Mộng
-
Chương 26
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu ra khỏi công quán, thấy Triển Chiêu hình như vẫn còn giận, không khỏi có chút lo lắng. Kéo Triển Chiêu lại, để y xoay mặt về phía mình, nhìn vẻ vừa tức giận, vừa nghi hoặc của mà mà nói: “Miêu Nhi, đừng bực! Cùng lắm thì, sau này ta sẽ khách khí với bọn họ một chút là được rồi. Miêu Nhi, nguơi đừng nên tức giận.”
“Ngọc Đường, ta không giận ngươi” Triển Chiêu bác lại. Y thật sự không giận Bạch Ngọc Đường, tính khí Bạch Ngọc Đường vốn dĩ đã như thế. Chuyện Bạch Ngọc Đường làm, hắn chẳng mấy để ý, cũng sẽ không vì lời một ai đó mà thay đổi. Cũng vì vậy mà người giang hồ mới nói Bạch Ngọc Đường tuỳ ý làm xằng, nghĩ hẳn là Đinh Triệu Huệ kia cũng không phải không biết chuyện đó. Y chẳng qua là tức giận Đinh Triệu Huệ thân là một trong “Song hiệp” nhưng làm chuyện gì cũng ích kỉ. Thậm chí còn muốn làm Bạch Ngọc Đường bị thương, đây mới là chuyện Triển Chiêu không thể dễ dàng tha thứ nhất, cũng không có cách nào để dễ dàng tha thứ nhất. Đinh Triệu Huệ ở chỗ khác ích kỉ như thế nào Triển Chiêu cũng mặc, nhưng nếu ở trước mặt y mà muốn xúc phạm tới Bạch Ngọc Đường, vậy thì y cũng không cần phải để ý hắn có phải là danh môn gì hay không, có phải là một trong “Song hiệp” gì hay không, Cự Khuyết chắc chắn sẽ không lưu tình. Nghĩ, trên mặt Triển Chiêu thoáng xẹt qua một tia sát khí.
“Miêu Nhi, đừng tức giận!” Bạch Ngọc Đường nhéo má Triển Chiêu, chẳng thèm để ý rằng hành động này đã kéo lại bao nhiêu ánh mắt của người qua đường, “Đinh Triệu Huệ chỉ vì một chút thù cũ trước kia mới muốn gây khó dễ cho ta, không liên quan gì đến ngươi cả, ngươi không cần để ý!”
“Bạch Ngọc Đường, đừng có mà động tay động chân!”Triển Chiêu đẩy tay Bạch Ngọc Đường ra, đáy mắt vốn có chút tức giận, nhưng khi nghe Bạch Ngọc Đường nói xong, lại cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ thù cũ trong lời Bạch Ngọc Đường có phải thật sự không liên quan gì đến mình không. Thật ra thì, chuyện của Bạch Ngọc Đường, phần lớn là làm vì Triển Chiêu, nếu không với cái tính trời sinh lạnh lùng của Bạch Ngọc Đường, làm sao lại đi quản nhiều chuyện như vậy. Cũng vì vậy, thù cũ với huynh đệ Đinh gia đúng là có liên quan đến Triển Chiêu. Bất kể là chuyện trước khi đính ước hay là sau khi đính ước, Bạch Ngọc Đường luôn chiếu cố Triển Chiêu mọi nơi mọi lúc, bất kể là tinh thần hay trong cuộc sống. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ Bạch Ngọc Đường ngay từ lúc đầu đã thích, thậm chí là yêu Triển Chiêu rồi, nếu không với tính khí của hắn, nếu không phải ái nhân, sao lại luôn luôn chăm sóc Triển Chiêu như vậy. Vẫn là thôi đi, Triển Chiêu chỉ gật nhẹ đầu tỏ ý đã hiểu. Bạch Ngọc Đường nói không phải, vậy thì cứ theo ý hắn là tốt rồi, nếu nói quá nhiều, tính toán quá rõ ràng, bệnh con chuột của Bạch Ngọc Đường sẽ lại tái phát mất.
Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt Triển Chiêu đã thả lỏng, bèn tươi cười kéo Triển Chiêu đi về phía trước. Triển Chiêu nở một nụ cười điềm đạm vui vẻ, mặc cho Bạch Ngọc Đường kéo mình đi. Thế nhưng Triển Chiêu cười như vậy lại khiến một bóng người vận áo hồng vẫn theo sát từ khi ra khỏi công quán, đau nhói. Hai người chầm chậm đi tới chỗ ít người qua lại ở gần cửa thành.Người phía sau vẫn đi theo. Chỉ là đột nhiên, bóng dáng hai người trước mắt lại bỗng dưng biến mất, người mặc áo hồng không khỏi gấp gáp bước tới trước hai bước.
“Nguyệt Hoa quận chúa Triệu Tuệ một đường đi theo chúng ta, chẳng lẽ là có chuyện gì hay sao?” Đột nhiên sau lưng cô gái vang lên thanh âm lạng lẽo của Bạch Ngọc Đường.
Nguyệt Hoa quận chúa Triệu Tuệ – cũng chính là cô gái áo hồng kia, sau gần nửa tháng biến mất, lại lần nữa xuất hiện trước mặt hai người. “Bạch Ngũ ca nói đùa!” Triệu Tuệ lạnh lùng mở miệng, “Vốn là bản quận chúa thấy hai vị xuất hiện trên đường nên có chút ngạc nhiên mà thôi.”
“Chẳng lẽ ở Tương Dương này, đi dạo trên đường cũng là phạm tội hay sao?” Bạch Ngọc Đường giễu cợt, “Lại nói, Nguyệt Hoa quận chúa muốn trở về công quán hay sao?”
“Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng hiếp người quá đáng!” Triệu Tuệ giận dữ, nắm chặt Trạm Lô trong tay.
Bạch Ngọc Đường cười lạnh trong lòng, Nguyệt Hoa quận chúa này quả không hổ là sống cùng Đinh Triệu Huệ suốt mười năm! Ngay cả lời nói cũng giống y hệt. Trong vòng một ngày, liên tiếp gặp phải người Bạch Ngọc Đường cực kỳ không muốn trông thấy, hắn đã sớm hận đến ngứa cả răng. Huống chi, Triệu Tuệ này lòng dạ độc ác, ngay cả dưỡng mẫu nuôi nấng mình nhiều năm cũng có thể ra tay, Bạch Ngọc Đường đương nhiên lại càng thêm hận. Chỉ là vì, giờ còn phải tiêu diệt Tương Dương vương, cân nhắc vì thế cục, không thể manh động, nếu không thế lực của Tương Dương vương sẽ có cơ hội phản công. Mặc dù Triệu Trinh này cũng biết hoàng thúc của mình không an phận, nhưng không có chứng cứ, Triệu Tước là hoàng thân, không thể động vào được. Trừ phi có chứng cứ xác thực, một đòn tất trúng. Chính vì vậy, mặc dù tình thế giữa Nhan Tra Tán và Tương Dương vương như nước với lửa, nhưng ngoài mặt thì vương gia vẫn là vương gia, khâm sai thì vẫn là khâm sai như cũ. Cũng bởi vậy, một đám người vẫn đang cắm mặt vào đi tìm cái thứ minh thư không biết ở nơi nào nào kia. Tương Dương vương quả là một cao thủ cất giấu đồ, tới tận giờ vẫn chưa ai tra được chỗ cất minh thư, nhưng có phải thật như vậy hay không, không ai biết được, chuyện đó cũng rất khó nói.
“Quận chúa Nguyệt Hoa tới tìm chúng ta, là có chuyện sao?” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thành khẩn mở miệnh thỉnh giáo, nhưng đáy mắt lại toát ra từng tia từng tia hàn ý, rõ ràng không phải ý tứ thỉnh giáo.
Triển Chiêu một bên vẫn một mực im lặng không nói. Y đối với Triệu Tuệ chính là hận —— hận nàng tính kế Bạch Ngọc Đường, hận nàng khiến Bạch Ngọc Đường phải mặc lên người y phục màu sắc khác (tui nói con mòe trong đây nó giữ chồng như giữ cứt vậy đó =”=|||), càng hận hơn là nàng năm lần bốn lượt muốn tổn hại đến tính mạng Bạch Ngọc Đường. Vì vậy, những lúc đối mặt với Triệu Tuệ luôn khiến sát ý trong lòng Triển Chiêu sôi trào, mỗi lần đều phải hết sức khống chế, mới có thể đem đè nén luồng sát khí kia xuống.
Triệu Tuệ nhìn Triển Chiêu đầy mong chờ, hi vọng y có thể nói đôi câu dù chỉ là giả vờ với mình. Thế nhưng Triển Chiêu từ đầu tới cuối đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng một cái, khiến lòng Triệu Tuệ triệt để lạnh giá, cuối cùng cũng mất hết hy vọng. Suốt một đoạn đường này, Triệu Tuệ biết rõ chỉ là tự mình đơn phương mà thôi, nhưng nàng vẫn không cam lòng, tại sao Bạch Ngọc Đường thân là nam tử lại có thể chiếm hết tâm tư của Triển Chiêu, trong khi mình đã hy sinh nhiều như vậy mà cái gì cũng không có được. “Bản quận chúa tới chẳng qua là để thông báo cho các ngươi, không nên cản đường phụ vương ta, nếu bây giờ các ngươi mang người của các ngươi rời đi, sau này phụ vương ta chắc chắn sẽ không tính toán hiềm khích lúc trước!” Triệu Tuệ có chút lạnh lùng cất tiếng, “Nếu các ngươi gia nhập vào dưới trướng phụ vương ta, thì đến lúc đó thăng quan tiến chức…”
“Không bao giờ!” Lời cự tuyệt đồng thời từ miệng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vang lên.
“Triển đại ca, chuyện thiên hạ này nói ra cũng không liên quan gì nhiều đến một tên hộ vệ như huynh,” Triệu Tuệ mở miệng khuyên nhủ, “Huynh cần gì phải cố chấp như vậy?!”
“Không nói đến những chuyện khác, không nói đến chuyện thiên hạ,” Triển Chiêu chậm rãi lắc đầu, “Chỉ riêng việc phụ vương ngươi xây Trùng Tiêu lâu, ta đã không có cách nào làm như không thấy! Về phần ngươi, là Triển mỗ đã phụ một mảnh tâm ý của ngươi, ngươi có thể coi đó như món nợ, cứ đến tìm Triển mỗ là được. Nhưng ngươi lại bày độc kế, chỉ vì một chút tư tâm, làm hại Bạch Ngọc Đường.”
“Nói như vậy, Triển đại nhân, huynh vì một Bạch Ngọc Đường mà phụ Triệu Tuệ ta,” Ánh mắt Triệu Tuệ lặng ngắt, “Cũng vì một Bạch Ngọc Đường, lại cố ý đối nghịch với phụ vương ta?”
“Quận chúa nặng lời!” Triển Chiêu lãnh đạm trả lời, “Nếu Triển Chiêu chưa bao giờ chung tình với ngươi, thì sao có thể nói là phụ? Về phần đối địch cùng phụ vương ngươi, sao không nói rằng là các ngươi ép Triển Chiêu không thể không như thế? Nếu không phải các ngươi ép sát từng bước, muốn thiên hạ Đại Tống, sao lại không khiến Hoàng thượng chú ý? Nếu không phải ngươi tính toán từng bước, thì sao Bạch Ngọc Đường lại độc xông Trùng Tiêu lâu, suýt chết thảm vì độc kế của ngươi? Nếu không phải ngươi phái sát thủ truy sát Bạch Ngọc Đường khắp nơi, Triển mỗ cần gì phải nhất định đối địch với các ngươi chứ?”
“Nói như vậy, Triển đại nhân cảm thấy là chúng ta ép huynh!” Triệu Tuệ lộ ra một vẻ mặt phức tạp, rũ mi mắt, khiến người khác không thể thấy được thần thái trong mắt nàng, “Nếu hai vị đã cố ý như thế thì Triệu Tuệ xin cáo từ, chỉ hy vọng tương lai, hai vị sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay!”
Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn Triệu Tuệ rời đi, kéo lấy tay phải Triển Chiêu, nắm thật chặt, một tay khác vỗ nhẹ lên mu bàn tay Triển Chiêu. Sau đó chậm rãi nở một nụ cười đắc ý – đã không nhịn được muốn động thủ rồi sao? Rất tốt! Ngũ gia chờ cũng đủ lâu rồi! Triển Chiêu vì động tác của Bạch Ngọc Đường mà xoay qua nhìn hắn, thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Đường đắc ý, sát khí nơi đáy mắt dần dần thu lại, chầm chậm nở một nụ cười thật thư thái.
Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu ra khỏi công quán, thấy Triển Chiêu hình như vẫn còn giận, không khỏi có chút lo lắng. Kéo Triển Chiêu lại, để y xoay mặt về phía mình, nhìn vẻ vừa tức giận, vừa nghi hoặc của mà mà nói: “Miêu Nhi, đừng bực! Cùng lắm thì, sau này ta sẽ khách khí với bọn họ một chút là được rồi. Miêu Nhi, nguơi đừng nên tức giận.”
“Ngọc Đường, ta không giận ngươi” Triển Chiêu bác lại. Y thật sự không giận Bạch Ngọc Đường, tính khí Bạch Ngọc Đường vốn dĩ đã như thế. Chuyện Bạch Ngọc Đường làm, hắn chẳng mấy để ý, cũng sẽ không vì lời một ai đó mà thay đổi. Cũng vì vậy mà người giang hồ mới nói Bạch Ngọc Đường tuỳ ý làm xằng, nghĩ hẳn là Đinh Triệu Huệ kia cũng không phải không biết chuyện đó. Y chẳng qua là tức giận Đinh Triệu Huệ thân là một trong “Song hiệp” nhưng làm chuyện gì cũng ích kỉ. Thậm chí còn muốn làm Bạch Ngọc Đường bị thương, đây mới là chuyện Triển Chiêu không thể dễ dàng tha thứ nhất, cũng không có cách nào để dễ dàng tha thứ nhất. Đinh Triệu Huệ ở chỗ khác ích kỉ như thế nào Triển Chiêu cũng mặc, nhưng nếu ở trước mặt y mà muốn xúc phạm tới Bạch Ngọc Đường, vậy thì y cũng không cần phải để ý hắn có phải là danh môn gì hay không, có phải là một trong “Song hiệp” gì hay không, Cự Khuyết chắc chắn sẽ không lưu tình. Nghĩ, trên mặt Triển Chiêu thoáng xẹt qua một tia sát khí.
“Miêu Nhi, đừng tức giận!” Bạch Ngọc Đường nhéo má Triển Chiêu, chẳng thèm để ý rằng hành động này đã kéo lại bao nhiêu ánh mắt của người qua đường, “Đinh Triệu Huệ chỉ vì một chút thù cũ trước kia mới muốn gây khó dễ cho ta, không liên quan gì đến ngươi cả, ngươi không cần để ý!”
“Bạch Ngọc Đường, đừng có mà động tay động chân!”Triển Chiêu đẩy tay Bạch Ngọc Đường ra, đáy mắt vốn có chút tức giận, nhưng khi nghe Bạch Ngọc Đường nói xong, lại cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ thù cũ trong lời Bạch Ngọc Đường có phải thật sự không liên quan gì đến mình không. Thật ra thì, chuyện của Bạch Ngọc Đường, phần lớn là làm vì Triển Chiêu, nếu không với cái tính trời sinh lạnh lùng của Bạch Ngọc Đường, làm sao lại đi quản nhiều chuyện như vậy. Cũng vì vậy, thù cũ với huynh đệ Đinh gia đúng là có liên quan đến Triển Chiêu. Bất kể là chuyện trước khi đính ước hay là sau khi đính ước, Bạch Ngọc Đường luôn chiếu cố Triển Chiêu mọi nơi mọi lúc, bất kể là tinh thần hay trong cuộc sống. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ Bạch Ngọc Đường ngay từ lúc đầu đã thích, thậm chí là yêu Triển Chiêu rồi, nếu không với tính khí của hắn, nếu không phải ái nhân, sao lại luôn luôn chăm sóc Triển Chiêu như vậy. Vẫn là thôi đi, Triển Chiêu chỉ gật nhẹ đầu tỏ ý đã hiểu. Bạch Ngọc Đường nói không phải, vậy thì cứ theo ý hắn là tốt rồi, nếu nói quá nhiều, tính toán quá rõ ràng, bệnh con chuột của Bạch Ngọc Đường sẽ lại tái phát mất.
Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt Triển Chiêu đã thả lỏng, bèn tươi cười kéo Triển Chiêu đi về phía trước. Triển Chiêu nở một nụ cười điềm đạm vui vẻ, mặc cho Bạch Ngọc Đường kéo mình đi. Thế nhưng Triển Chiêu cười như vậy lại khiến một bóng người vận áo hồng vẫn theo sát từ khi ra khỏi công quán, đau nhói. Hai người chầm chậm đi tới chỗ ít người qua lại ở gần cửa thành.Người phía sau vẫn đi theo. Chỉ là đột nhiên, bóng dáng hai người trước mắt lại bỗng dưng biến mất, người mặc áo hồng không khỏi gấp gáp bước tới trước hai bước.
“Nguyệt Hoa quận chúa Triệu Tuệ một đường đi theo chúng ta, chẳng lẽ là có chuyện gì hay sao?” Đột nhiên sau lưng cô gái vang lên thanh âm lạng lẽo của Bạch Ngọc Đường.
Nguyệt Hoa quận chúa Triệu Tuệ – cũng chính là cô gái áo hồng kia, sau gần nửa tháng biến mất, lại lần nữa xuất hiện trước mặt hai người. “Bạch Ngũ ca nói đùa!” Triệu Tuệ lạnh lùng mở miệng, “Vốn là bản quận chúa thấy hai vị xuất hiện trên đường nên có chút ngạc nhiên mà thôi.”
“Chẳng lẽ ở Tương Dương này, đi dạo trên đường cũng là phạm tội hay sao?” Bạch Ngọc Đường giễu cợt, “Lại nói, Nguyệt Hoa quận chúa muốn trở về công quán hay sao?”
“Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng hiếp người quá đáng!” Triệu Tuệ giận dữ, nắm chặt Trạm Lô trong tay.
Bạch Ngọc Đường cười lạnh trong lòng, Nguyệt Hoa quận chúa này quả không hổ là sống cùng Đinh Triệu Huệ suốt mười năm! Ngay cả lời nói cũng giống y hệt. Trong vòng một ngày, liên tiếp gặp phải người Bạch Ngọc Đường cực kỳ không muốn trông thấy, hắn đã sớm hận đến ngứa cả răng. Huống chi, Triệu Tuệ này lòng dạ độc ác, ngay cả dưỡng mẫu nuôi nấng mình nhiều năm cũng có thể ra tay, Bạch Ngọc Đường đương nhiên lại càng thêm hận. Chỉ là vì, giờ còn phải tiêu diệt Tương Dương vương, cân nhắc vì thế cục, không thể manh động, nếu không thế lực của Tương Dương vương sẽ có cơ hội phản công. Mặc dù Triệu Trinh này cũng biết hoàng thúc của mình không an phận, nhưng không có chứng cứ, Triệu Tước là hoàng thân, không thể động vào được. Trừ phi có chứng cứ xác thực, một đòn tất trúng. Chính vì vậy, mặc dù tình thế giữa Nhan Tra Tán và Tương Dương vương như nước với lửa, nhưng ngoài mặt thì vương gia vẫn là vương gia, khâm sai thì vẫn là khâm sai như cũ. Cũng bởi vậy, một đám người vẫn đang cắm mặt vào đi tìm cái thứ minh thư không biết ở nơi nào nào kia. Tương Dương vương quả là một cao thủ cất giấu đồ, tới tận giờ vẫn chưa ai tra được chỗ cất minh thư, nhưng có phải thật như vậy hay không, không ai biết được, chuyện đó cũng rất khó nói.
“Quận chúa Nguyệt Hoa tới tìm chúng ta, là có chuyện sao?” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thành khẩn mở miệnh thỉnh giáo, nhưng đáy mắt lại toát ra từng tia từng tia hàn ý, rõ ràng không phải ý tứ thỉnh giáo.
Triển Chiêu một bên vẫn một mực im lặng không nói. Y đối với Triệu Tuệ chính là hận —— hận nàng tính kế Bạch Ngọc Đường, hận nàng khiến Bạch Ngọc Đường phải mặc lên người y phục màu sắc khác (tui nói con mòe trong đây nó giữ chồng như giữ cứt vậy đó =”=|||), càng hận hơn là nàng năm lần bốn lượt muốn tổn hại đến tính mạng Bạch Ngọc Đường. Vì vậy, những lúc đối mặt với Triệu Tuệ luôn khiến sát ý trong lòng Triển Chiêu sôi trào, mỗi lần đều phải hết sức khống chế, mới có thể đem đè nén luồng sát khí kia xuống.
Triệu Tuệ nhìn Triển Chiêu đầy mong chờ, hi vọng y có thể nói đôi câu dù chỉ là giả vờ với mình. Thế nhưng Triển Chiêu từ đầu tới cuối đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng một cái, khiến lòng Triệu Tuệ triệt để lạnh giá, cuối cùng cũng mất hết hy vọng. Suốt một đoạn đường này, Triệu Tuệ biết rõ chỉ là tự mình đơn phương mà thôi, nhưng nàng vẫn không cam lòng, tại sao Bạch Ngọc Đường thân là nam tử lại có thể chiếm hết tâm tư của Triển Chiêu, trong khi mình đã hy sinh nhiều như vậy mà cái gì cũng không có được. “Bản quận chúa tới chẳng qua là để thông báo cho các ngươi, không nên cản đường phụ vương ta, nếu bây giờ các ngươi mang người của các ngươi rời đi, sau này phụ vương ta chắc chắn sẽ không tính toán hiềm khích lúc trước!” Triệu Tuệ có chút lạnh lùng cất tiếng, “Nếu các ngươi gia nhập vào dưới trướng phụ vương ta, thì đến lúc đó thăng quan tiến chức…”
“Không bao giờ!” Lời cự tuyệt đồng thời từ miệng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vang lên.
“Triển đại ca, chuyện thiên hạ này nói ra cũng không liên quan gì nhiều đến một tên hộ vệ như huynh,” Triệu Tuệ mở miệng khuyên nhủ, “Huynh cần gì phải cố chấp như vậy?!”
“Không nói đến những chuyện khác, không nói đến chuyện thiên hạ,” Triển Chiêu chậm rãi lắc đầu, “Chỉ riêng việc phụ vương ngươi xây Trùng Tiêu lâu, ta đã không có cách nào làm như không thấy! Về phần ngươi, là Triển mỗ đã phụ một mảnh tâm ý của ngươi, ngươi có thể coi đó như món nợ, cứ đến tìm Triển mỗ là được. Nhưng ngươi lại bày độc kế, chỉ vì một chút tư tâm, làm hại Bạch Ngọc Đường.”
“Nói như vậy, Triển đại nhân, huynh vì một Bạch Ngọc Đường mà phụ Triệu Tuệ ta,” Ánh mắt Triệu Tuệ lặng ngắt, “Cũng vì một Bạch Ngọc Đường, lại cố ý đối nghịch với phụ vương ta?”
“Quận chúa nặng lời!” Triển Chiêu lãnh đạm trả lời, “Nếu Triển Chiêu chưa bao giờ chung tình với ngươi, thì sao có thể nói là phụ? Về phần đối địch cùng phụ vương ngươi, sao không nói rằng là các ngươi ép Triển Chiêu không thể không như thế? Nếu không phải các ngươi ép sát từng bước, muốn thiên hạ Đại Tống, sao lại không khiến Hoàng thượng chú ý? Nếu không phải ngươi tính toán từng bước, thì sao Bạch Ngọc Đường lại độc xông Trùng Tiêu lâu, suýt chết thảm vì độc kế của ngươi? Nếu không phải ngươi phái sát thủ truy sát Bạch Ngọc Đường khắp nơi, Triển mỗ cần gì phải nhất định đối địch với các ngươi chứ?”
“Nói như vậy, Triển đại nhân cảm thấy là chúng ta ép huynh!” Triệu Tuệ lộ ra một vẻ mặt phức tạp, rũ mi mắt, khiến người khác không thể thấy được thần thái trong mắt nàng, “Nếu hai vị đã cố ý như thế thì Triệu Tuệ xin cáo từ, chỉ hy vọng tương lai, hai vị sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay!”
Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn Triệu Tuệ rời đi, kéo lấy tay phải Triển Chiêu, nắm thật chặt, một tay khác vỗ nhẹ lên mu bàn tay Triển Chiêu. Sau đó chậm rãi nở một nụ cười đắc ý – đã không nhịn được muốn động thủ rồi sao? Rất tốt! Ngũ gia chờ cũng đủ lâu rồi! Triển Chiêu vì động tác của Bạch Ngọc Đường mà xoay qua nhìn hắn, thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Đường đắc ý, sát khí nơi đáy mắt dần dần thu lại, chầm chậm nở một nụ cười thật thư thái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook