Một Đêm Bảy Năm
11: Du Ngoạn


Hai người chạy qua thì thấy, không chỉ bán nước mía, còn bán cả khoai lang nướng.

Lan Ninh mặt mày hớn hở nói: “Thật lâu lắm rồi chưa ăn khoai lang nướng.”
Hai người giống như trẻ con, cùng nhau chia sẻ củ khoai lang nướng lớn, Lan Ninh ăn một cách say sưa, còn cười hỏi: “Cùng em ở bên nhau, có phải đã kéo thấp phẩm vị của anh rồi không.”
Song Thư Vân đến mày cũng không nhăn lại nói, “Này tính là cái gì, nói như anh trước đây chưa từng trải qua chuyện này vậy.”
Anh nhớ đến bọn họ lúc còn cùng nhau làm việc bán thời gian, thỉnh thoảng sau khi tan làm, Lan Ninh cũng sẽ mua khoai lang nướng, hai người chia nhau ăn.

Khi đó, những tháng này kham khổ, một củ khoai lang nướng là có thể khiến cho hai người vui vẻ nửa ngày.

Chỉ tiếc, những tháng ngày đó quá ngắn ngủi, Lan Ninh rất nhanh liền biến mất.

Anh nhìn Lan Ninh một miếng rồi lại một miếng ăn khoai lang, bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, sợ cô lại đột ngột biến mất không tìm thấy.

“Ya, chuyện gì vậy, cảm động như vậy à.” Lan Ninh cười nói.

“Không có gì, chính là nhớ đến trước kia hai chúng ta cũng như vậy ăn khoai lang nướng.” Song Thư Vân đáp.

“Này, nói thật, mấy năm nay, anh thật sự lại không đi tìm bất kì người nào sao?” Lan Ninh tò mò hỏi.

Vốn dĩ cái vấn đề này cô không muốn hỏi, nhưng lúc này vẫn bất tri bất giác hỏi ra.

Bởi vì trong lòng cô kỳ thật rất để ý vấn đề này.

“Không có.

Làm gì có thời gian.

Ngay khi bắt đầu đã bận đối phó với người phụ nữ đó.

Sau này lại bận làm việc, hơn nữa anh thật ra còn có khúc mắc.


Anh sợ phụ nữ.

Thật đó, ngoại trừ em, anh không dám tiếp cận với bất kì người phụ nữ nào.” Song Thư Vân thương cảm nói.

Anh đã từng cho rằng đời này coi như xong rồi.

Bởi vì anh cũng từng thử đi tìm phụ nữ, chính là nghĩ đến Chu Thanh Dao và mẹ anh, anh liền không có hứng thú.

Thế cho nên anh thanh tâm quả dục, giống như người xuất gia.

Nhưng một khắc kia khi gặp lại Lan Ninh, hết thảy mọi thứ đều không phải vấn đề.

Anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh tuấn soái khí, phụ nữ chủ động tiến đến cũng không ít, nhưng anh lại không cho bất kì ai cơ hội, thậm chí ngay cả thư ký của anh cũng là đàn ông.

Bởi vì anh sợ hãi, kỳ thật anh rất rõ, chính mình hoàn toàn là bóng ma tâm lý.

Thậm chí dì của anh từng dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm lý, mà La Tăng Bình cũng từng nghi ngờ anh như thế.

“Anh sợ phụ nữ? Tại sao?” Lan Ninh khó hiểu hỏi.

“Em nghĩ thử xem đã từng gặp qua người phụ nữ như mẹ anh và Chu Thanh Dao, anh còn dám tùy tiện tin tưởng phụ nữ sao?” Song Thư Vân gian nan nói.

Nhắc đến hai người phụ nữ này, anh liền cảm thấy thế giới này thật sự đầy rẫy ác ý.

Mà Lan Ninh chính là thần tiên đến cứu rỗi anh.

“Vậy đàn ông thì sao, cha anh cũng không phải là người tốt gì? Sao không khiến cho anh không tin tưởng đàn ông, sợ đàn ông vậy?” Lan Ninh hỏi ngược lại.

“Đây là một câu hỏi hay, để anh suy nghĩ rồi trả lời em.” Song Thư Vân thật sự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Thật sự, anh từ trước nay không phát hiện chính mình đối với đàn ông cũng không dám tiếp cận, đương nhiên rồi, anh thực sự cùng với mấy người đàn ông cũng không gần gũi.


Bên cạnh ngoại trừ La Tăng Bình, còn hai ba người bạn tốt, lại còn là đối tác làm việc.

Lan Ninh quả thực có chút buồn cười nhìn anh, cái này mà coi là câu hỏi gì chứ.

Đối với cô mà nói, bất quá là Song Thư Vân làm ra vẻ mà thôi.

Nhưng không lâu sau, Song Thư Vân bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ nói: “Anh hiểu rồi.

Bởi vì anh cuối cùng cũng đánh bại được cha anh.

Cho nên ảnh hưởng của ông ấy đối với anh liền hạ thấp, thậm chí bị anh xem nhẹ.

Còn có một điểm chính là, tình cảm của anh đối với mẹ so với cha anh sâu đậm hơn.”
“Nói như vậy, Chu Thanh Dao và mẹ anh đều đánh bại anh.” Tim Lan Ninh trùng xuống, cười ngâm ngâm hỏi.

“Hẳn là nói như vậy, anh buộc bọn họ phải thừa nhận rằng bọn họ đã thua.

Nhưng, bọn họ quá khó chơi, để lại cho anh ấn tượng cực kỳ sâu đậm và không tốt.

Nếu không phải sớm cùng em nói chuyện yêu đương.

Anh nghi ngờ anh thực sự giống như La Tăng Bình nói, cuối cùng chỉ có thể cùng đàn ông ở bên nhau.” Song Thư Vân tự giễu nói.

Thật sự, chính là dù đã qua lâu như vậy, khi nhắc đến Chu Thanh Dao và mẹ anh, trong lòng anh đều cảm thấy khó chịu.

Loại ảnh hưởng này là lâu dài, gần như có thể là mãi mãi.

Hai người phụ nữ như vậy, anh cũng không biết chính mình có phải kiếp trước giết hại người thân bọn họ hay không, kiếp này đến để trả nợ.


Cũng may, nợ cuối cùng đã trả hết.

Nếu không, cả đời này anh không biết chính mình có thể chống đỡ được bao lâu? Có lẽ sẽ kết thúc chỉ trong một thời gian ngắn.

“Đáng thương quá, cha anh mẹ anh còn phải cảm ơn em chuyện này đấy.

Cảm ơn em đã cứu rỗi nhân sinh của anh, nói không chừng suýt chút nữa anh phải chơi gay rồi.” Lan Ninh cười nói.

“Lời này của em rất đúng.” Song Thư Vân cũng cười rộ lên, chỉ là trong lòng lại đang nói, đáng tiếc, chắc cả đời này anh sẽ không nghe thấy hai người đó nói những lời như thế này.

Hai người bọn họ căn bản không thèm để ý đến người con trai này, đối với con trai cũng chả có tình cảm gì.

Anh không biết, hai người kia tại sao lại muốn sinh anh ra, sinh ra rồi lại không cho anh một chút ấm áp của gia đình.

Có đôi khi, anh thực sự muốn đi kiến nghị với các bộ phận liên quan, mỗi cặp cha mẹ trước khi sinh con, hãy thi chứng chỉ hành nghề trước, hơn nữa hằng năm phải đi sát hạch, sẽ tước đoạt quyển giám hộ và quyền nuôi dưỡng đối với con cái nếu không hợp cách thông qua.

Nếu không, mãi mãi sẽ có một vài cha mẹ như vậy, sinh con chính là hoàn thành nhiệm vụ, lại hoặc là không sinh không được, đối với con cái không có bất kỳ tình cảm gì, khi về già lại yêu cầu con cái hiếu thảo phụng dưỡng.

Cha anh đã trở thành người thực vật, không còn cách nào có thể bày tỏ bất cứ ý kiến gì.

Mẹ anh chính là một người biến thái, trong tim trong mắt cũng chỉ còn lại cái thể xác kia, không quan tâm bất cứ chuyện gì, cả ngày ở bên thân xác kia, không cho bất kì người nào cướp đi.

Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, anh mới có thể quang minh chính đại đến tìm Lan Ninh.

Nếu không, chỉ cần cha mẹ anh vẫn còn tốt, anh tuyệt đối không có khả năng cùng Lan Ninh ở bên nhau.

Có đôi khi, anh cảm thấy một nhà ba người bọn họ chính là những kẻ điên.

Anh có thể tồn tại mà lớn lên, cũng là mạng anh lớn.

Anh đối với cha mẹ của mình cũng không có tình cảm tốt đẹp gì.

Người đàn ông kia cả đời phong lưu, ở bên ngoài có không ít người tình, con hoang cũng có mấy đứa.

Mẹ anh lại cố tình coi người đàn ông như vậy là bảo bối, anh bất quá chỉ là quân cờ mẹ anh dùng để lấy lòng người đàn ông đó.


Đáng tiếc chính là, trong mắt người đàn ông đó không có mẹ anh, thậm chí đối với đứa con trai này một chút tình cảm cũng không có.

Giữ lại mẹ con hai người, cũng chỉ bởi vì lười để ý mà thôi.

Dù sao anh cũng không thiếu tiền nuôi dưỡng hai người đó.

Hơn nữa vừa lúc có người chiếm lấy vị trí người vợ, miễn cho mấy người phụ nữ khác muốn thượng vị, làm đông làm tây.

Song Thư Vân, người lớn lên trong loại hoàn cảnh đó cũng không biến thành kẻ điên chân chính, khi anh còn nhỏ còn phải nhờ ông bà nuôi nấng.

Chỉ là, ông bà anh cũng không thích mẹ anh, cho nên cũng mặc kệ con trai chính mình ở bên ngoài làm loại chuyện phong lưu.

Chẳng qua, bọn họ vẫn giữ anh lại dành một ít quyền lợi cho cháu đích tôn mà thôi.

Song Thư Vân, người lớn lên trong loại hoàn cảnh đó, khi còn nhỏ đã học được cách quan sát, suy đoán tâm lý người khác, chậm rãi học cách làm thế nào bất động thanh sắc vì lợi ích của chính mình mà đấu tranh.

Mà mẹ anh càng cố ý dẫn đường cho anh, vì lợi ích của chính mình, anh đã phát huy hết tác dụng của loại đặc điểm này.

Vì thế, Chu Thanh Dao liền xuất hiện trước mặt anh, suy cho cùng anh và Chu Thanh Dao đều là quân cờ tranh sủng của mẹ anh.

Sau khi tiếp xúc với Lan Ninh, anh mới chậm rãi hiểu rõ những chuyện này.

Cho nên, anh từ từ xa cách Chu Thanh Dao, tình cảm cùng mẹ cũng càng ngày càng kém.

Song Thư Vân nhìn Lan Ninh, không ngừng ở trong lòng nói: “Cũng may mọi thứ đều đã kết thúc.”
Lan Ninh cũng không có truy hỏi chuyện nhà anh, Chu Thanh Dao cũng được, cha mẹ anh cũng được.

Những người này, ở trong lòng trong mắt Lan Ninh đều cùng với chính mình không có bất kỳ quan hệ gì.

Cô tin, Song Thư Vân rất rõ ràng thái độ của cô.

Dù sao, cô cũng không định có sắc mặt tốt gì đối với ba người này, cả đời không nhìn thấy mặt nhau là tốt nhất.

Ngay cả khi cô thật sự cùng Song Thư Vân kết hôn, cô cũng sẽ không nhận đôi vợ chồng này làm cha mẹ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương