Mộng Đẹp Tuyền Cơ
-
Chương 8: Đem lưu lại sau này ăn tươi
Cho đến khi Vương gia cùng đoàn tùy tùng rời đi đã được cả dặm đường rồi, bên chỗ Vân Ca hoàn toàn không có chút động tĩnh nào, lúc này mọi người mới thật sự tin rằng Vân Ca là một ngoại lệ hiếm hoi.
Triệu Kiến Thận vẫn thản nhiên tươi cười, nhưng những người thân cận bên hắn ta đều biết, Vương gia đang rất mất hứng.
Cả đoàn tiếp tục tiến về phía kinh thành, đêm đó Triệu Kiến Thận âm thầm rời đi, bí mật quay trở lại trang viện, trí nhớ dựa theo vị trí mà Trương mẫu đã nói qua, hắn ta lẳng lặng đi thẳng một mạch đến tiểu viện của Vân Ca.
Triệu Kiến Thận nép người bên cửa sổ phòng Vân Ca, loáng thoáng nghe được tiếng thở đều đặn bên trong, biết rằng chủ nhân tiểu viện này đã ngủ say, hắn đưa tay đẩy nhẹ một cái, cánh cửa liền mở ra mà không có một tiếng động nào.
Triệu Kiến Thận nhún người một cái nhảy vọt qua cửa sổ phòng Vân Ca. Lúc đáp xuống đẩt, nhìn thấy bóng của mình rọi dưới ánh trăng, bất giác cười, đường đường là một Vương gia, lại như thế này đến ngắm tì thiếp của mình, so với hái hoa đạo tặc[1] không có gì khác, chuyện này mà truyền ra ngoài, cả kinh thành còn không cười hắn thối đầu?
[1] Hái hoa đạo tặc: cách gọi kẻ chuyên làm chuyện xấu (rình mò, hãm hiếp) phụ nữ.
Nội lực Triệu Kiến Thận thâm hậu, có thể nhìn xuyên qua bóng tối dễ dàng như ban ngày, hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường, vén màn lên. Trên giường, một khuôn mặt khả ái đang say giấc nồng, khuôn mặt đó đã không ngừng ám ảnh trong đầu hắn ta mấy ngày nay.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi rèm mi trên mặt nàng, không thể không nhớ lại ngày hôm đó trong thư phòng, khi Vân Ca ngẩng đầu nhìn hắn, chính đôi mắt này đã nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt trong vắt, tĩnh lặng như mặt nước hồ xuyên thẳng vào sâu tận cùng trái tim hắn.
Hắn muốn nữ nhân này, nhưng nữ nhân này dường như không muốn hắn. Theo như Trương mẫu nói, khi nàng ta nghe tin hắn rời đi thì rất vui mừng. Cái sự vui mừng chết tiệt.
Triệu Kiến Thận cảm thấy có một chút thất vọng, nhưng cũng cảm thấy khá hứng thú, cũng lâu rồi không có cảm giác bị người ta khiêu khích như thế này, mặc dù đối phương không phải là cố ý.
Với thân phận cao quý cùng bản tính kiêu ngạo, hắn rất khinh thường và chán ghét những nữ nhân vọng tưởng trèo cao, nhưng lần này cảm thấy bực bội, vì cái tiểu cô nương này không để hắn ở trong mắt.
Trong lúc mơ màng, Vân Ca cảm thấy trên mặt có ngón tay cứ vuốt ve, trong cơn mê ngủ, nàng cau mày xoay đầu tránh đi.
Triệu Kiến Thận cười, tay trái nhẹ nhàng xoay cằm Vân Ca lại, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia một cái, thì thầm nói:
“Cho nàng thêm một cơ hội, nếu một lần nữa xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ ăn tươi nuốt sống nàng luôn.”
Vân Ca trong giấc mộng liên tục bị quấy nhiễu, trong vô thức cuộn tròn người lại, giống như là một con mèo nhỏ.
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu và buồn cười này, Triệu Kiến Thận đang muốn rời đi bỗng nhiên có ý nghĩ - lần này nhất định sẽ nuốt tươi nàng.
***
Không có Vương gia và Vương phi ở đây, cảnh vật con người ở đây có vẻ vô cùng ảm đạm, buồn bã. Nhưng trong lòng Vân Ca thì vô cùng thoải mái, hai bóng núi đàn áp dân chúng cuối cùng cũng đã biến mất, tên tặc nhân mang tội truy sát Vương phi cũng bị giải đi, cuộc sống của nàng trở lại đầy hạnh phúc và rủng rỉnh tiền.
Lúc Trương mẫu đang dọn dẹp thư phòng, nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ tươi roi rói của Vân Ca, không nhịn được chụp lấy nàng hỏi thẳng:
“Cô nương, được một cơ hội tốt tiến cung, tại sao không đi, ở lại đây làm gì?”
Vân Ca vờ ngốc:
“Trương mẫu cũng ở lại đây đấy thôi.”
Trương mẫu hết ý kiến, thầm nghĩ ta với nàng làm sao giống nhau được? Sau đó ngẫm nghĩ lại, Vân Ca không phải loại nữ nhân ngu ngốc, chắc là có nguyên nhân gì đó, thôi mặc kệ, chỉ cần nàng không gây tổn hại gì đến Vương phủ là được.
Trương mẫu đang định bỏ đi thì Vân Ca gọi lại:
“Trương mẫu, ngươi có thể giúp ta một chuyện?”
Trương mẫu vừa nghe đã bật người đứng lên cảnh giác, nói:
“Cô nương cứ nói đi.”
Vân Ca cười cười:
“Trong Nam viện thư phòng này, thỉnh thoảng nhờ Trương mẫu lấy ra vài cuốn sách đem tới cho ta mượn?”
Trương mẫu ngẫm nghĩ nói:
“Ta không rành lắm về chuyện sách thư, sợ lấy không đúng, cô nương muốn xem sách gì, ta sẽ tìm cho.”
“Truyện hài, lịch sử, địa lý, các bộ truyện dài - trừ bộ Điển tích Thái hậu - còn lại thì cái gì cũng được hết.” Vân Ca ngượng ngùng nói.
Ban đêm trở về, Trương mẫu và Triệu tổng quản cùng nhau bàn bạc xem Vân Ca đang có ý đồ gì, liệu chuyện này có ảnh hưởng gì đến Vương phủ không. Tuy vậy, bắt đầu từ ngày hôm sau, cứ cách mỗi hai ngày thì bà ta đem một ít sách đến cho Vân Ca.
Triệu tổng quản vẫn còn hơi lo lắng, bảo Trương mẫu rảnh rỗi tới kiểm tra Vân Ca nội dung các quyển sách, kết quả là Vân Ca nhớ làu làu, còn bổ sung thêm nhận xét về từng quyển nữa.
Lúc Trương mẫu còn độc thân, thường theo phụ thân đọc sách, tuy trình độ không gọi là cao, nhưng cũng đủ ăn đứt kiến thức của các nam nhân khác. Lúc được gả cho Triệu tổng quản, thường hay đi theo ông tới Vương phủ làm việc, không có nhiều thời gian rỗi để đọc sách nữa, đột nhiên có người cùng thảo luận kinh thư, thì rất là cao hứng, khi nghe những nhận xét kỳ quái của Vân Ca, không nhịn được bèn viết thư nói cho Trương lão cha biết, Trương Kiều Dư cũng lấy làm thú vị lắm.
Một ngày, Triệu tổng quản đến báo cáo: nội viện học sĩ[2] đã đâm đơn cáo lão hồi hương, chức vụ kia hiện thời đang bỏ trống. Trương lão đầu nhất thời phấn khởi ứng cử Vân Ca với Vương gia.
[2] Nội viện học sĩ: chức vụ đại khái tương đương với chức thư ký thời hiện đại.
Triệu Kiến Thận vừa nghe nói tới cái tên này, tim bỗng nhói một cái, tâm trí đột nhiên thấy trống rỗng, vốn tưởng rằng thời gian sẽ là liều thuốc tốt, không quá một tháng sẽ không còn nhớ tới cái nữ nhân bé nhỏ kia. Nhưng đã hai tháng trôi qua rồi, vậy mà khi nghe đến cái tên này, đột nhiên có cảm giác mừng rỡ, chút nữa thì đã tự mình lột cái mặt nạ lạnh nhạt giả tạo xuống. Hắn tự mình cảm thấy thất vọng về bản thân.
“Một nữ học sĩ, có thích hợp không?” Triệu Kiến Thận thăm dò.
“Vương gia, con gái của lão cũng chẳng phải đang làm Tổng quản đó sao. Trong thư gửi tới, nàng ta đề cập Vân Ca cô nương là một người thông minh, lại ở trong trang viện cũng gần một năm, hầu hết mọi người cũng đã quen biết nàng ta, phân phó nàng ta làm nội viện học sĩ, cộng tác với con gái lão thì rất thích hợp, không sợ ai xầm xì bàn tán.”
“Cũng được, cho nàng ta làm bên Nam trang viện đi. Không cho nàng ta cơ hội, chùng ta cũng không biết mục đích của nàng là gì.”
Triệu Kiến Thận mặc dù đã bị Vân Ca thu hút, nhưng cũng cảm thấy bối cảnh của nàng ta không đơn giản, có thể còn có âm mưu gì khác chăng (nghĩ như vậy, chỉ để an ủi lòng tự trọng đang bị tổn thương của hắn).
Nếu Vân Ca biết được suy nghĩ của hắn ta, nhất định kêu oan, việc bổ nhiệm nàng qua đó, rõ ràng là do hắn sắp xếp cho nàng mà!
Vân Ca nhận được nhiệm vụ này thì rất là bực mình, rõ ràng là đang yên đang lành, làm thế nào lại trở thành đầy tớ của người ta như vậy? Ông chủ lớn Triệu đại gia nhất định phải kéo nàng xuống nước? Thấy nàng ăn không ngồi rồi nên ngứa mắt? Trang viện rõ ràng có hơn mười cô nương khác, tại sao lại cố tình đì chỉ mình nàng?
Nhưng đang sống ở dưới mái nhà người ta, không thể không cúi đầu, Vân Ca vẫn phải miễn cưỡng ép mình tỏ ra bộ dạng rất là vinh hạnh khi nhận chức vụ này.
Lão nội viện học sĩ chỉ muốn giao nhiệm vụ xong rồi mau mau trở về nhà, nhưng cũng nhận thấy được thái độ bất mãn của tiểu nữ nhân này khi nhậm chức, tuy nàng ta vờ tỏ ra lịch sự.
Triệu Kiến Thận vẫn thản nhiên tươi cười, nhưng những người thân cận bên hắn ta đều biết, Vương gia đang rất mất hứng.
Cả đoàn tiếp tục tiến về phía kinh thành, đêm đó Triệu Kiến Thận âm thầm rời đi, bí mật quay trở lại trang viện, trí nhớ dựa theo vị trí mà Trương mẫu đã nói qua, hắn ta lẳng lặng đi thẳng một mạch đến tiểu viện của Vân Ca.
Triệu Kiến Thận nép người bên cửa sổ phòng Vân Ca, loáng thoáng nghe được tiếng thở đều đặn bên trong, biết rằng chủ nhân tiểu viện này đã ngủ say, hắn đưa tay đẩy nhẹ một cái, cánh cửa liền mở ra mà không có một tiếng động nào.
Triệu Kiến Thận nhún người một cái nhảy vọt qua cửa sổ phòng Vân Ca. Lúc đáp xuống đẩt, nhìn thấy bóng của mình rọi dưới ánh trăng, bất giác cười, đường đường là một Vương gia, lại như thế này đến ngắm tì thiếp của mình, so với hái hoa đạo tặc[1] không có gì khác, chuyện này mà truyền ra ngoài, cả kinh thành còn không cười hắn thối đầu?
[1] Hái hoa đạo tặc: cách gọi kẻ chuyên làm chuyện xấu (rình mò, hãm hiếp) phụ nữ.
Nội lực Triệu Kiến Thận thâm hậu, có thể nhìn xuyên qua bóng tối dễ dàng như ban ngày, hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường, vén màn lên. Trên giường, một khuôn mặt khả ái đang say giấc nồng, khuôn mặt đó đã không ngừng ám ảnh trong đầu hắn ta mấy ngày nay.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi rèm mi trên mặt nàng, không thể không nhớ lại ngày hôm đó trong thư phòng, khi Vân Ca ngẩng đầu nhìn hắn, chính đôi mắt này đã nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt trong vắt, tĩnh lặng như mặt nước hồ xuyên thẳng vào sâu tận cùng trái tim hắn.
Hắn muốn nữ nhân này, nhưng nữ nhân này dường như không muốn hắn. Theo như Trương mẫu nói, khi nàng ta nghe tin hắn rời đi thì rất vui mừng. Cái sự vui mừng chết tiệt.
Triệu Kiến Thận cảm thấy có một chút thất vọng, nhưng cũng cảm thấy khá hứng thú, cũng lâu rồi không có cảm giác bị người ta khiêu khích như thế này, mặc dù đối phương không phải là cố ý.
Với thân phận cao quý cùng bản tính kiêu ngạo, hắn rất khinh thường và chán ghét những nữ nhân vọng tưởng trèo cao, nhưng lần này cảm thấy bực bội, vì cái tiểu cô nương này không để hắn ở trong mắt.
Trong lúc mơ màng, Vân Ca cảm thấy trên mặt có ngón tay cứ vuốt ve, trong cơn mê ngủ, nàng cau mày xoay đầu tránh đi.
Triệu Kiến Thận cười, tay trái nhẹ nhàng xoay cằm Vân Ca lại, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia một cái, thì thầm nói:
“Cho nàng thêm một cơ hội, nếu một lần nữa xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ ăn tươi nuốt sống nàng luôn.”
Vân Ca trong giấc mộng liên tục bị quấy nhiễu, trong vô thức cuộn tròn người lại, giống như là một con mèo nhỏ.
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu và buồn cười này, Triệu Kiến Thận đang muốn rời đi bỗng nhiên có ý nghĩ - lần này nhất định sẽ nuốt tươi nàng.
***
Không có Vương gia và Vương phi ở đây, cảnh vật con người ở đây có vẻ vô cùng ảm đạm, buồn bã. Nhưng trong lòng Vân Ca thì vô cùng thoải mái, hai bóng núi đàn áp dân chúng cuối cùng cũng đã biến mất, tên tặc nhân mang tội truy sát Vương phi cũng bị giải đi, cuộc sống của nàng trở lại đầy hạnh phúc và rủng rỉnh tiền.
Lúc Trương mẫu đang dọn dẹp thư phòng, nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ tươi roi rói của Vân Ca, không nhịn được chụp lấy nàng hỏi thẳng:
“Cô nương, được một cơ hội tốt tiến cung, tại sao không đi, ở lại đây làm gì?”
Vân Ca vờ ngốc:
“Trương mẫu cũng ở lại đây đấy thôi.”
Trương mẫu hết ý kiến, thầm nghĩ ta với nàng làm sao giống nhau được? Sau đó ngẫm nghĩ lại, Vân Ca không phải loại nữ nhân ngu ngốc, chắc là có nguyên nhân gì đó, thôi mặc kệ, chỉ cần nàng không gây tổn hại gì đến Vương phủ là được.
Trương mẫu đang định bỏ đi thì Vân Ca gọi lại:
“Trương mẫu, ngươi có thể giúp ta một chuyện?”
Trương mẫu vừa nghe đã bật người đứng lên cảnh giác, nói:
“Cô nương cứ nói đi.”
Vân Ca cười cười:
“Trong Nam viện thư phòng này, thỉnh thoảng nhờ Trương mẫu lấy ra vài cuốn sách đem tới cho ta mượn?”
Trương mẫu ngẫm nghĩ nói:
“Ta không rành lắm về chuyện sách thư, sợ lấy không đúng, cô nương muốn xem sách gì, ta sẽ tìm cho.”
“Truyện hài, lịch sử, địa lý, các bộ truyện dài - trừ bộ Điển tích Thái hậu - còn lại thì cái gì cũng được hết.” Vân Ca ngượng ngùng nói.
Ban đêm trở về, Trương mẫu và Triệu tổng quản cùng nhau bàn bạc xem Vân Ca đang có ý đồ gì, liệu chuyện này có ảnh hưởng gì đến Vương phủ không. Tuy vậy, bắt đầu từ ngày hôm sau, cứ cách mỗi hai ngày thì bà ta đem một ít sách đến cho Vân Ca.
Triệu tổng quản vẫn còn hơi lo lắng, bảo Trương mẫu rảnh rỗi tới kiểm tra Vân Ca nội dung các quyển sách, kết quả là Vân Ca nhớ làu làu, còn bổ sung thêm nhận xét về từng quyển nữa.
Lúc Trương mẫu còn độc thân, thường theo phụ thân đọc sách, tuy trình độ không gọi là cao, nhưng cũng đủ ăn đứt kiến thức của các nam nhân khác. Lúc được gả cho Triệu tổng quản, thường hay đi theo ông tới Vương phủ làm việc, không có nhiều thời gian rỗi để đọc sách nữa, đột nhiên có người cùng thảo luận kinh thư, thì rất là cao hứng, khi nghe những nhận xét kỳ quái của Vân Ca, không nhịn được bèn viết thư nói cho Trương lão cha biết, Trương Kiều Dư cũng lấy làm thú vị lắm.
Một ngày, Triệu tổng quản đến báo cáo: nội viện học sĩ[2] đã đâm đơn cáo lão hồi hương, chức vụ kia hiện thời đang bỏ trống. Trương lão đầu nhất thời phấn khởi ứng cử Vân Ca với Vương gia.
[2] Nội viện học sĩ: chức vụ đại khái tương đương với chức thư ký thời hiện đại.
Triệu Kiến Thận vừa nghe nói tới cái tên này, tim bỗng nhói một cái, tâm trí đột nhiên thấy trống rỗng, vốn tưởng rằng thời gian sẽ là liều thuốc tốt, không quá một tháng sẽ không còn nhớ tới cái nữ nhân bé nhỏ kia. Nhưng đã hai tháng trôi qua rồi, vậy mà khi nghe đến cái tên này, đột nhiên có cảm giác mừng rỡ, chút nữa thì đã tự mình lột cái mặt nạ lạnh nhạt giả tạo xuống. Hắn tự mình cảm thấy thất vọng về bản thân.
“Một nữ học sĩ, có thích hợp không?” Triệu Kiến Thận thăm dò.
“Vương gia, con gái của lão cũng chẳng phải đang làm Tổng quản đó sao. Trong thư gửi tới, nàng ta đề cập Vân Ca cô nương là một người thông minh, lại ở trong trang viện cũng gần một năm, hầu hết mọi người cũng đã quen biết nàng ta, phân phó nàng ta làm nội viện học sĩ, cộng tác với con gái lão thì rất thích hợp, không sợ ai xầm xì bàn tán.”
“Cũng được, cho nàng ta làm bên Nam trang viện đi. Không cho nàng ta cơ hội, chùng ta cũng không biết mục đích của nàng là gì.”
Triệu Kiến Thận mặc dù đã bị Vân Ca thu hút, nhưng cũng cảm thấy bối cảnh của nàng ta không đơn giản, có thể còn có âm mưu gì khác chăng (nghĩ như vậy, chỉ để an ủi lòng tự trọng đang bị tổn thương của hắn).
Nếu Vân Ca biết được suy nghĩ của hắn ta, nhất định kêu oan, việc bổ nhiệm nàng qua đó, rõ ràng là do hắn sắp xếp cho nàng mà!
Vân Ca nhận được nhiệm vụ này thì rất là bực mình, rõ ràng là đang yên đang lành, làm thế nào lại trở thành đầy tớ của người ta như vậy? Ông chủ lớn Triệu đại gia nhất định phải kéo nàng xuống nước? Thấy nàng ăn không ngồi rồi nên ngứa mắt? Trang viện rõ ràng có hơn mười cô nương khác, tại sao lại cố tình đì chỉ mình nàng?
Nhưng đang sống ở dưới mái nhà người ta, không thể không cúi đầu, Vân Ca vẫn phải miễn cưỡng ép mình tỏ ra bộ dạng rất là vinh hạnh khi nhận chức vụ này.
Lão nội viện học sĩ chỉ muốn giao nhiệm vụ xong rồi mau mau trở về nhà, nhưng cũng nhận thấy được thái độ bất mãn của tiểu nữ nhân này khi nhậm chức, tuy nàng ta vờ tỏ ra lịch sự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook