Đồng tử nam nhân híp lại, bày tỏ lòng biết ơn?Lý do không mới mẻ như vậy, cũng chỉ có lão thái thái nhà anh nghĩ ra.

Nhớ tới giọng điệu hớn hở của Chu Diên Tích trong điện thoại anh càng muốn nổi giận.

Trong thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, khí thế người đàn ông lạnh thấu xương, ngay cả Trình Lâm cũng có chút khó chịu.

“Ding!” Một tiếng, cửa đột nhiên mở ra.

Bên ngoài thang máy, áo vest của người đàn ông được vắt qua vai, bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi màu khói.

Lông mày hơi nhướng lên, đôi môi mỏng nhếch lên.

Trình Lâm nhẹ giọng nói: “Quản lý Bạch.

”“Chào thư ký Trình.

” Bạch Tĩnh Thành mỉm cười bước vào.

Mắt phượng Chu Diên Sâm lạnh lẽo, không vui nói: "Cậu nên đi thang máy nhân viên"Ý cười của Bạch Tĩnh Thành không thay đổi, nhìn anh:"Này, không phải chứ, keo kiệt như vậy?"Chu Diên Sâm hừ một tiếng, nhìn qua cũng biết rất bực bội.

Ánh mắt Bạch Tỉnh Thành lóe lên, hỏi Trình Lâm: "Thư ký Trình, tổng giám đốc nhà cô làm sao vậy? Ai chọc giận anh ta?"Trình Lâm cười nhạt không nói.


"Buổi trưa cùng ăn cơm đi, có một nhà hàng muốn ăn thử" Bạch Tỉnh Thành nói, ôm vai Chu Diên Sâm.

Chu Diên Sâm liếc một ánh mắt phượng hung ác nham hiểm.

Bạch Tỉnh Thành cười ha ha, thu tay về: "Thế nào? Thư ký Trình đi cùng đi, hai người đàn ông thật quá nhàm chán"Trình Lâm theo bản năng nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, lúc này lên tiếng: "Trưa nay tổng giám đốc hẹn tiểu thư Viên gia ăn cơm, chỉ sợ! ""Viên gia? Viên Tâm Di?".

Ý cười trong mắt Bạch Tỉnh Thành càng sâu.

"Chẳng lẽ là xem mắt?""Đinh".

Cửa thang máy lần nữa mở ra, đã đến bộ phận ngoại giao.

Bạch Tỉnh Thành bước ra, quay đầu nói với Chu Diên Sâm: "Vậy chúc anh dùng cơm vui vẻ"Khuôn mặt tuấn mỹ tà khí của Chu Diên Sâm không có biểu tình, cửa chậm rãi khép lại.

……Tại một nhà hàng cao cấp.

Viên Tâm Di 21 tuổi, là con gái Viên gia, trước cô còn có một người chị là Viên Mộng Di mỹ nhân thanh lịch nổi tiếng ở An Thành, năm ngoái năm ngoái đã kết hôn với một nhà ngoại giao.

Viên Tâm Di cùng chị của mình rất giống nhau, đều rất xinh đẹp.

Năm ngoái, trong hôn lễ của chị mình, Viên Tâm Di đã gặp qua Chu Diên Sâm một lần, trở về năn nỉ cha mẹ giật dây bắc cầu, cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt ăn cơm cùng anh như bây giờ.


Trước khi đi, Viên Tâm Di đặc biệt đi thẩm mỹ viện, chải chuốt ăn diện.

Chỉ là, từ lúc gặp mặt đến khi ngồi xuống mấy phút này, tầm mắt Chu Diên Sâm một lần cũng không rơi trên người cô, điều này làm cho Viên Tâm Di không khỏi mất mát.

"Anh Chu, không biết sức khỏe bác gái thế nào rồi?".

Cô cố gắng lấy dũng khí, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với anh.

Môi Chu Diên Sâm khẽ mở, từng chữ lạnh như băng:"Không chết được""!.

"Viên Tâm Di nghe vậy, nhất thời giật mình.

Trình Lâm đứng sau Chu Diên Sâm nhíu mày, có chút đồng tình với cô.

Chu Diên Sâm nhíu chặt mày, ngón tay vươn ra, hướng ly thủy tinh trên bàn.

Viên Tâm Di cắn môi lập tức đứng dậy:"Để tôi"Trong cốc vẫn chưa có nước, cô vừa đứng lên, một mùi hương nước hoa ngọt ngào lan toả, rất thơm và dễ chịu.

Thế nhưng, Chu Diên Sâm đột nhiên bịt mũi, trong mắt tràn đầy khinh thường:"Mùi gì vậy?Thật ghê tởm!"Chưa hết, anh hướng tới cô gái cười lạnh:"Cô trước khi ra ngoài giẫm phải chuột chết sao?"Viên Tâm Di là tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ được nuông chiều làm sao có thể chịu đựng những lời lẽ khủng khiếp như thế, lúc này đôi mắt đẹp rưng rưng, lã chã muốn khóc.

Chu gia.

Chu lão thái nghe Viên Tâm Di khóc lóc kể lể, nhẹ giọng an ủi vài câu, xanh mặt cúp điện thoại.

Quay đầu, bà gầm nhẹ với Chu Diên Tích: "Gọi A Sâm về ngay!"Chu Diên Tích nhịn cười gật đầu.

Vừa xem mắt đã mắng con người ta tới khóc, chuyện khó vậy chỉ Chu Diên Sâm làm được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương