Mộng Lệ Hoa Lạc
Chương 35: Có hi vọng

Editor: Lưu Nguyệt

Beta: An Lam

Nhà Triệu Tam ở một góc làng rất hẻo lánh, bọn họ tìm hồi lâu mới tới. Lúc này trời đã tối, màn đêm đến, cũng bởi vì ngôi làng vắng vẻ làm tăng thêm một phần màu sắc quỷ dị.

Trên trời không có sao, cũng không có mặt trăng, tối như mực đưa tay không thấy được năm ngón. Hạo Khiên làm một phép, châm lửa vào đầu một cây gỗ ngoài cửa, cầm ở trong tay coi như cây đuốc chiếu sáng.

Bởi vì nghi ngờ cương thi đang tác quái, vì thế Mộ Dung Diệc Hàn cùng Hạo Khiên đều cố hết sức làm ra một tâm nhãn, đem bảo hộ Mộng Tịch ở giữa. Tùy thời chú ý tất cả động tĩnh xung quanh, ngay cả tiếng lá cây trong gió cũng cảnh giác.

Cửa nhà triệu tam đã sứt mẻ không chịu nổi, Mộ Dung Diệc Hàn chỉ vừa đẩy nhẹ, cửa liền ngã sập về hướng bên trong, nhất thời bụi bặm bay đầy trời. Khung cửa trong góc phủ mấy tầng mạng nhện thật dày, cũng bởi vì không có người ở, bắt đầu lan ra đến cánh cửa..

– Ở đây giống như là rất lâu rồi không có ai ở .

Hạo Khiên cầm cây đuốc dạo quanh bên trong một vòng, trong phòng không có một bóng người, trên bàn và trên ngăn tủ đều phủ một tầng bụi.

– Chúng ta không tìm lộn chỗ chứ?

Mộ Dung Diệc Hàn kinh ngạc nói, ở đây nhìn qua ít nhất đã hơn một tháng không có người tới, mà trưởng thôn lại nói nửa tháng trước Triệu Tam đã trở lại, đây không phải là rất kỳ quái sao?

Mộng Tịch nhìn bày biện trong phòng:

– Đây là nhà triệu tam không sai, trưởng thôn nói trong nhà Triệu Tam chỉ có mình hắn ở, các ngươi nhìn trên bàn này, bất luận là bát đũa hay là ly trà, đều chỉ có một người dùng.

– Nhưng nơi này không giống như có người đến ở gần đây, chẳng lẽ trưởng thôn đang gạt chúng ta chăng?

Mộ Dung Diệc Hàn hoài nghi nói.

Mộng Tịch lắc đầu, kiên định nói:

– Sẽ không, hắn sẽ không gạt chúng ta.

Trong ánh mắt Mộ Dung Diệc Hàn mang theo một mảnh màu đen thâm thúy:

– Vì sao ngươi khẳng định như vậy?

Cho tới bây giờ, chuyện này đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của bọn họ, thôn này có rất nhiều điểm đáng ngờ mà bọn họ không thấy được cũng không sờ được.

Mộng Tịch liếc mắt nhìn hắn nột cái, dưới ánh lửa mờ mờ, ánh mắt của nàng có vẻ sáng sủa khác thường, hỏi ngược lại:

– Nếu như là ngươi, khi kính trọng một người, xem nàng như thần tiên đứng trước mặt, ngươi sẽ nói dối sao?

Đối với những người trong thôn này mà nói, Cửu Thiên Huyền Nữ đã từng cứu mình không thwr nghi ngờ chính là vị thần trong lòng bọn họ. Bọn họ kính ngưỡng nàng như vậy, không chỉ vì nàng xây một miếu thờ đến cung phụng hằng năm, còn có nghi thức riêng. Nhìn thấy bọn họ đứng trước mặt, mỗi người đều mang bộ dáng thành kính cúng bái, thật giống như chính mình lúc đối mặt với sư phụ, đối với hắn, mặc kệ nàng thế nào cũng không dám có điều lừa gạt.

Mộng Tịch không cho hắn cơ hội trả lời, thậm chí ngay cả thời gian tự hỏi cũng không cho, lại tiếp tục nói:

– Thôn này gần như đã đối mặt với tuyệt vọng, đối với bọn họ mà nói, có lẽ bây giờ chúng ta là những người duy nhất có thể cứu bọn họ, là hy vọng duy nhất của họ. Đối mặt với sự sống và cái chết, ta tin, không có người chọn người trước.

Nhìn trong mắt nàng lóe ra quang mang, trong suốt như ngọc, giống như một ngôi sao sáng sủa, trong nháy mắt chiếu sáng bóng tối. Mộ Dung Diệc Hàn ngơ ngẩn nhìn, có chút xuất thần.

Mộng Tịch không chú ý tới sắc mặt của hắn, cắn cắn ngón tay, lo lắng đi vài bước:

– Chỉ có điều mà ta không rõ chính là, Triệu Tam đã trở lại, Tôn đại phu lại tới đây giúp hắn trị liệu, vì sao ở đây giống như là không có ai tới vậy?

– Chờ một chút…

Cây đuốc trong tay Hạo Khiên chiếu tới mạng nhện trên khung cửa, nương theo tia lửa, nhìn ra phía ngoài.

– Thế nào, có phát hiện gì sao?

Mộ Dung Diệc Hàn đi tới bên cạnh hắn.

– Các ngươi có phát hiện hay không, nhà Triệu Tam không giống với nhà của những người trong làng?

Vì đêm tối, sau khi bọn họ đẩy mạnh cửa nhà đi vào, tất cả lực chú ý đều tập trung vào gian phòng này trước, mà bọn họ lại bỏ quên cái nhà này.

Nhờ ánh lửa, Mộ Dung Diệc Hàn quét mắt một vòng. Nhà người khác bằng gỗ chỉ có cao hơn người nửa đầu, giữa hai đầu gỗ còn chừa ra khoảng cách bằng bàn tay. Thế nhưng làm thành nhà Triệu Tam lại là loại gỗ có hình dáng tương đối giống viên gạch, lại có màu xám, một khe hở cũng không có. Nếu không nhìn kĩ, người ta nhất định sẽ nghĩ nhà Triệu Tam có tường cao.

– Đúng là Triệu Tam đã về nhà, thế nhưng căn bản hắn không có đi vào gian phòng này!

– Vậy hắn…

Mộng Tịch hướng về phía hiên nhà đi vài bước, trong lúc vô ý giẫm phải một vật thể mềm mại dưới chân, không khỏi làm cho nàng ngừng lại, ngồi xổm người xuống:

– A? Đây là cái gì…

Đúng lúc này, vật thể mềm mại trên mặt đất kia như bị cái gì kích thích, đột nhiên run rẩy động đậy một cái

– Cẩn thận!

Mộ Dung Diệc Hàn một bên kêu lên, một bên rút kiếm ra, hướng về phía vật bắt đầu hoạt động kia đâm một kiếm tới.

Mộng Tịch còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra. Nhìn cái kia nguyên bản như tử thi bình thường lại đột nhiên biến thành quái vật cao lớn liền giật mình, vừa lúc trượt chân, thân thể không khống chế được trực tiếp ngã về phía trước.

Ngay cùng lúc Mộ Dung Diệc Hàn rút kiếm, Hạo Khiên ném cây đuốc trong tay đi, nhanh chóng vươn tay kéo lại Mộng Tịch gần như chạm vào sinh vật kia. Chăm chú ôm nàng lùi về phía sau mấy bước, đến tận lúc lưng chạm vào cửa.

Mới vừa rồi trên nền nhà khô kiệt bị Hạo Khiên ném cây đuốc xuống, trong lúc nhất thời, ánh lửa ngút trời bao phủ toàn bộ ngôi nhà.

Mộng Tịch lúc này kinh hồn chưa kịp ngẩng đầu, mặt mình với mặt Hạo Khiên cách chỉ có một tấc. Nếu ánh lửa không chiếu sáng toàn bộ đình viện, còn nghĩ một Hạo Khiên lạnh lùng lạnh nhạt trong tròng mắt hoàn toàn tan biến. Ở trong mắt của hắn, Mộng Tịch thấy được chút ấm ấp, lo lắng không kịp ẩn giấu.

Dựa vào ngực của hắn, cảm giác được hắn thở hổn hển vì lo lắng, tim đập nhanh, cùng với bàn tay to ấm áp mà mạnh mẽ kia của hắn đang ôm chính mình. Nàng đột nhiên hy vọng thời gian có thể ngừng lại, bởi vì ngay lúc này đây, hắn mới đúng là Hạo Khiên ca ca của nàng.

– Này! Hai người các ngươi còn ngồi ở đó làm gì, còn không mau qua đây giúp!

Mộ Dung Diệc hàn quay đầu lại nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau ở một chỗ, không khỏi vừa bực bội nói, một cảm giác mất mát dâng lên.

Thân thể Hạo Khiên run lên, vộ vã thả Mộng Tịch ra, đáy mắt khôi phục lại vẻ đạm mạc cùng âm trầm. Liền rút kiếm tiến lên giúp Mộ Dung Diệc Hàn, nhưng vẫn không quên bày một kết giới bảo vệ Mộng Tịch.

Mộng Tịch đứng ở giữa kết giới lắc đầu cười khổ. Hạo Khiên ca ca, ta đã trưởng thành, đã không còn là cô nhóc năm đó , hiện tại…Ta đã có năng lực bảo vệ mình.

Liếc mắt một cái bên người có mấy đống lửa còn vương, Mộng Tịch hô to một tiếng:

– Tránh ra!

Toàn bộ đống lửa liền như được điều khiển, bay tới hướng sinh vật kia.

– A ——-

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, sinh vật kia ở giữa ngọn lửa giãy giụa mấy cái, không lâu sau, liền biến thành tro tàn.

– Lửa, là khắc tinh lớn nhất của cương thi.

Mộng Tịch bước ra khỏi kết giới, trấn tĩnh nói.

Khóe miệng Hạo Khiên hơi co rúm, thở phào nhẹ nhõm. Lúc vừa rồi tình thế cấp bách, sao hắn có thể quên, Mộng Tịch cho đến bây giờ đã theo Tôn thượng sáu năm, đã không cần hắn bảo vệ…Chỉ là vì sao, tâm trạng đột nhiên có chút cô đơn khó tả.

– Xem ra suy đoán của chúng ta đã đúng.

Mộ Dung Diệc Hàn thu hồi kiếm, chỗ trên lưng vừa rồi bị thương có chút đau. Thật không nghĩ tới, một cương thi nho nhỏ lại lợi hại như vậy, thiếu chút nữa đã bị nó cắn.

Mộng Tịch cầm một viên thuốc đưa cho hắn:

– Mau ăn vào đi, vạn nhất trúng thi độc sẽ không tốt.

Mộ Dung Diệc Hàn nhíu mày, cầm lấy viên thuốc từ lòng bàn tay nàng, nhìn từ trên xuống dưới hồi lâu, đối nàng, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Hạo Khiên:

– Ta có thể cho rằng, ngươi đang lo lắng cho ta không?

– Ngươi là sư huynh của ta, đương nhiên ta sẽ lo lắng cho ngươi.

– Trừ lần đó ra sao?

Mộ Dung Diệc Hàn cười khẽ, trong giọng nói mang theo mấy phần dụ hoặc.

-…

Mộng Tịch liếc mắt trừng hắn một cái, vòng qua hắn đi ra ngoài.

Mộ Dung Diệc Hàn lắc đầu cười cười, nuốt viên đan dược kia vào, cùng Hạo Khiên đi theo. Chậc chậc, xem ra nàng đối với hắn cũng không phải là không có chút cảm giác gì.

***

Đợi đến khi bọn họ trở lại miếu nhỏ, lúc này đem chuyện đó nói cho trưởng thôn, trên mặt trưởng thôn tràn ngập khiếp sợ, lại thêm lo lắng nói:

– Nói như thế, ôn dịch này…Không, là những người trúng thi độc trong thôn, chẳng phải cũng sẽ biến thành cương thi chứ?

Mặc dù không phải ôn dịch, nhưng nếu thật là vậy, bọn họ ở thôn này cũng sẽ không được an bình.

– Thôn trưởng, trước hết ngươi không nên gấp.

Mộng Tịch đi lên phía trước:

– Thi độc sẽ không phát tác nhanh như vậy. Như lời ngươi nói, mấy hôm trước bọn họ đều được phát hiện hôn mê ở trong nhà, như vậy, bọn họ hẳn là còn có thể cứu.

– Thật vậy sao? Cô nương có cách có thể cứu bọn họ?

Mộng Tịch gật đầu:

– Ta biết một loại thảo dược có thể trị thi độc, chỉ là…

– Cô nương ngươi nói đi, nếu như chúng ta có thể làm gì, cô cứ mở miệng. Van xin cô, nhất định phải cứu những thôn dân này!

– Trưởng thôn ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm thảo dược cứu bọn họ. Chỉ sợ là, chúng ta đi khỏi trong khoảng thời gian này, các ngươi ghi nhớ kỹ ngàn vạn lần không được ra khỏi miếu nhỏ này.

– Vì sao? Không phải triệu tam đã bị các ngươi giết chết rồi sao?

Trưởng thôn không hiểu hỏi.

Mộ Dung Diệc Hàn trầm giọng nói:

– Bởi vì chỉ có người bị cương thi cắn, mới biến thành cương thi. Triệu Tam mặc dù đã chết, nhưng cái thứ đã cắn Triệu Tam vẫn chưa tìm được, mà nó, rất có thể mới thật sự là cương thi.

– A

Trưởng thôn cả kinh lui về phía sau một bước, đi lại có chút không ổn:

– Ý của các cô cậu là…

Mộng Tịch liếc mắt nhìn tượng Huyền Nữ trong miếu:

– Cương thi thuộc yêu, trời sinh yêu đối với tiên có phần kiêng dè. Các ngươi đời đời thế thế cung phụng Huyền Nữ ở trong này, làm cho có một ít tiên khí tồn tại trong miếu nhỏ này, vì thế Triệu Tam biến thành cương thi mới không dám tới gần…

Cũng chính vì như vậy, những người này mới có thể may mắn tránh khỏi. Mặc dù Mộng Tịch cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng lần này, đích thực là nhờ bọn họ thờ phụng Huyền Nữ mới cứu bọn họ một mạng

– Các ngươi chỉ cần không ra khỏi miếu nhỏ này, cũng sẽ không có nguy hiểm.

Mộng Tịch lại nhấn mạnh lần nữa

– Được, được. Chúng ta không đi ra…

Trưởng thôn gật đẩu lia lịa.

Đúng lúc này, bên ngoài miếu nhỏ đột nhiên vàng lên tiếng khóc của một tiểu hài tử, Hạo Khiên liền nghiêng người phi nhanh ra, chỉ thấy một nữ tử mặc bố y màu xám ngồi trên mặt đất, trong tay nàng còn ôm một đứa nhỏ chỉ có bốn năm tuổi.

– Ngươi là ai?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương