốn đi đâu?” Hắn khẽ cắn mặt tròn hồng nhuận của cô.

“Nơi này là phòng khách.” Cô một mặt ngượng ngùng.

“Anh muốn ở trong này muốn em.” Hắn nâng đùi cô lên, vô cùng thân thiết kề sát, lấy dục vọng lửa nóng chạm nhẹ chọc ngọt ngấy ướt át của cô.

“…Ừm.” Cô e lệ đáp lại, đối với cặp mắt sáng sâu xa kia, dường như cô trong nháy mắt bị hòa tan, thân thể bằng lòng nhiệt nóng dương cương, tâm càng nóng hơn…

Bởi vì cô là yêu người đàn ông này như thế, cũng khát vọng được hắn yêu.

Hắn không có chần chờ thẳng tiến…

Cô không hề do dự tiếp nhận…

Ái dục mãnh liệt, lửa tình lan tràn, trong lúc nhất thời cắn nuốt suy nghĩ hiện có của cô, mê hoặc, chỉ chừa lại niềm vui nhục dục, đưa bọn họ chặt xoắn cùng nhau.

Rất là tốt, thật sự rất là tốt. Chỉ cần cô tin tưởng, hết thảy đều sẽ không thành vấn đề, tuyệt đối… không thành vấn đề.

[1] Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà các vị thần trên đỉnh núi Olympus đã tặng cho nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được các vị thần dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “ hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống – Nguồn: wiki

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương