Mộng Đẹp
Chương 47: Em bị thương, anh còn đau hơn chính lúc anh bị thương!

Khúc Tử Yên rời đi, Diệp Thanh cũng trở về phòng hóa trang, cũng may nước không có nóng lắm, tay cũng chỉ hơi đỏ chứ không bị phồng rộp lên.

“ Diệp Thanh, tay em làm sao vậy?” Tĩnh Chi đi vào phòng hóa trang, phát giác Diệp Thanh vẫn ôm tay phải, khẽ hỏi.

" Sao chị không cùng Khúc Tử Yên trở về? Còn theo em tới đây làm gì? " Diệp Thanh cao giọng nói.

Diệp Thanh không đi đến chỗ cái ghế nghỉ ngơi mà ra thẳng chỗ vòi nước. Vừa đến nơi lập tức mở nước lạnh cho chảy xuống tay.

“Tay em sao lại đỏ như thế? Có làm sao không?” Tĩnh Chi khẩn trương nói.

“Không sao, bỏng nhẹ mà thôi.” Diệp Thanh cúi đầu, che bàn tay bị bỏng theo thói quen, tiếp tục để dưới nước lạnh.

“Đừng ngâm nước lâu thế, sẽ càng lâu khỏi vì nhiễm lạnh. Tay thế nào rồi?” Tĩnh Chi định kéo tay Diệp Thanh ngăn cô tiếp tục xả nước. Không ngờ vừa đụng tới Diệp Thanh đã hít vào vì đau, theo bản năng rút về.

“Không được, tay em bây giờ thế này thì lát nữa không quay phim được. Để mấy ngày nữa rồi quay đi!” Tĩnh Chi cau mày nói.

" Chị Chi, chị quên bây giờ chị không còn là quản lý của em nữa rồi à? Em làm gì cũng không còn liên quan tới chị nữa! Lát nữa em còn phải diễn, xả nước cho bớt rát thôi, lát nữa dặm thêm tý phấn vào là được. "

Nước lạnh như băng chảy trên tay nóng đỏ, dường như có thể thấy khỏi trắng mờ mờ. Diệp Thanh mắt cũng không chớp, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay, dáng vẻ lạnh lùng như bàn tay bị thương kia không phải của mình.

Tĩnh Chi thật không hiểu nổi Diệp Thanh, vào lúc này rồi mà trong đầu cô vẫn chỉ có quay với diễn. Ít ra cũng phải quan tâm cho tay mình một chút chứ! Chị đúng là sắp bị cô gái máu lạnh này làm phát điên rồi: “Ai quan tâm tay lên hình có đẹp hay không? Tay đã như thế thì còn diễn gì nữa? Nhỡ lưu lại sẹo thì làm sao? Đi, đi gặp bác sĩ.”

“Không nổi bọt nước sẽ không sao, sẽ không để lại sẹo. Em nói có thể diễn là có thể.” Diệp Thanh giọng điệu cũng không kịch liệt mà ngược lại vô cùng bình thản, nhưng Tĩnh Chi lại có thể từ giữa những lời của cô nghe ra ý không để người khác nghi ngờ cùng phản bác.

Há miệng thở dốc, cuối cùng Tĩnh Chi vẫn không nói gì, chỉ vặn vòi nước lại. Tĩnh Chi trông thấy tay cô vẫn còn hơi đỏ, giật giật môi, không nói lời nào ngăn cản cô nữa. Nhìn hai mắt kiên định của cô, anh thở dài, anh chịu thua: “Vậy bôi thuốc mỡ trước đi.”

Diệp Thanh lắc lắc đầu, ngắt lời nói: “Lát nữa phải quay phim mà màu của thuốc mỡ lộ rất rõ, sẽ khiến người ta nhìn ra. Cho em ít kem che khuyết điểm đi.”

“Nhưng tay em…” Tĩnh Chi cau mày, ánh mắt xẹt qua tay cô khẽ nói.

“Sức khỏe em, em hiểu nhất, vết thương nhỏ thế này không tính là gì.” Diệp Thanh thản nhiên nói, dùng khẩu khí vô cùng bình tĩnh để miêu tả tình trạng thương thế hoàn toàn trái ngược.

Bị bỏng tay còn cho là vết thương nhỏ ư? Sao có thể không đau cơ chứ? Câu nói “Mười ngón tay liền với tim” cũng không phải không có căn cứ.

Vừa hay, Vân Du giống như căn chuẩn thời gian mà bước vào.

Đôi mắt sắc bén của Vân Du đã nhanh chóng nhìn ra vết phỏng trên tay của Diệp Thanh, cô bé nhanh như chớp xông tới, khuôn mặt nhỏ cực kỳ hốt hoảng: " Thanh Thanh, sao chị bị phỏng rồi? Quả nhiên không có em bên cạnh, chị không thể tự chăm sóc bản thân! "

" Em bình tĩnh một chút! Cả ngày đi chơi với Phó Nghê, tới giờ mới vác mặt tới còn trách ai? Mau mang thuốc bỏng tới cho chị! "

" Em biết rồi mà! Em xin lỗi! Em liền đi mua loại thuốc tốt nhất tới! Đôi tay ngọc ngà trắng trẻo này tuyệt đối không thể có bất kỳ vết sẹo nào được! "

Vân Du rời đi, Diệp Thanh đánh mắt qua nhìn Tĩnh Chi: " Bây giờ em muốn nghỉ ngơi! Phiền chị rời đi! "



" Diệp Thanh… chị…" Tĩnh Chi muốn nói lại thôi, chỉ đành thở dài bất lực xoay người ra khỏi phòng.



Bởi vì Khúc Tử Yên nghỉ giữa chừng, nên số cảnh quay ngày hôm nay của Diệp Thanh tăng lên. Cô bị giữ lại cho tới 3 tiếng sau mới được thả về.

Diệp Thanh trở về phòng ở khách sạn với tư thế mệt mỏi. Chỉ có điều, phòng này không chỉ có một mình cô mà còn có sự hiện diện của một vị khách không mời.

“Tay em bị phỏng?” Hạ Cảnh Đình vừa trông thấy cô, ánh mắt đã phát giác ra sự khác thường, anh khẩn trương nói.

“Không sao, bỏng nhẹ mà thôi. Mắt anh đúng là tinh như cú, sao đã nhìn ra rồi? "

Hạ Cảnh Đình nhẹ nhàng nâng tay cô lên, ân cần hỏi: " Đau lắm phải không? Anh đưa em đi gặp bác sĩ? "

" Không sao! Em bôi thuốc rồi, đến mai là khỏi thôi, không cần làm quá lên như vậy đâu! " Diệp Thanh mỉm cười nói cảm ơn rồi giơ tay lên cho anh xem.

Diệp Thanh đã để tay lâu dưới nước, còn bôi thuốc nhưng tay vẫn đỏ như cũ, có chỗ còn hơi sưng lên. Bàn tay vốn trắng nõn như ngọc giờ trở nên sưng đỏ. Ngón tay vốn màu hồng do bị nóng mà cũng đổi sắc.

Thế này thì đau đến mức nào chứ! Sau khi Hạ Cảnh Đình thấy vết thương của Diệp Thanh thì trong lòng hơi sợ hãi. Anh lén liếc nhìn vẻ mặt Diệp Thanh, chỉ thấy trên mặt cô vẫn thản nhiên mỉm cười như trước, dường như không hề đau.

Tay cô ấy bây giờ chắc chắn là rất đau…

Trông thấy biểu hiện của anh, Diệp Thanh mỉm cười: " Anh làm sao vậy? Người bị phỏng cũng không phải anh! "

" Nhưng em bị thương, anh còn đau hơn chính lúc anh bị thương! "

" Em biết rồi, lần sau sẽ chú ý hơn! Anh đừng trưng ra cái bộ mặt đau thương như thế có được không! Trông mắc cười lắm! "

Đúng lúc này, bụng cô lại réo thêm mấy tiếng ọt ọt.

Hai mắt ngại ngùng nhìn anh, Diệp Thanh cười hì hì: " Bụng em lại biểu tình rồi. " Giọng điệu là giọng điệu đùa giỡn, thế nhưng nội dung lại khiến cho người ta không thể không xem trọng.

" Em lại chưa ăn à? " Hạ Cảnh Đình không vui nhíu mày. Cô gái này rốt cuộc có biết quý trọng thân thể của mình không vậy?

Diệp Thanh lập tức lắc đầu phủ nhận: " Em ăn rồi! Nhưng mà cái bụng này hình như vẫn chưa thấy đủ! "

" Ngồi đợi một lúc, anh mang đồ ăn về cho em! "

Diệp Thanh liền túm góc áo anh: " Có thể gọi phục vụ mà! Anh đích thân đi làm gì? "

" Anh cảm thấy em không biết lo cho thân thể của em. Vì vậy anh phải thay em gánh cái trách nhiệm đó! "

" Thôi được rồi…"

Hạ Cảnh Đình một lúc sau vừa xong việc liền trở về phòng kiểm tra tình hình hiện tại của Diệp Thanh. Cánh cửa mở ra, anh thấy Diệp Thanh đang ngủ gà ngủ gật.



Hạ Cảnh Đình nhìn thấy chỉ biết mỉm cười bất lực, anh sải những bước chân lớn đi về phía Diệp Thanh, đỡ lấy cả người đang gục ngả nghiêng của cô liền buông một câu.

" Con mèo ngốc nghếch này. Ban nãy còn kêu đói, giờ đã lăn ra ngủ được rồi. "

Diệp Thanh cảm giác được có cái gì đó đang đỡ lấy mình, cô mơ mơ màng màng cố gắng mở đôi mắt đang nhíu chặt lại của mình.

Diệp Thanh nhìn vào người đàn ông trước mặt, trong vô thức cô không tự chủ được mà đưa tay ra vuốt lấy đường sống mũi của anh rồi nhỏ giọng trách móc: " Hạ Cảnh Đình, anh đúng là đồ tồi! Hủy hôn với em xong lại muốn quay lại khiến em thích anh thêm lần nữa…"

Vừa dứt lời cô đánh anh một cái vào vai anh rồi chìm vào giấc ngủ, anh chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì đã bị cô đánh một cái rồi lăn ra ngủ ngon lành rồi.

Hạ Cảnh Đình nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn ấy rồi ôm ngang người cô bế đi sang phòng ngủ. Diệp Thanh ở trong vòng tay anh không yên phận mà dụi đầu vào lồng ngực săn chắc anh cọ cọ vài cái để tìm vị trí thoải mái mà tựa vào, hành động đó của cô khiến cho mái tóc có chút rối và làm cho áo anh xuất hiện vài vết nhăn.

Anh đứng sững người lại ở giữa hàng lang cúi đầu xuống nhìn con mèo nhỏ không chịu an phận này bằng ánh mắt đầy cưng chiều, theo mỗi động tác của cô cơ thể anh dần sinh ra một chút phản ứng, tai anh ửng hồng trên gương mặt hiện lên vài nét ngượng ngùng anh nhanh chóng mở cánh cửa căn phòng trống ra đặt cô nằm xuống giường.

Anh cẩn thận tháo giày của cô ra rồi đấp chăn đến ngang bụng cho cô, ánh mắt anh nhìn cô có chút luyến tiếc không nỡ rời đi, anh đưa tay chạm nhẹ từ sống mũi thanh cao của cô xuống thẳng một đường đến đôi môi đỏ mọng như dâu tây ấy, cái cảm giác mềm mại nơi đó mang đến khiến cho anh muốn cúi xuống hôn lấy nó âu yếm thêm lần nữa.

Bất chợt lúc này Diệp Thanh tự nhiên há miệng ra như muốn ăn cái gì đó, ngón tay anh không cẩn thận chui vào trong miệng cô còn bị cô cắn một cái, đầu ngón tay chạm phải nơi đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại ấy khiến cho cả mặt và tai anh càng ửng đỏ hơn với những suy nghĩ hơi khác với mọi ngày.

Hạ Cảnh Đình nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn của cô đang ngậm lấy ngón tay của mình bây giờ như đang câu dẫn muốn người ta phạm tội vậy, khi anh nhận ra được mình đang có những suy nghĩ lệch lạc không đứng đắn với cô thì vội rút tay ra khỏi nơi đó rồi nhanh chóng rời đi, anh biết nếu anh thật sự ở lại chỗ thêm một chút nữa thôi nhất định anh sẽ phạm tội mất.

Sáng hôm sau vẫn là ở trong căn phòng đó tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức người con gái đang ngủ say ấy, Diệp Thanh trong trạng thái mơ mơ màng màng nhìn vào căn phòng có chút xa lạ ấy mà với lấy điện thoại được để đầu giường ấn nút nhận cuộc gọi.

" Thanh Thanh, cuối cùng chị cũng chịu nghe máy rồi, làm sao hôm qua chị tự ý về trước vậy? Cũng không thèm đợi em! "

" Cho em có thời gian đi chơi với người yêu mà em còn quay ra trách móc chị à? " Diệp Thanh nghe thấy trong giọng điệu của Vân Du có chút vội vã, cô uể oải ngáp ngắn ngáp dài kéo cả người ngồi thẳng lên, liền nói: " Thôi nhá. Tầm này cho em thời gian đi chơi đấy, không cần đến hỗ trợ chị nữa đâu! Chị có thể tự mình làm được! " nói xong liền cúp máy luôn, cũng không để Vân Du có cơ hội đáp lại.

Diệp Thanh rời giường, ngó xung quanh một hồi, lại nhìn lên vết phỏng trên tay, hình như đã được bôi lượt thuốc mới, còn được băng bó rất cẩn thận. Khóe môi Diệp Thanh khẽ động, làm quá lên à.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô rời khỏi phòng, cứ ngỡ anh đã rời đi rồi, nhưng lại rất nhàn nhã ngồi trên ghế, dáng vẻ rất nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính, hình như có chút quyến rũ nha.

" Em còn tưởng anh sẽ lại như lần trước, ăn xong rồi bỏ chạy! " Diệp Thanh cười cười đi đến, ngồi xuống bên cạnh.

" Vợ à, em nói như vậy là đổ oan cho anh nha! Nếu có thể đi đến bước cuối, anh sớm đã rước em về nhà từ lâu rồi! " Hạ Cảnh Đình đưa cho cô một ly sữa ấm: " Em uống sữa đi, vẫn còn ấm. "

" Cảm ơn anh! "

" Vợ ơi, bao giờ công việc của em mới kết thúc đây? Chúng ta còn phải hưởng tuần trăng mật nữa! "

" Mấy ngày nữa thôi! Cơ mà chúng ta còn chưa kết hôn, anh đã tính tới chuyện hưởng tuần trăng mật? "

" Anh mặc kệ! Em nói sẽ đền bù cho anh, nên phải dành nhiều thời gian với anh hơn! "

" Biết rồi mà. "

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương