Mộng Tình
-
Chương 9: Hai tin vui (II)
Hôm nay, Trương Thiên Ân đến công ty xây dựng mà Tuyết Hà nói để phỏng vấn xin việc. Tối qua cô đã không ngủ cả đêm để tìm hiểu về công ty này và chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ngày hôm nay, chắc chắn cô phải nắm lấy cơ hội lần này. Công ty này có tên BW, viết tắt của từ Bright Works có nghĩa là sáng bừng những công trình. Ngay cái tên của công ty nghe đã vô cùng trách nhiệm và có nhiệt huyết. BW là một công ty lớn, không những có thị trường ở trong nước mà còn có thị trường ở ngoài nước. Môi trường làm việc ở đây cũng cực kỳ tốt vì thế mà quy định cũng rất nghiêm.
Không ngủ cả một đêm mà Trương Thiên Ân lại không thấy mệt mỏi chút nào, thậm chí tinh thần của cô lại vô cùng tỉnh táo. Có lẽ là do cô sắp đạt được mong ước từ bấy lâu nay của cô.
Cuộc phỏng vấn diễn ra vô cùng tốt đẹp. Không có khó khăn gì đối với Trương Thiên Ân. Lúc đầu cô cứ nghĩ, những công ty lớn như vậy chắc chắn tuyển nhân viên sẽ có những yêu cầu rất cao và khi phỏng vấn xong sẽ phải chờ thông báo từ công ty, vậy mà điều cô không ngờ tới là người phỏng vấn cô không phải là giám đốc công ty mà là giám đốc phòng nhân sự, chỉ cần trả lời phỏng vấn sơ bộ là xong, cô đã qua vòng phỏng vấn và ngay lập tức được nhận vào công ty, ngày hôm sau cô có thể đến công ty làm việc. Nghe giám đốc trưởng phòng nhân sự nói vậy, Trương Thiên Ân như muốn nhảy lên vì vui mừng, quên luông những thắc mắc khi này là vì sao phỏng vấn cô không phải là giám đốc mà là giám đốc phòng nhân sự? Vì sao cuộc phỏng vấn lại dễ dàng đến như vậy?
Trương Thiên Ân ra về với một tâm trạng vui mừng đến nỗi quên cả trời đất quên luôn cô đang đi sang đường bên kia, trong khi đó, đường dành cho người đi bộ vẫn đang là đèn đỏ, cô vẫn thản nhiên đi sang không chút để ý.
"Kít." Tiếng phanh xe đến chói tai vang lên. Trương Thiên Ân giật mình trở về trạng thái ban đầu. Vài giây sau cô mới trấn tĩnh lại. Bấy giờ cô mới biết, cô đang đứng giữa dòng xe cộ đang nườm nượp xung quanh và cách cô chưa đến một mét có một chiếc ô tô đang dừng ở đó. Cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa đúng lúc đường dành cho người đi bộ chuyển xanh, Trương Thiên Ân định bước thật nhanh sang bên đường để tránh chiếc ô tô đó và thoát ra khỏi cảnh tượng nguy hiểm khi nãy thì từ trong xe một người đàn ông bước xuống rồi gọi tên cô: "Thiên Ân."
Theo phản xạ cô liền quay phắt lại, đó là Ngô Gia Hào. Trương Thiên Ân không tỏ ra ngạc nhiên khi gặp Ngô Gia Hào mà còn bày ra bộ mặt chẳng quan tâm. Một lần nữa Trương Thiên Ân định quay đi thì Ngô Gia Hào vội lên tiếng: "Em về nhà sao, để anh đưa em về."
Trương Thiên Ân buông một câu rất ngắn gọn và rất lạnh lùng: "Không cần." Sau đó cô chạy vụt. Ngô Gia Hào không đi ngay mà đứng đó nhìn theo bóng dáng cô khuất dần. Ánh mắt đó rất thần bí không rõ là đang buồn vì bị cô từ chối hay đang phẫn nộ vì hành động đó của cô.
Tâm trạng đang vui mừng của cô sau khi gặp Ngô Gia Hào thì trở nên bực tức và phẫn nộ. Cô coi Ngô Gia Hào như một kẻ phá đám. Nhưng mọi bực tức và phẫn nộ đều tan biến khi Tuyết Hà gọi điện thoại cho cô. Tuyết Hà chưa kịp lên tiếng Trương Thiên Ân đã vui vẻ nói: "Tuyết Hà, cuộc phỏng vấn rất thành công, mình được tuyển vào công ty đó rồi, cảm ơn cậu rất nhiều."
Trong điện thoại, Tuyết Hà cũng đã nghe được giọng nói vui mừng của cô, không ngờ cô lại vui như vậy, Tuyết Hà cũng thấy vui theo: "Chúc mừng cậu đã có được công việc như ý muốn."
"Cậu rảnh không tối nay chúng mình cùng đi ăn nhé, ăn mừng vì chuyện này, à, cậu dẫn theo chồng tương lai của cậu cùng đi nữa nhé, chúng ta cùng ăn mừng hai tin vui này." Trương Thiên Ân sợ Tuyết Hà sẽ từ chối nên không để cô ấy có cơ hội lên tiếng mà tắt máy ngay lập tức.
Sau đó Trương Thiên Ân liền nhắn tin nói địa điểm và thời gian cho Tuyết Hà.
Đến tối, đúng giờ hẹn, Trương Thiên Ân đến nhà hàng đã hẹn, đợi khoảng 15 phút Tuyết Hà mới đến, bên cạnh có dẫn theo một người đàn ông, cô đã đoán được ngay đó là ai.
Tuyết Hà dẫn theo chồng tương lai bước về phía bàn có Trương Thiên Ân. Người đàn ông đó rất chu đáo, còn kéo ghế cho Tuyết Hà ngồi xuống. Nhìn cảnh đó mà cô thấy ngưỡng mộ. Khi người đó ngồi xuống phía đối diện, cô mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này, càng nhìn cô càng thấy quen quen, nếu cô nhớ không nhầm thì đã gặp người này rồi, nhưng không nhớ đây là ai.
"Cậu đợi mình lâu chưa, xin lỗi nha vì tắc đường nên..." Chưa để Tuyết Hà nói hết Trương Thiên Ân đã ngắt lời: "Không sao, không sao, cậu mau giới thiệu người bên cạnh cậu cho mình biết đi." Trương Thiên Ân với vẻ rất hào hứng.
Người đó tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Đỗ Tuấn Hải, bạn trai của Tuyết Hà, rất vui khi được găp cô."
"Chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng vậy không?" Vì không nén nổi tò mò nên cô liền buột miệng hỏi, quên luôn chào hỏi người ta.
"Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau hồi sáng, tôi chính là người phỏng vấn cô." Đỗ Tuấn Hải trả lời như đã đoán trước cô sẽ hỏi câu này, còn bổ sung thêm: "Tôi chính là giám đốc phòng nhân sự."
Trương Thiên Ân vô cùng ngạc nhiên, không ngờ bạn trai của Tuyết Hà lại là giám đốc phòng nhân sự của công ty đó.
Không ngủ cả một đêm mà Trương Thiên Ân lại không thấy mệt mỏi chút nào, thậm chí tinh thần của cô lại vô cùng tỉnh táo. Có lẽ là do cô sắp đạt được mong ước từ bấy lâu nay của cô.
Cuộc phỏng vấn diễn ra vô cùng tốt đẹp. Không có khó khăn gì đối với Trương Thiên Ân. Lúc đầu cô cứ nghĩ, những công ty lớn như vậy chắc chắn tuyển nhân viên sẽ có những yêu cầu rất cao và khi phỏng vấn xong sẽ phải chờ thông báo từ công ty, vậy mà điều cô không ngờ tới là người phỏng vấn cô không phải là giám đốc công ty mà là giám đốc phòng nhân sự, chỉ cần trả lời phỏng vấn sơ bộ là xong, cô đã qua vòng phỏng vấn và ngay lập tức được nhận vào công ty, ngày hôm sau cô có thể đến công ty làm việc. Nghe giám đốc trưởng phòng nhân sự nói vậy, Trương Thiên Ân như muốn nhảy lên vì vui mừng, quên luông những thắc mắc khi này là vì sao phỏng vấn cô không phải là giám đốc mà là giám đốc phòng nhân sự? Vì sao cuộc phỏng vấn lại dễ dàng đến như vậy?
Trương Thiên Ân ra về với một tâm trạng vui mừng đến nỗi quên cả trời đất quên luôn cô đang đi sang đường bên kia, trong khi đó, đường dành cho người đi bộ vẫn đang là đèn đỏ, cô vẫn thản nhiên đi sang không chút để ý.
"Kít." Tiếng phanh xe đến chói tai vang lên. Trương Thiên Ân giật mình trở về trạng thái ban đầu. Vài giây sau cô mới trấn tĩnh lại. Bấy giờ cô mới biết, cô đang đứng giữa dòng xe cộ đang nườm nượp xung quanh và cách cô chưa đến một mét có một chiếc ô tô đang dừng ở đó. Cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa đúng lúc đường dành cho người đi bộ chuyển xanh, Trương Thiên Ân định bước thật nhanh sang bên đường để tránh chiếc ô tô đó và thoát ra khỏi cảnh tượng nguy hiểm khi nãy thì từ trong xe một người đàn ông bước xuống rồi gọi tên cô: "Thiên Ân."
Theo phản xạ cô liền quay phắt lại, đó là Ngô Gia Hào. Trương Thiên Ân không tỏ ra ngạc nhiên khi gặp Ngô Gia Hào mà còn bày ra bộ mặt chẳng quan tâm. Một lần nữa Trương Thiên Ân định quay đi thì Ngô Gia Hào vội lên tiếng: "Em về nhà sao, để anh đưa em về."
Trương Thiên Ân buông một câu rất ngắn gọn và rất lạnh lùng: "Không cần." Sau đó cô chạy vụt. Ngô Gia Hào không đi ngay mà đứng đó nhìn theo bóng dáng cô khuất dần. Ánh mắt đó rất thần bí không rõ là đang buồn vì bị cô từ chối hay đang phẫn nộ vì hành động đó của cô.
Tâm trạng đang vui mừng của cô sau khi gặp Ngô Gia Hào thì trở nên bực tức và phẫn nộ. Cô coi Ngô Gia Hào như một kẻ phá đám. Nhưng mọi bực tức và phẫn nộ đều tan biến khi Tuyết Hà gọi điện thoại cho cô. Tuyết Hà chưa kịp lên tiếng Trương Thiên Ân đã vui vẻ nói: "Tuyết Hà, cuộc phỏng vấn rất thành công, mình được tuyển vào công ty đó rồi, cảm ơn cậu rất nhiều."
Trong điện thoại, Tuyết Hà cũng đã nghe được giọng nói vui mừng của cô, không ngờ cô lại vui như vậy, Tuyết Hà cũng thấy vui theo: "Chúc mừng cậu đã có được công việc như ý muốn."
"Cậu rảnh không tối nay chúng mình cùng đi ăn nhé, ăn mừng vì chuyện này, à, cậu dẫn theo chồng tương lai của cậu cùng đi nữa nhé, chúng ta cùng ăn mừng hai tin vui này." Trương Thiên Ân sợ Tuyết Hà sẽ từ chối nên không để cô ấy có cơ hội lên tiếng mà tắt máy ngay lập tức.
Sau đó Trương Thiên Ân liền nhắn tin nói địa điểm và thời gian cho Tuyết Hà.
Đến tối, đúng giờ hẹn, Trương Thiên Ân đến nhà hàng đã hẹn, đợi khoảng 15 phút Tuyết Hà mới đến, bên cạnh có dẫn theo một người đàn ông, cô đã đoán được ngay đó là ai.
Tuyết Hà dẫn theo chồng tương lai bước về phía bàn có Trương Thiên Ân. Người đàn ông đó rất chu đáo, còn kéo ghế cho Tuyết Hà ngồi xuống. Nhìn cảnh đó mà cô thấy ngưỡng mộ. Khi người đó ngồi xuống phía đối diện, cô mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này, càng nhìn cô càng thấy quen quen, nếu cô nhớ không nhầm thì đã gặp người này rồi, nhưng không nhớ đây là ai.
"Cậu đợi mình lâu chưa, xin lỗi nha vì tắc đường nên..." Chưa để Tuyết Hà nói hết Trương Thiên Ân đã ngắt lời: "Không sao, không sao, cậu mau giới thiệu người bên cạnh cậu cho mình biết đi." Trương Thiên Ân với vẻ rất hào hứng.
Người đó tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Đỗ Tuấn Hải, bạn trai của Tuyết Hà, rất vui khi được găp cô."
"Chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng vậy không?" Vì không nén nổi tò mò nên cô liền buột miệng hỏi, quên luôn chào hỏi người ta.
"Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau hồi sáng, tôi chính là người phỏng vấn cô." Đỗ Tuấn Hải trả lời như đã đoán trước cô sẽ hỏi câu này, còn bổ sung thêm: "Tôi chính là giám đốc phòng nhân sự."
Trương Thiên Ân vô cùng ngạc nhiên, không ngờ bạn trai của Tuyết Hà lại là giám đốc phòng nhân sự của công ty đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook