Mộng Đẹp Tuyền Cơ
-
Chương 6: Gạt người? cô nương còn chưa đủ chuyên nghiệp
Triệu Kiến Thận phái Trương mẫu đi mời người, đã gần cả tiếng rồi mà vẫn chưa thấy ai xuất hiện, những ngón tay lướt nhanh qua quyển sách một cách sốt ruột, trên mặt hắn đã ánh lên tia cười lạnh.
Tổng quản Triệu An đứng hầu bên cạnh không khỏi rùng mình ớn lạnh một cái. Vương gia không có tính kiên nhẫn, nữ nhân này lại bắt Vương gia chờ đợi như vậy, nàng ta sắp gặp đại họa rồi.
Đúng lúc này có một lão thư sinh bước vào, không thèm hành lễ chào Vương gia, ông ta cười ha hả nói:
“Ai mà có mặt mũi lớn đến như vậy, bắt Vương gia phải chờ lâu?”
Triệu Kiến Thận cười lạnh, không trả lời.
Triệu An cúi người hành lễ với lão thư sinh:
“Nhạc phụ, Vương gia đang truyền gọi Vân Ca cô nương, người đã giải cứu Vương phi hôm qua.”
“A, thì ra là vì mỹ nhân, khó trách Vương gia lại chịu ngồi đợi.”
Lão thư sinh tên là Trương Kiều Dư, là phụ thân của Đại tổng quản Trương mẫu, cũng là lão sư của Vương gia, học rộng tài cao, mưu lược hơn người, không hề câu nệ lễ tiết, rất được Vương gia xem trọng.
Mới nói, Vân Ca và Trương mẫu đã đến.
Vân Ca nhớ lại cách hành lễ, hướng tới Vương gia cúi người chào một cái, có điều không biết hành lễ như vậy có đúng cách không, lần đầu gặp mặt, hy vọng hắn ta không quá để ý chuyện vặt này.
“Ngươi là Vân Ca? Ngẩng đầu lên.”
Vân Ca ngẩng đầu lên, cung kính trả lời:
“Là thần thiếp.” Trong bụng thầm nghĩ: “Vô nghĩa quá.”
Triệu Kiến Thận thản nhiên đánh giá nữ nhân trước mặt, nàng có một đôi mắt anh đào trong vắt, long lanh, thật không hổ danh là một trong những mỹ nữ nhan sắc khuynh nước khuynh thành.
Nhìn qua đôi mắt này, thấy bộ dạng thật sự tương phản.
Chính là cách ăn mặc của nàng quá xuề xòa đơn giản - hắn ta còn chưa biết mình đang nhìn “hàng đã được nâng cấp” - chứ lúc bình thường thì chỉ có thể hình dung bốn chữ: “vô cùng lôi thôi”.
Triệu Kiến Thận hừ lạnh một tiếng, ăn mặc như thế mà tốn gần cả giờ để chuẩn bị, hoặc là nàng ta không biết cách chưng diện, hoặc là cố tình dùng cái bộ dáng không giống ai này để thu hút sự chú ý?
Tái kiến Triệu Kiến Thận, trong lòng Vân Ca lại một lần nữa cảm thấy ấn tượng. A, hắn thật sự rất đẹp trai, rạng ngời mà không chói loá, khoé miệng hắn đang nhếch lên, mỉm cười một cách dịu dàng, bộ dáng mười phần là của một thư sinh công tử hiền lành nhã nhặn, hoàn toàn khác hẳn hình tượng truy sát tặc nhân ngày hôm qua, có vẻ sẽ rất khó khăn để đối phó với con cọp đang mỉm cười này.
“Hôm qua là nàng đã đánh gian tế, cứu Vương phi?” Còn đang xuất thần, đã nghe Triệu Kiến Thận hỏi một câu vô nghĩa.
Vân Ca rà soát lại ý nghĩa của câu hỏi trong đầu, sau đó nàng trả lời:
“Là nhờ hồng phúc của Vương phi, Vân Ca không dám kể công.”
“Khá khen cho câu không dám kể công? Nàng sớm biết Lý Khải là gian tế. Tại sao không bẩm cáo? Là nguyên do gì?” Triệu Kiến Thận đều đều nói, nụ cười vẫn giữ trên môi, nhưng từng lời từng chữ đều mang sát khí đe dọa.
Vân Ca giật mình, má ơi, sao người này trở mặt nhanh quá vậy. Liếc mắt trộm nhìn sắc mặt Triệu Kiến Thận một cái, sao mà hắn ta giống hệt cái lão hồ ly cấp trên của nàng quá, thấy hiền hiền, nhưng không dễ bị qua mặt, ngược lại còn làm cho đối thủ sống không bằng chết.
Nói thẳng là nàng cũng không có tốt bụng gì, lúc đầu định để cho tặc nhân bắt Vương phi, rồi tự mình giả bộ trúng độc, sau đó thừa dịp hỗn loạn bỏ trốn. Nhưng khi nghe tặc nhân đối với các nàng có ý định hãm hiếp rồi giết, nên nàng tạm thời thay đổi chủ ý.
Nếu nói ra những lời này, chết là cái chắc.
Còn nếu trả lời bừa bãi, có thể sẽ bị cho là đồng đảng của tặc nhân, cũng là con đường chết.
Vân Ca suy tính thật nhanh, rồi định thần nói:
“Thần thiếp lúc đầu đã hoài nghi, nhưng không có bằng chứng, nên không dám nói bừa, chứ không hề cố ý lừa gạt.”
Liếc thấy sắc mặt Triệu Kiến Thận bình thản, nàng bạo gan nói tiếp:
“Khi Lý thị vệ tới cửa đã nói rằng ‘những anh em được phái theo cứu viện đều bị giết’, lúc bắt đầu không thấy có gì không ổn, nhưng về sau khi những thị vệ khác đều đi ra ngoài canh gác, hắn cố tình ở lại bên trong, thần thiếp hồi tưởng lại câu nói kia, bắt đầu thấy có chỗ không đúng lắm.
Khi Lý thị vệ đến, tặc nhân đã bao vây tiền trang cả nửa ngày trời, nếu có thị vệ trốn ra ngoài báo tin, bị giết, hắn không cần đợi tới lúc đó mới báo cáo, còn nếu thị vệ trên đường đi bị mai phục giết chết, làm sao hắn biết được. Những điều này là do thiếp tự mình suy đoán, không có chứng cớ gì, không dám nói ra sợ làm loạn quân tâm. Về việc đã để Vương phi phải kinh sợ, tội của thần thiếp thật sự đáng chết trăm ngàn lần.”
Nói như vậy thật quá hợp tình hợp lý, Vân Ca thầm phát cho mình một chữ V[1].
[1] V: viết tắt của chữ Victoria, có nghĩa là chiến thắng.
“Suy nghĩ của nàng cũng thật tinh tế! Chuyện lần này, coi như nàng có công lao. Nàng lui xuống trước, sau này Vương phi sẽ ban thưởng.” Triệu Kiến Thận không làm nàng khó xử, chính là nhìn vào mắt nàng ta cũng phát hiện ra nhiều điểm thú vị.
Vân Ca cố gắng tự mình trấn tĩnh, cúi đầu hành lễ một cái rồi lập tức lui ra, trên đường trở về tiểu viện, cố để không ai thấy nàng đang thở phào nhẹ nhõm.
Dễ sợ quá! Thiếu chút nữa thì tự làm lộ mình.
Kỳ thực trong lúc đó, nàng phát hiện ra tới hai điểm nghi ngờ, một là lời nói của thị vệ, hai là trang phục của hắn ta. Trên mặt tuy đầy máu me, nhưng trang phục chỉnh tề, trên eo chỉ bị chém một nhát, vậy thì máu ở đâu ra mà nhiều đến thế? Hắn tự mình băng bó vết thương, nên không ai rõ tình trạng bị thương của hắn như thế nào. Có một lúc vô tình hắn để lộ ra mảnh áo lót trắng tinh bên trong, nếu thật sự bị thương, vết máu phải từ bên trong chảy ra, chỗ áo đó phải bị dính máu luôn mới đúng, chứ đâu phải chỉ dính bên ngoài trang phục như vậy.
Khi Vân Ca phát hiện ra điểm này, kết hợp với lời nói không hợp lý của hắn mà suy ra hắn chính là gian tế. Tuy nhiên, trong cái thế giới đậm mùi trọng nam khinh nữ này, một nữ nhân dám nhìn chằm chằm một nam nhân mình mẩy đầy máu, còn không bị nghi ngờ là bị quỷ ám??? Cho nên, cân nhắc thật kỹ, nàng thấy chỉ nên nói mình phát hiện ra một sơ hở mà thôi.
Vừa tiếp tục ăn sườn xào củ cải của Lý nhị tẩu đem tới, Vân Ca thầm cảm thấy may mắn vì thoát được quan ải này, nhưng nàng thật không ngờ tới, nàng đang bị vài con cáo già chú ý tới.
Trong thư phòng, Triệu Kiến Thận hỏi Trương lão đầu và Triệu An:
“Các ngươi cảm thấy Vân Ca như thế nào?”
Trương Kiều Dư tỏ ra cái bộ dáng già không nên nết cười nói:
“Quả thật là một mỹ nhân.”
“Trương tiên sinh nếu thích, ta sẽ đem nàng tặng ngươi.” Triệu Kiến Thận cười hiểm.
“Miễn miễn miễn, lão già như ta làm sao xứng với một đóa hoa diễm lệ như vậy, lãng phí lắm. Nếu Vương gia thích, có thể đem về Vương phủ làm cảnh cho vui nhà vui cửa, Vương phi cũng sẽ mừng lắm.”
Bộ dáng Trương Kiều Dư tỏ ra là một ông cụ non ngây thơ. Triệu tổng quản đứng bên cạnh, hắn muốn cười mà không dám cười, điệu bộ vô cùng khốn khổ.
“Bàn chuyện chính đi.” Triệu Kiến Thận không muốn dây dưa với cái lão già đùa dai này.
Tổng quản Triệu An đứng hầu bên cạnh không khỏi rùng mình ớn lạnh một cái. Vương gia không có tính kiên nhẫn, nữ nhân này lại bắt Vương gia chờ đợi như vậy, nàng ta sắp gặp đại họa rồi.
Đúng lúc này có một lão thư sinh bước vào, không thèm hành lễ chào Vương gia, ông ta cười ha hả nói:
“Ai mà có mặt mũi lớn đến như vậy, bắt Vương gia phải chờ lâu?”
Triệu Kiến Thận cười lạnh, không trả lời.
Triệu An cúi người hành lễ với lão thư sinh:
“Nhạc phụ, Vương gia đang truyền gọi Vân Ca cô nương, người đã giải cứu Vương phi hôm qua.”
“A, thì ra là vì mỹ nhân, khó trách Vương gia lại chịu ngồi đợi.”
Lão thư sinh tên là Trương Kiều Dư, là phụ thân của Đại tổng quản Trương mẫu, cũng là lão sư của Vương gia, học rộng tài cao, mưu lược hơn người, không hề câu nệ lễ tiết, rất được Vương gia xem trọng.
Mới nói, Vân Ca và Trương mẫu đã đến.
Vân Ca nhớ lại cách hành lễ, hướng tới Vương gia cúi người chào một cái, có điều không biết hành lễ như vậy có đúng cách không, lần đầu gặp mặt, hy vọng hắn ta không quá để ý chuyện vặt này.
“Ngươi là Vân Ca? Ngẩng đầu lên.”
Vân Ca ngẩng đầu lên, cung kính trả lời:
“Là thần thiếp.” Trong bụng thầm nghĩ: “Vô nghĩa quá.”
Triệu Kiến Thận thản nhiên đánh giá nữ nhân trước mặt, nàng có một đôi mắt anh đào trong vắt, long lanh, thật không hổ danh là một trong những mỹ nữ nhan sắc khuynh nước khuynh thành.
Nhìn qua đôi mắt này, thấy bộ dạng thật sự tương phản.
Chính là cách ăn mặc của nàng quá xuề xòa đơn giản - hắn ta còn chưa biết mình đang nhìn “hàng đã được nâng cấp” - chứ lúc bình thường thì chỉ có thể hình dung bốn chữ: “vô cùng lôi thôi”.
Triệu Kiến Thận hừ lạnh một tiếng, ăn mặc như thế mà tốn gần cả giờ để chuẩn bị, hoặc là nàng ta không biết cách chưng diện, hoặc là cố tình dùng cái bộ dáng không giống ai này để thu hút sự chú ý?
Tái kiến Triệu Kiến Thận, trong lòng Vân Ca lại một lần nữa cảm thấy ấn tượng. A, hắn thật sự rất đẹp trai, rạng ngời mà không chói loá, khoé miệng hắn đang nhếch lên, mỉm cười một cách dịu dàng, bộ dáng mười phần là của một thư sinh công tử hiền lành nhã nhặn, hoàn toàn khác hẳn hình tượng truy sát tặc nhân ngày hôm qua, có vẻ sẽ rất khó khăn để đối phó với con cọp đang mỉm cười này.
“Hôm qua là nàng đã đánh gian tế, cứu Vương phi?” Còn đang xuất thần, đã nghe Triệu Kiến Thận hỏi một câu vô nghĩa.
Vân Ca rà soát lại ý nghĩa của câu hỏi trong đầu, sau đó nàng trả lời:
“Là nhờ hồng phúc của Vương phi, Vân Ca không dám kể công.”
“Khá khen cho câu không dám kể công? Nàng sớm biết Lý Khải là gian tế. Tại sao không bẩm cáo? Là nguyên do gì?” Triệu Kiến Thận đều đều nói, nụ cười vẫn giữ trên môi, nhưng từng lời từng chữ đều mang sát khí đe dọa.
Vân Ca giật mình, má ơi, sao người này trở mặt nhanh quá vậy. Liếc mắt trộm nhìn sắc mặt Triệu Kiến Thận một cái, sao mà hắn ta giống hệt cái lão hồ ly cấp trên của nàng quá, thấy hiền hiền, nhưng không dễ bị qua mặt, ngược lại còn làm cho đối thủ sống không bằng chết.
Nói thẳng là nàng cũng không có tốt bụng gì, lúc đầu định để cho tặc nhân bắt Vương phi, rồi tự mình giả bộ trúng độc, sau đó thừa dịp hỗn loạn bỏ trốn. Nhưng khi nghe tặc nhân đối với các nàng có ý định hãm hiếp rồi giết, nên nàng tạm thời thay đổi chủ ý.
Nếu nói ra những lời này, chết là cái chắc.
Còn nếu trả lời bừa bãi, có thể sẽ bị cho là đồng đảng của tặc nhân, cũng là con đường chết.
Vân Ca suy tính thật nhanh, rồi định thần nói:
“Thần thiếp lúc đầu đã hoài nghi, nhưng không có bằng chứng, nên không dám nói bừa, chứ không hề cố ý lừa gạt.”
Liếc thấy sắc mặt Triệu Kiến Thận bình thản, nàng bạo gan nói tiếp:
“Khi Lý thị vệ tới cửa đã nói rằng ‘những anh em được phái theo cứu viện đều bị giết’, lúc bắt đầu không thấy có gì không ổn, nhưng về sau khi những thị vệ khác đều đi ra ngoài canh gác, hắn cố tình ở lại bên trong, thần thiếp hồi tưởng lại câu nói kia, bắt đầu thấy có chỗ không đúng lắm.
Khi Lý thị vệ đến, tặc nhân đã bao vây tiền trang cả nửa ngày trời, nếu có thị vệ trốn ra ngoài báo tin, bị giết, hắn không cần đợi tới lúc đó mới báo cáo, còn nếu thị vệ trên đường đi bị mai phục giết chết, làm sao hắn biết được. Những điều này là do thiếp tự mình suy đoán, không có chứng cớ gì, không dám nói ra sợ làm loạn quân tâm. Về việc đã để Vương phi phải kinh sợ, tội của thần thiếp thật sự đáng chết trăm ngàn lần.”
Nói như vậy thật quá hợp tình hợp lý, Vân Ca thầm phát cho mình một chữ V[1].
[1] V: viết tắt của chữ Victoria, có nghĩa là chiến thắng.
“Suy nghĩ của nàng cũng thật tinh tế! Chuyện lần này, coi như nàng có công lao. Nàng lui xuống trước, sau này Vương phi sẽ ban thưởng.” Triệu Kiến Thận không làm nàng khó xử, chính là nhìn vào mắt nàng ta cũng phát hiện ra nhiều điểm thú vị.
Vân Ca cố gắng tự mình trấn tĩnh, cúi đầu hành lễ một cái rồi lập tức lui ra, trên đường trở về tiểu viện, cố để không ai thấy nàng đang thở phào nhẹ nhõm.
Dễ sợ quá! Thiếu chút nữa thì tự làm lộ mình.
Kỳ thực trong lúc đó, nàng phát hiện ra tới hai điểm nghi ngờ, một là lời nói của thị vệ, hai là trang phục của hắn ta. Trên mặt tuy đầy máu me, nhưng trang phục chỉnh tề, trên eo chỉ bị chém một nhát, vậy thì máu ở đâu ra mà nhiều đến thế? Hắn tự mình băng bó vết thương, nên không ai rõ tình trạng bị thương của hắn như thế nào. Có một lúc vô tình hắn để lộ ra mảnh áo lót trắng tinh bên trong, nếu thật sự bị thương, vết máu phải từ bên trong chảy ra, chỗ áo đó phải bị dính máu luôn mới đúng, chứ đâu phải chỉ dính bên ngoài trang phục như vậy.
Khi Vân Ca phát hiện ra điểm này, kết hợp với lời nói không hợp lý của hắn mà suy ra hắn chính là gian tế. Tuy nhiên, trong cái thế giới đậm mùi trọng nam khinh nữ này, một nữ nhân dám nhìn chằm chằm một nam nhân mình mẩy đầy máu, còn không bị nghi ngờ là bị quỷ ám??? Cho nên, cân nhắc thật kỹ, nàng thấy chỉ nên nói mình phát hiện ra một sơ hở mà thôi.
Vừa tiếp tục ăn sườn xào củ cải của Lý nhị tẩu đem tới, Vân Ca thầm cảm thấy may mắn vì thoát được quan ải này, nhưng nàng thật không ngờ tới, nàng đang bị vài con cáo già chú ý tới.
Trong thư phòng, Triệu Kiến Thận hỏi Trương lão đầu và Triệu An:
“Các ngươi cảm thấy Vân Ca như thế nào?”
Trương Kiều Dư tỏ ra cái bộ dáng già không nên nết cười nói:
“Quả thật là một mỹ nhân.”
“Trương tiên sinh nếu thích, ta sẽ đem nàng tặng ngươi.” Triệu Kiến Thận cười hiểm.
“Miễn miễn miễn, lão già như ta làm sao xứng với một đóa hoa diễm lệ như vậy, lãng phí lắm. Nếu Vương gia thích, có thể đem về Vương phủ làm cảnh cho vui nhà vui cửa, Vương phi cũng sẽ mừng lắm.”
Bộ dáng Trương Kiều Dư tỏ ra là một ông cụ non ngây thơ. Triệu tổng quản đứng bên cạnh, hắn muốn cười mà không dám cười, điệu bộ vô cùng khốn khổ.
“Bàn chuyện chính đi.” Triệu Kiến Thận không muốn dây dưa với cái lão già đùa dai này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook