Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ
-
Chương 5: Khách tha phương trở về (ngũ)
Ngồi xe ngựa từ trấn Ripe tới nhà Humphrey ở thành Zul cũng mất năm sáu ngày. Nhưng những gia tộc giàu có như Grantham, đi xa vẫn thường dùng ma pháp trận. Bởi vậy, Kleist không cần dậy sớm.
Nhưng McKee vẫn than phiền không ngừng, “Nói nghe hay lắm, bảo có tế tự cơ mà?”
“Không tới.”
“Cậu gạt tôi. Còn nói cái gì xây dựng tín nhiệm nữa chứ?” McKee nhảy vào rương, khoanh chân ngồi, dùng ánh mắt lên án hắn.
“Rồi sẽ có tế tự.”
“Tới lúc đó, không chừng vết thương của tôi tự khỏi luôn rồi, chắc phải phiền cậu bẻ gãy thêm lần nữa.”
“Không cần cám ơn.”
“……”
Cho dù đậy nắp rương, vẫn có thể nghe được tiếng lầm bầm oán trách phát ra từ bên trong.
Trong thâm tâm phu nhân Grantham, vẫn cho rằng Kleist chỉ là nhóc con nghèo khổ kiếm sống bằng công việc khuân vác, chưa trải đời nhiều. Vì không để hắn mất mặt trước nhà Humphrey, bà cố gắng truyền thụ thường thức của tầng lớp thượng lưu cho hắn, đặc biệt nhắc nhở hắn, bất cứ một quý tộc nào cũng sẽ không mang theo một cái rương cồng kềnh lại thấp kém như vậy.
Kleist vô cùng nghe lời bà, duy chỉ có điều này là không nghe, mặc bà ở đó khua môi múa mép. Audrey có chút đồng cảm với người đồng cảnh ngộ là anh trai, hoà giải giúp hắn vài câu, phu nhân Grantham thấy xe ngựa đã chạy xa khỏi trang viên mới bỏ qua.
Công hội Ma pháp nằm bên cạnh biệt thự của thị trưởng trấn Ripe, bên kia là giáo đường của Quang Minh thần hội. Ba tòa nhà, một đỏ, một xám, một trắng, phong cách khác biệt, khí thế dào dạt, tựa như ba kiếm khách tính cách bất đồng, tự dùng phương thức riêng của mình quản lý trấn nhỏ.
Phu nhân Grantham sai người đánh xe Mark đến chuồng ngựa đậu xe xong, mang Kleist và Audrey ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào Công hội Ma pháp.
Nhân viên phục vụ ở Công hội là ma pháp sư thực tập. Hắn vui vẻ nghênh đón: “Phu nhân Grantham, hôm nay khí sắc của bà thật không tồi! Vẫn đi thành Zul sao?” Giá ma pháp trận đối với đại đa số cư dân ở trấn nhỏ mà nói là quá mức xa xỉ. Mà vị trí địa lý và nền kinh tế của trấn cũng không thu hút được nhiều người nơi khác đến, nên nguồn khách vô cùng ổn định, từng người khách quen hắn đều có thể trò chuyện được vài câu.
Phu nhân Grantham đưa hắn sáu đồng vàng, lại lấy thêm một đồng bạc tiền boa, “Người nhà đang lúc đi lại với nhau, hữu nghị mới duy trì vĩnh cửu được.”
Người thực tập hoàn toàn đồng ý với lời bà, “Nhà Humphrey nhất định rất may mắn mới được kết thông gia với người nhiệt tình khẳng khái như quý bà đây. Cái rương lớn này là lễ vật sao? Tôi không thể không ca ngợi phu nhân lần nữa, quý bà thật hào phóng!” Hắn vào gọi ma pháp sư cấp ba ra.
Ma pháp sư hỏi rõ nơi họ muốn đến, khởi động trận pháp đưa người đi.
Lần đầu dùng ma pháp trận, mười người thì hết tám chín người đều choáng váng chóng mặt. Mặc kệ Kleist lúc này có thấy tỉnh táo thoải mái thế nào, cũng không thể không làm bộ làm tịch một phen, phu nhân Grantham âm thầm nội thương, muốn thuê xe ngựa cho hắn. Bà đành phải để Audrey ở lại chăm sóc hắn, còn mình thì ra đường cái đón xe.
Thành Zul là thị trấn trọng yếu phía Nam của Samanlier, có vô số thương nhân và khách du lịch. Nhìn dòng người như nước chảy, bà vô cùng hối hận vì tiếc bốn đồng vàng nên không mang theo Mark.
Bà đứng bên đường hít bụi hơn nửa tiếng, rốt cuộc cũng được một người đàn ông tốt bụng nhường xe ngựa cho.
Dù lên được xe, nhưng lúc này tâm trạng phu nhân Grantham đã xấu đến không thể xấu hơn được nữa, tới tận cổng lớn nhà Humphrey rồi vẫn chưa bình thường lại được.
Cùng là quý tộc, nhưng quy củ của nhà Humphrey chênh lệch rất nhiều so với nhà Grantham.
Phu nhân Grantham đưa bái thiếp* ra, hứng gió lạnh khoảng hơn mười phút, mới nhìn thấy một thanh niên dáng người cao gầy dương dương tự đắc cưỡi ngựa đi tới.
*đây là một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó
“Thiếu gia Humphrey! Ở đây.” Mắt phu nhân Grantham sáng lên, giống như một lần nữa sống dậy từ trong hầm băng u ám, rạng rỡ tỏa sáng.
Humphrey ba mươi bốn xuống ngựa, lạnh lùng nói: “Tôi tưởng sau lần thẳng thắn với nhau kia, chúng ta không cần gặp lại nữa.”
“Tình hình hiện tại không như trước nữa.” Phu nhân Grantham đẩy Kleist lên trước, “Kerry đã về Ripe, cậu ấy sẽ làm gia chủ. Cậu ấy là chàng trai vô cùng khẳng khái và hiếu thuận, sinh thời cha cậu ấy hoàn toàn đồng ý trao quyền thừa kế cho cậu ấy, thậm chí còn nguyện ý đền bù gấp bội.”
Lúc này, Humphrey ba mươi bốn mới cúi đầu, nghiêm túc quan sát thanh niên dung mạo bình thường trước mắt. “Bà chắc cậu ta là hậu duệ Grantham?” Không thể trách hắn nghĩ như vậy, ai gặp qua lão gia Grantham và Kleist đều không khỏi có thắc mắc tương tự. Lão gia Grantham cao lớn anh tuấn, ngày trẻ khí khái bừng bừng, là mỹ nam tử nổi danh của trấn. Kleist thì hoàn toàn trái ngược.
Phu nhân Grantham nói: “Có thị trưởng làm chứng.”
Humphrey ba mươi bốn bấy giờ mới dịu sắc mặt, “Tôi không thể không cẩn thận. Anh trai đáng thương của tôi ngàn dặm xa xôi đi rước dâu ‘toi công’, ngay đêm đó bị cha ép phải từ hôn. Tôi không muốn Audrey khả ái cũng gặp phải chuyện này.”
Audrey lạnh lùng nói: “Anh nên cẩn thận thêm chút nữa, coi chừng đi vào vết xe đổ của anh trai anh.”
Theo Humphrey ba mươi bốn thấy, cơn giận của cô chỉ xuất phát từ lo lắng dư thừa, nên không nghi ngờ nữa, cười nói: “Audrey, cô dâu của tôi, em tới thật đúng lúc. Đêm nay có dạ tiệc, thiếu vắng bóng dáng thướt tha của em, tôi tham dự mà vô cùng lúng túng.”
Phu nhân Grantham khẽ kéo mạnh tay Audrey cảnh cáo, “Audrey, nhìn thiếu gia Humphrey kìa. Con còn phải trưởng thành hơn nữa.”
Audrey tứ cố vô thân, nhìn Kleist cầu cứu.
Kleist hồi hộp há miệng thở dốc, lại yên lặng ngậm lại.
Audrey tuyệt vọng, mặc kệ phu nhân Grantham nắm tay, đi theo Humphrey ba mươi bốn vào trang viên.
Humphrey là một đại gia tộc. Cùng thời ông nội Humphrey có ba vị, đời thứ hai có mười sáu vị tính cả cha hắn, đến đời hắn có sáu mươi người. Cha hắn không phải con trưởng, hắn cũng không phải trưởng tôn, nên chỉ được ở tại khu nhà đằng sau, bên trong biệt thự màu trắng. Dù vậy, trong mắt gia đình giàu có bình thường, tòa biệt thự này cũng thật tráng lệ. Chỉ là bên trong có đến sáu gia đình Humphrey.
Hắn sắp xếp họ ở khách phòng. Phu nhân Grantham và Audrey một phòng, Kleist một mình một phòng.
“Đã qua giờ ăn trưa, tôi chỉ có thể mời các vị cùng nhấm nháp trà chiều.” Humphrey ba mươi bốn tiếc nuối xòe tay.
Audrey và phu nhân Grantham bụng đói kêu vang, nhưng lại xấu hổ không muốn xin thức ăn. Chờ Humphrey ba mươi bốn đi rồi, Audrey lập tức phàn nàn: “Coi anh ta đó, toàn là tự ý quyết định.”
“Đàn ông như thế mới có trách nhiệm.” Phu nhân Grantham ngừng một chút, không yên lòng dặn dò, “Buổi trà chiều không được ăn nhiều. Đừng để bọn họ xem chúng ta như mấy bà nhà quê thô lỗ ngu muội.”
Audrey cười nhạt, bảo: “Dù không ăn miếng nào, cũng không ngăn được họ nghĩ như vậy. So với mấy bà nhà quê thô lỗ ngu muội mẹ nói, chúng ta chỉ khác cái là có tiền hơn. Mà không, tiền vẫn là của anh Kerry!”
Tại cách vách, Kleist thả McKee ra.
McKee nói: “Wow, xem chúng ta tới nơi nào đây, đại bản doanh của Humphrey. Tôi mà không què quặt thế này, giờ chúng ta có thể cầm thư mời đi luôn rồi.”
Kleist nói: “Anh biết rõ bọn họ cất thư mời ở đâu sao?”
“Thư phòng, phòng ngủ, kho hàng…… Nói chung không cất trong đũng quần.” McKee kéo rèm cửa, nhìn ra ngoài đánh giá. Cứ cách hơn 10m lại có một tòa nhà giống nhau như đúc, rất khó nhìn đến giới hạn của trang viên. “Nhiều nhà giống nhau quá trời, họ không sợ lạc đường sao?”
“Vừa hay có thể đề phòng cướp.”
“Giờ là lúc sung sướng khi người gặp họa hử? Nghe gã ăn bám bảo tối có yến hội mà, đi thám thính chút tin tức đi. Đồng bọn.”
Kleist nói: “Tôi ít nói lắm.”
“Tôi không trông cậy lưỡi cậu nở hoa sen, chỉ cần mang lỗ tai đi, thu thập toàn bộ tin tức, bất luận có ích hay không có ích.” McKee thấy Kleist nghe xong lại nằm xuống, câm nín nói: “Cậu tu luyện trong mơ sao?”
Do hắn cứ lải nhải không ngừng, Kleist thản nhiên nhắm mắt lại.
Buổi chiều trà diễn ra tại hoa viên.
Ngoài Humphrey ba mươi bốn, còn có hai thiếu nữ xấp xỉ tuổi Audrey. Kleist vừa ngồi xuống, liền bị các cô hai mặt tấn công. Đợi đến khi họ nhận ra chàng trai thấp bé mặt mũi bình thường này không hề thú vị, nhanh chóng từ bỏ việc làm quen, bắt đầu đề tài của mình.
“Cô nghe gì chưa? Nguyên soái Hayden vừa về Fariel, Gloria liền bỏ ý định lên tiền tuyến.”
“Bọn kỵ sĩ tôn sùng cô ta mở to hai mắt mà nhìn cho kĩ bộ mặt thật của cô ta đi! Nữ kỵ sĩ ưu nhã xinh đẹp nhất Samanlier, tôi nghe thấy danh hiệu quái đản này chỉ muốn ói ra.”
Humphrey ba mươi bốn nghe các cô nói càng lúc càng khó nghe, hơi nhíu mày: “Tình hữu nghị có vững bền mấy cũng không chịu nổi chế giễu trắng trợn. Thôi ngay trò vui đùa của các cô đi.”
“Không phải ở đây toàn người của mình sao?” Thiếu nữ mặt trái táo chớp mắt nhìn Audrey.
Audrey làm như không thấy.
Buổi trà chiều tan rã trong không vui.
Tự cảm thấy đã đắc tội nhà Humphrey, phu nhân Grantham đứng ngồi không yên, về phòng nổi nóng với Audrey. Audrey cực kỳ oan ức, không nhịn được cãi lại. Mẹ con lần thứ hai cãi nhau ầm ĩ, còn kịch liệt hơn cả lần đầu.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, hai mắt bốc hỏa.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Phu nhân Grantham vừa lệnh cho Audrey nín khóc, vừa nhìn gương sửa sang lại, bảo đảm diện mạo khôi phục như cũ mới ra mở cửa.
Humphrey ba mươi bốn nhìn phòng cách vách, nhẹ giọng hỏi: “Có thể vào không?”
“Đương nhiên.” Phu nhân Grantham ân cần đáp.
Humphrey ba mươi bốn thấy hai mắt Audrey đỏ bừng, “Audrey, ai làm em khó chịu?”
Audrey trả lời: “Ngài thông minh lắm cơ mà, chẳng lẽ không hiểu?”
Humphrey ba mươi bốn cúi đầu cười cười, nói: “Tôi thích tính cách ngang bướng của em, trừ tôi ra, không ai có thể chịu được. Em nhất định phải trở thành cô dâu của tôi.”
Phu nhân Grantham phụ họa: “Lời ấy vô cùng chính xác.”
“Tôi muốn ra ngoài một lát!” Audrey tức giận đứng lên.
Phu nhân Grantham cũng giận không kém, “Đây không phải là phòng riêng của con, tiểu thư Grantham!”
“Con muốn qua phòng bên cạnh thăm anh trai đáng thương giống mình.”
Phu nhân Grantham còn muốn ngăn lại, nhưng Humphrey ba mươi bốn lại đồng ý. “Thay tôi cẩn thận hỏi thăm anh ấy.”
Audrey đi xong, Humphrey ba mươi bốn mới nói: “Xin cho phép tôi thẳng thắn nhắc lại việc này, vì bất cứ mánh khóe nào cũng không qua mắt được phu nhân, mà gia thế cao quý và tính cách thành thật cũng không cho phép tôi giấu diếm và lừa gạt một vị trưởng bối hiền lành như quý bà.”
“Xin cứ nói thẳng.”
Humphrey ba mươi bốn nói tiếp: “Phu nhân thực sự cho rằng Kerry kế thừa nhà Grantham xong sẽ tuân thủ ước định sao?”
Nhưng McKee vẫn than phiền không ngừng, “Nói nghe hay lắm, bảo có tế tự cơ mà?”
“Không tới.”
“Cậu gạt tôi. Còn nói cái gì xây dựng tín nhiệm nữa chứ?” McKee nhảy vào rương, khoanh chân ngồi, dùng ánh mắt lên án hắn.
“Rồi sẽ có tế tự.”
“Tới lúc đó, không chừng vết thương của tôi tự khỏi luôn rồi, chắc phải phiền cậu bẻ gãy thêm lần nữa.”
“Không cần cám ơn.”
“……”
Cho dù đậy nắp rương, vẫn có thể nghe được tiếng lầm bầm oán trách phát ra từ bên trong.
Trong thâm tâm phu nhân Grantham, vẫn cho rằng Kleist chỉ là nhóc con nghèo khổ kiếm sống bằng công việc khuân vác, chưa trải đời nhiều. Vì không để hắn mất mặt trước nhà Humphrey, bà cố gắng truyền thụ thường thức của tầng lớp thượng lưu cho hắn, đặc biệt nhắc nhở hắn, bất cứ một quý tộc nào cũng sẽ không mang theo một cái rương cồng kềnh lại thấp kém như vậy.
Kleist vô cùng nghe lời bà, duy chỉ có điều này là không nghe, mặc bà ở đó khua môi múa mép. Audrey có chút đồng cảm với người đồng cảnh ngộ là anh trai, hoà giải giúp hắn vài câu, phu nhân Grantham thấy xe ngựa đã chạy xa khỏi trang viên mới bỏ qua.
Công hội Ma pháp nằm bên cạnh biệt thự của thị trưởng trấn Ripe, bên kia là giáo đường của Quang Minh thần hội. Ba tòa nhà, một đỏ, một xám, một trắng, phong cách khác biệt, khí thế dào dạt, tựa như ba kiếm khách tính cách bất đồng, tự dùng phương thức riêng của mình quản lý trấn nhỏ.
Phu nhân Grantham sai người đánh xe Mark đến chuồng ngựa đậu xe xong, mang Kleist và Audrey ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào Công hội Ma pháp.
Nhân viên phục vụ ở Công hội là ma pháp sư thực tập. Hắn vui vẻ nghênh đón: “Phu nhân Grantham, hôm nay khí sắc của bà thật không tồi! Vẫn đi thành Zul sao?” Giá ma pháp trận đối với đại đa số cư dân ở trấn nhỏ mà nói là quá mức xa xỉ. Mà vị trí địa lý và nền kinh tế của trấn cũng không thu hút được nhiều người nơi khác đến, nên nguồn khách vô cùng ổn định, từng người khách quen hắn đều có thể trò chuyện được vài câu.
Phu nhân Grantham đưa hắn sáu đồng vàng, lại lấy thêm một đồng bạc tiền boa, “Người nhà đang lúc đi lại với nhau, hữu nghị mới duy trì vĩnh cửu được.”
Người thực tập hoàn toàn đồng ý với lời bà, “Nhà Humphrey nhất định rất may mắn mới được kết thông gia với người nhiệt tình khẳng khái như quý bà đây. Cái rương lớn này là lễ vật sao? Tôi không thể không ca ngợi phu nhân lần nữa, quý bà thật hào phóng!” Hắn vào gọi ma pháp sư cấp ba ra.
Ma pháp sư hỏi rõ nơi họ muốn đến, khởi động trận pháp đưa người đi.
Lần đầu dùng ma pháp trận, mười người thì hết tám chín người đều choáng váng chóng mặt. Mặc kệ Kleist lúc này có thấy tỉnh táo thoải mái thế nào, cũng không thể không làm bộ làm tịch một phen, phu nhân Grantham âm thầm nội thương, muốn thuê xe ngựa cho hắn. Bà đành phải để Audrey ở lại chăm sóc hắn, còn mình thì ra đường cái đón xe.
Thành Zul là thị trấn trọng yếu phía Nam của Samanlier, có vô số thương nhân và khách du lịch. Nhìn dòng người như nước chảy, bà vô cùng hối hận vì tiếc bốn đồng vàng nên không mang theo Mark.
Bà đứng bên đường hít bụi hơn nửa tiếng, rốt cuộc cũng được một người đàn ông tốt bụng nhường xe ngựa cho.
Dù lên được xe, nhưng lúc này tâm trạng phu nhân Grantham đã xấu đến không thể xấu hơn được nữa, tới tận cổng lớn nhà Humphrey rồi vẫn chưa bình thường lại được.
Cùng là quý tộc, nhưng quy củ của nhà Humphrey chênh lệch rất nhiều so với nhà Grantham.
Phu nhân Grantham đưa bái thiếp* ra, hứng gió lạnh khoảng hơn mười phút, mới nhìn thấy một thanh niên dáng người cao gầy dương dương tự đắc cưỡi ngựa đi tới.
*đây là một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó
“Thiếu gia Humphrey! Ở đây.” Mắt phu nhân Grantham sáng lên, giống như một lần nữa sống dậy từ trong hầm băng u ám, rạng rỡ tỏa sáng.
Humphrey ba mươi bốn xuống ngựa, lạnh lùng nói: “Tôi tưởng sau lần thẳng thắn với nhau kia, chúng ta không cần gặp lại nữa.”
“Tình hình hiện tại không như trước nữa.” Phu nhân Grantham đẩy Kleist lên trước, “Kerry đã về Ripe, cậu ấy sẽ làm gia chủ. Cậu ấy là chàng trai vô cùng khẳng khái và hiếu thuận, sinh thời cha cậu ấy hoàn toàn đồng ý trao quyền thừa kế cho cậu ấy, thậm chí còn nguyện ý đền bù gấp bội.”
Lúc này, Humphrey ba mươi bốn mới cúi đầu, nghiêm túc quan sát thanh niên dung mạo bình thường trước mắt. “Bà chắc cậu ta là hậu duệ Grantham?” Không thể trách hắn nghĩ như vậy, ai gặp qua lão gia Grantham và Kleist đều không khỏi có thắc mắc tương tự. Lão gia Grantham cao lớn anh tuấn, ngày trẻ khí khái bừng bừng, là mỹ nam tử nổi danh của trấn. Kleist thì hoàn toàn trái ngược.
Phu nhân Grantham nói: “Có thị trưởng làm chứng.”
Humphrey ba mươi bốn bấy giờ mới dịu sắc mặt, “Tôi không thể không cẩn thận. Anh trai đáng thương của tôi ngàn dặm xa xôi đi rước dâu ‘toi công’, ngay đêm đó bị cha ép phải từ hôn. Tôi không muốn Audrey khả ái cũng gặp phải chuyện này.”
Audrey lạnh lùng nói: “Anh nên cẩn thận thêm chút nữa, coi chừng đi vào vết xe đổ của anh trai anh.”
Theo Humphrey ba mươi bốn thấy, cơn giận của cô chỉ xuất phát từ lo lắng dư thừa, nên không nghi ngờ nữa, cười nói: “Audrey, cô dâu của tôi, em tới thật đúng lúc. Đêm nay có dạ tiệc, thiếu vắng bóng dáng thướt tha của em, tôi tham dự mà vô cùng lúng túng.”
Phu nhân Grantham khẽ kéo mạnh tay Audrey cảnh cáo, “Audrey, nhìn thiếu gia Humphrey kìa. Con còn phải trưởng thành hơn nữa.”
Audrey tứ cố vô thân, nhìn Kleist cầu cứu.
Kleist hồi hộp há miệng thở dốc, lại yên lặng ngậm lại.
Audrey tuyệt vọng, mặc kệ phu nhân Grantham nắm tay, đi theo Humphrey ba mươi bốn vào trang viên.
Humphrey là một đại gia tộc. Cùng thời ông nội Humphrey có ba vị, đời thứ hai có mười sáu vị tính cả cha hắn, đến đời hắn có sáu mươi người. Cha hắn không phải con trưởng, hắn cũng không phải trưởng tôn, nên chỉ được ở tại khu nhà đằng sau, bên trong biệt thự màu trắng. Dù vậy, trong mắt gia đình giàu có bình thường, tòa biệt thự này cũng thật tráng lệ. Chỉ là bên trong có đến sáu gia đình Humphrey.
Hắn sắp xếp họ ở khách phòng. Phu nhân Grantham và Audrey một phòng, Kleist một mình một phòng.
“Đã qua giờ ăn trưa, tôi chỉ có thể mời các vị cùng nhấm nháp trà chiều.” Humphrey ba mươi bốn tiếc nuối xòe tay.
Audrey và phu nhân Grantham bụng đói kêu vang, nhưng lại xấu hổ không muốn xin thức ăn. Chờ Humphrey ba mươi bốn đi rồi, Audrey lập tức phàn nàn: “Coi anh ta đó, toàn là tự ý quyết định.”
“Đàn ông như thế mới có trách nhiệm.” Phu nhân Grantham ngừng một chút, không yên lòng dặn dò, “Buổi trà chiều không được ăn nhiều. Đừng để bọn họ xem chúng ta như mấy bà nhà quê thô lỗ ngu muội.”
Audrey cười nhạt, bảo: “Dù không ăn miếng nào, cũng không ngăn được họ nghĩ như vậy. So với mấy bà nhà quê thô lỗ ngu muội mẹ nói, chúng ta chỉ khác cái là có tiền hơn. Mà không, tiền vẫn là của anh Kerry!”
Tại cách vách, Kleist thả McKee ra.
McKee nói: “Wow, xem chúng ta tới nơi nào đây, đại bản doanh của Humphrey. Tôi mà không què quặt thế này, giờ chúng ta có thể cầm thư mời đi luôn rồi.”
Kleist nói: “Anh biết rõ bọn họ cất thư mời ở đâu sao?”
“Thư phòng, phòng ngủ, kho hàng…… Nói chung không cất trong đũng quần.” McKee kéo rèm cửa, nhìn ra ngoài đánh giá. Cứ cách hơn 10m lại có một tòa nhà giống nhau như đúc, rất khó nhìn đến giới hạn của trang viên. “Nhiều nhà giống nhau quá trời, họ không sợ lạc đường sao?”
“Vừa hay có thể đề phòng cướp.”
“Giờ là lúc sung sướng khi người gặp họa hử? Nghe gã ăn bám bảo tối có yến hội mà, đi thám thính chút tin tức đi. Đồng bọn.”
Kleist nói: “Tôi ít nói lắm.”
“Tôi không trông cậy lưỡi cậu nở hoa sen, chỉ cần mang lỗ tai đi, thu thập toàn bộ tin tức, bất luận có ích hay không có ích.” McKee thấy Kleist nghe xong lại nằm xuống, câm nín nói: “Cậu tu luyện trong mơ sao?”
Do hắn cứ lải nhải không ngừng, Kleist thản nhiên nhắm mắt lại.
Buổi chiều trà diễn ra tại hoa viên.
Ngoài Humphrey ba mươi bốn, còn có hai thiếu nữ xấp xỉ tuổi Audrey. Kleist vừa ngồi xuống, liền bị các cô hai mặt tấn công. Đợi đến khi họ nhận ra chàng trai thấp bé mặt mũi bình thường này không hề thú vị, nhanh chóng từ bỏ việc làm quen, bắt đầu đề tài của mình.
“Cô nghe gì chưa? Nguyên soái Hayden vừa về Fariel, Gloria liền bỏ ý định lên tiền tuyến.”
“Bọn kỵ sĩ tôn sùng cô ta mở to hai mắt mà nhìn cho kĩ bộ mặt thật của cô ta đi! Nữ kỵ sĩ ưu nhã xinh đẹp nhất Samanlier, tôi nghe thấy danh hiệu quái đản này chỉ muốn ói ra.”
Humphrey ba mươi bốn nghe các cô nói càng lúc càng khó nghe, hơi nhíu mày: “Tình hữu nghị có vững bền mấy cũng không chịu nổi chế giễu trắng trợn. Thôi ngay trò vui đùa của các cô đi.”
“Không phải ở đây toàn người của mình sao?” Thiếu nữ mặt trái táo chớp mắt nhìn Audrey.
Audrey làm như không thấy.
Buổi trà chiều tan rã trong không vui.
Tự cảm thấy đã đắc tội nhà Humphrey, phu nhân Grantham đứng ngồi không yên, về phòng nổi nóng với Audrey. Audrey cực kỳ oan ức, không nhịn được cãi lại. Mẹ con lần thứ hai cãi nhau ầm ĩ, còn kịch liệt hơn cả lần đầu.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, hai mắt bốc hỏa.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Phu nhân Grantham vừa lệnh cho Audrey nín khóc, vừa nhìn gương sửa sang lại, bảo đảm diện mạo khôi phục như cũ mới ra mở cửa.
Humphrey ba mươi bốn nhìn phòng cách vách, nhẹ giọng hỏi: “Có thể vào không?”
“Đương nhiên.” Phu nhân Grantham ân cần đáp.
Humphrey ba mươi bốn thấy hai mắt Audrey đỏ bừng, “Audrey, ai làm em khó chịu?”
Audrey trả lời: “Ngài thông minh lắm cơ mà, chẳng lẽ không hiểu?”
Humphrey ba mươi bốn cúi đầu cười cười, nói: “Tôi thích tính cách ngang bướng của em, trừ tôi ra, không ai có thể chịu được. Em nhất định phải trở thành cô dâu của tôi.”
Phu nhân Grantham phụ họa: “Lời ấy vô cùng chính xác.”
“Tôi muốn ra ngoài một lát!” Audrey tức giận đứng lên.
Phu nhân Grantham cũng giận không kém, “Đây không phải là phòng riêng của con, tiểu thư Grantham!”
“Con muốn qua phòng bên cạnh thăm anh trai đáng thương giống mình.”
Phu nhân Grantham còn muốn ngăn lại, nhưng Humphrey ba mươi bốn lại đồng ý. “Thay tôi cẩn thận hỏi thăm anh ấy.”
Audrey đi xong, Humphrey ba mươi bốn mới nói: “Xin cho phép tôi thẳng thắn nhắc lại việc này, vì bất cứ mánh khóe nào cũng không qua mắt được phu nhân, mà gia thế cao quý và tính cách thành thật cũng không cho phép tôi giấu diếm và lừa gạt một vị trưởng bối hiền lành như quý bà.”
“Xin cứ nói thẳng.”
Humphrey ba mươi bốn nói tiếp: “Phu nhân thực sự cho rằng Kerry kế thừa nhà Grantham xong sẽ tuân thủ ước định sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook