Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ
-
Chương 8: Khách tha phương trở về (bát)
Phản ứng đầu tiên của phu nhân Grantham là mưu đồ bí mật của mình và Humphrey đã bị bại lộ, lão gia Humphrey không đồng ý cũng không vạch trần, chỉ nhân cơ hội cảnh báo. Bà với Humphrey ba mươi bốn đều xin trợ giúp, nhưng vẻ mặt đối phương vẫn vô cùng mờ mịt.
Lão gia Humphrey chậm rãi nói: “Đây là thư mời nhập học học viện kỵ sĩ Madge.”
Học viện Madge tuy không nổi danh bằng học viện Honorable St Sorvi, nhưng cũng có chỗ đứng nhất định trong số các học viện kỵ sĩ tại phía Nam Samanlier. Humphrey ba mươi bốn cũng có mấy anh em theo học ở đó.
Nhưng phản ứng của Kleist lại nằm ngoài dự kiến của mọi người. “Thư mời bị tôi…… làm mất rồi.”
“Mất rồi?” Lão gia Humphrey đột ngột cao giọng.
Kleist sợ tới mức nhảy dựng lên, quay lưng bỏ chạy.
Lão gia Humphrey không biết tại sao hắn chạy, lập tức bảo Humphrey ba mươi bốn đuổi theo.
Chuyện quái gì vậy!
Humphrey ba mươi bốn rối rắm, cất bước đuổi theo.
Ngay từ lúc đứng dậy, Kleist đã nghĩ ra hướng chạy trốn, chân bước không ngừng. Humphrey ba mươi bốn trơ mắt nhìn hắn người nhỏ, chân nhỏ, nhưng lại lấy tốc độ sánh ngang với sao băng chớp lóe vọt vào nhà chính, cực kỳ sốt ruột.
Kleist chạy trốn rất ồn ào, chắc chắn dựa vào nhĩ lực của Pierce, rất khó lòng bỏ lỡ.
Pierce quả thật không bỏ lỡ. Hắn vừa mở cửa, chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, đã thấy tên nhóc lùn từng gặp qua một lần ngã vào lòng mình giống như thân thiết lắm. Hắn do dự một chút nhưng cũng không tránh ra, lúc hoàn hồn, thấy ống tay áo đã bị túm chặt.
“Chào ngài.” Humphrey ba mươi bốn thở hồng hộc đuổi tới, “Tôi với Grantham tiên sinh có chút hiểu lầm, chúng tôi cần ít thời gian để giải thích và làm sáng tỏ.”
Kleist trốn sau lưng Pierce, khàn khàn nói: “Anh ta muốn cướp đồ của tôi.”
Dù Pierce không thích lo chuyện bao đồng, nhưng thân là kỵ sĩ lão làng, không thể coi như không thấy. “Đúng là cần làm sáng tỏ một chút.”
“Không, không phải.” Humphrey ba mươi bốn liếm liếm môi, “Chút hiểu lầm ấy mà, không hại gì đến Grantham tiên sinh đâu, chúng tôi chỉ muốn thay đổi nhầm lẫn lúc trước.”
Pierce quay đầu nhìn Kleist. Kleist xấu hổ lấy tấm thư mời nọ ra, “Anh ta muốn đòi cái này về.”
Thấy nét chữ và hoa văn quen thuộc trên thư mời, mày Pierce chau lại thành ngọn núi nhỏ. Sáng nay hắn cũng vừa lấy được thứ giống vậy, nên rất rõ hàm nghĩa đằng sau thư mời.
“Có thể nói rõ ràng với tôi không?” Hắn hỏi.
Xem ra vị tiên sinh này nhất quyết muốn xen vào chuyện này, Humphrey ba mươi bốn vẫn chưa biết lai lịch của người nọ, nội tâm hắn kêu rên, chỉ mong không có quan hệ kia với Gloria.
Kleist và Pierce đóng cửa nói chuyện riêng.
Humphrey ba mươi bốn bị nhốt ngoài cửa, lòng nóng như lửa đốt. Hắn kéo bốn mươi ba đi ngang qua, nhờ cậu ta nhắn lại với cha. Lão gia Humphrey khôi phục rất nhanh, bảo hắn cứ an tâm chớ nóng nảy, đã giao việc này cho gia chủ xử lý.
Lời ấy không rõ ràng lắm, Humphrey ba mươi bốn lại càng thấp thỏm. Thư mời là hắn xin của Humphrey năm, đối phương cực kỳ sẵn lòng ném đi củ khoai sọ nóng phỏng tay ấy, nhưng không ngờ lại dẫn tới chuyện này. Hắn vội vàng về hỏi cha mình.
Lão gia Humphrey ngồi phơi nắng trên xích đu, tâm trạng có vẻ khá tốt, “Không liên quan gì đến con, con trai. Nếu họ vì vậy mà bất mãn với con, ta sẽ không ngồi yên.”
Humphrey ba mươi bốn thở phào, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì nghiêm trọng. Một tấm thư mời bị mất trộm, đơn giản vậy thôi.”
“Mất trộm?” Humphrey ba mươi bốn mở to mắt.
“Rơi vào đường cùng rồi, bọn họ có gì mà không dám làm. Mất một tấm thì tìm tấm khác cũng không sai, nhưng không nên cố ý nhằm vào hai tờ khác, ba trừ một bằng hai, một cộng một cũng bằng hai. Đầu óc bọn họ chứa toàn bông sao! Việc cấp bách là tìm được đủ người tham gia, và giải thích với đảo Song Tử chuyện mất trộm.”
Humphrey ba mươi bốn có chút hiểu ra.
“Cứ chờ xem bọn họ bị hành hạ đi.” Từ khi đường làm quan không như ý, lão gia Humphrey bị không ít quở trách và chỉ trích sau lưng, giờ chứng kiến kẻ khác sứt đầu mẻ trán, không khỏi sung sướng khi thấy người gặp họa.
Nếu Kleist biết được suy nghĩ của ông ta, nhất định vô cùng tán thành. Lúc này, hắn vừa kể cho Pierce biết chân tướng, vừa oán thầm một nhà Humphrey toàn thần logic. Cho dù bọn họ có lấy đi tấm thư mời của mình thì cuối cùng vẫn là hai thiếu một, họ cũng không thể tránh khỏi rắc rối.
Pierce không biết chuyện thư mời bị trộm. Hắn chỉ cho rằng đây đơn thuần là lật lọng, chắc hẳn nhà Humphrey biết được giá trị của thư mời, nên không muốn biếu không.
Hắn nói: “Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, cậu hãy cùng Humphrey thương lượng việc này. Nhưng mà, cậu chắc chắn muốn sử dụng tấm thư mời này sao?”
Kleist mở to hai mắt nhìn hắn, thư mời trong tay nắm vô cùng chặt, giống như một con thú nhỏ lâm vào đường cùng.
“Tôi không có ý thay cậu quyết định.” Pierce lấy thư mời của mình ra, “Tôi biết rõ chuyến đi này phải đối mặt với khó khăn như thế nào, nên thật lòng hy vọng cậu suy nghĩ cho cặn kẽ. Cậu vẫn còn trẻ, có rất nhiều thời gian chuẩn bị, đến học viện kỵ sĩ Madge cũng không hẳn là ý kiến tồi. Nếu cậu không thích Madge, tôi có thể đề cử cậu đến…… Nếu không ngại đi đế quốc Kanding, tôi có thể giúp cậu viết thư đề cử cho học viện kỵ sĩ Hoàng gia.”
“Tôi lãng phí quá nhiều thời gian rồi, né tránh hết lần này tới lần khác, cứ mãi mong đợi cơ hội tiếp theo, kết quả là chuyện gì cũng không thành. Lần này tôi đã hạ quyết tâm không để bất cứ người hay chuyện gì quấy nhiễu, nhất định phải đi. Nữ thần Quang Minh cao quý chứng giám cho quyết tâm của tôi!”
Nếu Pierce quen biết “Kerry” đủ lâu, thì sẽ biết hắn tự dưng miệng lưỡi lanh lợi được như thế là chuyện hiếm cỡ nào. Tiếc là Pierce không biết, hắn thấy cậu thanh niên thấp bé này có chút đáng khen. “Nếu cậu đã quyết tâm, vậy thì nên đường hoàng nói chuyện với Humphrey.”
Kleist nói: “Sao anh có được tấm thư mời đó?”
“Chuyện dài dòng lắm.” Hồi tưởng lại quãng đường tới đây của mình, Pierce thổn thức không thôi, “Nói tóm lại, tôi xài chút tiền để dành, Gloria là người trung gian.” Nào phải chút để dành, đến ba mươi ngàn đồng vàng, toàn bộ tài sản của hắn, chuyến này mà công dã tràng, hắn phải đến đế quốc Kanding tìm anh bạn già xin chút tiền đền bù nhiệm vụ mới được.
“Anh bỏ ra bao nhiêu? À, tôi không có ý tò mò chuyện riêng của anh, chỉ định bắt chước anh bỏ tiền mua cơ hội này thôi.”
Pierce không biết bối cảnh của người này, nghĩ rằng tuổi của cậu ta hẳn là vẫn phải dựa vào gia đình, ba mươi ngàn đồng vàng với cậu ta chẳng khác nào con số trên trời. Hắn nói: “Humphrey lúc trước mới tặng, sao chưa gì đã đòi lại, cứ nói vậy là bọn họ đuối lý. Cậu cứ thế thương lượng, có khi xoay chuyển được tình hình.”
Nghe hắn cổ vũ, Kleist rốt cuộc cũng mở cửa.
Vài vị trưởng lão nhà Humphrey đang đứng trước cửa.
Kleist theo bản năng trốn ra phía sau Pierce.
Pierce hơi bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng, thì nghe một vị trong số đó hiền lành nói: “Xin lỗi đã gây rắc rối cho cậu, Grantham tiên sinh, Humphrey tôi luôn luôn nói là làm. Cậu hoàn toàn có thể nhận tấm thư mời này, tôi cam đoan sẽ không có bất cứ người nào đưa ra dị nghị.”
Không biết có phải nhóm trưởng lão nhà Humphrey rốt cuộc cũng hiểu được để giải quyết chuyện mất thư mời, cách tốt nhất là tự tìm về, chứ không phải nhằm vào hai tấm thư mời ngay trong tầm mắt kia hay không, nhưng thư mời của Kleist đã được bảo toàn.
Tuy nhiên, Humphrey lại đưa ra một yêu cầu.
“Không phải tôi hoài nghi gì với hứa hẹn của cậu, mà là…… tấm thư mời kia có ý nghĩa cực kỳ trọng đại với toàn gia tộc Humphrey. Để bảo đảm nó được sử dụng, tôi muốn mời hai vị kỵ sĩ đến bảo vệ cậu. Thời buổi này trộm cắp ngang ngược, tôi không thể không phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.” Ý là, cậu lo mà ngoan ngoãn tham gia, hai gã kỵ sĩ là để canh chừng cậu. Cậu mà tính đổi ý, hai gã ấy sẽ khiến cậu phải đổi ý lại lần nữa.
Kleist nhìn về phía Pierce hỏi ý kiến.
Pierce suy nghĩ một chút, nói: “Cách thời điểm lên đường còn nửa tháng, vừa hay tôi muốn mua một ít đồ này nọ.” Hắn nhìn Humphrey đang muốn nói lại thôi, “Ông chắc sẽ không hoài nghi năng lực tự bảo vệ của tôi đâu nhỉ?”
“Ngài cứ tự nhiên.”
Pierce nháy mắt với Kleist.
Chuyện cứ như vậy quyết định, Humphrey phái hai kỵ sĩ cấp bốn bảo hộ và áp giải Kleist.
Phu nhân Grantham đầu lớn như cái đấu. Bà oán giận nói với Humphrey ba mươi bốn: “Hoàn toàn không thể đoán được dụng ý của cha và bác cậu. Lúc thì đòi lại, lúc thì đổi ý. Hai vị kỵ sĩ này cũng chả biết nguyên do gì lại tới.”
Humphrey ba mươi bốn biết nội tình, nên không hề khẩn trương, “Tin tôi đi, phu nhân Grantham tôn kính, hết thảy đều không đi ngược lại mong muốn của chúng ta.”
Phu nhân Grantham thấy hắn thề thốt bảo đảm, bấy giờ mới an tâm. Nhưng xảy xa chuyện như vậy, bà cũng không muốn ở lại nữa, đêm đó thúc giục Audrey và Kleist thu thập hành lý, định hôm sau rời đi.
“Rõ ràng bọn họ xem thư mời như củ khoai sọ nóng phỏng tay, mắc gì căng thẳng với chuyện mất trộm như thế, thiệt tình chả hiểu nổi.” McKee thấy Kleist ăn xong, ra đứng bên cửa sổ quan sát, trêu tức nói, “Cậu dụ dỗ được cô nàng Humphrey nào sao? Cứ như hòn vọng thê.”
Kleist không lên tiếng.
McKee sờ thư mời, vui sướng nói: “Thời gian tập hợp là nửa tháng sau, địa điểm ở trấn Burton. Chậc, cậu nghe qua chỗ này chưa?”
Kleist đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
Nhìn cửa khép lại, McKee tự kiểm điểm: “Bạn cùng phòng không phải bị mình chọc tức tới mức đêm không muốn về ngủ đó chứ?”
Lão gia Humphrey chậm rãi nói: “Đây là thư mời nhập học học viện kỵ sĩ Madge.”
Học viện Madge tuy không nổi danh bằng học viện Honorable St Sorvi, nhưng cũng có chỗ đứng nhất định trong số các học viện kỵ sĩ tại phía Nam Samanlier. Humphrey ba mươi bốn cũng có mấy anh em theo học ở đó.
Nhưng phản ứng của Kleist lại nằm ngoài dự kiến của mọi người. “Thư mời bị tôi…… làm mất rồi.”
“Mất rồi?” Lão gia Humphrey đột ngột cao giọng.
Kleist sợ tới mức nhảy dựng lên, quay lưng bỏ chạy.
Lão gia Humphrey không biết tại sao hắn chạy, lập tức bảo Humphrey ba mươi bốn đuổi theo.
Chuyện quái gì vậy!
Humphrey ba mươi bốn rối rắm, cất bước đuổi theo.
Ngay từ lúc đứng dậy, Kleist đã nghĩ ra hướng chạy trốn, chân bước không ngừng. Humphrey ba mươi bốn trơ mắt nhìn hắn người nhỏ, chân nhỏ, nhưng lại lấy tốc độ sánh ngang với sao băng chớp lóe vọt vào nhà chính, cực kỳ sốt ruột.
Kleist chạy trốn rất ồn ào, chắc chắn dựa vào nhĩ lực của Pierce, rất khó lòng bỏ lỡ.
Pierce quả thật không bỏ lỡ. Hắn vừa mở cửa, chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, đã thấy tên nhóc lùn từng gặp qua một lần ngã vào lòng mình giống như thân thiết lắm. Hắn do dự một chút nhưng cũng không tránh ra, lúc hoàn hồn, thấy ống tay áo đã bị túm chặt.
“Chào ngài.” Humphrey ba mươi bốn thở hồng hộc đuổi tới, “Tôi với Grantham tiên sinh có chút hiểu lầm, chúng tôi cần ít thời gian để giải thích và làm sáng tỏ.”
Kleist trốn sau lưng Pierce, khàn khàn nói: “Anh ta muốn cướp đồ của tôi.”
Dù Pierce không thích lo chuyện bao đồng, nhưng thân là kỵ sĩ lão làng, không thể coi như không thấy. “Đúng là cần làm sáng tỏ một chút.”
“Không, không phải.” Humphrey ba mươi bốn liếm liếm môi, “Chút hiểu lầm ấy mà, không hại gì đến Grantham tiên sinh đâu, chúng tôi chỉ muốn thay đổi nhầm lẫn lúc trước.”
Pierce quay đầu nhìn Kleist. Kleist xấu hổ lấy tấm thư mời nọ ra, “Anh ta muốn đòi cái này về.”
Thấy nét chữ và hoa văn quen thuộc trên thư mời, mày Pierce chau lại thành ngọn núi nhỏ. Sáng nay hắn cũng vừa lấy được thứ giống vậy, nên rất rõ hàm nghĩa đằng sau thư mời.
“Có thể nói rõ ràng với tôi không?” Hắn hỏi.
Xem ra vị tiên sinh này nhất quyết muốn xen vào chuyện này, Humphrey ba mươi bốn vẫn chưa biết lai lịch của người nọ, nội tâm hắn kêu rên, chỉ mong không có quan hệ kia với Gloria.
Kleist và Pierce đóng cửa nói chuyện riêng.
Humphrey ba mươi bốn bị nhốt ngoài cửa, lòng nóng như lửa đốt. Hắn kéo bốn mươi ba đi ngang qua, nhờ cậu ta nhắn lại với cha. Lão gia Humphrey khôi phục rất nhanh, bảo hắn cứ an tâm chớ nóng nảy, đã giao việc này cho gia chủ xử lý.
Lời ấy không rõ ràng lắm, Humphrey ba mươi bốn lại càng thấp thỏm. Thư mời là hắn xin của Humphrey năm, đối phương cực kỳ sẵn lòng ném đi củ khoai sọ nóng phỏng tay ấy, nhưng không ngờ lại dẫn tới chuyện này. Hắn vội vàng về hỏi cha mình.
Lão gia Humphrey ngồi phơi nắng trên xích đu, tâm trạng có vẻ khá tốt, “Không liên quan gì đến con, con trai. Nếu họ vì vậy mà bất mãn với con, ta sẽ không ngồi yên.”
Humphrey ba mươi bốn thở phào, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì nghiêm trọng. Một tấm thư mời bị mất trộm, đơn giản vậy thôi.”
“Mất trộm?” Humphrey ba mươi bốn mở to mắt.
“Rơi vào đường cùng rồi, bọn họ có gì mà không dám làm. Mất một tấm thì tìm tấm khác cũng không sai, nhưng không nên cố ý nhằm vào hai tờ khác, ba trừ một bằng hai, một cộng một cũng bằng hai. Đầu óc bọn họ chứa toàn bông sao! Việc cấp bách là tìm được đủ người tham gia, và giải thích với đảo Song Tử chuyện mất trộm.”
Humphrey ba mươi bốn có chút hiểu ra.
“Cứ chờ xem bọn họ bị hành hạ đi.” Từ khi đường làm quan không như ý, lão gia Humphrey bị không ít quở trách và chỉ trích sau lưng, giờ chứng kiến kẻ khác sứt đầu mẻ trán, không khỏi sung sướng khi thấy người gặp họa.
Nếu Kleist biết được suy nghĩ của ông ta, nhất định vô cùng tán thành. Lúc này, hắn vừa kể cho Pierce biết chân tướng, vừa oán thầm một nhà Humphrey toàn thần logic. Cho dù bọn họ có lấy đi tấm thư mời của mình thì cuối cùng vẫn là hai thiếu một, họ cũng không thể tránh khỏi rắc rối.
Pierce không biết chuyện thư mời bị trộm. Hắn chỉ cho rằng đây đơn thuần là lật lọng, chắc hẳn nhà Humphrey biết được giá trị của thư mời, nên không muốn biếu không.
Hắn nói: “Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, cậu hãy cùng Humphrey thương lượng việc này. Nhưng mà, cậu chắc chắn muốn sử dụng tấm thư mời này sao?”
Kleist mở to hai mắt nhìn hắn, thư mời trong tay nắm vô cùng chặt, giống như một con thú nhỏ lâm vào đường cùng.
“Tôi không có ý thay cậu quyết định.” Pierce lấy thư mời của mình ra, “Tôi biết rõ chuyến đi này phải đối mặt với khó khăn như thế nào, nên thật lòng hy vọng cậu suy nghĩ cho cặn kẽ. Cậu vẫn còn trẻ, có rất nhiều thời gian chuẩn bị, đến học viện kỵ sĩ Madge cũng không hẳn là ý kiến tồi. Nếu cậu không thích Madge, tôi có thể đề cử cậu đến…… Nếu không ngại đi đế quốc Kanding, tôi có thể giúp cậu viết thư đề cử cho học viện kỵ sĩ Hoàng gia.”
“Tôi lãng phí quá nhiều thời gian rồi, né tránh hết lần này tới lần khác, cứ mãi mong đợi cơ hội tiếp theo, kết quả là chuyện gì cũng không thành. Lần này tôi đã hạ quyết tâm không để bất cứ người hay chuyện gì quấy nhiễu, nhất định phải đi. Nữ thần Quang Minh cao quý chứng giám cho quyết tâm của tôi!”
Nếu Pierce quen biết “Kerry” đủ lâu, thì sẽ biết hắn tự dưng miệng lưỡi lanh lợi được như thế là chuyện hiếm cỡ nào. Tiếc là Pierce không biết, hắn thấy cậu thanh niên thấp bé này có chút đáng khen. “Nếu cậu đã quyết tâm, vậy thì nên đường hoàng nói chuyện với Humphrey.”
Kleist nói: “Sao anh có được tấm thư mời đó?”
“Chuyện dài dòng lắm.” Hồi tưởng lại quãng đường tới đây của mình, Pierce thổn thức không thôi, “Nói tóm lại, tôi xài chút tiền để dành, Gloria là người trung gian.” Nào phải chút để dành, đến ba mươi ngàn đồng vàng, toàn bộ tài sản của hắn, chuyến này mà công dã tràng, hắn phải đến đế quốc Kanding tìm anh bạn già xin chút tiền đền bù nhiệm vụ mới được.
“Anh bỏ ra bao nhiêu? À, tôi không có ý tò mò chuyện riêng của anh, chỉ định bắt chước anh bỏ tiền mua cơ hội này thôi.”
Pierce không biết bối cảnh của người này, nghĩ rằng tuổi của cậu ta hẳn là vẫn phải dựa vào gia đình, ba mươi ngàn đồng vàng với cậu ta chẳng khác nào con số trên trời. Hắn nói: “Humphrey lúc trước mới tặng, sao chưa gì đã đòi lại, cứ nói vậy là bọn họ đuối lý. Cậu cứ thế thương lượng, có khi xoay chuyển được tình hình.”
Nghe hắn cổ vũ, Kleist rốt cuộc cũng mở cửa.
Vài vị trưởng lão nhà Humphrey đang đứng trước cửa.
Kleist theo bản năng trốn ra phía sau Pierce.
Pierce hơi bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng, thì nghe một vị trong số đó hiền lành nói: “Xin lỗi đã gây rắc rối cho cậu, Grantham tiên sinh, Humphrey tôi luôn luôn nói là làm. Cậu hoàn toàn có thể nhận tấm thư mời này, tôi cam đoan sẽ không có bất cứ người nào đưa ra dị nghị.”
Không biết có phải nhóm trưởng lão nhà Humphrey rốt cuộc cũng hiểu được để giải quyết chuyện mất thư mời, cách tốt nhất là tự tìm về, chứ không phải nhằm vào hai tấm thư mời ngay trong tầm mắt kia hay không, nhưng thư mời của Kleist đã được bảo toàn.
Tuy nhiên, Humphrey lại đưa ra một yêu cầu.
“Không phải tôi hoài nghi gì với hứa hẹn của cậu, mà là…… tấm thư mời kia có ý nghĩa cực kỳ trọng đại với toàn gia tộc Humphrey. Để bảo đảm nó được sử dụng, tôi muốn mời hai vị kỵ sĩ đến bảo vệ cậu. Thời buổi này trộm cắp ngang ngược, tôi không thể không phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.” Ý là, cậu lo mà ngoan ngoãn tham gia, hai gã kỵ sĩ là để canh chừng cậu. Cậu mà tính đổi ý, hai gã ấy sẽ khiến cậu phải đổi ý lại lần nữa.
Kleist nhìn về phía Pierce hỏi ý kiến.
Pierce suy nghĩ một chút, nói: “Cách thời điểm lên đường còn nửa tháng, vừa hay tôi muốn mua một ít đồ này nọ.” Hắn nhìn Humphrey đang muốn nói lại thôi, “Ông chắc sẽ không hoài nghi năng lực tự bảo vệ của tôi đâu nhỉ?”
“Ngài cứ tự nhiên.”
Pierce nháy mắt với Kleist.
Chuyện cứ như vậy quyết định, Humphrey phái hai kỵ sĩ cấp bốn bảo hộ và áp giải Kleist.
Phu nhân Grantham đầu lớn như cái đấu. Bà oán giận nói với Humphrey ba mươi bốn: “Hoàn toàn không thể đoán được dụng ý của cha và bác cậu. Lúc thì đòi lại, lúc thì đổi ý. Hai vị kỵ sĩ này cũng chả biết nguyên do gì lại tới.”
Humphrey ba mươi bốn biết nội tình, nên không hề khẩn trương, “Tin tôi đi, phu nhân Grantham tôn kính, hết thảy đều không đi ngược lại mong muốn của chúng ta.”
Phu nhân Grantham thấy hắn thề thốt bảo đảm, bấy giờ mới an tâm. Nhưng xảy xa chuyện như vậy, bà cũng không muốn ở lại nữa, đêm đó thúc giục Audrey và Kleist thu thập hành lý, định hôm sau rời đi.
“Rõ ràng bọn họ xem thư mời như củ khoai sọ nóng phỏng tay, mắc gì căng thẳng với chuyện mất trộm như thế, thiệt tình chả hiểu nổi.” McKee thấy Kleist ăn xong, ra đứng bên cửa sổ quan sát, trêu tức nói, “Cậu dụ dỗ được cô nàng Humphrey nào sao? Cứ như hòn vọng thê.”
Kleist không lên tiếng.
McKee sờ thư mời, vui sướng nói: “Thời gian tập hợp là nửa tháng sau, địa điểm ở trấn Burton. Chậc, cậu nghe qua chỗ này chưa?”
Kleist đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
Nhìn cửa khép lại, McKee tự kiểm điểm: “Bạn cùng phòng không phải bị mình chọc tức tới mức đêm không muốn về ngủ đó chứ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook