"Ừm! " Thẩm Mặc Hàn nhàn nhạt trả lời.

Không ngờ anh ta lại cẩn thận như vậy, Diệp Nhược Sơ kinh ngạc nhìn hắn thêm vài lần, tâm khẽ động.

Bước vào phòng khách, Quách Yến Đình và Diệp Chính Lâm đang bày biện bát đũa nhìn thấy Thẩm Mặc Hàn mặc áo khoác nhung, dáng vẻ ưu nhã bước vào, sững sờ không hiểu.

Cuối cùng, Diệp Chính Lâm hoàn hồn lại trước, "Tiểu Sơ, vị này là?"
Nghe vậy, Diệp Nhược Sơ khó xử cắn môi, không biết nên mở miệng nói thế nào.

Chân dài bước một bước về phía trước, Thẩm Mặc Hàn vươn tay đem Diệp Nhược Sơ ôm vào trong ngực, không ngờ hắn sẽ làm như vậy, toàn thân nàng khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn không nhìn nàng mà nhìn thẳng phía trước, khẽ động môi mỏng, mỉm cười nói: "Ba vợ, mẹ vợ.

"
Hành động thân mật mà mập mờ như vậy, đã gián tiếp nói rõ hết thảy, Diệp Chính Lâm cùng Quách Yến Đình chấn kinh nhìn nhau, Tiểu Sơ từ khi nào có bạn trai?
Sau đó, Diệp Chính Lâm nháy mắt một cái với Quách Yến Đình, tỏ ý đã hiểu, Quách Yến Đình đặt bát đũa xuống, nhìn Thẩm Mặc Hàn nói: "Cậu là bạn trai của Tiểu Sơ nhà tôi?"
"Mẹ vợ, con cùng Nhược Sơ đã đăng ký kết hôn, cô ấy đã mang thai được một tháng.

" Lời nói của Thẩm Mặc Hàn nhẹ nhàng, không kiêu ngạo cũng không tự ti, tao nhã, cao quý.


Ngược lại, Diệp Nhược Sơ vô cùng căng thẳng, nhất là sau khi hắn nói những lời đó, nàng cảm thấy mình không thể giữ được bình tĩnh, thân thể càng thêm căng cứng.

Kết hôn? Mang thai? Diệp Chính Lâm hiếm khi sững sờ, đứng sững tại chỗ như đá.

Phản ứng của Quách Yến Đình càng thêm kịch liệt, thân thể khẽ động, hai tay vội vàng chống đỡ cái bàn phía sau, thở hổn hển hỏi Diệp Nhược Sơ: "Những điều anh ta vừa nói là thật hay giả?"
Đứa con gái bà chăm sóc từ nhỏ, bạn trai đều chưa từng có lúc này lại nói đã kết hôn, mang thai!
Thân là một người mẹ, bà làm sao có thể không biết chút nào?
Sự tình phát triển đến mức độ này, đã không có khả năng quay đầu.

Cắn răng, nàng không còn cách nào đành gật đầu thừa nhận, "Mẹ, những lời đó đều là thật.

"
Quách Yến Đình vỗ lồng ngực đang phập phồng kịch liệt, sau đó đưa tay chỉ thẳng vào Diệp Nhược Sơ, nghiêm nghị nói: "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, con nói rõ cho mẹ!"
Cau mày, môi mỏng của Thẩm Mặc Hàn khẽ nhúc nhích, khi đang chuẩn bị nói, đột nhiên có cảm giác mềm mại trơn bóng ở lòng bàn tay.

Nguyên lai tay nàng tiến vào trong lòng bàn tay hắn, cùng hắn đan mười ngón tay.

Khớp xương hắn rõ ràng, lòng bàn tay như lửa nóng, hơi thô mà tay nàng lại trắng nõn, mềm mại không xương, mang theo chút hơi lạnh.


Khẽ nhướng lông mày, đôi mắt hắn nheo lại, kinh ngạc nhìn nàng.

Diệp Nhược Sơ không nhìn hắn mà bước về phía trước, nhìn thẳng vào Quách Yến Đình.

Sắc mặt nàng nghiêm túc, ánh mắt kiên định nhìn Quách Yến Đình nói: "Mẹ, con người khi còn sống nên điên cuồng một lần, có thể là vì người nào đó, có thể vì một đoạn tình cảm nào đó, từ nhỏ đến lớn con luôn nghe lời mẹ, đây là lần duy nhất con phản nghịch, mà con, cũng không hối hận!"
Nghe vậy, Quách Yến Đình hơi giật mình,
cảm xúc mãnh liệt ban đầu đã bình tĩnh trở lại: "Con có biết hiện tại con đang làm cái gì không?"
"Con biết!" Diệp Nhược Sơ nghiêm túc đáp.

Quách Yến Đình không nói gì, mà xoay người đi về phía thư phòng, nói bới Diệp Nhược Sơ: "Đi với mẹ.

"
Trong phòng.

Quách Yến Đình ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Con đã gặp qua ba mẹ của cậu ta chưa?"
"Đã gặp qua.

" Diệp Nhược Sơ nói dối, âm thầm quan sát sắc mặt của mẹ, phát hiện bà đã hoà hoãn, tâm liền buông lỏng.

"Vì sao không nói cho mẹ và ba con mà đã đi đăng ký?"
Nàng ho một cái, làm nũng nói: "Con là sợ hai người không đồng ý nha.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương