Một Đêm Gió Xuân Tới
C10: Ngủ Ngon, Mơ Đẹp🌸

Edit: Tiêm Bánh Sò

Lục Tinh Mang ngẩng đầu nhìn về phía đầu con hẻm bên kia, hình như có một người mặc tây trang đứng trước hẻm, hẳn là tài xế.

"Xe đậu ở đằng trước à?" Không đợi Dư Lí trả lời, anh đã nói tiếp: "Thôi, có hỏi cậu cũng không biết."

Dư Lí bĩu môi. Lục Tinh Mang lại tự nói tiếp: "Vậy là ngày nào cậu cũng đi tìm xe phiền toái như vậy hà? Sao không để Trần Nhược Đồng dẫn cậu đến chỗ xe luôn?"

Dư Lí ngoan ngoãn đáp: "Không muốn cậu ấy thấy, khó giải thích lắm."

Lục Tinh Mang bị nghẹn. Lần đầu tiên anh nghe thấy chuyện này. Nhưng vẫn chưa hết đâu.

"Nếu cậu giúp tôi như vậy thì nếu bị thấy thì không phải rất phiền sao?" Dư Lí nhẹ nhàng hỏi anh. Chỉ cần anh muốn thì không ai biết đến mối liên hệ giữa anh, bà Lục và mình. Lục Tinh Mang cũng không phải nhân vật bình thường ở trường, nếu dây dưa có quan hệ với người như cô thì phiền toái sẽ nhiều hơn chỗ tốt.

Lục Tinh Mang mím môi, anh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cười cười: "Dù tôi có không nghe lời thì tôi làm người tốt không được sao. Tôi đang giúp đỡ bạn học đó, được không?"

Dư Lí không còn lời nào để nói, có nói cũng không lại anh. Nhưng không thể không thừa nhận, có người nắm đầu bên kia gậy dẫn cô đi không chỉ đi đúng hướng mà cũng không cần để tâm dưới chân gập ghềnh, tốt hơn nhiều so với tự mình sờ soạng đi.

"Bạn học Dư Lí, sớm biết cô đi đứng vất vả vậy thì tôi nên đến giúp cô sớm hơn rồi." Lục Tinh Mang dẫn Dư Lí đến gần xe, ngoài miệng vẫn không đứng đắn huyên thuyên không ngừng.


Dư Lí ngồi vào ghế sau, rút gậy lại, cô ngước mắt nhìn anh, nhưng kỳ thật lại chẳng thấy gì cả. Cô không hiểu lắm, nghe ý của Lục Tinh Mang sao cứ như thể sau này ngày nào anh cũng đến giúp cô vậy? Nhưng sao anh lại đột nhiên tốt như vậy chứ?! Trà sữa rồi ăn trưa, giờ ngay cả về nhà cũng muốn nhúng chân vào.

"Vậy cậu về nhà sớm đi, ngủ ngon mơ đẹp."

Trước khi đóng cửa xe, Lục Tinh Mang cười nói vậy. Dù đã cách một lớp của kính, không quá xa, anh vẫn có thể lờ mờ thấy Dư Lí mỉm cười, vừa thuần khiết vừa đẹp đẽ, dường như cô cũng đang nói với anh: "Ngủ ngon mơ đẹp."

____________________

Lục Tinh Mang và Giang Mẫn Nhi đều là nhân vật nổi tiếng trong trường, vì vậy tin hai người đã chia tay được lan truyền rất nhanh. Khoa trương hơn nữa là ngay hôm sau đã có người mang tới cho Lục Tinh Mang một hộp bánh màu hồng phấn, còn thắt một cái nơ bướm vô cùng tinh xảo. Toàn thể học sinh lớp chín nhìn lớp phó Lâm Tô Phỉ công khai đặt hộp bánh lên bàn Lục Tinh Mang, ồn ào nhốn nháo.

"Không phải chứ, lớp phó! Cậu cũng làm mấy chuyện này à!"

Mặt Lâm Tô Phỉ đỏ bừng, giậm chân giải thích: "Không phải tôi! Tôi đưa giúp người khác mà!"

"Ai chứ?" Cả đám người đồng thanh, máu hóng chuyện trỗi dậy.

Lâm Tô Phỉ vô cùng quẫn bách ném lại một câu: "Cố Dung Dung" rồi chạy biến. Nếu không phải hai người quen biết từ nhỏ, quan hệ rất tốt; nếu không phải Cố Dung Dung vừa giỏi vừa có gia thế thì cô ta mới không nhận củ khoai lang phỏng tay này đâu. Không những tổn hại hình tượng lớp phó của cô ta, lỡ như Lục Tinh Mang nổi điên thì biết làm sao giờ.

Trong lớp ồn ào cãi cọ một hồi Lục Tinh Mang mới dậy. Tầm mắt anh rõ ràng hơn, nhìn thấy cái hộp trên bàn, anh dày dặn kinh nghiệm biết ngay đó là gì. Phùng Thế Thiêm cũng hiểu anh, sợ anh Lục nổi điên, cậu ta xoay người cẩn thận hỏi: "Anh Lục, hay là em giúp anh vứt nha? Lau luôn bàn nữa nha?"


Không ngờ, Lục Tinh Mang lại giương mắt nói: "Không cần."

Phùng Thế Thiêm: "..."

Ngay sau đó, Lục Tinh Mang mở hộp bánh tình yêu ra, đẩy đến trước mặt Dư Lí: "Bánh Donut đường đó, cậu có muốn ăn không?"

Mùi hương ngọt ngào lập tức ùa ra khỏi hộp lan trong không khí, trêu chọc đầu mũi.

"Nhưng... nhưng mà..." Dư Lí nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Đây là người ta tặng cậu mà." Chuyện vừa rồi không biết anh có nghe thấy không, nhưng cô nghe thấy cả.

Lục Tinh Mang bật cười. Cô nàng này cứ thích giảng đạo lý.

"Đúng vậy, đây là của người ta tặng cho tôi."

Đã vậy, anh sẽ nói đạo lý theo cô luôn.

"Vậy, giờ nó chính là đồ của tôi rồi. Thực ra tôi không muốn ăn đâu, tôi đang định vứt nó đi nữa. Nếu cậu cũng không muốn ăn... thì cứ vứt luôn đi, cứ kệ nó lãng phí."

Dư Lí vội lắc đầu: "Tôi... tôi đâu có nói không ăn."


Lục Tinh Mang nén cười, lại đẩy cái hộp tới trước mặt cô: "Nè, ăn đi."

____________________

Vài ngày sau, lại đến giờ tan học. Đối diện cửa Đông trường Nhất trung Hành Hương có một tiệm trà sữa rất nổi tiếng, có không ít học sinh xếp hàng dài đợi mua. Giang Mẫn Nhi đứng bên cạnh cửa tiệm, thi thoảng lại xem điện thoại, ánh sáng màn hình chiếu rọi khuôn mặt cô ta.

Đối diện cửa Đông trường Nhất trung Hành Hương là trường chuyên. Chỉ lát sau, cô ta đã thấy Cố Dung Dung vừa xem điện thoại vừa đi về hướng này. Cô Dung Dung cao hơn mét bảy, nếu tham gia hoạt động nghệ thuật không chừng cũng thành một người mẫu. Đồng phục trường chuyên có màu đỏ trắng đan xen, Cố Dung Dung không chỉ chỉnh ống quần mà còn sửa hết thành quần bó sát, lộ ra đôi chân dài. Áo đồng phục được cố tình chọn cỡ lớn, mặc như áo Hoodie dài, vừa khéo bao hết phần mông. Cô ta đến càng gần, hơi ngẩng mặt như đang tìm gì đó. Khuôn mặt cô ta hiện lên dưới ánh đèn của tiệm trà sữa, son môi được tô rất đậm, trông hơi khoa trương, còn vẽ mắt khói nhàn nhạt.

Nữ sinh trường chuyên bình thường cũng đi học vậy sao?

Giang Mẫn Nhi ngẩn người, nhanh chóng phục hồi tinh thần vẫy vẫy tay với Cố Dung Dung: "Cố Dung Dung?"

Cố Dung Dung còn đeo kính áp tròng màu xanh biển, ánh mắt trông hơi lạnh, nghe tiếng, cô ta nhìn Giang Mẫn Nhi ừm nhẹ một tiếng, không mặn không nhạt, cứ như hai người là bạn cũ lâu ngày. Thực thế, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

"Tôi bận lắm, cô nhanh lên đi." Giọng Cố Dung Dung hơi khàn, phỏng chừng thường ngày cũng hút không ít thuốc.

Mẹ nó, người như vậy cũng là thành phần thiếu niên bất lương trong trường chuyên thôi, cũng chỉ trông đẹp một chút, toàn dựa vào ba mẹ chống lưng. Cô ta dựa vào cái gì mà muốn thông đồng với Lục Tinh Mang? Trong lòng Giang Mẫn Nhi sóng cuộn biển gầm, vừa bình tĩnh nói được vừa dẫn Cố Dung Dung đi về hướng Bắc: "Đi với tôi."

Không chỉ Cố Dung Dung, con nhỏ mù kia cũng vậy.

Tối sau ngày chia tay Lục Tinh Mang, cô ta vẫn tìm cách trốn tiết tự học buổi tối. Dù sao trước đó cũng đã trốn không biết bao nhiêu buổi rồi, thêm một lần cũng chẳng là gì. Tin đồn trong trường lan quá nhanh, Giang Mẫn Nhi cảm giác cứ như mình bị tát thẳng, quá mất mặt. Những người trước kia nịnh nọt cô ta giờ lập tức xoay ngoắt, chênh lệch như vậy khiến cô ta khó có thể tiếp nhận nổi.


Giang Mẫn Nhi không đến Pluto tìm Lục Tinh Mang, giờ thân phận cô ta đã khác, cô ta sợ nếu đến sẽ bị đuổi đi. Chủ của Pluto là bạn của Lục Tinh Mang, tên đó còn khó chọc hơn anh nhiều. Giang Mẫn Nhi đành đợi bên tiệm trà sữa đến suốt bốn tiết tự học, đợi anh ra về sẽ nói chuyện. Có muốn cô ta nhục nhã xin lỗi, cô ta cũng muốn thử một lần. Dù sao... cũng đâu phải lần đầu tiên cô ta mất hết tôn nghiêm trước mặt anh. Không ngờ, sau khi tan học một lúc Lục Tinh Mang mới xuất hiện. Cô ta còn chưa kịp chạy qua đã thấy anh... vội vàng đi đên chỗ nào đó, kéo gậy của con nhỏ mù ngồi cùng bàn.

Giang Mẫn Nhi sững người. Cô ta hối hận rồi. Tối hôm đó, cô ta phải nghĩ mọi cách thêm QQ của Phùng Thế Thiêm hỏi mới biết, nhân vật chính trong video Lục Tinh Mang xem quả nhiên chính là con nhỏ mù ngồi cùng bàn.

Đẹp thì thế nào chứ, cũng chỉ là một con mù, sao Lục Tinh Mang có thể thích nó chứ?! Vậy mà cô lại nhất thời hiểu lầm không khống chế được cảm xúc của mình, tưởng anh để ý đến con nhỏ nào đó trong trường, nhất thời ngu ngốc làm chuyện ngu xuẩn là cướp điện thoại của Lục Tinh Mang, chọc giận anh... Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Giang Mẫn Nhi tức đến giậm chân, mình đúng là ngu chết mất!

Nhưng dù giang Mẫn Nhi có cố gắng vãn hồi thế nào Lục Tinh Mang cũng không đồng ý quay lại. Anh còn bảo mình chưa từng nhai lại cỏ. Đúng là tức chết!

"Hừ, cô cũng không đơn giản nhỉ, sao cô biết tôi đang theo đuổi Lục Tinh Mang?" Hai người đi vào góc tối, Cố Dung Dung ý vị nhìn Giang Mẫn Nhi. Nghe nói, cô ta cũng là hoa khôi trong khối.

"Gì chứ?" Giang Mẫn Nhi cười cười: "Giờ có ai không biết." Loại chuyện chuyển quà cách hai trường, lại còn là tặng cho Lục Tinh Mang, gần như ai cũng biết. Cố Dung Dung xem nhẹ năng lực truyền tin của Nhất trung Hành Hương rồi.

"Vậy cô còn giúp tôi?" Cố Dung Dung lấy một gói thuốc ra, lúc rút điếu thuốc còn hỏi Giang Mẫn Nhi có cần không.

Giang Mẫn Nhi liếc nhìn, theo bản năng cau mày lắc đầu, không giấu nổi sự ghét bỏ. Cố Dung Dung cười nhạo, hoa khôi gì cũng vậy thôi, đúng là đám giả thanh cao. Cô ta xoay điếu thuốc, khinh miệt: "Bảo sao, chỉ bằng cô thì có thể ở cạnh Lục Tinh Mang bao lâu?"

Giang Mẫn Nhi không nói gì, đi tiếp về phía trước, thầm mắng Cố Dung Dung trong lòng. Cứ đi theo đi rồi nói, cô ta còn không biết xấu hổ nói cạnh khóe.

Cố Dung Dung rít một hơi nhả khỏi, càng ngày càng cảm thấy cô nhóc này thú vị: "Cũng khó cho cô nhỉ? Có lẽ đây gọi là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, đúng không?"

Giang Mẫn Nhi lười nói với cô ta, dẫn cô ta đến trước của Pluto không xa. Hai người đứng nấp dưới bóng cây, âm thầm đợi Lục Tinh Mang ra. Giang Mẫn Nhi chắc chắn, Lục Tinh Mang sẽ không thích một người mù. Ai cũng biết Lục Tinh Mang là con nhà giàu ăn chơi tác tráng, sở dĩ anh đối xử tốt với Dư Lí chỉ là vì đồng tình thôi.

Nhưng Giang Mẫn Nhi muốn chỉ sai hướng cho Cố Dung Dung. Cô ta không chiếm được gì thì phải khuấy bọn họ lên. Huống chi chuyện cô ta và Lục Tinh Mang chia tay cũng không phải không liên quan đến Dư Lí, con nhỏ đó chính là nhân vật chính trong video khiến cô ta hiểu lầm kia. Bị mù mà sao đẹp mặt vậy, còn có thể ngày nào cũng ngồi cạnh Lục Tinh Mang. Dựa vào cái gì? Đúng là khiến người ta đố kỵ đến phát điên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương