Mộng
Chương 30

Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Hai ngày sau, kinh thành truyền tới tin tức. Nghe nói sau khi Hoàng đế biết chuyện thật sự có minh thư thì rất tức giận, còn sai tâm phúc của mình mang theo mật chỉ chạy suốt đêm, muốn Nhan Tra Tán bắt sống Tương Dương vương áp giải về kinh luận tội, không được có sai sót. Nhan Tra Tán lĩnh chỉ, cùng tâm phúc từ kinh thành tới mật nghị một lúc lâu mới đi ra, bảo người mời Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường tới. Ba người đến phòng Nhan Tra Tán, chỉ thấy Nhan Tra Tán ngồi cạnh bàn chau mày, trên tay cầm một quyển sách. Ba người không khỏi hơi nghi hoặc.

“Đại nhân,” Công Tôn Sách phá vỡ dòng suy tư của Nhan Tra Tán, mở miệng hỏi, “Nếu trong kinh đã truyền tới ý chỉ, vì sao đại nhân còn sầu mi khổ kiếm, chẳng lẽ sự tình có biến?”

“Công Tôn tiên sinh,” Nhan Tra Tán ngẩng đầu, nhìn ba người một cái, “Ba vị trước hết ngồi đi!” Thấy ba người không khách khí vội vàng ngồi xuống rồi, mới chậm rãi mở miệng, “Thánh thượng bởi vì chuyện Tương Dương vương mà giận dữ, nhưng vẫng nghĩ tình thân, muốn bản quan bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt sống Tương Dưong vương, hơn nữa còn muốn giải về kinh luận tội. Những người tham gia khác có thể không bàn sống chết, nhưng Tương Dương vương nhất định phải bắt sống, chuyện này…” Nhan Tra Tán có chút khổ sở lắc đầu một cái. Tất cả mọi người đều biết, Tương Dương vương kia là kẻ gian giảo, nếu bất luận sống chết thì dễ, nhưng đằng này lại phải bắt sống, còn phải áp giải lên kinh, gian khổ khó khăn trên đoạn đường này có thể tưởng tượng được.

“A!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên cười nhạt, dường như rất xem thường đối với hàng động của hoàng đế.

“Bạch thiếu hiệp có lời muốn nói?” Nhan Tra Tán thấy Bạch Ngọc Đường không ngừng cười nhạt, cảm thấy nghi hoặc. Mà Công Tôn Sách ngồi bên thấy Bạch Ngọc Đường cười như thế, trên mặt cũng nở ra một nụ cười giễu, rất hiển nhiên, vị tiên sinh khôn khéo hơn người này, đối với hàng động của hoàng đế cũng rất xem thường. Triển Chiêu thấy vậy, không khỏi cũng có chút nghi ngờ, Công Tôn tiên sinh luôn luôn nho nhã, chưa từng thấy có thái độ như vậy với người khác.

“Ha ha…” Bạch Ngọc Đường thấy nụ cười trên mặt Công Tôn Sách bèn mở miệng, “Xem ra Công Tôn tiên sinh cũng hiểu vì sao!”

Công Tôn Sách cuời cười trả lời: “Bạch thiếu hiệp không phải cũng rõ ràng rồi sao? Đây chính là hoàng gia bí sử a!”

Triển Chiêu cùng Nhan Tra Tán thấy hai người ở đây chơi trò đánh đố, không khỏi càng thêm nghi ngờ. “Ngọc Đường, rốt cuộc là chuyện gì?” Triển Chiêu quả thật có chút không kiềm chế được tò mò trong lòng, hoàng gia bí sử ư, bất kể là ai nghe thấy cũng sẽ tò mò một chút đi?

“Miêu Nhi, chuyện này, các ngươi vẫn không nên biết thì hơn!” Bạch Ngọc Đường mở miệng cười, thấy sắc mặt Triển Chiêu có chút không vui, vội vàng nói tiếp, “Thôi cũng được, biết cũng không sao, nhưng ngươi và Nhan đại ca ngàn vạn lần không được nói với nguời ngoài, trong lòng hiểu là được rồi.” Thấy Triển Chiêu cùng Nhan Tra Tán gật đầu, mà Công Tôn Sách cũng không có ý phản đối, mới mở miệng. “Miêu Nhi, ngươi phải biết, năm đó Thái Tổ binh biến, trên thực tế là ba huynh đệ cùng nhau chiếm được giang sơn Triệu thị. Mà Thái Tổ đã ước định cùng huynh đệ, ngôi vị đế vương này ba người họ sẽ thay phiên nhau yên vị. Sau khi Thái Tổ qua đời, đế vị truyền cho Thái Tông. Nhưng Thái Tông lại không truyền ngôi lại cho tam đệ, trái lại đem truyền cho Triệu Hoàn, Triệu Hoàn lại truyền cho Triệu Trinh. Nói cách khác, nếu theo như ước định ban đầu, thiên hạ này vốn là cha của Triệu Tước kế vị. Bây giờ cũng nên giao cho Triệu Tước tất cả, chứ không phải chỉ là một Tương Dương vương gia chín quận.

“Vì lẽ đó,” Công Tôn Sách tiếp lời, “Hoàng thượng làm như vậy, đơn giản là có chút chột dạ thôi!”

Triển Chiêu và Nhan Tra Tán sau khi nghe xong, rốt cuộc cũng rõ ràng tại sao Bạch Ngọc Đường dặn trước là không được nói với người ngoài. Loại chuyện hoàng gia bí sử này, bất luận thế nào hoàng gia đều sẽ giấu giếm, hơn nữa, một khi hoàng thất biết được có người biết chuyện này, chỉ sợ cũng không có kết quả tốt.

“Miêu Nhi, không cần lo lắng,” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu sau khi nghe kể chuyện xưa này xong, thần sắc có chút hoảng hốt, biết y đang lo lắng, “Tình báo của Hãm Không đảo luôn luôn bí mật, chỉ có những lúc cần mới sử dụng một ít thôi.”

Triển Chiêu gật đầu, cũng không nói thêm gì, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

“Việc đã như thế, dù có khó hơn nữa cũng phải làm. Ba vị có kế sách hay gì không?” Sắc mặt Nhan Tra Tán càng nghiêm trọng hơn. Thế lực Tương Dương vương khổng lồ, bắt sống tương đối khó, nếu còn phải giải về kinh, chỉ sợ dẫn đến việc thế lực khắp nơi của hắn tấn công, khó lại càng thêm khó.

“Không bằng, lấy kế giả chết?” Công Tôn Sách hiến kế với Nhan Tra Tán, “Nếu Tương Dương vương chết rồi, đám dư đảng của Tương Dương Vương nhất định sẽ yên lặng phân tán, mà thế lực khắp nơi cũng chắc chắn sẽ bởi cái chết của Tương Dương vương mà thu lại. Vừa hay gần đây, học sinh đã nghiên cứu ra một loại thuốc, người uống xong sẽ không khác người chết là mấy, hơn nữa chỉ cần một tháng sau, dược tính mất, người sẽ tỉnh lại. Về phần thánh thượng, sẽ gửi mật thư nói rõ nguyên nhân. Trái lại bây giờ, bắt sống Tương Dương vương, chuyện này…”

“Chuyện này cũng không khó,” Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu tên hoàng đế kia đã hạ thánh chỉ, vậy thì cứ phụng chỉ tra xét. Đại nhân chỉ cần dẫn người đi khám xét, còn những chuyện khác cứ để chúng ta lo”.

“Cũng chỉ có thể như thế.” Nhan Tra Tán gật đầu, “Chuyện này không nên chậm trễ, qua Ngọ chúng ta lập tức đến Tương Dương phủ!”

Sau giờ Ngọ, chờ tất cả mọi người tụ tập xong, Nhan Tra Tán liền dẫn người đi thẳng tới Tương Dương vương phủ. Đến trước đại môn vương phủ, chỉ thấy canh giữ kín mít trước đại môn là gia tướng của Tương Dương vương, kẻ nào kẻ nấy đều mày mắt dựng ngược. Hiển nhiên, Tương Dương vương phủ đã nhận được tin tức, nhưng không nghĩ là sẽ tới nhanh như vậy nên chỉ có thể phái người bảo vệ vương phủ mà thôi.

“Thánh chỉ đến!” Nhan Tra Tán xuống ngựa hô to, “Tương Dương vương tiếp chỉ!” Thế nhưng, đại môn vương phủ vẫn đóng chặt, không có bất cứ ai đáp lời. Mà những gia tuớng kia đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu. Nhan Tra Tán thấy không ai đáp lại, mà những gia tướng kia hiển nhiên không tự nguyện đầu hàng, vì vậy chỉ có thể giơ tay lên, ý bảo động thủ.

Vừa động thủ, thế cục liền đổi khác. Đám gia tướng mới vừa rồi còn khí thế bất phàm, đột nhiên đều nhăn nhó đau khổ mà ôm bụng. Người của Nhan Tra Tán thấy vậy, mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nhất loạt xông lên, bắt hết những binh sĩ vô lực phản kháng kia lại. Nhan Tra Tán cũng có chút không rõ tình huống, nhưng tình thế bắt buộc, hắn cũng hiểu không phải lúc để mình tò mò. Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu, và cả người của Hãm Không đảo, đều không hẹn mà cùng quét mắt về phía Lô đại tẩu đang cười tươi như hoa. Còn những người giang hồ khác, mặc dù cũng không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, không cần tốn công sức đã nhẹ nhàng qua cửa thứ nhất, dĩ nhiên là làm người ta cao hứng a!

Nhan Tra Tán sai người phá cửa, sau đó dẫn người tiến vào vương phủ, chỉ thấy người ở đây kinh hoàng chạy trốn. Nhan Tra Tán thấy vậy không khỏi nhướng mày, phân phó xuống dưới không được gây thương hại người vô tội, đem những hạ nhân kia bắt lại, chuẩn bị mang về sau. Một đám người cũng không ở lại nhiều, thẳng hướng tiền viện vương phủ. Tiền viện chỉ thấy một đám người đang vây lấy Tương Dương vương và Triệu Tuệ, còn Trầm Hoành cũng đứng bên cạnh hai người, hiển nhiên là chuẩn bị xông ra khỏi vương phủ.

Không đợi lệnh, nhân mã hai bên liền ra tay. Những người trong này hiển nhiên là không giống với đám gia tướng bên ngoài. Ngược lại, lại giống như tử sĩ, chỉ liều mạng mà đánh, không cần biết mình có phải là đối thủ của đối phương hay không. Người bên Nhan Tra Tán trên căn bản người người đều là “chính nghĩa chi sĩ”, hạ thủ luôn lưu tình, vì vậy nên thế cục có vẻ cân bằng. Nhưng chỉ một lúc sau đã thấy những tử sĩ kia đều chết dưới kiếm mọi người. Mọi người ở đây đều cho là đã có thể bắt giữ Tương Dương vuơng, đột nhiên lại có một đám người xông ra. Mấy tên này võ công so với hai nhóm người trước cao hơn nhiều, hơn nữa cũng là người trong giang hồ, là sát thủ trong tay Triệu Tuệ.

Triệu Tuệ tay cầm Trạm Lô, đứng bên người Tương Dương vương, ánh mắt thù hận vẫn một mực đảo quanh người Bạch Ngọc Đường. Khoé mắt Triển Chiêu liếc thấy thần sắc Triệu Tuệ, trong lòng căng thẳng, nhưng bị mấy tên sát thủ cuốn lấy không thoát ra được, chỉ có thể cất giọng: “Ngọc Đường, phải cẩn thận!”

Bạch Ngọc Đường quay đầu đáp lại Triển Chiêu bằng một nụ cười. Hắn đang dây dưa cùng kẻ gọi là Trầm Hoành kia, nghe thấy tiếng Triển Chiêu, trong lòng ấm áp, vì vậy thừa dịp ngăn cản một đòn tấn công vô ích mà quay lại mỉm cười với y. Triệu Tuệ thấy vậy, mắt ánh lên một vẻ vừa hận thù vừa căm giận. Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường mỉm cười, yên tâm chuyên tâm đối phó với đối thủ của mình. Triền đấu một lúc lâu, mắt thấy đối phuơng dần dần rơi vào bại thế, trái tim Triển Chiêu cũng dần dần trở về chỗ cũ, nhưng vẫn có chút lo lắng về quận chúa Nguyệt Hoa vẫn chưa động thủ kia.

“Miêu nhi, cẩn thận!” Đột nhiên nghe thấy tiếng rống đầy lo lắng của Bạch Ngọc Đường. Đảo mắt, chỉ thấy Trạm Lô của Triệu Tuệ đã ra khỏi vỏ, kiếm thế xông thẳng tới phía Triển Chiêu. Tầm mắt của Triển Chiêu bị mấy tên sát thủ cản trở, không nhìn thấy kiếm thế của Triệu Tuệ, chờ khi thấy được đã không kịp tránh nữa. Tránh không được, cũng tránh không thoát, mà Triệu Tuệ cũng không cho Triển Chiêu có thời gian để mà tránh. “Bạch Ngọc Đường, thứ ta không có, ngươi cũng đừng hòng chiếm được!” Triệu Tuệ vừa bên nói, vừa đem Trạm Lô ép sát Triển Chiêu. Triển Chiêu tránh đi không kịp, đành cố hết sức dùng Cự Khuyết muốn cản kiếm phong, sau đó cắn răn chịu một kiếm này. Thế nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một bóng người quen thuộc lao ra chắn trước mặt mình, sau đó một lưỡi kiếm thẳng tắp từ thân thể người đó xuyên ra. “Ngũ đệ!” Lô đại tẩu kêu lên thảm thiết, Triển Chiêu chỉ thấy trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, theo bản năng đỡ lấy người ngã về phía sau, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Triển Chiêu.

“Ngọc… Ngọc Đường!” Giọng Triển Chiêu không tự chủ được mà trở nên run rẩy, “Đừng… Đừng mà…” Nước mắt làm cho tầm mắt Triển Chiêu mơ hồ, khiến y không sao thấy rõ được gương mặt Bạch Ngọc Đường.

“Miêu Nhi, ngoan…” Bạch Ngọc Đường cố hết sức giơ tay lên, thay Triển Chiêu xóa đi lệ trên mặt, “Đừng khóc!” Máu tươi tràn ra bên khóe môi, Triển Chiêu dùng tay áo gắng sức lau đi, vậy mà dẫu có lau thế nào, dòng máu ấy vẫn không ngừng tràn ra, nước mắt làm thế nào cũng không khống chế được. Tất cả người Hãm Không đảo đều đến vây quanh, Lô Phương giơ tay điểm huyệt cho Bạch Ngọc Đường, nhưng máu ở ngực trái vẫn không ngừng tuôn ra.

“Ngọc Đường, ngươi còn phải cùng ta về nhà!” Triển Chiêu nghẹn ngào nói, tay áo vẫn không ngừng lau đi máu tràn ra bên mép hắn.

“Miêu Nhi, khụ …” Bạch Ngọc Đường cười, “Ta nhất định sẽ cùng ngươi về nhà. Chỉ là bây giờ ta hơi mệt, thế nên, ngươi đừng khóc, chờ Bạch gia tỉnh lại, sẽ…” Lời còn chưa dứt, hai mắt Bạch Ngọc Đường đã nhắm nghiền, bàn tay phải nâng lên vốn muốn thay Triển Chiêu lau đi nước mắt cũng vô lực rũ xuống.

“Không…” Tiếng thét tan nát cõi lòng vang vọng lên tận trời xanh, thanh âm kia chất chứa quá nhiều đau thương, khiến chim chóc cũng phải vội vàng vỗ cánh bay đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương