"Hiểu Hàm, nếu anh nói mình hối hận, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?"Trong 32 năm cuộc đời, đó là lần tiên cũng là cũng là lần duy nhất đối với một người đầu hàng cầu xin sự tha thứ.Anh là ai? Chu Diên Sâm.Chỉ cần ba chữ này, ở An Thành biểu tượng cho sự giàu có và quyền lực.Anh chưa bao giờ cố ý lấy lòng ai, chỉ cần một ánh mắt, miễn là thứ anh muốn liền có người xông pha khói lửa, cầm đưa đến trước mặt van cầu anh nhận lấy.Mà cô, chỉ mình cô, là điều duy nhất anh muốn mà không được.


Chính anh tự tay đẩy cô ra xa.Bentley Thượng Mộ màu đen đứng trước cửa biệt thự Chu gia, cửa sổ hạ xuống, một cánh tay từ bên trong buông xuống, đầu ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá đã cháy một nửa.Theo tàn thuốc rơi xuống trên mặt đất nằm ít nhất mười mấy điếu.Trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của biệt thự, có người đang đứng bên cửa sổ.Người phụ nữ mặc sườn xám màu lam bảo thạch, tóc dài búi tóc sau đầu, mười ngón tay như đậu khấu khoát lên cánh tay, mắt phượng híp lại, nhìn chằm chằm chiếc xe ngoài cửa.Phía sau, dì Quế nhẹ giọng mở miệng:"Phu nhân, có muốn gọi tiên sinh vào không? Anh ấy ở bên ngoài một lúc lâu rồi"Người phụ nữ quay đầu, cười quyến rũ:"Mặc kệ em ấy, muốn vào tự nhiên sẽ vào.

Cùng tôi vào bếp xem canh hầm cho Hiểu Hàm xong chưa""Vâng, phu nhân"……Một hộp thuốc lá cứ như vậy hút xong, Chu Diên Sâm lạnh mặt ném ra ghế sau, khớp xương rõ ràng đưa tay về phía cửa.Cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên rơi xuống sàn là đôi giày da được làm thủ công với phần trên sáng bóng, theo sau là đôi chân thon dài thẳng tắp được bọc trong chiếc quần đen.Người đàn ông cúi người xuống xe, đóng cửa lại sải bước về phía biệt thự."Tiên sinh, đã về rồi".Người làm Tiểu Đổng ở cửa đón Chu Diên Sâm, thuận tay nhận lấy áo khoác âu phục trên cánh tay anh.Chu Diên Sâm "Ừ" một tiếng, một giây sau, một giọng nữ trong trẻo, uyển chuyển doanh nhảy vào tai ốc."Diên Tích, chị vẫn xinh đẹp như trước".

Giang Hiểu Hàm mỉm cười, ngữ khí cùng biểu tình đều chân thành như vậy.Chu Diên Tích che miệng cười khúch khích, chỉ nghe giọng nam trầm thấp trào phúng truyền đến."Đã là bà lão 50 rồi, không biết xấu hổ""Chu Diên Sâm!"Chu Diên Tích thấp họng thét lên, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, hung hăng trừng mắt nhìn người trước mặt.Giang Hiểu Hàm sau khi nghe được giọng nam, thân thể cứng đờ một lát, mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa.Anh ấy có mái tóc ngắn đôi lông mày đẹp như tranh vẽ.


Đôi mắt phượng đỏ hẹp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng đỏ thẳm, đường nét tinh tế giống như một tác phẩm điêu khắc, mềm mại tinh xảo.Nam sinh nữ tướng, sắc bén mà xinh đẹp.Áo sơ mi trắng kiểu dáng đơn giản nhất, quần tây đen.Nhưng không thể phủ nhận, không có ai có thể diện sơ mi trắng đẹp mắt đến thế.Người tới chính là gia chủ Chu gia, tổng giám đốc tập đoàn Chu thị, người đàn ông dây dưa lụy tình cô hơn mười năm, Chu Diên Sâm.Khoát bước đến gần, Chu Diên Sâm đứng trước mặt Giang Hiểu Hàm, mắt phượng rũ xuống, mặt không chút thay đổi nói: "Đã lâu không gặp"Giang Hiểu Hàm gật đầu, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp"Sau đó, cô khẽ nhíu mày, "Anh hút rất nhiều thuốc sao?"Cô nhớ, phổi anh không tốt, mấy năm đầu bác sĩ đã ra lệnh cho anh phải bỏ thuốc lá.Hiếm khi Chu Diên Sâm cũng có lúc xấu hổ, mím chặt khóe miệng, anh không nói một lời xoay người lên lầu.Tức giận? Giang Hiểu Hàm cụp mắt, có chút luống cuống.Chu Diên Tích sóng mắt khẽ động, đứng dậy đi tới ôm vai Giang Hiểu Hàm, cười nói: "Đừng để ý đến tên đó, tính tình bao nhiêu năm cũng vậy, giống như chó ăn phân không đổi"Một người khí chất bất phàm lại bị nói thành như vậy khiến Giang Hiểu Hàm buồn cười.Thấy cô nở nụ cười, Chu Diên Tích liền vỗ vỗ bả vai cô:"Để chị lên coi thử, em ngồi một chút, chắc là Chu Nhiên cũng sắp về rồi""Được"……Phòng thứ nhất bên phải lầu hai, Chu Diên Tích cũng không gõ cửa, chậm rãi đi vào.Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, tựa hồ còn lây nhiễm quẫn bách vừa rồi.Người phụ nữ nhếch môi cười, thản nhiên ngồi ở trên giường chờ người đi ra.Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra.Chu Diên Sâm quấn chiếc khăn tắm màu trắng quanh thân dưới, vừa lau tóc khi bước ra ngoài.Giương mắt nhìn thấy người ngồi trên giường, mắt phượng nheo lại, lạnh giọng gầm nhẹ: "Ai cho chị vào đây?"Chu Diên Tích cũng không sợ, tầm mắt dọc theo thân hình hoàn mày chảy xuống, ở tám khối cơ bụng đảo quanh bọt nước mà động.Chu Diên Sâm bị nhìn mà xấu hổ, dùng khăn lau tóc che trước ngực:"Chị biến thái hả?"Nghe vậy, Chu Diên Tích "Chậc!" một tiếng, không vui trừng mắt nhìn:"Sao lại nói chuyện với chị gái cậu như vậy? Có còn phép tắc không?""Tự xông vào phòng người khác không gõ cửa, còn nhìn chằm chằm đàn ông trần truồng không mặc quần áo, rốt cuộc ai không phép tắc?""A, miệng lưỡi Chu mỹ nhân vẫn độc như trước"Chu Diên Tích cười nhẹ, đứng lên.Đi tới trước mặt anh, cô đưa tay nhéo lỗ tai anh."Chị làm gì vậy?".


Chu Diên Sâm gầm nhẹ, hai ngón tay giữ chặt cổ tay cô.Chu Diên Tích hừ một tiếng, buông ra:"Tôi tới là để nhắc nhở cậu, phụ nữ có chồng nhìn nhiều quá sẽ bị nổi lỗ kim"Phụ nữ có chồng.Bốn chữ này giống như một cây đinh đóng chặt vào lòng Chu Diên Sâm.Tự giễu cười, anh đem khăn lông trong tay ném trên mặt đất, giẫm một cước đi về phía tủ quần áo:"Không cần chị nhắc, tôi hiểu rất rõ!"Cô sớm đã được gả đi, không còn là điều anh có thể tưởng tượng.Nhìn bóng lưng thẳng tắp bướng bỉnh của Chu Diên Sâm, Chu Diên Tích có chút thất thần, cắn môi dưới, cô bỗng nhiên hối hận vừa rồi tự cho mình thông minh.Cần gì phải xát muối vào vết thương trong lòng người ta nữa? Hiểu Hàm kết hôn mấy năm nay, người này chưa từng sống tốt ngày nào."Chị ra ngoài trước, cậu mặc quần áo vào đi"Không dám nhìn nữa, nói xong, Chu Diên Tích bước nhanh rời đi.Cửa đóng lại, cả phòng yên tĩnh.Đôi mắt phượng của Chu Diên Sâm hiện lên vẻ hoang vắng, khóe mắt hiện lên chút khổ hạnh.Anh kéo mạnh chiếc áo sơ mi trắng trong tay rồi ôm chặt trong lòng bàn tay..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương