Mộng Hồi Tàn Cận
-
Chương 20
“Có chuyện gì sao?”
Ngải Nhi mở ra bức rèm màu lam, thấy tôi ngẩn ngơ xuất thần nhìn ngoài cửa sổ đến mức ngay cả ánh mặt trời tươi sáng bên ngoài chiếu vào trên mặt cũng không tránh đi, thuận miệng nói.
“Mới đó đã qua một mùa, thật nhanh quá.”
Nhớ rõ thời điểm tôi rời khỏi nhà Dương Diệp, ngoài nhà lớn khắp mặt cỏ đầy những bông hoa kiều diễm bắt đầu nở rộ, hương hoa xông vào mũi tràn ngập toàn bộ nhà chính, ngẫu nhiên còn có thể thấy đóa hoa theo gió bay xuống đảo qua trước cửa sổ trong suốt sáng loáng.
“Tiểu Cận....”
Ngải Nhi lo lắng nhìn tôi, tôi biết cô ấy đang lo lắng điều gì, có lẽ cô còn sợ hãi chuyện tôi rời khỏi thế giới này còn hơn cả chính tôi, mọi người vẫn thường nói con người có thể chiến thắng thiên nhiên nhưng vẫn chạy không khỏi sinh lão bệnh tử, mỗi người đều sợ hãi điều không biết, không xác định đó.
Tôi nhẹ nhàng xoa xoa dạ dày có chút đau, trên mặt vẫn như trước tươi cười, “Tôi chỉ cảm thấy được thời gian thật sự trôi nhanh quá chứ không có ý tứ gì khác, cô không cần lúc nào cũng dùng loại vẻ mặt đó nhìn tôi, dạ dày tôi chỉ càng đau thêm thôi, cô cũng nên bắt chước Dung Soạn, nó ngày nào gặp tôi cũng rất vui vui vẻ vẻ.”
Mấy ngày nay Dung Soạn cũng bắt đầu đi học, rãnh một chút là sẽ chạy đến bệnh viện làm bạn cùng tôi, khuôn mặt nhỏ tròn trịa phấn nộn trong sáng luôn mang theo mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt to đen láy trong vắt làm cho tôi cảm thấy sinh mệnh của mình trở nên sinh động tốt đẹp bao nhiêu.
“Tâm tư của Dung Soạn, cậu đoán không ra sao? Nó là vì sợ cậu đau lòng khổ sở, bằng không nó nhất định sẽ ở trước ngực cậu khóc đến long trời lở đất.”
Ngay cả một người lớn như Ngải Nhi cũng vì tôi mà thương tâm rơi lệ, huống chi Dung Soạn là một đứa nhỏ mẫn cảm như thế, có lẽ ông trời thật sự ban cho tôi một món quà quý giá, để cho tôi trong những phút cuối cùng của cuộc đời còn có thể có được thứ muốn bảo vệ.
“Ừm, có lẽ là như vậy....”
“Cô Ngải Nhi đang nói về cháu sao?”
Dung Soạn xuất hiện ở cửa phòng bệnh, hình như là chạy lên đây, hô hấp có điểm dồn dập, Dung Soạn mang đôi giày xinh xắn dễ thương chạy đến, tôi hướng nó mỉm cười, Dung Soạn cũng nở nụ cười thật to, tôi lấy cho nó cái túi sách nhỏ đặt ở trên ngăn tủ cùng sẵn tiện lấy một ly nước sôi cho Dung Soạn uống.
“Sao lại chạy vội như thế? Bà nội đâu? Bà không phải đón cậu tới bệnh viện sao, sao không đi lên?”
Tôi lau sạch những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nó, Dung Soạn có chút chột dạ rũ đôi mắt đen nhìn xuống sàn nhà, “Không... Không phải bà nội tới đón đệ tan học....”
Tôi dừng lại động tác chà lau cho Dung Soạn, đại khái cũng hiểu được Dung Soạn sở dĩ khó xử, người đón đưa Dung Soạn tới lui trường học và bệnh viện, nhất định là Dương Diệp.
“Sao không nói? Là Dương Diệp chở cậu đến lúc không? Có cảm ơn người ta chưa?”
Chuyện của tôi cùng với Dương Diệp trong lúc này không nên làm cho Dung Soạn đứng ở giữa khó xử.
“Cận ca ca không giận Dung Soạn sao? Đệ nghĩ rằng huynh rất ghét Dương Diệp ca ca.”
Nhìn đứa nhỏ ngẩng đầu hỏi tôi, trong lòng tôi dào dạt nổi sóng, ngay cả bản thân cũng không biết tôi là nên hận Dương Diệp hay là yêu Dương Diệp, yêu hận vốn chỉ cách nhau một đường ranh giới mỏng manh.
Ngải Nhi có việc nên phải rời đi trước, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi cùng với Dung Soạn, nó ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế bên cạnh lẳng lặng đọc sách, tôi nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn của nó không ngừng đong đưa ở giữa không trung, nhưng ngược lại ánh mắt nó có chút chần chờ.
“Sách xem xong rồi sao?”
Dung Soạn lắc đầu, tôi lại hỏi, “Hay là đói bụng, ta bảo người đưa cơm đến nhé?”
Đầu nó vẫn mạnh mẽ lắc lắc, tôi buồn bực dứt khoát chờ Dương Soạn trả lời
“Cận ca ca, Dương Diệp ca ca hôm nay lại cho đệ hộp kẹo. Đệ không phải tham ăn a..., chính là Dương Diệp ca ca trông thật buồn nên đệ mới không muốn nhìn thấy huynh ấy đau lòng, cho nên... đệ đã nhận hộp kẹo.”
Dung Soạn cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trông giống như đang rất thất vọng với chính bản thân mình.
“Chúng ta cùng ăn đi, cũng đúng lúc ta đói bụng.”
Nói ra những lời như thế, tôi cũng không biết mình bị cái gì nữa, rõ ràng dạ dày rất đau, ngửi thấy mùi đồ ăn liền buồn nôn, tôi như vậy thế nhưng còn gọi Dung Soạn lấy kẹo cùng ăn, quả nhiên mềm lòng sẽ hại chết người.
Không thể ngăn cản Dung Soạn đi lấy kẹo nên tôi cũng chỉ đành ngồi ở trên giường chờ Dung Soạn bảo tôi mở hộp kẹo ra giúp nó.
“Hôm nay hình như kẹo rất nhiều, cái túi nặng tới nỗi đệ phải vác trên lưng luôn này.”
Trên tay là một cái hộp tinh mỹ, tôi mở nắp hộp ra, Dung Soạn cũng chạy đến xem, “Không phải kẹo a....”
Tôi run rẩy nhìn con búp bê sứ lẳng lặng nằm ở trong hộp, tại sao còn để cho tôi nhìn thấy con búp bê sứ này nữa chứ, Dương Diệp..., chẳng lẽ anh không thể buông tha tôi sao?
Tôi đã hao tâm tổn lực quá nhiều rồi, giờ chỉ là một người chờ chết mà anh vẫn như trước cảm thấy tra tấn tôi thú vị như thế sao?
Gắt gao ôm chặt thân thể mình, đặt cái hộp chứa búp bê sứ sang một bên, che lại đôi mắt đã thấm ướt lệ, một luồng cảm xúc không thể kiềm chế đột nhiên dâng trào, cũng tựa như những giọt lệ không ngừng chảy trên mặt.
Có người nhẹ nhàng ôm thân hình đang run rẩy của tôi, thanh âm ôn nhu giống như trong mơ.
“Cận nhi đừng khóc, sẽ làm tổn thương thân thể đó.”
Tôi muốn tránh khỏi ôm ấp của người nọ, sự nhu tình kia khiến tôi vạn kiếp bất phục, cho dù tôi liều mạng giãy dụa thì cũng không thể lay động anh nửa phần, rốt cuộc tôi vẫn chẳng thể nào trốn thoát khỏi cái lưới anh đã giăng ra.
“Tại sao... Ô... Buông...”
Dùng hết sức lực đẩy tay Dương Diệp ra nhưngg anh vẫn như trước gắt gao ôm tôi vào trong ***g ngực, trước ngực Dương Diệp thấm đẫm nước mắt, giãy dụa sau một hồi, tôi chỉ có thể suy yếu ngã vào trên người anh, chẳng thể phản kháng nữa.
Có lẽ trời sinh tôi đã là một kẻ yếu, chỉ có thể phục tòng sự sắp đặt của kẻ mạnh.
Dương Diệp thấy tôi lẳng lặng rơi lệ, nhẹ nhàng buông ra, cúi đầu hôn lên từng dòng nước mắt của tôi, nhưng nước mắt lại tuôn càng nhiều, giống như muốn nhấn chìm cả người Dương Diệp.
“Cận nhi, đừng ở trong những giây phút cuối cùng này từ chối tình yêu của tôi nữa, được không?” Dương Diệp chua sót hỏi.
Vậy trước kia anh lạnh lùng từ chối tình cảm của tôi hết lần này đến lần khác thì sao? Có lẽ đây cũng là một trò chơi khác do anh bày ra, chẳng nhẽ tôi ngay cả quyền từ chối cũng không có sao, nhiều nhất thì anh chẳng qua đột ngột từ bi thương xót tôi đây một kẻ vô dụng sớm muộn gì cũng rời khỏi thế giới này.
Tôi đã không còn yêu, cho dù có, thì cũng đã đến bước đường không thể trả giá nữa rồi.
“Tôi không có cách nào yêu anh...”
Tôi cảm giác tay Dương Diệp âm thầm rời khỏi cơ thể tôi, có lẽ như lời tôi nói, anh cũng không còn kiên nhẫn
Định buông tha tôi rồi sao? Dương Diệp vốn thích đem người khác ra làm trò đùa đối với một người sắp chết nói chuyện yêu đương thì thật sự là một chuyện nực cười.
Mà tôi, lại luôn hy vọng nhận được tình yêu vốn dĩ không hề tồn tại của Dương Diệp.
Đột nhiên, anh cầm lấy cánh tay tôi đặt vào ***g ngực anh, tôi nghe thấy tiếng tim anh đập rất nhanh, thình thịch đập, nghe thấy lời Dương Diệp nói với tôi, tôi có cảm giác trong nháy mắt trái tim mình như sống lại, cho dù chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng tôi thật sự cảm nhận được trái tim đã chết kia đang len lỏi khát vọng.
“Tôi không cần cậu yêu tôi, Cận nhi. Cậu chỉ cần nhận tình yêu của tôi thì tôi đã vô cùng cảm tạ trời xanh.”
Dương Diệp càng thường xuyên ra vào bệnh viện, khi y tá điều trị cho tôi, anh cũng ở bên cạnh, khi tôi bị cơn đau bao tử dày vò thồng khổ đến phải nôn mửa, anh vẫn như trước ở bên cạnh tôi, đối với người đã không còn hi vọng như tôi, tôi không nghĩ lúc mình càng ngày càng suy yếu lại có thể nhìn thấy anh đau buồn.
“Tôi mang cậu về nhà được không? Ở trong này tôi vẫn cảm thấy lo lắng, thời điểm tôi ở công ty không ai có thể hảo hảo chăm sóc cậu, tôi đã đề cập qua với Ninh Hiên, anh ta không có ý kiến, tôi đã bố trí phòng ở ổn cả rồi, chỉ còn chờ cậu gật đầu.”
Dương Diệp nhẹ nâng cằm tôi lên, cẩn thận lau chùi uế vật dính nơi khóe miệng, động tác dịu dàng đến kì lạ, nếu lúc trước anh đối với tôi dịu dàng chỉ bằng một nửa như bây giờ thì tôi tin tưởng tôi cùng anh hôm nay sẽ không đi đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Tôi hơi hơi tránh khỏi ngực của anh, có lẽ anh sợ thương tổn tôi, bình thường chỉ cần tôi có một chút phản kháng, Dương Diệp liền không dám làm trái ý của tôi, tình hình như vậy, thật là mỉa mai đến nực cười.
Hiện tại muốn tôi dọn về căn nhà kia chính là muốn nhốt tôi vào cái nhà tù đó lần nữa phải không?
“Trước sau cũng phải chết, nơi này hay nơi khác có gì khác biệt đâu?”
Tôi sau khi nói ra những lời đó, lòng tôi cũng cảm thấy thanh âm của mình quả thực quá tàn khốc, không nghĩ tới tôi cũng có một ngày giống Dương Diệp hoặc là Hàn Viên tùy tiện có thể nói ra những lời nói lạnh lùng sắc nhọn làm tổn thương trái tim người khác, có lẽ tôi cũng là một ác ma đội lốp thiên sứ.
Không chiếm được tình yêu, sẽ làm con người trở nên càng thêm xấu xí.
“Cậu không muốn cũng không sao, cậu cứ từ từ suy nghĩ cũng được, không nên nói những lời xui xẻo.... Tôi nghe xong sẽ rất đau lòng.”
Tôi kéo chăn tạo ra một khoảng cách giữa tôi và Dương Diệp, nhưng thật sự ở trong lòng hai chúng tôi vốn dĩ đã có sẵn một khoảng cách không thể nào vượt qua, tôi không để cho Dương Diệp vượt qua mà bản thân Dương Diệp cũng không thể nào vượt qua.
Nhắm lại hai mắt, không muốn nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ tựa như thiên sứ kia lộ ra biểu tình gần như tan nát cõi lòng, anh lại thở dài một tiếng, trong mắt của tôi bỗng nhiên lã chã rơi những giọt lệ không được phép rơi.
Tại sao tôi đã đặt quyết tâm ngàn ngàn vạn vạn lần rồi nhưng Dương Diệp chỉ cần thở dài một tiếng là có thể hạ gục tôi? Tình yêu tận sâu đáy lòng quả nhiên không thể dễ dàng chết rũ đi được.
Ngày hôm sau, Dương Diệp sáng sớm sai người dọn một cái bàn nhỏ cùng máy tính vào phòng bệnh đặt ở bên cửa sổ, không nhìn những giọt sương ngưng đọng trên khuôn mặt lạnh như băng của tôi, ngồi vào chiếc ghế gần tôi, cầm lấy một quả quýt chậm rãi lột vỏ, ôn nhu hỏi tôi “Buổi sáng hôm nay Dung Soạn đã mang tới cháo trắng chưa?”
Tôi rũ xuống đôi mắt lạnh lùng, cũng không trả lời anh, Dương Diệp ảm đạm tươi cười, trên tay dính nước quýt, “Cậu tức giận vì tôi lại bước vào cuộc đời của cậu phải không?”
“Tôi không thể lui, nếu cậu rời xa tôi một bước, tôi liền muốn tiến lên thêm một bước. Cho dù cậu hận tôi đi chăng nữa..., tôi cũng không có lựa chọn nào khác.”
Chẳng lẽ người không có lựa chọn nào khác chỉ có một mình Dương Diệp anh sao? Anh tới cuối cùng vẫn ích kỷ như trước, anh chưa từng nghĩ tới việc anh cố ý ở lại bên cạnh tôi đối với tôi mà nói cũng là một loại tra tấn cùng thương tổn sao?
Ngải Nhi mở ra bức rèm màu lam, thấy tôi ngẩn ngơ xuất thần nhìn ngoài cửa sổ đến mức ngay cả ánh mặt trời tươi sáng bên ngoài chiếu vào trên mặt cũng không tránh đi, thuận miệng nói.
“Mới đó đã qua một mùa, thật nhanh quá.”
Nhớ rõ thời điểm tôi rời khỏi nhà Dương Diệp, ngoài nhà lớn khắp mặt cỏ đầy những bông hoa kiều diễm bắt đầu nở rộ, hương hoa xông vào mũi tràn ngập toàn bộ nhà chính, ngẫu nhiên còn có thể thấy đóa hoa theo gió bay xuống đảo qua trước cửa sổ trong suốt sáng loáng.
“Tiểu Cận....”
Ngải Nhi lo lắng nhìn tôi, tôi biết cô ấy đang lo lắng điều gì, có lẽ cô còn sợ hãi chuyện tôi rời khỏi thế giới này còn hơn cả chính tôi, mọi người vẫn thường nói con người có thể chiến thắng thiên nhiên nhưng vẫn chạy không khỏi sinh lão bệnh tử, mỗi người đều sợ hãi điều không biết, không xác định đó.
Tôi nhẹ nhàng xoa xoa dạ dày có chút đau, trên mặt vẫn như trước tươi cười, “Tôi chỉ cảm thấy được thời gian thật sự trôi nhanh quá chứ không có ý tứ gì khác, cô không cần lúc nào cũng dùng loại vẻ mặt đó nhìn tôi, dạ dày tôi chỉ càng đau thêm thôi, cô cũng nên bắt chước Dung Soạn, nó ngày nào gặp tôi cũng rất vui vui vẻ vẻ.”
Mấy ngày nay Dung Soạn cũng bắt đầu đi học, rãnh một chút là sẽ chạy đến bệnh viện làm bạn cùng tôi, khuôn mặt nhỏ tròn trịa phấn nộn trong sáng luôn mang theo mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt to đen láy trong vắt làm cho tôi cảm thấy sinh mệnh của mình trở nên sinh động tốt đẹp bao nhiêu.
“Tâm tư của Dung Soạn, cậu đoán không ra sao? Nó là vì sợ cậu đau lòng khổ sở, bằng không nó nhất định sẽ ở trước ngực cậu khóc đến long trời lở đất.”
Ngay cả một người lớn như Ngải Nhi cũng vì tôi mà thương tâm rơi lệ, huống chi Dung Soạn là một đứa nhỏ mẫn cảm như thế, có lẽ ông trời thật sự ban cho tôi một món quà quý giá, để cho tôi trong những phút cuối cùng của cuộc đời còn có thể có được thứ muốn bảo vệ.
“Ừm, có lẽ là như vậy....”
“Cô Ngải Nhi đang nói về cháu sao?”
Dung Soạn xuất hiện ở cửa phòng bệnh, hình như là chạy lên đây, hô hấp có điểm dồn dập, Dung Soạn mang đôi giày xinh xắn dễ thương chạy đến, tôi hướng nó mỉm cười, Dung Soạn cũng nở nụ cười thật to, tôi lấy cho nó cái túi sách nhỏ đặt ở trên ngăn tủ cùng sẵn tiện lấy một ly nước sôi cho Dung Soạn uống.
“Sao lại chạy vội như thế? Bà nội đâu? Bà không phải đón cậu tới bệnh viện sao, sao không đi lên?”
Tôi lau sạch những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nó, Dung Soạn có chút chột dạ rũ đôi mắt đen nhìn xuống sàn nhà, “Không... Không phải bà nội tới đón đệ tan học....”
Tôi dừng lại động tác chà lau cho Dung Soạn, đại khái cũng hiểu được Dung Soạn sở dĩ khó xử, người đón đưa Dung Soạn tới lui trường học và bệnh viện, nhất định là Dương Diệp.
“Sao không nói? Là Dương Diệp chở cậu đến lúc không? Có cảm ơn người ta chưa?”
Chuyện của tôi cùng với Dương Diệp trong lúc này không nên làm cho Dung Soạn đứng ở giữa khó xử.
“Cận ca ca không giận Dung Soạn sao? Đệ nghĩ rằng huynh rất ghét Dương Diệp ca ca.”
Nhìn đứa nhỏ ngẩng đầu hỏi tôi, trong lòng tôi dào dạt nổi sóng, ngay cả bản thân cũng không biết tôi là nên hận Dương Diệp hay là yêu Dương Diệp, yêu hận vốn chỉ cách nhau một đường ranh giới mỏng manh.
Ngải Nhi có việc nên phải rời đi trước, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi cùng với Dung Soạn, nó ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế bên cạnh lẳng lặng đọc sách, tôi nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn của nó không ngừng đong đưa ở giữa không trung, nhưng ngược lại ánh mắt nó có chút chần chờ.
“Sách xem xong rồi sao?”
Dung Soạn lắc đầu, tôi lại hỏi, “Hay là đói bụng, ta bảo người đưa cơm đến nhé?”
Đầu nó vẫn mạnh mẽ lắc lắc, tôi buồn bực dứt khoát chờ Dương Soạn trả lời
“Cận ca ca, Dương Diệp ca ca hôm nay lại cho đệ hộp kẹo. Đệ không phải tham ăn a..., chính là Dương Diệp ca ca trông thật buồn nên đệ mới không muốn nhìn thấy huynh ấy đau lòng, cho nên... đệ đã nhận hộp kẹo.”
Dung Soạn cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trông giống như đang rất thất vọng với chính bản thân mình.
“Chúng ta cùng ăn đi, cũng đúng lúc ta đói bụng.”
Nói ra những lời như thế, tôi cũng không biết mình bị cái gì nữa, rõ ràng dạ dày rất đau, ngửi thấy mùi đồ ăn liền buồn nôn, tôi như vậy thế nhưng còn gọi Dung Soạn lấy kẹo cùng ăn, quả nhiên mềm lòng sẽ hại chết người.
Không thể ngăn cản Dung Soạn đi lấy kẹo nên tôi cũng chỉ đành ngồi ở trên giường chờ Dung Soạn bảo tôi mở hộp kẹo ra giúp nó.
“Hôm nay hình như kẹo rất nhiều, cái túi nặng tới nỗi đệ phải vác trên lưng luôn này.”
Trên tay là một cái hộp tinh mỹ, tôi mở nắp hộp ra, Dung Soạn cũng chạy đến xem, “Không phải kẹo a....”
Tôi run rẩy nhìn con búp bê sứ lẳng lặng nằm ở trong hộp, tại sao còn để cho tôi nhìn thấy con búp bê sứ này nữa chứ, Dương Diệp..., chẳng lẽ anh không thể buông tha tôi sao?
Tôi đã hao tâm tổn lực quá nhiều rồi, giờ chỉ là một người chờ chết mà anh vẫn như trước cảm thấy tra tấn tôi thú vị như thế sao?
Gắt gao ôm chặt thân thể mình, đặt cái hộp chứa búp bê sứ sang một bên, che lại đôi mắt đã thấm ướt lệ, một luồng cảm xúc không thể kiềm chế đột nhiên dâng trào, cũng tựa như những giọt lệ không ngừng chảy trên mặt.
Có người nhẹ nhàng ôm thân hình đang run rẩy của tôi, thanh âm ôn nhu giống như trong mơ.
“Cận nhi đừng khóc, sẽ làm tổn thương thân thể đó.”
Tôi muốn tránh khỏi ôm ấp của người nọ, sự nhu tình kia khiến tôi vạn kiếp bất phục, cho dù tôi liều mạng giãy dụa thì cũng không thể lay động anh nửa phần, rốt cuộc tôi vẫn chẳng thể nào trốn thoát khỏi cái lưới anh đã giăng ra.
“Tại sao... Ô... Buông...”
Dùng hết sức lực đẩy tay Dương Diệp ra nhưngg anh vẫn như trước gắt gao ôm tôi vào trong ***g ngực, trước ngực Dương Diệp thấm đẫm nước mắt, giãy dụa sau một hồi, tôi chỉ có thể suy yếu ngã vào trên người anh, chẳng thể phản kháng nữa.
Có lẽ trời sinh tôi đã là một kẻ yếu, chỉ có thể phục tòng sự sắp đặt của kẻ mạnh.
Dương Diệp thấy tôi lẳng lặng rơi lệ, nhẹ nhàng buông ra, cúi đầu hôn lên từng dòng nước mắt của tôi, nhưng nước mắt lại tuôn càng nhiều, giống như muốn nhấn chìm cả người Dương Diệp.
“Cận nhi, đừng ở trong những giây phút cuối cùng này từ chối tình yêu của tôi nữa, được không?” Dương Diệp chua sót hỏi.
Vậy trước kia anh lạnh lùng từ chối tình cảm của tôi hết lần này đến lần khác thì sao? Có lẽ đây cũng là một trò chơi khác do anh bày ra, chẳng nhẽ tôi ngay cả quyền từ chối cũng không có sao, nhiều nhất thì anh chẳng qua đột ngột từ bi thương xót tôi đây một kẻ vô dụng sớm muộn gì cũng rời khỏi thế giới này.
Tôi đã không còn yêu, cho dù có, thì cũng đã đến bước đường không thể trả giá nữa rồi.
“Tôi không có cách nào yêu anh...”
Tôi cảm giác tay Dương Diệp âm thầm rời khỏi cơ thể tôi, có lẽ như lời tôi nói, anh cũng không còn kiên nhẫn
Định buông tha tôi rồi sao? Dương Diệp vốn thích đem người khác ra làm trò đùa đối với một người sắp chết nói chuyện yêu đương thì thật sự là một chuyện nực cười.
Mà tôi, lại luôn hy vọng nhận được tình yêu vốn dĩ không hề tồn tại của Dương Diệp.
Đột nhiên, anh cầm lấy cánh tay tôi đặt vào ***g ngực anh, tôi nghe thấy tiếng tim anh đập rất nhanh, thình thịch đập, nghe thấy lời Dương Diệp nói với tôi, tôi có cảm giác trong nháy mắt trái tim mình như sống lại, cho dù chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng tôi thật sự cảm nhận được trái tim đã chết kia đang len lỏi khát vọng.
“Tôi không cần cậu yêu tôi, Cận nhi. Cậu chỉ cần nhận tình yêu của tôi thì tôi đã vô cùng cảm tạ trời xanh.”
Dương Diệp càng thường xuyên ra vào bệnh viện, khi y tá điều trị cho tôi, anh cũng ở bên cạnh, khi tôi bị cơn đau bao tử dày vò thồng khổ đến phải nôn mửa, anh vẫn như trước ở bên cạnh tôi, đối với người đã không còn hi vọng như tôi, tôi không nghĩ lúc mình càng ngày càng suy yếu lại có thể nhìn thấy anh đau buồn.
“Tôi mang cậu về nhà được không? Ở trong này tôi vẫn cảm thấy lo lắng, thời điểm tôi ở công ty không ai có thể hảo hảo chăm sóc cậu, tôi đã đề cập qua với Ninh Hiên, anh ta không có ý kiến, tôi đã bố trí phòng ở ổn cả rồi, chỉ còn chờ cậu gật đầu.”
Dương Diệp nhẹ nâng cằm tôi lên, cẩn thận lau chùi uế vật dính nơi khóe miệng, động tác dịu dàng đến kì lạ, nếu lúc trước anh đối với tôi dịu dàng chỉ bằng một nửa như bây giờ thì tôi tin tưởng tôi cùng anh hôm nay sẽ không đi đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Tôi hơi hơi tránh khỏi ngực của anh, có lẽ anh sợ thương tổn tôi, bình thường chỉ cần tôi có một chút phản kháng, Dương Diệp liền không dám làm trái ý của tôi, tình hình như vậy, thật là mỉa mai đến nực cười.
Hiện tại muốn tôi dọn về căn nhà kia chính là muốn nhốt tôi vào cái nhà tù đó lần nữa phải không?
“Trước sau cũng phải chết, nơi này hay nơi khác có gì khác biệt đâu?”
Tôi sau khi nói ra những lời đó, lòng tôi cũng cảm thấy thanh âm của mình quả thực quá tàn khốc, không nghĩ tới tôi cũng có một ngày giống Dương Diệp hoặc là Hàn Viên tùy tiện có thể nói ra những lời nói lạnh lùng sắc nhọn làm tổn thương trái tim người khác, có lẽ tôi cũng là một ác ma đội lốp thiên sứ.
Không chiếm được tình yêu, sẽ làm con người trở nên càng thêm xấu xí.
“Cậu không muốn cũng không sao, cậu cứ từ từ suy nghĩ cũng được, không nên nói những lời xui xẻo.... Tôi nghe xong sẽ rất đau lòng.”
Tôi kéo chăn tạo ra một khoảng cách giữa tôi và Dương Diệp, nhưng thật sự ở trong lòng hai chúng tôi vốn dĩ đã có sẵn một khoảng cách không thể nào vượt qua, tôi không để cho Dương Diệp vượt qua mà bản thân Dương Diệp cũng không thể nào vượt qua.
Nhắm lại hai mắt, không muốn nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ tựa như thiên sứ kia lộ ra biểu tình gần như tan nát cõi lòng, anh lại thở dài một tiếng, trong mắt của tôi bỗng nhiên lã chã rơi những giọt lệ không được phép rơi.
Tại sao tôi đã đặt quyết tâm ngàn ngàn vạn vạn lần rồi nhưng Dương Diệp chỉ cần thở dài một tiếng là có thể hạ gục tôi? Tình yêu tận sâu đáy lòng quả nhiên không thể dễ dàng chết rũ đi được.
Ngày hôm sau, Dương Diệp sáng sớm sai người dọn một cái bàn nhỏ cùng máy tính vào phòng bệnh đặt ở bên cửa sổ, không nhìn những giọt sương ngưng đọng trên khuôn mặt lạnh như băng của tôi, ngồi vào chiếc ghế gần tôi, cầm lấy một quả quýt chậm rãi lột vỏ, ôn nhu hỏi tôi “Buổi sáng hôm nay Dung Soạn đã mang tới cháo trắng chưa?”
Tôi rũ xuống đôi mắt lạnh lùng, cũng không trả lời anh, Dương Diệp ảm đạm tươi cười, trên tay dính nước quýt, “Cậu tức giận vì tôi lại bước vào cuộc đời của cậu phải không?”
“Tôi không thể lui, nếu cậu rời xa tôi một bước, tôi liền muốn tiến lên thêm một bước. Cho dù cậu hận tôi đi chăng nữa..., tôi cũng không có lựa chọn nào khác.”
Chẳng lẽ người không có lựa chọn nào khác chỉ có một mình Dương Diệp anh sao? Anh tới cuối cùng vẫn ích kỷ như trước, anh chưa từng nghĩ tới việc anh cố ý ở lại bên cạnh tôi đối với tôi mà nói cũng là một loại tra tấn cùng thương tổn sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook