Tôi rõ ràng thấy được, một tia khí đen từ vết cắt do đoản kiếm của tôi đâm vào người Sandy toát ra.

Nhíu mày nghi hoặc, ngay tức khắc tôi lùi lại ra sau mấy bước.

Vừa rồi Demon dùng thanh gỗ đập tới, bị va phải bức màn chắn mỏng. Tôi còn tưởng mình cũng vậy chứ.

Nghĩ thì chậm mà diễn biến thì nhanh, ngay khi tôi đâm trúng bả vai của đối phương, Sandy đình trệ một giây rồi ngay lập tức gào lên đau đớn, khí tràng bộc phát đánh bay chúng tôi đập vào tường.

Ôm ngực thở dốc, tôi chống tay đứng dậy. Khoé mắt nhìn sang thấy Demon bởi vì lực va chạm liền gục xuống ngất đi.

Cũng tốt, không phải cố kỵ gì cả.

Nhân lúc "Sandy" còn đang không ổn định, tôi nhanh chóng đỡ Demon vào một góc coi như an toàn. Bản thân rút ra song kiếm nhảy tới.

Tôi để ý vết cắt do tôi tạo ra kia ngoài ý muốn không khép lại, hơn nữa theo từng tia khí đen thoát ra, những đường gân nổi lên dữ tợn trên cơ thể Sandy liền mơ hồ rút dần.

Đây là tốt hay xấu?

Có chút khó hiểu, tôi nghĩ mình nên thử xác định lại một lần. Cũng may tôi vừa vặn lên cấp mười, chức nghiệp đã định hình, vì vậy thân pháp của kiếm sĩ càng giúp tôi thành thạo hơn khi sử dụng kiếm.

Lưu loát tránh né, tôi vung kiếm lên, xẹt qua một đường trên cánh tay Sandy. Vết chém không ác liệt, chỉ đơn thuần muốn xác nhận cái gì.

Không phụ sự mong đợi của tôi, tình trạng giống hệt như vừa nãy, nhưng lại rõ ràng hơn. Một lượng khí đen nữa lại thoát ra, nửa bên khoé miệng thối rữa của Sandy đang dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy lành lại.

Vậy là còn cứu được! Tôi vui vẻ nghĩ.

Nhưng tức khắc tôi lại nhíu mày, phải chém bao nhiêu lần Sandy mới trở về bình thường? Và cho dù Sandy có bình thường thì chắc chắn sẽ nguy hiểm vì mất máu.

"Aiz, thật khó khăn!" Trong lòng thở hắt ra, thôi thì đến đâu hay đến đấy vậy.

Trước mắt tìm thấy biện pháp, tôi sẽ cố gắng lựa tránh né chém vào chỗ trí mạng.

Nhưng, quá tam ba bận, mặc dù tôi chỉ chém hai nhát nhưng cũng khiến Sandy "ghim" tôi rồi.

Nhìn thấy con ngươi bị long ra một bên kia đang nhìn chằm chằm tới đây. Sau đó như một cơn gió, cả cơ thể Sandy lao tới, vung trảo vào mặt tôi.

Ngay tức khắc, phản xạ giơ kiếm lên đỡ được một trảo, nhưng cũng bị bức lùi về sau một bước.

Tiếp đến, chính là cả khuôn mặt áp sát gần trong gang tấc gầm gừ, móng tay sắc nhọn lại vung tiếp một trảo.

Ngửa người ra sau tránh thêm một trảo, cùng lúc tôi cúi người vung chân quét ngang chân Sandy khiến "nó" ngã xuống.

Không chút do dự, tôi liền nhân cơ hội tặng thêm một nhát.

Cứ vậy tới tới lui lui liên tục, tôi cũng đã chém ra hơn chục nhát. Đồng thời, thành công khiến Sandy nổi giận, tôi đau khổ nghĩ.

Có lẽ cảm thấy con mồi như tôi quá khó nhai, hoặc cảm thấy mình bị thương ngày càng nhiều, Sandy rốt cuộc phát ra đại chiêu.

Chỉ thấy không biết khi nào trên tay Sandy có một quyển sách. Khí đen vẫn còn rò rỉ thoát ra lập tức tụ lại dung nhập vào trang sách, giây tiếp theo liền bắn ra hàng nghìn lưỡi dao gió, khiến tôi phải chật vật chống đỡ.

Một đạo lưỡi gió vô tình lọt qua lao về phía Demon đang bất tỉnh một góc. Bất cẩn, tôi chỉ kịp phân tâm vung kiếm đẩy lưỡi gió về. Mình thì vì hành động đấy mà bị trúng vài cái đang hướng vào bản thân.

Giống như con thú bị chọc giận, Sandy điên cuồng lao tới chỗ tôi, quyển sách được Sandy buông ra để nó lơ lửng đi theo, từ bên trong vẫn tiếp tục xuất ra càng nhiều lưỡi gió.

Không còn cách vào, tôi chỉ có thể nhanh chóng giơ kiếm chống đỡ.

"Mình phải nghĩ cách gì đấy!" Rơi vào thế giằng co, đầu óc tôi liên tục xoay chuyển tìm biện pháp.

Bỗng nhiên, tôi tinh mắt phát hiện ra các đòn đánh như vũ bão của Sandy đang giảm dần tốc độ, thậm chí những lưỡi gió do quyển sách kia tạo ra cũng không còn dày đặc như trước.

Thẳng đến khi quyển sách vì mất đi năng lượng mà rơi xuống đất, và Sandy đã lùi lại ôm lấy ngực rên rỉ, tôi mới sực tỉnh nhớ ra.

Trước kia cùng Mika và Jing ở trong một phó bản, tôi từng thấy tình trạng của Jing bởi vì phóng ra tuyệt chiêu mà thân thể sau đó liền có vấn đề. Mika từng giải thích đấy là di chứng sau khi sử dụng kĩ năng cấp cao, tuy bị trở thành người chơi bị nhiễm, nhưng hẳn Sandy vẫn không khác mấy.

Nếu là vậy, chẳng nhẽ Sandy ngang cấp với nhóm Mika? Vì cho đến giờ tôi vẫn chưa nhận được kỹ năng gì của kiếm sĩ.

Thất thần giây lát, nhưng rất nhanh tôi liền phục hồi lại. Trong lúc Sandy còn đang suy yếu, tôi không nhân cơ hội này thì đến khi nào?

Vạch vài đường sẹo không phải trí mạng, tận mắt nhìn Sandy mới đầu còn đang gầm gừ với tôi rồi dần dần nhỏ đi, những dấu vết dữ tợn ghê tởm trên có thể đã chậm rãi rút dần rồi trở về bình thường, trả lại một khuôn mặt toàn vẹn. Bấy giờ tôi mới thở hắt ra nhẹ nhõm.

Giương mắt nhìn xác nhận, thông qua hệ thống nhìn đến dòng chữ từ [Người chơi bị nhiễm] đổi lại thành [Người chơi] trên đỉnh đầu đối phương, tôi xoay người mò mẫm lấy miếng vải tìm được trong phòng, đơn giản quấn lại ngăn máu chảy ra. Tiếp theo, liền kéo Sandy đã hôn mê đặt bên cạnh Demon.

Xong xuôi mọi việc, tôi mới tự mình ngồi một bên xử lý vết thương. Sau đó liền lấy một lọ khôi phục thể lực uống một mạch. Chần chừ nghĩ, đành cho hai người bọn họ uống một lọ, dù gì tôi cũng không hy vọng phải vác hai con người nặng nhọc này thoát ra ngoài, chỉ có làm chết cả đám.

Tiếng cào cửa không biết đã dừng lại từ khi nào, tôi tranh thủ ngồi dựa vào tường nghỉ ngơi chốc lát.

Màn kịch liệt qua đi, để lại một không gian tịch mịch đến đáng sợ.

Ngồi yên lặng giây lát, tôi mới đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh. Vừa rồi vì chuyện Sandy, tôi mới không thể phân tâm nhìn đâu khác.

Đây là phòng kí túc xá cho học sinh, vì vậy kết cấu cũng không có gì khác biệt. Nhưng rất dễ nhận ra ở đây đã lâu không có người ở. Bức tường loang lổ cũ kỹ, mơ hồ có vài vết màu đỏ sậm như vết máu của ai, đồ đạc bằng gỗ phủ đầy bụi bị ngã đổ nghiêng vẹo.

Nhưng có một điều kỳ lạ, mặc dù mọi thứ hoang tàn là vậy, lại chỉ có cửa sổ kia là sạch sẽ đến lạ thường, bức rèm bằng lụa mỏng nhẹ nhàng tung bay, như có một thứ ma lực muốn mời gọi người đến gần.

Bộp!

Giật mình tỉnh lại, tôi quay lại ra sau. Đã thấy Demon vươn tay kéo vai tôi lại, dùng giọng điệu nghiêm túc có chút khẩn trương: "Ran làm cái gì?"

Bấy giờ tôi mới quay đầu ra, phát hiện không biết từ khi nào mình đã đứng bên cửa sổ, thân thể dường như theo quán tính muốn nhoài người tới.

Sống lưng bỗng lạnh lẽo, may mắn, may mắn Demon kéo tôi lại.

Không trả lời Demon, tôi vội vàng lùi người ra sau, cách xa cửa sổ bất thường kia, tự trách bản thân bất cẩn nhìn loạn.

Demon có vẻ thấy phản ứng tôi có chút quá, cũng đi theo, đôi mắt màu hổ phách nhìn tôi đầy vẻ khó hiểu: "Ran sao thế?" Dứt lời, không đợi tôi nói tiếp, cậu ta lại tiếp tục nghi hoặc của mình, tay chỉ Sandy vẫn còn hôn mê hỏi: "Tình huống này là thế nào?"

Bên tai cơ hồ vang lên âm thanh mời gọi kia, tôi chuyển mắt cố gắng không nhìn vào chỗ đó, đơn giản trần thuật lại mọi chuyện xảy ra, sau đó lại nói tiếp: "Trạng thái của tôi không ổn, cậu có cảm thấy gì không?"

Demon nghe xong lắc đầu, nhìn tôi khó hiểu, không hề kiêng dè nhìn về phía cửa sổ, nhíu mày hỏi lại: "Là do nó?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương