-Cậu chưa từng nói với tôi những chuyện này.

-Nói với cậu thì có tác dụng gì chứ?- Chu Chính Hạo ủ rũ: -Nói thực lòng, mỗi lần nhìn thấy hai người thân mật, ngọt ngào, trong lòng tôi thực sự rất khó chịu. Có một khoảng thời gian tôi sợ phải gặp cô ấy. Cứ nhìn thấy cô ấy là tôi lại thấy buồn. Nhưng không nhìn thấy cô ấy tôi lại nhớ nhung. Cái định nghĩa về cảm giác thích mà Diệp Phi nói không đúng hoàn toàn phải không?

Dương Phàm nhìn về phía rừng phong xa xa, một màu đỏ rực trải dài tới tận chân trời. Anh lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh trước mặt, dường như anh chỉ biết làm như vậy mà thôi. Dương Phàm không thể dùng thái độ cao ngạo để an ủi Chu Chính Hạo, đó là sự khinh thường đối với bạn của anh. Anh lại càng không thể cao thượng nhường lại Khả Nhi cho Chu Chính Hạo. Cô ấy là một con người sống, một cá thể độc lập, không phải là món hàng cho người khác nhường qua nhường lại. Hơn nữa, anh không thể nhường Khả Nhi còn Chu Chính Hạo cũng sẽ không chấp nhận cách làm như vậy.

Sau một hồi trâm ngâm, Chu Chính Hạo khẽ nói: -Đối xử với cô ấy cho tốt! Cô ấy xứng đáng với điều đó!

-Tôi biết- Dương Phàm nói bằng giọng kiên định: -Chỉ cần cô ấy không bỏ rơi tôi, tôi tuyệt đối không từ bỏ cô ấy!

-Những điều tôi nói lúc nãy có phần quá đáng, cậu cứ coi như gió thoảng ngoài tai, đừng để bụng làm gì!

-Những điều cậu nói không hẳn đã sai- Dương Phàm ma mãnh: -Tôi đã từng có tâm lí nấu chín gạo thành cơm, có lẽ chỉ có như vậy tôi mới có hi vọng níu giữ cô ấy ở bên mình!

-Đồ khốn nạn! Đúng là thằng mất dạy!

Dương Phàm gật đầu: -Đúng là khốn nạn thật!

Sau khi chửi mắng xong, hai cười phá ra cười, trong lòng đã thảnh thơi hơn nhiều. Khả Nhi nói đúng, chuyện giữa con trai với nhau nhất định hai người sẽ giải quyết được.

Từ Hương Sơn về nhà trọ của Dương Phàm đã muộn lắm rồi, Khả Nhi mệt đến mức chỉ muốn nằm ngay xuống giường. Cô tắm rửa qua quýt rồi nhanh chóng nằm vật ra giường, chẳng chú ý đến Dương Phàm ba lần bảy lượt định nói gì đó rồi lại thôi.

Nửa đêm, đang ngủ ngon lành thì Khả Nhi loáng thoáng nghe thấy tiếng Dương Phàm gọi. Khả Nhi ngái ngủ nói: -Đừng làm ồn, ngủ đi!

Dương Phàm khẽ hôn lên *** tai Khả Nhi, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô: -Có chuyện này, anh đã lừa em. Em có thể tha thứ cho anh không?

-Ừm- mắt Khả Nhi như bị dính keo, không sao mở ra được. Cô xoay người về phía Dương Phàm, hình như điều hòa hơi lạnh. Khả Nhi rúc vào lòng Dương Phàm, ngái ngủ nói: -Là chuyện gì? Phải xem xem có vượt quá giới hạn không?

-Thực ra anh…- Dương Phàm nghe thấy tiếng thở đều đều của Khả Nhi. Cô lại chìm vào giấc ngủ. Có thể bình yên ngủ trong lòng anh chứng tỏ Khả Nhi hoàn toàn tin tưởng và phụ thuộc vào anh. Dương Phàm chống tay vào cằm, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô dưới ánh đèn mờ mờ hắt vào từ ô cửa sổ. Khuôn mặt Khả Nhi trắng mịn như ngọc, cho dù là bóng tối cũng không thể che lấp được ánh hào quang từ viên ngọc ấy. Những ngón tay Dương Phàm lướt nhẹ trên mặt Khả Nhi, làn da mịn màng tuyệt đẹp, anh nhủ thầm liệu cô gái tuyệt vời này có vĩnh viễn thuộc về anh?

Khả Nhi loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô lười biếng không muốn mở mắt ra nhưng người bên ngoài cửa lại ấn chuông không ngừng cứ như thể không chịu thua vậy. Khó khăn lắm Khả Nhi mới mở được mắt ra, phát hiện ra trời đã sáng rồi, người nằm bên cạnh cô là Dương Phàm, anh đang ngủ rất say, mấy lọn tóc lòa xòa trước trán, khuôn mặt mịn màng và thuần khiết như trẻ con. Trái tim cô chợt khẽ rung rinh. Khả Nhi đang định đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh thì tiếng chuông cửa lại gấp gáp vang lên. Khả Nhi sợ Dương Phàm tỉnh giấc nên đành phải thu tay lại và vội vàng đi ra mở cửa.

Đứng bên ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên sang trọng. Nói bà ấy sang trọng không phải là chỉ cách ăn mặc hay trang điểm. Quần áo của bà ấy có vẻ rất lịch sự và nhã nhặn, trên người thậm chí còn không đeo bất kì đồ trang sức gì. Sự sang trọng, cao quý như được phát ra từ trong chính con người của bà. Bà ấy rất đẹp, nhìn có vẻ rất hiền nhưng đôi mắt bà ấy khi nhìn người khác lại khiến cho người ta có cảm giác cái nhìn của một bậc bề trên đối với những kẻ thấp hèn.

Nhìn thấy Khả Nhi mặc quần áo ngủ đứng ở ngoài cửa, người phụ nữ ấy có vẻ rất kinh ngạc, ngây ra hồi lâu mà không nói lên lời.

Khả Nhi lễ phép hỏi; -Xin hỏi bác tìm ai ạ?

Người phụ nữ ấy có vẻ đã lấy lại thần sắc bình thường, lịch sự đáp: -Xin hỏi có phải Dương Phàm sống ở đây không ạ?

Nhìn thấy trên khuôn mặt của người phụ nữ này có nét gì đó giống Dương Phàm, Khả Nhi chợt sực tỉnh, hai má nóng bừng lên. Cô cố lấy lại bình tĩnh: -Thưa bác, bác đợi cho một lát ạ!- Khả Nhi nói xong liền vội vàng chạy vào phòng ngủ, lay mạnh Dương Phàm lúc này vẫn còn đang chìm sâu trong giấc ngủ: -Dương Phàm, anh dậy đi! Mau dậy đi!

-Chuyện gì thế? –Dương Phàm ngáp dài một cái, mắt vẫn nhắm nghiền, thò tay ra định kéo Khả Nhi vào lòng: -Không phải đang là ngày nghỉ sao? Nào, ngủ tiếp đi em!

- Dương Phàm…- Khả Nhi hốt hoảng đến phát khóc, hi vọng là mình đã đoán sai. Lần đầu tiên gặp mặt phụ huynh sao lại ở trong bộ dạng đáng xấu hổ như thế này chứ?

Dương Phàm nghe thấy giọng nói của Khả Nhi có gì đó không bình thường, liền mở to mắt. Vừa nhìn thấy người phụ nữ đứng sau lưng Khả Nhi, anh liền ngồi bật dậy và la lên: -Mẹ?

Khả Nhi nhắm mắt chịu trận, quả nhiên là cô đã không đoán sai! Hai tay cô chống xuống giường, từ từ đứng dậy, đi đến đứng bên cạnh Dương Phàm. Chỉ vài hành động này thôi mà cô đã phải dốc sức lực của toàn thân mới làm được.

Mẹ của Dương Phàm đã tự đi vào phòng, đưa mắt nhìn cậu con trai quần áo xộc xệch, lại liếc sang nhìn Khả Nhi mặt mày tiu nghỉu. Dương Phàm giật mình kéo Khả Nhi ra đằng sau lưng mình, miệng cười gượng: -Mẹ, sao mẹ lại đích thân đến đây thế?Có chuyện gì mẹ cứ gọi điện là được rồi!

Mẹ Dương Phàm lạnh lùng đáp: -Hai đứa mau chỉnh trang chút đi! Mười năm phút nữa mẹ quay lại!- bà nhanh chóng bước ra ngoài cửa, lặng lẽ như lúc mới đến, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại cho Dương Phàm.

-Khả Nhi…- Dương Phàm hốt hoảng định nói rõ điều gì đó với cô.Khả Nhi kéo anh vào trong phòng vệ sinh: -Chúng ta phải nhanh lên, đừng để mẹ chờ lâu!

Dương Phàm biết là không thể nói rõ mọi chuyện chỉ trong có vài phút đồng hồ, đành phải nắm chặt lấy tay Khả Nhi: -Đừng căng thẳng, đã có anh ở đây rồi!

Mười năm phút sau, Dương Phàm giới thiệu Khả Nhi với mẹ mình: -Mẹ ơi, đây là Tần Khả Nhi, bạn gái con!

Khả Nhi lễ phép chào hỏi: -Cháu chào bác ạ!- rồi rót một cốc nước mời mẹ Dương Phàm: -Cháu mời bác xơi nước!

Mẹ Dương Phàm khẽ nhếch mép cười: -Cám ơn!- mẹ Dương Phàm ngồi lên chiếc ghế duy nhất trong phòng rồi bảo: -Hai đứa cũng ngồi đi!

Thấy cả Khả Nhi và Dương Phàm đã ngồi xuống, bà mới hỏi: -Hai đứa là bạn cùng lớp à?

-Không phải ạ! –Dương Phàm cướp lời: -Con và Khả Nhi là bạn cùng trường, cô ấy học sau con một khóa, chuyên ngành quản lí kinh tế. Mẹ ơi, Khả Nhi tuy học dưới con một khóa nhưng giỏi hơn con nhiều! Năm nào cũng giành được học bổng loại A đấy, tiếng Anh con còn chưa qua được cấp bốn thì cô ấy đã đạt được cấp 6 rồi đấy mẹ ạ!

-Thật à Khả Nhi?- mẹ Dương Phàm trực tiếp gọi tên Khả Nhi, nghe có vẻ rất thân thiện: -Cái thằng Dương Phàm nhà bác không chịu khó học tập, phải học hỏi cháu nhiều. Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, bác hi vọng nó có thể ra nước ngoài tu nghiệp nhưng nói thế nào nó cũng không chịu nghe! Sau này cháu chịu khó khuyên nhủ nó giúp bác nhé!

-Mẹ à…- Dương Phàm cướp lời: -Một người muốn có thành công trong sự nghiệp chưa chắc đã phải đi theo con đường học tập. Con không thích đi học. Phải học đại học đã là giới hạn của con rồi! Con không có khả năng học thạc sĩ hay tiến sĩ ở nước ngoài đâu!

Bị con trai phản bác lại, mẹ của Dương Phàm không hề nổi giận, chỉ từ tốn nói: -Nếu như con đã cương quyết như vậy mẹ sẽ tôn trọng ý kiến của con, không ép con ra nước ngoài nữa! Nhưng ông ngoại của con tuổi tác đã cao, sức khỏe ngày một kém, ông luôn hi vọng sau khi con tốt nghiệp sẽ đến Thượng Hải giúp ông. Gánh nặng của tập đoàn Bác Nhuệ trước sau gì cũng phải do con gánh vác. Con nên sớm qua đó, bắt đầu học từ cái cơ bản. Qua bên đó cũng là thực tập, sao con cứ nhất định phải thực tập ở Bắc Kinh này?

Dương Phàm sốt ruột bảo mẹ: -Mẹ ơi, hôm nay có thể không nhắc đến chuyện này không?

Khả Nhi im lặng ngồi nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con họ, cô đã mập mờ đoán ra được có điều gì đó bất thường. Bác Nhuệ…tập đoàn Bác Nhuệ sao?

Mẹ Dương Phàm không thèm đếm xỉa tới Dương Phàm nữa mà quay sang cười thân thiện với Khả Nhi: -À đúng rồi, Khả Nhi, cháu với Dương Phàm quen nhau được bao lâu rồi?

Khả Nhi cởi mở đáp: -Cháu quen anh Dương Phàm khi mới vào trường, nhưng chính thức hẹn hò là vào khoảng một năm trước ạ!

Mẹ Dương Phàm nhìn con trai vẻ trách móc: -Có bạn gái đã một năm rồi mà không nói với mọi người trong nhà một tiếng!Khả Nhi đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, cái lạnh ngấm vào tận trong xương tủy. Cô ngoảnh đầu sang nhìn Dương Phàm. Anh không nhìn cô, chỉ đưa tay ra nắm lấy tay Khả Nhi và nhìn thẳng vào mặt mẹ: -Mẹ, con vốn định Tết dương lịch này sẽ dẫn Khả Nhi về gặp bố mẹ. Giờ giới thiệu trước cũng tốt, con rất thích Khả Nhi. Cô ấy là một cô gái tốt, hi vọng mẹ sẽ thích cô ấy!- bàn tay Dương Phàm nắm chặt lấy tay Khả Nhi, hơi ấm và sức mạnh của anh truyền hết sang những ngón tay lạnh giá của Khả Nhi. Dần dần, Khả Nhi lấy lại được bình tĩnh, mang máng nhớ lại những câu nói của Dương Phàm tối qua: -Có một chuyện này anh đã lừa em, em có thể tha thứ cho anh không? Cô nên tin tưởng vào anh, ít nhất cũng phải nghe xem anh định nói chuyện gì chứ!

Khả Nhi ngẩng đầu nhìn mẹ của Dương Phàm, bà cũng đang nhìn Khả Nhi bằng ánh mắt dò xét. Cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại ở trên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của Dương Phàm và Khả Nhi.

-Thưa bác…- Khả Nhi ngồi thẳng người, dáng vẻ chẳng chút sợ hãi: -Dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên bác nhìn thấy con. Con biết muốn bác lập tức chấp nhận con có lẽ không thể được. Nhưng con xin bác hãy cho con một cơ hội, hãy tiếp xúc với con vài lần, có lẽ bác sẽ hiểu hơn về con!

-Được!- mẹ của Dương Phàm gật đầu, ánh mắt hướng về phía con trai: -Có thể nói cho mẹ biết nguyên nhân con không chịu về nhà trong dịp quốc khánh này không?

Dương Phàm nhíu mày: -Trong những ngày nghỉ này, con chỉ muốn bình yên nghỉ ngơi. Nhưng mỗi lần về nhà đều phải tiếp xúc với cả đống người, phiền phức chết đi được!

-Ừm, phải tiếp nhiều người đúng là cũng phiền phức…- mẹ Dương Phàm đáp: -Những người khác con có thể không tiếp nhưng Hinh Hinh là bạn của con từ nhỏ tới lớn, tối qua nó vừa trở về từ nước ngoài. Chẳng nhẽ con định tránh không gặp nó hay sao?

Dương Phàm cười: -Cô ta thì cần gì con phải tiếp. Mỗi lần về nước là lại bận rộn đi hộp đêm, tụ tập với cả lũ bạn bè…Mẹ à, mẹ tha cho con đi. Con không thể quen nổi với cách sống đó của Hinh Hinh đâu!

-Nó không có nhà ở cố định ở Bắc Kinh này, vì vậy mẹ tạm thời sắp xếp cho nó ở trong căn biệt thự bên hồ Vạn Lục. Tối nay sẽ tổ chức một bữa tiệc chào mừng Hinh Hinh quay về, con là chủ nhân, tuyệt đối không được vắng mặt. Dẫn luôn cả Khả Nhi cùng đi đi!- mẹ của Dương Phàm nói xong liền đứng dậy đi ra cửa: -Xe đang đợi chúng ta ở bên dưới. Khả Nhi, cháu sẽ không từ chối lời mời này chứ?- nói là lời mời nhưng thực ra Khả Nhi chẳng thể nào từ chối.

Dương Phàm lo lắng nhìn Khả Nhi: -Mẹ ơi, bọn con…

Mẹ Dương Phàm dừng bước ngoảnh đầu lại: -Mẹ hi vọng sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Khả Nhi để hiểu nhau hơn, con không muốn thế à?Dương Phàm cứng lưỡi không đáp được lời nào. Khả Nhi ung dung đáp: -Cám ơn bác, cháu rất vui! Cháu sẽ đến ạ! Nhân tiện cháu cũng định tìm hiểu thêm về cuộc sống thực của anh Dương Phàm!

Vừa bước xuống lầu thì một chiếc ô tô màu đen sang trọng đỗ xịch trước mặt. Người lái xe xuống xe mở cửa cho hai người. Khả Nhi nhìn thấy lô gô của chiếc xe hơi này. Mặc dù không mấy hiểu biết về xe hơi nhưng nhìn chiếc xe này, cô biết nó là một chiếc xe hơi đắt tiền của một hãng xe nổi tiếng. Với số tiền lương một năm của nhân viên công chức không biết làm sao có thể mua được chiếc xe hơi đắt tiền này? Dương Phàm ngồi bên cạnh bất an nhìn Khả Nhi, cô quay sang mỉm cười với anh. Nhìn thấy sự căng thẳng và cảm giác có lỗi trong đôi mắt anh, miệng Khả Nhi bỗng nhiên cảm thấy đắng ngắt.

Dương phu nhân ngồi trên xe, lặng lẽ nhìn vào đôi trai gái mặt mày ủ rũ ở ngoài. Kể từ khi tỏ rõ thái độ với mẹ, Dương Phàm cứ nắm chặt lấy tay của Khả Nhi không chịu buông ra, mô hôi túa ra ướt đầm lòng bàn tay cô. Khả Nhi cố gắng rút tay ra khỏi tay Dương Phàm, bước lên xe trước và ngồi xuống bên cạnh Dương phu nhân. Dương Phàm ngây người đứng ở bên cạnh xe, dường như quên mất là phải vào xe vậy.

Dương phu nhân chẳng hề thúc giục Dương Phàm, thong thả lấy ra một lon nước từ trong tủ lạnh trong xe đưa cho Khả Nhi: -Thời tiết thật là nóng nực! Nên bổ sung thêm nước cho cơ thể!

-Cám ơn bác!- Khả Nhi đón lấy lon nước, cảm giác lạnh buốt từ lon nước len lỏi vào trong từng thớ thịt của cô. Nhưng cho dù có lạnh thế nào cũng không thể làm dịu đi sự lo lắng trong lòng của Khả Nhi lúc này.

Cuối cùng thì Dương Phàm cũng chầm chậm đi vào xe. Trên đường đi, Dương Phàm ậm ừ trả lời những câu hỏi của mẹ, mắt vẫn hướng về phía Khả Nhi.

Thỉnh thoảng Dương phu nhân chủ động nói chuyện với Khả Nhi. Mặc dù không phải là nhiệt tình nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt với cô. Thỉnh thoảng trong câu chuyện của họ lại có nhắc đến cái tên Hinh Hinh: -Dương Phàm từ nhỏ đã không thích chơi với con gái. Nói con gái hay khóc nhè, đặc biệt phiền phức. Hinh Hinh là người bạn khác giới duy nhất của Dương Phàm đấy!

-Cái bộ dạng điên khùng của cô ta mà cũng nói là con gái được sao? –Dương Phàm chen vào: -Năm đó sở dĩ bọn con cho cô ta chơi cùng là bởi vì chẳng có ai coi cô ta là con gái cả!

-Con gái lớn lên sẽ tự khắc thay đổi, Hinh Hinh bây giờ xinh đẹp lắm đấy!- mặc dù vẫn tươi cười nói chuyện nhưng Dương phu nhân thực sự không phải là một người dễ tính: -Con bé ấy tính cách tương đối mạnh mẽ, mới tí tuổi đầu đã đi khắp nơi, nói là đi tìm linh cảm nghệ thuật. Mới chừng ấy tuổi mà đã có danh tiếng trong giới họa sĩ rồi đấy!-Toàn là bịa đặt, danh tiếng chẳng qua là do bố cô ta dùng tiền mua lại mà thôi!- Dương Phàm phản đối: – Những bức tranh vẽ bậy bạ chẳng biết là vẽ cái gì, thế mà mới được mấy ông họa sĩ ăn tiền tán dương cho vài câu đã tưởng là mình giỏi giang lắm!

Dương phu nhân quở trách: -Con thật là, trước đây con vốn không thích nói xấu sau lưng người khá, sao hôm nay bỗng nhiên lại nói xấu Hinh Hinh thế hả?

-Con nói sự thực đấy chứ, con chẳng ngại gì mà không dám nói trước mặt cô ta cả!- Dương Phàm vừa nói vừa ngoảnh sang nhìn Khả Nhi: -Hơn nữa bản thân cô ta cũng từng nói, sở thích lớn nhất của cô ta là đi câu các anh chàng đẹp trai ở khắp các nước trên thế giới, cả đời này chỉ yêu chứ không cưới còn gì!

Khả Nhi khẽ mỉm cười nhưng không nói gì. Thực ra cho dù phương thức sống của người khác có như thế nào chỉ cần không ảnh hưởng đến Dương Phàm thì anh ấy thường không bình luận nọ kia. Thế mà hôm nay anh ấy lại bình luận cái cô Hinh Hinh ấy thế này thế kia, cứ như thể muốn rũ bỏ hết quan hệ với cô ấy vậy.

Chiếc xe giảm bớt tốc độ khi đến gần biệt thự Vạn Lục. Khả Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, rừng cây, sông, hồ, suối…từng tòa biệt thự tô điểm cho phong cảnh nơi đây. Cảnh tượng rộng lớn và đẹp đẽ như một bức tranh nơi thiên đường hiện ra trước mặt Khả Nhi. Ở văn phòng làm việc của cô cũng có một bức tranh như vậy, tuy nhiên làm sao có thể sánh bằng cảnh vật sinh động và tuyệt đẹp này. Chiến lược kinh doanh sản phẩm của sơn trang Vạn Lục là một trong những ví dụ trong bài giảng kinh tế, Khả Nhi đã nhớ như in ở trong đầu.Cô đã treo bức tranh đó lên tường ở phòng làm việc và nói đùa với Dương Phàm rằng: -Em phải lấy sơn trang bên hồ Vạn Lục làm mục tiêu phấn đấu, tăng thêm động lực cho bản thân!

Dương Phàm từng thản nhiên đáp: -Ở trong đó cũng vậy thôi, chẳng có gì khác biệt cả!

Ban đầu Khả Nhi thấy Dương Phàm nói thản nhiên như vậy thì cứ nghĩ rằng anh không coi những điều cô nói là thật. Hóa ra cái cô coi là mục tiêu phấn đấu đã sớm thuộc về anh rồi.

Đôi hàng mi của Khả Nhi buồn bã cụp xuống. Hàng mi ấy rất dài, rất cong và đang khẽ động đậy. Dương Phàm nhấc tay lên rồi lại lặng lẽ bỏ tay xuống. Anh ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ.

Trong xe vô cùng yên lặng, Dương phu nhân nhìn Khả Nhi mỉm cười. Dù sao cũng là thanh niên, cho dù có cố gắng tỏ ra bình tĩnh, ung dung đến mấy cũng không thể che dấu được tình cảm, tâm trạng thực sự của mình. Nếu đổi lại là người khác thì chưa chắc đã nhìn ra sự biến động tâm trạng của Khả Nhi, nhưng Dương phu nhân lại dễ dàng nhìn thấu tâm tư Khả Nhi.

Chiếc xe dừng lại ở trước một tòa biệt thự phong cách châu Âu. Dương Phàm xuống xe trước, đưa tay ra trước mặt Khả Nhi: -Khả Nhi…

Khả Nhi ngẩng mặt lên, đôi mắt trong veo và tĩnh lặng. Dương phu nhân có chút bất ngờ, thấy hơi hứng thú với đôi mắt ấy. Khả Nhi thản nhiên mỉm cười, dù sao cũng đến đây rồi, sao lại không dám đối mặt? Cho dù có nản lòng thì cũng phải để cho mình nản lòng đến triệt để! Cô đặt tay lên tay Dương Phàm rồi lặng lẽ xuống xe.

Nắm được bàn tay Khả Nhi, Dương Phàm mới cả

m thấy có chút yên bình, anh thở phào: -Khả Nhi, anh…Một bóng người lao vụt đến, tiếng reo lảnh lót của một cô gái vang lên: -Dương Phàm, cuối cùng thì cậu cũng đến đây rồi! Nào, để chị ôm một cái nào!

Dương Phàm một kéo tay Khả Nhi hoảng hốt lùi lại phía sau, một tay chặn phía trước: -Đừng, đừng có lại gần đây! Cái kiểu ôm hôn kinh dị kiểu Mỹ ấy không phù hợp với tôi đâu!

-Hứ…- cô gái đó lập tức “phanh” lại: -Mất cả hứng, rõ ràng là thanh niên mà cứ như ông già ấy! Chẳng có chút lãng mạn nào cả!-Cái đó còn phải xem xem đối phương là ai đã! Tôi không có hứng thú lãng mạn với một “thằng đàn ông” đâu!- mặc dù câu đó là hướng đến cô gái trước mặt nhưng mắt Dương Phàm lại quay sang nhìn Khả Nhi. Anh vẫn nắm chặt lấy tay Khả Nhi không chịu buông ra, ngón tay cái nhẹ nhàng miết trên da tay cô, thể hiện sự thân mật.

Ánh mắt của cô gái ấy dừng lại trên người Khả Nhi: -Ấy, người đẹp cổ điển này ở đâu ra vậy?

Dương Phàm ôm lấy vai Khả Nhi, thản nhiên đáp: -Đây là Tần Khả Nhi, bạn gái của tôi!

-Xin chào, cô gái cởi mở đưa tay ra trước mặt Khả Nhi: -Tôi là Lương Dung Hinh- cô gái ấy có dáng người gầy và cao, mái tóc mỏng và ngắn, mặc quần bò và áo phông thể thao, mặc dù không phải là xinh đẹp nhưng có thể nói là khá tự tin và phóng khoáng. Điều này khiến cho cô có khí chất giống như khí chất toát ra từ người Dương Phàm.Khả Nhi đưa tay lên bắt tay cô gái đó, mỉm cười lịch sự: -Rất vui vì được quen biết cô!- Khả Nhi mặc trên người chiếc váy xanh do Dương Phàm mua tặng. Lương Dung Hinh nhìn Khả Nhi ngưỡng mộ. Nhìn vào thân hình gợi cảm của Khả Nhi, cô bất giác cúi đầu xuống nhìn vào bộ ngực khá bằng phẳng của mình.

Dương Phàm cười ác ý: -Đừng nhìn nữa, bình nguyên Đông Bắc không thể trở thành ngọn núi Chomo lungma được đâu!

-Dương Phàm, cậu muốn chết phải không? –Lương Dung Hinh gào lên.

Dương Phàm phá ra cười rồi nhẹ nhàng dắt Khả Nhi đi vòng qua người Lương Dung Hinh, bước lên bậc thềm. Ngoài Lương Dung Hinh ra còn có bảy tám thanh niên nam nữ nữa, người ngồi người đứng ở ngoài hành lang, phá ra cười trước câu đùa của Dương Phàm. Dương Phàm đến giới thiệu Khả Nhi cho từng người một. Cô gái có mái tóc dài buông xõa trông rất hiền gọi là Đồng Đồng, là con gái một người bạn của nhà họ Dương giống như Hinh Hinh. Hai cô gái khác là bạn của Hinh Hinh dẫn đến, còn những cậu con trai đều là bạn lúc nhỏ của Dương Phàm. Mọi người cười hi hi rồi gọi Khả Nhi là “chị dâu”, “em dâu”…Khả Nhi ngượng đỏ mặt, còn Dương Phàm thì thích lắm.

Trong đó có một người tên là Nghiêm Thiếu Bình thúc một đấm vào bụng Dương Phàm: -Cái thằng ranh này, có bạn gái mà không chịu nói một tiếng!

-Ấy da…- Dương Phàm nhướn mày: -Mấy thằng các cậu thằng nào cũng như hổ như báo, nếu như chưa an toàn tuyệt đối, tôi nào dám dẫn đến trước mặt các cậu?

Nghiêm Thiếu Bình cười gian xảo: -Cậu dựa vào đâu mà nói bây giờ cậu đã an toàn tuyệt đối?- nói rồi Nghiêm Thiếu Bình quay sang Khả Nhi nói: -Em dâu, điệu nhảy đầu tiên của tối nay anh đặt trước rồi nhé! Đến lúc ấy anh em mình giao lưu đôi chút nhé!

Dương Phàm nghiêm mặt: -Vợ bạn chớ động vào, chẳng nhẽ cậu không hiểu đạo lí này à?

-Ái dà, lại còn “vợ bạn” nữa cơ đấy- một người khác chen vào góp vui: -Đã là vợ rồi cơ đấy?

Khả Nhi đỏ mặt cười: -Em rất vui được nhận lời mời của anh, nhưng đáng tiếc là em không biết khiêu vũ, thế nên không thể nhận lời anh được!

-Bạn không biết khiêu vũ á?- cô gái tên là Đồng Đồng thốt lên kinh ngạc: -Vậy bạn có thể làm gì trong khi tham gia các buổi tiệc xã giao? Gia đình bạn chưa bao giờ mời thầy dạy khiêu vũ cho bạn à?

-Đại tiểu thư à…- Dương Phàm lạnh lùng bảo: -Không phải ai cũng thích tham gia mấy hoạt động xã giao vô vị ấy đâu! Khó khăn lắm tôi mới tham gia một lần, hơn nữa lại thấy vợ mình bị người khác ôm ở trong tay nào có dễ chịu gì! Tôi không cho phép vợ mình học khiêu vũ, tránh để cho mấy tên háo sắc có cơ hội lợi dụng!

-Hài, chẳng phải cậu cũng là cao thủ khiêu vũ à?- có người nói đùa: -Hinh Hinh luyện tập với cậu bao nhiêu năm, chẳng phải đã bị cậu lợi dụng hết rồi hay sao?

Dương Phàm giả vờ kinh ngạc: -Tôi có giống người đói đến mức không kén đồ ăn thế không hả?- khiến cho cả đám người cười ầm ĩ.-Dương Phàm…- Hinh Hinh gầm lên.….Ầm ĩ một hồi lâu đã đến lúc bữa trưa bắt đầu. Dương phu nhân là bậc phụ huynh duy nhất ở đây. Bà ngồi ở ghế đầu của cái bàn ăn hình chữ chật, những người khác ngồi ở hai bên bàn ăn.

Dương Phàm nhìn vào dụng cụ ăn trước mặt, nhíu mày hỏi: -Sao lại ăn đồ Tây à?

-Là vì con đấy!-Dương phu nhân tươi tỉnh đáp: -Mẹ nhớ là con thích ăn đồ ăn kiểu Mỹ- dứt lời bà quay sang hỏi Khả Nhi: -Khả Nhi, thế còn cháu? Cháu thích ăn món ăn gì?

Dương Phàm cướp lời: -Khả Nhi cũng thích ăn đồ ăn Trung Quốc giống con!

-Hài…- Dương phu nhân mặt không biến sắc, vẫn mỉm cười bảo: -Thế thì trưa nay cố ăn đi vậy! Tối nay ta sẽ dặn đầu bếp làm nhiều món ăn Trung Quốc!

-Thưa bác…- Khả Nhi bình thản đáp: -Cháu chưa từng ăn đồ ăn tây nên không thể nói được là có thích hay không. Nhưng cháu rất vui được nếm thử những món ăn mới lạ! Nếu như bác không để ý, bác có thể dạy cho cháu sử dụng dụng cụ ăn như thế nào được không ạ?

-Được thôi…- Dương phu nhân khẽ nói, tay cầm dụng cụ ăn lên cho Khả Nhi nhìn thấy: -Dụng cụ ăn dùng cho các món ăn tây được du nhập vào nước ta khá lâu rồi. Cái này dùng để ăn trong đĩa thức ăn đầu tiên, cái này dùng để ăn đồ ăn chính!

Nhìn thấy mẹ và Khả Nhi có vẻ rất hòa hợp, Dương Phàm có đôi chút an tâm. Có thể sự việc không hề khó khăn như anh vốn tưởng.

Khả Nhi cầm dao và dĩa lên học theo Dương phu nhân, vụng về cắt miếng bít tết trên đĩa. Không may con dao va phải đĩa làm phát ra tiếng ồn. Đồng Đồng bật cười nhưng lập tức lấy tay che miệng lại. Bỗng nhiên một tiếng động nữa to hơn phát ra từ phía đối diện. Dương Phàm quắc mắt nhìn Đồng Đồng khiến cho cô ấy sợ hãi lập tức cúi gằm xuống. Dương Phàm ném dao nĩa xuống bàn rồi gọi người phục vụ đằng sau: -Mang cho tôi hai đôi đũa ra đây!

-Dương Phàm…- Dương phu nhân nghiêm nghị: -Con làm cái gì vậy hả? Ăn cơm cũng không để cho người khác được yên!

Dương Phàm cười hi hi: -Mọi người cứ tiếp tục ăn đi, tôi không quen dùng dao nĩa cho lắm! Chúng ta là người Trung Quốc, ăn đũa vẫn thấy dễ chịu hơn!- anh đưa một đôi đũa đến trước mặt Khả Nhi: -Khả Nhi, em ăn đũa với anh nhé!

Khả Nhi ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm, đôi mắt anh dịu dàng đến khó tin. Khả Nhi chợt thấy tim mình như ngừng đập, cô lặng lẽ nhận lấy đôi đũa từ tay anh.

Sau khi ăn trưa xong, Lương Dung Hinh liền tìm cơ hội kéo Dương Phàm qua một bên: -Lúc nãy có phải cậu giận Đồng Đồng không?

-Đúng- Dương Phàm thẳng thắn thừa nhận:Vợ của tôi chỉ cần tôi thích là được, đâu đến phiên người khác cười nhạo?

-Đồng Đồng không có ác ý đâu- Lương Dung Hinh nhẹ nhàng khuyên bảo Dương Phàm: -Cậu là con trai, phải nghĩ thoáng đi một tí, đừng so đo với cô ấy!

Dương Phàm lạnh lùng: -Đồng Đồng trước nay tính tình hà khắc. Những chuyện khác tôi chẳng thèm so đo với một đứa con gái làm gì. Nhưng tốt nhất đừng có ác ý với Khả Nhi, nếu không tôi chẳng nể nang gì cô ta đâu! Nếu như ngay cả vợ của mình còn không bảo vệ được thì tôi còn là một thằng đàn ông sao?

Lương Dung Hinh bĩu môi: -Vợ, vợ, đừng có mà ngọt ngào như vậy! Hai người vẫn chưa phải là vợ chồng mà!

-Đó là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra!- Dương Phàm kiên quyết: -Cả đời này tôi chỉ kết hôn với Khả Nhi mà thôi! Nếu là người khác tuyệt đối không kết hôn!

Lương Dung Hinh ngẩn người một lát rồi hỏi: -Cậu dám chắc là người ta đồng ý gả cho cậu chắc?

-Đương nhiên, đợi Khả Nhi tốt nghiệp xong, chúng tôi sẽ lập tức kết hôn. Nếu cô ấy không chịu, ngày nào tôi cũng đeo bám cô ấy, đuổi hết những kẻ có ý định dòm ngó cô ấy đi! Khiến cho cô ấy chỉ có thể lấy mình tôi thôi!-Dương Phàm nói như chuyện đương nhiên.

Lương Dung Hinh vỗ trán thở dài: -Đúng là phương pháp vô lại!Dương Phàm thẳng thắn: -Thay vì phải hối hận cả đời, chi bằng vô lại một lần xem sao!

Suốt cả buổi trưa Khả Nhi cảm thấy vô cùng vô vị. Những người khác vì nể mặt Dương Phàm, hoặc cũng có thể là vì gia giáo nên ai nấy đều tỏ ra rất lịch sự với cô. Nhưng cô không sao bước vào thế giới của họ được. Cô không biết bơi, không biết chơi đánh golf, chơi bowling…Đám con trai thì nói chuyện xe đua, chơi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, núi Phú Sĩ ở Nhật Bản…Còn con gái thì nói chuyện nhãn hiệu thời trang, nước hoa, ví da….toàn là những chủ đề lạ hoắc. Khả Nhi đành phải đứng ngoài cuộc.

Khả Nhi bắt đầu nhớ đến những người bạn trong kí túc của mình, ngày ngày cười đùa vui vẻ, chẳng chút quy tắc hay ràng buộc nào, cùng ăn đồ ăn vặt, mặc dù không phải là món ăn thượng hạng nhưng ăn thật là ngon, quần áo mặc lẫn của nhau, chẳng phải là nhãn hiệu gì nổi tiếng nhưng mặc vào vẫn thấy đẹp. Đó mới là nơi thích hợp với cô. Nhìn thấy Dương Phàm đang hào hứng nói cười trong đám đông, Khả Nhi dần dần hiểu ra từ trước đến nay anh vốn không thuộc vào thế giới của mình. Mặc dù Dương Phàm ở ngay bên cạnh Khả Nhi nhưng cô cảm thấy anh thật xa cách.

Gần tối, khách khứa bắt đầu lục tục kéo tới. Dương Phàm và Lương Dung Hinh bị Dương phu nhân gọi đến chào hỏi khách quý. Dương Phàm đi theo sau mẹ, thẫn thờ trong đám khách khứa, ánh mắt liên tục hướng về Khả Nhi.

Dương phu nhân liếc nhìn con trai, bất mãn nhắc nhở: -Để tâm chút đi!

-Mẹ…- Dương Phàm nhíu mày, thể hiện rõ sự khó chịu. Anh vốn dĩ rất ghét những nơi như thế này. Nếu như đổi lại là mọi ngày anh đã sớm bỏ đi rồi: -Khách khứa không nhất thiết phải do con tiếp, con…

-Chỉ Huyên…-một người khách vừa bước vào cửa đã ngắt lời Dương Phàm: -Lâu lắm không gặp!

Dương phu nhân vui vẻ tiến lên phía trước nghênh đón: -Đúng vậy! Đã gần một năm rồi không gặp, cậu ngày càng đẹp ra!

Trông có vẻ như là bạn bè thời trẻ của Dương phu nhân. Hai người nói chuyện rất hào hứng, tạm thời không có chuyện gì của Dương Phàm và Lương Dung Hinh nên hai người lặng lẽ đứng lùi vào một góc.

Nhân lúc rảnh rỗi, Lương Dung Hinh cười nhạo Dương Phàm: -Cả buổi mắt của cậu cứ dính vào bạn gái. Có cần phải phô trương đến thế không? Sợ người khác cướp mất cô ấy à? Hay là sợ có ai bắt nạt cô ấy?Dương Phàm cười cười, trong mắt phảng phất sự lo lắng: -Không phải, tôi sợ cô ấy chạy mất mà không nói một tiếng!

-Chạy mất?-Lương Dung Hinh tỏ ra khó hiểu: -Tôi thấy cô ấy không giống loại con gái mềm yếu!

-Đương nhiên không phải, mà là hoàn toàn ngược lại. Cô ấy là người con gái thông minh và kiên cường nhất mà tôi từng gặp…- Dương Phàm thở dài, không tiếp tục nói chuyện nữa. Chính vì vậy cô ấy mới không thể chấp nhận được sự lừa gạt và dối trái, không chịu thỏa hiệp, không chịu nhận bất kì ân huệ của ai.

Lương Dung Hinh tò mò hỏi tiếp: -Nếu đã như vậy, cậu còn gì phải than thở?

Dương Phàm làm như không nghe thấy, ánh mắt chăm chú nhìn Khả Nhi. Cô ngồi một mình ở trong phòng, tay cầm một cốc coktail sặc sỡ, từ từ uống cạn. Có thể là vì mùi vị không tồi nên Khả Nhi nghĩ một lát rồi lại với tay lấy cốc nữa. Khả Nhi không uống được nhiều rượu, mà hàm lượng cồn trong cocktail khá cao, Dương Phàm thấy vậy liền chạy về phía Khả Nhi.

-Tiểu Phàm…- Dương phu nhân đã hàn huyên tâm sự với bạn xong liền lớn tiếng gọi anh: -Các con mau đi thay quần áo đi! Đừng quên hôm nay con là chủ nhân, nên mời Hinh Hinh nhảy một điệu. Hơn nữa mọi người đều rất hứng thú nghe các con hợp tấu đàn dương cầm và violong. Mở đầu buổi tiệc sẽ là tiết mục đó nhé!Dương Phàm nhìn mẹ rồi lại ngoảnh sang nhìn Khả Nhi. Không biết Dương Dĩnh đã xuất hiện từ lúc nào, đang ngồi bên cạnh Khả Nhi và nói chuyện với cô ấy. Anh thở phào như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, yên tâm nói hỏi thẳng mẹ mình: -Mẹ, mẹ không thích Khả Nhi phải không?

Dương phu nhân bình thản: -Mới gặp lần đầu, làm sao nói được là có thích hay không?

-Con rất thích Khả Nhi, tiếp xúc nhiều mẹ sẽ thấy cô ấy rất tuyệt!-Dương Phàm nói bằng giọng khẩn thiết: -Mẹ, con dẫn Khả Nhi tới đây là hi vọng mẹ sẽ chấp nhận cô ấy chứ không phải để mẹ lạnh nhạt, không phải là để cô ấy phải mất mặt!

Dương phu nhân mỉm cười: -Vậy thì mẹ phải làm thế nào để không lạnh nhạt với cô ta? Cô ta có thể hợp tấu đàn violong và dương cầm với con không? Có thể nhảy điệu mở màn với con không? Nếu như cô ta có thể lên sân khấu trong màn biểu diễn này, mẹ rất vui lòng cho cô ta thay thế Hinh Hinh, chắc là Hinh Hinh cũng không để bụng đâu!- mặc dù giọng điệu của Dương phu nhân rất bình thản nhưng thái độ lại vô cùng khinh mạn.

Dương Phàm cảm thấy rất buồn: -Cái gọi là những môn nghệ thuật cao quý cuối cùng cũng vẫn phải đổi lấy bằng tiền, một thứ vô cùng tầm thường. Những kĩ năng giải trí mà chúng ta phải học chẳng qua cũng là vì số mệnh của chúng ta tốt hơn Khả Nhi một chút, có điều kiện để học hỏi, nhưng điều đó không chứng tỏ được rằng chúng ta giỏi hơn cô ấy. Nếu đổi lại môi trường sống, có thể cô ấy còn giỏi hơn chúng ta gấp bội!

-Nhưng thế gian là bất công như vậy đấy! Có một số người sinh ra đã được vận mệnh sắp đặt phải đứng ở trên cao nhìn xuống kẻ khác. Còn có những người khác lại bị sắp xếp phải đứng ở bên dưới mà nhìn vọng lên, cho dù có nỗ lực đến mấy cũng không thể vươn lên đến đỉnh cao được!-Nếu như mẹ không chịu chấp nhận Khả Nhi, vậy thì con lập tức cùng cô ấy ra đi! Chẳng có lí do nào để cho cô ấy phải ở lại đây để phải chịu đựng những chuyện vô nghĩa như thế này cả!- Dương Phàm quay người bỏ đi.

-Dương Phàm…- Dương phu nhân nói với theo: -Vì một đứa con gái mà con dám trở mặt với mẹ sao?

Lương Dung Hinh thấy không khí căng thẳng liền vội vàng kéo cánh tay của Dương Phàm: -Thưa bác, xin bác đừng giận! Cháu với Dương Phàm lập tức đi chuẩn bị, bảo đảm sẽ có một tiết mục cực kì hấp dẫn!- nói rồi Lương Dung Hinh ra sức lôi Dương Phàm vào một căn phòng nhỏ cạnh phòng khách.

Dương Phàm bực mình hất tay Lương Dung Hinh ra: -Có chuyện gì thì nói đi, lôi lôi kéo kéo chẳng ra cái thể thống gì cả!

-Cậu tưởng là tôi thích thú lắm à? Bị kẹt giữa hai mẹ con cậu thì hay ho lắm sao? –Lương Dung Hinh tức tối: -Đầu óc cậu có phải là có vấn đề không hả? Dám cãi nhau với mẹ vì Tần Khả Nhi? Làm như vậy ngoài việc khiến cho mẹ cậu cảm thấy bực dọc,Dương Phàm trầm ngâm không lên tiếng.

-Dương Phàm…- Vương Dung Hinh lên tiếng khuyên nhủ: -Muốn để hai bác chấp nhận Khả Nhi cũng cần phải có một quá trình. Sao cậu không thuận theo ý bề trên một chút, xoa dịu quan hệ rồi từ từ tìm hiểu mẹ mình, lấy lòng bố mẹ có phải là chuyện gì đáng xấu hổ đâu?

-Lấy lòng bố mẹ chẳng phải là chuyện gì mất mặt, nhưng…- Dương Phàm cười như mếu: -Nhưng tôi biết là tôi rất hiểu mẹ mình, có thể hôm nay là lần đầu tiên bà ấy gặp mặt Khả Nhi nhưng rất có thể đây không phải là lần đầu tiên bà ấy biết đến sự tồn tại của Khả Nhi. Rõ ràng là bà ấy hiểu rõ về hoàn cảnh của Khả Nhi, chắc chắn bà ấy đã điều tra kĩ lưỡng về cô ấy, cho nên…- Dương Phàm bất chợt im bặt, lồng ngực đau tức, cảm giác rất khó chịu. Chuyện này đáng lẽ ra anh phải biết từ trước, nhưng thế mà giờ mới nghĩ ra. Bố mẹ của anh đâu phải là người đơn giản, còn anh và Khả Nhi lại có qua lại suốt một năm nay, chẳng nhẽ bọn họ lại còn không biết. Vì thế đích thân mẹ Dương Phàm đã đến tận nơi anh ở để đón anh về, cố ý khiến cho Khả Nhi mất mặt và làm cho cô ấy phải tự lùi bước.

Lương Dung Hinh trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi: -Hợp tấu một bản nhạc, nhảy một điệu cũng chẳng mất nhiều thời gian. Làm xong những việc mà mẹ cậu sắp đặt, cậu có thể đến bên Tần Khả Nhi, lúc ấy bác gái cũng chẳng có lí do gì để phản đối nữa! Cậu nên tin bạn gái mình mới phải, đúng như cậu đã nói, cô ấy là một người con gái thông minh và kiên cường, lẽ nào không thể ứng phó nổi với những trường hợp như thế này?

Dương Phàm lại lần nữa trầm ngâm. Đương nhiên anh rất tin tưởng Khả Nhi, nhưng anh lại không tin tưởng bản thân mình. Mọi sự rắc rối đều từ anh mà ra, liệu Khả Nhi có tha thứ cho anh không?

Khả Nhi lặng lẽ ngồi dựa vào ghế sô pha, ngước mặt nhìn lên cái đèn chùm long lanh ở giữa phòng khách. Ánh đèn thật huy hoàng, rực rỡ tỏa sáng khắp hội trường. Cô cảm thấy hoa mắt nên khẽ nhắm mắt lại.-Sao thế? –Dương Dĩnh hỏi: -Uống nhiều quá à?-Không sao ạ! Khả Nhi cười hi hi: -Mới uống có hai cốc thôi! Lần đầu tiên em uống cocktail đấy! Vốn định uống cho đã nhưng chị lại cản em!

-Dương Phàm nói em không uống được nhiều- Dương Dĩnh khẽ lắc li rượu trong tay mình: -Chị rất ghét phải tham gia những buổi tiệc tùng như thế này. Là cậu ấy gọi chị đến nói chuyện với em, vì đã nhận lời nên nhất định chị phải chăm sóc em!

Nụ cười dần dần tắt ngấm trên mặt Khả Nhi: -Em xin lỗi!

Dương Dĩnh lắc đầu: -Không cần phải nói xin lỗi! Chị nói cho em biết chuyện này không phải để cho em phải áy náy, mà là hi vọng em có thể hiểu được tấm lòng của cậu ấy! Có những chuyện Dương Phàm giấu em nhưng tình cảm của cậu ấy dành cho em là thật! Khả Nhi, những chuyện khác chị không tiện nói, chị nghĩ là Dương Phàm muốn tự nói với em! Hi vọng ít nhất em cũng có thể cho Dương Phàm một cơ hội, cố gắng lắng nghe cậu ấy giải thích!

-Thực ra, em đều hiểu cả rồi! Chỉ có điều…- Khả Nhi im lặng hồi lâu, khẽ nói: -Có lẽ, em vốn không nên xuất hiện ở đây!

-Nếu như em hi vọng có tương lai với Dương Phàm, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt với những trường hợp như thế này!

Khả Nhi cười hoang mang: -Đối mặt rồi nhưng chắc gì đã có tương lai?-Đối mặt rồi chưa chắc đã có tương lai…- Dương Dĩnh với tay lấy cho Khả Nhi một cốc nước hoa quả: -Nhưng nếu như né tránh, chắc chắn em sẽ không có tương lai!

-Tương lai…- Khả Nhi khẽ lẩm bẩm. Ánh đèn chợt tắt phụt, khuôn mặt trắng như tuyết của Khả Nhi bỗng chốc trở nên mờ nhạt.

Mặc dù chỉ là một buổi tiệc gia đình, không cần thiết phải quá trang trọng nhưng phái nữ ai ai cũng mặc quần áo dạ hội. Dương Dĩnh đã mang đến cho Khả Nhi một bộ váy dạ hội. Lần này là một chiếc váy ren dài màu trắng như tuyết phối hợp với một chiếc vòng ngọc trai, đôi giày búp bê gót thủy tinh. Dương Dĩnh trang điểm nhẹ cho Khả Nhi khiến cho khuôn mặt của cô bớt xanh xao và làm bật các nét trên khuôn mặt của Khả Nhi.

Dương Dĩnh hài lòng nhìn Khả Nhi: -Cơ sở tốt nên chỉnh sửa lại cũng rất nhanh! Hôm nay em thích hợp với kiểu trang điểm này, thanh tao và lịch sự, lại không quá phô trương.

Tiểu Dĩnh!- Dương phu nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng trang điểm: -Hóa ra con ở đây à? Làm cho mợ tìm khắp nơi!

-Mợ!- Dương Dĩnh hỏi: -Mợ tìm cháu có việc gì thế?

-Khó khăn lắm cháu mới chịu tham dự tiệc tùng, chưa thấy đến chào hỏi mợ đã biến mất tăm mất tích. Ta còn tưởng là cháu bỏ về giữa chừng rồi chứ?- Dương phu nhân liếc nhìn bộ lễ phục trên người Khả Nhi, hơi nhíu mày: -Màu trắng à? Quần áo của Hinh Hinh cũng là màu trắng!

Dương Dĩnh vội vàng giải thích: -Chỉ cần quần áo kiểu dáng không giống nhau thì không phải là đụng hàng! Hơn nữa đây là chiếc váy cháu thiết kế riêng cho Khả Nhi, tuyệt đối không thể giống của Hinh Hinh được!

-Nhưng mà màu sắc thì giống hệt! Buổi lễ hôm nay được tổ chức để chúc mừng Hinh Hinh. Hơn nữa con bé còn phải khiêu vũ điệu đầu tiên nữa!

-Mợ à…- Dương Dĩnh khẩn cầu: -Cho dù là quần áo có giống hệt nhau thì phong cách của người mặc cũng khác nhau mà! Bộ váy này cực kì thích hợp với Khả Nhi, mặc lên người cô ấy rất đẹp, không uổng công cháu tự tay thiết kế!

Dương phu nhân cười nhạt: -Tiểu Dĩnh, cháu có thích xem ti vi không?

-Hơ? –Dương Dĩnh kinh ngạc không hiểu Dương phu nhân có ý gì.-Cháu đã từng xem cảnh nhân vật phụ chiếm ưu thế hơn nhân vật chính chưa?

Khả Nhi lặng lẽ đi vào phòng thay đồ, Dương Dĩnh không nỡ liền gọi: -Khả Nhi…

Dương phu nhân mỉm cười đắc chí: -Khả Nhi quả nhiên là một đứa trẻ ngoan! Tiểu Dĩnh, cháu mau đổi cho Khả Nhi một bộ lễ phục khác đi!Dương Dĩnh ngập ngừng: -Giờ thì lấy đâu ra lễ phục khác mà thay ạ?

-Không sao đâu chị, em không cần mặc lễ phục đâu! Đã xinh đẹp bẩm sinh thì mặc gì cĩng vẫn đẹp mà!- Khả Nhi cầm bộ lễ phục đã thay, đi ra khỏi phòng thay đồ, cẩn thận gấp lại rồi nhét vào trong tủ quần áo: -Chị Dĩnh, chỉ tiếc là bộ quần áo xinh đẹp này em không có duyên được mặc lâu hơn một chút!

Dương phu nhân đắc chí nhìn Khả Nhi.

Khả Nhi vui vẻ mỉm cười với bà, ngồi trước gương cởi tóc ra rồi chải mái tóc dài mượt mà của mình. Dương phu nhân phát hiện ra Khả Nhi nói quả không sai, trên người cô đang tỏa ra một vẻ đẹp rất tự nhiên. Mặc dù chiếc váy xanh trên người cô không thể nào so bì với những chiếc váy hàng hiệu đắt tiền, nhưng khi mặc trên người Khả Nhi vẫn chẳng hề thua kém. Hơi thở cổ điển toát lên từ con người Khả Nhi. Hóa ra chiếc vòng ngọc trai và đôi giày gót thủy tinh cũng vẫn hợp với bộ váy màu xanh này. Dương Dĩnh có thể dễ dàng trang điểm lại cho Khả Nhi để phù hợp với chiếc váy này.

Bữa tiệc được mở màn bằng tiết mục hợp tấu đàn dương cầm với violong của Dương Phàm và Lương Dung Hinh. Hôm nay quả nhiên Lương Dung Hinh mặc một bộ váy màu trắng muốt, mái tóc ngắn được tạo kiểu rất phù hợp với bộ lễ phục, trên đỉnh đầu con đeo một chiếc vương miện nhỏ xíu, lớp trang điểm làm nổi bật khuôn mặt cô. Dương Phàm cũng đã thay một bộ quần áo khác, một bộ quần áo lễ phục màu đen sang trọng. Ánh đèn hào nhoáng chiếu vào người anh, khiến cho Dương Phàm càng trở nên anh tuấn và phong độ.

Hàng mi của Dương Phàm khẽ cụp xuống, cây violong trên tay anh phát ra một thứ âm thanh du dương, chỉ một lát sau, tiếng dương cầm lập tức hòa theo tiếng violong. Hai thứ âm nhạc hòa quyện vào nhau, lúc trầm lúc bổng.

Mặc dù Khả Nhi không hiểu được hàm ý của khúc nhạc nhưng vẫn có thể cảm nhận được nét đẹp và tao nhã trong thứ âm nhạc ấy. Có người ngồi xuống bên cạnh cô. Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, Khả Nhi đoán ra đó là ai nhưng cô không muốn ngoảnh đầu sang, chỉ mải mê quan sát màn hòa tấu.

-Họ đang hòa tấu bản nhạc: “Thành phố trên không”- Dương phu nhân giải thích: -Đây là một khúc nhạc vô cùng thanh tao, có độ khó rất cao. Chỉ biểu diễn ở trên sân khấu có vài phút nhưng để biểu diễn được phải mất rất nhiều thời gian tập luyện và phối hợp!

Khả Nhi lễ phép mỉm cười, chỉ đáp lại bằng hai từ: “Thế ạ?” rồi không nói gì thêm.

Dương phu nhân nhìn đôi bàn tay thon thả và trắng nõn của Khả Nhi rồi hỏi: -Cháu có biết chơi đàn dương cầm không?

Khả Nhi thẳng thắn đáp: -Không ạ!

Dương phu nhân nói bằng giọng tiếc nuối: -Học đàn phải học từ nhỏ, lớn rồi các ngón tay sẽ trở nên cứng, có muốn học cũng không thể học được!Cuối cùng Khả Nhi đành ngoảnh đầu sang nhìn Dương phu nhân: -Trên đời này có rất nhiều thứ có thể học được chứ không phải chỉ có dương cầm, có phải không bác?

-Có rất nhiều thứ có thể học được nhanh chóng, ví dụ như ăn đồ ăn tây, ăn vài lần là được. Đấy là những thứ ai cũng có thể học được! Nhưng cũng có những thứ cần phải tích lũy dần dần. Đã bỏ lỡ mất rồi thì có tài năng đến mấy cũng không học được! Những người lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau xét cho cùng vẫn rất khác nhau!

-Đúng vậy! Khả Nhi gật đầu: -Rõ ràng là rất khác nhau. Hoàn cảnh khác nhau khiến cho con người có khả năng khác nhau, vì vậy sở trường của người khác có thể cả đời này cháu không bao giờ đạt đến được. Cũng giống như vậy, sở trường của cháu người khác cũng chưa chắc có thể đạt đến!

Dương phu nhân bật cười đang định nói gì đó thì tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, màn biểu diễn đã kết thúc. Bà liền đứng dậy đi vào giữa hội trường.

Khả Nhi thở phào, cô cảm thấy có chút mệt mỏi liền dựa lưng vào ghế sô pha, thân hình cô lúc ấy bị che khuất bởi một chậu cây rất lớn ở trước mặt.Ở phía trước, một đôi nam nữ đang thì thầm nói chuyện: -Chu Chính Hạo…- là tiếng của cô gái tên Đồng Đồng: -Hình như Dương Phàm đang tìm kiếm ai đó, Hinh Hinh ở bên cạnh rồi, anh ta còn định tìm kiếm ai nữa?

Chu Chính Hạo nhìn quanh không thấy bóng dáng của Khả Nhi đâu liền hỏi: -Hài, chẳng phải bạn gái của Dương Phàm cũng đến rồi sao? Sao không thấy cô ấy đâu cả?

-Là cái cô nhà quê đấy á?- Đồng Đồng mỉa mai: -Không biết Dương Phàm lôi đâu ra cái món đồ cổ ấy! Chẳng biết cái gì cả!Đúng là quê một cục!

Chu Chính Hạo sa sầm mặt mày, lạnh lùng nói:-Cô ấy xinh đẹp hơn cô nhiều! Mặc dù không phải thiên kim tiểu thư nhưng có khí chất và giáo dục hơn cô nhiều! Chỉ cần có hai điểm này là đủ rồi! Bản thân mình chẳng xinh đẹp gì, dựa vào đâu mà chê bai người khác?

-Anh…- Đồng Đồng tức điên lên nhưng lại không dám đắc tội với Chu Chính Hạo, đành phải chuyển cơn tức giận lên người Khả Nhi: -Cái con nhà quê ấy mặt mũi trông cũng được, nhưng mà toàn thân toát lên sự nghèo hèn, làm sao có thể gánh vác cơ nghiệp của nhà họ Dương sau này? Dương Phàm dẫn cô ta về mà không sợ mất mặt hay sao?

-Con gái trước tiên phải đẹp, tướng mạo là trời sinh, không thể thay đổi được! Cho dù có đi thẩm mỹ cũng chẳng thay đổi được gen di truyền đâu! Còn về những thứ khác từ từ sẽ học được, chẳng có gì là to tát!- Chu Chính Hạo cười mỉa mai: -Con người ai cũng có lòng đố kị, tôi có thể hiểu được! Nhưng những điều cô vừa nói đừng có để Dương Phàm nghe thấy được!

-Để anh ta nghe thấy thì có làm sao?- Đồng Đồng gầm gừ: -Chẳng qua anh ta cũng chỉ là nhất thời ham của lạ! Cái loại đũa mốc chòi mâm son như cô ta tôi nhìn thấy nhiều rồi! Thằng nào thấy gái đẹp chả bám lấy, nhưng kết quả chỉ là đùa chơi mà thôi! Khi nào chán rồi lại chẳng ném sang một bên ấy chứ!

Chu Chính Hạo bực mình: -Dương Phàm không giống như mấy thằng háo sắc mà cô nói! Tần Khả Nhi càng không phải là loại con gái đó!

-Cho dù có không phải thì Dương Phàm cũng không thể lấy đứa con gái quê mùa ấy được đâu! Anh phải biết là Hinh Hinh mới chính là con dâu tương lai của nhà họ Dương!

Chu Chính Hạo lạnh lùng quắc mắt nhìn Đồng Đồng rồi bỏ đi, chẳng thèm đếm xỉa đến cô ta nữa.

Tiếng nhạc của điệu nhảy thứ nhất vang lên, đây là điệu nhảy Slow Foxtrot. Dương Phàm và Lương Dung Hinh ra sân khiêu vũ đầu tiên. Một người mặc váy trắng, một người mặc quần áo đen, màu sắc tương phản khiến cho cả hai trông thật bắt mắt. Hai người khiêu vũ rất thành thạo, lại phối hợp rất ăn ý. Rõ ràng là Dương Phàm không tập trung, ánh mắt mải mê tìm kiếm trong đám đông.

Những đôi nhảy khác lần lượt bước vào sân khiêu vũ. Đồng Đồng lại đến gần Chu Chính Hạo: -Chúng ta cũng ra nhảy đi!

-Hài…- Chu Chính Hạo thoái thác: -Hai người chúng ta mỗi lần khiêu vũ đều phối hợp thiếu ăn ý, có lẽ không nhảy thì tốt hơn!

-Anh có ý gì hả? –Đồng Đồng bực bội: -Chê tôi khiêu vũ tồi chứ gì?

Khả Nhi bước ra từ phía sau chậu cây và bước về phía họ. Hai người giật nảy mình, đặc biệt là Đồng Đồng, sắc mặt cô ta chợt tái xanh. Khả Nhi không hề quay sang nhìn Đồng Đồng mà mỉm cười với Chu Chính Hạo: -Chu Chính Hạo, anh đến lúc nào thế?

Chu Chính Hạo lắc lắc ly rượu trong tay, mỉm cười ấm áp bảo: -Vừa đến được một lúc, vì ở nhà có chút việc nên anh đến muộn!

-Anh có đồng ý mời em nhảy điệu đầu tiên của buổi tối hôm nay không?

Chu Chính Hạo nhìn Khả Nhi bằng ánh mắt nghi hoặc: -Em biết khiêu vũ à?

Khả Nhi thành khẩn: -Không biết, nhưng anh có thể dạy em mà!-Được thôi!- Chu Chính Hạo dốc nốt chỗ rượu trong cốc vào miệng rồi dẫn Khả Nhi vào khiêu vũ.

Sau khi đếm vài bước, Chu Chính Hạo đã bị Khả Nhi làm cho kinh ngạc: -Đồ ngốc, anh bị em lừa rồi!- Khả Nhi hất hàm kiêu hãnh. Dưới ánh đèn rực rỡ, đôi hàng mi cong vút, đôi mắt đen láy và trong veo khiến cho mắt của Chu Chính Hạo như hoa lên. Khả Nhi không chỉ biết nhảy mà còn nhảy rất giỏi nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy Khả Nhi khiêu vũ, dáng vẻ mềm mại và thanh thoát khiến cho Chu Chính Hạo như bị đắm chìm trong ảo mộng. Lúc nãy anh mới uống có một li sao giờ đã thấy người mình đang lâng lâng rồi.

Hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, các bước chân nhẹ nhàng như đi trên mây, dáng vẻ thanh thoát và mềm mại. Vẻ đẹp tuyệt mỹ của điệu nhảy được hai người họ thể hiện triệt để. Điệu nhảy kết thúc bằng một cú xoay người cực kì điệu nghệ. Chiếc váy xanh của Khả Nhi bay bay theo cú xoay người của cô, mái tóc dài vẽ trong không gian một đường cong tuyệt mỹ. Khả Nhi lúc này chẳng khác gì một bông hoa sen đang hé nở giữa đầm lầy, dáng vẻ thanh tao, tuyệt mỹ khiến cho những người đứng nhìn phải trầm trồ tán thưởng!

Dương Phàm đã ngừng khiêu vũ từ lâu, đứng lặng người nhìn Khả Nhi. Anh chỉ dạy cô nhảy latinh, chưa bao giờ dạy cô điệu nhảy này.

Khả Nhi cũng mỉm cười nhìn anh. Tương Vũ rất giỏi khiêu vũ, nhảy múa. Khả Nhi đã nhờ Tương Vũ dạy cho mình điệu Valse và điệu Slow Foxtrot rồi khổ luyện mất cả kì nghỉ tết. Bởi vì Dương Phàm giỏi khiêu vũ nên cô đã cố gắng học những gì mà anh thích để tạo cho anh một sự bất ngờ. Giờ cô đột nhiên dùng phương thức này để thể hiện nó trước mặt anh, cũng gống như điều bất ngờ mà anh dành cho cô hôm nay.

Bản nhạc thứ hai vừa cất lên, là điệu Valse. Chu Chính Hạo giơ tay lên ra hiệu cho Dương Phàm rồi thả tay Khả Nhi ra, lặng lẽ đi ra khỏi sàn khiêu vũ. Dương Phàm đưa tay ra trước mặt Khả Nhi nhưng cô lại quay người bỏ đi.

Cô đi thẳng đến chỗ Dương phu nhân rồi lễ phép nói: -Thưa bác, cháu đến để chào bác, cám ơn bác đã khoản đãi!

Dương phu nhân ngẩng đầu lên bảo: -Cháu khiêu vũ rật đẹp, tại sao không khiêu vũ thêm một bản nữa?

-Muốn xem đã xem hết rồi, muốn nghe cũng đã nghe hết rồi. Tất cả mọi thứ tốt hơn hết là dừng lại ở đây. Kí túc xá của trường 10 giờ là đóng cửa, cháu phải quay về rồi ạ!

Dương phu nhân cười: -Cũng phải về trước nửa đêm giống như cô bé lọ lem sao?

-Câu chuyện cô bé lọ lem chỉ là câu chuyện cổ tích.

Dương phu nhân thở dài: -Đúng vậy, một câu chuyện cổ tích đẹp. Đáng tiếc là chỉ là cổ tích!

-Truyện cổ tích sở dĩ đẹp là bởi vì có cái kết là một cuộc hôn nhân. Còn nếu như tiếp tục viết thì e là nó không còn là một câu chuyện cổ tích nữa, mà là một bi kịch!- Khả Nhi khẽ mỉm cười: -Cháu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội đóng vai cô bé lọ lem. Sau khi hoàn thành vai diễn, cháu vẫn là cháu. Cho dù bác có cho cháu cơ hội thì cháu cũng không muốn làm cô bé lọ lem ngốc nghếch, chỉ biết ngồi chờ hoàng tử tìm tới đâu!

Dương phu nhân hứng thú hỏi tiếp: -Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của cô bé lọ lem, cháu sẽ làm gì?

-Cháu luôn thích tự cứu lấy bản thân!- cô chỉ vào đôi giày đi dưới chân: -Đi đôi giày thủy tinh này khiêu vũ một điệu nhạc là đủ rồi. giờ cháu sẽ lập tức đi thay nó ra!

Nhìn theo cái bóng đang xa dần của Khả Nhi, Dương phu nhân không nén được tiếng cười giễu cợt: -Cô gái này cũng thú vị đấy chứ!

Dương Phàm lặng lẽ nghe hết đoạn đối thoại giữa mẹ và Khả Nhi, khuôn mặt anh bỗng nhiên sa sầm, đôi mắt như bị phủ một lớp sương mù. Nhìn thấy bóng Khả Nhi khuất sau cánh cửa, anh đến trước mặt mẹ hỏi: -Mẹ đã nói những gì với Khả Nhi?

-Mẹ rất thích cô ta!- Dương phu nhân nghiêm nghị nói: -Nhưng thích một người và chấp nhận một người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đối với cô ta, mẹ đã hiểu tương đối kĩ, hai đứa không hợp đâu, vì vậy con không cần cố gắng thuyết phục mẹ làm gì! Bây giờ chia tay không phải là chuyện xấu. Hơn nữa nếu như cô ta chấp nhận, mẹ có thể giúp đỡ cô ta: bao gồm cả chuyện học hành, sinh hoạt, thậm chí là chuyện tìm việc sau này của cô ta. Nhưng trước đó hai đứa bắt buộc phải chia tay!

Dương Phàm cười đau đớn: -Mẹ đánh giá quá cao bản thân mà đánh giá thấp Khả Nhi rồi đấy!- Dương Phàm sải bước đi về hướng Khả Nhi vừa bỏ đi.

Dương phu nhân nhíu mày, vẻ mặt mệt mỏi: -Chính Hạo…- bà nhìn Chu Chính Hạo đang lặng lẽ đứng bên cạnh: -Cháu với Tiểu Phàm là bạn thân, cháu thử giúp bác khuyên bảo nó xem sao!

-Xin lỗi bác, cháu không thể giúp gì bác được!- Chu Chính Hạo ngoảnh đầu nhìn vào đại sảnh, nỗi buồn phảng phất trên khuôn mặt anh. Ngay cả bản thân mình anh còn không thuyết phục được, vậy thì làm sao anh có thể thuyết phục được Dương Phàm đây?

Trong phòng trang điểm chỉ có một mình Dương Dĩnh đang thu dọn đồ đạc.

-Chị ơi, Khả Nhi đâu rồi?- Dương Phàm căng thẳng hỏi.

-Đi rồi!- trong mắt của Dương Dĩnh phảng phất sự đồng cảm: -Em yên tâm, chú Lưu sẽ lái xe đưa cô ấy về trường!

Chiếc xe lăn bánh đi theo con đường hồi sáng họ đã đến đây, dưới ánh trăng, vẻ đẹp của hồ Vạn Lục lại một lần nữa phơi bày trước mắt Khả Nhi. Tất cả mọi thứ dường như chỉ là giấc mơ, còn cô là một cô gái ngốc nghếch chẳng may xông vào thế giới trong mơ ấy, được tham dự một bữa tiệc sang trọng để rồi sau đó bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Một chiếc xe đua mùa trắng vượt lên từ phía sau rồi đột ngột chắn ngang đường đi, bánh xe ma sát mạnh vào mặt đường, phát ra thứ âm thanh thật đáng sợ.

Chú Lưu lái xe kinh ngạc: -Là xe của Tiểu Phàm!

Dương Phàm lao ra khỏi xe, thở hồng hộc đứng trước mũi xe đang chở Khả Nhi.

Chú Lưu đã làm việc ở nhà Dương Phàm nhiều năm rồi, vợ chú là cô giúp việc đã chăm sóc Dương Phàm từ lúc còn nhỏ xíu, thế nên Dương Phàm trước nay đều rất kính trọng chú Lưu. Nhìn Dương Phàm lớn lên từng ngày, chú Lưu luôn yêu thương anh như con ruột. Thấy dáng vẻ lo lắng của Dương Phàm, chú Lưu vội vàng mở cửa xe: -Tiểu Phàm, có chuyện gì vậy?

Dương Phàm đứng lặng người nhìn Khả Nhi bước xuống xe:- Chú Lưu, để cháu đưa Khả Nhi về!

Nhìn thấy dáng vẻ của hai người, chú Lưu lại tưởng là cặp tình nhân này cãi nhau nên khẽ khuyên bảo Khả Nhi: -Cháu gái, có gì thì từ từ nói!- nói rồi chú vào xe, quay xe lại và phóng nhanh về biệt thự.

Trên đường chỉ còn lại hai bóng người. Khả Nhi đứng cách Dương Phàm không xa. Bóng tối đã bao phủ rừng cây, sông hồ….đẹp thì có đẹp nhưng cảnh sắc lại mang một nỗi thê lương và lạnh lẽo đến khó tả.

-Chúng ta về nhà đi!- Dương Phàm dịu dàng như sợ làm Khả Nhi hoảng sợ. Nhà mà anh nói đến chính là chỉ căn phòng trọ của hai người.Khả Nhi đến gần chiếc xe màu trắng của Dương Phàm, tỉ mỉ quan sát lô gô của chiếc xe. Chuyên ngành kinh tế học đã mang lại khả năng hiểu biết những nhãn mác nổi tiếng quốc tế, “Porsche”- Khả Nhi mỉm cười: -Là quà sinh nhật 20 tuổi của anh đúng không?

Dương Phàm kéo Khả Nhi ngồi vào trong xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Anh ngồi vào ghế lái rồi quay mặt về phía Khả Nhi, đôi mắt chăm chú nhìn cô, khẩn thiết lặp lại câu: -Khả Nhi, chúng ta về nhà đi!

Sự mệt mỏi bỗng chốc ập đến, bao vây lấy Khả Nhi. Cô không còn chút sức lực nào để tỏ ra ung dung và điềm tĩnh được nữa. Khả Nhi mệt mỏi thu mình vào chiếc ghế trong xe, sự mệt mỏi khiến cho mi mắt cô nặng trĩu. Khả Nhi nhắm mắt lại rồi khẽ bảo: -Đưa em về trường đi!

Chiếc xe vừa mới khởi động bỗng nhiên tắt máy: -Khả Nhi…- Dương Phàm nhìn thẳng về phía trước, hai bàn tay bất giác siết chặt lấy vô lăng, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh, mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay trơn đến mức khiến cho anh không nắm chặt vô lăng được nữa: -Nếu như lúc đầu anh nói thật với em, có phải anh sẽ chẳng có lấy một chút cơ hội để tiếp cận em giống như Chu Chính Hạo không?

Hai hàng mi của Khả Nhi khép chặt giống như đang ngủ say, ánh đèn hai bên đường hắt vào trong xe, anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh của Khả Nhi, sắc mặt của cô giờ trở nên thật xanh xao. Anh đau lòng ôm lấy Khả Nhi vào lòng: -Anh xin lỗi…

-Em mệt lắm rồi!- Khả Nhi khẽ đẩy Dương Phàm ra. Giọng nói yếu ớt nhưng lại rất kiên quyết: -Xin anh hãy cho em có thời gian và cả không gian để nghỉ ngơi!

Không khí trong xe trở nên cực kì tĩnh lặng. Rất lâu sau đó, Dương Phàm lại khởi động xe. Chiếc xe chạy êm ru trên đường, thẳng tiến về kí túc xá nữ, vừa may đúng lúc kí túc xá chuẩn bị đóng cửa.

Dương Phàm đột nhiên nắm lấy tay Khả Nhi: -Khả Nhi…

Khả Nhi ngoảnh đầu lại thẫn thờ nhìn Dương Phàm. Cô đang ở ngay trước mặt sao anh lại cảm thấy quá xa vời.

-Anh sẽ không bao giờ từ bỏ! Em hãy tin anh!

Khả Nhi đẩy cửa xe và đi về phía cổng kí túc xá. Biết anh vẫn đứng ở đó nhìn theo mình, Khả Nhi cố đi thẳng lưng và không ngoảnh đầu lại.

Trong kí túc không có ai cả, các bạn cùng phòng đều đi nghỉ cùng với bạn trai hết rồi. Khả Nhi dò dẫm trong bóng đêm, lảo đảo đi vào giường của mình và ngồi phịch xuống giường. Cô vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi, thấm ướt cả gối. Bóng tối thật tuyệt, nó có thể che dấu sự mềm yếu của cô và giúp cô không phải giả vờ kiên cường! Điện thoại trong phòng đổ chuông liên tục nhưng cô chẳng buồn nhấc máy nữa.

Tống Điềm vội vàng chạy vào kí túc, bật đèn lên rồi nhấc máy: -A lô, Dương Phàm à? – cô kinh ngạc: -Anh tìm Khả Nhi à? Không phải cô ấy đang ở với anh sao? Anh đợi chút!- cô đến bên giường của Khả Nhi, lật chăn ra nhìn rồi nhẹ nhàng đi đến bên chiếc điện thoại: -Khả Nhi ngủ say rồi, anh có chuyện gì gấp sao?

-Được được, mai em sẽ bảo cô ấy gọi điện lại cho anh!- nói xong Tống Điềm liền cúp máy.

-Điềm Điềm- Khả Nhi đột nhiên lên tiếng.

Tống Điềm giật thót cả người: -Cậu…không phải cậu ngủ say rồi à?

-Lần trước cậu nói gia đình Dương Phàm rất có gia thế? Ý cậu là nhà anh ấy rất giàu có?

-Không, không chỉ giàu có, ông nội và ông ngoại của Dương Phàm là…- Tống Điềm do dự rồi nói ra hai cái tên.

Hai cái tên này phần lớn mọi người đều không lạ lẫm gì. Một người là nhân vật có máu mặt trong giới chính trị, thường xuyên thấy xuất hiện trên đài báo, ti vi: một người là con rồng trong ngành công thương nghiệp, người ta thường nói: Hoa tiên sinh chỉ cần dẫm chân thì cả giới thương nghiệp phải rung chuyển. Hai nhà họ Hoa và họ Dương kết thành thông gia được gọi là một sự kết hợp hoàn hảo về kinh tế và chính trị. Con cái của hai gia đình này đều có tài năng xuất chúng và nổi tiếng khắp trong ngoài nước. Trong đó cô con gái độc nhất của nhà họ Hoa là Hoa Chỉ Huyên chính là một phụ nữ cực kì nổi tiếng trong giới kinh doanh.

“Đũa mốc đòi chòi mâm son”, Khả Nhi nhớ lại câu nói này của Tang Lệ Na, cảm thấy mắt mình đang bỏng rát. Tưởng rằng ánh sáng từ bóng điện khiến cho cô bị chói mắt, Khả Nhi liền lấy chăn trùm đầu. Không biết từ lúc nào, những giọt nước long lanh nóng hổi bắt đầu trào ra khỏi khóe mi của cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương