Diệp Nhược Sơ nhất thời sửng sốt vài giây, sau khi hoàn hồn nàng mới gượng ngùng gọi một tiếng: "Mẹ.

"Nghe vậy, đôi lông mày tinh xảo của Tô Lam cau lại, tiếng mẹ này sao lại vô cùng khó nghe?
Ánh mắt rơi trên người Diệp Nhược Sơ, bà mở miệng hỏi: " Vừa mới ngủ dậy?"
Nàng lúng túng vén sợi tóc ra sau tai, đáp lại một tiếng rồi gật đầu.

Tô Lam liếc nhìn nàng hai cái, không nói gì thêm, chỉ là nhìn nàng một hồi, sau đó nói: "Bảy giờ rưỡi.

"
Ý tại ngôn ngoại, Diệp Nhược Sơ có thể nghe hiểu được ý của Tô Lam, nhưng nàng cũng không tiện nói gì nên liền không đáp lại.

Đi ngang qua nàng, Tô Lam đi thẳng về phía trước, liếc mắt nhìn phòng khách sau đó ngồi xuống ghê sô pha, "Mặc Hàn đâu?"
"Đã đi làm.

" Nàng vừa trả lời vừa vội vàng đi rót nước.

"Không có cà phê sao?" Tô Lam chăm chú nhìn nàng.

Ngừng lại một lúc, Diệp Nhược Sơ cẩn thận nhìn xung quanh, "Mẹ, không có cà phê, chỉ có rượu.

"
"Vậy thì thôi.


" Tô Lam dựa người vào sô pha, "Tôi có chuyện muốn nói với cô.

"
Có chuyện muốn nói với nàng?
Diệp Nhược Sơ dù có hơi nghi hoặc nhưng vẫn lịch sự nói, "Mẹ, người nói đi.

"
"Mấy ngày nữa là đến tết, cô cùng Mặc Hàn từ hôm nay chuyển về Thẩm Trạch ở đi.

" Tô Lam nói.

Chuyển về Thẩm Trạch ở?
Trái tim đập loạn xạ, Diệp Nhược Sơ lập tức cảm thấy cả người không ổn!
Ông ngoại căn bản hoàn toàn không chào đón nàng, người mẹ chồng trên danh nghĩa trước mặt nàng cũng không phải người tầm thường, nàng chuyển về Thẩm Trạch ở có thể yên ổn sống sao?
Không thể trực tiếp cự tuyệt, nàng chỉ có thể khéo léo nói, "Mẹ, chờ Mặc Hàn trở về, con nói với anh ấy một tiếng.

"
Nàng không nói đi, cùng không nói sẽ không đi, câu trả lời này để Thẩm Mặc Hàn trả lời là tốt nhất, cho dù có đắc tội cũng không vấn đề gì.

Nghe xong, Tô Lam bất mãn nói, "Lời này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ cô không muốn dọn đến ở chung với mẹ chồng?"
Diệp Nhược Sơ nhanh chóng giải thích: "Không, mẹ, con hoàn toàn không có ý đó!"

"Nếu đã không có ý đó, tôi sẽ xem như cô đã đồng ý chuyển đến Thẩm Trạch, chuẩn bị đồ đạc một chút, buổi chiều tài xế sẽ đến đón.

" Tô Lam trực tiếp quyết định, vẻ mặt sắc sảo.

"Mẹ, để con gọi điện cho Mặc Hàn nói với anh ấy! "
Nàng chưa kịp dứt lời, Tô Lam đã đứng dậy nói: "Tôi sẽ gọi điện, cô chỉ cần chuẩn bị đồ đạc.

"
Không cho nàng cơ hội nói tiếp, Tô Lam liền xoay người rời đi.

Diệp Nhược Sơ tiễn bà ra ngoài cửa, nàng thực sự cảm thấy không thể bình tĩnh, người mẹ chồng này quả thực không dễ lừa!
Chuyển về Thẩm Trạch, nàng cảm thấy con đường trước mắt mình là một mảnh tối đen!
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng của kỳ thi, miễn cưỡng lên tinh thần, nàng đến trường trông thi.

Đến buổi chiều, tất cả các môn đã thi xong, mà việc chấm bài thi đã có những giáo viên khác phụ trách, nàng không cần quan tâm.

Vì vậy, kỳ nghỉ đông sẽ bắt đầu từ hôm nay.

Nàng đang dọn dẹp bàn thì Trần Tư Bũ đi đến, "Nhược Sơ, lát nữa cùng tớ đi mua sắm đi, các cửa hàng đều đang được giảm giá.

"
"Được.

" Nàng lập tức đồng ý, sau đó lại nhớ đến lời nói của Tô Lam lúc sáng, đành từ chối, nói buổi tối còn có việc bận.

Trần Tư Vũ không hỏi nhiều, liền rời đi trước.

Khi Diệp Nhược Sơ đi ra khỏi trường, chiếc xe màu đen đã đợi từ lâu, nàng bất lực thở dài, đành phải ngồi vào trong xe!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương