Mộng Giới (Ranh Giới Thực Ảo)
-
Chương 8
Thấy tôi thất thần, Sarrchi rướn người vỗ vỗ vai tôi, như nghĩ điều gì lại lấy bình nước lọc rót thêm một cốc cho tôi: “Đang nghĩ cái gì? Vừa rồi tôi kể chuyện mình cho Ran rồi, giờ đến lượt Ran. Kể tôi nghe có gì lí thú ngoài kia đi.”
Tôi nhìn biểu tình hứng thú của Sarrchi không biết phải nói gì. Kể thế nào khi rõ ràng tôi so với bọn họ tỉnh dậy muộn nhất đây, hiện tại thì chưa chắc không có người “dậy muộn” hơn tôi, nhưng tính đến hiện tại tôi thấy chắc chắn vẫn là tôi. Cho nên phải là tôi tò mò người khác mới đúng. Nhưng nói lại tuy Sarchi tỉnh được một tuần, lại chỉ loanh quanh trong khu này không chạy ra ngoài, thì đúng là nên tò mò thật.
Nghĩ vậy tôi bèn kể cho Sarrchi nghe chuyện tôi tỉnh dậy thế nào, gặp gỡ anh KanSai và Tina thế nào, chạy đến đây ra sao. Sarrchi mới đầu còn thích thú nghe, sau đó thì trưng vẻ mặt nhạt nhẽo nói:
– Chỉ có vậy?
– Chỉ có vậy.
Tôi nhún vai tỏ vẻ vô tội, thử hỏi chỉ mới trôi qua có mấy tiếng thì có thể xảy ra chuyện gì. Chuyện đặc sắc nhất là bóng đen đó thì đã được Sarrchi thông qua camera thấy hết rồi. Bảo tôi bịa thêm thế nào được, nhưng tôi vẫn tốt bụng bồi thêm một câu, vươn tay chỉ hai con người đang bị “bỏ rơi” một góc nằm ở kia:
– Họ tỉnh sớm hơn tôi, nghe đâu cũng có gặp vài chuyện. Sar chờ họ tỉnh lại rồi lại hỏi thăm.
Sau khi nghe tôi nói xong, ánh mắt Sarrchi vừa chán nản lại một lần nữa “lên đèn”, vậy mới bắt đầu để ý hai người kia. Cô nàng bắt đầu hứng khởi quan tâm săn sóc lấy khăn đã nhúng nước bắt đầu lau mặt mũi chân tay họ. Tôi quay mặt ra chỗ khác cảm khái, đúng là “vô sự hiến ân cần” mà.
Qua một thời gian, có lẽ cảm thấy không khí im lặng khá khó chịu. Sarrchi bắt đầu lên tiếng thắc mắc:
– Sao họ mãi chưa tỉnh? Đáng lẽ giờ này cũng phải tỉnh rồi chứ.
Tôi giơ tay lên xem đồng hồ, tám giờ ba mươi phút. Từ lúc tôi từ căn nhà gỗ kia tới khi gặp Sarrchi rồi đi tìm hai người Tina thì mới có bảy giờ năm mươi sáu phút. Đưa đến đây không bao lâu lắm, nếu không tính thời gian bọn họ bất tỉnh trước đó thì qua nửa tiếng với thương tích thế này thì đáng lẽ phải tỉnh rồi, hay do tôi bỏ sót điều gì?
Tôi tiến lên bắt đầu lật cổ tay xem xét, đúng là ngoại trừ mấy dấu vết sưng tím do bị đánh của KanSai học trưởng ra thì còn lại không có gì quá nặng, Tina có lẽ do quá mức căng thẳng nên đến lúc thả lỏng cũng không chịu được. Tôi nghĩ bèn lấy cốc khác rót nước nhấp môi họ ít nước lọc, nói với Sarrchi đang bên cạnh:
– Tôi thấy đành phải đợi thêm ít phút xem thế nào, nếu Sar cảm thấy chờ quá mệt mỏi hay thấy đói hoặc muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi ngồi đây trông là được rồi.
Sarrchi kì quái nhìn tôi, dịch người ngồi cạnh: “Nè Ran, cậu không nhận ra là chúng ta ở đây không có cảm giác đói bụng hay muốn đi vệ sinh sao.”
Thân hình bỗng khựng lại, tôi sửng sốt: “Chúng ta không thể ăn sao?”
– Không phải không thể ăn, mà là không có cảm giác muốn ăn. Đợt trước tôi thử rồi, trong tủ có sẵn thức ăn, tôi lôi hộp bánh sandwich ra ăn thử. Kết quả ăn giống như ăn giấy vậy, chẳng có vị gì. Thế là suốt một tuần tôi chẳng ăn gì trừ uống nước lọc ra.
Trong lòng tôi bỗng trùng xuống. Chức năng nhu cầu sinh lý của một con người không có, tuy trong hoàn cảnh này không cần ăn uống hay bài xuất rất thuận tiện nhưng như vậy thật giống máy móc, chẳng lẽ đến nhu cầu muốn ngủ cũng không có sao? Vừa nghĩ tôi vừa bất giác hỏi ra miệng.
Sarrchi nghe vậy lắc đầu: “Ngủ thì vẫn ngủ được, nhưng không ngủ thì chúng ta cũng không bị mệt mỏi, vẫn hoạt động bình thường.”
– Vậy thì chẳng khác gì con búp bê cả.
Nghe thấy giọng nói cả tôi và Sarrchi đều quay ra nhìn, mừng rỡ phát hiện Tina đã tỉnh. Tôi nhanh chạy đến cất giọng quan tâm:
– Tina em sao rồi? Có bị sao không?
Tina chống tay ngồi dậy, hơi xoa xoa trán, nghe tôi nói thì lắc đầu nhoẻn miệng cười: “Em không sao, Ran tỷ đừng lo lắng quá. Quan trọng là anh Sai kìa, ảnh phải đánh nhau với bóng đen…”
Tina kích động kể lại. Tôi càng nghe càng ngạc nhiên, vẫn biết là bóng đen lợi hại nhưng không nghĩ nó mạnh như vậy.
Sau đó Tina quay đầu lo lắng nhìn KanSai rồi nhìn tôi: “Anh Sai không có chuyện gì chứ sao tỷ?”
Tôi vừa định mở miệng đáp lại thì thấy Sarrchi đứng bật dậy, có vẻ bị cho “ăn bơ” không được thoải mái cho lắm. Bấy giờ Tina mới nhìn thấy còn có người khác ở đây, há to miệng “a” một cái nhưng bị cái khí thế bùng nổ của Sarrchi khiến cho ngậm miệng lại.
Sarrchi miễn cưỡng tiến tới chỗ KanSai, đánh mắt nhìn Tina:
– Có muốn tôi gọi anh ta tỉnh lại không?
Tina rất thức thời gật đầu một cái. Tôi thì yên lặng tò mò xem Sarrchi sẽ dùng cách gì.
Sarrchi thong thả gật gù, ngồi xổm xuống quấn chắc dây băng trên tay. Sau đó nhẹ nhàng lấy gối úp vào mặt vị đàn anh học trưởng.
Tina: “…”
Tôi: “…”
Tôi nhìn biểu tình hứng thú của Sarrchi không biết phải nói gì. Kể thế nào khi rõ ràng tôi so với bọn họ tỉnh dậy muộn nhất đây, hiện tại thì chưa chắc không có người “dậy muộn” hơn tôi, nhưng tính đến hiện tại tôi thấy chắc chắn vẫn là tôi. Cho nên phải là tôi tò mò người khác mới đúng. Nhưng nói lại tuy Sarchi tỉnh được một tuần, lại chỉ loanh quanh trong khu này không chạy ra ngoài, thì đúng là nên tò mò thật.
Nghĩ vậy tôi bèn kể cho Sarrchi nghe chuyện tôi tỉnh dậy thế nào, gặp gỡ anh KanSai và Tina thế nào, chạy đến đây ra sao. Sarrchi mới đầu còn thích thú nghe, sau đó thì trưng vẻ mặt nhạt nhẽo nói:
– Chỉ có vậy?
– Chỉ có vậy.
Tôi nhún vai tỏ vẻ vô tội, thử hỏi chỉ mới trôi qua có mấy tiếng thì có thể xảy ra chuyện gì. Chuyện đặc sắc nhất là bóng đen đó thì đã được Sarrchi thông qua camera thấy hết rồi. Bảo tôi bịa thêm thế nào được, nhưng tôi vẫn tốt bụng bồi thêm một câu, vươn tay chỉ hai con người đang bị “bỏ rơi” một góc nằm ở kia:
– Họ tỉnh sớm hơn tôi, nghe đâu cũng có gặp vài chuyện. Sar chờ họ tỉnh lại rồi lại hỏi thăm.
Sau khi nghe tôi nói xong, ánh mắt Sarrchi vừa chán nản lại một lần nữa “lên đèn”, vậy mới bắt đầu để ý hai người kia. Cô nàng bắt đầu hứng khởi quan tâm săn sóc lấy khăn đã nhúng nước bắt đầu lau mặt mũi chân tay họ. Tôi quay mặt ra chỗ khác cảm khái, đúng là “vô sự hiến ân cần” mà.
Qua một thời gian, có lẽ cảm thấy không khí im lặng khá khó chịu. Sarrchi bắt đầu lên tiếng thắc mắc:
– Sao họ mãi chưa tỉnh? Đáng lẽ giờ này cũng phải tỉnh rồi chứ.
Tôi giơ tay lên xem đồng hồ, tám giờ ba mươi phút. Từ lúc tôi từ căn nhà gỗ kia tới khi gặp Sarrchi rồi đi tìm hai người Tina thì mới có bảy giờ năm mươi sáu phút. Đưa đến đây không bao lâu lắm, nếu không tính thời gian bọn họ bất tỉnh trước đó thì qua nửa tiếng với thương tích thế này thì đáng lẽ phải tỉnh rồi, hay do tôi bỏ sót điều gì?
Tôi tiến lên bắt đầu lật cổ tay xem xét, đúng là ngoại trừ mấy dấu vết sưng tím do bị đánh của KanSai học trưởng ra thì còn lại không có gì quá nặng, Tina có lẽ do quá mức căng thẳng nên đến lúc thả lỏng cũng không chịu được. Tôi nghĩ bèn lấy cốc khác rót nước nhấp môi họ ít nước lọc, nói với Sarrchi đang bên cạnh:
– Tôi thấy đành phải đợi thêm ít phút xem thế nào, nếu Sar cảm thấy chờ quá mệt mỏi hay thấy đói hoặc muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi ngồi đây trông là được rồi.
Sarrchi kì quái nhìn tôi, dịch người ngồi cạnh: “Nè Ran, cậu không nhận ra là chúng ta ở đây không có cảm giác đói bụng hay muốn đi vệ sinh sao.”
Thân hình bỗng khựng lại, tôi sửng sốt: “Chúng ta không thể ăn sao?”
– Không phải không thể ăn, mà là không có cảm giác muốn ăn. Đợt trước tôi thử rồi, trong tủ có sẵn thức ăn, tôi lôi hộp bánh sandwich ra ăn thử. Kết quả ăn giống như ăn giấy vậy, chẳng có vị gì. Thế là suốt một tuần tôi chẳng ăn gì trừ uống nước lọc ra.
Trong lòng tôi bỗng trùng xuống. Chức năng nhu cầu sinh lý của một con người không có, tuy trong hoàn cảnh này không cần ăn uống hay bài xuất rất thuận tiện nhưng như vậy thật giống máy móc, chẳng lẽ đến nhu cầu muốn ngủ cũng không có sao? Vừa nghĩ tôi vừa bất giác hỏi ra miệng.
Sarrchi nghe vậy lắc đầu: “Ngủ thì vẫn ngủ được, nhưng không ngủ thì chúng ta cũng không bị mệt mỏi, vẫn hoạt động bình thường.”
– Vậy thì chẳng khác gì con búp bê cả.
Nghe thấy giọng nói cả tôi và Sarrchi đều quay ra nhìn, mừng rỡ phát hiện Tina đã tỉnh. Tôi nhanh chạy đến cất giọng quan tâm:
– Tina em sao rồi? Có bị sao không?
Tina chống tay ngồi dậy, hơi xoa xoa trán, nghe tôi nói thì lắc đầu nhoẻn miệng cười: “Em không sao, Ran tỷ đừng lo lắng quá. Quan trọng là anh Sai kìa, ảnh phải đánh nhau với bóng đen…”
Tina kích động kể lại. Tôi càng nghe càng ngạc nhiên, vẫn biết là bóng đen lợi hại nhưng không nghĩ nó mạnh như vậy.
Sau đó Tina quay đầu lo lắng nhìn KanSai rồi nhìn tôi: “Anh Sai không có chuyện gì chứ sao tỷ?”
Tôi vừa định mở miệng đáp lại thì thấy Sarrchi đứng bật dậy, có vẻ bị cho “ăn bơ” không được thoải mái cho lắm. Bấy giờ Tina mới nhìn thấy còn có người khác ở đây, há to miệng “a” một cái nhưng bị cái khí thế bùng nổ của Sarrchi khiến cho ngậm miệng lại.
Sarrchi miễn cưỡng tiến tới chỗ KanSai, đánh mắt nhìn Tina:
– Có muốn tôi gọi anh ta tỉnh lại không?
Tina rất thức thời gật đầu một cái. Tôi thì yên lặng tò mò xem Sarrchi sẽ dùng cách gì.
Sarrchi thong thả gật gù, ngồi xổm xuống quấn chắc dây băng trên tay. Sau đó nhẹ nhàng lấy gối úp vào mặt vị đàn anh học trưởng.
Tina: “…”
Tôi: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook