Tại sao có thể như vậy? Ngũ Y Y không thể tin được cô quên sạch trí nhớ, chẳng lẽ đều là như vậy sao?

"Y Y, em có sao không?"

Tiêu Lạc lo lắng nhìn cô, nhưng lại không thể đến gần cô, đối với Tiêu Lạc, đây không phải là giày vò thì là cái gì.

Ngũ Y Y ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói vô tình vang lên: "Tôi nhớ ra rồi."

Ngũ Y Y nhớ quá khứ, cô nhớ ra tất cả.

Vui sướng hoặc đau khổ, cô đều nhớ ra rồi!

"Anh không cần phải nói gì nữa, tôi rất cảm ơn tình cảm của anh đối với tôi, nhưng mà tôi nghĩ chúng ta đã được định trước sẽ không sống chung với nhau."

Ngũ Y Y nhẹ nhàng nói, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tiêu Lạc.

"Không, không phải như thế. Y Y, tại sao em lại nói như vậy?"

Trong ánh mắt của Tiêu Lạc hiện lên tia mất mát, ánh mắt bi thương nhìn về phía Ngũ Y Y.

"Tôi nghĩ có thể anh đã hiểu lầm. Sở dĩ Phi Đoạt không muốn cho tôi biết những chuyện kia, không phải sợ tôi tìm được trí nhớ sẽ trở lại bên cạnh anh, mà là anh ấy thật sự yêu tôi, muốn bảo vệ tôi."

Ngũ Y Y nói xong, trong lòng nổi lên gợn sóng, gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt từ từ xuất hiện trong đầu cô.

"Tôi nhớ ra tất cả rồi, Tiêu Lạc, thật xin lỗi, có lẽ lúc này tôi không nên nói những lời này, nhưng nếu như tôi không nói, sẽ không có cơ hội thích hợp nữa."

Ngũ Y Y do dự, đến cùng có nên nói rõ tình cảm cho anh ta biết hay không.

"Không, anh không muốn ngừng lại, đừng nói!"

Tiêu Lạc bất thình lình kích động, dùng hai tay bịt lỗ tai lại, giống như một đứa trẻ bắt đầu hét to: "Anh không muốn nghe, không muốn nghe!"

Hành động của anh ta làm Ngũ Y Y sợ hãi, trong lúc nhất thời không dám mở miệng.

Bây giờ Tiêu Lạc hoàn toàn không phải là một Tiêu Lạc có cảm giác như người mẹ mà lần đầu tiên Ngũ Y Y nhìn thấy.

Anh ta bây giờ rất cố chấp, điên cuồng, thậm chí hơi đáng sợ!

.......................

"Lão đại, tôi nghĩ lão già Âu Dương Chấn Đình kia nhất định đã bố trí mai phục chờ chúng ta chui đầu vào lưới đây!

A Trung quay đầu nói với Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, về điểm này tất nhiên là anh biết rõ hết, nhưng lão già Âu Dương đứng trên đất của anh muốn lật đổ anh, có thể đã đánh giá thực lực của bản thân rất cao.

"A Trung, nói cho tất cả mọi người biết, nghiêm túc dựa theo sự phân phó của tôi mà làm việc."

Trong mắt của Hoắc Phi Đoạt tràn đầy sát khí, gương mặt lạnh như băng càng tăng thêm một phần sâu không lường được.

"Cô Nguyễn? Đúng chứ."

Âu Dương Chấn Đình nhíu chặt chân mày, nhìn cô gái cao gầy trước mắt.

"Cuối cùng ông đã đưa Tiêu Lạc đi đâu?"

Vẻ mặt của Nguyễn Lâm Tịch lạnh lùng, ánh mắt kiên định nhìn Âu Dương Chấn Đình.

"Không ngờ cô Nguyễn có tình cảm sâu đậm với Tiêu Lạc như thế, chỉ cần một đoạn tin ngắn thì cô đã xông đến đây."

Con cáo già Âu Dương Chấn Đình không có ý tốt, dường như có chút mỉa mai.

Tại sao Nguyễn Lâm Tịch xuất hiện ở đây, nguyên nhân là vì một tin nhắn.

Số điện thoại của Tiêu Lạc, nội dung là: "Cô Nguyễn, bây giờ Tiêu Lạc hơi gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ của cô. Mời cô đến Sơn Trang Quang Vân một chuyến."

Nguyễn Lâm Tịch cô không phải là người ngu, vừa nhìn đã biết Tiêu Lạc nhất định đã gặp chuyện.

Không hề nghĩ ngợi chạy đến đây, vốn nghĩ rằng sẽ có một cuộc chiến ác liệt, nhưng ai biết được một đường không gặp trở ngại, chẳng mấy chốc nhìn thấy chủ mưu của chuyện này - Âu Dương Chấn Đình.

"Hãy bớt nói nhảm đi, ông mau nói làm sao mới bằng lòng thả Tiêu Lạc ra!"

Nguyễn Lâm Tịch xua tay, cô là một người không thích nói vòng vò, mục đích cô đến đây là vì có thể cứu Tiêu Lạc ra ngoài, cho dù phải trả một cái giá lớn cô cũng sẵn lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương