Một Đêm Mây Mưa
-
8: Lo Chuyện Bao Đồng
Chương 8: Lo chuyện bao đồng.
Nhàn nhã ăn xong trái táo ngon ngọt, Hướng Vinh đưa ra kết luận giữa lúc thả lõi táo về bàn —— Tay trái của Chu Thiếu Xuyên rất có thể đã xảy ra chuyện.
Xuất phát từ lòng biết ơn vì được cứu giúp và tính cách hiếu khách vốn có, bà Tăng lấy thêm vài trái quýt để mời hai người.
Bà còn dúi vào tay Chu Thiếu Xuyên mấy trái, lúc ấy hắn đang cầm táo, thấy vậy bèn ngậm táo vào miệng, sau đó hắn vẫn dùng tay phải nhận quýt từ bà cụ.
Đến nỗi vậy sao? Lúc đó Hướng Vinh ngồi bên cạnh tự hỏi, chẳng lẽ Chu Thiếu gia bị tránh trúng đầu, nhất thời quên mất bản thân là người bình thường có hai tay?
Thấy trái cây đã ăn xong, trời cũng đã tối muộn, Hướng Vinh đứng dậy định tạm biệt bà Tăng, lại không ngờ Chu Thiếu Xuyên cũng đứng dậy theo, dường như hắncó ý định đi về cùng cậu.
"Mọi ngày bình thường bà có dư dả thời gian không? Con mới chuyển đến với không rành thu dọn phòng ốc.
Bà có thể bớt chút thời gian đến giúp con dọn dẹp được không?"
Trước khi ra khỏi nhà, Chu Thiếu Xuyên bỗng nhiên lễ phép nói với bà cụ.
Bà Tăng sửng sốt: "À, chuyện đó...!không thành vấn đề, quan trọng con tin bà..."
"Con tin bà." Chu Thiếu Xuyên chân thành gật đầu, "Con gửi bà...!ba ngàn mỗi tháng, đủ không?" (Khoảng 10,590,534 VNĐ)
Hắn cẩn thận nói ra con số ba ngàn.
Thật ra trong lúc tản bộ trong khu dân cư, hắn đã nghe nói về mức lương của người làm theo giờ —— Có lẽ rất khó mới đạt đến con số này, ba ngàn tệ gần bằng một tháng lương của bảo mẫu ở khu dân cư bình thường.
Nhưng nếu theo ý định ban đầu của hắn, hắn còn muốn cho đi nhiều hơn thế.
Tuy vậy hắn cũng biết cái gì quá cũng không tốt, chẳng phải có câu nói vô sự hiến ân cần sao, mặc dù không nhớ được câu sau nhưng tóm lại không phải lời hay ý đẹp.
[1]
[1] Vô sự hiến ân cần (无事献殷勤), câu sau là Phi gian tắc đạo (非奸即盗): không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Editor nhắc lại một chút: Chu Thiếu Xuyên là du học sinh Pháp, mặc dù tiếng Trung giỏi, nhưng tiếng lóng, ngạn ngữ không rành bằng dân địa phương, thiết lập này sẽ trải suốt bộ truyện.
Bà Tăng lại không cảm thấy hắn vô sự hiến ân cần, dù sao bà cũng không có gì để đối phương lừa gạt.
Bà mở to đôi mắt, mỉm cười ngạc nhiên: "Đủ rồi đủ rồi, bà cũng chẳng xài nhiều như thế.
Con ở nhà vào cuối tuần đúng không? Tính theo giờ là được rồi."
"Không được, trong nhà con vừa nhiều đồ đạc vừa lộn xộn." Chu Thiếu Xuyên châm chước nói, "Con không ở ký túc xá, mọi khi đều về nhà.
Cứ cách ngày thì bà ghé nhà con, con sẽ gửi bà theo tháng, quyết định vậy đi."
Bà Tăng gật đầu mấy cái, có cơ hội kiếm tiền hiển nhiên rất tốt, hơn nữa cậu thanh niên này cũng thật ôn hoà.
Nhưng bà sống lâu rồi, nhìn ra đối phương cố ý giúp mình, có lẽ vì ngại không dám trực tiếp gửi tiền nên mới nghĩ ra biện pháp như thế.
Cũng khéo léo đấy, Hướng Vinh đứng bên cạnh thích thú quan sát, hiện tại cậu đã hiểu Chu Thiếu Xuyên không phải không giỏi giao tiếp với người khác, chỉ là hắn không biết giá cả thị trường ra sao, chính vì vậy mới thường xuyên rơi vào tình huống khoe giàu.
Tất nhiên điểm quan trọng nhất vẫn là hắn không thiếu tiền.
Nhưng một thiếu gia giàu có là thế vì sao chọn sống trong khu nhà cũ? Cậu lắc đầu, thật sự không thể nghĩ ra câu trả lời, chắc mạch não của người giàu khác với bọn nhà nghèo như cậu.
Mọi chuyện đã bàn bạc xong xuôi, bà Tăng tiễn hai người đến cửa nhà.
Hướng Vinh vẫy tay tạm biệt bà, cậu bất giác liếc nhìn Chu Thiếu Xuyên đứng bên cạnh, cảm thấy một chút quyết luyến xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Nhưng đáng tiếc một chút ấm áp nho nhỏ ấy đã biến mất sau khi Chu Thiếu Xuyên xoay người, hắn trở lại với vẻ thờ ơ, tựa như chẳng có thứ gì trên đời khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Trước mặt hắn như thể dựng lên một lá chắn vô hình, cô lập hắn với toàn bộ thế giới bên ngoài.
Người này chắc đã học Xuyên kịch* nhỉ? Thay đổi vẻ mặt nhanh thế! Hương Vinh khẽ mỉm cười, trong lòng chửi thầm hắn mấy câu.
[2]
[2] Xuyên kịch: hay còn gọi là kinh kịch Tứ Xuyên là loại hình nghệ thuật dân gian văn hóa Ba Thục.
Nổi bật là Xuyên Kịch "biến mặt": họ thay mặt nạ nhanh chóng với kỹ thuật điêu luyện, tinh vi.
Là một trong những hình thức kịch lâu đời nhất và thú vị nhất ở Tây Nam Trung Quốc.
Nhưng sau đêm nay, cậu đã chứng kiến lá chắn bị đứt gãy vỡ vụn thế nào, cũng đã ngửi thấy một chút hương vị nhân tình trên người Chu Thiếu gia, và thậm chí còn biết người này thật sự là một phàm nhân bằng xương bằng thịt có máu mủ tình cảm.
Nếu Chu Thiếu Xuyên đúng là người như cậu nghĩ, vậy có lẽ hắn nên được đưa vào danh sách đáng giá kết bạn của cậu.
Chu Thiếu Xuyên không biết mình đã bị Hướng Vinh kéo khỏi thần đàn lạnh lùng ngạo mạn, hắn hãy còn nhớ đến nụ cười trìu mến của bà Tăng.
Hắn không định nói chuyện với người bên cạnh, sở dĩ sóng đôi đi cùng người kia chỉ vì đơn giản là thuận đường, có lẽ còn vì Hướng Vinh có quan hệ tốt với bà Tăng, chỉ bằng điểm này, hắn dường như có thể chịu đựng khi đi cùng người xa lạ ấy.
Bỗng nhiên một cơn gió xuân phiền muộn thổi qua, nó cuốn theo lớp bụi mặt đường và mang cả cái lạnh khô khốc tràn về đây, Hướng Vinh kéo mũ hoodie trùm lên đầu, nhìn thấy Chu Thiếu Xuyên cũng dựng lên cổ áo khoác, không gì ngạc nhiên vẫn là dùng tay phải.
Thở dài một hơi, Hướng Vinh lựa chọn đi thẳng vào vấn đề: "Trong nhà cậu có thuốc đỏ* với cồn không?" [3]
[3] Thuốc đỏ: hay Hán Việt là Điển Phục (碘伏), nói chung nó là Povidone đấy.
Tác giả không dùng tiếng Anh, ngay chỗ này mình cũng để từ địa phương hơn, vì Chu Thiếu gia không hiểu ^-^
Chu Thiếu Xuyên sững sờ nửa giây, sau đó quay đầu nhìn Hướng Vinh với vẻ mặt không thể hiểu nổi mấy từ ngữ là lạ đó.
"Cậu có biết tôi đang nói gì không?" Hướng Vinh bỗng cười, sau đó lặp lại từng chữ, "Thuốc • đỏ và cồn • y • tế."
Chu Thiếu Xuyên hoàn toàn không biết, hai từ này không thuộc phạm vi học tiếng Trung hàng ngày của hắn.
Mà đêm nay, tất cả tâm tư của hắn đều hao hết ở bà Tăng, cũng chỉ còn lại một chút cảm giác nhàm chán với mọi thứ xung quanh, thế nên hắn lười nghĩ rốt cuộc Hướng Vinh muốn nói gì với mình.
Đương nhiên hắn lười biếng đến triệt để, không chỉ lười nói mà thậm chí còn lười lắc đầu.
May mắn tính cách cẩu thả của Hướng Vinh không để bụng hắn, cậu biết bản tính Chu Thiếu Xuyên không phải lãnh đạm, hoặc là hắn chưa kịp lãnh đạm với cậu.
Cậu quyết định nói huỵch toẹt: "Tay của cậu bị thương đúng không? Cần phải được sát trùng trước —— Cậu có thể cho tôi xem vết thương không, nếu sâu quá thì cần may lại."
Nói đoạn, cậu quay đầu nhìn Chu Thiếu Xuyên như muốn biểu lộ quan tâm lẫn thành ý, mà người này quả thật cao hơn cậu gần năm phân nên cậu còn hơi ngẩng mặt lên.
Góc nghiêng của Chu Thiếu Xuyên được ánh đèn đường rọi vào, đôi chân mày rậm, sống mũi cao thẳng, đường quai hàm vừa mịn lại vừa rắn rỏi.
Hướng Vinh bỗng nhớ tới mấy cô nữ sinh từng thảo luận hắn đẹp trai đến độ cứ như mang hai dòng máu.
Lúc ấy cậu không nghĩ vậy, giờ phút này được quan sát trực diện khuôn mặt hắn, cậu bỗng cảm thấy Chu Thiếu Xuyên quả thật có nét giống nam diễn viên người Pháp Alain Delon* – người được biết đến với vai diễn giết người có vẻ ngoài lạnh lùng, điển trai trong giai đoạn đầu của điện ảnh.
[4]
[4] Alain Delon: Có lẽ tác giả đề cập đến vai diễn nổi tiếng trong phim Purple Noon (1960) đã khiến Alain trở thành ngôi sao của điện ảnh Pháp.
Alain vào vai Tom Ripley – kẻ có khả năng đóng giả người khác rất đạt.
Tom giết một doanh nhân giàu có và sống thay cuộc sống của người đó.
Khi bị cảnh sát phát hiện, anh tự tử và để lại hết tài sản cho người tình.
"Không cần." Một lúc sau, Alain Delon lãnh đạm lên tiếng, "Cũng không phải chuyện gì lớn, tôi tự lo được."
Nói vậy là tương đương thừa nhận, xem ra cậu đoán không sai.
Hướng Vinh thoáng cười, sau đó thu hồi ánh mắt: "Nếu không phải chuyện lớn, vậy tại sao cậu không lấy ra cho tôi xem, giấu bệnh sợ thầy cậu hiểu câu này không? Vết thương không được sát trùng sẽ dẫn tới uốn ván*, cậu không biết Bethune* chết như thế nào à?" [5; 6; 7]
[5] Giấu bệnh sợ thầy (讳疾忌医): nghĩa trên mặt chữ, sợ bác sĩ nên giấu giếm bệnh tình.
[6] Uốn ván: là một bệnh truyền nhiễm cấp tính do ngoại độc tố của vi khuẩn uốn ván phát triển tại vết thương trong điều kiện yếm khí.
[7] Bethune: tên đầy đủ là Henry Norman Bethune (1890–1939), ông mất do bị nhiễm trùng máu.
Tôi không biết nhưng cậu om sòm quá! Chu Thiếu Xuyên nhíu mày nghĩ, hắn hết thảy đều không biết những gì Hướng Vinh nói, nhưng mấy lời này khiến hắn đột nhiên hiểu được từ òm sòm rốt cuộc nên dùng thế nào.
"Tôi đã nói không phải chuyện gì lớn..."
"Cậu có thể đừng học cách nói chuyện của tôi không?" Hướng Vinh cười nhạt ngắt lời hắn, còn sẵn tiện liếc hắn một cái, "Nếu không phải chuyện gì lớn thì lấy ra cho tôi xem đi."
"Ai học cậu..." Nói được một nửa, Chu Thiếu Xuyên đột nhiên nhớ tới câu không phải chuyện gì lớn, đây đúng thật là câu nói mà Hướng Vinh từng sử dụng với hắn khi cậu không chịu nhận bồi thường của hắn, và rồi cứ thuận theo tự nhiên, hắn lại nhớ đến tình thế quẫn bách khi cậu bị đổ cà phê khắp mặt vào hôm đó.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ lần ấy, Chu Thiếu Xuyên vẫn không biết tên người bị hắn đổ cà phê đầy mặt, chỉ biết người đó là hàng xóm của hắn.
Sau đó ở trường một thời gian, mặc dù hắn không chủ động giao lưu với người khác nhưng người ta lại không thể kìm lòng muốn nói chuyện với hắn.
Dần dà hắn cũng nghe loáng thoáng về một ít nhân vật nổi đình nổi đám trong trường học, mà trong đó có cả Hướng Vinh.
Chu Thiếu Xuyên nghe đến tên Hướng Vinh cũng đoán ra chủ nhân của tên này là ai, đồng thời còn biết người này là hậu vệ dẫn bóng của đội tuyển bóng rổ.
Cậu ấy không chỉ nổi tiếng với các cô gái trong khoa, mà thậm chí còn được lòng các nam sinh trong trường.
Cho nên, cậu ấy được mọi người yêu mến là vì lo chuyện bao đồng sao?
Chu Thiếu Xuyên cười khẽ, sau đó nhớ ra mình vẫn còn nợ đối phương một câu Tôi xin lỗi, nhưng giờ phút này dường như hắn đã quên mất, thật ra hắn đã xin lỗi bằng một chiếc áo giá trên trời cho Hướng Vinh.
Nếu câu xin lỗi nói không nên lời, thôi đành thoả mãn lòng hiếu kỳ của người ta vậy.
Sau khi bước vào toà nhà, nương theo ánh đèn, Chu Thiếu Xuyên rốt cuộc rút ra tay trái đã giấu kín cả đêm, hắn mở lòng bàn tay để Hướng Vinh xem.
Đây thật sự là một vết thương rất sâu, hơn nữa còn gần như cắt ngang qua lòng bàn tay.
Tuy không còn chảy máu nhưng bàn tay lại lem nhem vết máu bởi cọ xát trong túi áo, xem ra thật sự cần phải xử lý rồi.
Hướng Vinh âm thầm thở dài, cậu và Chu Thiếu Xuyên lần lượt lên lầu.
Lên đến lầu năm, cậu quay đầu lại: "Lát nữa tôi tới tìm cậu, cậu có thể mở cửa cho tôi không?"
Ngập ngừng một chút, cậu lại nói thêm: "Tôi thật sự có việc."
Chu Thiếu Xuyên lẳng lặng nhìn cậu, hắn chẳng thèm nói năng gì cả, mở cửa rồi đi thẳng vào 502.
Hướng Vinh về nhà lấy thuốc đỏ, cồn, tăm bông và bông gạc.
Sau đó quay về phòng lấy ra một phong bì, ngẫm nghĩ thế nào cậu lại lấy thêm miếng dán chống thấm nước trong hộp thuốc đã chuẩn bị cho Hướng Hân khi cô bé mổ ruột thừa vào năm ngoái.
Mọi thứ được lấy đầy đủ, lúc này cậu mới mở cửa bước ra ngoài.
Cậu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, ước chừng Chu Thiếu Xuyên rất có thể sẽ không mở cửa cho cậu.
Dù sao trước đây vì muốn trả tiền cho hắn, Hướng Vinh đã gõ cửa 502 những ba lần nhưng không lần nào thành công.
Ngoại trừ Chu Thiếu Xuyên chơi dương cầm vào ngày đầu tiên khi hắn chuyển đến, từ đó về sau cậu không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, kể cả tiếng đóng mở cửa cũng không nghe thấy, phòng 502 cứ im hơi lặng tiếng tựa hồ chẳng ai ở.
Nhưng lần này Hướng Vinh đã đoán sai, Chu Thiếu Xuyên hoàn toàn không đóng cửa lại, hắn để cửa hé ra một khe hở.
Hiển nhiên điều này có nghĩa là cậu được phép vào, đồng thời ý tứ chính là hắn lười mở cửa cho cậu.
502 là nơi mà Hướng Vinh ngày nào cũng lui tới, thật lâu rồi mới đi vào, trong lòng không khỏi thổn thức cho cảnh còn người mất.
Đồ đạc của Lương Công Quyền về cơ bản vẫn ở đó, bao gồm cả cây dương cầm.
Nhưng Chu Thiếu Xuyên rõ ràng không xem nơi này là nhà, hắn không mua thêm nội thất, phòng khách trống trơn, chỉ có duy nhất một vật trang trí là chậu xương rồng nhỏ trên ngưỡng cửa sổ.
Gì mà trong nhà nhiều thứ, thường ngày thích bày bừa, người này nói dối không chớp mắt à? Nhìn căn nhà không khác gì động tuyết, Hướng Vinh nghĩ, sắp tới bà Tăng dọn dẹp chắc chẳng tốn bao nhiêu sức.
Đang nghĩ ngợi, cậu thoáng thấy Chu Thiếu Xuyên bước ra từ phòng ngủ.
Hắn đã cởi áo gió, bên trong là một chiếc áo len cashmere mỏng, vẫn là màu đen và cao cổ.
May mà cổ của hắn cũng cao, nếu không thì loại áo này thật sự không dễ mặc đâu.
"Tôi mang cho cậu thuốc đỏ với cồn, đây là hai thứ tôi vừa nói ban nãy." Hướng Vinh nhìn Chu Thiếu Xuyên, "Cả hai đều dùng để sát trùng, còn tăm bông...!À, mà cậu có biết cụ thể mấy thứ này dùng thế nào không?"
Chu Thiếu Xuyên hoàn toàn không ngờ thật sự có việc của cậu chính là muốn đưa cho hắn những thứ này.
Hắn cũng không biết cái đỏ này dùng để làm gì, nhưng cảm nhận được lòng tốt của người kia, dẫu cho hắn có lạnh nhạt cũng không thể bất lịch sự với người ta, vì thế hắn đành lắc đầu.
Hướng Vinh cười: "Vậy cậu rửa tay trước đi, cho nước vào một tí thôi, sau đó tôi giúp cậu xử lý vết thương, nhìn tôi làm một lần cậu sẽ biết ngay.
Thật ra vết thương của cậu rất sâu, nếu đến bệnh viện thì cần phải may lại, nếu không đi, vậy phải sát trùng cho kỹ."
Nghe rất phiền phức, nhưng phiền phức đã đến cửa rồi, bây giờ đuổi ra ngoài có muộn không? Chu Thiếu Xuyên nhíu mày suy tư một lúc, rốt cuộc vẫn đi vào phòng vệ sinh.
Nghe tiếng nước chảy ào ào, Hướng Vinh đặt đồ lên bàn trong phòng khách rồi ngồi xuống sô pha.
Cậu ngẫu nhiên nhìn quanh, thấy mặt đất sạch sẽ, cây dương cầm không dính hạt bụi, khúc phổ* của cậu vẫn còn đó, chỉ khác là bên cạnh có thêm một vài khung ảnh nhỏ.
[8] Khúc phổ: sheet nhạc piano.
Nhưng bên trong không phải ảnh mà là những thứ như giấy khen được đặt vào đó.
Thị lực của Hướng Vinh rất rốt, có thể nhìn rõ ngay cả khi cậu ngồi yên, chỉ có điều chúng được viết bằng tiếng Pháp.
Cậu lướt mắt nhìn từng tấm bằng nhưng đều không hiểu, cho đến khung ảnh cuối cùng, cậu chỉ dựa vào hai từ —— Bóng rổ và Quán quân để đoán ra ý nghĩa của chúng, chỉ yếu vì cách viết tiếng Pháp của hai từ này không khác mấy so với tiếng Anh*.
[9]
[9] Bóng rổ, tiếng Pháp là "le basket-ball", tiếng Anh là "basketball".
Quán quân, tiếng Pháp và tiếng Anh đều là "champion", giải quán quân trong tiếng Pháp là "championnat".
Quán quân? Đúng là không uổng chiều cao gần một mét chín, cho dù ở nước ngoài, hắn cũng đủ tư cách chơi trong đội nghiệp dư.
Hướng Vinh nghĩ, huống chi hắn còn ở Pháp, trong ấn tượng của cậu có không ít chú lùn ở bên ấy, nổi tiếng nhất còn có Napoleon Bonaparte*.
[10] Napoleon Bonaparte: hoàng đế Pháp năm 1796, cao khoảng hơn 1m6.
Đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng nước bỗng dừng lại, Chu Thiếu Xuyên quay về phòng khách.
Hướng Vinh lần lượt mở ra thuốc đỏ và cồn, giới thiệu với hắn thứ tự sử dụng rồi mới cầm lấy tăm bông.
"Có thể hơi đau, à cũng không phải đau, chắc là rát..." Hướng Vinh nghĩ, cảm thấy Chu Thiếu Xuyên có lẽ không hiểu từ này có nghĩa gì nên chỉ dặn dò, "Cậu chịu khó một chút, nhanh lắm."
Chu Thiếu Xuyên do dự nửa giây, lúc rửa tay hắn đã nghĩ kỹ rồi, vừa ra ngoài sẽ bảo Hướng Vinh đặt mọi thứ xuống để hắn tự sát trùng.
Nhưng thấy một bình lớn ghi đỏ gì đó, hắn cũng chẳng biết dùng nó như thế nào, vả lại biết đâu nó thật sự hữu ích với hắn, chứ khi không người ta kêu hắn dùng làm gì?
Nghĩ đến đấy, hắn đành ngoan ngoãn vươn tay ra.
Hướng Vinh chấm tăm bông vào thuốc đỏ, thoáng nhìn lòng bàn tay hắn, sau đó quyết định sát trùng từ phần sâu nhất của vết thương.
"Shh..." Chu Thiếu Xuyên rốt cuộc cũng hiểu rát là gì, hắn giật mình, bàn tay cũng khẽ run.
"Đừng nhúc nhích!" Hướng Vinh nhíu mày, cậu vô thức giữ lấy ngón tay của Chu Thiếu Xuyên.
Đột nhiên bị ai đó đụng chạm, Chu Thiếu Xuyên lại bất giác run lên nhè nhẹ.
Thế nhưng Hướng Vinh giữ tay hắn rất chặt, thấy hắn có ý đồ muốn giãy giụa, cậu bèn nắm chặt hơn.
Những ngón tay của Hướng Vinh nom thì be bé, nhưng thật ra cứng như mấy chiếc kềm thép rắn chắc.
Chu Thiếu Xuyên hơi bất mãn nên quay mặt sang, nhưng nhìn thấy Hướng Vinh đang cúi đầu chăm chú xử lý vết thương.
Cậu như thể dồn hết sự tập trung lên tay hắn, hoàn toàn quên mất thói quen kháng cự người lạ của hắn.
Đúng lúc này, vài sợi tóc con con ở thái dương bên phải của Hướng Vinh chợt rũ xuống, một mùi hương tươi mát đến từ nguyệt quế len lỏi vào hơi thở của Chu Thiếu Xuyên.
Trái tim hắn bỗng thả lỏng, hắn chợt cảm thấy không cần thiết phải tránh né, chẳng phải chỉ nắm ngón tay thôi sao? Hắn nghĩ, dường như...!cũng không đến nỗi phải kháng cự hay không thể chấp nhận.
Hết chương 8
Chú thích:
Alain Delon
Sheet nhạc piano.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook