“Này thì không.

Yên tâm đi, tôi biết bảo vệ mình.”
Cô cười lớn.

Cố Đoàn Thuần lắc đầu bất đắc dĩ.

Mặc dù tính cách của cô vợ nhỏ này thẳng thắn, không dễ ức hiếp, nhưng vẫn quá ngây thơ, có một số việc không đơn giản như trẻ nhỏ cãi nhau.

Vốn định nhắc nhở cô, nhưng lại cảm thấy bây giờ không cần thiết phải nói quá nhiều, thế là nhịn xuống.

“Tôi đi tắm, em ngủ trước đi.”
Hoắc Thủy Nhi dựng dấu tay “OK”, trong lòng lẩm bẩm tắm cho kỹ vào, như vậy anh mới tỉnh táo, tôi sẽ được an toàn.

Cố Đoàn Thuần đi vào phòng tắm.


Hoắc Thủy Nhi nghe thấy tiếng nước, cảm thấy đại khái là anh sẽ không làm loại chuyện đó với mình thì mới yên lòng.

Nhìn quanh căn phòng một vòng.

Một cái ghế sô pha nhỏ hai người ngồi, một cái giường lớn.

Thế này thì ngủ thế nào…
Tuy hai người là vợ chồng, nhưng dù sao cũng là hợp đồng, tất nhiên phải ngủ riêng, thế nên Hoắc Thủy Nhi rất tự giác mà đi đến chiếc sofa nhỏ, để gối ôm xuống, đắp chăn, co người lại chuẩn bị ngủ.

Trước giờ cô không bị lạ giường, chiếc sofa nhỏ này đã đủ thoải mái rồi, thậm chí còn thoải mái hơn cả cái giường đơn ở nhà cũ của cô, vì vậy cô nghĩ có lẽ mình có thể ngủ nhanh thôi.

Song, tiếng nước chảy không ngừng lọt vào tai, kích thích từng dây thần kinh của Hoắc Thủy Nhi, cô đờ đẫn nhìn cửa phòng tắm, phát hiện mình mất ngủ rồi.

Vì mọi thứ xảy ra trước mắt đều rất vô lý.


Cô kết hôn rồi, kết hôn với một người đàn ông vừa quen được ba ngày!
Và người đàn ông đó đang cách cô một bức tường, ở bên trong… tắm.

Ý thức được sự thật này, mặt Hoắc Thủy Nhi không khỏi nóng lên.

Tất cả những điều xảy ra trong phòng tắm vừa nãy lại chạy trong đầu như một thước phim…
Trước mặt Hoắc Thủy Nhi là đôi mắt sâu thẳm của Cố Đoàn Thuần, bên tai là hơi nóng phả ra từ miệng anh, dường như trên bả vai vẫn còn nhiệt độ của cánh tay anh.

Thực ra anh rất đẹp trai, người cũng khá được…
Nghĩ tới những điều này, Hoắc Thủy Nhi không khỏi kéo chăn trùm lên mặt mình, nhắm chặt hai mắt.

Ngủ… ngủ…
Không được nghĩ linh tinh nữa!
Tất cả đều là bất đắc dĩ, tất cả đều là để sớm tìm được mẹ ruột của mình thôi!
Lúc Cố Đoàn Thuần mặc áo choàng tắm ra khỏi phòng tắm thì thấy Hoắc Thủy Nhi rúc trong chăn như một con thỏ nhỏ.

Hoắc Thủy Nhi đã bất giác thiếp đi.

Cố Đoàn Thuần đi đến trước mặt cô, nhìn hàng mi khẽ run của cô và cơ thể cuộn tròn như không có cảm giác an toàn đó, trong lòng anh dâng lên chút dịu dàng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương