Trí nhớ biến mất mà có thể vứt bỏ quá khứ sao?

Trận mưa lớn này quả nhiên tới, Ngũ Y Y che lỗ tai chuyển hồng lầu bầu: "Rốt cuộc là ai đang nói xấu mình. Lỗ tai nóng cả một chiều."

Tiêu Lạc một mình ngồi ở trong căn phòng trống, uống rượu.

Không biết là tại sao, ngày trước không uống rượu Tiêu Lạc gần đây si mê một thân một mình uống rượu giải sầu.

Giống như chỉ có uống say, mới nhìn thấy người muốn gặp nhất.

Mới có thể ở trong mộng, hôn môi của cô, vuốt ve thân thể của cô.

Có lúc, mộng cảnh quá chân thực, anh cơ hồ có thể cảm giác đến nhiệt độ của cô, hô hấp của cô.

Nhưng tỉnh mộng, tất cả liền đều là giả.

Mỗi một lần nằm mơ thấy cô, mỗi một lần mất mát tỉnh lại, cũng càng gia tăng một phần dục vọng của anh đối với cô.

Hoắc Phi Đoạt, hiện tại phải chăm sóc thật tốt người phụ nữ của tôi.

Bởi vì qua không được bao lâu nữa, tôi sẽ đem cô từ bên cạnh của anh đoạt lại.

"Ring. . . . . .Ring. . . . . ." . Điện thoại di động của Tiêu Lạc kêu lên.

Cầm điện thoại di động lên, mã số quen thuộc.

"Alô?"

Tiêu Lạc nhận điện thoại, giọng trầm thấp xuyên thấu giống như đã ngưng trệ không khí, khuếch tán mà ra.

"Là tôi! Nguyễn Lâm Tịch!"

Đầu bên kia điện thoại Nguyễn Lâm Tịch một tay dùng khăn lông mềm lau chùi tóc còn ướt, vừa nói.

"Tôi biết, có chuyện gì?"

Giọng nói Tiêu Lạc không lên không xuống, cũng nghe không ra tình cảm.

Nhưng Nguyễn Lâm Tịch đã thành thói quen với những thứ này, cô cũng không thèm để ý.

Cho nên cô mới có thể một bên lau khô tóc vừa cùng người đàn ông này nói chuyện điện thoại.

Chỉ có giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, lòng Nguyễn Lâm Tịch mới có thể dễ chịu hơn một chút.

"Hôm nay tôi biết một chút tin tức, không biết, đối với anh có hữu dụng hay không."

Âm thanh Nguyễn Lâm Tịch xuyên qua dây điện thoại, biến thành sóng điện từ truyền đến điện thoại di động của Tiêu Lạc, thành sóng âm truyền vào trong lỗ tai của anh.

"Tin tức gì."

Ngữ điệu Tiêu Lạc vẫn như cũ, giống như cái gì cũng không thể làm anh hứng thú.

Nhưng khi Nguyễn Lâm Tịch nhắc tới cái tên kia, mắt của Tiêu Lạc rõ ràng mở to.

"Ta biết hết chuyện Ngũ Y Y bị mất trí nhớ."

Khẽ siết chặt điện thoại Tiêu Lạc cũng không có bởi vì tin tức này biểu hiện sự hoảng sợ nào.

"Chuyện này, không cần cô quản, tôi nghĩ cô nên rõ ràng."

Tiêu Lạc theo lời Nguyễn Lâm Tịch nói nhớ lại tình cảnh anh cầm ống tiêm đâm vào thân thể Ngũ Y Y.

Nhưng anh rất nhanh lắc đầu một cái, không muốn nhớ tới những thứ kia, ngược lại ở trong lòng an ủi mình: mình làm những thứ kia đều đúng, là vì muốn Y Y trở lại bên cạnh mình.

"Ha ha, tôi đương nhiên rõ ràng!"

Nguyễn Lâm Tịch cười hai tiếng, nhưng mà trong lòng lại là cảm giác ân ẩn đau.

Không liên quan đến việc mình thật sao? Đây anh cùng cô nói chuyện, cho nên không cần tôi nhúng tay vào.

"Nhưng, anh biết không? Ngũ Y Y trí nhớ cho đến bây giờ vẫn chưa khôi phục, hơn nữa, người đàn ông kia, giống như cũng không muốn để cho cô nhớ lại."

Nguyễn Lâm Tịch khóe miệng lộ ra nụ cười giả hoạt.

"Cái gì? Tại sao?"

Tiêu Lạc không ngờ Y Y vẫn chưa khôi phục trí nhớ, chẳng lẽ là mình cho cô tiêm vào quá nhiều sao?

Nhưng, Hoắc Phi Đoạt tại sao lại không muốn để cho cô nhớ tới những chuyện trước đây?

"Tôi nghĩ, có thể là người đàn ông này muốn bảo vệ cô ấy thôi. Nghe nói, cô ngày trước giống như chịu rất nhiều khổ cực!"

"Không cho phép cô nói như vậy!"

Tiêu Lạc cúp điện thoại, tay của anh khẽ run.

Hoắc Phi Đoạt, anh thế nhưng không muốn để Y Y khôi phục trí nhớ?

Là bởi vì sợ Y Y nhớ lại vốn người cô ấy yêu là tôi sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương