Mộng Tuyết Nguyệt
-
Chương 1-1
Tháng ba, Giang Nam xuân về trăm hoa đua nở thỏa sức khoe ra hình dáng mỹ lệ của mình. Không ít văn nhân nhã sỹ liền nhân cơ hội này chèo kéo vài người bạn tốt nhàn nhã xuất ngoại ngâm thơ du ngoạn.
Một thư đồng tiến vào gian phòng đơn giản mà tao nhã hướng một thiếu niên nói:
“Nhị thiếu gia, Lý công tử vừa đến mời người ra ngoài.”
“Minh Thư.” – Thiếu niên đang xem sách ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia mệt mỏi nói. – “Ta không phải nói qua, nếu có người đến mời liền thay ta từ chối sao?”
Minh Thư gật đầu nói:
“Minh Thư nhớ rõ, chính là vẫn muốn đến nói với người một tiếng a.”
Thiếu niên cười lắc đầu, lại vùi đầu đọc sách.
Lúc này, một thị nữ tiến vào truyền lời phu nhân cho mời, thiếu niên than nhẹ một tiếng, buông quyển sách trên tay hướng đại sảnh mà đi.
Trên đại sảnh lúc này đã có hai nữ một nam, ngồi bên trái là một nam tử tuổi không lớn, biểu tình lãnh đạm như sương. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ tướng mạo vài phần tư sắc, nàng vừa nhìn thấy thiếu niên đang đi vào liền lập tức vui mừng gọi một tiếng:
“Nhị ca!”
Thiếu niên hướng thiếu nữ điểm nhẹ cánh môi dưới, sau đó hướng thẳng phu nhân ăn mặc hoa lệ đang ngồi ngay ngắn nơi chính tọa nói:
“Không biết đại nương gọi con đến có chuyện gì?”
Phu nhân kia một bộ dáng cao ngạo ngồi tại chỗ, nhìn thấy thiếu niên ánh mắt liền lộ ra vẻ khinh bỉ, mà thiếu niên làm như đã quá quen thuộc ánh mắt ấy, hoàn toàn không có đến nửa điểm bất mãn.
“Thần Mộng.” – Phu nhân mở miệng gọi, thanh âm cũng là cực kỳ lạnh nhạt. – “Lão gia đã tạ thế nửa năm, gia sản để lại cũng cần người quản lý, mà ta chỉ là nữ nhân không thể giống nam nhân xuất đầu lộ diện bên ngoài, cho nên ta tính toán để cho Thần Lẫm giúp ta quản lý một chút.”
Nói đến đây liền đánh mắt qua nam tử bên cạnh vẫn là diện vô biểu tình, lại nói tiếp:
“Mà ngươi cũng không còn nhỏ nữa, sang năm đã hai mươi, lại luôn rúc ở trong nhà học mãi cái gì này nọ, lão gia cũng chỉ có hai đứa con trai các ngươi, ngươi tốt xấu gì cũng nên tận một chút hiếu đạo đi!”
Ngụ ý rõ ràng chính là nếu còn muốn tiếp tục ở lại trong nhà thì phải làm việc đi! Nghe vậy, Tô Thần Mộng chính là mỉm cười nói:
“Hết thảy cứ theo lời đại nương an bày đi ạ!”
Phu nhân lúc này trên mặt mới lộ ra điểm vừa lòng nói:
“Cũng không còn việc gì, ngươi có thể trở về phòng!”
“Nhị ca!”
Ngay lúc Tô Thần Mộng vừa xoay người đi đến cửa liền bị muội muội Tô Thần Liên gọi lại, nàng giữ chặt cánh tay Tô Thần Mộng, vô cùng thân thiết nói:
“Không cần bỏ đi vội như thế chứ, chúng ta đã rất lâu rồi không nói chuyện a.”
“Thần Liên!”
“Nương!” – Thần Liên thấy mẫu thân đột nhiên tức giận liền hoảng sợ, ngước đầu lên nhìn kia mẫu thân cao cao tại thượng chính là đang giận dữ trừng mắt nhìn nàng.
“Ngươi tốt xấu gì cũng là tiểu thư khuê các, nhìn xem ngươi bây giờ là cái bộ dạng gì, một chút lễ nghi quy củ cũng không có!”
Nghe mẫu thân lớn tiếng trách mắng, Thần Liên lập tức đỏ mắt ủy khuất, đôi tay lưu luyến không rời cuối cùng cũng buông Tô Thần Mộng ra.
Tô Thần Mộng không một chút để ý tiêu sái bước ra ngoài, bộ dạng tựa hồ ngay cả một giây cũng không nghĩ muốn lưu lại nơi này.
Nguyên lai Tô gia vốn là Giang Nam thủ phủ, Tô lão gia lúc còn sống, bởi vì cảm thấy vợ cả Tô phu nhân quá mức bá đạo, mà chính mình trời sinh nhu nhược lại không dám bỏ nàng, không thể làm gì khác hơn là ở bên ngoài len lén cưới thiếp. Sau khi sự tình bị vạch trần, bởi trong lòng hổ thẹn, liền không để ý vợ cả phản đối, kiên quyết đem mẫu tử hai người đưa vào trong phủ. Tuy rằng Tô phu nhân trong lòng đối với việc này vô cùng bất mãn, thế nhưng mặc kệ nói như thế nào trượng phu chung quy cũng là người làm chủ trong gia đình, cho nên tuy rằng đối mẫu tử hai người luôn châm chọc khiêu khích, nhưng cũng không đến mức nháo thành cục diện khó xử. Mà giờ đây, kế thiếp sau khi Tô lão gia mất cũng bệnh nặng qua đời, Tô Thần Mộng lúc này một người thân bên người cũng không có. Sau khi phụ thân mất, hắn đối với cái nhà này một chút thân tình cũng tùy theo đó mà tiêu thất. Hắn từ nhỏ đã mơ ước được đi ra ngoài lang bạt giang hồ, thế nhưng chính bởi trời sinh thân thể yếu đuối, không thể tập võ, chỉ có thể suốt ngày ở nhà chôn đầu trong đống sách, từ trong sách nhận thức những giang hồ hào kiệt này, thỉnh thoảng cũng sẽ từ trong miệng những người khác biết được một chút đồn đãi gần đây trên giang hồ.
~~~~~~~*~~~~~~~
Lại qua mấy ngày, Tô Thần Lẫm nói với Tô Thần Mộng rằng bản thân muốn đi đâu đó vùng Thiên Sơn cùng người đàm bút sinh ý(bàn chuyện làm ăn), hỏi hắn có muốn cùng y đi, thứ nhất có thể tăng thêm vài điểm kiến thức, thứ hai cũng có thể đối với sản nghiệp của chính mình có điều lý giải. Tô Thần Mộng nghe nói chuyện này thì rất vui vẻ, lập tức đáp ứng, kỳ thực hắn bản thân đối kinh thương không chút hứng thú, thế nhưng Thiên Sơn lại luôn là địa phương hắn vẫn rất muốn đến, chỉ tiếc Thiên Sơn chỗ phương bắc, đặc biệt hàn lãnh, từ nhỏ hắn bản thân thể nhược nên không có cơ hội đi, hôm nay có đại cơ hội tốt dâng đến sao có thể buông tha?
Đại khái qua bốn, năm ngày lộ trình, Tô Thần Mộng cuối cùng cũng đến chân núi Thiên Sơn.
Hôm nay chạng vạng, Tô Thần Lẫm sau khi nói với Tô Thần Mộng y đêm nay phải ra ngoài cùng người bàn bạc sinh ý, dặn hắn sớm một chút nghỉ ngơi cẩn thận không nên để nhiễm lạnh liền ra ngoài. Kỳ thực đối với đại ca cả ngày lạnh như băng này, Tô Thần Mộng cũng không quá sợ, bởi vì hắn biết Tô Thần Lẫm tuy rằng biểu hiện ra đối với người người là lạnh như băng nhưng kỳ thực cũng là người tốt, đối với vị đệ đệ có thể nói là cướp đi tình thương của cha, y cũng không có biểu hiện gì là chán ghét, trái lại còn thường xuyên đối với hắn hỏi han ân cần. Tựa như lần này, y biết rõ hắn không thích kinh thương nhưng vẫn mang hắn theo, kỳ thực là không muốn để hắn ở nhà lại bị đại nương khinh bỉ cùng châm chọc khiêu khích.
Tới buổi tối, Tô Thần Mộng bởi vì lạ chỗ lạ giường một chút cũng ngủ không được, hơn nữa trong lòng muốn ngắm mỹ cảnh của Thiên Sơn, cho nên liền không để ý nhiệt độ không khí buổi tối lạnh đến đáng sợ, sau khi mặc thêm vài lớp y phục liền ly khai khách điếm đi đến Thiên Sơn.
Màn đêm bao phủ bên dưới Thiên Sơn giống như một cự hán(một người cao to) đỉnh thiên lập địa, Tô Thần Mộng hướng mắt nhìn ngọn núi lớn đồ sộ sừng sững vừa kính nể lại hưng phấn, nhất thời thi hứng dâng cao, trong miệng khẽ đọc:
“Viễn thụ yên vân miểu mang, không sơn tuyết nguyệt thương lương.”
(Bóng cây mây khói xa vời, hoang vu núi tuyết trăng mời thê lương).
Vẫn nghe người khác nói trên giang hồ có một bang phái gọi là Tịnh Nguyệt giáo, thế lực có thể rung chuyển toàn võ lâm, mà tổng bộ Tịnh Nguyệt giáo chính là đặt tại đỉnh Thiên Sơn. Nhưng đã có không biết bao nhiêu nhân sỹ võ lâm muốn tìm kiếm Tịnh Nguyệt Cung đều chỉ rước lấy cái chết, huống chi bản thân Tô Thần Mộng chỉ là một thư sinh văn nhược, sợ rằng cuộc đời này càng vô duyên nhìn thấy!
Tô Thần Mộng một bên tự tiếc hận một bên lại hướng về phía trước mà đi, chờ hắn giật mình sực tỉnh thì đã phát hiện bản thân lạc vào trong một khu rừng rậm, nhất thời hoảng đến chân tay luống cuống. Bốn phía ngoại trừ những cây đại thụ vươn cao che lấp bầu trời ra không còn thấy thứ gì khác, bên tai lúc này còn truyền đến tiếng sói tru thê lương, nhiệt độ càng ngày càng thấp khiến hắn toàn thân đều đông cứng, vô lực đi tiếp về phía trước, chỉ phải dựa vào một gốc cây đại thụ chậm rãi ngồi xuống, bất giác cảm thấy hiện tại là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, lẽ nào Tô Thần Mộng ta kiếp này liền phải chôn vùi tại ngọn núi tuyết vĩ đại này sao? Ngay khi hắn mông mông lung lung, hai mắt khép kín thì mơ hồ ngửi được một mùi thơm ngát, hắn còn chưa kịp nghĩ ra thì đã chìm dần vào bóng tối.
~~~~~~~*~~~~~~~
Tô Thần Mộng bị một trận âm thanh ầm ĩ làm giật mình tỉnh giấc, hắn vừa mới tỉnh lại còn tưởng rằng bản thân đã chết rồi, nhưng sau khi tỉ mỉ quan sát xung quanh liền phát giác nguyên lai hắn vẫn còn ở nhân gian, kia xem ra chính mình gặp được một người hảo tâm cứu hắn.
Đúng lúc này từ ngoài cửa tiến đến một thiếu niên, là một thiếu niên vẻ ngoài tuấn mỹ mà Tô Thần Mộng chưa bao giờ gặp qua, lẽ nào bản thân là được người này cứu? Hắn lập tức rời giường nghênh hướng người nọ ôm quyền nói:
“Đa tạ huynh đài cứu giúp.”
Người nọ thoáng cả kinh, sau đó cười nói:
“Cứu ngươi cũng không phải ta, là một người khác.”
“Người khác? Người nọ là ai? Tại hạ đi tạ ơn y.”
“Không vội không vội.” – Thiếu niên kia vừa nói vừa đỡ Tô Thần Mộng cho hắn ngồi xuống. – “Ngươi sau này tự nhiên sẽ gặp được hắn thôi.”
Thấy đối phương nói như vậy, Tô Thần Mộng cũng không ép buộc thêm, liền lại hỏi:
“Không biết đại ca nên như thế nào xưng hô?”
“Ta là Hàn Phi Hồng.”
“Nguyên lai là Hàn đại ca, tại hạ Tô Thần Mộng.”
Hàn Phi Hồng mỉm cười hỏi:
“Ta nghe hiền đệ khẩu âm hẳn là Giang Nam nhân sĩ a, nghe nói nơi nào có thủ phủ cũng là họ Tô.”
“Chính là nhà của tại hạ.”
“Nguyên lai là Tô thiếu gia a, thực sự là thất kính thất kính.”
Nghe đối phương gọi mình như vậy, Tô Thần Mộng lập tức khoát khoát tay nói:
“Đệ và đại ca mới gặp đã như quen, đại ca cũng không nên khách khí như vậy, trực tiếp gọi đệ một tiếng Thần Mộng là được, kia gọi Tô thiếu gia nghe xong thực không được tự nhiên a!”
Tính cách không câu nệ tiểu tiết của Tô Thần Mộng khiến Hàn Phi Hồng càng đối với hắn gia tăng thêm mấy phần hảo cảm, vì vậy cười nói:
“Đã như vậy kia vi huynh cung kính không bằng tuân mệnh, Thần Mộng.”
“Hảo.” – Tô Thần Mộng đột nhiên nghĩ đến. – “Đại ca, ở đây rốt cuộc là địa phương nào a?”
“Nơi này là Thiên Sơn.”
Từ lúc tỉnh lại vẫn cảm thụ không khí lãnh liệt, Tô Thần Mộng đã có chút xác định bản thân còn ở Thiên Sơn.
“Nơi này là quý phủ của đại ca sao?”
Hàn Phi Hồng không trả lời mà chỉ mỉm cười, lúc này một gã tiểu tư (người sai vặt) tiến đến ghé vào lỗ tai hắn nói thầm vài câu, hắn liền lập tức đứng dậy nói:
“Thực sự là không khéo, ta đột nhiên có việc phải đi, cho nên không thể làm gì khác hơn là xin phép cáo từ trước.”
“Nếu đại ca bận việc vậy không cần để ý tiểu đệ.”
“Ngươi có chuyện gì cứ phân phó những tên tiểu tư này, cáo từ!”
“Đại ca đi thong thả.”
Nhìn Hàn Phi Hồng vội vã rời đi, Tô Thần Mộng nghĩ bản thân vận khí coi như không tệ, sau khi sắp đông chết trong núi còn gặp một vị Hàn đại ca thân như huynh đệ. A không xong! Hắn chợt âm thầm kêu lên, bản thân thất tung cả đêm, cũng không biết đại ca bên kia thế nào rồi? Nhất định là rất sốt ruột đi tìm hắn a? Nghĩ tới đây, Tô Thần Mộng liền đứng ngồi không yên đứng lên, hắn ở trong phòng qua lại vài bước, nghĩ thầm: ta là nên đi tìm Hàn đại ca kia, nhờ hắn phái người giúp ta nói với đại ca một tiếng a.
Đúng lúc này thì có một gã tiểu tư đi tới, Tô Thần Mộng liền tiến lên hỏi:
“Xin hỏi, Hàn đại ca hiện ở nơi nào a?”
Gã tiểu tư chỉ lắc đầu, tịnh không đáp lời. Tô Thần Mộng nghĩ lẽ nào hắn là một người câm, liền tiếp tục đi đến phía trước.
Tô Thần Mộng không biết bản thân đi bao lâu, chỉ cảm thấy nơi này thật rộng lớn, hơn nữa phong cảnh phi thường tú lệ, đình thai lầu các y sơn y thủy (y=dựa vào) mà xây, trong gió cũng thoang thoàng nhàn nhạt mùi hoa, ngửi thấy thập phần sảng khoái, nơi này thật có thể được coi là thế ngoại đào nguyên! Bất quá kỳ quái chính là, bản thân một đường đi tới lại rất ít gặp người, cho dù có cũng là mấy người mặc bạch sắc y phục(áo trắng), tay cầm bội kiếm đứng hộ vệ đây đó, vả lại mỗi người trên mặt đều không có lấy một chút biểu tình.
Đi tới rồi đi tới, trước mắt Tô Thần Mộng xuất hiện một tòa giả sơn, hắn bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, nghĩ thầm: nếu leo lên tòa giả sơn kia liền có thể đem cảnh trí trong thử viên (hoa viên?) này tất cả đều thu vào đáy mắt rồi. Hắn cực kì hứng thú đi đến bậc thang, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, thân thể mềm nhũn liền ngã xuống trên mặt đất, chỉ cảm thấy cơ thể phát lạnh, hắn muốn gọi thế nhưng hết lần này tới lần khác phát không ra âm thanh.
Lúc này một đạo thanh âm cực kì ôn nhu chợt truyền đến:
“Bệnh của ngươi chưa khỏi hẳn sao lại nơi nơi đi loạn vậy chứ?”
Sau đó có cảm giác bị người ôm lên, tựa vào vùng ngực ấm áp của người nọ, hắn ngửi thấy được một cỗ hương vị quen thuộc, đúng rồi, chính là lần trước khi ngất đi cũng đã ngửi thấy được hương vị này. Hắn muốn nỗ lực nhìn rõ đối phương là ai, nhưng chỉ tiếc bản thân cuối cùng vì thể lực chống đỡ hết nổi mà hôn mê bất tỉnh.
Một thư đồng tiến vào gian phòng đơn giản mà tao nhã hướng một thiếu niên nói:
“Nhị thiếu gia, Lý công tử vừa đến mời người ra ngoài.”
“Minh Thư.” – Thiếu niên đang xem sách ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia mệt mỏi nói. – “Ta không phải nói qua, nếu có người đến mời liền thay ta từ chối sao?”
Minh Thư gật đầu nói:
“Minh Thư nhớ rõ, chính là vẫn muốn đến nói với người một tiếng a.”
Thiếu niên cười lắc đầu, lại vùi đầu đọc sách.
Lúc này, một thị nữ tiến vào truyền lời phu nhân cho mời, thiếu niên than nhẹ một tiếng, buông quyển sách trên tay hướng đại sảnh mà đi.
Trên đại sảnh lúc này đã có hai nữ một nam, ngồi bên trái là một nam tử tuổi không lớn, biểu tình lãnh đạm như sương. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ tướng mạo vài phần tư sắc, nàng vừa nhìn thấy thiếu niên đang đi vào liền lập tức vui mừng gọi một tiếng:
“Nhị ca!”
Thiếu niên hướng thiếu nữ điểm nhẹ cánh môi dưới, sau đó hướng thẳng phu nhân ăn mặc hoa lệ đang ngồi ngay ngắn nơi chính tọa nói:
“Không biết đại nương gọi con đến có chuyện gì?”
Phu nhân kia một bộ dáng cao ngạo ngồi tại chỗ, nhìn thấy thiếu niên ánh mắt liền lộ ra vẻ khinh bỉ, mà thiếu niên làm như đã quá quen thuộc ánh mắt ấy, hoàn toàn không có đến nửa điểm bất mãn.
“Thần Mộng.” – Phu nhân mở miệng gọi, thanh âm cũng là cực kỳ lạnh nhạt. – “Lão gia đã tạ thế nửa năm, gia sản để lại cũng cần người quản lý, mà ta chỉ là nữ nhân không thể giống nam nhân xuất đầu lộ diện bên ngoài, cho nên ta tính toán để cho Thần Lẫm giúp ta quản lý một chút.”
Nói đến đây liền đánh mắt qua nam tử bên cạnh vẫn là diện vô biểu tình, lại nói tiếp:
“Mà ngươi cũng không còn nhỏ nữa, sang năm đã hai mươi, lại luôn rúc ở trong nhà học mãi cái gì này nọ, lão gia cũng chỉ có hai đứa con trai các ngươi, ngươi tốt xấu gì cũng nên tận một chút hiếu đạo đi!”
Ngụ ý rõ ràng chính là nếu còn muốn tiếp tục ở lại trong nhà thì phải làm việc đi! Nghe vậy, Tô Thần Mộng chính là mỉm cười nói:
“Hết thảy cứ theo lời đại nương an bày đi ạ!”
Phu nhân lúc này trên mặt mới lộ ra điểm vừa lòng nói:
“Cũng không còn việc gì, ngươi có thể trở về phòng!”
“Nhị ca!”
Ngay lúc Tô Thần Mộng vừa xoay người đi đến cửa liền bị muội muội Tô Thần Liên gọi lại, nàng giữ chặt cánh tay Tô Thần Mộng, vô cùng thân thiết nói:
“Không cần bỏ đi vội như thế chứ, chúng ta đã rất lâu rồi không nói chuyện a.”
“Thần Liên!”
“Nương!” – Thần Liên thấy mẫu thân đột nhiên tức giận liền hoảng sợ, ngước đầu lên nhìn kia mẫu thân cao cao tại thượng chính là đang giận dữ trừng mắt nhìn nàng.
“Ngươi tốt xấu gì cũng là tiểu thư khuê các, nhìn xem ngươi bây giờ là cái bộ dạng gì, một chút lễ nghi quy củ cũng không có!”
Nghe mẫu thân lớn tiếng trách mắng, Thần Liên lập tức đỏ mắt ủy khuất, đôi tay lưu luyến không rời cuối cùng cũng buông Tô Thần Mộng ra.
Tô Thần Mộng không một chút để ý tiêu sái bước ra ngoài, bộ dạng tựa hồ ngay cả một giây cũng không nghĩ muốn lưu lại nơi này.
Nguyên lai Tô gia vốn là Giang Nam thủ phủ, Tô lão gia lúc còn sống, bởi vì cảm thấy vợ cả Tô phu nhân quá mức bá đạo, mà chính mình trời sinh nhu nhược lại không dám bỏ nàng, không thể làm gì khác hơn là ở bên ngoài len lén cưới thiếp. Sau khi sự tình bị vạch trần, bởi trong lòng hổ thẹn, liền không để ý vợ cả phản đối, kiên quyết đem mẫu tử hai người đưa vào trong phủ. Tuy rằng Tô phu nhân trong lòng đối với việc này vô cùng bất mãn, thế nhưng mặc kệ nói như thế nào trượng phu chung quy cũng là người làm chủ trong gia đình, cho nên tuy rằng đối mẫu tử hai người luôn châm chọc khiêu khích, nhưng cũng không đến mức nháo thành cục diện khó xử. Mà giờ đây, kế thiếp sau khi Tô lão gia mất cũng bệnh nặng qua đời, Tô Thần Mộng lúc này một người thân bên người cũng không có. Sau khi phụ thân mất, hắn đối với cái nhà này một chút thân tình cũng tùy theo đó mà tiêu thất. Hắn từ nhỏ đã mơ ước được đi ra ngoài lang bạt giang hồ, thế nhưng chính bởi trời sinh thân thể yếu đuối, không thể tập võ, chỉ có thể suốt ngày ở nhà chôn đầu trong đống sách, từ trong sách nhận thức những giang hồ hào kiệt này, thỉnh thoảng cũng sẽ từ trong miệng những người khác biết được một chút đồn đãi gần đây trên giang hồ.
~~~~~~~*~~~~~~~
Lại qua mấy ngày, Tô Thần Lẫm nói với Tô Thần Mộng rằng bản thân muốn đi đâu đó vùng Thiên Sơn cùng người đàm bút sinh ý(bàn chuyện làm ăn), hỏi hắn có muốn cùng y đi, thứ nhất có thể tăng thêm vài điểm kiến thức, thứ hai cũng có thể đối với sản nghiệp của chính mình có điều lý giải. Tô Thần Mộng nghe nói chuyện này thì rất vui vẻ, lập tức đáp ứng, kỳ thực hắn bản thân đối kinh thương không chút hứng thú, thế nhưng Thiên Sơn lại luôn là địa phương hắn vẫn rất muốn đến, chỉ tiếc Thiên Sơn chỗ phương bắc, đặc biệt hàn lãnh, từ nhỏ hắn bản thân thể nhược nên không có cơ hội đi, hôm nay có đại cơ hội tốt dâng đến sao có thể buông tha?
Đại khái qua bốn, năm ngày lộ trình, Tô Thần Mộng cuối cùng cũng đến chân núi Thiên Sơn.
Hôm nay chạng vạng, Tô Thần Lẫm sau khi nói với Tô Thần Mộng y đêm nay phải ra ngoài cùng người bàn bạc sinh ý, dặn hắn sớm một chút nghỉ ngơi cẩn thận không nên để nhiễm lạnh liền ra ngoài. Kỳ thực đối với đại ca cả ngày lạnh như băng này, Tô Thần Mộng cũng không quá sợ, bởi vì hắn biết Tô Thần Lẫm tuy rằng biểu hiện ra đối với người người là lạnh như băng nhưng kỳ thực cũng là người tốt, đối với vị đệ đệ có thể nói là cướp đi tình thương của cha, y cũng không có biểu hiện gì là chán ghét, trái lại còn thường xuyên đối với hắn hỏi han ân cần. Tựa như lần này, y biết rõ hắn không thích kinh thương nhưng vẫn mang hắn theo, kỳ thực là không muốn để hắn ở nhà lại bị đại nương khinh bỉ cùng châm chọc khiêu khích.
Tới buổi tối, Tô Thần Mộng bởi vì lạ chỗ lạ giường một chút cũng ngủ không được, hơn nữa trong lòng muốn ngắm mỹ cảnh của Thiên Sơn, cho nên liền không để ý nhiệt độ không khí buổi tối lạnh đến đáng sợ, sau khi mặc thêm vài lớp y phục liền ly khai khách điếm đi đến Thiên Sơn.
Màn đêm bao phủ bên dưới Thiên Sơn giống như một cự hán(một người cao to) đỉnh thiên lập địa, Tô Thần Mộng hướng mắt nhìn ngọn núi lớn đồ sộ sừng sững vừa kính nể lại hưng phấn, nhất thời thi hứng dâng cao, trong miệng khẽ đọc:
“Viễn thụ yên vân miểu mang, không sơn tuyết nguyệt thương lương.”
(Bóng cây mây khói xa vời, hoang vu núi tuyết trăng mời thê lương).
Vẫn nghe người khác nói trên giang hồ có một bang phái gọi là Tịnh Nguyệt giáo, thế lực có thể rung chuyển toàn võ lâm, mà tổng bộ Tịnh Nguyệt giáo chính là đặt tại đỉnh Thiên Sơn. Nhưng đã có không biết bao nhiêu nhân sỹ võ lâm muốn tìm kiếm Tịnh Nguyệt Cung đều chỉ rước lấy cái chết, huống chi bản thân Tô Thần Mộng chỉ là một thư sinh văn nhược, sợ rằng cuộc đời này càng vô duyên nhìn thấy!
Tô Thần Mộng một bên tự tiếc hận một bên lại hướng về phía trước mà đi, chờ hắn giật mình sực tỉnh thì đã phát hiện bản thân lạc vào trong một khu rừng rậm, nhất thời hoảng đến chân tay luống cuống. Bốn phía ngoại trừ những cây đại thụ vươn cao che lấp bầu trời ra không còn thấy thứ gì khác, bên tai lúc này còn truyền đến tiếng sói tru thê lương, nhiệt độ càng ngày càng thấp khiến hắn toàn thân đều đông cứng, vô lực đi tiếp về phía trước, chỉ phải dựa vào một gốc cây đại thụ chậm rãi ngồi xuống, bất giác cảm thấy hiện tại là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, lẽ nào Tô Thần Mộng ta kiếp này liền phải chôn vùi tại ngọn núi tuyết vĩ đại này sao? Ngay khi hắn mông mông lung lung, hai mắt khép kín thì mơ hồ ngửi được một mùi thơm ngát, hắn còn chưa kịp nghĩ ra thì đã chìm dần vào bóng tối.
~~~~~~~*~~~~~~~
Tô Thần Mộng bị một trận âm thanh ầm ĩ làm giật mình tỉnh giấc, hắn vừa mới tỉnh lại còn tưởng rằng bản thân đã chết rồi, nhưng sau khi tỉ mỉ quan sát xung quanh liền phát giác nguyên lai hắn vẫn còn ở nhân gian, kia xem ra chính mình gặp được một người hảo tâm cứu hắn.
Đúng lúc này từ ngoài cửa tiến đến một thiếu niên, là một thiếu niên vẻ ngoài tuấn mỹ mà Tô Thần Mộng chưa bao giờ gặp qua, lẽ nào bản thân là được người này cứu? Hắn lập tức rời giường nghênh hướng người nọ ôm quyền nói:
“Đa tạ huynh đài cứu giúp.”
Người nọ thoáng cả kinh, sau đó cười nói:
“Cứu ngươi cũng không phải ta, là một người khác.”
“Người khác? Người nọ là ai? Tại hạ đi tạ ơn y.”
“Không vội không vội.” – Thiếu niên kia vừa nói vừa đỡ Tô Thần Mộng cho hắn ngồi xuống. – “Ngươi sau này tự nhiên sẽ gặp được hắn thôi.”
Thấy đối phương nói như vậy, Tô Thần Mộng cũng không ép buộc thêm, liền lại hỏi:
“Không biết đại ca nên như thế nào xưng hô?”
“Ta là Hàn Phi Hồng.”
“Nguyên lai là Hàn đại ca, tại hạ Tô Thần Mộng.”
Hàn Phi Hồng mỉm cười hỏi:
“Ta nghe hiền đệ khẩu âm hẳn là Giang Nam nhân sĩ a, nghe nói nơi nào có thủ phủ cũng là họ Tô.”
“Chính là nhà của tại hạ.”
“Nguyên lai là Tô thiếu gia a, thực sự là thất kính thất kính.”
Nghe đối phương gọi mình như vậy, Tô Thần Mộng lập tức khoát khoát tay nói:
“Đệ và đại ca mới gặp đã như quen, đại ca cũng không nên khách khí như vậy, trực tiếp gọi đệ một tiếng Thần Mộng là được, kia gọi Tô thiếu gia nghe xong thực không được tự nhiên a!”
Tính cách không câu nệ tiểu tiết của Tô Thần Mộng khiến Hàn Phi Hồng càng đối với hắn gia tăng thêm mấy phần hảo cảm, vì vậy cười nói:
“Đã như vậy kia vi huynh cung kính không bằng tuân mệnh, Thần Mộng.”
“Hảo.” – Tô Thần Mộng đột nhiên nghĩ đến. – “Đại ca, ở đây rốt cuộc là địa phương nào a?”
“Nơi này là Thiên Sơn.”
Từ lúc tỉnh lại vẫn cảm thụ không khí lãnh liệt, Tô Thần Mộng đã có chút xác định bản thân còn ở Thiên Sơn.
“Nơi này là quý phủ của đại ca sao?”
Hàn Phi Hồng không trả lời mà chỉ mỉm cười, lúc này một gã tiểu tư (người sai vặt) tiến đến ghé vào lỗ tai hắn nói thầm vài câu, hắn liền lập tức đứng dậy nói:
“Thực sự là không khéo, ta đột nhiên có việc phải đi, cho nên không thể làm gì khác hơn là xin phép cáo từ trước.”
“Nếu đại ca bận việc vậy không cần để ý tiểu đệ.”
“Ngươi có chuyện gì cứ phân phó những tên tiểu tư này, cáo từ!”
“Đại ca đi thong thả.”
Nhìn Hàn Phi Hồng vội vã rời đi, Tô Thần Mộng nghĩ bản thân vận khí coi như không tệ, sau khi sắp đông chết trong núi còn gặp một vị Hàn đại ca thân như huynh đệ. A không xong! Hắn chợt âm thầm kêu lên, bản thân thất tung cả đêm, cũng không biết đại ca bên kia thế nào rồi? Nhất định là rất sốt ruột đi tìm hắn a? Nghĩ tới đây, Tô Thần Mộng liền đứng ngồi không yên đứng lên, hắn ở trong phòng qua lại vài bước, nghĩ thầm: ta là nên đi tìm Hàn đại ca kia, nhờ hắn phái người giúp ta nói với đại ca một tiếng a.
Đúng lúc này thì có một gã tiểu tư đi tới, Tô Thần Mộng liền tiến lên hỏi:
“Xin hỏi, Hàn đại ca hiện ở nơi nào a?”
Gã tiểu tư chỉ lắc đầu, tịnh không đáp lời. Tô Thần Mộng nghĩ lẽ nào hắn là một người câm, liền tiếp tục đi đến phía trước.
Tô Thần Mộng không biết bản thân đi bao lâu, chỉ cảm thấy nơi này thật rộng lớn, hơn nữa phong cảnh phi thường tú lệ, đình thai lầu các y sơn y thủy (y=dựa vào) mà xây, trong gió cũng thoang thoàng nhàn nhạt mùi hoa, ngửi thấy thập phần sảng khoái, nơi này thật có thể được coi là thế ngoại đào nguyên! Bất quá kỳ quái chính là, bản thân một đường đi tới lại rất ít gặp người, cho dù có cũng là mấy người mặc bạch sắc y phục(áo trắng), tay cầm bội kiếm đứng hộ vệ đây đó, vả lại mỗi người trên mặt đều không có lấy một chút biểu tình.
Đi tới rồi đi tới, trước mắt Tô Thần Mộng xuất hiện một tòa giả sơn, hắn bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, nghĩ thầm: nếu leo lên tòa giả sơn kia liền có thể đem cảnh trí trong thử viên (hoa viên?) này tất cả đều thu vào đáy mắt rồi. Hắn cực kì hứng thú đi đến bậc thang, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, thân thể mềm nhũn liền ngã xuống trên mặt đất, chỉ cảm thấy cơ thể phát lạnh, hắn muốn gọi thế nhưng hết lần này tới lần khác phát không ra âm thanh.
Lúc này một đạo thanh âm cực kì ôn nhu chợt truyền đến:
“Bệnh của ngươi chưa khỏi hẳn sao lại nơi nơi đi loạn vậy chứ?”
Sau đó có cảm giác bị người ôm lên, tựa vào vùng ngực ấm áp của người nọ, hắn ngửi thấy được một cỗ hương vị quen thuộc, đúng rồi, chính là lần trước khi ngất đi cũng đã ngửi thấy được hương vị này. Hắn muốn nỗ lực nhìn rõ đối phương là ai, nhưng chỉ tiếc bản thân cuối cùng vì thể lực chống đỡ hết nổi mà hôn mê bất tỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook