Mộng Hồi Tàn Cận
-
Chương 17
Xuống xe, trong ngoài căn nhà đều tối đen như mực, tôi vừa sợ vừa hoảng, tôi rất sợ khi tôi đi vào sẽ nhìn thấy thi thể Cận nhi đã không còn hơi ấm.
Tôi bước vào cánh cửa không khóa, mùi máu tươi nồng nặc quẩn quanh trong không khí, tôi dựa theo trí nhớ đi đến chỗ công tắc đèn, ‘tách’ một tiếng, trong phòng lập tức sáng ngời lên.
“Cận nhi...”
Cận nhi nằm ở cách tôi không xa, bên trong vũng máu đỏ tươi lênh láng, đôi mắt màu đen nửa mở nửa nhắm nhìn về phía tôi, đó là ánh mắt một lần nữa lại dấy lên hy vọng.
Trong phút chốc tôi cảm thấy như ngàn vạn con kiến hung hăng gặm cắn vào trái tim tôi, đau lòng, thì ra đau đến như vậy.
Tôi ngồi xổm người xuống, ôm Cận nhi thân thể trần trụi lên, trên thân thể gầy gò che kín toàn là máu, thậm chí còn nghe được tiếng máu tí tách nhỏ xuống sàn nhà.
“Cậu sao lại thành ra thế này?”
Tôi cẩn thận đỡ lấy cổ tay bị rạch của Cận nhi, xé rách một bên ống tay áo quấn chặt lại vết thương nhưng miếng vải cũng nhanh chóng nhuộm đẫm màu đỏ tươi đẹp, hạ thân cũng liên tục chảy ra uế dịch cùng máu nóng, có lẽ bởi vì đau đớn, thân thể Cận nhi không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có chút huyết sắc chợt tuôn trào nước mắt.
“Đau lắm hả? Tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện.”
Cận nhi lắc đầu, khóe miệng hiện ra lúm đồng tiền ngọt ngào, trong mắt tôi cũng bắt đầu mơ hồ, Cận nhi của tôi đã trở lại cùng với tình yêu cậu dành cho tôi.
“Dương Diệp... hức... Hàn viên hắn nói... Anh yêu tôi... Có phải không...?”
Suy yếu bấu vào trước ngực tôi, Cận nhi kéo lấy cà vạt trên áo sơ mi của tôi, vải vóc màu đỏ nhạt cũng bị nhuộm thành màu đỏ rực, con ngươi trong suốt ngập tràn nước mắt rưng rưng, từ trong đôi mắt đó, tôi nhìn thấy được dáng vẻ yếu đuối của mình.
Có lẽ, tôi cũng thương cậu.
“Đừng nói nữa, tôi trước đưa cậu đến bệnh viện, máu của cậu đang chảy không ngừng.”
Tôi không biết nếu lúc ấy tôi thừa nhận, sự tình có thể thay đổi được gì hay không, nhưng tôi nghĩ, Cận nhi có lẽ cuối cùng sẽ rời bỏ tôi mà đi.
Con ngươi vốn dĩ đen láy trong trẻo nhất thời trở nên ảm đạm, cậu chậm rãi buông tay ra đặt ở trên bụng bằng phẳng trần trụi, ánh mắt trong suốt không còn chăm chú nhìn tôi nữa, thanh âm tinh tế không quá rõ ràng nhưng tựa như siết chặt lòng tôi.
“Thì ra đến cuối cùng, anh ngay cả an ủi... Cũng không được sao?”
Tôi ôm lấy thân hình héo rũ chồng chất vết thương của Cận nhi đi ra khỏi căn nhà tràn ngập huyết tinh kia, Cận nhi nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, tôi vươn tay thăm dò hơi thở mỏng manh của cậu, mới thả lỏng đặt cậu ở trên ghế xe.
Mặc kệ tôi có yêu cậu hay không, tôi cũng sẽ không để cậu lại một mình nữa, Cận nhi.
Trên đường lái xe đến bệnh viện, sắc trời đã vô cùng đen tối u ám, ngọn đèn sáng tỏa từ ngoài cửa sổ xe ánh lên hai má tái nhợt nhiễm huyết của Cận nhi, tôi bao giờ cũng suy nghĩ đến tột cùng vì sao chúng tôi lại trở nên rối ren như vậy.
Tôi muốn tình yêu của Cận nhi, hy vọng cậu vĩnh viễn bên cạnh tôi, nhưng tôi lại chẳng thể nào thừa nhận mâu thuẫn trong lòng mà ngay cả chính mình cũng không hiểu.
Có lẽ, khi đó tôi đã ý thức được Cận nhi có thể vĩnh viễn rời xa tôi, đi đến một thế giới mà tôi không thể đến được.
Tôi nghĩ rằng chỉ cần che giấu trái tim đê hèn của tôi, cho dù Cận nhi không còn nữa, tôi cũng sẽ không quá mức đau lòng.
Ít nhất, tôi cũng chưa từng thừa nhận tôi thương cậu.
Dương Diệp đeo lên tai phone, đẩy cần tăng tốc, quay đầu nhìn Cận nhi gầy yếu hô hấp nhỏ dần, đạp mạnh chân ga, điện thoại rất nhanh liền kết nối, thanh âm Ninh Hiên trầm ổn vang lên ở đầu bên kia.
“Diệp, có chuyện gì vậy?”
“Cận nhi bị thương, chảy rất nhiều máu, tôi trực tiếp đưa cậu ấy đến bệnh viện, anh trước chuẩn bị huyết tương, tôi sợ cậu ấy sẽ không chống đỡ nổi.”
Ninh Hiên lặng im một hồi, thanh âm truyền đến có chút do dự, “Hàn đi tìm cậu ấy sao?”
Tôi đè chặt tay lái, tôi hận Hàn tại sao nhẫn tâm như thế, biết rất rõ ràng Cận nhi là do tôi mang đi, tại sao không đến tìm chính tôi tính sổ mà cố tình hành hạ một người thân thể yếu ớt như thế.
“Đúng....”
Ninh Hiên thở dài một hơi, “Anh nên nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này, Diệp. Anh mau chạy tới đi, tôi sợ Cận thật sự sẽ không chống đỡ nổi được đâu, trước mắt lo cầm lái đi.”
Tiếng vang tít tít trong tai làm cho tôi phiền táo kéo xuống tai phone, dù cho thế nào đi chăng nữa tôi cũng không để Cận nhi chết đi dễ dàng như vậy.
Tôi chậm rãi mở to mắt, Dương Diệp đang lái xe, mà tôi không biết đã rời khỏi căn nhà đó bao xa, máu vẫn như cũ không ngừng chảy thấm đầy ghế xe Dương Diệp, lén đem cổ tay còn đang chảy máu thu vào trong ***g ngực, mi mắt rũ xuống vô lực, thanh âm trở nên suy yếu hơn, “Dương Diệp..., đừng lái xe nhanh như thế... Rất nguy hiểm...”
Dương Diệp tưởng tôi sợ hãi nên nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện, sẽ không có việc gì đâu.”
Rất nhanh vượt qua tín hiệu đèn đỏ, Dương Diệp quay đầu nhìn tôi, thấy sắc mặt tôi càng ngày càng trắng bệch, nhịn không được run giọng nói, “Cậu phải cố gắng chịu đựng, sắp đến bệnh viện rồi, Cận nhi.”
Tôi chưa từng thấy qua Dương Diệp bất an như thế, không nghĩ rằng lần đầu tiên nhìn thấy lại ở trong tình huống thế này, tôi cũng không hiểu, đối với Dương Diệp, tôi cũng chẳng có một chút vị trí nào trong trái tim anh, vậy tại sao anh lại sợ hãi mất đi tôi như vậy?
“Anh... Không thương tôi... Tại sao...” Câu hỏi đứt quãng không trọn vẹn, nhưng Dương Diệp vẫn hiểu tôi muốn hỏi gì.
“Tôi không muốn cậu chết.”
“Dương Diệp...?”
Dương Diệp không nhìn tôi, có lẽ bởi vì anh không muốn thừa nhận tình cảm trong lòng, thanh âm của anh cũng tràn ngập đau đớn xót xa.
“Tôi cũng không biết tại sao, chỉ là tôi không muốn cậu chết.”
Không biết có người từng nói qua hay không, Dương Diệp trên đời này là người tối tùy hứng và cũng là người tối làm cho người ta không thể dứt ra được? Ít nhất đối với tôi mà nói, Dương Diệp chính là tất cả của tôi.
“Cho dù... Tôi không muốn sống nữa... Cũng không được sao...?”
Dương Diệp cả người cứng đờ, có thể anh cũng không nghĩ tới tôi sẽ nói ra những lời như thế, tôi cảm giác tốc độ xe lại nhanh hơn một chút, qua hồi lâu, Dương Diệp mới nói với tôi.
“Nếu tôi không thả cậu đi thì cậu chính là của tôi. Cậu nói không sai, không có sự cho phép của tôi, cậu tuyệt đối không thể rời khỏi tôi, đương nhiên cũng không được phép chết, Cận nhi.”
Tôi cuộn chặt thân mình, rất đau, cho dù ý thức cũng không còn quá rõ ràng nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được từng chút của nỗi đau.
Tôi yêu thương, quả nhiên là một ác ma.
Chỉ bất quá ác ma này còn nhát gan hơn cả con người, đặc biệt là về phương diện tình yêu.
“Dương Diệp..., anh thật là một kẻ hèn nhát..., một kẻ đại hèn nhát trong tình yêu....” Tôi cứ lẩm nhẩm những lời này, cũng không biết Dương Diệp có nghe thấy hay không, thân thể của tôi đã giống như rơi vào hố sâu nghìn thước, sâu đến nỗi tôi chẳng thể nào trèo lên được nữa.
Bên ngoài bệnh viện sớm đã có nhân viên chữa trị và chăm sóc đợi ở bên ngoài, tôi bế Cận nhi đã muốn lâm vào hôn mê đặt trên giường bệnh, sau đó nhân viên lập tức đẩy từ phòng cấp cứu vào phòng phẩu thuật mà Ninh Hiên đã sớm chuẩn bị trước.
Cận nhi trước khi hôn mê, những câu mà cậu nói tôi đều nghe thấy được. Nhưng tôi hiện tại chỉ có thể ở ngọn đèn bật sáng trước cửa phòng phẩu thuật cầu nguyện, cầu ông trời có thể trả lại cho tôi một Cận nhi khỏe mạnh, có thể trong tương lai không xa, tôi sẽ không làm cậu hối hận nữa.
Người trong phòng phẩu thuật vào vào ra ra, cảm giác khẩn trương tựa như người bên trong đã gần kề cái chết, tôi nhìn trên trang phục của họ cũng dính không ít vết máu, không biết có phải là máu của Cận nhi hay không...?
Thời gian chờ đợi dài đằng đẳng, tôi buồn bã ngồi đã lâu mà hai chân cũng cực kì tê đau, đèn giải phẫu chợt tắt, Cận nhi được đẩy ra ngoài, tôi cố kiềm nén sợ sệt, đi lên phía trước thì thấy Cận nhi vẫn còn hơi thở, tôi cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu vừa thấy Ninh Hiên cũng đi ra khỏi phòng phẩu thuật
“Cận nhi sao rồi?”
Hai thanh âm không giống nhau đồng thời vang lên.
Ngải Nhi cũng tới, còn ôm theo đứa nhỏ bị tôi bỏ quên trong nhà, tôi nhớ rõ nó tên là Dung Soạn, nó đã khóc nhiều đến nỗi hai mắt sưng đỏ như hai quả hạch đào.
Ninh Hiên cởi khẩu trang ra, “Đường ruột của cậu ấy bị xé rách rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, cần xem xét thêm, tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng.”
Ngải Nhi từ lần đó cùng tôi cải vã về chuyện liên quan đến Cận nhi, cũng không gặp lại tôi nữa, trong lòng luôn luôn gượng gạo, ôm Dung Soạn mũi hồng hồng quay qua nói với Ninh Hiên, “Tôi đi trước vào phòng bệnh thăm tiểu Cận, tối nay gặp.”
Tôi cũng muốn đi, tôi biết Cận nhi không tỉnh lại mau như vậy, nhưng cậu ấy vừa mở mắt nhất định muốn gặp tôi nhất.
“Diệp, cậu chờ một chút.”
Tôi không rõ lúc này tại sao Ninh Hiên lại gọi tôi lại, nhưng tôi vẫn quay đầu nhìn anh ta, có lẽ anh ta còn muốn căn dặn thêm vài điều cần chú ý khi chăm sóc Cận nhi, “Có chuyện gì sao?”
“Tiểu cận cậu ấy bị ung thư dạ dày, là thời kì cuối.”
Tôi bước vào cánh cửa không khóa, mùi máu tươi nồng nặc quẩn quanh trong không khí, tôi dựa theo trí nhớ đi đến chỗ công tắc đèn, ‘tách’ một tiếng, trong phòng lập tức sáng ngời lên.
“Cận nhi...”
Cận nhi nằm ở cách tôi không xa, bên trong vũng máu đỏ tươi lênh láng, đôi mắt màu đen nửa mở nửa nhắm nhìn về phía tôi, đó là ánh mắt một lần nữa lại dấy lên hy vọng.
Trong phút chốc tôi cảm thấy như ngàn vạn con kiến hung hăng gặm cắn vào trái tim tôi, đau lòng, thì ra đau đến như vậy.
Tôi ngồi xổm người xuống, ôm Cận nhi thân thể trần trụi lên, trên thân thể gầy gò che kín toàn là máu, thậm chí còn nghe được tiếng máu tí tách nhỏ xuống sàn nhà.
“Cậu sao lại thành ra thế này?”
Tôi cẩn thận đỡ lấy cổ tay bị rạch của Cận nhi, xé rách một bên ống tay áo quấn chặt lại vết thương nhưng miếng vải cũng nhanh chóng nhuộm đẫm màu đỏ tươi đẹp, hạ thân cũng liên tục chảy ra uế dịch cùng máu nóng, có lẽ bởi vì đau đớn, thân thể Cận nhi không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có chút huyết sắc chợt tuôn trào nước mắt.
“Đau lắm hả? Tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện.”
Cận nhi lắc đầu, khóe miệng hiện ra lúm đồng tiền ngọt ngào, trong mắt tôi cũng bắt đầu mơ hồ, Cận nhi của tôi đã trở lại cùng với tình yêu cậu dành cho tôi.
“Dương Diệp... hức... Hàn viên hắn nói... Anh yêu tôi... Có phải không...?”
Suy yếu bấu vào trước ngực tôi, Cận nhi kéo lấy cà vạt trên áo sơ mi của tôi, vải vóc màu đỏ nhạt cũng bị nhuộm thành màu đỏ rực, con ngươi trong suốt ngập tràn nước mắt rưng rưng, từ trong đôi mắt đó, tôi nhìn thấy được dáng vẻ yếu đuối của mình.
Có lẽ, tôi cũng thương cậu.
“Đừng nói nữa, tôi trước đưa cậu đến bệnh viện, máu của cậu đang chảy không ngừng.”
Tôi không biết nếu lúc ấy tôi thừa nhận, sự tình có thể thay đổi được gì hay không, nhưng tôi nghĩ, Cận nhi có lẽ cuối cùng sẽ rời bỏ tôi mà đi.
Con ngươi vốn dĩ đen láy trong trẻo nhất thời trở nên ảm đạm, cậu chậm rãi buông tay ra đặt ở trên bụng bằng phẳng trần trụi, ánh mắt trong suốt không còn chăm chú nhìn tôi nữa, thanh âm tinh tế không quá rõ ràng nhưng tựa như siết chặt lòng tôi.
“Thì ra đến cuối cùng, anh ngay cả an ủi... Cũng không được sao?”
Tôi ôm lấy thân hình héo rũ chồng chất vết thương của Cận nhi đi ra khỏi căn nhà tràn ngập huyết tinh kia, Cận nhi nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, tôi vươn tay thăm dò hơi thở mỏng manh của cậu, mới thả lỏng đặt cậu ở trên ghế xe.
Mặc kệ tôi có yêu cậu hay không, tôi cũng sẽ không để cậu lại một mình nữa, Cận nhi.
Trên đường lái xe đến bệnh viện, sắc trời đã vô cùng đen tối u ám, ngọn đèn sáng tỏa từ ngoài cửa sổ xe ánh lên hai má tái nhợt nhiễm huyết của Cận nhi, tôi bao giờ cũng suy nghĩ đến tột cùng vì sao chúng tôi lại trở nên rối ren như vậy.
Tôi muốn tình yêu của Cận nhi, hy vọng cậu vĩnh viễn bên cạnh tôi, nhưng tôi lại chẳng thể nào thừa nhận mâu thuẫn trong lòng mà ngay cả chính mình cũng không hiểu.
Có lẽ, khi đó tôi đã ý thức được Cận nhi có thể vĩnh viễn rời xa tôi, đi đến một thế giới mà tôi không thể đến được.
Tôi nghĩ rằng chỉ cần che giấu trái tim đê hèn của tôi, cho dù Cận nhi không còn nữa, tôi cũng sẽ không quá mức đau lòng.
Ít nhất, tôi cũng chưa từng thừa nhận tôi thương cậu.
Dương Diệp đeo lên tai phone, đẩy cần tăng tốc, quay đầu nhìn Cận nhi gầy yếu hô hấp nhỏ dần, đạp mạnh chân ga, điện thoại rất nhanh liền kết nối, thanh âm Ninh Hiên trầm ổn vang lên ở đầu bên kia.
“Diệp, có chuyện gì vậy?”
“Cận nhi bị thương, chảy rất nhiều máu, tôi trực tiếp đưa cậu ấy đến bệnh viện, anh trước chuẩn bị huyết tương, tôi sợ cậu ấy sẽ không chống đỡ nổi.”
Ninh Hiên lặng im một hồi, thanh âm truyền đến có chút do dự, “Hàn đi tìm cậu ấy sao?”
Tôi đè chặt tay lái, tôi hận Hàn tại sao nhẫn tâm như thế, biết rất rõ ràng Cận nhi là do tôi mang đi, tại sao không đến tìm chính tôi tính sổ mà cố tình hành hạ một người thân thể yếu ớt như thế.
“Đúng....”
Ninh Hiên thở dài một hơi, “Anh nên nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này, Diệp. Anh mau chạy tới đi, tôi sợ Cận thật sự sẽ không chống đỡ nổi được đâu, trước mắt lo cầm lái đi.”
Tiếng vang tít tít trong tai làm cho tôi phiền táo kéo xuống tai phone, dù cho thế nào đi chăng nữa tôi cũng không để Cận nhi chết đi dễ dàng như vậy.
Tôi chậm rãi mở to mắt, Dương Diệp đang lái xe, mà tôi không biết đã rời khỏi căn nhà đó bao xa, máu vẫn như cũ không ngừng chảy thấm đầy ghế xe Dương Diệp, lén đem cổ tay còn đang chảy máu thu vào trong ***g ngực, mi mắt rũ xuống vô lực, thanh âm trở nên suy yếu hơn, “Dương Diệp..., đừng lái xe nhanh như thế... Rất nguy hiểm...”
Dương Diệp tưởng tôi sợ hãi nên nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện, sẽ không có việc gì đâu.”
Rất nhanh vượt qua tín hiệu đèn đỏ, Dương Diệp quay đầu nhìn tôi, thấy sắc mặt tôi càng ngày càng trắng bệch, nhịn không được run giọng nói, “Cậu phải cố gắng chịu đựng, sắp đến bệnh viện rồi, Cận nhi.”
Tôi chưa từng thấy qua Dương Diệp bất an như thế, không nghĩ rằng lần đầu tiên nhìn thấy lại ở trong tình huống thế này, tôi cũng không hiểu, đối với Dương Diệp, tôi cũng chẳng có một chút vị trí nào trong trái tim anh, vậy tại sao anh lại sợ hãi mất đi tôi như vậy?
“Anh... Không thương tôi... Tại sao...” Câu hỏi đứt quãng không trọn vẹn, nhưng Dương Diệp vẫn hiểu tôi muốn hỏi gì.
“Tôi không muốn cậu chết.”
“Dương Diệp...?”
Dương Diệp không nhìn tôi, có lẽ bởi vì anh không muốn thừa nhận tình cảm trong lòng, thanh âm của anh cũng tràn ngập đau đớn xót xa.
“Tôi cũng không biết tại sao, chỉ là tôi không muốn cậu chết.”
Không biết có người từng nói qua hay không, Dương Diệp trên đời này là người tối tùy hứng và cũng là người tối làm cho người ta không thể dứt ra được? Ít nhất đối với tôi mà nói, Dương Diệp chính là tất cả của tôi.
“Cho dù... Tôi không muốn sống nữa... Cũng không được sao...?”
Dương Diệp cả người cứng đờ, có thể anh cũng không nghĩ tới tôi sẽ nói ra những lời như thế, tôi cảm giác tốc độ xe lại nhanh hơn một chút, qua hồi lâu, Dương Diệp mới nói với tôi.
“Nếu tôi không thả cậu đi thì cậu chính là của tôi. Cậu nói không sai, không có sự cho phép của tôi, cậu tuyệt đối không thể rời khỏi tôi, đương nhiên cũng không được phép chết, Cận nhi.”
Tôi cuộn chặt thân mình, rất đau, cho dù ý thức cũng không còn quá rõ ràng nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được từng chút của nỗi đau.
Tôi yêu thương, quả nhiên là một ác ma.
Chỉ bất quá ác ma này còn nhát gan hơn cả con người, đặc biệt là về phương diện tình yêu.
“Dương Diệp..., anh thật là một kẻ hèn nhát..., một kẻ đại hèn nhát trong tình yêu....” Tôi cứ lẩm nhẩm những lời này, cũng không biết Dương Diệp có nghe thấy hay không, thân thể của tôi đã giống như rơi vào hố sâu nghìn thước, sâu đến nỗi tôi chẳng thể nào trèo lên được nữa.
Bên ngoài bệnh viện sớm đã có nhân viên chữa trị và chăm sóc đợi ở bên ngoài, tôi bế Cận nhi đã muốn lâm vào hôn mê đặt trên giường bệnh, sau đó nhân viên lập tức đẩy từ phòng cấp cứu vào phòng phẩu thuật mà Ninh Hiên đã sớm chuẩn bị trước.
Cận nhi trước khi hôn mê, những câu mà cậu nói tôi đều nghe thấy được. Nhưng tôi hiện tại chỉ có thể ở ngọn đèn bật sáng trước cửa phòng phẩu thuật cầu nguyện, cầu ông trời có thể trả lại cho tôi một Cận nhi khỏe mạnh, có thể trong tương lai không xa, tôi sẽ không làm cậu hối hận nữa.
Người trong phòng phẩu thuật vào vào ra ra, cảm giác khẩn trương tựa như người bên trong đã gần kề cái chết, tôi nhìn trên trang phục của họ cũng dính không ít vết máu, không biết có phải là máu của Cận nhi hay không...?
Thời gian chờ đợi dài đằng đẳng, tôi buồn bã ngồi đã lâu mà hai chân cũng cực kì tê đau, đèn giải phẫu chợt tắt, Cận nhi được đẩy ra ngoài, tôi cố kiềm nén sợ sệt, đi lên phía trước thì thấy Cận nhi vẫn còn hơi thở, tôi cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu vừa thấy Ninh Hiên cũng đi ra khỏi phòng phẩu thuật
“Cận nhi sao rồi?”
Hai thanh âm không giống nhau đồng thời vang lên.
Ngải Nhi cũng tới, còn ôm theo đứa nhỏ bị tôi bỏ quên trong nhà, tôi nhớ rõ nó tên là Dung Soạn, nó đã khóc nhiều đến nỗi hai mắt sưng đỏ như hai quả hạch đào.
Ninh Hiên cởi khẩu trang ra, “Đường ruột của cậu ấy bị xé rách rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, cần xem xét thêm, tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng.”
Ngải Nhi từ lần đó cùng tôi cải vã về chuyện liên quan đến Cận nhi, cũng không gặp lại tôi nữa, trong lòng luôn luôn gượng gạo, ôm Dung Soạn mũi hồng hồng quay qua nói với Ninh Hiên, “Tôi đi trước vào phòng bệnh thăm tiểu Cận, tối nay gặp.”
Tôi cũng muốn đi, tôi biết Cận nhi không tỉnh lại mau như vậy, nhưng cậu ấy vừa mở mắt nhất định muốn gặp tôi nhất.
“Diệp, cậu chờ một chút.”
Tôi không rõ lúc này tại sao Ninh Hiên lại gọi tôi lại, nhưng tôi vẫn quay đầu nhìn anh ta, có lẽ anh ta còn muốn căn dặn thêm vài điều cần chú ý khi chăm sóc Cận nhi, “Có chuyện gì sao?”
“Tiểu cận cậu ấy bị ung thư dạ dày, là thời kì cuối.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook