Mộng Đẹp Tuyền Cơ
-
Chương 25: Sến như lời kịch
Vân Ca vài ngày trước bị tha lên xe ngựa, ngoại trừ được Trương mẫu gói cho vài ba bộ trang phục để thay trong bao, ngoài ra không có gì khác nữa, tới nơi này rồi, Triệu Kiến Thận vì muốn đưa nàng đến dự yến tiệc, tạm thời đã nhờ người hầu của cửa hàng Trầm thị chọn lựa thêm chút ít quần áo trang sức đưa tới, tất cả đều đã sắp xếp xong cả.
Người tỳ nữ nhờ người đến nhà bếp chuẩn bị thêm một ít điểm tâm, lương khô. Quá trưa, Vân Ca đã bị xách lên xe, đội xe khởi hành. Ban đầu Vân Ca còn định ở Vân Xuyên ngắm nghía danh lam thắng cảnh này nọ, kết quả toàn bộ kế hoạch hỏng bét hết, không khỏi rên rỉ chán chường cho cái vận số ếch ngồi đáy giếng của mình. Ngoài ra xe ngựa đi toàn con đường nhỏ, không có cái gì để coi, mới tới hai ngày đã bị tống đi, so với lúc xưa - không được bay đây bay đó - thật không có gì khác lắm.
Triệu Kiến Thận đứng trước cửa phòng trọ, nhìn thấy đoàn xe khởi hành, lẫn vào dòng người qua lại rồi biến mất ở ngã tư đường, đột nhiên nghe bên tai giọng nói của Trương lão đầu:
“Để cho Vân Ca một thân một mình đi trước dụ địch, có phải là rất mạo hiểm hay không?”
“Phía trước đã bố trí kỹ, Vân Ca sẽ không có việc gì.” Giọng nói như nhấn mạnh, không biết là vì thuyết phục người khác hay là đang tự thuyết phục chính mình.
Đoàn xe Vân Ca đi đi dừng dừng, tới buổi tối hôm sau đã đi đến một thị trấn nhỏ, ngủ trọ ở một khách điếm. Triệu Kiến Thận phái đến hơn mười thị vệ đều là những cao thủ tinh nhuệ nhất Vương phủ đi theo bên người nàng, tỉ mỉ nhanh nhẹn, trên đường đi chiếu cố vô cùng tốt đối với hai nữ nhân trong đội là Vân Ca và người nữ tỳ.
Trong đội, hiện thời Vân Ca là người có thân phận cao nhất, ở phía trên thiếu ngọn núi đàn áp Triệu Kiến Thận, tuy rằng trên đường đi cũng khá mệt nhọc, nhưng tâm tình vô cùng thoải mái. Ở trên xe - không phải ngủ - thì là trò chuyện trên trời dưới đất này nọ với người nữ tỳ, nàng này đang nghĩ người có danh phận Trầm Kiếm lão gia là người có lai lịch rất lớn.
Trầm Kiếm là ông chủ cửa hàng Trầm thị, Lão chủ là Trầm Hạo Vân, năm đó nổi tiếng khắp bảy quốc là một cao thủ võ công siêu phàm, không biết vì sao đổi ý trở lại con đường chính đạo, sáng lập ra cửa hàng Trầm thị, khắp các nước đều có chi nhánh. Dân gian có câu nói “Quốc không thể một ngày không có vua, Dân không thể một ngày không có Trầm”, cửa hiệu Trầm thị buôn bán tất cả các mặt hàng phục vụ nhu cầu chủ yếu cho đời sống của dân chúng, giới bình dân thì có gạo thóc mắm muối củi lửa, còn cho quân binh thì có vũ khí, ngựa… khắp nơi đều có sự hiện diện của cửa hiệu Trầm thị, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất thương của Kỉ quốc. Chuyện lạ là Hoàng Thất không có chút phản ứng với thế lực đồ sộ của Trầm gia, mặc kệ, không thể không làm cho người ta nghi ngờ, phía sau Trầm thị có thế lực hoàng tộc chống lưng.
Lão chủ Trầm Hạo Vân cũng là một nhân vật danh tiếng, cả đời không hề cưới vợ, nghe nói ông chủ Trầm Kiếm là đồ đệ duy nhất của lão ta. Những chuyện đặc biệt quan trọng, hắn mới chường mặt ra để giải quyết, hễ hắn ta ra ngoài thì lúc nào cũng có mang mặt nạ, vì thế có người đồn đãi, năm xưa Trầm Kiếm bị thương biến dạng ở mặt, diện mạo cực xấu, cho nên không dám để cho người ngoài nhìn thấy, cũng có lời đồn Trầm Kiếm thật ra thân phận là hoàng tử, vì không muốn bại lộ thân phận cho nên mới phải giấu mặt.
Vân Ca biết Triệu Kiến Thận tuy là Vương gia, bởi do tổ tiên phụ trợ tiên vương lập quốc mà được ban tước vị, chứ thân không phải là hoàng tộc, như thế nào hắn dùng tên giả Trầm Kiếm để trở thành đệ nhất thương gia Kỉ quốc, rất có thể đây là một tính toán mờ ám.
Nữ tỳ cũng không biết quan hệ của ông chủ Trầm và Triệu Kiến Thận, gã cũng đã dặn dò tuyệt đối không để lộ cho người khác biết, nên Vân Ca trong lòng chỉ hơi tò mò, chứ thật ra cũng không quan tâm nhiều lắm.
Trăng đêm nay rất đẹp, Vân Ca dùng cơm tối ở trong phòng xong, bảo nữ tỳ quay về nghỉ ngơi, một mình nàng đứng bên cửa sổ ngắm ánh trăng. Phòng của nàng ở lầu ba, cũng khá cao, cảm giác ánh trăng rất gần. Bồi hồi nhớ đến cuộc sống trước kia, cả nhà quay quần ăn tối ngắm trăng ở tầng cao nhất của khách sạn, đó là ký ức năm mười hai tuổi, đoạn ký ức đó tràn trề sự vui vẻ, lúc đó ánh trăng cũng sáng tỏ trong vắt như đêm nay.
Trước đây nàng được sinh ra ở một nhà trung lưu, cha là chủ một công ty cỡ vừa, mẹ là một họa sĩ cũng khá nổi tiếng, nàng là con gái độc nhất của bọn họ. Từ nhỏ được bọn họ hết sức cưng chiều, tiền bạc vật chất cái gì cũng không thiếu thốn, điển hình của một cô chiêu nhà giàu.
Thế nhưng tất cả đều kết thúc vào năm mười hai tuổi.
Năm đó cha làm ăn thua lỗ dẫn đến phá sản, tính tình trở nên thất thường, chỉ biết vùi mình vào cờ bạc để trốn tránh sự thật, thua hết thì rượu chè say xỉn, trở nên thô lỗ cộc cằn tay đấm chân đá hai mẹ con nàng. Quá khứ đen tối đó kéo dài được hai năm, rồi ông say rượu nhảy lầu tự tử để lại một khoản nợ lớn, mẹ nàng hay tin cha nàng chết thì vô cùng đau khổ, sức khoẻ cũng theo đó mà tuột dốc thảm thương, năm sau phát hiện ra bà bị ung thư não. Còn chưa tới mười sáu tuổi nàng đã phải gánh vác nợ nần của cha để lại lẫn tiền thuốc men cho mẹ. Trong một cơ hội ngẫu nhiên, nàng phát hiện ra mình có tài tính toán thần tốc cùng với trí nhớ siêu dai, là một lợi thế trong việc cờ bạc, vì thế nàng thường hay giấu mẹ ra vào các sòng bạc ngầm, dựa vào tiền thắng được để lo liệu tiền thuốc men cho mẹ.
Mỉa mai mà nói, bởi vì chuyện của cha, nàng vô cùng chán ghét việc cờ bạc, nhưng không thể không dựa vào nó để làm kế sinh nhai cho mình và mẹ, đáng tiếc cuối cùng cũng không thể cứu vãn sinh mệnh của bà.
Sau khi mẹ qua đời, nàng không còn đến sòng bạc nữa, dựa vào sức mình vất vả kiếm tiền để hoàn thành việc học của mình. Sau khi tốt nghiệp - mỗi ngày đều bận rộn như con kiến thợ, nhận một lúc mấy công việc, cuối cùng cũng trả hết nợ nần cho cha, còn chưa kịp thở dài nhẹ nhõm một cái, thì đã rời khỏi cái thế giới kia…
“Cô nương, có phải chúng ta đã gặp qua ở nơi nào chăng?” Bên ngoài đột ngột vang tới một câu, những nỗi niềm không vui đột ngột bị làm cho rơi mất, bất ngờ không nhịn được, một tiếng cười khì vụt ra.
Một câu tán tỉnh rẻ tiền đúng tiêu chuẩn trong kịch. Không nghĩ có thể nghe được ở nơi này.
Mới vừa lên tiếng là một chàng trai đang ngồi bên ngoài cách cửa sổ vài thước, một thân áo xanh lam ở dưới ánh trăng như thể muốn cùng bóng đêm hòa thành một thể, bóng tối mờ ảo nên không nhận diện rõ lắm gương mặt người kia.
Con gái nhà lành bình thường nửa đêm nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một nam nhân xa lạ, còn buông lời chọc ghẹo gần xa, không những không sợ hãi, hét to cầu cứu viện, còn có tâm trạng cười, hơn nữa còn cười rất thoải mái, hành vi này còn không nói là quái lạ?
Người thanh niên nhìn thấy nữ nhân này có chút quen mắt, thì thấy rất có hứng thú.
“Có chuyện gì vui mà cười như vậy?” Thân hình nhích lên hơi cử động thì đã thấy ngồi trên cửa sổ, gần đến có thể đưa tay chạm được.
Vân Ca thật sự hoảng sợ, đây là khinh công trong truyền thuyết sao?
“Không có gì, chính là câu nói vừa rồi của công tử làm ta cảm thấy… rất quen thuộc.” Nói xong nhịn không nổi lại phì cười.
Người tỳ nữ nhờ người đến nhà bếp chuẩn bị thêm một ít điểm tâm, lương khô. Quá trưa, Vân Ca đã bị xách lên xe, đội xe khởi hành. Ban đầu Vân Ca còn định ở Vân Xuyên ngắm nghía danh lam thắng cảnh này nọ, kết quả toàn bộ kế hoạch hỏng bét hết, không khỏi rên rỉ chán chường cho cái vận số ếch ngồi đáy giếng của mình. Ngoài ra xe ngựa đi toàn con đường nhỏ, không có cái gì để coi, mới tới hai ngày đã bị tống đi, so với lúc xưa - không được bay đây bay đó - thật không có gì khác lắm.
Triệu Kiến Thận đứng trước cửa phòng trọ, nhìn thấy đoàn xe khởi hành, lẫn vào dòng người qua lại rồi biến mất ở ngã tư đường, đột nhiên nghe bên tai giọng nói của Trương lão đầu:
“Để cho Vân Ca một thân một mình đi trước dụ địch, có phải là rất mạo hiểm hay không?”
“Phía trước đã bố trí kỹ, Vân Ca sẽ không có việc gì.” Giọng nói như nhấn mạnh, không biết là vì thuyết phục người khác hay là đang tự thuyết phục chính mình.
Đoàn xe Vân Ca đi đi dừng dừng, tới buổi tối hôm sau đã đi đến một thị trấn nhỏ, ngủ trọ ở một khách điếm. Triệu Kiến Thận phái đến hơn mười thị vệ đều là những cao thủ tinh nhuệ nhất Vương phủ đi theo bên người nàng, tỉ mỉ nhanh nhẹn, trên đường đi chiếu cố vô cùng tốt đối với hai nữ nhân trong đội là Vân Ca và người nữ tỳ.
Trong đội, hiện thời Vân Ca là người có thân phận cao nhất, ở phía trên thiếu ngọn núi đàn áp Triệu Kiến Thận, tuy rằng trên đường đi cũng khá mệt nhọc, nhưng tâm tình vô cùng thoải mái. Ở trên xe - không phải ngủ - thì là trò chuyện trên trời dưới đất này nọ với người nữ tỳ, nàng này đang nghĩ người có danh phận Trầm Kiếm lão gia là người có lai lịch rất lớn.
Trầm Kiếm là ông chủ cửa hàng Trầm thị, Lão chủ là Trầm Hạo Vân, năm đó nổi tiếng khắp bảy quốc là một cao thủ võ công siêu phàm, không biết vì sao đổi ý trở lại con đường chính đạo, sáng lập ra cửa hàng Trầm thị, khắp các nước đều có chi nhánh. Dân gian có câu nói “Quốc không thể một ngày không có vua, Dân không thể một ngày không có Trầm”, cửa hiệu Trầm thị buôn bán tất cả các mặt hàng phục vụ nhu cầu chủ yếu cho đời sống của dân chúng, giới bình dân thì có gạo thóc mắm muối củi lửa, còn cho quân binh thì có vũ khí, ngựa… khắp nơi đều có sự hiện diện của cửa hiệu Trầm thị, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất thương của Kỉ quốc. Chuyện lạ là Hoàng Thất không có chút phản ứng với thế lực đồ sộ của Trầm gia, mặc kệ, không thể không làm cho người ta nghi ngờ, phía sau Trầm thị có thế lực hoàng tộc chống lưng.
Lão chủ Trầm Hạo Vân cũng là một nhân vật danh tiếng, cả đời không hề cưới vợ, nghe nói ông chủ Trầm Kiếm là đồ đệ duy nhất của lão ta. Những chuyện đặc biệt quan trọng, hắn mới chường mặt ra để giải quyết, hễ hắn ta ra ngoài thì lúc nào cũng có mang mặt nạ, vì thế có người đồn đãi, năm xưa Trầm Kiếm bị thương biến dạng ở mặt, diện mạo cực xấu, cho nên không dám để cho người ngoài nhìn thấy, cũng có lời đồn Trầm Kiếm thật ra thân phận là hoàng tử, vì không muốn bại lộ thân phận cho nên mới phải giấu mặt.
Vân Ca biết Triệu Kiến Thận tuy là Vương gia, bởi do tổ tiên phụ trợ tiên vương lập quốc mà được ban tước vị, chứ thân không phải là hoàng tộc, như thế nào hắn dùng tên giả Trầm Kiếm để trở thành đệ nhất thương gia Kỉ quốc, rất có thể đây là một tính toán mờ ám.
Nữ tỳ cũng không biết quan hệ của ông chủ Trầm và Triệu Kiến Thận, gã cũng đã dặn dò tuyệt đối không để lộ cho người khác biết, nên Vân Ca trong lòng chỉ hơi tò mò, chứ thật ra cũng không quan tâm nhiều lắm.
Trăng đêm nay rất đẹp, Vân Ca dùng cơm tối ở trong phòng xong, bảo nữ tỳ quay về nghỉ ngơi, một mình nàng đứng bên cửa sổ ngắm ánh trăng. Phòng của nàng ở lầu ba, cũng khá cao, cảm giác ánh trăng rất gần. Bồi hồi nhớ đến cuộc sống trước kia, cả nhà quay quần ăn tối ngắm trăng ở tầng cao nhất của khách sạn, đó là ký ức năm mười hai tuổi, đoạn ký ức đó tràn trề sự vui vẻ, lúc đó ánh trăng cũng sáng tỏ trong vắt như đêm nay.
Trước đây nàng được sinh ra ở một nhà trung lưu, cha là chủ một công ty cỡ vừa, mẹ là một họa sĩ cũng khá nổi tiếng, nàng là con gái độc nhất của bọn họ. Từ nhỏ được bọn họ hết sức cưng chiều, tiền bạc vật chất cái gì cũng không thiếu thốn, điển hình của một cô chiêu nhà giàu.
Thế nhưng tất cả đều kết thúc vào năm mười hai tuổi.
Năm đó cha làm ăn thua lỗ dẫn đến phá sản, tính tình trở nên thất thường, chỉ biết vùi mình vào cờ bạc để trốn tránh sự thật, thua hết thì rượu chè say xỉn, trở nên thô lỗ cộc cằn tay đấm chân đá hai mẹ con nàng. Quá khứ đen tối đó kéo dài được hai năm, rồi ông say rượu nhảy lầu tự tử để lại một khoản nợ lớn, mẹ nàng hay tin cha nàng chết thì vô cùng đau khổ, sức khoẻ cũng theo đó mà tuột dốc thảm thương, năm sau phát hiện ra bà bị ung thư não. Còn chưa tới mười sáu tuổi nàng đã phải gánh vác nợ nần của cha để lại lẫn tiền thuốc men cho mẹ. Trong một cơ hội ngẫu nhiên, nàng phát hiện ra mình có tài tính toán thần tốc cùng với trí nhớ siêu dai, là một lợi thế trong việc cờ bạc, vì thế nàng thường hay giấu mẹ ra vào các sòng bạc ngầm, dựa vào tiền thắng được để lo liệu tiền thuốc men cho mẹ.
Mỉa mai mà nói, bởi vì chuyện của cha, nàng vô cùng chán ghét việc cờ bạc, nhưng không thể không dựa vào nó để làm kế sinh nhai cho mình và mẹ, đáng tiếc cuối cùng cũng không thể cứu vãn sinh mệnh của bà.
Sau khi mẹ qua đời, nàng không còn đến sòng bạc nữa, dựa vào sức mình vất vả kiếm tiền để hoàn thành việc học của mình. Sau khi tốt nghiệp - mỗi ngày đều bận rộn như con kiến thợ, nhận một lúc mấy công việc, cuối cùng cũng trả hết nợ nần cho cha, còn chưa kịp thở dài nhẹ nhõm một cái, thì đã rời khỏi cái thế giới kia…
“Cô nương, có phải chúng ta đã gặp qua ở nơi nào chăng?” Bên ngoài đột ngột vang tới một câu, những nỗi niềm không vui đột ngột bị làm cho rơi mất, bất ngờ không nhịn được, một tiếng cười khì vụt ra.
Một câu tán tỉnh rẻ tiền đúng tiêu chuẩn trong kịch. Không nghĩ có thể nghe được ở nơi này.
Mới vừa lên tiếng là một chàng trai đang ngồi bên ngoài cách cửa sổ vài thước, một thân áo xanh lam ở dưới ánh trăng như thể muốn cùng bóng đêm hòa thành một thể, bóng tối mờ ảo nên không nhận diện rõ lắm gương mặt người kia.
Con gái nhà lành bình thường nửa đêm nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một nam nhân xa lạ, còn buông lời chọc ghẹo gần xa, không những không sợ hãi, hét to cầu cứu viện, còn có tâm trạng cười, hơn nữa còn cười rất thoải mái, hành vi này còn không nói là quái lạ?
Người thanh niên nhìn thấy nữ nhân này có chút quen mắt, thì thấy rất có hứng thú.
“Có chuyện gì vui mà cười như vậy?” Thân hình nhích lên hơi cử động thì đã thấy ngồi trên cửa sổ, gần đến có thể đưa tay chạm được.
Vân Ca thật sự hoảng sợ, đây là khinh công trong truyền thuyết sao?
“Không có gì, chính là câu nói vừa rồi của công tử làm ta cảm thấy… rất quen thuộc.” Nói xong nhịn không nổi lại phì cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook