Một Đêm Gió Xuân Tới
C14: Đáng Thương🌸

Edit: Tiệm Bánh Sò (đã beta)

Biết Lục Tinh Mang đang đùa dai, Dư Lí bẹt miệng: "Tôi nói tôi không đi."

"Lật lọng không phải là tác phong của bạn học tốt đâu."

"Không phải là cậu không nghe thấy sao." Giọng cô gái oán trách, khuôn mắt nhỏ nhắn không hiểu sao đột nhiên đỏ lên. Cô hơi quay mặt đi chỗ khác.

Giọng điệu này quá đáng yêu, vừa trách cứ vừa ngây thơ. Dù Dư Lí không nhìn thấy, nhưng Lục Tinh Mang cũng quay sang chỗ khác bụm mặt cố nhịn cười, anh nhịn đến mức cả người run lên.

Lúc Trần Nhược Đồng quay lại, Lục Tinh Mang đã ngồi vào chỗ của cô, vùi đầu chung với mấy tên Phùng Thế Thiêm tổ đội chơi game. Trần Nhược Đồng đột nhiên nhớ tới những lời Lục Tinh Mang nói lúc nãy, cô hơi lo lắng lại gần Dư Lí: "Dư Lí, Lục Tinh Mang nói lát nữa tan học sẽ đưa cậu về."

Dư Lí đang xuất thần, nghe vậy, cô hoàn hồn gật gật đầu: "Đúng vậy." Cô đáp rất sảng khoái, không chút do dự.

Không biết có phải ảo giác hay không, thậm chí Trần Nhược Đồng còn bắt được ý cười nhạt trên mặt cô gái, vừa đơn thuần vừa xinh đẹp, như tản ra ánh sáng hạnh phúc. Vì vậy, cô im lặng.

Một lát sau, nhìn quyển sổ trong tay Dư Lí, đột nhiên Trần Nhược Đồng nhớ đến điều gì đó: "Đúng rồi Dư Lí, suýt nữa mình quên mất chuyện cậu đá bóng vào khung thành đó! Cậu đá vào được đến bốn quả, quá lợi hại luôn! Đây là phần thưởng à?"

Dư Lí cũng hưng phấn cùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Đúng rồi! Cậu thấy nó đẹp không?"


"Ừm! Đẹp lắm!" Trần Nhược Đồng gật đầu lia lịa, nói lời khen trái lương tâm. Chỉ là một quyển sổ ghi chú bình thường thôi mà, có rất nhiều bạn học nhận được phần thưởng này đều oán giận sao đại hội trường lừa đảo đến thế.

"Nhưng mà lần này cũng nhờ Lục Tinh Mang." Dư Lí bật cười: "Cậu không cần quá lo đâu."

Không cần lo lắng, Lục Tinh Mang sẽ làm gì cô chứ? Còn cả con gấu bông kia, Lục Tinh Mang đã cất vào cặp sách giúp cô rồi, đợi sau khi tan học cô lại lấy ra. Vì Lục Tinh Mang nói đó là do anh cướp về nên Dư Lí không biết có nên nói cho Trần Nhược Đồng biết không. Cuối cùng, cô suy nghĩ một lát rồi không nói gì.

Trần Nhược Đồng liếc nhìn bên kia, Lục Tinh Mang đang đeo tai nghe đắm chìm trong thế giới trò chơi. Mấy nam sinh châu đầu vào nhau cười sang sảng không kiêng nể ai, lúc chơi thua lại kêu la ầm ĩ, ồn ào không chịu được. Haiz, Trần Nhược Đồng thầm thở dài. Chuyện Dư Lí tham gia sút bóng quả là "kiệt tác" của cậu ấm này, may mà lăn lộn một hồi kết quả cũng khá ổn. Có lẽ... Lục Tinh Mang thật sự nghiêm túc chăm sóc cho Dư Lí.

Trước khi tan học, Trần Nhược Đồng dẫn Dư Lí đi nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh của trường đã được sửa chữa, không chỉ mở rộng sạch sẽ mà còn mang phong cách thời thượng, mỗi căn phòng nhỏ còn có cửa che riêng, chỉ cần đóng cửa lại thì sẽ được che kín, nhưng vẫn có thể nghe tiếng nói chuyện rõ ràng.

Lúc này, trong nhà vệ sinh không có nhiều người lắm, thậm chí lúc Dư Lí và Trần Nhược Đồng vào còn tưởng trong này không có người. Mãi đến khi gian bên cạnh phát ra tiếng hai nữ sinh nói chuyện, hai người họ nói chuyện chẳng kiêng nể gì, căn bản không quan tâm có ai vừa vào. Đó là giọng của Lâm Tô Phỉ, cả Dư Lí và Trần Nhược Đồng đều biết, nhưng bình thường trong lớp cô ta rất uy nghiêm mà giờ lại nhỏ giọng nhút nhát, không biết đang nói với ai.

"Chuyện hôm nay cậu đừng để tâm, cậu xem hai người bọn họ..."

"Xí!" Một giọng nữ khác vang lên, hơi non và chói, rất kỳ lạ.

Đồng thời, mùi khói thuốc cũng truyền đến từ bên cạnh. Dư Lí mím môi, còn Trần Nhược Đồng khó chịu cau mày, bịt mũi lại. Hai người nghe giọng nữ kia nói tiếp: "Có gì mà để ý, anh ấy như vậy là thích à? Chẳng khác gì nuôi thú cưng cả, còn là cái loại thú hoang đáng thương nhặt được trên đường thôi. Không phải chỉ ỷ vào việc mình bị mù thôi sao?"

Lúc nãy không biết hai người này đang nói gì, giờ thì Trần Nhược Đồng đã hiểu rồi, cô lo lắng nhìn Dư Lí. Nhưng không ngờ cô gái nhỏ lại rất bình tĩnh. Trần Nhược Đồng tức đến đấm ngực dậm chân, chỉ muốn làm mọi cách cho hai người kia mau im miệng đi, nhưng lại không dám. Không biết Lâm Tô Phỉ quen biết ai vậy nữa, không chỉ hút thuốc trong nhà vệ sinh trường học mà còn nhắm tới Dư Lí, nói xấu sau lưng những lời khắc nghiệt như vậy.


"Thế thì tôi cần gì tranh với một con thú cưng chứ? Nếu nói tôi muốn hơn cô ta, chẳng phải bảo tôi chọc mù mắt mình rồi đọ xem ai đáng thương hơn à?" Nữ sinh kia hừ giọng, nói.

Có điều Trần Nhược Đồng không ngờ là Lâm Tô Phỉ nghe vậy không chỉ không phản bác mà còn hùa vào cười một trận không hề e ngại, rồi đi cùng bạn cô ta ra khỏi nhà vệ sinh. Từ đầu đến cuối, bọn họ hoàn toàn xem nhẹ người ở gian bên cạnh, càng không biết hai người kia chính là Dư Lí và Trần Nhược Đồng.

Trần Nhược Đồng nắm chặt tay: "Dư Lí, cậu đừng nghe bọn họ nói bậy, mình không biết giọng nữ kia là ai, nhưng chỉ nghe vậy là biết không phải người tốt rồi."

Dư Lí gật gật đầu: "Mình biết."

Trong lòng Trần Nhược Đồng khó chịu lắm, nhưng chẳng thể làm gì đành thở dài: "Haizz... mình cũng không biết Lâm Tô Phỉ lại là người như vậy." Đúng là biết mặt biết người không biết lòng, hay cho một lớp phó.

Hai người ra khỏi nhà vệ sinh, lớp bọn họ xong sớm, những lớp khác vẫn còn đang tổng kết nên trên hàng lang không có nhiều người lắm. Ánh mặt trời le lói cuối đường chân trời chuyển màu chiều tà, ánh vàng rực rỡ chiếu nghiêng bóng lan can hành lang, mang theo chút ấm áp. Hai người không khỏi bước chậm lại.

"Dư Lí, cậu có thích Lục Tinh Mang không?"

Trần Nhược Đồng vẫn canh cánh trong lòng những lời vừa rồi, lại nhớ đến những cảm xúc và thay đổi của Dư Lí khi nhắc đến Lục Tinh Mang trong phần thi sút bóng, cô châm chước lời lẽ cẩn thận rồi nói. Có rất nhiều người thích Lục Tinh Mang, ngay cả nữ sinh kia cũng vì thích Lục Tinh Mang mới nói những lời như vậy về Dư Lí.

Dưới ánh nắng vàng, trên mặt Dư Lí không có biểu cảm đặc biệt gì, dường như cô đang rất nghiêm túc suy nghĩ gì đó lắm. Trần Nhược Đồng khẽ chau mày nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi đáp án. Không ngờ Dư Lí lại có thể giữ bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, thậm chí là đề tài nhạy cảm nhất ở nữ sinh tuổi này. Trông cô như một hồ nước tĩnh lặng, mặt nước an tĩnh không gợn sóng, lại vẫn độc lập chẳng phụ thuộc ai.


Mãi nửa ngày sau, Dư Lí nhẹ nhàng lắc đầu.

Trần Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm. Tuy gia thế Lục Tinh Mang rất hiển hách, cũng cao lớn đẹp trai, là một trong những nhân vật nổi tiếng của trường, cũng rất quan tâm đến Dư Lí... Nhưng, cô cảm thấy các mối quan hệ xung quanh Lục Tinh Mang quá phức tạp và hỗn loạn, bản thân Lục Tinh Mang cũng hay đổi tính, không thể tin tưởng hoàn toàn được.

Lục Tinh Mang đối xử tốt với Dư Lí, cô đứng xem ủng hộ. Nhưng cô sợ Dư Lí đơn thuần, sẽ hãm sâu vào những cái tốt của Lục Tinh Mang. Nếu có ngày cậu ấm này chán rồi dứt bỏ thì người bị tổn thương lớn nhất sẽ là Dư Lí. Cô không mong cô gái vừa xinh xắn vừa dịu dàng đơn thuần như Dư Lí bị tổn thương. Nhìn Dư Lí ngoan ngoãn đứng đó, trong lòng Trần Nhược Đồng kiên định hơn.

Trở lại phòng học, phần lớn mọi người đã thu dọn cặp sách xong, cả đám điên cuồng bấm điện thoại dưới bàn, có người còn hẹn hò bạn mình tối đi Karaoke này nọ. Ai ai cũng như được gắn tên lửa chực chờ khai hỏa, chỉ đợi một câu khẩu lệnh tan học mà thôi. Hôm nay không có tiết tự học buổi tối, cơ hội này rất hiếm có, hơn nữa cùng với bầu không khí sôi nổi của đại hội thể thao chiều này, lòng mọi người đã bay đi từ sớm rồi.

Dư Lí quay lại ngồi vào chỗ, Trần Nhược Đồng vừa đi, Lục Tinh Mang đã thò lại: "Còn nhớ chuyện tối đi ăn lẩu chứ?"

"..."

Dư Lí gật gật đầu. Cô cũng đâu phải cá vàng trí nhớ chỉ có bảy giây chứ.

Lục Tinh Mang cười mỹ mãn: "Nhưng hôm nay đến phiên tôi trực nhật, cậu không cần vội đâu, cứ ngồi ở đây đợi tôi là được." Dứt lời, anh giơ chân đá bộp một cái vào ghế Phùng Thế Thiêm đằng trước.

Phùng Thế Thiêm đã quen rồi, hơn nữa cậu ta phản ứng rất nhanh, lập tức thoát hồn khỏi điện thoại quay đầu nịnh nọt: "Sao vậy anh Lục?"

"Hôm nay tao trực nhật, mày cút đi trước đi." Lục Tinh Mang nhướng mày, ánh mắt lập tức sắc lẹm, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng khác hoàn toàn khi nói với Dư Lí.

Phùng Thế Thiêm: "..."

Cậu ta nghẹn họng vài giây rồi gật đầu: "Được."


Lúc chia lịch trực nhật rất công bằng, không hề có chuyện không chia cho Lục Tinh Mang, nhưng lượt trực của anh đều cho Phùng Thế Thiêm làm thay. Bình thường hai người đều đi cùng nhau, mà thời điểm hiếm có không có tiết tự học buổi tối thì nhất định họ sẽ ra ngoài chơi cho đã. Kết quả giờ hai cái đều xảy ra, vốn cậu ta còn không biết nên làm sao thì giờ nghe ý anh Lục có lẽ là khỏi hẹn luôn thì phải. Được rồi, Phùng Thế Thiêm gật đầu suy tư gì đó, chọc chọc điện thoại nhắn tin với Hứa Hành.

Hôm nay Lục Tinh Mang có hẹn với Dư Lí, chắc chắn là cô không thể chen lấn với đại quân tan học được, nên Lục Tinh Mang định đợi cùng cô ra cuối cùng. Thuận tiện, cũng coi như trải nghiệm cảm giác trực nhật.

Vừa tan học, học sinh trong phòng cuốn đi rất nhanh. Trần Nhược Đồng nhìn qua Dư Lí rồi bị Lâm Tô Phỉ kéo đi. Trước khi Dư Lí đến, hai người cũng chơi thân với nhau, giờ Trần Nhược Đồng lạnh nhạt với Lâm Tô Phỉ hơn nhiều, nhất là hôm nay. Điều này khiến Lâm Tô Phỉ rất khó hiểu.

________________

Lục Tinh Mang rất nhanh tay, thoáng chốc đã dọn dẹp xong phòng học. Hoàn thành, anh xách theo cặp ra khỏi phòng học, vì phải lau nhà nên anh đã đưa Dư Lí ra ngoài hành lang đợi.

Lục Tinh Mang khóa cửa phòng học, quay lại nhìn Dư Lí đang đứng tựa vào lan can. Bên ngoài lan can, một nhánh hoa lê sà xuống chỉ cách Dư Lí vài mét, cô chỉ cần duỗi tay là có thể với được. Cô ngửi được mùi thơm tươi mát, nhưng không nhìn thấy, thử thăm dò cả buổi cũng không chạm tới được.

"Gần thêm chút nữa." Giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên sau lưng.

Dư Lí ngơ ngác.

"Tới trước một chút nữa." Lục Tinh Mang đến bên cạnh cô, tiếp tục nói.

Vì vậy, Dư Lí lại nghiêng người về phía trước dò thử. Quả nhiên, đầu ngón tay cô chạm được thứ gì đó mềm mại, đó là cành cây trĩu hoa lê. Cô kéo lại gần đến trước mũi mình ngửi thử. Ban đầu vì đưa đến quá gần nên mùi hương hơi nồng, Dư Lí khẽ nhíu mày. Kéo ra cành hoa ra xa một chút, mùi hương thanh khiết quanh quẩn bên chóp mũi, Dư Lí giãn này, khóe miệng bất giác vẽ lên ý cười.

Nhưng Dư Lí không biết, khung cảnh này trong mắt Lục Tinh Mang đẹp đến bao nhiêu. Thiếu niên đặt tay lên lan can chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn cô gái, cảm giác cả thế giới như bừng sáng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương