Mộng Vô Biên
-
Chương 1: Nhớ Ngày Đó.
Con đường quen thuộc nay đã khoác lên mình thứ không khí của tiết xuân nhẹ nhàng, như một bông hoa vừa hé nở trong sương mai. Tuy còn non nớt, nhưng lại xinh đẹp, đáng yêu trong sự tươi mới cùng với hy vọng tràn đầy. Hoa anh đào bắt đầu nở rộ, mang lại một hương thơm ngọt dịu và tràn ngập sắc màu.
Không khí mùa xuân cũng theo thời gian mà bắt đầu lan tỏa trên phố, hoà quyện cùng hương sắc tươi mát len lỏi qua từng góc hẻm nhỏ.
Những ngôi nhà bỗng nhiên hóa thân thành các tòa lâu đài trong chiếc áo xanh lá cây. Những bông hoa đào rực rỡ màu hồng nhẹ nhàng trải rộng khắp các công viên tạo nên một bức tranh đầy thơ mộng. Trong làn gió lạnh khi còn như muốn níu giữ lấy cái tiết trời cuối đông, đầu xuân. Hương vị ngọt ngào, nhẹ nhàng song cũng đủ để tâm trạng của người cô đơn thấy rùng mình lạnh giá trong sự chuyển mùa.
Tôi khẽ đưa tay hứng lấy giọt sương lặng thầm nhỏ từ hiên nhà nhỏ xuống từng kẽ tay như muốn nói lên điều gì đó.
Mới vừa hôm qua thôi, từng đám mây trắng lượn lờ dạo chơi trên bầu trời bao la xanh thẫm vẫn còn đôi phần e ngại, rón rén lướt qua khu vườn đầy màu sắc vì sợ những loài cây kia sẽ tỉnh giấc. Nhưng hôm nay đó đã không còn là đám mây e ngại, mà thay vào đó là vầng áng mây trắng tinh khiết, cùng với nắng vàng óng ánh, một màu sắc xuân tràn ngập khắp mọi nơi.
Trên phố, hàng cây hoa anh đào thi nhau khoe sắc làm cho bầu trời xanh thẫm như đang trở nên tươi sáng hơn. Những cánh hoa quyến rũ như thiêu đốt lấy trái tim người đi đường, khiến họ không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp tuyệt vời như tranh vẽ này.
Chúng tự do múa lên điệu múa mùa xuân trên cánh đồng, cùng cánh chim đang bay lượn đắm mình vào không gian tự do và tận hưởng cảm giác phiêu lưu vô tận.
Ánh nắng đầu xuân chiếu xuống mặt đất, càng làm cảnh vật bỗng trở nên sáng sủa, sinh động hơn bao giờ hết. Trong cái nắng ấm ấy, hình ảnh các loài hoa đều như chứa đựng sức sống dồi dào mà đầy huyền ảo.
Bất chợt tâm trí tôi lại nhớ đến những kỉ niệm trong quá khứ, những ký ức về mối tình đầu của mình, vào buổi chiều đông lạnh giá, khi đôi ta cùng dạo bước qua từng góc phố rêu phong nơi thành phố phồn hoa.
Ở quán cà phê cũ, không gian chất chứa bản tình ca da diết, đượm buồn, tôi và em ngồi bên nhau, tay trong tay, nhấp nháp ly cà phê, cùng nghe bài nhạc quen thuộc đầy cảm xúc vang lên.
Nhớ khi xưa, tôi từng hứa với em rằng đôi ta sẽ cùng nắm tay nhau, cùng đi qua vô vàn giông bão của tuổi trẻ, cùng trao nhau biết bao kỉ niệm khó phai. Hay khi đông đến dường như tôi chưa bao giờ tôi cảm thấy lòng mình lạnh giá vì có em cạnh bên.
Sau tất cả khi đông qua, xuân đến, hoà vào dòng người hối hả trên phố, trong tiếng lá rơi xào xạc dưới mưa cùng tán cây trơ trụi, khẳng khiu đang run rẩy trong giá rét. Mà lòng tôi chợt cảm thấy lạnh lẽo biết bao.
Nghĩ cũng phải thôi, đâu phải cuộc tình nào cũng có thể dễ mà quên đi, đâu phải kỉ niệm hạnh phúc nào cũng dễ mà bước qua.
Trời xuân se lạnh, thi thoảng lại rắc lên vai áo người đi đường những làn mưa phùn nhè nhẹ, hoặc là đậu lên một vài búp non còn đang e thẹn nép mình sau những tán lá xanh trên cao kia.
Cũng vào buổi sáng nay, khi đi qua con đường lúc xưa tôi cùng em đã dạo bước bên nhau, bỗng con tim tôi xao xuyến, bước chậm lại. Từng kỷ niệm đẹp nhẹ nhàng cuốn theo cơn gió bất giác ùa về.
Em nói với tôi, mỗi khi lắng nghe bản tình ca này, em cảm thấy như đang được sống lại những kỉ niệm đẹp của chúng ta, và tôi cũng thế. Mỗi lần nghe qua giai điệu da diết ấy, tôi lại nhớ về lúc tôi nắm lấy tay em, tản bộ trên con phố quen thuộc, về tháng ngày đẹp nhất chuyện tình đôi ta.
Thế nhưng, chúng ta không thể sống mãi trong quá khứ, bản tình ca lãng mạn ấy không thể giúp cả hai vượt qua mọi khó khăn. Tình yêu cũng thế mà dần phai nhạt, để lại đó là cơn sóng cứ mãi cuộn trào trong tim mỗi người.
Tôi vẫn nhớ rõ vẻ đẹp quang cảnh ngày hôm ấy.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ thổi qua những hàng cây xanh mát như một thước phim hoàn hảo đang hiện ra trước mắt.
Giọng nói em hệt bản nhạc trữ tình đang hát vang bên tai. Em kể với tôi về những giấc mơ của mình, đôi khi là cảm xúc, hoài bão mà em mong muốn và tôi chỉ lặng im ngắm em thật lâu, lắng nghe từng câu chuyện của em, rằng tôi muốn nói với cả thế giới biết tôi đang ở một nơi tuyệt vời nhất trên đời này.
Âm thanh từng giọt mưa đầu xuân rơi xuống vài chiếc lá trên cây, những cành cây trơ trụi đang lay động trong cơn gió lạnh.
Trong tiếng lá rơi xào xạc dưới mưa cùng tán cây trơ trụi, khẳng khiu đang run rẩy trong giá rét. Hàng cây trông như vì đón nhận lấy cơn mưa cuối đông mà mãi cũng chưa thể ra lá. Những chiếc lá khô lại xa cành mỗi khi cơn gió buồn vu vơ thổi qua, khiến tôi bỗng nhận ra bản thân mình lại cô đơn đến dường nào.
Tâm trạng tôi lúc này cũng chẳng ngoại lệ, cũng giống như tiết trời ngoài kia. Tôi vẫn đứng ở đoạn đường xưa ấy, nơi từng có em bên cạnh. Nhưng giờ đây, tất cả đều trở nên nhạt nhòa.
Em ra đi, để lại tôi một mình trên con phố vắng. Những khoảnh khắc đẹp đẽ đã trở thành thứ hoài niệm đầy xót xa trong quá khứ. Để mỗi khi đi qua, những kỉ niệm bỗng ùa về như những cơn gió xuân cứ miên man trong tâm trí.
Con đường xưa vẫn còn đó, ký ức về em cũng vẫn còn đó. Chúng không thể mất đi, và vẫn sẽ mãi mãi ở đó, một góc ở trong tim.
Loáng thoáng đâu đó là dư âm của những mặc cảm riêng, những giá buốt hay đôi khi đó chỉ là những nỗi buồn bâng quơ chẳng biết từ đâu đến, cảm giác như một thứ gì đó đang thấm vào cơ thể, từ từ xuyên qua da thịt để lấp đầy đi khoảng trống còn sót lại trong tim.
Không khí mùa xuân thật đặc biệt, chúng giúp tô thắm lên sắc hồng rực rỡ của những bông hoa đào, trắng tinh của hoa mơ, hoa mận, tựa hồ như đã đánh thức “nàng công chúa” tỉnh dậy sau một giấc ngủ đông dài.
Cuộc sống là một bức tranh đầy màu sắc, mỗi chúng ta đóng vai trò là nghệ sĩ để tạo nên những nét vẽ đầy huyền ảo cho của riêng mình .
Dù đang là tiết xuân, nhưng không gian như vẫn còn chút se lạnh, và chỉ cần chút mưa phùn nhè nhẹ đã đủ để ướt áo của người đi đường. Những giọt mưa đẹp như ngọc tỏa ra từng chút xuống búp non còn ấm áp dịu dàng nằm gọn trong vòng tay của chiếc cành hoa xanh biếc, tạo ra một không gian tuyệt đẹp trên phố. Bầu trời tựa như một bức tranh tiên đồng, tô điểm bởi đám mây đang bay kia.
Những cánh anh đào rơi trong gió, trông lãng mạn vô cùng, nhưng lại mang trong mình một thứ nỗi niềm không thể nói ra khiến tôi bất giác lại nhớ về tháng ngày khi mình còn bên nhau.
Mặc dù thời gian đã trôi qua, song mỗi khi nhớ lại cảm xúc đầu tiên của mình khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của em.
Cảm giác rung động khi em nói rằng em yêu từng cái lạnh của mưa khi chúng lăn dài lên da.
Và rồi vào một ngày đẹp trời, em bỗng biến mất khỏi cuộc đời tôi. Dường như khi ấy, cả thế giới của tôi bỗng đổ sập ngay trước mắt, con tim như thể mất đi một phần hạnh phúc. Khi cánh hoa anh đào rơi cũng không còn mang lại cho tôi niềm vui như trước kia.
Hôm nay Sài Gòn lại mưa, không giống bao lần trước, thành phố bỗng trở nên hối hả lạ thường.
Những chiếc ô liên tục được bật lên, tiếng động cơ của những chiếc xe hơi hay tiếng nói chuyện của người đi đường cũng dường như bị thu hẹp lại.
Trong khu phố nhộn nhịp của Sài Gòn, người đi đường phải giăng kín áo mưa, tay cầm ô để tránh đi cơn mưa đầu xuân.
Mỗi ngày khi đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng, đường phố lại trở nên hỗn độn với đoàn xe máy phải chen chúc nhau, nơi mà sự xô bồ của cuộc sống được phản ánh rõ nét trên từng con đường.
Khi đó mưa cũng rơi thế này, cơn mưa nhẹ nhàng trên phố cũng đủ để thấm ướt từng nẻo đường, tôi và em đứng dưới cơn mưa, tóc ướt đẫm. Dẫu thế, tôi lại chưa từng khó chịu bao giờ.
Ngày khoảnh khắc đó chúng tôi nắm tay nhau, đôi mắt của em nhìn vào tôi, em nói:
"Chúng ta chia tay nhé."
Câu chia tay em nói ra thật nhẹ nhàng làm sao, cũng giống như giọt mưa rơi từng chút từng chút một nhằm che đi giọt nước mắt đang lăn dài trên khóe mi.
Đôi ta chẳng nói gì, chỉ đứng im nhìn nhau rồi ôm lấy nhau giữa cơn mưa tầm tã, như muốn ghi sâu trong trái tim giây phút cuối này.
Hay khi mình đã hứa với nhau rằng sẽ không bao giờ phải xa nhau, nhưng đó chỉ là những lời nói thoáng qua, không phải cứ miễn cưỡng níu giữ nhau khi hai ta chẳng còn tiếng nói chung nào.
Tôi trao cho em một nụ hôn cuối cùng trước khi bóng hình dần chìm vào màu xám buồn của cơn mưa đã phần nào giúp tôi thấu hiểu một điều rằng câu chuyện tình yêu giữa chúng tôi vẫn chưa bao giờ kết thúc.
Nên tôi quyết định không để cơn mưa phai nhạt đi tình yêu chúng mình. Đến khi mưa tạnh hạt, có lẽ tình yêu của chúng ta sẽ quay lại như lúc ban đầu.
Trong suốt quãng thời gian bên nhau, không một ai trong hai ta có thể ngờ rằng mình sẽ đến được với nhau. Với tôi, em là tất cả điều tuyệt vời nhất trên thế giới. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giữ em bên cạnh, tuy nhiên đôi khi chỉ mỗi tình yêu thôi lại không đủ sức để giữ cả hai ở mãi bên nhau.
Cơn mưa vẫn rơi và tôi biết rằng đó là lần chia tay cuối cùng của chúng ta, tôi phải học cách điều chỉnh cảm xúc, cuộc sống của mình khi đã không còn em bên cạnh.
Nếu như, chỉ là nếu như... có lẽ đó chính là từ tôi thường nghĩ đến mỗi khi nhìn lại quá khứ. Nếu như tôi không làm điều đó, nếu như tôi không gặp em, nếu như tôi không quyết định như vậy, liệu câu chuyện tình yêu ấy có khác đi không? Hay sự thật là chúng ta không thể quay ngược về quá khứ để làm lại từ đầu.
Và một trong vấn đề lớn nhất trong tình yêu là chúng ta không thể quay lại thời gian để sửa chữa đi sai lầm trong quá khứ. Giả sử có quay lại, tôi sẽ không chút do dự nào để thay đổi mọi thứ, để yêu em nhiều hơn, để chúng ta không phải nói ra câu chia tay như lúc này.
Khoảnh khắc đau lòng nhất là khi tôi đã đánh mất em cũng chính bởi vì cái tính gia trưởng và kiêu ngạo của mình.
Không biết nếu có thể quay ngược thời gian liệu đôi ta có thể tránh việc phải rời xa nhau không?
Đã có vài lúc tôi từng tự hỏi bản thân mình rằng nếu khi cãi nhau, tôi chỉ cần tinh tế một chút, hạ thấp cái tôi của mình và ôm em vào lòng, thì liệu em có bỏ mặc mình tôi chơ vơ với trái tim chằng chịt vết thương này không?
Khi xa em, tôi đã đi khắp nơi, tìm kiếm những điều mới mẻ, như một kẻ độc hành lang thang giữa đại dương vô định.
Sau cùng, tôi đành bỏ hai tay vô túi áo, khoác lên mình một chiếc mặt nạ để giấu đi nỗi buồn trống trải mà em để lại.
Nghĩ cũng phải thôi, đâu phải cuộc tình nào cũng có thể dễ dàng quên đi, đâu phải cứ kỉ niệm hạnh phúc nào cũng dễ dàng mà bước qua.
Mỗi lần nhớ lại con tim tôi bỗng nhói lên một cơn đau thấu tận đáy lòng. Tôi ước rằng tôi đã biết cách giữ lấy tình yêu của mình, cách trân trọng điều quan trọng trong cuộc sống. Và tôi ước rằng khi ấy mình biết cách thương, biết chăm sóc người mình yêu hơn, giờ đây, tất cả ước mơ đó có phải chăng là suy tư trống rỗng không?
Liệu tôi có thể quay ngược thời gian vào khoảnh khắc mà chúng ta đã vứt bỏ mối tình này, để tôi có thể nhặt nhạnh lại tất cả hạnh phúc đê dành tặng riêng nó cho em. Còn vết sẹo đã hằn lên con tim này, tôi sẽ cố giấu chúng ở một góc nơi tim mình, dẫu biết rằng điều đó không thể xảy ra, tuy nhiên tôi vẫn ước rằng một ngày nào đó, chúng ta có thể quay lại và tìm thấy nhau.
Tôi ước nếu có một cơ hội, tôi sẽ không để lỡ điều gì quan trọng trong cuộc đời này. Tôi sẽ tự hỏi mình, làm thế nào để giữ lấy nụ cười của em, làm thế nào để tránh đi những sai lầm trong quá khứ. Bởi tôi biết rằng, không có điều gì quan trọng hơn một tình yêu chân thành.
Đôi khi tôi còn tự hỏi liệu định mệnh có đưa chúng ta đến với nhau hay không? Hay chỉ là một sự trùng hợp? Mặc dù thế, tôi xin hứa với em, tôi sẽ giữ lại khoảnh khắc đẹp nhất đôi ta từng có, một tình yêu từng rực cháy như ánh sao trên bầu trời đêm.
Sài Gòn - một thành phố nhiệt đới, nơi mưa xuống là một điều hết sức bình thường, và có lẽ vì thế, tôi chẳng ngạc nhiên mấy khi đón nhận cơn mưa này.
Tôi biết, ngay cả khi không có em bên cạnh, cơn mưa vẫn sẽ rơi, song tôi chẳng thể nào nghĩ đến việc em sẽ không còn bên cạnh tôi nữa.
Cho dù là như thế, tôi vẫn không muốn rời khỏi chốn này. Tôi muốn ở lại đây, để cảm nhận lấy sự yên bình của ngày mưa. Cảm nhận lấy từng cơn gió nhẹ, từng hạt mưa lặng lẽ, tất cả đều tạo nên một khung cảnh vô cùng sống động.
Có người mạnh mẽ bước đi trên phố dù cho mưa có rơi.
Họ cứng cỏi, kiên cường hệt những giọt mưa kia. Họ không chùn bước, đôi chân không ngừng tiến về phía trước.
Hạt mưa tuy nhỏ bé song lại càng làm tăng thêm nỗi nhớ nhung, thiết tha về em.
Với mỗi người, mưa mang một ý nghĩa hoặc một giá trị khác nhau, bên cạnh đó mưa luôn mang đến cho chúng ta một cảm giác bình yên, thư thái và tĩnh lặng giữa cuộc sống xô bồ ngoài kia.
Tôi chọn một bàn gần cửa sổ của quán cà phê quen thuộc rồi gọi lấy một thức uống có thể xua tan đi nỗi buồn nhớ em giữa ngày mưa buồn ướt nhoè cả tấm kính.
Tách cà phê thơm nóng đặt xuống bàn. Mùi hương quyến rũ quen thuộc bay lên, một thứ hơi ấm bỗng lan tỏa khắp khứu giác. Không còn gì tuyệt vời hơn việc ngồi tại đây, tận hưởng tách cà phê thơm nóng, hướng mắt ngắm cuộc sống vội vã trôi qua, nhấm nháp từng ngụm cà phê rồi du dương theo tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ chiếc đĩa than xưa.
Tiếng đàn piano tạo nên một bầu không khí say đắm mà không kém phần lãng mạn khiến tôi cảm thấy như đang trôi dạt trên làn khói và những nốt nhạc, chạm vào tâm hồn mình.
Nhưng dù cho mọi thứ đều trôi qua thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy mình như đang bị mắc kẹt trong một chiều không gian khác.
Chiều không gian chỉ có tôi và nỗi nhớ về em...
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook