Một Chạm Là Say Đắm, Hai Chạm Là Đấm Ngay
-
Chương 7
7.
Sau khi tan học, Khuất Dã ra khỏi lớp, bạn nữ ngồi phía trước lén lút quay lại hỏi tôi: "Cậu ngồi cạnh Khuất Dã có sợ không?"
"Sao phải sợ?"
Bạn nữ kia tựa như rất sợ hãi: "Cậu ta dữ lắm á, nghe nói còn hay đánh nhau nữa, lớp mình nhiều người sợ cậu ta lắm, vậy mà cậu phải ngồi chung với cậu ta, tội cậu ghê á, mình mời cậu ăn sô-cô-la nha."
"Cám ơn cậu."
Thò tay nhón kẹo sô-cô-la trong tay bạn gái kia, lại nghe thấy suy nghĩ của cô ấy.
[A a a a a a hâm mộ quá đi mất! Mình cũng muốn ngồi cùng bàn với Khuất Dã, người gì đâu mà đẹp trai thế cơ chứ, ngặt nỗi trước giờ không cho ai ngồi cùng, mình chỉ biết ao ước trong vô vọng mà thôi...]
...
Nói chung là, năng lực nghe thấy suy nghĩ của người khác này thật là biến thái.
Mọi người đều trần truồng trước mặt tôi như thể không mặc áo quần vậy.
Họ không xấu hổ, nhưng mà tôi xấu hổ.
Còn vấn đề của cô bạn này thì...
Một anh đầu gấu giả hiệu suốt ngày không bắn pháo bông thì cũng hát Và con tim đã vui trở lại, thì có gì mà đáng sợ.
Huồng hồ, hồi năm tư đại học kiếp trước tôi từng gặp Khuất Dã một lần.
Lúc gần tốt nghiệp, ba mẹ tôi có gọi tôi về đi xem mắt, tôi đồng ý với điều kiện ba mẹ phải cho Trần Giang làm thực tập ở công ty.
Sau khi về đi xem mắt tôi mới biết đối tượng là Khuất Dã, mẹ tôi và mẹ cậu ấy là bạn thân từ thời mẫu giáo, vẫn giữ liên lạc đều, mới tác hợp cho hai đứa.
Nhưng khi đó trong mắt tôi chỉ thấy mỗi Trần Giang, lại nhớ thời cấp ba Khuất Dã kiêu căng càn quấy, cho nên hôm đó hẹn gặp ở nhà hàng u, tôi bối rối xin lỗi cậu ấy.
Tôi còn nhớ, hôm ấy Khuất Dã mặc một chiếc áo khoác nỉ phẳng phiu, đẹp trai lắm lắm. Cậu ấy thấy tôi xin lỗi thì sửng sốt, sau đó thờ ơ nhún vai nói: "Tôi cũng bị mẹ ép đi xem mắt thôi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ấy còn nói: "Xem ra cậu sống rất tốt."
Tôi không hiểu gì cả, chỉ đành gật đầu.
Khuất Dã: "Cậu sẽ sống tốt hơn nữa."
Tôi: "Hả?"
Cậu ấy nở nụ cười: "Đấy là lời chúc phúc của tôi."
...
Bây giờ nghĩ lại, sau này cậu ấy sẽ là một người vững vàng giỏi giang, chẳng qua thuở mười bảy mười tám này hơi ngông cuồng chút thôi.
Bản chất không phải người xấu, không có gì đáng sợ cả.
Tôi tới nhà vệ sinh rửa tay, lúc quay về lớp thấy có gì đó sai sai.
Bởi vì cái ghế tôi ngồi vốn bị cập kênh, nhưng giờ lại không bị nữa, tôi cúi xuống thì thấy chân ghế cập kênh đã được kê bằng một tờ giấy gấp gọn ghẽ, vừa khéo cân bằng với ba chân kia, không bị cập kênh nữa.
Mà góc giấy lộ ra bên ngoài lại là bài thi được tám mươi điểm của Khuất Dã.
Tôi liếc nhìn Khuất Dã, thấy cậu ấy cũng đang lén lút nhìn tôi, khi va phải ánh mắt của tôi thì cuống quít nhìn đi chỗ khác.
"Cám ơn cậu."
Cậu ấy vẫn xụ mặt nhăn nhó: "Tại thầy Trương kêu tôi làm thôi, phiền ghê á."
[Hừ, từ đầu buổi đã thấy cậu ngồi không thoải mái rồi, trừ tôi ra còn có ai để ý như vậy nữa chứ, mau khen đi mau khen đi!]
Tôi nhịn cười: "Cậu khéo ghê á."
[Bùm, chiu chiu bùm bùm chiu chiu bùm bùm bùm...]
Lại bắn pháo hoa.
Sau khi tan học, Khuất Dã ra khỏi lớp, bạn nữ ngồi phía trước lén lút quay lại hỏi tôi: "Cậu ngồi cạnh Khuất Dã có sợ không?"
"Sao phải sợ?"
Bạn nữ kia tựa như rất sợ hãi: "Cậu ta dữ lắm á, nghe nói còn hay đánh nhau nữa, lớp mình nhiều người sợ cậu ta lắm, vậy mà cậu phải ngồi chung với cậu ta, tội cậu ghê á, mình mời cậu ăn sô-cô-la nha."
"Cám ơn cậu."
Thò tay nhón kẹo sô-cô-la trong tay bạn gái kia, lại nghe thấy suy nghĩ của cô ấy.
[A a a a a a hâm mộ quá đi mất! Mình cũng muốn ngồi cùng bàn với Khuất Dã, người gì đâu mà đẹp trai thế cơ chứ, ngặt nỗi trước giờ không cho ai ngồi cùng, mình chỉ biết ao ước trong vô vọng mà thôi...]
...
Nói chung là, năng lực nghe thấy suy nghĩ của người khác này thật là biến thái.
Mọi người đều trần truồng trước mặt tôi như thể không mặc áo quần vậy.
Họ không xấu hổ, nhưng mà tôi xấu hổ.
Còn vấn đề của cô bạn này thì...
Một anh đầu gấu giả hiệu suốt ngày không bắn pháo bông thì cũng hát Và con tim đã vui trở lại, thì có gì mà đáng sợ.
Huồng hồ, hồi năm tư đại học kiếp trước tôi từng gặp Khuất Dã một lần.
Lúc gần tốt nghiệp, ba mẹ tôi có gọi tôi về đi xem mắt, tôi đồng ý với điều kiện ba mẹ phải cho Trần Giang làm thực tập ở công ty.
Sau khi về đi xem mắt tôi mới biết đối tượng là Khuất Dã, mẹ tôi và mẹ cậu ấy là bạn thân từ thời mẫu giáo, vẫn giữ liên lạc đều, mới tác hợp cho hai đứa.
Nhưng khi đó trong mắt tôi chỉ thấy mỗi Trần Giang, lại nhớ thời cấp ba Khuất Dã kiêu căng càn quấy, cho nên hôm đó hẹn gặp ở nhà hàng u, tôi bối rối xin lỗi cậu ấy.
Tôi còn nhớ, hôm ấy Khuất Dã mặc một chiếc áo khoác nỉ phẳng phiu, đẹp trai lắm lắm. Cậu ấy thấy tôi xin lỗi thì sửng sốt, sau đó thờ ơ nhún vai nói: "Tôi cũng bị mẹ ép đi xem mắt thôi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ấy còn nói: "Xem ra cậu sống rất tốt."
Tôi không hiểu gì cả, chỉ đành gật đầu.
Khuất Dã: "Cậu sẽ sống tốt hơn nữa."
Tôi: "Hả?"
Cậu ấy nở nụ cười: "Đấy là lời chúc phúc của tôi."
...
Bây giờ nghĩ lại, sau này cậu ấy sẽ là một người vững vàng giỏi giang, chẳng qua thuở mười bảy mười tám này hơi ngông cuồng chút thôi.
Bản chất không phải người xấu, không có gì đáng sợ cả.
Tôi tới nhà vệ sinh rửa tay, lúc quay về lớp thấy có gì đó sai sai.
Bởi vì cái ghế tôi ngồi vốn bị cập kênh, nhưng giờ lại không bị nữa, tôi cúi xuống thì thấy chân ghế cập kênh đã được kê bằng một tờ giấy gấp gọn ghẽ, vừa khéo cân bằng với ba chân kia, không bị cập kênh nữa.
Mà góc giấy lộ ra bên ngoài lại là bài thi được tám mươi điểm của Khuất Dã.
Tôi liếc nhìn Khuất Dã, thấy cậu ấy cũng đang lén lút nhìn tôi, khi va phải ánh mắt của tôi thì cuống quít nhìn đi chỗ khác.
"Cám ơn cậu."
Cậu ấy vẫn xụ mặt nhăn nhó: "Tại thầy Trương kêu tôi làm thôi, phiền ghê á."
[Hừ, từ đầu buổi đã thấy cậu ngồi không thoải mái rồi, trừ tôi ra còn có ai để ý như vậy nữa chứ, mau khen đi mau khen đi!]
Tôi nhịn cười: "Cậu khéo ghê á."
[Bùm, chiu chiu bùm bùm chiu chiu bùm bùm bùm...]
Lại bắn pháo hoa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook