Ừ! " Giọng nói trầm ấm chứa đựng một chút khiếm nhã, sau đó hắn nhướng mày nói, "Là một giáo viên, nên có khả năng ứng biến và năng lực thích ứng, đối với cô Diệp, tôi hoàn toàn tin tưởng 100%! ""Giám đốc Thẩm, ai nói với anh rằng giáo viên phải có khả năng ứng biến và năng lực thích ứng? Anh cho rằng tôi là người sinh tồn nơi hoang dã sao?", nàng không vui phản bác lại.

"Hiểu biết của cô giáo Diệp quả thật không ít! " Thẩm Mặc Hàn khẽ cong môi mỏng, khởi động xe rời đi.

Cái người này làm sao có thể độc đoán như vậy? Hoàn toàn không nghe lời người khác nói, Diệp Nhược Sơ nhíu mày nghĩ thầm trong lòng.

Chỉ là hình ảnh hắn khẽ nhếch khoé miệng khi rời đi rơi vào trong mắt Diệp Nhược Sơ có chút hấp dẫn! Buổi chiều sau khi tan lớp, Diệp Nhược Sơ bước ra khỏi trường học đã thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi tới, chặn đường nàng.

Nàng nhíu mày, có chút khó hiểu, khi đang chuẩn bị mở miệng thì người kia đã nói trước: "Cô giáo Diệp, tôi là thư kí Trần, chủ tịch nói tôi đưa cô về căn hộ.

"
Không còn cách nào từ chối, Diệp Nhược Sơ đành phải lên xe, trước tiên trở về nhà thu dọn quần áo và một số vật dụng hàng ngày.

Sau đó, cùng đến căn hộ với thư kí Trần.

Căn hộ to lớn và xa hoa nhưng không có ai, nàng kéo vali đứng tại phòng khách, thư kí Trần đã rời đi.

Đứng đó, Diệp Nhược Sơ có chút sững sờ và do dự, nàng cảm thấy căng thẳng cùng mất tự nhiên khi nghĩ đến cảnh hai người phải sống chung một nhà.

Nhưng ngẫm lại, cũng không có cách nào tránh khỏi, nàng cắn răng kéo vali đi vào phòng.


***
Quán bar Mị Sắc.

Tiếng nhạc sôi động vang lên chói tai, nam nữ trên sàn nhảy không ngừng lắc lư cơ thể.

Bên trong phòng riêng.

Ánh mắt Trần Hạo Vũ cùng Quý Thần Dật rơi vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, không ngừng nháy mắt.

Áo khoác âu phục tùy ý treo trên ghế, trên người Thẩm Mặc Hàn chỉ mặc một cái sơ mi đen, ống tay áo hơi kéo lên lộ ra cánh tay săn chắc cùng đường nét ưu mỹ.

Bàn tay to của hắn bóp chặt ly rượu, quai hàm hơi nâng lên, ly rượu liền thấy đáy.

"Chà, đây chính là rượu vodka của Ba Lan, nồng độ cồn cao tận 96%.

Sao cậu ta còn chưa say đến ngục xuống?" Trần Hạo Vũ vuốt cằm.

"So với vấn đề đó, điều tôi tò mò hơn là vì sao cậu ta lại cùng cô Diệp kết hôn!" Quý Thần Dật nhún vai, cảm thấy kinh ngạc.


"Vấn đề này tôi mặc dù cũng tò mò, nhưng tò mò muốn chết chính là đêm hôm nay là đêm động phòng, thế nhưng cậu ta lại muốn tới đây uống rượu, có phải vì liên quan đến cô của cậu ta không?"
Như có như không, cánh tay cầm ly rượu của Thẩm Mặc Hàn khẽ ngừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát liền khôi phục như thường, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Quý Thần Dật đã nhìn thấy được, đập nhẹ vào vai Trần Hạo Vũ, thấp giọng nói: "
Cậu là muốn đâm đầu vào họng súng sao?"
Ho nhẹ một tiếng, Trần Hạo Vũ dường như nhận ra được điều gì, lập tức dừng lại chủ đề.

Một giờ sáng.

Diệp Nhược Sơ ngồi trến ghế sô pha vẫn chưa ngủ, có lẽ là do thay đổi không gian khiến nàng có chút khó chìm vào giấc ngủ.

Mà Thẩm Mặc Hàn vẫn chưa trở lại!
Lông mày nàng hơi nhíu lại, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, nàng kinh ngạc từ ghế sô pha bật dậy.

Ai mà đến muộn như vậy? Lẽ nào là Thẩm Mặc Hàn?
Nàng mở cửa, liền nhìn thấy Quý Thần Dật và Trần Hạo Vũ đứng ngoài.

Mà Thẩm Mặc Hàn thì đứng ở chính giữa, được hai người đỡ, tóc hắn hơi rũ xuống, hiển nhiên là đã uống say.

"Chị dâu, đã lâu không gặp.

" Trần Hạo Vũ mỉm cười nói: "Thẩm thiếu vừa kết thúc một buổi họp mặt doanh nghiệp, uống có chút nhiều.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương