"Lập tức chuẩn bị truyền máu, mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê."

"Nhưng mà bác sĩ, tiểu thư Thẩm có nhóm máu rất đặc biệt, trong kho máu của chúng ta không tồn tại nhóm máu này!"

Một y tá sợ hãi nói.

"Cô lập lại lần nữa?" Cố Tại Viễn đứng bên cạnh cuối cùng không khống chế được, anh ta hét to về phía y tá kia.

"Cố thiếu, Cố thiếu. Ngài đừng tức giận, chuyện này chúng tôi không có cách nào, nhóm máu của tiểu thư Thẩm thuộc nhóm máu hiếm, vốn không có máu tồn, bây giờ cần phải có người hiến tặng cho cô ấy."

Cố Tại Viễn biết bây giờ không phải là lúc tức giận, quan trọng nhất là phải cứu sống Thẩm Mặc Nhiên.

"Các người nhanh chóng đi lấy máu thử đi, đều lấy hết cho tôi!"

Cố Tại Viễn chỉ vào đám thuộc hạ của mình, đám thuộc hạ lập tức đi theo cô y tá đến phòng xét nghiệm.

Cố Tại Viễn nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Mặc Nhiên, cảm thấy giống như bị người khác đâm một dao vào tim.

Không được, nhất định không được như vậy, nhất định phải tìm nhiều người hơn, vì vậy khả năng mới càng lớn.

Cố Tại Viễn lập tức bấm điện thoại.

"Này A Trung, nhanh lên, mau gọi anh em của cậu lập tức đến bệnh viện."

"Chuyện gì vậy Cố thiếu, tôi và lão đại đang bàn chuyện quan trọng, anh cũng nhanh chóng đến đây đi, phải lên đường rồi."

A Trung ở bên kia đầu dây điện thoại cũng rất gấp.

"Tôi mặc kệ, nhanh gọi người đến đi, tôi muốn tìm người có nhóm máu RH âm tính, đây là muốn cứu người!"

Cố Tại Viễn như sắp khóc, anh ta sốt ruột không khống chế được.

"Cố thiếu, anh chờ một chút có gì từ từ nói."

A Trung nghe Cố Tại Viễn nói cảm thấy giật mình, đã xảy ra chuyện gì.

Hoắc Phi Đoạt liếc mắt nhìn A Trung, ra dấu cậu ta đừng lo lắng cúp điện thoại, cẩn thận nghe Cố Tại Viễn nói rõ.

"Mặc Nhiên, Mặc Nhiên cô ấy sắp không chịu nổi rồi! Nhóm máu của cô ấy rất đặc biệt, là máu RH âm tính, nhanh chóng tìm người của cậu đến đây lấy máu xét nghiệm đi!"

Lúc A Trung nghe hai chữ Mặc Nhiên, trái tim như ngừng trệ, chẳng lẽ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?

"Được rồi Cố thiếu, tôi biết rồi, lập tức đến ngay."

A Trung cúp điện thoại, dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn Hoắc Phi Đoạt.

"Chuyện gì vậy?"

Người nhạy bén như Hoắc Phi Đoạt làm sao có thể không đoán ra được xảy ra chuyện gì.

"Lão đại, vừa rồi lấy được kết quả, ngài đúng là có một em gái, lúc hai tuổi cô ấy bị người ta bắt cóc, đưa đến một gia đình khác. Người bắt cóc không rõ là ai, nhưng khi đó cha mẹ của ngài chưa kịp tìm cô ấy, đã bị Âu Dương Chấn Đình hại chết. Ông ta nhận ngài làm đệ tử, mà ngài vì quá kích động đã đánh mất một phần trí nhớ này."

Con ngươi đen của Hoắc Phi Đoạt mở to, anh thật sự có một em gái sao?

Tại sao lại quên cô ấy, làm sao có thể quên cô ấy.

A Trung cũng nhìn ra Hoắc Phi Đoạt hơi khác thường, nhanh chóng nói tiếp.

"Với lại bây giờ chúng ta đã tìm được tung tích của cô ấy rồi."

Hoắc Phi Đoạt chợt ngẩng đầu lên: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi cũng vừa mới xác định, tên cô ấy là Thẩm Mặc Nhiên, Sau khi bị lừa gạt đưa đi, cô ấy được đưa đến gia đình họ Thẩm nuôi dưỡng, nhưng bây giờ tình hình của cô ấy không được tốt."

A Trung lớn mật suy nghĩ, Thẩm Mặc Nhiên chính là em gái ruột của Hoắc Phi Đoạt.

"Cô ấy đang ở đâu?"

Hoắc Phi Đoạt gần như không thể nhịn được nữa.

"Bây giờ cô ấy đang ở cùng một chỗ với Cố thiếu, cô ấy rất nguy kịch, cần truyền máu. Nếu như tôi nhớ không lầm, nhóm máu của ngài chính là RH âm tính, vị tiểu thư họ Thẩm kia cũng vậy, lúc đầu chúng tôi chỉ mới xác định cô ấy đang ở trong một bệnh viện, không ngờ vừa rồi Cố thiếu điện thoại nói tình huống hoàn toàn phù hợp với tin tức em gái của ngài."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương