Một Đêm Gió Xuân Tới
C5: Cô Ấy Cười Kìa🌸

Edit: Tiệm Bánh Sò

Cả tiết tiếp theo, Dư Lí đều ôm chặt hộp sữa chua kia. Lục Tinh Mang xem như đã hiểu thấu rồi. Cô ấy cười, cô ấy thỏa mãn, niềm vui bất chợt không ngừng cuồn cuộn trong cô... Vậy mà, má nó, chỉ vì một hộp sữa chua có mấy đồng tiền vầy thôi hả?!

"..."

Rốt cuộc, đến tiết thứ ba, thấy Dư Lí cứ cầm mãi hộp sữa chua đã uống hết từ lâu mà luyến tiếc không ném đi, Lục Thu không nhịn được nữa. Câu đầu tiên anh nói với Dư Lí chính là: "Thích uống sữa chua?"

Dư Lí sửng sốt. Cô không nghĩ đến, Lục Tinh Mang lại nói chuyện với cô. Cô gái nhỏ quay đầu lại, đôi mắt trong như pha lê chớp chớp, rồi sau đó gật đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm."

Lục Tinh Mang: "..."

Kỳ thật, anh đã chuẩn bị câu tiếp theo: Chẳng lẽ trước giờ cậu chưa từng uống sữa chua sao? Âm cuối còn nhấn mạnh hơn, không thể tin nổi. Rõ ràng, Dư Lí chưa từng uống. Chỉ là thấy cô bình tĩnh thản nhiên như vậy, hoàn toàn không thấy xấu hổ hay có bất kỳ cảm giác ngại ngùng tí nào. Cô giống như một đứa trẻ vậy, đơn thuần vui vẻ, nụ cười thong dong ngọt ngào. Cô như vậy, sao anh mở miệng châm chọc nổi?

Kỳ thật, cũng không phải không thể đâu. Lục Tinh Mang nhanh như chớp vươn tay giật lấy hộp sữa chua trong tay Dư Lí, thảy chính xác vào túi đựng rác treo bên hông bàn Phùng Thế Thiêm.

Soạt một tiếng. Phùng Thế Thiêm đi học rất nghiêm túc, đột nhiên bị cái gì vụt qua dọa sợ. Nhưng cậu ta còn chưa kịp quay đầu hỏi quý ngài Lục đây lại làm sao nữa thì đã nghe thấy một câu khiến cậu ta cứng đờ.

Dư Lí bị giật hộp sữa, ngây ngẩn. Cô cho là Lục Tinh Mang đang nổi giận, rồi lại không hiểu lắm, chuyện cô thích uống sữa chua sao lại làm cậu ta không vui chứ. Nhưng Lục Tinh Mang lại nói: "Đã uống xong rồi còn cầm làm gì? Tiết tự học buổi tối tôi mua trà sữa cho cậu uống."

Phùng Thế Thiêm: "..."

Biểu cảm ngây ngốc của Dư Lí hóa thành nụ cười. Đôi mắt cô gái nhỏ trong suốt nhìn vào không khí. Hóa ra Lục Tinh Mang không giận, chỉ là giúp cô ném hộp sữa chua mà thôi.

"Từng uống chưa?"

Dư Lí lắc đầu, rồi nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: "Chắc là không đắt đâu nhỉ."

"Hử?" Lục Tinh Mang ngẩn người, lại cười: "Không phải cậu cảm thấy tôi... rất nghèo chớ?"

Trong mắt Dư Lí đột nhiên chớp nhoáng một vòng sóng gợn, tự hỏi mình một lát rồi nhanh chóng lắc đầu.


Mẹ nó! Thiệt đáng yêu mà, Lục Tinh Mang nheo nheo mắt.

Dư Lí nghĩ đến chuyện dì Lục cho cô và bà không ít tiền, còn có học phí, sinh hoạt phí, tiền tiêu vặt... Cô mới cảm tháy, vấn đề của mình thiệt ngốc. Vậy thì, một ly trà sữa đối với Lục Tinh Mang thật sự không là gì hết. Nhưng anh có ý tốt mua trà sữa cho cô, cũng khiến cô rất vui. Tuy rằng không biết sao anh lại làm vậy.

"Ừ, sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa."

Dư Lí gật gật đầu với không khí, còn gật rất nghiêm túc nữa.

Lục Tinh Mang bật cười: "Tôi ở đây nè, cậu gật đầu với ai đó? Phùng Thế Thiêm hả? Quẹo trái một tí đi."

Dư Lí đỏ mặt, quay đầu sang trái một tí. Khuôn mặt xinh đẹp đối diện Lục Tinh Mang, như đóa hoa lên hoàn mỹ không tì vết. Lục Tinh Mang chưa từng có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp của hoa lê, loài hoa đặc trưng của thành phố Hành Hương. Rõ ràng đó là một loài hoa vô cùng đẹp, nhưng từ khi anh sinh ra khắp nơi đã ngập hoa lê bao phủ, dần khiến anh cảm thấy chẳng còn gì mới lạ, thậm chí đôi lúc còn hơn chán nữa. Một loài hoa che trắng cả trời đất tháng tư...

"Tóm lại, tôi mua trà sữa cho cậu là được." Giọng ngày càng khẽ, càng dịu dàng.

Chết tiệt... Dịu dàng?

Phùng Thế Thiêm dựng lỗ tai nghe hết toàn bộ, cả người cứng đờ. Cậu ta không ngừng tẩy não bản thân: Tui không nghe thấy! Tui không nghe thấy! Tui không nghe thấy... Tui không nghe thấy gì hết á! Cậu ta cố gắng quay sự chú ý lại lớp học, nhưng thầy giáo nói gì cậu ta cũng vào tai trái ra tai phải hết, không ghi được gì cả. Cả đầu cậu đều là câu kia của anh Lục: Đã uống xong rồi còn cầm làm gì? Tiết tự học buổi tối tôi mua trà sữa cho cậu uống. Hơn nữa, anh Lục nhà cậu nói được thì làm được.

_____________________

Giờ cơm chiều, Trần Nhược Đồng đưa Dư Lí đến nhà ăn.

"Dư Lí, cậu cảm thấy Lục Tinh Mang thế nào?" Trên đường, Trần Nhược Đồng đột nhiên hỏi. Sau tiết thể dục, thái độ của Lục Tinh Mang đối với Phùng Thế Thiêm đột nhiên dữ tợn, cô hơi lo lắng một chút. Cậu ấm này từ trước giờ nói năng không màng ai hết, vô pháp vô thiên, nổi cơn bất chợt không chừng, không biết có phát lên người Dư Lí không.

"Hả?" Dư Lí chớp chớp mắt, không hiểu sao Trần Nhược Đồng lại đột nhiên hỏi vậy.

"Là người ngồi cùng bàn với cậu ấy."

"À..." Dư Lí nghĩ nghĩ: "Lục Tinh Mang... cũng khá tốt." Đúng mà, cậu ấy còn nói tiết tự học buổi tối sẽ mua trà sữa cho cô nữa. Lời nói rất nghiêm túc, rất trịnh trong. Nhưng chuyện này, cô không nói cho Trần Nhược Đồng.


Trần Nhược đồng thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi." Nếu ngay cả Dư Lí cũng bắt nạt thì Lục Tinh Mang không còn nhân tính rồi.

Dư Lí cười cười.

Ba người Lục Tinh Mang, Hứa Hành và Phùng Thế Thiêm vẫn dạo hàng ăn vặt sau giờ cơm như thường. Cả đường Phùng Thế Thiêm đều mơ màng, Hứa Hành ban đầu vẫn nhịn, nhưng sau đó thật sự không nhìn được nữa.

"Phùng Thế Thiêm, mày trúng tà hả? Nãy giờ chẳng nói cầu nào thì thôi đi, đi đường còn không vững nữa."

"Đó đó, coi đi, mày đâm đầu vào thùng rác luôn được đấy!"

Mà Lục Tinh Mang hôm nay hình như tâm trạng không tồi, đi cách hai người kia tuốt một khoảng huýt sáo. Trước khi quay lại lớp thậm chí còn ghé vào tiệm trà sữa mua một ly. Nhìn ly trà sữa trong tay Lục Tinh Mang, trà sữa được đóng gói cẩn thận, chưa bóc vỏ ống hút, trên ly trà sữa còn có lớp kem cheese trắng, vừa nhìn đã biết không phải mua cho mình rồi.

Hứa Hành và Phùng Thế Thiêm đứng ngoài cửa hút thuốc đợi anh, thấy ly trà sữa, Hứa Hành trợn mắt há hốc mồm: "Anh Lục, anh tốt với bạn nữa như vậy từ khi nào vậy?"
1

Lục Tinh Mang không để ý đến cậu ta, đi lên cách hai người một đoạn, chỉ lo đi về lớp.

Hứa Hành: "..."

Cậu ta dùng khuỷu tay thúc thúc Phùng Thế Thiêm đang lắc lư đằng sau: "Này, rốt cuộc hôm nay mày sao vậy, rớt hồn hả?" Cậu ta và anh Lục hôm nay không có ai bình thường hết.

Phùng Thế Thiêm trợn trắng mắt, không để ý đến cậu ta, đuổi theo Lục Tinh Mang.

Hứa Hành: "..."

Về đến phòng học, cuối cùng Phùng Thế Thiêm cũng gọi hồn mình về, cậu ta đi lên cạnh Lục Tinh Mang, dùng khuỷu tay húc anh. Không ngờ, Lục Tinh Mang lại sợ cậu ta đụng tới ly trà sữa, né sang bên.


Phùng Thế Thiêm: "..."

Trong lòng như bị cắm một con dao. Anh em... Khó chịu quá đi!

Cậu ta dán sát vào Lục Tinh Mang, hạ giọng: "Em nói anh Lục này, cái này... không phải là anh mua cho con nhỏ ngồi cùng bàn anh thật chứ?"

Lục Tinh Mang lạnh lùng liếc cậu ta một cái.

"Không đúng không đúng không phải..." Phùng Thế Thiêm liên tục xua tay: "Em không cố ý nghe lén anh nói chuyện với với bạn cùng bàn đâu, chỉ là, chỉ là... nghe giảng á... vô tình nghe được một câu á..." Tràn đầy ý lạy ông tôi ở bụi này.

Lục Tinh Mang cũng mặc kệ cậu ta: "Vậy thì thế nào." Rồi đi về phía cuối phòng học.

Phùng Thế Thiêm nghe vậy, hai mắt trừng siêu cực đại, không thể tin nổi. Không phải chớ, anh hai à, sao anh có thể nói về một sự kiện tầm cỡ trời đất một cách thản nhiên, nhẹ nhàng bâng quơ như thế chứ?

"Vì sao?" Phùng Thế Thiêm cảm thấy mình như cái đồ ngu.

Lục Tinh Mang nhún nhún vai: "Muốn nhìn cô ấy cười đó."

Phùng Thế Thiêm: "..."

Toàn bộ thế giới quan của cậu ta gần như sụp đổ trong nháy mắt. Anh Lục của cậu ta nói năm chữ kia không cảm thấy, không cảm thấy... có chút... gì gì đó sao! Nhưng bản thân Lục Tinh Mang lại không thấy có gì hết.

"Má nó!" Anh đột nhiên bật người như phát hiện đại lục mới vậy: "Cô ấy cười lên đáng yêu chết luôn!"

"Đó, mua trà sữa thì sao chớ? Sau này ngày nào cũng mua."

Phùng Thế Thiêm: "..." Chỉ vậy... đã hạ cờ?

Khi hai người về chỗ thì Dư Lí đã ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình rồi. Lục Tinh Mang ngồi xuống, mở bóc ống hút cắm vào ly trà sữa, đưa đến trước mặt cô. Nếu anh nhớ không nhần thì hộp sữa chua lúc sáng Trần Nhược Đồng mua cho Dư Lí là vị dâu tây. Anh cũng không biết cô gái nhỏ này thích uống gì hay là có sở thích gì đặc biệt hay không nên đã mua trà sữa dâu tây kem cheese cho cô.

"Cậu về rồi." Dư Lí nghe thấy tiếng động.

"Ừm, trà sữa đây nè." Lục Tinh Mang đẩy đẩy trà sữa lại gần.

Nói một tiếng cảm ơn với anh, Dư Lí cầm ly trà sữa lên. Cũng không biết đây là lần thứ mấy nghe cô nói cảm ơn rồi, sao mà cô gái này cứ lễ phép vậy chứ, Lục Tinh Mang bật cười. Quả nhiên, Dư Lí hút một ngụm, vị ngọt của trà sữa lan khắp gương mặt cô, tựa như một cô bé được tặng con búp bê vải mà mình đã yêu thích từ lâu vậy. Ngọt chết luôn!


"Dưới là trà sữa dâu, trên mặt ly còn có kem phô mai, cậu từ từ uống."

Dư Lí gật gật đầu. Lục Tinh Mang dùng một tay chống đầu, nghiêng người mở điện thoại ra quay lại. Vài phút sau, bà Lục đang đắp mặt nạ nhận được một đoạn video. Mở video lên, đập vào mắt là Dư Lí quen thuộc. Dưới ánh đèn phòng học ấm áp, sườn mặt cô gái tĩnh lặng xinh đẹp. Sợi tóc ánh nâu mềm mại, mi mắt rũ xuống, tạo thành bóng trên gò má trắng nõn. Cô đang cầm một ly trà sữa hồng nhạt, cẩn thận uống.

Đột nhiên, giọng của cậu ấm nhà bà truyền đến: "Uống ngon không?"

"Chậc, mất hứng quá đi!" Bà Lục nhịn không được mắng.

Rồi sau đó là giọng nói ngọt ngào của Dư Lí: "Ngon lắm."

Xem hết video, bà Lục quay lại giao diện chat. Lục Tinh Mang vậy mà còn nhắn cứ như tranh công.

Lục Tinh Mang: "Mẹ, thế nào, con có thân thương với bạn học không?"

Mẫu thân đại nhân: "Ờ."

Bà Lục đang bận đắp mặt nạ, phải nén cười.

Mẫu thân đại nhân: "Phải hòa đồng với bạn cùng bàn đó."

Mẫu thân đại nhân: "Nếu có thời gian thì học hành thêm đi, đừng có gây chuyện đó."

Lục Tinh Mang: "Không có thời gian."

Rồi thả điện thoại.

Bà Lục: "..."

Thôi thôi, cũng quen rồi. Bà chỉnh lại mặt nạ, tiếp tục xem phim Hàn Quốc.

Một lát sau, tiết tự học tối đầu tiên bắt đầu. Thấy Lục Tinh Mang còn ngồi trong phòng học, Phùng Thế Thiêm càng chắc chắn hôm nay mắt mình bị quỷ đâm rồi. Cậu ta xoay người, dùng sách vở che mặt nhỏ giọng hỏi Lục Tinh Mang: "Anh Lục, tối nay anh không đi sao?" Má, cái cô mù này có mê lực kinh thiên động địa gì mà lại có thể găm Lục Tinh Mang lại thế này?

"Đi làm gì?" Lục Tinh Mang lạnh lùng liếc cậu ta một cái. Anh lục tìm mấy quyển sách ra lót trên bàn, muốn gối ngủ một giấc: "Hoàng Đế không vội thái giám đã gấp. Tiết sau rồi đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương