Mộng Tuyết Nguyệt
-
Chương 11
Vài ngày sau khi Tô phu nhân đề cập đến việc hôn nhân kia, tâm trạng Tô Thần Mộng lúc nào cũng không yên, ở nhà luôn tận lực tránh né Tô Thần Liên, hắn muốn tìm đại ca giúp đỡ nhưng đúng lúc Tô Thần Lẫm lại phải đi Thiên Sơn đàm sinh ý, hắn trong lúc khổ vô đối sách(khổ sở không có cách đối phó) lại đột nhiên nghĩ đến, nếu lúc này đây bên cạnh hắn có cái người xuất trần như tiên kia thì tốt biết bao nhiêu!
Buổi tối hôm đó, bị sự tình phiền phức đó quấn quanh trong đầu, Tô Thần Mộng lại ngủ không được, hắn cứ thế khoác y phục lên người đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về hướng đại môn, ôm ấp hy vọng được nhìn thấy người trong mộng xuất hiện nơi đó, sau đó dùng thanh âm ôn nhu như nước của y đối chính hắn mà nói: “Thần Mộng, ta đến gặp ngươi, theo ta về Thiên Sơn đi.”
Trong đầu không ngừng hiện ra điểm điểm tích tích khi hắn cùng Vân Tuyết Nguyệt cùng một chỗ, nhớ đến cả hai từng hai lần thân mật kia, càng nghĩ lại càng đau lòng, tay không tự chủ được ôm lấy ngực, mày hơi hơi nhíu lại, miệng lẩm bẩm nói:
“Viễn thụ yên vân miểu mang, không sơn tuyết nguyệt thương lương……Tuyết Nguyệt a Tuyết Nguyệt, Tô Thần Mộng ta sớm đã là người của huynh, như thế nào có thể đi thú nữ tử khác? Tuyết Nguyệt…… Ta rất nhớ huynh……”
“Nếu nhớ ta, vì sao không đến tìm ta chứ?”
Đột nhiên một giọng nói cực kỳ êm tai vang lên, Tô Thần Mộng không dám tin nhìn người đang đứng dưới ánh trăng ngoài cửa sổ kia. Y một thân bạch y, dưới ánh trăng càng tôn lên nước da hơn cả tuyết trắng, mái tóc đen dài nhẹ bay trong gió đêm, giống như tiên tử từ trời cao giáng xuống, trên dung nhan tuyệt sắc còn mang theo nụ cười ôn nhu làm say đắm lòng người.
“Tuyết Nguyệt!” – Tô Thần Mộng xô cửa lao ra ngoài, hắn sợ bản thân chỉ là nhìn thấy ảo giác liền ôm thật chặt lấy người nọ, mãi đến khi cảm giác được hơi thở ấm áp của người nọ hắn mới an tâm.
Vân Tuyết Nguyệt vỗ nhẹ phần tóc nơi lưng người trong lòng, nói:
“Ta lần này đến chính là để cướp người(từ gốc là “thưởng thân” nghĩa là cướp dâu, nhưng trường hợp này phải là cướp rể =)) để chữ người cho nó mập mờ:P).”
“Cướp người? Cướp người gì chứ?” – Tô Thần Mộng khẩn trương nhìn y hỏi.
Vân Tuyết Nguyệt khẽ cười nói:
“Dĩ nhiên là người sắp thành thân ngươi.”
“Huynh như thế nào biết ta phải thành thân? Chẳng lẽ phụ cận nơi đây cũng có đệ tử Tịnh Nguyệt giáo sao?”
Vân Tuyết Nguyệt lắc đầu nói:
“Là Thần Lẫm đến cho ta biết.”
Tô Thần Mộng buông Vân Tuyết Nguyệt ra lui về sau hai bước, cau mày vừa suy nghĩ vừa nói:
“Huynh là không phải cùng đại ca ta quen biết đi?”
“Ân, vài năm trước lệnh huynh đến Thiên Sơn buôn bán, ta đúng lúc từ bên ngoài trở về ngang qua khách *** nơi chân núi, cùng lệnh huynh nhất kiến như cố(mới gặp đã thân) tương đàm thậm hoan!”
Tô Thần Mộng vừa nghe qua một chút cũng không cao hứng, nói:
“Nguyên lai hai người sớm đã quen biết, lại đều gạt ta.”
Vân Tuyết Nguyệt tiến lên ôm lấy thân hình tiêm tế(mảnh mai) của người đang đưa lưng về phía mình kia, nói:
“Ta cũng không phải thật sự muốn giấu giếm ngươi, chỉ là lúc trước cũng không biết ngày sau sẽ cùng ngươi phát sinh nhiều việc như vậy nên không có nói với ngươi.”
“Vậy huynh……vậy huynh hiện tại đến đây làm gì?”
“Ta không phải vừa mới nói rồi sao? Ta là đến cướp người.”
“Người bình thường cướp người đều là đến cướp tân nương, đâu giống như huynh một đại nam nhân lại đến cướp tân lang sao?”
Vân Tuyết Nguyệt cười nói:
“Ngươi đã quên ta chính là bị người trong giang hồ xưng giáo chủ tà giáo nga, hành sự so với người thường đương nhiên là bất đồng rồi.”
“Nếu ta đi rồi, vậy đại nương cùng muội muội phải làm sao?” – Dù sao cũng là người một nhà, huống hồ hiện giờ chính hắn lại đang cùng Thần Liên có hôn ước, há có thể đơn giản như vậy liền rời đi sao?
“Yên tâm đi, có đại ca ngươi mà, hắn đã an bày hết thảy rồi.” – Vân Tuyết Nguyệt thở nhẹ, Thần Mộng của y vẫn là thiện lương như vậy a!
Tô Thần Mộng lại lắc lắc đầu nói:
“Không được, chuyện này ta nhất định phải nói rõ ràng mới đi được.”
“Nếu ngươi không thể làm rõ ràng mọi chuyện thì sao? Đến lúc đó……ngươi cũng chỉ có thể thành thân cùng muội muội ngươi.” – Vân Tuyết Nguyệt xác định Tô Thần Mộng đối với y cũng là hữu tình, chỉ là lo lắng hắn mang lòng tự trách quá nặng, đến lúc đó mềm lòng sẽ không thể cùng y rời đi.
Tô Thần Mộng siết chặt ống tay áo tuyết bạch của Vân Tuyết Nguyệt, dùng ngữ khí vô cùng kiên định nói:
“Sẽ không, tin tưởng ta, đến lúc đó bất luận kết quả như thế nào, ta đều sẽ cùng huynh rời khỏi nơi này, huynh hãy ở bên hồ Vũ Yên ngoài kia chờ ta.”
Vân Tuyết Nguyệt không nói, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú trước mắt, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Tô Thần Mộng lúc này mới lộ ra nụ cười vui vẻ, ôm lấy Vân Tuyết Nguyệt, cảm kích nói:
“Đa tạ huynh, huynh nhất định phải chờ ta.”
Khí tức mỹ diệu ôn hinh(hơi thở ấm áp tuyệt vời) quẩn quanh hai con người đang ôm chặt lấy nhau khiến cho ánh trăng vốn thảm đạm cũng lộ ra vẻ nhu hòa, huống chi là kẻ trong cuộc Vân Tuyết Nguyệt, y sớm hốc mắt đã phát đỏ, lòng thầm nghĩ: bởi vì là ngươi, nên ta làm sao có thể miễn cưỡng ngươi, nhưng phần tình cảm này của ta dành cho ngươi, ta như thế nào cũng sẽ không buông tay, ngươi muốn ta chờ ta sẽ chờ, vô luận phải chờ đến khi nào ta cũng nhất định không rời khỏi ngươi……
~~~~~~~*~~~~~~~
Sáng sớm hôm sau, Tô Thần Mộng liền đem tất cả sự tình nói với Tô phu nhân cùng Tô Thần Liên. Hắn sau khi nói xong chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời thoải mái đi không ít, mà hai người ngồi ở kia vừa mới nghe qua chân tướng sự tình liền kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.
Qua một lúc lâu sau, Tô phu nhân mới tiêm lệ(the thé mãnh liệt) kêu lên:
“Không được! Ta không đáp ứng! Các ngươi hai người đều là nam nhân, như thế nào có thể cùng một chỗ? Ngươi tốt xấu gì cũng là Tô gia nhị thiếu gia, Tô gia chúng ta sao có thể chấp nhận chuyện mất mặt này!”
Phản ứng của Tô phu nhân hoàn toàn nằm trong dự kiến của Tô Thần Mộng nên hắn cũng không lộ ra bộ dáng gì khó chịu, ngược lại thản nhiên cười nói:
“Ta hôm nay đến nói với hai người chuyện này cũng không phải là hỏi ý kiến hai người, chỉ là nghĩ muốn trước khi ta rời khỏi nơi này cho hai người một giao đãi, nếu đại nương cảm thấy ta làm như vậy mất mặt Tô gia, vậy từ nay về sau Tô gia xem như không hề có Tô Thần Mộng người này!”
“Ngươi……Ngươi……” – Tô phu nhân bị lời nói của Tô Thần Mộng chọc giận, sắc mặt xanh mét, chỉ có thể dùng móng tay dài chỉ vào hắn, như thế nào cũng mắng không nên lời.
“Thần Lẫm, ngươi là trưởng tử(con cả) trong nhà, cũng là quản sự(người quản lý) của Tô gia, bây giờ đệ đệ ngươi làm ra loại chuyện nhục mạ gia môn này, ngươi tại sao không nói lời nào!?” – Tô phu nhân nhìn thấy đứa con ruột của mình nãy giờ vẫn không lên tiếng, nhịn không được liền chĩa mũi nhọn vào hắn.
Tô Thần Lẫm diện vô biểu tình, lạnh lùng nói:
“Mới nãy Thần Mộng không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Hắn đã không phải là người của Tô gia chúng ta, hắn muốn làm gì cứ tùy ý hắn, ta không xen vào.”
“Ngươi……Ngươi……” – Không nghĩ đến đứa con mình thương yêu nhất, coi trọng nhất cư nhiên nói ra những lời như vậy, Tô phu nhân tức giận đến nói không nên lời.
“Nhị ca.” – Tô Thần Liên nãy giờ vẫn chưa lên tiếng lúc này yếu ớt gọi một tiếng, khóe mắt nàng lóe lệ quang, trên khuôn mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô. – “Muội từ nhỏ vẫn thực thích huynh, chưa bao giờ xem huynh như ca ca, không lẽ huynh cho đến giờ đều không có cảm giác gì sao?”
Đối mặt với muội muội sở sở khả liên(điềm đạm đáng yêu), Tô Thần Mộng chỉ đành ôn nhu nói:
“Ta biết muội thích ta, chỉ là ta vẫn luôn xem muội như muội muội(em gái), đối với muội đến tận lúc này đều không hề có bất cứ cảm tình gì khác, Thần Liên, kiếp này ta và muội vô duyên, ta chỉ có thể cô phụ muội.”
Tô Thần Liên nghe xong hấp một ngụm lãnh khí, rốt cuộc nhịn không được ôm mặt khóc lên, vừa khóc vừa nói:
“Vì cái gì? Ô ô…… Muội yêu huynh như vậy, huynh lại thà rằng cùng một nam nhân rời đi…… Vì cái gì? Ô ô……”
Tô Thần Mộng khép nhẹ mắt không đành lòng nhìn muội muội trước mặt yếu nhược khóc đến thương tâm như vậy. Hắn thầm thở dài, đôi mắt mở ra khôi phục kiên định lúc đầu, hướng Tô phu nhân hai tay ôm quyền nói:
“Nói cũng đã nói xong, Thần Mộng cáo từ!” – Nói xong liền xoay người đi, không chút lưu luyến.
Tô Thần Lẫm ngồi bên cạnh Tô Thần Mộng lúc này lại vui vẻ nở nụ cười, ban đầu hắn cũng không hiểu đệ đệ vì sao phải làm chuyện thừa thải đem chuyện đó nói ra, nhưng nghe xong những lời Thần Mộng vừa nói kia, lại nhìn thấy biểu tình trên mặt đệ đệ, hắn đột nhiên cảm thấy được Thần Mộng đã trưởng thành, so với trước kia càng chín chắn hơn, không còn là văn nhược thư sinh trong trí nhớ của hắn nữa, mà đã là một nam nhân có thể gánh vác trách nhiệm trên vai, sức mạnh của tình yêu quả nhiên là vĩ đại a, ha hả!
“Tô Thần Mộng, ta nguyền rủa các ngươi!” – Tô Thần Liên vừa mới nãy còn khóc lóc lúc này đột nhiên đứng lên hướng Tô Thần Mộng đã sắp bước ra khỏi cửa mà quát to. – “Các ngươi là bất luân chi luyến(tình yêu không hợp lẽ thường, forbidden love^^!), ta nguyền rủa các ngươi vĩnh viễn cũng không thể hạnh phúc, ha ha ha ~ ”
Tô Thần Liên giống như phát điên cười ha hả, trên mặt đầy oán hận và phẫn nộ, hoàn toàn không còn cái bộ dáng tiểu thư khuê các lúc trước.
Hít một hơi thật sâu, Tô Thần Mộng chợt cảm thấy trong lòng thư sảng(sảng khoái) đi nhiều, lời nói kia của Tô Thần Liên hắn một chút cũng không để ý, trên môi lộ ra nụ cười thản nhiên, cước bộ dứt khoát rời khỏi đại môn Tô gia, nhắm thẳng Vũ Yên hồ mà đi…
………
Ven hồ Vũ Yên, một thân ảnh bạch sắc đứng nơi đầu cầu, y khoanh tay đứng thẳng, khí thế bất phàm, y phục tuyết bạch khiến y như thật lại như ảo, như tuyết liên(hoa sen tuyết) trên đỉnh Thiên Sơn, phiêu nhiên xuất trần, như thế nào cũng sẽ không bị hỗn trọc(dơ bẩn, vẩn đục) trần gian làm vấy bẩn!
Xuân phong lướt qua khuôn mặt, thổi bay vạn thiên tình ti(hàng ngàn hàng vạn tơ tình) phía sau, y chậm rãi đưa mắt nhìn người trong lòng đang đi đến, trên môi lộ ra nụ cười ôn nhu, vươn tiêm tiêm ngọc thủ(tay ngọc nhỏ và dài) cũng trắng như tuyết đem người nọ ôm vào trong ***g ngực, nói:
“Chúng ta về Thiên Sơn đi.”
Người nọ gật đầu nói:
“Ân, về Thiên Sơn, từ nay về sau sẽ không cùng huynh phân ly(tách rời).”
Mặt nước Vũ Yên hồ cùng lúc hiện ra bóng ảnh của hai người đang tươi cười đầy hạnh phúc.
Gió thổi Vũ Yên hồ gợn sóng, tương tư so với mộng còn dài……
~ Hoàn ~
Buổi tối hôm đó, bị sự tình phiền phức đó quấn quanh trong đầu, Tô Thần Mộng lại ngủ không được, hắn cứ thế khoác y phục lên người đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về hướng đại môn, ôm ấp hy vọng được nhìn thấy người trong mộng xuất hiện nơi đó, sau đó dùng thanh âm ôn nhu như nước của y đối chính hắn mà nói: “Thần Mộng, ta đến gặp ngươi, theo ta về Thiên Sơn đi.”
Trong đầu không ngừng hiện ra điểm điểm tích tích khi hắn cùng Vân Tuyết Nguyệt cùng một chỗ, nhớ đến cả hai từng hai lần thân mật kia, càng nghĩ lại càng đau lòng, tay không tự chủ được ôm lấy ngực, mày hơi hơi nhíu lại, miệng lẩm bẩm nói:
“Viễn thụ yên vân miểu mang, không sơn tuyết nguyệt thương lương……Tuyết Nguyệt a Tuyết Nguyệt, Tô Thần Mộng ta sớm đã là người của huynh, như thế nào có thể đi thú nữ tử khác? Tuyết Nguyệt…… Ta rất nhớ huynh……”
“Nếu nhớ ta, vì sao không đến tìm ta chứ?”
Đột nhiên một giọng nói cực kỳ êm tai vang lên, Tô Thần Mộng không dám tin nhìn người đang đứng dưới ánh trăng ngoài cửa sổ kia. Y một thân bạch y, dưới ánh trăng càng tôn lên nước da hơn cả tuyết trắng, mái tóc đen dài nhẹ bay trong gió đêm, giống như tiên tử từ trời cao giáng xuống, trên dung nhan tuyệt sắc còn mang theo nụ cười ôn nhu làm say đắm lòng người.
“Tuyết Nguyệt!” – Tô Thần Mộng xô cửa lao ra ngoài, hắn sợ bản thân chỉ là nhìn thấy ảo giác liền ôm thật chặt lấy người nọ, mãi đến khi cảm giác được hơi thở ấm áp của người nọ hắn mới an tâm.
Vân Tuyết Nguyệt vỗ nhẹ phần tóc nơi lưng người trong lòng, nói:
“Ta lần này đến chính là để cướp người(từ gốc là “thưởng thân” nghĩa là cướp dâu, nhưng trường hợp này phải là cướp rể =)) để chữ người cho nó mập mờ:P).”
“Cướp người? Cướp người gì chứ?” – Tô Thần Mộng khẩn trương nhìn y hỏi.
Vân Tuyết Nguyệt khẽ cười nói:
“Dĩ nhiên là người sắp thành thân ngươi.”
“Huynh như thế nào biết ta phải thành thân? Chẳng lẽ phụ cận nơi đây cũng có đệ tử Tịnh Nguyệt giáo sao?”
Vân Tuyết Nguyệt lắc đầu nói:
“Là Thần Lẫm đến cho ta biết.”
Tô Thần Mộng buông Vân Tuyết Nguyệt ra lui về sau hai bước, cau mày vừa suy nghĩ vừa nói:
“Huynh là không phải cùng đại ca ta quen biết đi?”
“Ân, vài năm trước lệnh huynh đến Thiên Sơn buôn bán, ta đúng lúc từ bên ngoài trở về ngang qua khách *** nơi chân núi, cùng lệnh huynh nhất kiến như cố(mới gặp đã thân) tương đàm thậm hoan!”
Tô Thần Mộng vừa nghe qua một chút cũng không cao hứng, nói:
“Nguyên lai hai người sớm đã quen biết, lại đều gạt ta.”
Vân Tuyết Nguyệt tiến lên ôm lấy thân hình tiêm tế(mảnh mai) của người đang đưa lưng về phía mình kia, nói:
“Ta cũng không phải thật sự muốn giấu giếm ngươi, chỉ là lúc trước cũng không biết ngày sau sẽ cùng ngươi phát sinh nhiều việc như vậy nên không có nói với ngươi.”
“Vậy huynh……vậy huynh hiện tại đến đây làm gì?”
“Ta không phải vừa mới nói rồi sao? Ta là đến cướp người.”
“Người bình thường cướp người đều là đến cướp tân nương, đâu giống như huynh một đại nam nhân lại đến cướp tân lang sao?”
Vân Tuyết Nguyệt cười nói:
“Ngươi đã quên ta chính là bị người trong giang hồ xưng giáo chủ tà giáo nga, hành sự so với người thường đương nhiên là bất đồng rồi.”
“Nếu ta đi rồi, vậy đại nương cùng muội muội phải làm sao?” – Dù sao cũng là người một nhà, huống hồ hiện giờ chính hắn lại đang cùng Thần Liên có hôn ước, há có thể đơn giản như vậy liền rời đi sao?
“Yên tâm đi, có đại ca ngươi mà, hắn đã an bày hết thảy rồi.” – Vân Tuyết Nguyệt thở nhẹ, Thần Mộng của y vẫn là thiện lương như vậy a!
Tô Thần Mộng lại lắc lắc đầu nói:
“Không được, chuyện này ta nhất định phải nói rõ ràng mới đi được.”
“Nếu ngươi không thể làm rõ ràng mọi chuyện thì sao? Đến lúc đó……ngươi cũng chỉ có thể thành thân cùng muội muội ngươi.” – Vân Tuyết Nguyệt xác định Tô Thần Mộng đối với y cũng là hữu tình, chỉ là lo lắng hắn mang lòng tự trách quá nặng, đến lúc đó mềm lòng sẽ không thể cùng y rời đi.
Tô Thần Mộng siết chặt ống tay áo tuyết bạch của Vân Tuyết Nguyệt, dùng ngữ khí vô cùng kiên định nói:
“Sẽ không, tin tưởng ta, đến lúc đó bất luận kết quả như thế nào, ta đều sẽ cùng huynh rời khỏi nơi này, huynh hãy ở bên hồ Vũ Yên ngoài kia chờ ta.”
Vân Tuyết Nguyệt không nói, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú trước mắt, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Tô Thần Mộng lúc này mới lộ ra nụ cười vui vẻ, ôm lấy Vân Tuyết Nguyệt, cảm kích nói:
“Đa tạ huynh, huynh nhất định phải chờ ta.”
Khí tức mỹ diệu ôn hinh(hơi thở ấm áp tuyệt vời) quẩn quanh hai con người đang ôm chặt lấy nhau khiến cho ánh trăng vốn thảm đạm cũng lộ ra vẻ nhu hòa, huống chi là kẻ trong cuộc Vân Tuyết Nguyệt, y sớm hốc mắt đã phát đỏ, lòng thầm nghĩ: bởi vì là ngươi, nên ta làm sao có thể miễn cưỡng ngươi, nhưng phần tình cảm này của ta dành cho ngươi, ta như thế nào cũng sẽ không buông tay, ngươi muốn ta chờ ta sẽ chờ, vô luận phải chờ đến khi nào ta cũng nhất định không rời khỏi ngươi……
~~~~~~~*~~~~~~~
Sáng sớm hôm sau, Tô Thần Mộng liền đem tất cả sự tình nói với Tô phu nhân cùng Tô Thần Liên. Hắn sau khi nói xong chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời thoải mái đi không ít, mà hai người ngồi ở kia vừa mới nghe qua chân tướng sự tình liền kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.
Qua một lúc lâu sau, Tô phu nhân mới tiêm lệ(the thé mãnh liệt) kêu lên:
“Không được! Ta không đáp ứng! Các ngươi hai người đều là nam nhân, như thế nào có thể cùng một chỗ? Ngươi tốt xấu gì cũng là Tô gia nhị thiếu gia, Tô gia chúng ta sao có thể chấp nhận chuyện mất mặt này!”
Phản ứng của Tô phu nhân hoàn toàn nằm trong dự kiến của Tô Thần Mộng nên hắn cũng không lộ ra bộ dáng gì khó chịu, ngược lại thản nhiên cười nói:
“Ta hôm nay đến nói với hai người chuyện này cũng không phải là hỏi ý kiến hai người, chỉ là nghĩ muốn trước khi ta rời khỏi nơi này cho hai người một giao đãi, nếu đại nương cảm thấy ta làm như vậy mất mặt Tô gia, vậy từ nay về sau Tô gia xem như không hề có Tô Thần Mộng người này!”
“Ngươi……Ngươi……” – Tô phu nhân bị lời nói của Tô Thần Mộng chọc giận, sắc mặt xanh mét, chỉ có thể dùng móng tay dài chỉ vào hắn, như thế nào cũng mắng không nên lời.
“Thần Lẫm, ngươi là trưởng tử(con cả) trong nhà, cũng là quản sự(người quản lý) của Tô gia, bây giờ đệ đệ ngươi làm ra loại chuyện nhục mạ gia môn này, ngươi tại sao không nói lời nào!?” – Tô phu nhân nhìn thấy đứa con ruột của mình nãy giờ vẫn không lên tiếng, nhịn không được liền chĩa mũi nhọn vào hắn.
Tô Thần Lẫm diện vô biểu tình, lạnh lùng nói:
“Mới nãy Thần Mộng không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Hắn đã không phải là người của Tô gia chúng ta, hắn muốn làm gì cứ tùy ý hắn, ta không xen vào.”
“Ngươi……Ngươi……” – Không nghĩ đến đứa con mình thương yêu nhất, coi trọng nhất cư nhiên nói ra những lời như vậy, Tô phu nhân tức giận đến nói không nên lời.
“Nhị ca.” – Tô Thần Liên nãy giờ vẫn chưa lên tiếng lúc này yếu ớt gọi một tiếng, khóe mắt nàng lóe lệ quang, trên khuôn mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô. – “Muội từ nhỏ vẫn thực thích huynh, chưa bao giờ xem huynh như ca ca, không lẽ huynh cho đến giờ đều không có cảm giác gì sao?”
Đối mặt với muội muội sở sở khả liên(điềm đạm đáng yêu), Tô Thần Mộng chỉ đành ôn nhu nói:
“Ta biết muội thích ta, chỉ là ta vẫn luôn xem muội như muội muội(em gái), đối với muội đến tận lúc này đều không hề có bất cứ cảm tình gì khác, Thần Liên, kiếp này ta và muội vô duyên, ta chỉ có thể cô phụ muội.”
Tô Thần Liên nghe xong hấp một ngụm lãnh khí, rốt cuộc nhịn không được ôm mặt khóc lên, vừa khóc vừa nói:
“Vì cái gì? Ô ô…… Muội yêu huynh như vậy, huynh lại thà rằng cùng một nam nhân rời đi…… Vì cái gì? Ô ô……”
Tô Thần Mộng khép nhẹ mắt không đành lòng nhìn muội muội trước mặt yếu nhược khóc đến thương tâm như vậy. Hắn thầm thở dài, đôi mắt mở ra khôi phục kiên định lúc đầu, hướng Tô phu nhân hai tay ôm quyền nói:
“Nói cũng đã nói xong, Thần Mộng cáo từ!” – Nói xong liền xoay người đi, không chút lưu luyến.
Tô Thần Lẫm ngồi bên cạnh Tô Thần Mộng lúc này lại vui vẻ nở nụ cười, ban đầu hắn cũng không hiểu đệ đệ vì sao phải làm chuyện thừa thải đem chuyện đó nói ra, nhưng nghe xong những lời Thần Mộng vừa nói kia, lại nhìn thấy biểu tình trên mặt đệ đệ, hắn đột nhiên cảm thấy được Thần Mộng đã trưởng thành, so với trước kia càng chín chắn hơn, không còn là văn nhược thư sinh trong trí nhớ của hắn nữa, mà đã là một nam nhân có thể gánh vác trách nhiệm trên vai, sức mạnh của tình yêu quả nhiên là vĩ đại a, ha hả!
“Tô Thần Mộng, ta nguyền rủa các ngươi!” – Tô Thần Liên vừa mới nãy còn khóc lóc lúc này đột nhiên đứng lên hướng Tô Thần Mộng đã sắp bước ra khỏi cửa mà quát to. – “Các ngươi là bất luân chi luyến(tình yêu không hợp lẽ thường, forbidden love^^!), ta nguyền rủa các ngươi vĩnh viễn cũng không thể hạnh phúc, ha ha ha ~ ”
Tô Thần Liên giống như phát điên cười ha hả, trên mặt đầy oán hận và phẫn nộ, hoàn toàn không còn cái bộ dáng tiểu thư khuê các lúc trước.
Hít một hơi thật sâu, Tô Thần Mộng chợt cảm thấy trong lòng thư sảng(sảng khoái) đi nhiều, lời nói kia của Tô Thần Liên hắn một chút cũng không để ý, trên môi lộ ra nụ cười thản nhiên, cước bộ dứt khoát rời khỏi đại môn Tô gia, nhắm thẳng Vũ Yên hồ mà đi…
………
Ven hồ Vũ Yên, một thân ảnh bạch sắc đứng nơi đầu cầu, y khoanh tay đứng thẳng, khí thế bất phàm, y phục tuyết bạch khiến y như thật lại như ảo, như tuyết liên(hoa sen tuyết) trên đỉnh Thiên Sơn, phiêu nhiên xuất trần, như thế nào cũng sẽ không bị hỗn trọc(dơ bẩn, vẩn đục) trần gian làm vấy bẩn!
Xuân phong lướt qua khuôn mặt, thổi bay vạn thiên tình ti(hàng ngàn hàng vạn tơ tình) phía sau, y chậm rãi đưa mắt nhìn người trong lòng đang đi đến, trên môi lộ ra nụ cười ôn nhu, vươn tiêm tiêm ngọc thủ(tay ngọc nhỏ và dài) cũng trắng như tuyết đem người nọ ôm vào trong ***g ngực, nói:
“Chúng ta về Thiên Sơn đi.”
Người nọ gật đầu nói:
“Ân, về Thiên Sơn, từ nay về sau sẽ không cùng huynh phân ly(tách rời).”
Mặt nước Vũ Yên hồ cùng lúc hiện ra bóng ảnh của hai người đang tươi cười đầy hạnh phúc.
Gió thổi Vũ Yên hồ gợn sóng, tương tư so với mộng còn dài……
~ Hoàn ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook