Mộng Tiên Tại Hoài
-
Chương 10
Từ đó về sau, Cổ Mộng Tiên càng trở nên quái dị, hình như không lúc nào không chú ý tới động tác của Cảnh Dịch Âm, có lúc còn hoảng hốt.
Đôi cánh tay kia rất lớn, nếu bị y chạm đến thì sẽ thế nào?
Đôi môi dày cương nghị kia, hôn lên sẽ có tư vị gì?
Một đống rối loạn, những suy nghĩ trước đây bị hắn coi là vô sỉ hạ lưu, thì bây giờ lại thường thường hiện lên trong óc, khiến hắn xấu hổ tới đỏ mặt.
Đến Tiểu Tứ cũng nhìn ra hắn tâm tình bất định, nhân lúc bốn bề vắng lặng, nhẹ giọng hỏi:
“Mộng Tiên thiếu gia, ngươi gần đây cứ là lạ, có tâm sự gì sao? Nói ra, có khi Tiểu Tứ có thể quyết định giúp ngươi.”
Tiểu Tứ dù sao cũng là người Cổ Mộng Tiên có thể tâm sự, trải qua một trận bôn ba cực khổ tới Dương Châu, cảm tình giữa bọn họ không còn giống chủ tớ, mà đã như là hảo bằng hữu. Cổ Mộng Tiên do dự một chút rồi mới nói:
“Tiểu Tứ, ta gần đây hình như là lạ.”
“Thân thể khó chịu sao?” Tiểu Tứ lo lắng hỏi. Mộng Tiên thiếu gia mới bị bệnh nặng, có lẽ gần đây đi đường quá gấp, khiến thân thể hắn không khỏe.
“Không, không… Không phải, là trong đầu ta loạn. Ta không biết bản thân xảy ra chuyện gì, trong đầu toàn bộ là…”
“Trong đầu thế nào?”
Cổ Mộng Tiên muốn nói lại thôi, nhưng Tiểu Tứ cũng có chút hiểu ý.
“Mộng Tiên thiếu gia, là chuyện liên quan tới Cảnh công tử sao?”
Tiểu Tứ đi theo hắn đã lâu, Cổ Mộng Tiên đơn thuần, tâm tư không thể qua mặt được Tiểu Tứ. Mộng Tiên thiếu gia từ sau khi gặp Cảnh công tử ở phiêu tuyết sơn trang, bản thân mặc dù không có cảm giác, thế nhưng Tiểu Tứ phát hiện ra rằng, vui buồn của hắn luôn luôn xoay quanh Cảnh Dịch Âm.
Hắn hiện tại chỉ là mê võng mà thôi, tin rằng theo thời gian, Mộng Tiên thiếu gia nghĩ thông suốt rồi, sẽ minh bạch hắn cùng với Cảnh công tử tình duyên sâu đậm, hai người không thể tách rời.
Vừa nghe Tiểu Tứ nhắc tới Cảnh Dịch Âm, Cổ Mộng Tiên sắc mặt ửng đỏ, hắn ngó xung quanh xác nhận không có ai, mới dám nhẹ nhàng gật đầu.
“Tiểu Tứ, đối với quá khứ ta một điểm ký ức cũng không có, thực sự ta cùng Cảnh… Cảnh Dịch Âm có quan hệ như vậy sao?”
Tiểu Tứ thẳng thắn nói:
“Mộng Tiên thiếu gia, lúc đó Cảnh công tử cõng ngươi lên núi xin chữa bệnh, không ăn không uống quỳ dưới trời tuyết cầu chủ tử cứu ngươi, đến ta cũng bị cảm động, sau đó hắn đáp ứng yêu cầu vô lý của chủ tử, chỉ mong có thể yên lặng bảo vệ ngươi, ta đã biết hắn kỳ thực yêu ngươi đến cực điểm. Ngay cả bây giờ, ngươi lãnh đạm với hắn, hắn cũng luyến tiếc không muốn ngươi phải mảy may bối rối. Nếu ngươi bỏ lỡ hắn, cả đời này, còn có ai sẽ thương ngươi, yêu ngươi, đặt ngươi trong lòng như thế?”
Tiểu Tứ lai kể lại tình cảnh lúc trước Cảnh Dịch Âm đưa hắn tới xin chữa bệnh cho Cổ Mộng Tiên nghe. Cổ Mộng Tiên cho dù đã hoàn toàn không còn ấn tượng gì, nhưng nghe thấy thế cũng không khỏi động dung, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Vậy mà hắn lại đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy! Cái người dùng mọi cách thương tổn Cảnh Dịch Âm kia, lại chính là hắn! Sao hắn lại nông cạn, vong ân như vậy…
Cổ Mộng Tiên che mặt khóc.
Tiểu Tứ nhẹ chân nhẹ tay ly khai, chỉ mong những lời đó của mình có thể giúp ích gì đó cho tình cảnh giữa Cảnh Dịch Âm và Cổ Mộng Tiên, đây là hy vọng lớn nhất của hắn…
Bóng đêm lành lạnh như nước, buổi chiều Cổ Mộng Tiên khóc một hồi xong, tâm tình bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn không ít. Có lẽ là do đã hạ quyết tâm, bởi vậy tâm tình không hề dao động. Hắn gõ cửa phòng Cảnh Dịch Âm, đẩy cửa tiến vào.
Cánh tay bị thương của Cảnh Dịch Âm đã khá hơn rất nhiều, không cần trông chừng nữa, bởi vậy đối với việc Cổ Mộng Tiên đêm khuya đột nhiên tới chơi, y không khỏi kinh ngạc. Rõ ràng gần đây Cổ Mộng Tiên luôn luôn tránh mặt y.
“Mộng Tiên?”
Cổ Mộng Tiên tự ý ngồi xuống, Cảnh Dịch Âm không thể làm gì khác hơn là rót cho hắn chén trà. Trong khoảng thời gian ngắn hai người không biết phải nói gì, đành ngồi yên. Cổ Mộng Tiên uống một ngụm trà, bỗng nhiên phát hiện nhãn thần Cảnh Dịch Âm nhìn hắn nóng bỏng thâm tình như vậy, khiến hắn nhịn không được đỏ hồng cả mặt, thấy bầu không khí hình như càng ngày càng khó xử.
“Ta… Ta là tới nói với ngươi, ta không còn ký ức của trước đây nữa, vậy nên cũng không biết ngươi làm bao nhiêu chuyện cho ta…”
Việc này, Cảnh Dịch Âm đã biết từ lâu, y gật đầu.
Cổ Mộng Tiên dừng lại, không nói thêm gì. Cảnh Dịch Âm nghiêng đầu chờ hắn mở miệng lần nữa, chỉ thấy dưới ánh sáng nến, Cổ Mộng Tiên sắc mặt đỏ bừng, như về với sự e thẹn ngày xưa khi nhìn y. Y tâm tình rung động, còn chưa nghĩ kỹ, tay đã vươn ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Cổ Mộng Tiên.
Vừa nắm lấy, Cảnh Dịch Âm lập tức hoàn hồn, thẹn thùng vì sự càn rỡ vô lễ của mình. Đang định buông ra, đã thấy má lúm đồng tiền của Cổ Mộng Tiên càng thêm hồng hồng, hơn nữa hình như cũng không có bất cứ sự phản đối với hành động của y, nhất thời y nhìn tới ngây dại, tay cũng đã quên buông ra.
Cổ Mộng Tiên càng cúi thấp đầu hơn, tim Cảnh Dịch Âm đã như say, phân không rõ là hiện tại hay quá khứ trở về, cũng có lẽ thân thể đang ở trong một giấc mộng hư ảo.
Ngón tay y nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Mộng Tiên lên, cả khuôn mặt hắn đã phủ màu hồng, đỏ ửng mê người, khiến Cảnh Dịch Âm không khỏi mê say trong sự e lệ đó.
Lúc hai đôi môi chạm vào nhau, Cổ Mộng Tiên hình như thở có chút gấp, thế nhưng Cảnh Dịch Âm thực sự rất muốn hắn, cố ý nhẹ nhàng thưởng thức vị ngọt trên môi hắn. Cổ Mộng Tiên khẽ nhếch miệng, tỏa ra hương khí, Cảnh Dịch Âm vươn đầu lưỡi vào cướp đoạt, Cổ Mộng Tiên phát ra một tiếng thở nhẹ, tay cũng run run túm lấy tay áo y, phân không rõ là động tình hay là khẩn trương.
Cảnh Dịch Âm nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi hắn, nụ hôn khẽ như trấn an, khiến đôi mắt Cổ Mộng Tiên trở nên mê ly, nắm tay níu chặt dần dần thả lỏng. Lúc y liếm qua hàm răng cùng cái lưỡi thơm tho, tiếng Cổ Mộng Tiên kêu líu ríu mềm mại đáng yêu khiến nửa người dưới của Cảnh Dịch Âm thoáng chốc bùng cháy, chỉ cảm thấy nhiệt lưu khắp toàn thân đều vọt tới địa phương kia.
“Mộng Tiên?”
“Dịch Âm ca…”
Cổ Mộng Tiên nhẹ giọng thở dốc, dù chỉ là gọi tên cũng mang theo hương khí trí mạng, khiến Cảnh Dịch Âm choáng váng đầu óc, trong khoảng thời gian ngắn nhiệt huyết dâng lên, y bao phủ lên đôi môi kia, điên cuồng hấp thu chất lỏng bên trong. Lúc nắm lấy phần eo thon thả của người trước mặt thì nhịn không được đem nửa người dưới hỏa nhiệt của mình áp vào thân thể mềm mại, lập tức nghe được một tiếng rên khẽ.
Chính là âm thanh đó khiến y chấn động, trong nháy mắt hồi phục lý trí. Y vội vàng đẩy Cổ Mộng Tiên ra, dựa vào bàn thở hồng hộc.
“Xin lỗi, Mộng Tiên, là ta thất thố…”
Cổ Mộng Tiên cả người run rẩy, toàn thân hầu như đỏ bừng, hắn chưa từng nghĩ tới một Cảnh Dịch Âm luôn luôn ôn hòa hữu lễ lại có một phương diện nhiệt tình phóng đãng như vậy!
Môi hắn hầu như bị hôn tới sưng đỏ, tận sâu trong thân thể dâng lên cảm giác tê nóng, giữa hai chân còn như cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cực nóng của Cảnh Dịch Âm, thỉnh thoảng run lên.
“Ngươi… Ngươi không có thất thố, ta, ta…” Hắn đỏ mặt, cố lấy dũng khí nhẹ giọng nói: “Ta muốn thử một chút xem đó là tư vị gì, cho dù ta cái gì cũng không nhớ rõ, thế nhưng ta muốn cùng ngươi…” Cổ Mộng Tiên thẹn thùng không nói nổi nữa.
Cảnh Dịch Âm khiếp sợ nhìn hắn, Cổ Mộng Tiên cả người run rẩy, hai tay đang cởi ra kết khấu (nút áo), mắc cỡ tới mức hầu như vô pháp nhìn thẳng vào Cảnh Dịch Âm. Rốt cuộc, áo của Cổ Mộng Tiên phiêu nhiên rơi xuống đất, lộ ra thân thể tuyết trắng cân đối.
“Gần đây trong mộng ta toàn mơ thấy ngươi… Ta không biết đó là ta mong muốn, hay là ký ức trước đây của ta, chỉ biết là trong lòng càng ngày càng rối, càng ngày càng loạn…”
Cổ Mộng Tiên hay ngượng ngùng còn làm được như vậy, có phải điều đó chứng tỏ rằng…
Cảnh Dịch Âm cũng chẳng còn hơi sức đâu mà suy nghĩ nhiều, dù sao Mộng Tiên xinh đẹp ở ngay trước mắt, y ôm chầm lấy hắn, nụ hôn lần này so với vừa nãy lại càng thêm nhiệt liệt. Khố thằng (dây quần) của Cổ Mộng Tiên đã bị kéo xuống, khố mỏng tuột tới mắt cá chân, hai tay hắn che lại khuôn mặt e lệ ửng đỏ của mình, thế nhưng bộ vị nam tính ngang nhiên đứng thẳng.
“Mộng Tiên, ngươi thật xinh đẹp!”
Ánh trăng mỏng manh rơi xuống, chiếu sáng Cổ Mộng Tiên cả người phủ màu hồng. Hắn kiều thái khả cúc, cả người tản mát ra khí tức vừa mị hoặc vừa đáng yêu; cảm giác nửa người dưới đã tự tích mật dịch, dưới ánh trăng lấp lóa, thấm ướt đỉnh nhọn chọc người yêu thương.
Cảnh Dịch Âm vuốt ve lên bộ vị nhút nhát đang chảy mật dịch kia của hắn, Cổ Mộng Tiên khẽ kêu, cảm thấy thẹn thùng, khó chịu, nhưng khoái cảm không thể ức chế liên tục dâng lên.
Đối với hắn mà nói, giao hoan như vậy rõ ràng là lần đầu, thế nhưng cảm giác bị Cảnh Dịch Âm đụng vào cực kỳ nóng bỏng, tuyệt đối không vì đối phương là một nam tử mà có điều chống cự.
Hạ thân truyền đến một trận cảm thụ ấm áp, Cổ Mộng Tiên nhìn xuyên qua kẽ ngón tay, lập tức kêu lên sợ hãi. Cảnh Dịch Âm thậm chí còn dùng miệng âu yếm bộ vị phát nhiệt kia của hắn! Hắn liên tục rên la, liều mạng muốn đứng thẳng dậy.
“Không nên… Không nên…”
Đôi môi Cảnh Dịch Âm khép lại, đầu lưỡi ấm áp liếm lộng trên đỉnh bộ vị chảy ra mật thủy; Cổ Mộng Tiên thắt lưng mềm nhũn, hạ bộ bành trướng, ngón tay truyết trắng vốn xấu hổ che mặt giờ đè lấy môi, tránh khỏi phát ra tiếng rên rỉ mềm yếu không gì sánh được.
Sao lại có chuyện như vậy!
“Đừng sợ, Mộng Tiên, chỉ cần cảm thụ loại cảm giác này là được rồi, có đúng là phi thường thoải mái hay không?”
‘Thoải mái’ đã không đủ để miêu tả cảm thụ lúc này của Cổ Mộng Tiên nữa, cảm giác của cả thể xác và tinh thần hắn đều dồn hết tại một điểm được âu yếm kia, nước mắt không tự kìm hãm chảy xuống, nếu không dùng lực mím môi thì sợ rằng phát ra, chính là thanh âm quyến rũ mà cho tới bây giờ đến bản thân hắn cũng chưa từng nghe qua.
Chân Cổ Mộng Tiên run lên, tay Cảnh Dịch Âm quệt cao, nhẹ nhàng bôi lên gần hoa kính tại hạ bộ, du cao lành lạnh khiến da thịt mẫn cảm co rúm lại, ngón tay thô to vuốt ve lối vào mềm mại, hắn có chút bài xích, Cảnh Dịch Âm liền ngậm thật sâu bộ vị nam tính, rất nhanh, Cổ Mộng Tiên liền choáng váng trong khoái cảm.
Hắn nhẹ giọng rên rỉ, trong đôi mắt to tròn tràn đầy nước mắt vui sướng, toàn thân hư nhuyễn vô lực. Ngón tay Cảnh Dịch Âm đi vào dò xét, Cổ Mộng Tiên vốn cho rằng sẽ rất đau, không ngờ lại dễ dàng đâm vào sâu bên trong. Trong cơ thể cảm thấy quái dị không nói nên lời, động khẩu co rút, ngón tay Cảnh Dịch Âm hơi cong lại, khẽ chạm vào một điểm nào đó.
“A a a!”
Ngón tay che môi cũng không lấn át nổi tiếng kêu tê dại nữa, cả người hắn như bị sét đánh, thắt lưng không nhịn được mà đưa đẩy, nhất là phía trước bộ vị nam tính phun ra tinh mật. Hắn không biết bản thân bị làm sao, thế nhưng cảm giác tê ngứa từ nơi bị Cảnh Dịch Âm mơn trớn xông thẳng lên ót, bất giác toàn thân gập lại.
Tựu như biết đây là điểm mẫn cảm của hắn, Cảnh Dịch Âm lại đưa thêm một ngón tay vào, luân phiên chà xát chỗ kia. Cổ Mộng Tiên vô lực rên rỉ, mật động ẩm ướt bị trạc tham gắt gao kẹp chặt lấy ngón tay tráng kiện đang thăm dò, còn liều mạng nhúc nhích như vẫn còn thấy thiếu, mỗi một lần nhúc nhích thì một trận khoái cảm lại dâng lên, khiến hắn khó có thể thừa thụ.
Cổ Mộng Tiên hai mắt rưng rưng, Cảnh Dịch Âm đứng dậy, hôn gương mặt trắng mịn của hắn, ngón tay đã rút khỏi. Trong nháy mắt hắn thấy hạ thân giống như bị lửa đốt, thiếu khuyết một thứ gì đó.
“Mộng Tiên, có thể chứ? Thực sự có thể chứ?”
Tới cuối cùng rồi, Cảnh Dịch Âm vẫn là đối xử ôn nhu, cho dù trên mặt mồ hôi nóng dày đặc, dục vọng hầu như đã vượt ra ngoài, nhưng y vẫn đặt ý nguyện của hắn lên hàng đầu.
Cảnh Dịch Âm đối hắn ôn nhu thương yêu như vậy! Trong lòng bỗng dấy lên cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, nhất định chính là cảm động, Cổ Mộng Tiên khẽ gật đầu.
Được sự cho phép của hắn, Cảnh Dịch Âm mới giật lại khố thằng. Cổ Mộng Tiên kinh ngạc mở lớn hai mắt, thứ to như vậy, sao có thể đi vào thân thể hắn? Nhất định sẽ xé hắn làm đôi!
Thoáng chốc Cổ Mộng Tiên đôi môi tái nhợt, thế nhưng thấy sự thống khổ vì phải cưỡng chế dục vọng trên mặt Cảnh Dịch Âm, trong nháy mắt hắn lại thấy yêu thương, nghĩ thầm dù đau một chút cũng không sao đâu.
Cảnh Dịch Âm giúp hắn xoay người lại, để mặt hắn dựa vào gối đầu, thân thể úp sấp, chỉ có mông khẩu xích lõa hướng về phía trước. Khóe môi y đặt tại bên tai hắn, giọng nói khàn khàn:
“Như vậy sẽ giảm bớt gánh nặng cho ngươi…”
Hắn cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, dù sao ký ức mơ hồ của hắn hiện tại, hắn cùng với Cảnh Dịch Âm là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, thế nhưng tư thế này khiến hắn xấu hổ đến cực điểm, không thể làm gì khác hơn vùi mặt vào gối, nhẹ nhàng gật đầu.
Lối vào giữa hai mông truyền đến một trận áp bức, Cổ Mộng Tiên trong lòng run sợ, vốn tưởng rằng sẽ thống khổ, không ngờ lúc Cảnh Dịch Âm trượt vào, chỉ khiến hắn thấy bên trong tràn đấy, thế nhưng cũng không đau đớn, hình như bản thân cũng không bài xích hành vi này, từ lâu đã có rất nhiều kinh nghiệm ngọt ngào.
Cảnh Dịch Âm bắt đầu nhẹ nhàng trừu động, như gãi ngứa ở bên trong, mật nhục bên trong gắt gao giữ lấy y, lúc bị mở ra thì tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt, trở nên rất rất nóng.
“Có đau không, Mộng Tiên?” “Không, không đau…”
Cổ Mộng Tiên vùi sâu mặt vào gối. Hắn không thấy đau, trái lại còn nghĩ không đủ, chậm chạp như vậy khiến hắn thật là khó chịu!
Nghe được hắn nói không đau, Cảnh Dịch Âm mới chậm rãi tăng tốc. Hai tay Cổ Mộng Tiên bấu chặt vỏ gối, hạ thân co chặt lại, phải cắn răng mới có thể nén tiếng rên rỉ, thế nhưng trái tim càng lúc càng đập nhanh, cảm giác tê dại đồng thời trườn lên phía sau lưng, xâm nhập vào xương cốt, thậm chí còn ngấm vào trí óc, khiến hắn cả người xụi lơ vô lực.
Cổ Mộng Tiên vẫn im lặng không nói, Cảnh Dịch Âm cho là mình làm hắn bị thương, thở hổn hển, chịu đựng sự mê hoặc nơi chật hẹp, bắt đầu lui ra. Nam căn của y vẫn còn bạo trướng, đến khuôn mặt cũng vì cố nén dục vọng mà trở nên nhăn nhó, nhưng bởi vì không muốn thương tổn con người khả ái kia nên mới rời khỏi.
Y xoay người Cổ Mộng Tiên lại, chỉ thấy hắn toàn thân ửng đỏ, nam tính phía trước không ngừng chảy ra tinh mật, khiến toàn thân ẩm ướt. Hỏa hồng thiêu đốt trên gương mặt hắn, rõ ràng chính là dáng vẻ bị dục vọng khống chế! Hơn nữa Cổ Mộng Tiên toàn thân hư nhuyễn, hai chân mở rộng, dáng vẻ minh mị chiếu nhân (rực rỡ) hiển nhiên là đã say đắm trong sự quấn quít của hai người. Cảnh Dịch Âm nuốt nước bọt, cũng chẳng còn để tâm cái gì ôn nhu cái gì thương tiếc, đem bộ vị đã trướng tới khó chịu đâm vào trong thân thể Cổ Mộng Tiên, để mật nhục ngọt ngào gắt gao vây quanh.
“A a a ——” Cổ Mộng Tiên cũng không còn cách nào nhẫn nại nữa, âm thanh run rẩy động tình đến cực điểm.
Cảnh Dịch Âm nghe thanh âm đó xong, tựa như phát điên, liên tục rút ra rồi lại đâm vào. Giọng Cổ Mộng Tiên càng lúc càng cao vút, hỏa nhiệt ở nửa người dưới lại càng bành trướng vài phần, mở rộng toàn bộ hoa kính, khiến Cổ Mộng Tiên dục tiên dục tử.
Hai chân Cổ Mộng Tiên vòng quanh eo y, Cảnh Dịch Âm giơ một chân hắn lên đặt trên vai mình, rồi nghiêng nghiêng cắm vào, để hoa kính cảm thụ tư vị mới lạ, sau đó một tay dùng chút sức, vuốt ve hành bộ đã tích đầy dịch của người dưới thân.
Cổ Mộng Tiên lập tức đạt tới cao trào, mật nước tiết ra còn phun lên gương mặt hắn, sau đó toàn thêm mềm rũ. Hỏa nhiệt của Cảnh Dịch Âm vẫn còn đang chuyển động trong cơ thể hắn, dụ dỗ *** của hắn.
Cổ Mộng Tiên mở đôi mắt đầy sương mù, như thể cảm thụ sự áp bức ngọt ngào trong cơ thể, hắn lại thở dốc bắt đầu rên rỉ, để Cảnh Dịch Âm dẫn hắn tới biên giới bí ẩn của mây mưa.
Một đêm tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người ôm nhau mà ngủ.
Buổi sáng tiếp theo, tiếng mưa tí tách bên ngoài đánh thức Cổ Mộng Tiên. Hắn tỉnh lại, vẫn còn chưa nhận ra mình đang ở đâu, nghe tiếng hô hấp bình ổn bên cạnh, hắn nghiêng đầu nhìn, mới thấy khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Dịch Âm.
Eo hắn bị Cảnh Dịch Âm ôm lấy, ôm tới chặt chẽ, tựa như sợ hắn sẽ đột nhiên vô duyên vô cớ tiêu thất; mà đầu của hắn đang gối lên một cánh tay tráng kiện, hai người xích thân lõa thể, trong phòng còn có một luồng khí tức ngọt ngào sau khi yêu nhau, khiến hắn không nhịn được mà đỏ mặt.
Đêm qua… đêm qua là mình đó sao?
Hắn hoàn toàn tập trung vào lần hoan ái này, lúc bị Cảnh Dịch Âm ôm thì không hề thấy bài xích hay thống khổ. Rõ ràng hai người đều là nam tử, mình còn có một mặt thích nữ nhân, thế nhưng lại bị Cảnh Dịch Âm yêu thương tới cuồng loạn say sưa, tràn trề niềm vui cam thụ nhiệt tình từ đầu tới chân của hắn.
Dù là hắn không nhớ rõ mối quan hệ giữa bọn họ, thế nhưng đêm qua thân thể mềm mại đáng yêu nghênh đón, trong lúc vô tình còn xoay eo, hôn môi, đều chứng minh hắn với Cảnh Dịch Âm cũng không phải là lần đầu tiên. Cảm giác cùng một chỗ với y chính là vui sướng lại quen thuộc như vậy, hơn nữa Cảnh Dịch Âm ôn nhu cực kỳ, dù là giữa lúc hoan ái kích động, y cũng cẩn thận vạn phần, không muốn làm hắn bị thương.
“Ngươi dậy rồi à.” Cảnh Dịch Âm tỉnh lại, thanh âm khàn khàn.
“Ân…” Cổ Mộng Tiên cảm thấy hai người không mặc gì thật là thập phần xấu hổ. Cảnh Dịch Âm giơ tay vuốt tóc hắn, tuy Cổ Mộng Tiên vẫn chẳng nhớ gì, thế nhưng động tác vuốt tóc dịu dàng của y thân mật như vậy khiến hắn an tâm, như thể y đã từng làm như thế trăm nghìn lần.
“Ta vẫn không nhớ ra điều gì.”
Cảnh Dịch Âm dừng động tác, nói nhỏ “Ân? Ngươi hối hận rồi sao?” Cổ Mộng Tiên lắc đầu “Không, sẽ không hối hận.”
Hắn từ từ dụi đầu vào ngực Cảnh Dịch Âm, ***g ngực rộng lớn ấm áp vây quanh hắn, hẳn là khí tức xa lạ, nhưng cảm giác lại ngọt ngào quen thuộc.
Nước mắt Cổ Mộng Tiên bỗng nhiên tuôn trào, như thể cảm thấy việc hai người có thể ôm nhau là một chuyện đáng quý khó có được tới cỡ nào, là kết cục viên mãn trải qua muôn vàn trắc trở mới có thể đạt tới.
“Chúng ta làm lại một lần nữa đi, Mộng Tiên. Ngươi quên cũng không sao, ta sẽ cho ngươi thêm càng nhiều ký ức tươi đẹp hơn, dù là quên quá khứ, chỉ cần hai người chúng ta còn cùng một chỗ, có thể sáng tạo thêm thật nhiều điều tốt đẹp.” Giọng Ảnh Dịch Âm trầm thấp, thế nhưng hai mắt chăm chú nhìn hắn hừng hực như lửa.
Nếu là Mộng Tiên không có ý, đêm qua sẽ không tới đây cùng y cộng tẩm. Tất cả đêm qua, có phải chứng tỏ là Mộng Tiên cho dù không nhớ rõ những hồi ức ngọt ngào ngày xưa, vẫn lựa chọn ở bên y?
Cơ hội tốt như vậy nếu y còn không biết nắm chặt, vậy Cảnh Dịch Âm y thực sự là quá ngu xuẩn. Y đã để Cổ Mộng Tiên tuột khỏi tay một lần, bây giờ tuyệt đối sẽ không để hắn, rành rành là hữu ý, mượn cớ ly khai nữa.
Nghe y nói xong, Cổ Mộng Tiên bắt đầu dao động. Bản thân là một nam tử, nhưng cam nguyện hầu hạ dưới thân Cảnh Dịch Âm, lại không thích y liếc nhìn nữ tử khác, y bỏ đi thì làm hắn tan nát cõi lòng… Những tình cảm đó hợp lại, không phải là mình đã yêu nam nhân này rồi sao?
“Ta yêu ngươi, Mộng Tiên! Chỉ cần ngươi còn nguyện ý cùng một chỗ với ta, ta sẽ đảm bảo ngươi cả đời này tuyệt đối không phải chịu bất cứ ủy khuất gì.”
Ánh mắt Cảnh Dịch Âm rất nghiêm túc, lời hứa hẹn ngon ngọt, khiến đầu óc Cổ Mộng Tiên quay cuồng, cảm thấy như trước đây từng nghe qua một nam tử nào đó nói với hắn lời y như thế.
“Ta không nhớ gì cả, như vậy… như vậy cũng có thể chứ? Dù là ta đã sớm không còn là Mộng Tiên trong trí nhớ của ngươi nữa…” Sự bất an canh cánh mãi trong lòng, rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng.
Hắn thực sự không biết trước đây mình làm bạn bên Cảnh Dịch Âm thế nào, lại làm sao mà chiếm được tâm của Cảnh Dịch Âm, nhưng mà nhất định hoàn toàn không giống hiện tai. Trước đây mình không thể nào suốt ngày hướng Cảnh Dịch Âm gọi loạn ‘ác quỷ, ác quỷ’, cũng không có khả năng nổi giận với Cảnh Dịch Âm.
“Ngươi vĩnh viễn đều là Mộng Tiên khả ái xinh đẹp của ta, ngươi không thay đổi.”
“Thật… thật sự? Ta trước đây cũng mắng ngươi là ác quỷ sao?” Cổ Mộng Tiên mở to mắt, hỏi rất vô tội.
Cảnh Dịch Âm bật cười
“Thật ra thì chưa từng gọi ‘ác quỷ’, chỉ là có lúc kích động thì sẽ mắng ta là sắc quỷ.”
“Sắc quỷ?” Mãi một lúc Cổ Mộng Tiên mới bừng tỉnh, lập tức đỏ mặt, biết đó nhất định là lời to nhỏ riêng tư giữa bọn họ lúc ở trên giường. Hắn da mặt mỏng, nhẹ nhàng đánh một cái vào ngực Cảnh Dịch Âm
“Sao ngươi có thể nói chuyện không đứng đắn như thế!”
Cảnh Dịch Âm ôm sát hắn vào lòng, lúc này Cổ Mộng Tiên mới phát hiện nửa người dưới của Cảnh DỊch Âm đang chọc vào hắn. Mặt hắn đỏ lựng, vốn nên đẩy ra cho y ăn mắng ăn đập, thế nhưng toàn thân hắn mềm nhũn, khóe mắt dư quang không nhịn được liếc về chỗ kia —— cự vật vốn tưởng rằng sẽ xé hắn làm hai mảnh, không ngờ lại làm hắn mê say sung sướng như vậy!
“Có đau không?”
Cảnh Dịch Âm hỏi quá trắng trợn, mặt Cổ Mộng Tiên lại càng đỏ. Hắn nhăn nhó khẽ lắc đầu, bàn tay Cảnh Dịch Âm đã tìm được phần bụng trắng mịn của hắn mà xoa nắn, chậm rãi rời lên trên, mân mê hồng nhũ xinh đẹp.
Một trận khoái cảm xẹt qua, Cảnh Dịch Âm bắt nạt đủ rồi, chuyển sang bao phủ lấy đôi môi đang hé mở rên rỉ của Cổ Mộng Tiên.
Cổ Mộng Tiên ngã vào lòng y. Đối với Cảnh Dịch Âm mà nói, tất cả lúc này không còn quan trọng nữa, khổ cực từng phải chịu đựng cũng tức thì tan thành mây khói. Chỉ cần ôm Mộng Tiên trong lòng, thì chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời y.
Tiểu Tứ gõ cửa, đi vào phòng Cổ Mộng Tiên, trong phòng trống vắng, lập tức hắn nghĩ tới Mộng Tiên thiếu gia có lẽ đang ở trong phòng Cảnh Dịch Âm. Hắn rời bước tới trước phòng Cảnh Dịch Âm nghe ngóng một hồi, nghe được âm thanh nhỏ nhẹ của Cổ Mộng Tiên ở trong mới an tâm, chí ít là không xảy ra chuyện gì.
Hai người trải qua nhiều phong ba như vậy, cũng nên tới lúc có kết cục viên mãn. Niềm vui sướng này khiến Tiểu Tứ cũng cảm động lây, bởi vì nguyên nhân của tất cả những hỗn loạn này đều là do hắn kiến nghị Cảnh Dịch Âm dùng danh nghĩa bằng hữu Phó Tây Lâu để cầu xin chữa bệnh, vậy nên trong lòng hổ thẹn, hiện tại cuối cùng cũng có thể buông tảng đá lớn trong lòng.
Tiểu Tứ nhìn lên bầu trời mưa phùn, nghĩ tới Bạch Như Sương.
Chủ tử cao ngạo thay đổi tính tình, cứ vậy rơi vào tay của Phó Tây Lâu quái dị, chủ tử có khỏe không?
Cái hôm rời đi, nhìn thấy chủ tử cà người hầu như trắng nõn trong suốt, vẻ diễm lệ càng tăng thêm ba phần so với mọi khi. Vô luận là Phó Tây Lâu thâm độc quái dị tới mức nào, nhãn thần nhìn chủ tử cũng không khỏi lộ ra vài tia mê muội cùng tán thưởng.
Hẳn là không có việc gì đâu? Chủ tử là một người có phúc, nhất định có thể gặp dữ hóa lành, đại cát đại lợi…
***
‘Chỉ cần có Mộng Tiên tại hoài, thì chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời y’ –:”> Các bạn đã hiểu chưa nào?
Đôi cánh tay kia rất lớn, nếu bị y chạm đến thì sẽ thế nào?
Đôi môi dày cương nghị kia, hôn lên sẽ có tư vị gì?
Một đống rối loạn, những suy nghĩ trước đây bị hắn coi là vô sỉ hạ lưu, thì bây giờ lại thường thường hiện lên trong óc, khiến hắn xấu hổ tới đỏ mặt.
Đến Tiểu Tứ cũng nhìn ra hắn tâm tình bất định, nhân lúc bốn bề vắng lặng, nhẹ giọng hỏi:
“Mộng Tiên thiếu gia, ngươi gần đây cứ là lạ, có tâm sự gì sao? Nói ra, có khi Tiểu Tứ có thể quyết định giúp ngươi.”
Tiểu Tứ dù sao cũng là người Cổ Mộng Tiên có thể tâm sự, trải qua một trận bôn ba cực khổ tới Dương Châu, cảm tình giữa bọn họ không còn giống chủ tớ, mà đã như là hảo bằng hữu. Cổ Mộng Tiên do dự một chút rồi mới nói:
“Tiểu Tứ, ta gần đây hình như là lạ.”
“Thân thể khó chịu sao?” Tiểu Tứ lo lắng hỏi. Mộng Tiên thiếu gia mới bị bệnh nặng, có lẽ gần đây đi đường quá gấp, khiến thân thể hắn không khỏe.
“Không, không… Không phải, là trong đầu ta loạn. Ta không biết bản thân xảy ra chuyện gì, trong đầu toàn bộ là…”
“Trong đầu thế nào?”
Cổ Mộng Tiên muốn nói lại thôi, nhưng Tiểu Tứ cũng có chút hiểu ý.
“Mộng Tiên thiếu gia, là chuyện liên quan tới Cảnh công tử sao?”
Tiểu Tứ đi theo hắn đã lâu, Cổ Mộng Tiên đơn thuần, tâm tư không thể qua mặt được Tiểu Tứ. Mộng Tiên thiếu gia từ sau khi gặp Cảnh công tử ở phiêu tuyết sơn trang, bản thân mặc dù không có cảm giác, thế nhưng Tiểu Tứ phát hiện ra rằng, vui buồn của hắn luôn luôn xoay quanh Cảnh Dịch Âm.
Hắn hiện tại chỉ là mê võng mà thôi, tin rằng theo thời gian, Mộng Tiên thiếu gia nghĩ thông suốt rồi, sẽ minh bạch hắn cùng với Cảnh công tử tình duyên sâu đậm, hai người không thể tách rời.
Vừa nghe Tiểu Tứ nhắc tới Cảnh Dịch Âm, Cổ Mộng Tiên sắc mặt ửng đỏ, hắn ngó xung quanh xác nhận không có ai, mới dám nhẹ nhàng gật đầu.
“Tiểu Tứ, đối với quá khứ ta một điểm ký ức cũng không có, thực sự ta cùng Cảnh… Cảnh Dịch Âm có quan hệ như vậy sao?”
Tiểu Tứ thẳng thắn nói:
“Mộng Tiên thiếu gia, lúc đó Cảnh công tử cõng ngươi lên núi xin chữa bệnh, không ăn không uống quỳ dưới trời tuyết cầu chủ tử cứu ngươi, đến ta cũng bị cảm động, sau đó hắn đáp ứng yêu cầu vô lý của chủ tử, chỉ mong có thể yên lặng bảo vệ ngươi, ta đã biết hắn kỳ thực yêu ngươi đến cực điểm. Ngay cả bây giờ, ngươi lãnh đạm với hắn, hắn cũng luyến tiếc không muốn ngươi phải mảy may bối rối. Nếu ngươi bỏ lỡ hắn, cả đời này, còn có ai sẽ thương ngươi, yêu ngươi, đặt ngươi trong lòng như thế?”
Tiểu Tứ lai kể lại tình cảnh lúc trước Cảnh Dịch Âm đưa hắn tới xin chữa bệnh cho Cổ Mộng Tiên nghe. Cổ Mộng Tiên cho dù đã hoàn toàn không còn ấn tượng gì, nhưng nghe thấy thế cũng không khỏi động dung, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Vậy mà hắn lại đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy! Cái người dùng mọi cách thương tổn Cảnh Dịch Âm kia, lại chính là hắn! Sao hắn lại nông cạn, vong ân như vậy…
Cổ Mộng Tiên che mặt khóc.
Tiểu Tứ nhẹ chân nhẹ tay ly khai, chỉ mong những lời đó của mình có thể giúp ích gì đó cho tình cảnh giữa Cảnh Dịch Âm và Cổ Mộng Tiên, đây là hy vọng lớn nhất của hắn…
Bóng đêm lành lạnh như nước, buổi chiều Cổ Mộng Tiên khóc một hồi xong, tâm tình bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn không ít. Có lẽ là do đã hạ quyết tâm, bởi vậy tâm tình không hề dao động. Hắn gõ cửa phòng Cảnh Dịch Âm, đẩy cửa tiến vào.
Cánh tay bị thương của Cảnh Dịch Âm đã khá hơn rất nhiều, không cần trông chừng nữa, bởi vậy đối với việc Cổ Mộng Tiên đêm khuya đột nhiên tới chơi, y không khỏi kinh ngạc. Rõ ràng gần đây Cổ Mộng Tiên luôn luôn tránh mặt y.
“Mộng Tiên?”
Cổ Mộng Tiên tự ý ngồi xuống, Cảnh Dịch Âm không thể làm gì khác hơn là rót cho hắn chén trà. Trong khoảng thời gian ngắn hai người không biết phải nói gì, đành ngồi yên. Cổ Mộng Tiên uống một ngụm trà, bỗng nhiên phát hiện nhãn thần Cảnh Dịch Âm nhìn hắn nóng bỏng thâm tình như vậy, khiến hắn nhịn không được đỏ hồng cả mặt, thấy bầu không khí hình như càng ngày càng khó xử.
“Ta… Ta là tới nói với ngươi, ta không còn ký ức của trước đây nữa, vậy nên cũng không biết ngươi làm bao nhiêu chuyện cho ta…”
Việc này, Cảnh Dịch Âm đã biết từ lâu, y gật đầu.
Cổ Mộng Tiên dừng lại, không nói thêm gì. Cảnh Dịch Âm nghiêng đầu chờ hắn mở miệng lần nữa, chỉ thấy dưới ánh sáng nến, Cổ Mộng Tiên sắc mặt đỏ bừng, như về với sự e thẹn ngày xưa khi nhìn y. Y tâm tình rung động, còn chưa nghĩ kỹ, tay đã vươn ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Cổ Mộng Tiên.
Vừa nắm lấy, Cảnh Dịch Âm lập tức hoàn hồn, thẹn thùng vì sự càn rỡ vô lễ của mình. Đang định buông ra, đã thấy má lúm đồng tiền của Cổ Mộng Tiên càng thêm hồng hồng, hơn nữa hình như cũng không có bất cứ sự phản đối với hành động của y, nhất thời y nhìn tới ngây dại, tay cũng đã quên buông ra.
Cổ Mộng Tiên càng cúi thấp đầu hơn, tim Cảnh Dịch Âm đã như say, phân không rõ là hiện tại hay quá khứ trở về, cũng có lẽ thân thể đang ở trong một giấc mộng hư ảo.
Ngón tay y nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Mộng Tiên lên, cả khuôn mặt hắn đã phủ màu hồng, đỏ ửng mê người, khiến Cảnh Dịch Âm không khỏi mê say trong sự e lệ đó.
Lúc hai đôi môi chạm vào nhau, Cổ Mộng Tiên hình như thở có chút gấp, thế nhưng Cảnh Dịch Âm thực sự rất muốn hắn, cố ý nhẹ nhàng thưởng thức vị ngọt trên môi hắn. Cổ Mộng Tiên khẽ nhếch miệng, tỏa ra hương khí, Cảnh Dịch Âm vươn đầu lưỡi vào cướp đoạt, Cổ Mộng Tiên phát ra một tiếng thở nhẹ, tay cũng run run túm lấy tay áo y, phân không rõ là động tình hay là khẩn trương.
Cảnh Dịch Âm nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi hắn, nụ hôn khẽ như trấn an, khiến đôi mắt Cổ Mộng Tiên trở nên mê ly, nắm tay níu chặt dần dần thả lỏng. Lúc y liếm qua hàm răng cùng cái lưỡi thơm tho, tiếng Cổ Mộng Tiên kêu líu ríu mềm mại đáng yêu khiến nửa người dưới của Cảnh Dịch Âm thoáng chốc bùng cháy, chỉ cảm thấy nhiệt lưu khắp toàn thân đều vọt tới địa phương kia.
“Mộng Tiên?”
“Dịch Âm ca…”
Cổ Mộng Tiên nhẹ giọng thở dốc, dù chỉ là gọi tên cũng mang theo hương khí trí mạng, khiến Cảnh Dịch Âm choáng váng đầu óc, trong khoảng thời gian ngắn nhiệt huyết dâng lên, y bao phủ lên đôi môi kia, điên cuồng hấp thu chất lỏng bên trong. Lúc nắm lấy phần eo thon thả của người trước mặt thì nhịn không được đem nửa người dưới hỏa nhiệt của mình áp vào thân thể mềm mại, lập tức nghe được một tiếng rên khẽ.
Chính là âm thanh đó khiến y chấn động, trong nháy mắt hồi phục lý trí. Y vội vàng đẩy Cổ Mộng Tiên ra, dựa vào bàn thở hồng hộc.
“Xin lỗi, Mộng Tiên, là ta thất thố…”
Cổ Mộng Tiên cả người run rẩy, toàn thân hầu như đỏ bừng, hắn chưa từng nghĩ tới một Cảnh Dịch Âm luôn luôn ôn hòa hữu lễ lại có một phương diện nhiệt tình phóng đãng như vậy!
Môi hắn hầu như bị hôn tới sưng đỏ, tận sâu trong thân thể dâng lên cảm giác tê nóng, giữa hai chân còn như cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cực nóng của Cảnh Dịch Âm, thỉnh thoảng run lên.
“Ngươi… Ngươi không có thất thố, ta, ta…” Hắn đỏ mặt, cố lấy dũng khí nhẹ giọng nói: “Ta muốn thử một chút xem đó là tư vị gì, cho dù ta cái gì cũng không nhớ rõ, thế nhưng ta muốn cùng ngươi…” Cổ Mộng Tiên thẹn thùng không nói nổi nữa.
Cảnh Dịch Âm khiếp sợ nhìn hắn, Cổ Mộng Tiên cả người run rẩy, hai tay đang cởi ra kết khấu (nút áo), mắc cỡ tới mức hầu như vô pháp nhìn thẳng vào Cảnh Dịch Âm. Rốt cuộc, áo của Cổ Mộng Tiên phiêu nhiên rơi xuống đất, lộ ra thân thể tuyết trắng cân đối.
“Gần đây trong mộng ta toàn mơ thấy ngươi… Ta không biết đó là ta mong muốn, hay là ký ức trước đây của ta, chỉ biết là trong lòng càng ngày càng rối, càng ngày càng loạn…”
Cổ Mộng Tiên hay ngượng ngùng còn làm được như vậy, có phải điều đó chứng tỏ rằng…
Cảnh Dịch Âm cũng chẳng còn hơi sức đâu mà suy nghĩ nhiều, dù sao Mộng Tiên xinh đẹp ở ngay trước mắt, y ôm chầm lấy hắn, nụ hôn lần này so với vừa nãy lại càng thêm nhiệt liệt. Khố thằng (dây quần) của Cổ Mộng Tiên đã bị kéo xuống, khố mỏng tuột tới mắt cá chân, hai tay hắn che lại khuôn mặt e lệ ửng đỏ của mình, thế nhưng bộ vị nam tính ngang nhiên đứng thẳng.
“Mộng Tiên, ngươi thật xinh đẹp!”
Ánh trăng mỏng manh rơi xuống, chiếu sáng Cổ Mộng Tiên cả người phủ màu hồng. Hắn kiều thái khả cúc, cả người tản mát ra khí tức vừa mị hoặc vừa đáng yêu; cảm giác nửa người dưới đã tự tích mật dịch, dưới ánh trăng lấp lóa, thấm ướt đỉnh nhọn chọc người yêu thương.
Cảnh Dịch Âm vuốt ve lên bộ vị nhút nhát đang chảy mật dịch kia của hắn, Cổ Mộng Tiên khẽ kêu, cảm thấy thẹn thùng, khó chịu, nhưng khoái cảm không thể ức chế liên tục dâng lên.
Đối với hắn mà nói, giao hoan như vậy rõ ràng là lần đầu, thế nhưng cảm giác bị Cảnh Dịch Âm đụng vào cực kỳ nóng bỏng, tuyệt đối không vì đối phương là một nam tử mà có điều chống cự.
Hạ thân truyền đến một trận cảm thụ ấm áp, Cổ Mộng Tiên nhìn xuyên qua kẽ ngón tay, lập tức kêu lên sợ hãi. Cảnh Dịch Âm thậm chí còn dùng miệng âu yếm bộ vị phát nhiệt kia của hắn! Hắn liên tục rên la, liều mạng muốn đứng thẳng dậy.
“Không nên… Không nên…”
Đôi môi Cảnh Dịch Âm khép lại, đầu lưỡi ấm áp liếm lộng trên đỉnh bộ vị chảy ra mật thủy; Cổ Mộng Tiên thắt lưng mềm nhũn, hạ bộ bành trướng, ngón tay truyết trắng vốn xấu hổ che mặt giờ đè lấy môi, tránh khỏi phát ra tiếng rên rỉ mềm yếu không gì sánh được.
Sao lại có chuyện như vậy!
“Đừng sợ, Mộng Tiên, chỉ cần cảm thụ loại cảm giác này là được rồi, có đúng là phi thường thoải mái hay không?”
‘Thoải mái’ đã không đủ để miêu tả cảm thụ lúc này của Cổ Mộng Tiên nữa, cảm giác của cả thể xác và tinh thần hắn đều dồn hết tại một điểm được âu yếm kia, nước mắt không tự kìm hãm chảy xuống, nếu không dùng lực mím môi thì sợ rằng phát ra, chính là thanh âm quyến rũ mà cho tới bây giờ đến bản thân hắn cũng chưa từng nghe qua.
Chân Cổ Mộng Tiên run lên, tay Cảnh Dịch Âm quệt cao, nhẹ nhàng bôi lên gần hoa kính tại hạ bộ, du cao lành lạnh khiến da thịt mẫn cảm co rúm lại, ngón tay thô to vuốt ve lối vào mềm mại, hắn có chút bài xích, Cảnh Dịch Âm liền ngậm thật sâu bộ vị nam tính, rất nhanh, Cổ Mộng Tiên liền choáng váng trong khoái cảm.
Hắn nhẹ giọng rên rỉ, trong đôi mắt to tròn tràn đầy nước mắt vui sướng, toàn thân hư nhuyễn vô lực. Ngón tay Cảnh Dịch Âm đi vào dò xét, Cổ Mộng Tiên vốn cho rằng sẽ rất đau, không ngờ lại dễ dàng đâm vào sâu bên trong. Trong cơ thể cảm thấy quái dị không nói nên lời, động khẩu co rút, ngón tay Cảnh Dịch Âm hơi cong lại, khẽ chạm vào một điểm nào đó.
“A a a!”
Ngón tay che môi cũng không lấn át nổi tiếng kêu tê dại nữa, cả người hắn như bị sét đánh, thắt lưng không nhịn được mà đưa đẩy, nhất là phía trước bộ vị nam tính phun ra tinh mật. Hắn không biết bản thân bị làm sao, thế nhưng cảm giác tê ngứa từ nơi bị Cảnh Dịch Âm mơn trớn xông thẳng lên ót, bất giác toàn thân gập lại.
Tựu như biết đây là điểm mẫn cảm của hắn, Cảnh Dịch Âm lại đưa thêm một ngón tay vào, luân phiên chà xát chỗ kia. Cổ Mộng Tiên vô lực rên rỉ, mật động ẩm ướt bị trạc tham gắt gao kẹp chặt lấy ngón tay tráng kiện đang thăm dò, còn liều mạng nhúc nhích như vẫn còn thấy thiếu, mỗi một lần nhúc nhích thì một trận khoái cảm lại dâng lên, khiến hắn khó có thể thừa thụ.
Cổ Mộng Tiên hai mắt rưng rưng, Cảnh Dịch Âm đứng dậy, hôn gương mặt trắng mịn của hắn, ngón tay đã rút khỏi. Trong nháy mắt hắn thấy hạ thân giống như bị lửa đốt, thiếu khuyết một thứ gì đó.
“Mộng Tiên, có thể chứ? Thực sự có thể chứ?”
Tới cuối cùng rồi, Cảnh Dịch Âm vẫn là đối xử ôn nhu, cho dù trên mặt mồ hôi nóng dày đặc, dục vọng hầu như đã vượt ra ngoài, nhưng y vẫn đặt ý nguyện của hắn lên hàng đầu.
Cảnh Dịch Âm đối hắn ôn nhu thương yêu như vậy! Trong lòng bỗng dấy lên cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, nhất định chính là cảm động, Cổ Mộng Tiên khẽ gật đầu.
Được sự cho phép của hắn, Cảnh Dịch Âm mới giật lại khố thằng. Cổ Mộng Tiên kinh ngạc mở lớn hai mắt, thứ to như vậy, sao có thể đi vào thân thể hắn? Nhất định sẽ xé hắn làm đôi!
Thoáng chốc Cổ Mộng Tiên đôi môi tái nhợt, thế nhưng thấy sự thống khổ vì phải cưỡng chế dục vọng trên mặt Cảnh Dịch Âm, trong nháy mắt hắn lại thấy yêu thương, nghĩ thầm dù đau một chút cũng không sao đâu.
Cảnh Dịch Âm giúp hắn xoay người lại, để mặt hắn dựa vào gối đầu, thân thể úp sấp, chỉ có mông khẩu xích lõa hướng về phía trước. Khóe môi y đặt tại bên tai hắn, giọng nói khàn khàn:
“Như vậy sẽ giảm bớt gánh nặng cho ngươi…”
Hắn cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, dù sao ký ức mơ hồ của hắn hiện tại, hắn cùng với Cảnh Dịch Âm là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, thế nhưng tư thế này khiến hắn xấu hổ đến cực điểm, không thể làm gì khác hơn vùi mặt vào gối, nhẹ nhàng gật đầu.
Lối vào giữa hai mông truyền đến một trận áp bức, Cổ Mộng Tiên trong lòng run sợ, vốn tưởng rằng sẽ thống khổ, không ngờ lúc Cảnh Dịch Âm trượt vào, chỉ khiến hắn thấy bên trong tràn đấy, thế nhưng cũng không đau đớn, hình như bản thân cũng không bài xích hành vi này, từ lâu đã có rất nhiều kinh nghiệm ngọt ngào.
Cảnh Dịch Âm bắt đầu nhẹ nhàng trừu động, như gãi ngứa ở bên trong, mật nhục bên trong gắt gao giữ lấy y, lúc bị mở ra thì tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt, trở nên rất rất nóng.
“Có đau không, Mộng Tiên?” “Không, không đau…”
Cổ Mộng Tiên vùi sâu mặt vào gối. Hắn không thấy đau, trái lại còn nghĩ không đủ, chậm chạp như vậy khiến hắn thật là khó chịu!
Nghe được hắn nói không đau, Cảnh Dịch Âm mới chậm rãi tăng tốc. Hai tay Cổ Mộng Tiên bấu chặt vỏ gối, hạ thân co chặt lại, phải cắn răng mới có thể nén tiếng rên rỉ, thế nhưng trái tim càng lúc càng đập nhanh, cảm giác tê dại đồng thời trườn lên phía sau lưng, xâm nhập vào xương cốt, thậm chí còn ngấm vào trí óc, khiến hắn cả người xụi lơ vô lực.
Cổ Mộng Tiên vẫn im lặng không nói, Cảnh Dịch Âm cho là mình làm hắn bị thương, thở hổn hển, chịu đựng sự mê hoặc nơi chật hẹp, bắt đầu lui ra. Nam căn của y vẫn còn bạo trướng, đến khuôn mặt cũng vì cố nén dục vọng mà trở nên nhăn nhó, nhưng bởi vì không muốn thương tổn con người khả ái kia nên mới rời khỏi.
Y xoay người Cổ Mộng Tiên lại, chỉ thấy hắn toàn thân ửng đỏ, nam tính phía trước không ngừng chảy ra tinh mật, khiến toàn thân ẩm ướt. Hỏa hồng thiêu đốt trên gương mặt hắn, rõ ràng chính là dáng vẻ bị dục vọng khống chế! Hơn nữa Cổ Mộng Tiên toàn thân hư nhuyễn, hai chân mở rộng, dáng vẻ minh mị chiếu nhân (rực rỡ) hiển nhiên là đã say đắm trong sự quấn quít của hai người. Cảnh Dịch Âm nuốt nước bọt, cũng chẳng còn để tâm cái gì ôn nhu cái gì thương tiếc, đem bộ vị đã trướng tới khó chịu đâm vào trong thân thể Cổ Mộng Tiên, để mật nhục ngọt ngào gắt gao vây quanh.
“A a a ——” Cổ Mộng Tiên cũng không còn cách nào nhẫn nại nữa, âm thanh run rẩy động tình đến cực điểm.
Cảnh Dịch Âm nghe thanh âm đó xong, tựa như phát điên, liên tục rút ra rồi lại đâm vào. Giọng Cổ Mộng Tiên càng lúc càng cao vút, hỏa nhiệt ở nửa người dưới lại càng bành trướng vài phần, mở rộng toàn bộ hoa kính, khiến Cổ Mộng Tiên dục tiên dục tử.
Hai chân Cổ Mộng Tiên vòng quanh eo y, Cảnh Dịch Âm giơ một chân hắn lên đặt trên vai mình, rồi nghiêng nghiêng cắm vào, để hoa kính cảm thụ tư vị mới lạ, sau đó một tay dùng chút sức, vuốt ve hành bộ đã tích đầy dịch của người dưới thân.
Cổ Mộng Tiên lập tức đạt tới cao trào, mật nước tiết ra còn phun lên gương mặt hắn, sau đó toàn thêm mềm rũ. Hỏa nhiệt của Cảnh Dịch Âm vẫn còn đang chuyển động trong cơ thể hắn, dụ dỗ *** của hắn.
Cổ Mộng Tiên mở đôi mắt đầy sương mù, như thể cảm thụ sự áp bức ngọt ngào trong cơ thể, hắn lại thở dốc bắt đầu rên rỉ, để Cảnh Dịch Âm dẫn hắn tới biên giới bí ẩn của mây mưa.
Một đêm tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người ôm nhau mà ngủ.
Buổi sáng tiếp theo, tiếng mưa tí tách bên ngoài đánh thức Cổ Mộng Tiên. Hắn tỉnh lại, vẫn còn chưa nhận ra mình đang ở đâu, nghe tiếng hô hấp bình ổn bên cạnh, hắn nghiêng đầu nhìn, mới thấy khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Dịch Âm.
Eo hắn bị Cảnh Dịch Âm ôm lấy, ôm tới chặt chẽ, tựa như sợ hắn sẽ đột nhiên vô duyên vô cớ tiêu thất; mà đầu của hắn đang gối lên một cánh tay tráng kiện, hai người xích thân lõa thể, trong phòng còn có một luồng khí tức ngọt ngào sau khi yêu nhau, khiến hắn không nhịn được mà đỏ mặt.
Đêm qua… đêm qua là mình đó sao?
Hắn hoàn toàn tập trung vào lần hoan ái này, lúc bị Cảnh Dịch Âm ôm thì không hề thấy bài xích hay thống khổ. Rõ ràng hai người đều là nam tử, mình còn có một mặt thích nữ nhân, thế nhưng lại bị Cảnh Dịch Âm yêu thương tới cuồng loạn say sưa, tràn trề niềm vui cam thụ nhiệt tình từ đầu tới chân của hắn.
Dù là hắn không nhớ rõ mối quan hệ giữa bọn họ, thế nhưng đêm qua thân thể mềm mại đáng yêu nghênh đón, trong lúc vô tình còn xoay eo, hôn môi, đều chứng minh hắn với Cảnh Dịch Âm cũng không phải là lần đầu tiên. Cảm giác cùng một chỗ với y chính là vui sướng lại quen thuộc như vậy, hơn nữa Cảnh Dịch Âm ôn nhu cực kỳ, dù là giữa lúc hoan ái kích động, y cũng cẩn thận vạn phần, không muốn làm hắn bị thương.
“Ngươi dậy rồi à.” Cảnh Dịch Âm tỉnh lại, thanh âm khàn khàn.
“Ân…” Cổ Mộng Tiên cảm thấy hai người không mặc gì thật là thập phần xấu hổ. Cảnh Dịch Âm giơ tay vuốt tóc hắn, tuy Cổ Mộng Tiên vẫn chẳng nhớ gì, thế nhưng động tác vuốt tóc dịu dàng của y thân mật như vậy khiến hắn an tâm, như thể y đã từng làm như thế trăm nghìn lần.
“Ta vẫn không nhớ ra điều gì.”
Cảnh Dịch Âm dừng động tác, nói nhỏ “Ân? Ngươi hối hận rồi sao?” Cổ Mộng Tiên lắc đầu “Không, sẽ không hối hận.”
Hắn từ từ dụi đầu vào ngực Cảnh Dịch Âm, ***g ngực rộng lớn ấm áp vây quanh hắn, hẳn là khí tức xa lạ, nhưng cảm giác lại ngọt ngào quen thuộc.
Nước mắt Cổ Mộng Tiên bỗng nhiên tuôn trào, như thể cảm thấy việc hai người có thể ôm nhau là một chuyện đáng quý khó có được tới cỡ nào, là kết cục viên mãn trải qua muôn vàn trắc trở mới có thể đạt tới.
“Chúng ta làm lại một lần nữa đi, Mộng Tiên. Ngươi quên cũng không sao, ta sẽ cho ngươi thêm càng nhiều ký ức tươi đẹp hơn, dù là quên quá khứ, chỉ cần hai người chúng ta còn cùng một chỗ, có thể sáng tạo thêm thật nhiều điều tốt đẹp.” Giọng Ảnh Dịch Âm trầm thấp, thế nhưng hai mắt chăm chú nhìn hắn hừng hực như lửa.
Nếu là Mộng Tiên không có ý, đêm qua sẽ không tới đây cùng y cộng tẩm. Tất cả đêm qua, có phải chứng tỏ là Mộng Tiên cho dù không nhớ rõ những hồi ức ngọt ngào ngày xưa, vẫn lựa chọn ở bên y?
Cơ hội tốt như vậy nếu y còn không biết nắm chặt, vậy Cảnh Dịch Âm y thực sự là quá ngu xuẩn. Y đã để Cổ Mộng Tiên tuột khỏi tay một lần, bây giờ tuyệt đối sẽ không để hắn, rành rành là hữu ý, mượn cớ ly khai nữa.
Nghe y nói xong, Cổ Mộng Tiên bắt đầu dao động. Bản thân là một nam tử, nhưng cam nguyện hầu hạ dưới thân Cảnh Dịch Âm, lại không thích y liếc nhìn nữ tử khác, y bỏ đi thì làm hắn tan nát cõi lòng… Những tình cảm đó hợp lại, không phải là mình đã yêu nam nhân này rồi sao?
“Ta yêu ngươi, Mộng Tiên! Chỉ cần ngươi còn nguyện ý cùng một chỗ với ta, ta sẽ đảm bảo ngươi cả đời này tuyệt đối không phải chịu bất cứ ủy khuất gì.”
Ánh mắt Cảnh Dịch Âm rất nghiêm túc, lời hứa hẹn ngon ngọt, khiến đầu óc Cổ Mộng Tiên quay cuồng, cảm thấy như trước đây từng nghe qua một nam tử nào đó nói với hắn lời y như thế.
“Ta không nhớ gì cả, như vậy… như vậy cũng có thể chứ? Dù là ta đã sớm không còn là Mộng Tiên trong trí nhớ của ngươi nữa…” Sự bất an canh cánh mãi trong lòng, rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng.
Hắn thực sự không biết trước đây mình làm bạn bên Cảnh Dịch Âm thế nào, lại làm sao mà chiếm được tâm của Cảnh Dịch Âm, nhưng mà nhất định hoàn toàn không giống hiện tai. Trước đây mình không thể nào suốt ngày hướng Cảnh Dịch Âm gọi loạn ‘ác quỷ, ác quỷ’, cũng không có khả năng nổi giận với Cảnh Dịch Âm.
“Ngươi vĩnh viễn đều là Mộng Tiên khả ái xinh đẹp của ta, ngươi không thay đổi.”
“Thật… thật sự? Ta trước đây cũng mắng ngươi là ác quỷ sao?” Cổ Mộng Tiên mở to mắt, hỏi rất vô tội.
Cảnh Dịch Âm bật cười
“Thật ra thì chưa từng gọi ‘ác quỷ’, chỉ là có lúc kích động thì sẽ mắng ta là sắc quỷ.”
“Sắc quỷ?” Mãi một lúc Cổ Mộng Tiên mới bừng tỉnh, lập tức đỏ mặt, biết đó nhất định là lời to nhỏ riêng tư giữa bọn họ lúc ở trên giường. Hắn da mặt mỏng, nhẹ nhàng đánh một cái vào ngực Cảnh Dịch Âm
“Sao ngươi có thể nói chuyện không đứng đắn như thế!”
Cảnh Dịch Âm ôm sát hắn vào lòng, lúc này Cổ Mộng Tiên mới phát hiện nửa người dưới của Cảnh DỊch Âm đang chọc vào hắn. Mặt hắn đỏ lựng, vốn nên đẩy ra cho y ăn mắng ăn đập, thế nhưng toàn thân hắn mềm nhũn, khóe mắt dư quang không nhịn được liếc về chỗ kia —— cự vật vốn tưởng rằng sẽ xé hắn làm hai mảnh, không ngờ lại làm hắn mê say sung sướng như vậy!
“Có đau không?”
Cảnh Dịch Âm hỏi quá trắng trợn, mặt Cổ Mộng Tiên lại càng đỏ. Hắn nhăn nhó khẽ lắc đầu, bàn tay Cảnh Dịch Âm đã tìm được phần bụng trắng mịn của hắn mà xoa nắn, chậm rãi rời lên trên, mân mê hồng nhũ xinh đẹp.
Một trận khoái cảm xẹt qua, Cảnh Dịch Âm bắt nạt đủ rồi, chuyển sang bao phủ lấy đôi môi đang hé mở rên rỉ của Cổ Mộng Tiên.
Cổ Mộng Tiên ngã vào lòng y. Đối với Cảnh Dịch Âm mà nói, tất cả lúc này không còn quan trọng nữa, khổ cực từng phải chịu đựng cũng tức thì tan thành mây khói. Chỉ cần ôm Mộng Tiên trong lòng, thì chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời y.
Tiểu Tứ gõ cửa, đi vào phòng Cổ Mộng Tiên, trong phòng trống vắng, lập tức hắn nghĩ tới Mộng Tiên thiếu gia có lẽ đang ở trong phòng Cảnh Dịch Âm. Hắn rời bước tới trước phòng Cảnh Dịch Âm nghe ngóng một hồi, nghe được âm thanh nhỏ nhẹ của Cổ Mộng Tiên ở trong mới an tâm, chí ít là không xảy ra chuyện gì.
Hai người trải qua nhiều phong ba như vậy, cũng nên tới lúc có kết cục viên mãn. Niềm vui sướng này khiến Tiểu Tứ cũng cảm động lây, bởi vì nguyên nhân của tất cả những hỗn loạn này đều là do hắn kiến nghị Cảnh Dịch Âm dùng danh nghĩa bằng hữu Phó Tây Lâu để cầu xin chữa bệnh, vậy nên trong lòng hổ thẹn, hiện tại cuối cùng cũng có thể buông tảng đá lớn trong lòng.
Tiểu Tứ nhìn lên bầu trời mưa phùn, nghĩ tới Bạch Như Sương.
Chủ tử cao ngạo thay đổi tính tình, cứ vậy rơi vào tay của Phó Tây Lâu quái dị, chủ tử có khỏe không?
Cái hôm rời đi, nhìn thấy chủ tử cà người hầu như trắng nõn trong suốt, vẻ diễm lệ càng tăng thêm ba phần so với mọi khi. Vô luận là Phó Tây Lâu thâm độc quái dị tới mức nào, nhãn thần nhìn chủ tử cũng không khỏi lộ ra vài tia mê muội cùng tán thưởng.
Hẳn là không có việc gì đâu? Chủ tử là một người có phúc, nhất định có thể gặp dữ hóa lành, đại cát đại lợi…
***
‘Chỉ cần có Mộng Tiên tại hoài, thì chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời y’ –:”> Các bạn đã hiểu chưa nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook