Một Đêm Gió Xuân Tới
C3: Bạn Cùng Bàn Mới

Edit: Tiệm Bánh Sò

Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của Dư Lí, vì vậy cô mới đi xa một chuyến, lần mò đi đến khu thương mại trong trung tâm thành phố mua một cái bánh kem nhỏ về.

Mắt cô bị mù từ nhỏ, sau khi cô sinh ra không lâu đã bị cha mẹ vứt bỏ. Là do bà nhận nuôi cô, dạy dỗ cô đến ngày hôm nay. Nhà cô và bà ở trong một khu dân cư cũ, mở một cửa hàng xoa bóp nhỏ ở tầng một của chung cư. Trong khu này hầu hết đều là người già ở, người lớn thôn quê hiền lành dễ gần, cuộc sống ngày qua ngày chầm chậm cũng rất tốt. Bà làm nghề xoa bóp kiếm sống, kiêm cả bán các loại thảo dược trung y, châm cứu, xem một số bệnh vặt. Những thứ này bà đều dạy ít nhiều cho Dư Lí. Bình thường công việc trong tiệm cũng do Dư Lí giúp đỡ phụ việc.

Sau khi về nhà, Dư Lí đặt bánh kem trong phòng. Bà đang châm cứu cho khách, sau khi cô cất đồ vào phòng thì ra ngoài đứng bên cạnh bà, giúp bà cầm châm. Đây là một vị khách cũ đã lâu rồi không đến.

"Dư Lí đã lớn như vậy rồi à, ngoan quá nhỉ."

Dư Lí cười cười: "Cháu cảm ơn dì."

"Giọng nói cũng ngọt ngào nữa."

"Ngọt quá luôn nhỉ?"

Khách đi rồi, giờ cũng đã gần xế chiều, chắc hôm nay sẽ không còn ai đến nữa. Dư Lí đóng cửa lại kéo bà vào phòng trong: "Bà ơi, chúng ta ăn bánh kem đi."

Bánh kem ở khu khu thương mại rất đắt, cô chỉ mua một cái nhỏ thôi. Bà đã lớn tuổi rồi, ăn đồ ngọt nhiều cũng không tốt cho cơ thể lắm. Tuy Dư Lí không nhìn thấy nhưng vẫn sờ soạng cái nĩa, cẩn thận tách lớp bơ, lấy một miếng bánh không có bơ đưa lên cho bà.

Bà cười tủm tỉm, cũng ăn một miếng: "Dư Lí ăn, Dư Lí ăn, bà không thích ăn."

Dư Lí ăn một miếng, bánh kem ngọt ngào mềm mại, hoàn toàn khác biệt với bánh kem của tiệm bánh mì trong khu chung cư. Vị mềm mại tinh tế, hương vị ngọt nhè nhẹ lan trong khoang miệng, khiến người ăn vô cùng hạnh phúc, trái tim cứ như được bông mềm bao lấy.

Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa, bà đi ra mở cửa. Hóa ra là dì Hứa nhà bên mang một vỉ trứng sang, nói là trứng gà quê làm quà mừng sinh nhật Dư Lí. Dư Lí muốn chia phần bánh cho dì Hứa, dị lại quyết không cần, để trứng gà lại rồi đi. Dì Hứa đã sắp năm mươi tuổi rồi, con trai độc nhất lại đang đi làm thuê ở thành phố khác. Khi Dư Lí được bà nhận nuôi, dì Hứa rất thích Dư Lí, bình thường cũng chăm lo cho cô nhiều hơn. Dì Hứa mở cửa hàng bán quần áo, giá cả cũng tương đối rẻ hơn so với những tiệm khác, nhưng bất luận là thiết kế, chất vải đều không tồi. Đôi khi có vài món đồ thích hợp dì cũng sẽ tặng cho Dư Lí. Nếu không phải bị mù thì Dư Lí quả là một thiếu nữ xinh đẹp xuất sắc.


Đêm đầu tiên của tuổi mười bảy, Dư Lí và bà ngủ cùng nhau trên một cái giường lớn hơi cũ. Ga trải giường, bọc gối và chăn đều được in hoa, trơn mềm rất thoải mái, chỉ là tấm nệm hơi cũ và mỏng.

Từ nhỏ Dư Lí đã không đi học, tất cả đều nhờ bà dạy cô. Trước kia, trong khu này có một chị gái đậu Đại học, sau khi biết hoàn cảnh của cô, cũng rất thích cô gái nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn này. Mỗi lần về nhà vào kỳ nghỉ, chị gái đã dạy cô học chữ nổi, cả Toán học cơ bản, tiêng Anh, từ từ từng môn căn bản. Không những vậy, chị gái còn kể cho cô nghe nhiều chuyện thú vị, ví dụ như về... trường học.

Trừ chị gái ấy thì Dư Lí cũng thường xuyên nghe mọi người kể chuyện. Trong khu dân cư nhỏ này, thứ không thiếu nhất chính là chuyện xưa và... đủ loại tám chuyện. Nhưng bà là một người lương thiện hiểu lí lẽ, luôn dạy cô phân biệt thị phi. Cuộc sống bình đạm thong dong, lần mò trong bóng tối không rõ phương hướng sinh sống, tựa như một gốc dây leo trong góc ẩm thấp, nhưng dây leo này vẫn sinh trưởng như thường, không cần biết bên kia bức tường vẫn là sự tối tăm hay là ánh mặt trời rạng rỡ.

_____________________

Ngày nọ, bà Lục đích thân đến thăm, gõ vang cánh cửa tiệm xoa bóp, phía sau bà còn có một chiếc xe ô tô màu đen xa hoa khí phách. Người ra mở cửa là Dư Lí, cô gái nhỏ như búp bê sứ, mặc một chiếc váy hoa tươi mát, đôi mắt không có tiêu cự nhưng lại tinh khiết trong suốt như hồ nước. Vừa nhìn thấy cô, bà Lục đã biết mình tìm không sai người rồi, trên mặt bà lập tức nở nụ cười ôn hòa xán lạn, dù Dư Lí không hề nhìn thấy.

"Cô bé à, người nhà cháu có nhà không?"

Nghe thấy có tiếng động, bà vội ra ngoài: "Ai, ai, ở, ở."

Người đứng ngoài cửa là một quý phu nhân, tuy không đến độ là đeo vàng đeo bạc trên người nhưng trông vẫn rất xa hoa, không hòa hợp với mọi thứ xung quanh tí nào. Bà lão cũng chưa bao giờ nhìn thấy chiếc xe xa hoa khái phái như vậy bao giờ, bà vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt đục ngầu mở to: "Xin hỏi, ngài là..."

Bà Lục cười tủm tỉm: "À, chào bà, tôi có tiện vào nhà nói chuyện không?"

Lúc này trong tiệm xoa bóp không có khách, ba người ngồi quanh nhau trong căn phòng nho nhỏ. Bà lão pha một tách trà hoa cúc cho bà Lục, quý phu nhân cười nói: "Thứ cho tôi mạo muội hỏi một chút, cô gái nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có đi học hay không?" Kì thật, tình hình của Dư Lí thế nào bà đã sớm tìm hiểu rõ ràng, nhưng những điều nên hỏi vẫn phải hỏi.

Hai tay Dư Lí đặt trên đầu gối, vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe bà và một dì xa lạ một hỏi một đáp. Giống như khi ngửi được mùi thuốc lá trên đường ngày hôm đó vậy, mùi nước hoa xa hoa của bà Lục, mùi hương từ từ khuếch tán giữa hương thảo dược, bị Dư Lí nhạy cảm bắt được. Không hiểu sao, ngửi thấy mùi này, Dư Lí bất giác căng thẳng, những ngón tay không kiềm được nắm chặt mép váy, khớp xương phiếm hồng.

"Dư Lí cũng không còn nhỏ nữa, chúng ta sẽ thảo luận ở trước mặt cô bé luôn nhé."


...

"Mọi chuyện bà không cần lo, nếu bà đồng ý thì mỗi ngày tôi đều sẽ cho người đến đưa đón Lí Lí."

"Tất cả thủ tục và kinh phí tôi sẽ gánh vác hết."

"Mỗi tháng tôi sẽ cho Lí Lí sinh hoạt phí, dù sao thì trong thời gian dài đối với mọi người cũng không dễ dàng gì..."

...

Từng câu từng chữ đều như chiếc lông chim phất qua tim Dư Lí, ngứa nhè nhẹ, khiến hai tay đang nắm váy của cô gái nhỏ càng thêm chặt. Thật kỳ quái, cứ như bình minh sắp xuyên qua màn đêm, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy hoang mang lo sợ.

_____________________

"Tin tức trọng đại! Tin tức trọng đại!"

Nắng sớm xuyên qua những nhành hoa lê và kính cửa sổ trong vắt, chiếu vào phòng học lớp chín trường trung học Nhất trung thành phố Hành Hương. Cái trường trung học trọng điểm này phiền chết đi được, ngay cả thời gian vào lớp và tự học cũng biến thái như vậy.

Lục Tinh Mang ngồi ở bàn cuối. Vừa vào phòng học, anh nhìn cái bàn sạch sẽ ở góc cuối, tâm trạng phá lệ thoải mái. Sau đó, anh đắp một quyển truyện tranh lên mặt, ngửa đầu nằm gác chân lên bàn, nhắm mắt dưỡng thần.

"Có tin gì lớn hả?" Nữ sinh ở hàng đầu tiên đang gặm bánh mì cho bữa sáng, tụ tập nhau tám chuyện cuối tuần, nghe thấy tiếng thông báo thì sôi nổi thò người ra cửa phòng học xem.


Nhưng tên kia lại không chịu nói.

"Phùng Thế Thiên!" Một nữ sinh nổi đóa: "Cậu đừng có nói một nửa được không!"

"Đúng đúng, phiền khinh khủng..." Một cô nàng khác nói theo.

"Không phải..." Phùng Thế Thiêm nhăn mặt tình trái khổ qua, nhìn về phía sau. Không phải có chưa kịp sao.

Quả nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng của lớp trưởng Trần Nhược Đồng: "Phùng Thế Thiêm, phiền cậu nhường đường chút được không? Tôi đã nhắc đi nhắc lại mấy lần rồi, không có việc gì thì đừng có chắn cửa lớn. Cậu sẽ làm ảnh hưởng đến bạn học khác đó."

Phùng Thế Thiêm: "..."

Đúng là bà già dong dài! Đây là thái độ của lớp trưởng với bạn học cùng lớp sao? Đây là thái độ với một tình báo viên vất vả sao?

"À, ngại quá lớp trưởng, ngại quá, vị "bạn học khác" này, tôi không cố ý đâu, tôi chỉ vừa mới về mà."

Phùng Thế Thiêm quay đầu khom người chào, suýt nữa còn đụng phải đầu Trần Nhược Đông. Vì thế, lại được ăn một cái xem thường hung tợn.

Phùng Thế Thiêm: "..."

Cậu ta quay người lại, tức giận chỉ chỉ mấy nữ sinh hàng đầu: "Mấy người xem đi, một đám nhiều chuyện." Rồi ngồi vào chỗ của mình.

"Cậu..."

Mấy nữ sinh nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể ném hết đồ ăn vặt lên người Phùng Thế Thiêm. Nhưng còn chưa kịp mắng xong cậu ta thì bọn họ lập tức bị người ngoài cửa hấp dẫn sự chú ý. Ngoại trừ lớp trưởng Trần Nhược Đồng, một người khác... cũng chính là "tin tức trọng đại" mà Phùng Thế Thiêm vừa nhao nhao luôn mồm, "bạn học khác" trong lời lớp trưởng.

Chỗ ngồi của Phùng thế Thiêm ở bàn thứ hai từ dưới lên, trước mặt đại ca Lục nhà cậu ta. Khi cậu ta về chỗ, đi đến chỗ Lục Tinh Mang, nhưng anh đang ngẩng mặt lên trời, trên mặt còn đắp một quyển truyện, đó còn là quyển truyện mà anh mượn cậu ta nữa. Tư thế ngủ vô cùng kiêu ngạo, được chủ nhiệm lớp của bọn họ mệnh danh là "Tui đã thăng thiên", phát minh bởi Lục Tinh Mang, danh xưng này vô cùng nổi tiếng trong Nhất trung Hành Hương. Huống chi, bản thân Lục Tinh Mang trong trường vốn dĩ đã là người nổi tiếng rồi.


Còn ngủ nữa, tâm quảng đại quá mà...

Phùng Thế Thiên đứng chỗ bàn mình một lát, do dự mãi vẫn đến cạnh Lục Tinh Mang, nhẹ nhàng nói với anh một câu.

"Ngài Lục, ngài lại có bạn cùng bàn mới." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "... Rất đặc biệt, hy vọng ngài sẽ thích." Giọng điệu đê tiện gớm, cứ như người bạn cùng bàn mới này là cậu ta đưa đến để chỉnh Lục Tinh Mang vậy.

Vốn dĩ Phùng Thế Thiêm nói câu đầu tiên, Lục Tinh Mang còn chưa tỉnh lắm. Nhưng đến câu thứ hai, vừa lúc khiến anh bật dậy. Một quyển truyện vụt như cú đấm sắt hạ cánh chính xác trên mặt Phùng Thế Thiêm!

Phùng Thế Thiêm: "..."

Vả mặt Lục Tinh Mang hung ác, hai mắt đỏ ngầu. Phùng Thế Thiên yên lặng lấy quyển truyện trên mặt xuống, mặt cậu ta dày lắm, bị táng một trận như vậy mà vẫn không sao cả. Chỉ là sao đột nhiên cứ thấy sống mũi đau đau, rồi chảy xuống một hàng máu...

"Chết tiệt, sau khi tốt nghiệp phải đi chống mũi mới được!" Bàn trước còn chưa tới, cậu ta rút tờ giấy của bàn trên lau mũi, lải nha lải nhải.

Phùng Thế Thiêm vừa muốn ngồi xuống đã nghe giọng điệu lười biếng của Lục Tinh Mang vang lên sau lưng: "Vừa rồi... mày nói gì?" Anh xoa mắt, hỏi.

"A, em nói... tin trọng đại." Phùng Thế Thiêm quay người lại, trong miệng có thêm một bịch sữa.

Lục Tinh Mang bị đánh thức, hốc mắt đỏ ngầu. Áo phông đen rộng rãi trên người vì tư thế ngồi mà gấp nếp, nhưng cảm giác cũng rất chỉn chu. Con ngươi đen nhánh sâu thẳm lười biếng trong nháy mắt sắc lẹm, Phùng Thế Thiêm sợ đến mức rớt bịch sữa, cũng may là kịp túm được, hơn run rẩy: "... Em nói, ngài Lục à, ngài có bạn cùng bàn mới..." Không còn tí đắc ý sung sướng như ban nãy nữa.

Lục Tinh Mang nhướn mày. Kỳ thật, anh không ghét có người ngồi cùng bàn, chỉ là mỗi một người ngồi cùng bàn với anh đều khiến anh cảm thấy phiền thôi.

Trước cửa phòng học, Trần Nhược Đồng đi vào trước, nhưng cô chưa vào lớp hẳn ngay mà nghiêng mình như đang che chở cho một người khác đằng sau. Hiện tại trong phòng học mới đến có mười mấy người, mười mấy đôi mắt đồng loạt nhìn về hướng cửa. Có một cánh tay trắng nõn với vào trước, và... một cây gậy ba–toong?

Dưới sự giúp đỡ của Trần Nhược Đồng, dưới ánh nhìn của mười mấy con người, Dư Lí ngồi xuống bân cạnh Lục Tinh Mang. Lục Tinh Mang nhìn cô gái mù trông như búp bê này, hình như hơi quen mắt... Giờ anh mới phản ứng lại kịp.

"...???"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương