Giản Mạt đối với Lâm Hướng Nam một câu lại một câu “Tam tẩu” có chút không quen, người khác không biết chuyện của cô và Cố Bắc Thần, cô cảm thấy những người này bọn họ đều biết: "Tôi, tôi cũng không rõ...”Cô không biết Cố Bắc Thần vì tức giận chuyện buổi chiều cô bán bản thiết kế hay là chuyện cẩu huyết vừa rồi với cục trưởng Hoàng...!Thế nhưng từ lúc trên xe cho tới bây giờ, con người này vẫn trầm mặc không lên tiếng, cô lại không phải là con giun trong bụng anh, chắc chắn đoán không ra.“Tiểu Giản uống gì, để Hướng Nam đi gọi...” Lệ Vân Trạch phá vỡ cục diện bế tắc hỏi.Lâm Hướng Nam cũng hiểu được bầu không khí có chút không được đúng lắm, vội vàng hỏi: “Phải đó, Tam tẩu uống gì?”“Tôi uống gì cũng được...” Giản Mạt co giật khóe miệng, có chút xấu hổ: "Cảm ơn.”“Đừng a, đều là người nhà mình, khách sáo làm gì?” Lâm Hướng Nam nhìn Cố Bắc Thần: "Tam ca, anh nói phải không?”Cố Bắc Thần trưng ra cái bộ mặt lạnh như cũ.Mọi người thấy bầu không khí có chút bế tắc, may mà đều quen nên Long Kiêu cũng nói: “Có chuyện cần giải quyết thì giải quyết đi, bày ra cái bộ mặt lạnh này tính làm gì?”Cố Bắc Thần trực tiếp bỏ tàn thuốc vào gạt tàn: "Tôi đi trước đây, khoản hôm nay cứ tính lên đầu tôi...” Vừa nói, anh vừa thô lỗ mà kéo Giản Mạt, không để ý cô có đứng vững hay không liền kéo cô ra bên ngoài.Chân của Giản Mạt vừa nãy bị anh dùng lực kéo một cái, đau đến đứng không vững… Căn bản Cố Bắc Thần cũng chẳng quan tâm, cô cũng quật cường chịu đựng cơn đau mà không kêu thành tiếng.Cố Bắc Thần trực tiếp nhét cô vào xe, lạnh giọng phân phó: “Về Lam Trạch Viên.”Tiêu Cảnh nhìn hai người ngồi phía sau từ gương chiếu hậu, rồi khởi động xe về Lam Trạch Viên...!Chỉ là, dọc đường đi anh ấy cảm thấy bầu không khí so với hồi nãy hình như càng thêm cứng ngắc hơn thì phải.Đến biệt thự, Cố Bắc Thần xuống xe rồi lên phòng.Giản Mạt xuống xe nhìn bóng lưng của anh, trong tim có chút tủi thân, nhưng vẫn bắt bản thân bình tĩnh một chút...Chịu đựng cơn đau truyền tới từ mắt cá chân, lên phòng, Giản Mạt giả vờ thoải mái cười nói: “Anh tức giận sao?”Ánh mắt Cố Bắc Thần âm trầm mà nhìn Giản Mạt, một tay cố định cô trên sofa, thuận tiện, cả người cũng đè xuống...Vì trọng lượng, bàn chân bị trẹo lại bị gập xuống, cô đau đến suýt phát khóc.“Giản Mạt, em rất thiếu tiền sao?”“Hả?” Giản Mạt bởi vì nhịn đau, nên không có phản ứng kịp.Ánh mắt của Cố Bắc Thần càng trở nên đen tối: "Vợ của Cố Bắc Thần vậy mà lại đến cái phòng đấu giá từ thiện như vậy để bán bản thiết kế? Người phụ nữ của Cố Bắc Thần tôi lại có quan hệ bừa bãi với lại người như cục trưởng Hoàng? Hửm?“Em không có...” Giản Mạt đau đến nhíu mi.“Không có?” Cố Bắc Thần cười lạnh: "Là không có bán bản thiết kế hay là không có quan hệ bừa bãi với cục trưởng Hoàng...”“Bán một nửa số bản thiết kế là làm từ thiện...” Giản Mạt lảng tránh nói, trong lòng có chút ủy khuất, nhưng lại vẫn quật cường mà quên mất việc lúc này cô cần làm là nhận sai: "Ở đó, em không có câu dẫn ông ta...!Anh tin thì tin, không tin thì thôi!”Cô càng nói càng thấy tủi thân, nhưng vẫn phải nhịn cơn đau ở trong tim và mắt cá chân, đẩy Cố Bắc Thần: "Em mệt rồi, hôm nay có thể cho em ngủ không?”Cố Bắc Thần không động đậy, chỉ ấn bờ vai Giản Mạt...!Từ khi kết hôn tới bây giờ, anh chưa từng can thiệp vào cuộc sống của cô.Có thể nói, thời gian bọn họ chung sống với nhau còn không nhiều bằng thời gian lên giường.Nhưng người phụ nữ của Cố Bắc Thần khi cần dùng đến tiền lại đi bán bản thiết kế...!Bị đùa giỡn cũng chỉ có thể bị oan mà không lên tiếng?Từ thiện cái khỉ gió gì chứ? Nếu như thật sự là nguyên nhân này thì buổi chiều cô cũng không nên không dám nhìn anh!“Ngày mai nghỉ việc đi!” Cố Bắc Thần lạnh giọng nói: "Phải dựa vào quy tắc để thăng chức trong công việc, em đã làm cái gì?”.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương