Một Bước Lên Tiên
-
Chương 1020: Tôi phải báo thù
Ông lão lại thở dài: “Xem ra, nó vẫn thua Tử Y, cái giá phải trả lần này là tính mạng của chính mình”.
Dừng lại một chút, ông lão hỏi: “Cậu quen Tử Y chứ?”
Bạch Diệc Phi căng thẳng.
Từ thái độ của Mạnh Sâm có thể thấy, tình anh em giữa ông ta và Mạnh Lâm rất tốt.
Nếu để ông ta biết được anh là đệ tử của Tử Y thì ông ta sẽ nghĩ thế nào? Liệu có giết anh không?
Bạch Diệc Phi tạm thời không nói chuyện, Mạnh Sâm cũng không thúc giục mà chỉ mỉm cười nhìn anh.
Bạch Diệc Phi cuối cùng bất đắc dĩ mà cười, trả lời: “Cô ấy là sư phụ của tôi”.
Anh vẫn chọn nói thật, hơn nữa còn kể cho Mạnh Sâm về cuộc gặp gỡ giữa anh và Mạnh Lâm, trận đấu giữa Mạnh Lâm và Tử Y, cùng cái chết của ông ta.
Vốn anh cho rằng Mạnh Sâm nghe xong sẽ rất tức giận, sau đó đuổi anh đi hoặc trực tiếp giết anh.
Nhưng phản ứng của ông ta lại khiến anh bất ngờ.
Mạnh Sâm vui vẻ mà gật đầu: “Nó không nhìn nhầm người”.
Bạch Diệc Phi: “?”
Mạnh Sâm bùi ngùi nói: “Tôi nghĩ nó trước khi chết nhận đồ đệ, nhỡ người đó lòng dạ khó lường vậy chẳng phải sẽ gây họa hay sao? Nhưng xem ra mắt nhìn người của nó rất tốt, ít nhất là tốt hơn tôi”.
Bạch Diệc Phi không hiểu.
Mạnh Sâm cười nói: “Cậu yên tâm, phái Phi Tinh chúng tôi không nhiều quy tắc như vậy, nhận đệ tử không quan tâm quốc tịch, cũng không quan trọng có sư phụ khác hay không”.
“Chỉ cần cậu trở thành đệ tử của phái Phi Tinh thì trước đây có bao nhiêu sư phụ cũng không sao, phái chúng tôi vĩnh viễn là nơi lánh nạn cho các đệ tử”.
Mạnh Sâm nhìn Bạch Diệc Phi, lại nói tiếp: “Không lâu trước tôi có xem một video cậu đánh nhau với người khác, lúc đó cậu cầm thanh đao Thiên Tầng – vũ khí của Mạnh Lâm”.
“Thanh đao này cần phối hợp với môn võ đặc biệt của nó mới có thể sử dụng được, nếu không với người khác mà nói thì nó chỉ là một thanh đao bình thường có thiết kế đặc biệt mà thôi”.
“Vì thế lúc đó tôi biết cậu chính là đệ tử của nó”.
Nghe xong, Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra.
Lúc đó anh lấy thanh đao này ra chỉ là muốn xem thử tấm lòng mà Mạnh Lâm để lại cho anh, sau khi sử dụng mới phát hiện quả thực là rất mạnh.
Có điều anh không ngờ, bởi vì xem đoạn video truyền thụ kia mà anh mới phát huy được uy lực của than đao đó.
Chỉ là anh chưa phát huy được hết sức mạnh của nó, những gì anh học được mới chỉ là lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Mạnh Sâm lại nói: “Sau đó tôi dùng thế lực của phái Phi Tinh để tra mọi việc về cậu”.
Từ khi cậu sinh ra đến nay, tất cả mọi chuyện tôi đều biết rõ ràng”.
“Thiên phú của cậu khiến tôi kinh ngạc, tính cách cũng được, chỉ là đôi khi hơi thiếu quyết đoán”.
“Nhưng cậu rất thẳng thắn, không cố ý che dấu chuyện cậu là đệ tử của Tử Y, vì thế tôi rất hài lòng”.
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi nhất thời hơi xấu hổ.
Suy nghĩ vừa rồi của anh đúng là lấy bụng ta suy bụng người.
Nhưng anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Có phải bác sớm đã biết được tôi đến Nam Môn, sau đó luôn theo dõi tôi?”
“Còn nữa, bác cũng biết tôi đi giết Đại Công Tước, là bác phái người đến cứu tôi?”
Mạnh Sâm gật đầu.
Bạch Diệc Phi đột nhiên có dự cảm không lành.
Nếu Mạnh Sâm đã biết rõ mọi hành động của anh, vậy Cát Tắc sao có thể không biết được?
Mạnh Sâm dường như biết Bạch Diệc Phi đang nghĩ gì nên cười nói: “Tôi tin tưởng cậu”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi bất ngờ.
Mạnh Sâm lại nói: “Tôi tin tưởng cậu không giết Cát Xa”.
“Cậu cũng không giết Cát Nhĩ”.
Bạch Diệc Phi từ ngạc nhiên biến thành nghi hoặc.
Ông ta có thể chắc chắn Cát Xa không phải anh giết, nhưng anh quả thực đã giết Cát Nhĩ, tại sao Mạnh Sâm lại nói anh không giết gã?
Thậm chí còn tin anh như vậy.
Mạnh Sâm mỉm cười nói: “Thật ra, tất cả chuyện này đều do Vân Anh sắp xếp”.
“Ngay từ đầu cô ta đã tính toán kỹ mọi bước, cho dù là quan hệ giữa cậu và nhà họ Tùng, hay là cái chết của Cát Nhĩ, Cát Xa đều nằm trong kế hoạch của cô ta”.
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Phái Phi Tinh vậy mà lại biết tất cả mọi chuyện.
Anh không khỏi cảm thấy sợ hãi trước năng lực tình báo của môn phái này.
Lúc này, Mạnh Sâm lại nói: “Có phải cậu đang nghĩ, nếu tôi đã biết mọi chuyện thì tại sao Cát Tắc lại không biết?”
Bạch Diệc Phi đột nhiên nhìn thẳng vào Mạnh Sâm: “Đúng vậy, nếu đã thế, tại sao ông ta không đi tìm hung thủ thực sự mà lại muốn bắt tôi?”
Mạnh Sâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy tôi hỏi cậu, hung thủ thực sự là ai?”
Bạch Diệc Phi khựng lại.
Đương nhiên là con gái Cát Tắc – Vân Anh.
Sau đó, anh đột nhiên hiểu ra.
Cát Tắc biết đây là cuộc chiến giành quyền thừa kế, vì thế ông ta sẽ vờ như không biết.
Mà những điều Vân Anh từng nói với anh đều là giả.
Cô ta không phải tay trắng mà ngược lại những thứ cô ta có được còn nhiều hơn Cát Nhĩ và Cát Xa, thậm chí Cát Tắc cũng ủng hộ cô ta.
Nhưng bởi vì là phụ nữ nên người của Nam Môn không tôn sùng cô ta vì thế cô ta phải tiêu diệt những người uy hiếp đến mình.
Mà Cát Tắc ngầm cho phép hành vi này.
Vậy, Vân Anh lợi dụng Bạch Diệc Phi, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh, không phải để cho Cát Tắc thấy mà là cho người của Nam Môn thấy.
Bạch Diệc Phi hiểu ra mọi chuyện thì chua chát: “Cho nên tôi chỉ là quân cờ bị các người lợi dụng, hơn nữa còn là quân cờ bị vứt bỏ”.
Mạnh Sâm gật đầu, lại nói: “Không hoàn toàn như vậy”.
“Cát Tắc ngầm cho phép đấu đá giữa bọn họ nhưng ông ta không cho phép Vân Anh giết hai người con trai của ông ta, nhưng hai người họ đều chết rồi, nếu ông ta thật sự muốn tìm ra hung thủ, vì báo thù cho con trai mình mà giết chết con gái mình thì sao?”
“Cho dù là con gái, Vân Anh cũng là con nối dõi duy nhất rồi”.
“Vì thế Cát Tắc sẽ không làm vậy, mà cũng phải có người chịu trách nhiệm cho cái chết của hai cậu chủ liên minh võ giả”.
“Cậu yên tâm, liên minh võ giả còn chưa dám bước chân vào phái Phi Tinh của tôi, chỉ cần cậu ở lại đây thì sẽ an toàn”.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì cảm thấy buồn bã cùng bất lực.
Tiếp đó, anh khẽ hỏi: “Lẽ nào tôi phải trốn cả đời ở phái Phi Tinh?”
“Đương nhiên không phải, đây chỉ là tạm thời”, Mạnh Sâm nói.
Bạch Diệc Phi lại ngẩng phắt đầu lên, kiên quyết nói: “Không! Tôi không chấp nhận!”
Anh còn có vợ, có con, có Lưu Hiểu Anh.
Hơn nữa anh còn nhớ đến Tùng Lệ Tư.
Anh không có tình cảm nam nữ với cô ta nhưng ở chúng mấy ngày, chung quy vẫn có cảm tình.
Hơn nữa, người con gái xinh đẹp như Tùng Lệ Tư hết lần này đến lần khác tỏ tình với mình, điều này khiến anh hơi rung động.
Mà nghĩ đến bởi vì Cát Tắc và Vân Anh bày kế khiến cô ta bị liên minh võ giả hại cho chết không toàn thây, anh lại không cam tâm!
Anh muốn báo thù!
Anh không muốn làm con rùa rụt cổ!
Bạch Diệc Phi ngước lên nhìn, trầm giọng nói: “Tôi không phải là cỗ máy không có tình cảm, bạn tôi bị bom nổ chết không toàn thây, tôi rất buồn, cũng rất tức giận”.
“Tôi phải báo thù cho cô ấy!”
Mạnh Sâm thấy vậy thì khuyên nhủ: “Cậu đừng có bộp chộp, bây giờ cậu không có năng lực để báo thù, nếu cậu đi thì chỉ là tự sát!”
“Không!”
“Tôi phải giết Đại Công Tước! Hủy diệt liên minh chính nghĩa! Hủy diệt liên minh võ giả! Giết Cát Tắc! Giết Vân Anh! Tất cả đều phải chết!”, Bạch Diệt Phi đỏ mắt, nghiến răng nói.
Dừng lại một chút, ông lão hỏi: “Cậu quen Tử Y chứ?”
Bạch Diệc Phi căng thẳng.
Từ thái độ của Mạnh Sâm có thể thấy, tình anh em giữa ông ta và Mạnh Lâm rất tốt.
Nếu để ông ta biết được anh là đệ tử của Tử Y thì ông ta sẽ nghĩ thế nào? Liệu có giết anh không?
Bạch Diệc Phi tạm thời không nói chuyện, Mạnh Sâm cũng không thúc giục mà chỉ mỉm cười nhìn anh.
Bạch Diệc Phi cuối cùng bất đắc dĩ mà cười, trả lời: “Cô ấy là sư phụ của tôi”.
Anh vẫn chọn nói thật, hơn nữa còn kể cho Mạnh Sâm về cuộc gặp gỡ giữa anh và Mạnh Lâm, trận đấu giữa Mạnh Lâm và Tử Y, cùng cái chết của ông ta.
Vốn anh cho rằng Mạnh Sâm nghe xong sẽ rất tức giận, sau đó đuổi anh đi hoặc trực tiếp giết anh.
Nhưng phản ứng của ông ta lại khiến anh bất ngờ.
Mạnh Sâm vui vẻ mà gật đầu: “Nó không nhìn nhầm người”.
Bạch Diệc Phi: “?”
Mạnh Sâm bùi ngùi nói: “Tôi nghĩ nó trước khi chết nhận đồ đệ, nhỡ người đó lòng dạ khó lường vậy chẳng phải sẽ gây họa hay sao? Nhưng xem ra mắt nhìn người của nó rất tốt, ít nhất là tốt hơn tôi”.
Bạch Diệc Phi không hiểu.
Mạnh Sâm cười nói: “Cậu yên tâm, phái Phi Tinh chúng tôi không nhiều quy tắc như vậy, nhận đệ tử không quan tâm quốc tịch, cũng không quan trọng có sư phụ khác hay không”.
“Chỉ cần cậu trở thành đệ tử của phái Phi Tinh thì trước đây có bao nhiêu sư phụ cũng không sao, phái chúng tôi vĩnh viễn là nơi lánh nạn cho các đệ tử”.
Mạnh Sâm nhìn Bạch Diệc Phi, lại nói tiếp: “Không lâu trước tôi có xem một video cậu đánh nhau với người khác, lúc đó cậu cầm thanh đao Thiên Tầng – vũ khí của Mạnh Lâm”.
“Thanh đao này cần phối hợp với môn võ đặc biệt của nó mới có thể sử dụng được, nếu không với người khác mà nói thì nó chỉ là một thanh đao bình thường có thiết kế đặc biệt mà thôi”.
“Vì thế lúc đó tôi biết cậu chính là đệ tử của nó”.
Nghe xong, Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra.
Lúc đó anh lấy thanh đao này ra chỉ là muốn xem thử tấm lòng mà Mạnh Lâm để lại cho anh, sau khi sử dụng mới phát hiện quả thực là rất mạnh.
Có điều anh không ngờ, bởi vì xem đoạn video truyền thụ kia mà anh mới phát huy được uy lực của than đao đó.
Chỉ là anh chưa phát huy được hết sức mạnh của nó, những gì anh học được mới chỉ là lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Mạnh Sâm lại nói: “Sau đó tôi dùng thế lực của phái Phi Tinh để tra mọi việc về cậu”.
Từ khi cậu sinh ra đến nay, tất cả mọi chuyện tôi đều biết rõ ràng”.
“Thiên phú của cậu khiến tôi kinh ngạc, tính cách cũng được, chỉ là đôi khi hơi thiếu quyết đoán”.
“Nhưng cậu rất thẳng thắn, không cố ý che dấu chuyện cậu là đệ tử của Tử Y, vì thế tôi rất hài lòng”.
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi nhất thời hơi xấu hổ.
Suy nghĩ vừa rồi của anh đúng là lấy bụng ta suy bụng người.
Nhưng anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Có phải bác sớm đã biết được tôi đến Nam Môn, sau đó luôn theo dõi tôi?”
“Còn nữa, bác cũng biết tôi đi giết Đại Công Tước, là bác phái người đến cứu tôi?”
Mạnh Sâm gật đầu.
Bạch Diệc Phi đột nhiên có dự cảm không lành.
Nếu Mạnh Sâm đã biết rõ mọi hành động của anh, vậy Cát Tắc sao có thể không biết được?
Mạnh Sâm dường như biết Bạch Diệc Phi đang nghĩ gì nên cười nói: “Tôi tin tưởng cậu”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi bất ngờ.
Mạnh Sâm lại nói: “Tôi tin tưởng cậu không giết Cát Xa”.
“Cậu cũng không giết Cát Nhĩ”.
Bạch Diệc Phi từ ngạc nhiên biến thành nghi hoặc.
Ông ta có thể chắc chắn Cát Xa không phải anh giết, nhưng anh quả thực đã giết Cát Nhĩ, tại sao Mạnh Sâm lại nói anh không giết gã?
Thậm chí còn tin anh như vậy.
Mạnh Sâm mỉm cười nói: “Thật ra, tất cả chuyện này đều do Vân Anh sắp xếp”.
“Ngay từ đầu cô ta đã tính toán kỹ mọi bước, cho dù là quan hệ giữa cậu và nhà họ Tùng, hay là cái chết của Cát Nhĩ, Cát Xa đều nằm trong kế hoạch của cô ta”.
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Phái Phi Tinh vậy mà lại biết tất cả mọi chuyện.
Anh không khỏi cảm thấy sợ hãi trước năng lực tình báo của môn phái này.
Lúc này, Mạnh Sâm lại nói: “Có phải cậu đang nghĩ, nếu tôi đã biết mọi chuyện thì tại sao Cát Tắc lại không biết?”
Bạch Diệc Phi đột nhiên nhìn thẳng vào Mạnh Sâm: “Đúng vậy, nếu đã thế, tại sao ông ta không đi tìm hung thủ thực sự mà lại muốn bắt tôi?”
Mạnh Sâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy tôi hỏi cậu, hung thủ thực sự là ai?”
Bạch Diệc Phi khựng lại.
Đương nhiên là con gái Cát Tắc – Vân Anh.
Sau đó, anh đột nhiên hiểu ra.
Cát Tắc biết đây là cuộc chiến giành quyền thừa kế, vì thế ông ta sẽ vờ như không biết.
Mà những điều Vân Anh từng nói với anh đều là giả.
Cô ta không phải tay trắng mà ngược lại những thứ cô ta có được còn nhiều hơn Cát Nhĩ và Cát Xa, thậm chí Cát Tắc cũng ủng hộ cô ta.
Nhưng bởi vì là phụ nữ nên người của Nam Môn không tôn sùng cô ta vì thế cô ta phải tiêu diệt những người uy hiếp đến mình.
Mà Cát Tắc ngầm cho phép hành vi này.
Vậy, Vân Anh lợi dụng Bạch Diệc Phi, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh, không phải để cho Cát Tắc thấy mà là cho người của Nam Môn thấy.
Bạch Diệc Phi hiểu ra mọi chuyện thì chua chát: “Cho nên tôi chỉ là quân cờ bị các người lợi dụng, hơn nữa còn là quân cờ bị vứt bỏ”.
Mạnh Sâm gật đầu, lại nói: “Không hoàn toàn như vậy”.
“Cát Tắc ngầm cho phép đấu đá giữa bọn họ nhưng ông ta không cho phép Vân Anh giết hai người con trai của ông ta, nhưng hai người họ đều chết rồi, nếu ông ta thật sự muốn tìm ra hung thủ, vì báo thù cho con trai mình mà giết chết con gái mình thì sao?”
“Cho dù là con gái, Vân Anh cũng là con nối dõi duy nhất rồi”.
“Vì thế Cát Tắc sẽ không làm vậy, mà cũng phải có người chịu trách nhiệm cho cái chết của hai cậu chủ liên minh võ giả”.
“Cậu yên tâm, liên minh võ giả còn chưa dám bước chân vào phái Phi Tinh của tôi, chỉ cần cậu ở lại đây thì sẽ an toàn”.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì cảm thấy buồn bã cùng bất lực.
Tiếp đó, anh khẽ hỏi: “Lẽ nào tôi phải trốn cả đời ở phái Phi Tinh?”
“Đương nhiên không phải, đây chỉ là tạm thời”, Mạnh Sâm nói.
Bạch Diệc Phi lại ngẩng phắt đầu lên, kiên quyết nói: “Không! Tôi không chấp nhận!”
Anh còn có vợ, có con, có Lưu Hiểu Anh.
Hơn nữa anh còn nhớ đến Tùng Lệ Tư.
Anh không có tình cảm nam nữ với cô ta nhưng ở chúng mấy ngày, chung quy vẫn có cảm tình.
Hơn nữa, người con gái xinh đẹp như Tùng Lệ Tư hết lần này đến lần khác tỏ tình với mình, điều này khiến anh hơi rung động.
Mà nghĩ đến bởi vì Cát Tắc và Vân Anh bày kế khiến cô ta bị liên minh võ giả hại cho chết không toàn thây, anh lại không cam tâm!
Anh muốn báo thù!
Anh không muốn làm con rùa rụt cổ!
Bạch Diệc Phi ngước lên nhìn, trầm giọng nói: “Tôi không phải là cỗ máy không có tình cảm, bạn tôi bị bom nổ chết không toàn thây, tôi rất buồn, cũng rất tức giận”.
“Tôi phải báo thù cho cô ấy!”
Mạnh Sâm thấy vậy thì khuyên nhủ: “Cậu đừng có bộp chộp, bây giờ cậu không có năng lực để báo thù, nếu cậu đi thì chỉ là tự sát!”
“Không!”
“Tôi phải giết Đại Công Tước! Hủy diệt liên minh chính nghĩa! Hủy diệt liên minh võ giả! Giết Cát Tắc! Giết Vân Anh! Tất cả đều phải chết!”, Bạch Diệt Phi đỏ mắt, nghiến răng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook