Mộng Lệ Hoa Lạc
-
Chương 82: Muốn thời gian dừng mãi ở khoảng khắc này
Editor: Trầm Trầm
Beta: An Lam
Mất trí nhớ hơn một tháng tới nay, Mộng Tịch có thể nói là đã buồn chán đến mốc meo rồi. Đầu tiên là cả ngày đều bị nhốt ở trong phòng không thể đi ra ngoài, về sau thật vất vả mới được rời phòng, nàng lại phát hiện toàn bộ Thiên Thanh đều xa lạ đến đáng sợ.
Có một lần thừa dịp Dịch Vân Lạc bế quan không chú ý len lén chuồn ra ngoài Sương Vân điện đi chơi, kết quả đi mấy vòng, đường trở về cũng không nhận ra . Thiên Thanh môn quy nghiêm ngặt, trong ngày thường tập võ hoặc là lúc tu luyện, đều không cho phép đệ tử tự ý đi lại. Vì thế ngay cả nàng muốn tìm người hỏi đường, cũng nhìn không thấy được người nào.
May sao Dịch Vân Lạc xuất quan, muốn xem xem nàng đang làm gì, nhưng tìm khắp toàn bộ Sương Vân điện cũng tìm không được khí tức của nàng, tâm trạng quýnh lên, vội vã quan vi khắp Thiên Thanh, cuối cùng tìm được nàng ở một góc tường nhỏ.
Nhìn bộ dáng tựa vào tường ngủ say của nàng, Dịch Vân Lạc thả lỏng đồng thời cũng không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả khi mất trí nhớ cũng không có chút bộ dáng phòng bị. Chẳng lẽ trong tiềm thức nàng vẫn tin tưởng hắn sẽ tới tìm nàng sao?
Bất quá dù cho nàng không nghĩ như vậy, hắn vẫn sẽ đến. Hầu như trên đời này không gì có thể làm khó được Dịch Vân Lạc, nhưng đối diện với nàng, hắn liền bó tay chịu trói.
Hắn không rõ, nhưng hắn lại không phải không thừa nhận, mặc kệ ở bất cứ lúc nào, một câu nói của nàng, cũng đủ tác động đến tâm của hắn.
Mấy ngày nay ngoại trừ bế quan tu luyện ra, hắn vẫn luôn tìm cách làm thế nào mới có thể giúp Mộng Tịch khôi phục ký ức. Vì thế từ sau đêm đó, Mộng Tịch không có cơ hội gặp lại hắn.
-A a a! Thật nhàm chán !
Buồn chán sắp phát điên, Mộng Tịch ngồi ở dưới cây đào, đem hoa đào trên cây đếm một lần lại một lần.
Đã quên chuyện lúc trước còn chưa tính, nhưng nàng thậm chí ngay cả một điểm pháp thuật cùng kiếm pháp đều không nhớ rõ. Nàng bây giờ cùng một người đần độn thật giống nhau, cả ngày ngoại trừ ngủ thì là ở trong Sương Vân điện phát ngốc. Nếu như tiếp tục như vậy nữa, nàng nhất định sẽ điên mất!
Ngay khi nàng nhìn thời gian trôi qua đến sắp không chịu được nữa, bỗng nhiên có một con hạc giấy màu lam, thoạt trông rất yếu ớt, hướng nàng bay tới.
Mộng Tịch không chờ hạc bay tới trước mặt, nhanh tay lẹ mắt đem nó bắt lấy. Cũng chỉ có vào lúc này, nàng mới có thể xuất ra một ít công phu.
Đem nó đưa tới trước mặt, tỉ mỉ quan sát, sau đó lại nhéo nhéo cánh nó, đâm đâm đầu của nó, qua thật lâu, Mộng Tịch tựa như chơi đã mới mở nó ra. Nhìn thấy chữ bên trong hạc giấy, khuôn mặt buồn chán của Mộng Tịch nháy mắt trở nên vui vẻ, hưng phấn đem nó chạy ra Sương Vân điện.
Nhưng vừa mới đi tới cửa, Mộng Tịch lại thả chậm cước bộ, giả vờ trấn định hướng người mặc y phục lam sắc, hỏi:
-Diệc Hàn sư huynh, huynh tìm ta có việc?
Mộ Dung Diệc Hàn xoay người, yên lặng hai tròng mắt, khóe miệng mang theo tiếu ý nhợt nhạt:
-Mộng Tịch, nàng… Khôi phục trí nhớ?
Mộ Dung Diệc Hàn có chút kinh ngạc, rõ ràng hai ngày trước đến tìm nàng cũng không phải như thế này , chẳng lẽ tôn thượng đã chữa khỏi cho nàng?
Mộng Tịch gật gật đầu:
-Phải, sư phụ cho ta ăn một viên đan dược gì gì đó không biết, lại thay ta đả thông chân khí toàn thân vài lần, chuyện trước kia ta cũng đã nhớ được một chút.
-Vậy là tốt rồi…
Mộ Dung Diệc Hàn bỗng nhiên có chút thất vọng cụp mắt.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn cũng có tư tâm, hy vọng nàng không khôi phục trí nhớ. Trước đây nàng mặc dù cũng rất tốt, hắn cũng rất thích, nhưng hắn lại thích nàng sau khi mất trí nhớ hơn.
Bởi vì bây giờ nàng nhìn thấy hắn, sẽ cười với hắn. cười hồn nhiên vô tư như thế, không có ngăn cách, không có khúc mắc, không có nhiều hồi ức không vui. Đây chính là việc hắn chời đợi lâu nay. Cái loại cảm giác này, giống như là tẩm mật, ngọt thấm đẫm lòng hắn.
Mặc dù gần đây số lần có thể gặp nàng không nhiều, thời gian hai người đi cùng cũng không lâu, nhưng nàng vẫn cứ như chim non mới nở, líu ríu vây quanh ở bên cạnh hắn, oán trách cuộc sống không thú vị, sau đó quấn quít lấy hắn bắt hắn nói cho nàng biết bọn họ trước đây phát sinh chuyện gì.
Mà hắn cũng không muốn giấu giếm nàng cái gì, thế là đem chuyện hai người làm sao quen biết nhau, hắn hại nàng suýt chết thế nào, cuối cùng hai người xóa bỏ hiềm khích lúc trước ra sao, nói cho nàng nghe một chút cũng không sai lệch.
Mặc dù nghe xong những chuyện này nàng cũng sẽ tức giận cắn răng nắm tay thành nắm đấm nhỏ muốn đánh hắn một trận, thế nhưng cũng không có chân chính thật sự đánh nhau.
Bộ dáng nàng tức giận thật sự là rất đáng yêu, mà đối với hắn, trong khoảng thời gian cùng nàng ở chung này, so với lúc trước càng thêm vui vẻ hạnh phúc.
Có lẽ, không nhớ rõ chuyện lúc trước, đối với nàng cũng không phải là chuyện xấu gì, còn đối với hắn, cũng là một cơ hội.
-Sư huynh, ngươi tìm ta có chuyện gì không?
Mộng Tịch lại hỏi lần nữa.
Mộ Dung Diệc Hàn có chút miễn cưỡng nhếch khóe miệng:
-Không có việc gì , vốn muốn mang nàng đi chơi một chút , thế nhưng bây giờ…
Nàng hẳn là càng muốn ở bên cạnh Tôn thượng đi.
Mộng Tịch nghe được có người bồi nàng đi chơi, mắt lập tức sáng lên, ôm cánh tay Mộ Dung Diệc Hàn, cười nói:
-Tốt tốt, chúng ta đi đâu?
Mộ Dung Diệc Hàn nhíu nhíu mày:
-Nàng không cần chăm sóc Tôn thượng sao? Người là bởi vì nàng…
-Hừ, ta không cần để ý tới sư phụ thối kia đâu!
Không nghe được ngụ ý của Mộ Dung Diệc Hàn, Mộng Tịch chu miệng lên ngắt lời hắn,
-Cả ngày chỉ biết tự giam mình ở trong tĩnh thất bế quan tu luyện, ta cũng đã lâu không có nhìn thấy hắn !
-Mộng Tịch…
Mộ Dung Diệc Hàn có điểm không hiểu nàng, dù cho nàng không biết là Tôn thượng liều mình cứu nàng , nhưng thái độ của nàng đối với Tôn thượng sao lại thay đổi nhiều như vậy? Rõ rang trước đây nàng không phải như vậy, thậm chí ánh mắt nàng nhìn Tôn thượng, còn khiến hắn có cảm giác hai người không chỉ có quan hệ sư đồ.
Nhưng hiện tại… Nhìn người trước mắt cười vô hại, Mộ Dung Diệc Hàn bỗng nhiên hiểu ra:
-Nàng đang lừa ta?
Rốt cuộc nhịn không được, Mộng Tịch bật cười, cười đến chảy nước mắt:
-Đương nhiên là lừa gạt ngươi rồi, nếu như nhanh như vậy có thể khôi phục ký ức, ta còn phải buồn bực không vui cả ngày sao? Sư huynh sư huynh, vừa rồi có phải ta diễn rất hay hay không ? Ha ha ha, lần sau nhìn thấy sư phụ nhất định cũng muốn trêu hắn…
Khóe miệng Mộ Dung Diệc Hàn co rút, lặng người đứng đó, ánh mắt sâu xa nhìn nàng.
Chờ Mộng Tịch cười mệt còn không thấy hắn nói chuyện, lau nước mắt ngẩng đầu, vì sao đột nhiên cảm giác được một trận quỷ dị?
Giật nhẹ ống tay áo của hắn, lấy lòng nói:
-Sư huynh, ngươi có phải giận rồi không? Ta không phải cố ý…
Nàng chỉ là quá nhàm chán thôi.
Một giây, hai giây, ba giây…
Thẳng đến khi nét cười trên mặt Mộng Tịch cũng đông cứng, Mộ Dung Diệc Hàn đưa tay véo mặt Mộng Tịch một cái. Mộng Tịch bưng khuôn mặt hồng hồng, kỳ thực không phải bị véo đau, kêu to, vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn.
-Hừ, xú nha đầu, lá gan càng lúc càng lớn ! Thế mà dám trêu đùa bản thiếu gia!
Mộ Dung Diệc Hàn lại làm ra một bộ dáng bất cần đời.
Nàng dám lừa hắn! Hại hắn vô cớ thất hồn lạc phách một hồi! Hừ hừ, thù này không báo không phải quân tử!
-Xin lỗi, sư huynh. Ngài đại nhân đại lượng, đại nhân không chấp tiểu nhân, không nên cùng tiểu nữ tử không chấp nhặt làm gì…
Mộng Tịch thè lưỡi, như con mèo nhỏ nhu thuận trước mặt hắn.
Bị một câu “Đại nhân không chấp tiểu nhân” cùng một “Tiểu nữ tử” của nàng khiến cho có chút dở khóc dở cười, Mộ Dung Diệc Hàn bất đắc dĩ cười cười, xoa xoa đầu của nàng, sau đó kéo tay nàng:
-Đi thôi, hôm nay mang nàng xuống núi đi chơi.
-Xuống núi? Thật sao?
Mộng Tịch hưng phấn nhảy dựng lên.
Mộ Dung Diệc Hàn vội vã che miệng nàng lại:
-Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe được. Vạn nhất bị Tôn thượng biết ta len lén mang theo nàng xuống núi, ta nhất định phải chết!
Mộng Tịch hiểu rõ gật đầu, bày ra dáng vẻ lén lút, ở bên tai của hắn khẽ nói:
-Biết rồi, ta sẽ không nói cho sư phụ .
-Ừ, chúng ta đi nhanh đi, đi sớm về sớm.
-Được!
Mộng Tịch vỗ tay, hớn hở theo sát Mộ Dung Diệc Hàn cùng nhau xuống núi.
***
Biển người tới lui nhộn nhịp, Mộng Tịch tay trái cầm một tượng đất nhỏ, tay phải cầm một xâu mứt quả, vui vẻ nhìn trái ngó phải. Chốc chốc cầm lấy các loại mặt nạ kỳ quái chơi một chút, chốc chốc lại nhìn chằm chằm những cây tram cài tóc tinh xảo, đối mỗi một cái quầy hàng bán đồ đều cảm thấy rất mới mẻ, rất thú vị.
Cũng khó trách, trước đây nàng rất ít xuống núi, chỉ lần lịch luyện trước mới đi dạo phố, nhưng ngại thân phận cùng mục đích, chỉ có thể xa xa đứng nhìn. Nhưng lần này lại khác, khó có được có cơ hội xuống núi một lần, nhất định phải mà xem cho đủ!
Thấy nàng ở phía trước sôi nổi, cười đến vô ưu Mộ Dung Diệc Hàn chậm rãi đi theo phía sau của nàng, trên mặt lộ ý cười ấm áp.
Gió nhẹ quất vào mặt, hương hoa thấm mũi. Nếu có thể vẫn nhìn thấy nàng như vậy thì tốt rồi.
-Sư huynh, huynh mau tới đây!
Đứng trước cửa tửu lâu, Mộng Tịch dừng bước, xoay người hướng Mộ Dung Diệc Hàn vẫy tay.
-Làm sao vậy?
Mộ Dung Diệc Hàn chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, hắn hi vọng thời gian có thể dừng lại vĩnh viễn ở một khắc này.
Mộng Tịch nuốt một ngụm nước bọt, lại sờ sờ bụng, có chút đáng thương nói:
-Thơm quá , chúng ta đi vào ăn một chút được không?
-Trên đương đi nàng đã ăn rồi, giờ còn muốn ăn, hầu bao của ta làm sao chịu nổi .
Mộ Dung Diệc Hàn trêu chọc nói.
-Vất vả lắm mới xuống núi được một lần, ta còn chơi chưa đủ đâu…
Nàng không muốn trở về nhanh như vậy, dù sao sư phụ đang bế quan, cũng không biết lúc nào mới ra, không cần lo lắng. Nếu như sư huynh sợ bị chưởng môn sư bá trách cứ, hiện giờ tranh thủ đãi nàng một bữa ngon nữa là được nha.
Thấy nàng trưng ra một bộ dạng ủy khuất, Mộ Dung Diệc Hàn vỗ vai của nàng, nhấc chân hướng tửu lâu đi đến, khẽ cười nói:
-Được rồi, chúng ta vào đi thôi. Nếu như lần này không đáp ứng nàng, chỉ sợ sau này lúc nàng nhìn thấy ta, đều quấn quít lấy ta mang nàng xuống núi. Ta cũng không muốn mạo hiểm lần nữa đâu!
Mạo hiểm gì gì đó, kỳ thực cũng chẳng có gì to tát. Nếu chuyện này bị Tôn thượng cùng sư phụ biết, nhiều lắm cũng là trách cứ hắn mấy câu, hoặc là phạt hắn diện bích vài ngày coi như cảnh cáo.
Hắn một chút sợ hãi cũng không có. Nếu không hắn cũng không có khả năng nói là lặng lẽ, kì thực quang minh chính đại mang theo Mộng Tịch ngự kiếm không coi đệ tử quan môn Thiên Thanh vào đâu mà xuống núi. Chỉ là nhìn thấy Mộng Tịch cầu mong nhìn hắn, thần thái như nai con trông ngóng nhìn hắn, thật sự đáng yêu.
Về phần yêu cầu của nàng, bất kể là cái gì, vì nàng vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không tiếc
Beta: An Lam
Mất trí nhớ hơn một tháng tới nay, Mộng Tịch có thể nói là đã buồn chán đến mốc meo rồi. Đầu tiên là cả ngày đều bị nhốt ở trong phòng không thể đi ra ngoài, về sau thật vất vả mới được rời phòng, nàng lại phát hiện toàn bộ Thiên Thanh đều xa lạ đến đáng sợ.
Có một lần thừa dịp Dịch Vân Lạc bế quan không chú ý len lén chuồn ra ngoài Sương Vân điện đi chơi, kết quả đi mấy vòng, đường trở về cũng không nhận ra . Thiên Thanh môn quy nghiêm ngặt, trong ngày thường tập võ hoặc là lúc tu luyện, đều không cho phép đệ tử tự ý đi lại. Vì thế ngay cả nàng muốn tìm người hỏi đường, cũng nhìn không thấy được người nào.
May sao Dịch Vân Lạc xuất quan, muốn xem xem nàng đang làm gì, nhưng tìm khắp toàn bộ Sương Vân điện cũng tìm không được khí tức của nàng, tâm trạng quýnh lên, vội vã quan vi khắp Thiên Thanh, cuối cùng tìm được nàng ở một góc tường nhỏ.
Nhìn bộ dáng tựa vào tường ngủ say của nàng, Dịch Vân Lạc thả lỏng đồng thời cũng không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả khi mất trí nhớ cũng không có chút bộ dáng phòng bị. Chẳng lẽ trong tiềm thức nàng vẫn tin tưởng hắn sẽ tới tìm nàng sao?
Bất quá dù cho nàng không nghĩ như vậy, hắn vẫn sẽ đến. Hầu như trên đời này không gì có thể làm khó được Dịch Vân Lạc, nhưng đối diện với nàng, hắn liền bó tay chịu trói.
Hắn không rõ, nhưng hắn lại không phải không thừa nhận, mặc kệ ở bất cứ lúc nào, một câu nói của nàng, cũng đủ tác động đến tâm của hắn.
Mấy ngày nay ngoại trừ bế quan tu luyện ra, hắn vẫn luôn tìm cách làm thế nào mới có thể giúp Mộng Tịch khôi phục ký ức. Vì thế từ sau đêm đó, Mộng Tịch không có cơ hội gặp lại hắn.
-A a a! Thật nhàm chán !
Buồn chán sắp phát điên, Mộng Tịch ngồi ở dưới cây đào, đem hoa đào trên cây đếm một lần lại một lần.
Đã quên chuyện lúc trước còn chưa tính, nhưng nàng thậm chí ngay cả một điểm pháp thuật cùng kiếm pháp đều không nhớ rõ. Nàng bây giờ cùng một người đần độn thật giống nhau, cả ngày ngoại trừ ngủ thì là ở trong Sương Vân điện phát ngốc. Nếu như tiếp tục như vậy nữa, nàng nhất định sẽ điên mất!
Ngay khi nàng nhìn thời gian trôi qua đến sắp không chịu được nữa, bỗng nhiên có một con hạc giấy màu lam, thoạt trông rất yếu ớt, hướng nàng bay tới.
Mộng Tịch không chờ hạc bay tới trước mặt, nhanh tay lẹ mắt đem nó bắt lấy. Cũng chỉ có vào lúc này, nàng mới có thể xuất ra một ít công phu.
Đem nó đưa tới trước mặt, tỉ mỉ quan sát, sau đó lại nhéo nhéo cánh nó, đâm đâm đầu của nó, qua thật lâu, Mộng Tịch tựa như chơi đã mới mở nó ra. Nhìn thấy chữ bên trong hạc giấy, khuôn mặt buồn chán của Mộng Tịch nháy mắt trở nên vui vẻ, hưng phấn đem nó chạy ra Sương Vân điện.
Nhưng vừa mới đi tới cửa, Mộng Tịch lại thả chậm cước bộ, giả vờ trấn định hướng người mặc y phục lam sắc, hỏi:
-Diệc Hàn sư huynh, huynh tìm ta có việc?
Mộ Dung Diệc Hàn xoay người, yên lặng hai tròng mắt, khóe miệng mang theo tiếu ý nhợt nhạt:
-Mộng Tịch, nàng… Khôi phục trí nhớ?
Mộ Dung Diệc Hàn có chút kinh ngạc, rõ ràng hai ngày trước đến tìm nàng cũng không phải như thế này , chẳng lẽ tôn thượng đã chữa khỏi cho nàng?
Mộng Tịch gật gật đầu:
-Phải, sư phụ cho ta ăn một viên đan dược gì gì đó không biết, lại thay ta đả thông chân khí toàn thân vài lần, chuyện trước kia ta cũng đã nhớ được một chút.
-Vậy là tốt rồi…
Mộ Dung Diệc Hàn bỗng nhiên có chút thất vọng cụp mắt.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn cũng có tư tâm, hy vọng nàng không khôi phục trí nhớ. Trước đây nàng mặc dù cũng rất tốt, hắn cũng rất thích, nhưng hắn lại thích nàng sau khi mất trí nhớ hơn.
Bởi vì bây giờ nàng nhìn thấy hắn, sẽ cười với hắn. cười hồn nhiên vô tư như thế, không có ngăn cách, không có khúc mắc, không có nhiều hồi ức không vui. Đây chính là việc hắn chời đợi lâu nay. Cái loại cảm giác này, giống như là tẩm mật, ngọt thấm đẫm lòng hắn.
Mặc dù gần đây số lần có thể gặp nàng không nhiều, thời gian hai người đi cùng cũng không lâu, nhưng nàng vẫn cứ như chim non mới nở, líu ríu vây quanh ở bên cạnh hắn, oán trách cuộc sống không thú vị, sau đó quấn quít lấy hắn bắt hắn nói cho nàng biết bọn họ trước đây phát sinh chuyện gì.
Mà hắn cũng không muốn giấu giếm nàng cái gì, thế là đem chuyện hai người làm sao quen biết nhau, hắn hại nàng suýt chết thế nào, cuối cùng hai người xóa bỏ hiềm khích lúc trước ra sao, nói cho nàng nghe một chút cũng không sai lệch.
Mặc dù nghe xong những chuyện này nàng cũng sẽ tức giận cắn răng nắm tay thành nắm đấm nhỏ muốn đánh hắn một trận, thế nhưng cũng không có chân chính thật sự đánh nhau.
Bộ dáng nàng tức giận thật sự là rất đáng yêu, mà đối với hắn, trong khoảng thời gian cùng nàng ở chung này, so với lúc trước càng thêm vui vẻ hạnh phúc.
Có lẽ, không nhớ rõ chuyện lúc trước, đối với nàng cũng không phải là chuyện xấu gì, còn đối với hắn, cũng là một cơ hội.
-Sư huynh, ngươi tìm ta có chuyện gì không?
Mộng Tịch lại hỏi lần nữa.
Mộ Dung Diệc Hàn có chút miễn cưỡng nhếch khóe miệng:
-Không có việc gì , vốn muốn mang nàng đi chơi một chút , thế nhưng bây giờ…
Nàng hẳn là càng muốn ở bên cạnh Tôn thượng đi.
Mộng Tịch nghe được có người bồi nàng đi chơi, mắt lập tức sáng lên, ôm cánh tay Mộ Dung Diệc Hàn, cười nói:
-Tốt tốt, chúng ta đi đâu?
Mộ Dung Diệc Hàn nhíu nhíu mày:
-Nàng không cần chăm sóc Tôn thượng sao? Người là bởi vì nàng…
-Hừ, ta không cần để ý tới sư phụ thối kia đâu!
Không nghe được ngụ ý của Mộ Dung Diệc Hàn, Mộng Tịch chu miệng lên ngắt lời hắn,
-Cả ngày chỉ biết tự giam mình ở trong tĩnh thất bế quan tu luyện, ta cũng đã lâu không có nhìn thấy hắn !
-Mộng Tịch…
Mộ Dung Diệc Hàn có điểm không hiểu nàng, dù cho nàng không biết là Tôn thượng liều mình cứu nàng , nhưng thái độ của nàng đối với Tôn thượng sao lại thay đổi nhiều như vậy? Rõ rang trước đây nàng không phải như vậy, thậm chí ánh mắt nàng nhìn Tôn thượng, còn khiến hắn có cảm giác hai người không chỉ có quan hệ sư đồ.
Nhưng hiện tại… Nhìn người trước mắt cười vô hại, Mộ Dung Diệc Hàn bỗng nhiên hiểu ra:
-Nàng đang lừa ta?
Rốt cuộc nhịn không được, Mộng Tịch bật cười, cười đến chảy nước mắt:
-Đương nhiên là lừa gạt ngươi rồi, nếu như nhanh như vậy có thể khôi phục ký ức, ta còn phải buồn bực không vui cả ngày sao? Sư huynh sư huynh, vừa rồi có phải ta diễn rất hay hay không ? Ha ha ha, lần sau nhìn thấy sư phụ nhất định cũng muốn trêu hắn…
Khóe miệng Mộ Dung Diệc Hàn co rút, lặng người đứng đó, ánh mắt sâu xa nhìn nàng.
Chờ Mộng Tịch cười mệt còn không thấy hắn nói chuyện, lau nước mắt ngẩng đầu, vì sao đột nhiên cảm giác được một trận quỷ dị?
Giật nhẹ ống tay áo của hắn, lấy lòng nói:
-Sư huynh, ngươi có phải giận rồi không? Ta không phải cố ý…
Nàng chỉ là quá nhàm chán thôi.
Một giây, hai giây, ba giây…
Thẳng đến khi nét cười trên mặt Mộng Tịch cũng đông cứng, Mộ Dung Diệc Hàn đưa tay véo mặt Mộng Tịch một cái. Mộng Tịch bưng khuôn mặt hồng hồng, kỳ thực không phải bị véo đau, kêu to, vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn.
-Hừ, xú nha đầu, lá gan càng lúc càng lớn ! Thế mà dám trêu đùa bản thiếu gia!
Mộ Dung Diệc Hàn lại làm ra một bộ dáng bất cần đời.
Nàng dám lừa hắn! Hại hắn vô cớ thất hồn lạc phách một hồi! Hừ hừ, thù này không báo không phải quân tử!
-Xin lỗi, sư huynh. Ngài đại nhân đại lượng, đại nhân không chấp tiểu nhân, không nên cùng tiểu nữ tử không chấp nhặt làm gì…
Mộng Tịch thè lưỡi, như con mèo nhỏ nhu thuận trước mặt hắn.
Bị một câu “Đại nhân không chấp tiểu nhân” cùng một “Tiểu nữ tử” của nàng khiến cho có chút dở khóc dở cười, Mộ Dung Diệc Hàn bất đắc dĩ cười cười, xoa xoa đầu của nàng, sau đó kéo tay nàng:
-Đi thôi, hôm nay mang nàng xuống núi đi chơi.
-Xuống núi? Thật sao?
Mộng Tịch hưng phấn nhảy dựng lên.
Mộ Dung Diệc Hàn vội vã che miệng nàng lại:
-Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe được. Vạn nhất bị Tôn thượng biết ta len lén mang theo nàng xuống núi, ta nhất định phải chết!
Mộng Tịch hiểu rõ gật đầu, bày ra dáng vẻ lén lút, ở bên tai của hắn khẽ nói:
-Biết rồi, ta sẽ không nói cho sư phụ .
-Ừ, chúng ta đi nhanh đi, đi sớm về sớm.
-Được!
Mộng Tịch vỗ tay, hớn hở theo sát Mộ Dung Diệc Hàn cùng nhau xuống núi.
***
Biển người tới lui nhộn nhịp, Mộng Tịch tay trái cầm một tượng đất nhỏ, tay phải cầm một xâu mứt quả, vui vẻ nhìn trái ngó phải. Chốc chốc cầm lấy các loại mặt nạ kỳ quái chơi một chút, chốc chốc lại nhìn chằm chằm những cây tram cài tóc tinh xảo, đối mỗi một cái quầy hàng bán đồ đều cảm thấy rất mới mẻ, rất thú vị.
Cũng khó trách, trước đây nàng rất ít xuống núi, chỉ lần lịch luyện trước mới đi dạo phố, nhưng ngại thân phận cùng mục đích, chỉ có thể xa xa đứng nhìn. Nhưng lần này lại khác, khó có được có cơ hội xuống núi một lần, nhất định phải mà xem cho đủ!
Thấy nàng ở phía trước sôi nổi, cười đến vô ưu Mộ Dung Diệc Hàn chậm rãi đi theo phía sau của nàng, trên mặt lộ ý cười ấm áp.
Gió nhẹ quất vào mặt, hương hoa thấm mũi. Nếu có thể vẫn nhìn thấy nàng như vậy thì tốt rồi.
-Sư huynh, huynh mau tới đây!
Đứng trước cửa tửu lâu, Mộng Tịch dừng bước, xoay người hướng Mộ Dung Diệc Hàn vẫy tay.
-Làm sao vậy?
Mộ Dung Diệc Hàn chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, hắn hi vọng thời gian có thể dừng lại vĩnh viễn ở một khắc này.
Mộng Tịch nuốt một ngụm nước bọt, lại sờ sờ bụng, có chút đáng thương nói:
-Thơm quá , chúng ta đi vào ăn một chút được không?
-Trên đương đi nàng đã ăn rồi, giờ còn muốn ăn, hầu bao của ta làm sao chịu nổi .
Mộ Dung Diệc Hàn trêu chọc nói.
-Vất vả lắm mới xuống núi được một lần, ta còn chơi chưa đủ đâu…
Nàng không muốn trở về nhanh như vậy, dù sao sư phụ đang bế quan, cũng không biết lúc nào mới ra, không cần lo lắng. Nếu như sư huynh sợ bị chưởng môn sư bá trách cứ, hiện giờ tranh thủ đãi nàng một bữa ngon nữa là được nha.
Thấy nàng trưng ra một bộ dạng ủy khuất, Mộ Dung Diệc Hàn vỗ vai của nàng, nhấc chân hướng tửu lâu đi đến, khẽ cười nói:
-Được rồi, chúng ta vào đi thôi. Nếu như lần này không đáp ứng nàng, chỉ sợ sau này lúc nàng nhìn thấy ta, đều quấn quít lấy ta mang nàng xuống núi. Ta cũng không muốn mạo hiểm lần nữa đâu!
Mạo hiểm gì gì đó, kỳ thực cũng chẳng có gì to tát. Nếu chuyện này bị Tôn thượng cùng sư phụ biết, nhiều lắm cũng là trách cứ hắn mấy câu, hoặc là phạt hắn diện bích vài ngày coi như cảnh cáo.
Hắn một chút sợ hãi cũng không có. Nếu không hắn cũng không có khả năng nói là lặng lẽ, kì thực quang minh chính đại mang theo Mộng Tịch ngự kiếm không coi đệ tử quan môn Thiên Thanh vào đâu mà xuống núi. Chỉ là nhìn thấy Mộng Tịch cầu mong nhìn hắn, thần thái như nai con trông ngóng nhìn hắn, thật sự đáng yêu.
Về phần yêu cầu của nàng, bất kể là cái gì, vì nàng vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không tiếc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook