Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ
Chương 34: Con đường thí luyện (tứ)

Người trong lòng đã tắt thở. Thân thể cô bé phủ đầy sẹo và những vết bầm tím lớn nhỏ, trên cổ và đùi dày đặc dấu gậy sắt, chỉ có gương mặt là yên tĩnh mà bình thản. Người thân cận nhất nằm trong lòng mình, đang chìm trong giấc mộng tươi đẹp được diện váy lam lộng lẫy, cô bé ra đi không hề đau khổ.

Đau khổ chỉ có người ở lại.

McKee siết chặt từng cái xương, nhưng tất cả đều vô dụng. Hắn muốn ôm lấy cô bé, sưởi ấm cho cô, đặt tất cả những điều tốt đẹp nhất thế gian trước mặt cô, làm cô vui, nhìn cô cười, nghe cô mềm mại gọi ‘anh ơi’, cùng cô chia sẻ một miếng bánh mì nhỏ. Cực khổ mà hạnh phúc.

Nhưng hết thảy đã như bọt nước tan vỡ trong màn đêm lạnh giá.

Hắn bất chợt nhớ tới, đây vốn chính là bọt nước.

Một đêm hè kia, Mary đã ra đi mãi mãi. Trời không lạnh như bây giờ, trên người vẫn mặc váy đỏ. Hắn điên cuồng gọi, điên cuồng khóc, điên cuồng vơ lấy gậy sắt đâm vào bụng gã đàn ông một tay nuôi lớn bọn họ.

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt đục ngầu luôn toát ra lửa giận, chế nhạo, lạnh lùng của gã đàn ông kia trở nên hốt hoảng và sợ hãi như vậy, giống như đúc ánh mắt của Mary khi bị đánh. Khi ấy, hắn rốt cuộc cũng biết ngọn núi luôn hành hạ bọn họ vốn không phải núi, chỉ là một nắm bùn cứng gõ nhẹ là vỡ nát.

Nhưng hắn nhận ra quá trễ, quá trễ.

……

Chuyện đã xảy ra rất nhiều năm, vậy đây là ai?

McKee hoảng hốt suy nghĩ, choáng váng không phân biệt được thật giả.

Danco coi McKee như khăn lau mà tha ra ngoài, muốn kéo Mary khỏi lòng hắn. Hắn tê tâm liệt phế hét lên, tay ra sức quơ quào, cào lên cánh tay và mu bàn tay của Danco.

Đau đớn rất nhỏ kích thích thần kinh Danco. Nó có chút khó hiểu và bất đắc dĩ.

Kleist một lần nữa tỉnh lại, thờ ơ nhìn một người, một long và một thi thể loạn thành một đống.

Trấn không có tiệm quan tài. McKee đến nhà giàu nhất thị trấn trộm được một cái rương gỗ đẹp đẽ. Mary nằm bên trong, nho nhỏ, gầy teo, tựa như một đứa trẻ đáng yêu. McKee thay cho cô bé một cái váy lam, tay áo hơi dài, vai hơi rộng, chân váy hơi lớn, viền tơ vàng điểm xuyết trân châu, kiểu dáng vô cùng xinh đẹp. McKee nói, đợi cô lớn lên thì sẽ vừa. Trong rương còn đặt thêm mấy bộ váy màu khác chôn cùng. Hắn vốn định để thức ăn, nhưng sợ có kiến.

Mua sắm chuẩn bị xong hết, hắn chọn một khu đất sau trấn làm nơi an nghỉ cuối cùng cho Mary. Phong cảnh nơi này rất đẹp, đông ấm hạ mát, là một nơi dừng chân tốt.

McKee và Danco yên lặng đào đất, đào được một phần mười, Kleist cầm ba cái xẻng đi từ trong trấn ra.

McKee giật mình. Kleist trong ấn tượng bụng dạ nham hiểm, buồn vui thất thường, không ngờ hắn cũng có thể làm được chuyện thấm đẫm tình người như vậy.

“An táng xong rồi thì đừng nhớ thương nữa.” Kleist hung hăng cắm xẻng xúc đất.

Đắp xong mộ trở về, tinh thần McKee tốt hơn một chút. Đây là chuyện hắn từng trải qua, giờ chẳng qua là làm lại lần nữa.

Kleist ra ngoài theo đường chính của trấn, Danco bỗng nhiên nói: “Taiya.”

Kleist đáp: “Chắc vẫn còn ở kho hàng.” McKee ồn ào hơn nửa đêm, nó không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn ngủ ngon như thường. Lúc đi bọn họ có gọi nó, nhưng Taiya ngủ rất say. Nếu không phải hai lỗ mũi nó còn tỏa ra hơi nóng, Danco có lẽ cũng muốn gào khóc giống McKee.

Bọn họ quay lại kho hàng, còn chưa đến gần đã nhìn thấy một dáng hình váy đỏ xinh đẹp ngồi trước kho hàng, ngơ ngác nhìn về hướng trấn nhỏ, mãi đến khi nhận ra bọn họ mới nhảy lên, cười rạng rỡ.

Taiya tuấn mỹ ngồi cạnh cô bé lại không được ai chú ý.

Danco nghi hoặc nói: “Đó không phải là……”

“Anh ơi!” Mary nhào vào lòng hắn, đầu không ngừng dụi vào bụng hắn.

McKee ngốc nửa ngày, mới một lần nữa ôm lấy cô bé, “Mary?”

Mary vươn bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve đôi mày nhăn lại của hắn, lo lắng hỏi: “Anh mệt lắm sao? Hôm nay không cần ra ngoài được không?”

“Được.” McKee không chút do dự đồng ý, dắt cô bé vào kho hàng.

Hai người ngồi trong góc kho hàng nói chuyện. Lúc ngồi xuống, Mary cẩn thận vuốt váy, sợ đè nhăn. McKee kể chuyện để dỗ dành cô bé, Kleist nghe thấy tên mình xuất hiện rất nhiều lần trong chuyện, mang hình tượng Đại Ma Vương.

Đến giữa trưa, Mary sợ hắn đói bụng, lấy một miếng bánh mì đen giấu được ra, chia cho McKee cùng ăn.

Mặt McKee cứng đờ, yên lặng nhét vào miệng.

Ăn trưa xong, McKee giục Mary đi ngủ, đợi cô bé ngủ say, mới rón rén ra khỏi kho hàng. Kleist và Danco giương mắt nhìn hắn. McKee chậm rãi nói: “Là ngày cuối cùng…… của Mary.”

Danco bắt chước hai cái nạng của lão què: “Lão ta?”

Dù đã qua nhiều năm, nỗi hận của McKee vẫn chưa nguôi. “Lão ta coi như là cha nuôi của chúng ta, mua chúng ta từ tay bọn buôn người trong loạn đói năm đó, ngoài ra còn có mấy cặp anh chị em khác nữa, lão dạy chúng ta trộm cắp và lừa gạt. Lớn ra ngoài làm việc nuôi lão, nhỏ thì làm con tin nhốt ở nhà.”

Kleist hỏi: “Lão hiện giờ đang ở đâu?”

“……Tôi giết rồi.” McKee cúi lưng, ôm lấy đầu, đắm chìm trong hồi ức đau đớn, “Hôm đó, tôi như thường lệ ra ngoài làm việc, nhưng vận khí không tốt, trấn này quá nhỏ, dân trấn luôn đề phòng chúng tôi. Mãi đến chạng vạng, tôi mới trộm được một cái bánh mì bơ, lúc về thì thấy Mary đang nằm trong vũng máu, cả người toàn vết thương…… Thì ra lão muốn cướp chiếc váy đỏ tôi cho Mary để bán lấy tiền, Mary không chịu.”

Kleist nói: “Ảo cảnh này sáng tạo từ hồi ức của anh.”

McKee khẽ nói: “Xin lỗi.” Hắn biết, hắn đương nhiên biết. Bước đầu tiên đặt chân vào trấn hắn đã biết, nên mới trực tiếp chạy đến kho hàng. Nhiều năm như vậy, hắn không lúc nào không nhớ đến Mary, đây là một vết thương đau đớn vĩnh viễn không thể kết vảy. Được gặp lại cô bé, dù chỉ ảo cảnh, hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn.

Danco nói: “Lão ta lại tới nữa.”

Quả nhiên, lão què hôm qua bị Danco dùng gậy sắt đập nát óc đang cầm bình rượu, hoàn hoàn chỉnh chỉnh lắc lư trở về.

Kleist nói: “Sao hôm qua anh không giết lão?”

McKee xấu hổ: “Tôi sợ giết lão rồi, ảo cảnh sẽ biến mất.”

Kleist lấy hung khí sau đống củi kia ra dùng lần nữa, đưa cho McKee. “Chắc anh không muốn cô bé cứ lặp lại cái chết đau khổ đâu nhỉ?”

Vai McKee run lên, đưa tay cầm gậy sắt.

Lão què còn chưa tới trước mặt, hắn đã hùng hổ đứng lên.

McKee nhìn lão, hận thù như núi lửa phun trào, cầm gậy sắt xông lên hành hung. Lão què bị đánh đến không thể phản kháng, bình rượu rơi xuống vỡ thành từng mảnh, lão ngã xuống đất, đè lên mảnh vỡ, đau đớn rên rỉ, lăn lộn xin khoan dung……

Danco nhìn McKee đánh nửa ngày không thấy tiến triển gì, đoạt lấy gậy sắt làm mẫu: “Phải đánh như vầy.”

Một gậy nện xuống, não lão què nở hoa.

McKee ngây ngốc nhìn xác lão què, ***g ngực phập phồng kịch liệt, một lúc sau mới cảm giác được thân hình run rẩy sợ hãi của Mary đang dán vào lưng mình. “Đừng sợ đừng sợ.” Người còn chưa kịp phản ứng, tay đã kéo Mary đến trước mặt, nhẹ nhàng ôm lấy an ủi.

Thần sắc Kleist âm trầm.

Thi thể lão què ở đây, Mary ở đây, kho hàng ở đây. Ảo cảnh vẫn còn.

Mary sợ hãi, nhỏ giọng thút thít. McKee dỗ dành hồi lâu mới dỗ được cô bé đi ngủ, ra ngoài thì thấy Kleist như đang có điều suy nghĩ nhìn mình. “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng muốn chỉ cần thay đổi suy nghĩ trong đầu thì ảo cảnh sẽ biến mất, nhưng tôi làm không được.”

“Không, anh làm được.” Kleist dùng mũi chân câu gậy sắt, thoáng nhấc đến trước mặt McKee.

McKee bắt lấy gậy sắt, nghi hoặc nhìn hắn.

Mặt Kleist không chút thay đổi: “Giết Mary.”

……

“Cậu điên rồi.” McKee xem gậy sắt như củ khoai sọ nóng phỏng tay mà ném đi.

McKee là mấu chốt để cởi bỏ ảo cảnh, Kleist hiếm có lần tốt bụng giải thích: “Trong hiện thực, anh đã tự tay giết lão què để báo thù, nên chấp niệm tạo thành ảo cảnh này không phải nỗi hận của anh đối với lão, mà là tiếc nuối dành cho Mary.”

McKee chấn động, quay đầu nhìn Mary đang ngoan ngoãn ngủ bên Taiya, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn đương nhiên là tiếc nuối, rất rất tiếc nuối, vô cùng tiếc nuối. Nếu khi ấy, dũng khí phản kháng của hắn nổi lên sớm hơn, Mary đã không chết thảm trong tay lão ta. Không, không chỉ là tiếc nuối, mà là thất vọng, cực kỳ hối hận!

Kleist một lần nữa đặt gậy sắt vào tay hắn, ôn tồn nói: “Đây chỉ là ảo cảnh.”

“Đó là Mary.” McKee nỉ non.

“Không phải. Mary chết rồi, trước mắt chỉ là ảo giác tạo nên từ hồi ức của anh.”

“Đúng là Mary.” McKee chui vào ngõ cụt, nhất quyết không chịu ra.

Kleist nói: “Mary thương anh như vậy, nhất định không hy vọng anh sẽ chết.”

McKee ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập kháng cự, cứ như từng chữ hắn nói đều là đại nghịch bất đạo khiến người thần phẫn nộ.

Kleist nói tiếp: “Chúng ta lạc trong ảo cảnh một ngày một đêm rồi, ăn cũng là thức ăn trong ảo cảnh. Anh đoán thân thể thực sự của chúng ta có thể kiên trì thêm bao nhiêu cái một ngày một đêm nữa?”

McKee dao động.

Kleist kéo Taiya, gọi Danco, hướng ra ngoài trấn không quay đầu lại.

“Tôi không biết Mary, nhưng tôi nghĩ, cô bé rất thương anh, cũng rất yêu thế giới này. Con đường cô bé chưa đi qua còn rất nhiều, trên đời này không ai ngoại trừ anh có thể giúp cô bé đi tiếp.”

Trấn nhỏ từ từ biến mất như ma pháp có thời hạn. Kleist nhìn McKee từng bước đi tới theo con đường chính dần biến mất của trấn nhỏ, bước chân nặng nề, vẻ mặt cứng ngắc, như một cái xác không hồn.

“Anh làm được rồi.”

McKee nhìn hắn, đột nhiên vung một đấm qua. Đổi lại trước kia, hắn ăn gan hùm mật gấu cũng không dám ra tay với Kleist, nhưng bây giờ hắn không phải là hắn bình thường. Bất kể là ai ra tay giết chết người thân thiết nhất mình vẫn luôn che chở, thì cho dù là ảo cảnh, hắn cũng không chịu đựng nổi. Giọng Mary gọi “anh ơi” thỉnh thoảng vẫn vang vọng bên tai hắn, khiến hắn mê mang không biết ảo giác là mình hay Mary.

Kleist dùng một tay đỡ được, tròng mắt co rút lại.

Danco kinh nghi nhìn cảnh sắc trước mắt từ trấn nhỏ biến thành rừng cây, rồi lại biến thành ruộng hoa cải dầu, bất an muốn biến thân, nhưng phát hiện vẫn không được.

McKee quay đầu, nhìn con đường nhỏ quen thuộc giữa ruộng hoa cải, bất chợt cúi xuống rồi lại ngửa đầu cười rộ lên. Hắn không ngừng lau nước mắt xoa bụng, cười đến vô cùng khoa trương.

Kleist mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, đi nhanh về phía trước.

Danco hỏi: “Đây là gì?”

McKee cười mệt thì dừng lại, cảm thấy mình vừa đáng buồn vừa nhàm chán, mất hứng nói: “Nhà cậu ta.”

Cuối đường là trang viên Grantham. Dường như biết trước bọn họ sẽ đến, cổng sắt sơn trắng mở rộng.

Kleist bình tĩnh đi qua khu đất trống trước nhà, bước vào nhà chính, không lâu sau lại bình tĩnh đi ra.

McKee nhìn đoản kiếm dính máu trong tay hắn, nhìn mặt trời đang dần chìm xuống và ánh chiều tà chiếu rọi lên tòa nhà hùng tráng nguy nga, ăn ngay nói thật: “Không hiệu quả.”

Kleist cất kiếm vào giày, xoay người vào nhà, “Ở đây có khách phòng.”

Dù nơi này có khách phòng, có người hầu, có sữa, bánh ngọt và rau quả tươi ngon, sinh hoạt thoải mái, đám người Kleist vẫn không có tâm trạng thưởng thức. McKee giống du hồn bám theo Kleist đợi hắn nghĩ cách. Từ lúc vung nắm đấm kia ra, hắn sợ Kleist như đường may bị nứt, chỉ dám thỉnh thoảng lộ ra chút dũng khí qua khe hở.

Kleist đặt di thể lão gia và phu nhân Grantham trên giường lớn trong phòng ngủ của họ, đắp chăn lên, còn mình thì ngồi trên cái ghế bên cạnh tự hỏi.

McKee hỏi: “Ông ấy là cha ruột của cậu à?”

“Ừ.”

“Lúc cậu giết ông ta không thấy tim đập nhanh chùn tay sao?”

“Đây là ảo cảnh.”

“Nhưng vẫn là mặt của cha cậu.” McKee thấy khó tin.

Kleist mất kiên nhẫn nhìn hắn, “Cũng chỉ có cái mặt thôi.”

“…… Nếu đây thật là ông ta, dù cậu có dứt khoát vung kiếm, tôi cũng sẽ không nghi ngờ.”

Mặt Kleist sầm xuống, “Ông ta cho tôi sinh mệnh, nhưng lại phá hủy tất cả tưởng tượng tốt đẹp của tôi về thế giới này.”

“Ít nhất ông ta cũng bảo đảm cho cậu cuộc sống ấm no.”

“Thà ông ta vứt bỏ tôi. Ít nhất đối với hai từ ‘nhà’ và ‘cha’, tôi còn có thể giữ lại chút ảo tưởng hèn mọn.”

“Cậu thực sự là đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng.” McKee phẫn nộ cười nhạo, “Nhìn cuộc sống của tôi xem, cậu thực sự cảm thấy không thể tha thứ cho chút ít khó khăn đó sao? Đứa trẻ bị bỏ rơi không chỉ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mà còn không hề cảm thấy an toàn, mỗi ngày trôi qua đều phải lo lắng đề phòng.”

Kleist nhớ tới Mary và lão què, nghẹn lời. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng thừa nhận, “Bây giờ anh muốn so với tôi xem cuộc sống trước đây của ai thảm hại hơn hả?”

McKee đáp: “Tôi chỉ đưa ra ý kiến giải quyết vấn đề thôi.”

“Nghe không hiểu.”

“Trong lòng tôi tồn tại áy náy và tiếc nuối với Mary, vậy nên phương pháp giả trừ ảo cảnh là…… chặt đứt đoạn vướng bận này. Khúc mắc của cậu là không được hưởng thụ hơi ấm gia đình nên mang hận với lão gia và phu nhân Grantham, tôi nghĩ phương pháp giải trừ ảo cảnh có lẽ là……”

McKee nhìn hắn, chợt cười cười.

Kleist nhíu mày.

Nửa đêm mười hai giờ giống như trang bị trọng yếu thiết lập ma pháp.

Kleist và McKee nhìn đôi vợ chồng đang mất sinh khí nằm trên giường đột nhiên bắt đầu hô hấp. McKee cảm thấy hết thảy đều quá quỷ dị, càng quỷ dị hơn là Kleist lại đi châm nến, vọt tới đầu giường hai người.

“A!” Phu nhân Grantham kêu to sợ hãi tỉnh lại, giật mình nhìn thanh niên quen mắt đứng bên giường, “Ngươi là ai?! Ở đây làm gì!” Bà miệng hùm gan sứa kêu.

Kleist rụt rè rũ mắt, “Con là Kerry…… Mẹ.” Hai chữ cuối cùng nhẹ như muỗi kêu, có chút ngượng ngùng, nhưng McKee biết không phải như vậy. Hai chữ thốt ra từ miệng hắn còn lâu mới nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, phải là nghiến răng nghiến lợi hận thấu xương mới đúng.

Phu nhân Grantham bị dọa. Bà vừa thét chói tai vừa liều mạng đẩy lão gia Grantham, “Trời đất ơi! Tôi nhất định là đang gặp ác mộng, ác mộng này thật đáng sợ. Đồ vô dụng kia…… A, không phải tôi cố ý nhục mạ huyết thống của ông, nhưng tôi rất sợ, thực sự không thể chịu đựng được. Tôi hoàn toàn không thể đứng chung phòng với nó, vừa nghĩ đến đang hít thở một bầu không khí với nó, tôi đã cảm thấy khó thở.” Bà lay tỉnh lão gia Grantham rồi nhảy xuống giường, cầm áo khoác lên người, đề phòng nhìn Kleist như một con nhím đang xù gai.

Lão gia Grantham mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Kleist cũng hoảng sợ, lập tức lãnh đạm: “Mày ở đây làm gì?”

Kleist nói: “Cầu xin ngài tha thứ. Con không nên tự tiện bỏ nhà trốn đi.”

“Mày đang nói cái gì?” Lão gia Grantham nhíu mày.

Phu nhân Grantham cười lạnh: “Ngươi mới rời nhà hai tiếng mà bảo là bỏ nhà trốn đi? À, đám nhân công trong trang viên mỗi ngày đều có kẻ trốn đi. Nhưng ngươi không giống họ, bọn họ vất vả cần cù làm việc, còn cố gắng giúp trang viên Grantham ngày càng trở nên phồn vinh. Ta nghĩ cái đầu của ngươi tuyệt đối không thể hiểu được.”

Kleist bấy giờ mới biết thì ra ảo cảnh là ngày hắn bỏ nhà ra đi.

Phu nhân Grantham vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa khóa trái từ bên trong, kinh ngạc hô lên: “Trời ơi! Ngươi dám khóa cửa, thật đáng sợ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Audrey, Audrey đáng thương của ta ra sao rồi.” Bà chạy nhanh ra mở cửa, rồi xông ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba người lão gia Grantham, Kleist và McKee.

Lão gia Grantham nói: “Mày chọn thời gian xuất hiện rất không thích hợp.”

Kleist nói: “Con mong là ngài sẽ thông cảm.”

“Không cần thiết.” Lão gia Grantham quay đầu qua một bên, gần như sợ nhìn hắn sẽ bẩn mắt, “Không có việc gì thì cố gắng đừng ra khỏi phòng.”

McKee bỗng nhiên hiểu ra nguồn gốc nỗi hận của Kleist. Ông cụ đang tỏ ra chán ghét này là cha ruột của Kleist, bị chính người thân yêu nhất gây thương tổn. Thời thơ ấu của hắn có lẽ cũng tràn ngập bần cùng, đói khát, rét lạnh cùng những trận đòn ác độc, nhưng hắn có Mary, họ liếm vết thương cho nhau, sưởi ấm cho nhau, vào thời điểm tuyệt vọng nhất vẫn có một người thân đứng sau lưng đỡ lấy hắn, cổ vũ hắn, yêu thương hắn. Nhưng Kleist không có. Cậu ta không lo áo cơm, nhưng sống trong lạnh lùng. Trang viên Grantham với cậu ta không phải là nhà, mà là một ***g sắt. Thân xác ở đây, linh hồn lại không nơi nương tựa.

“Tại sao ngài lại ghét con?” Kleist hỏi.

Lão gia Grantham ngạc nhiên hỏi: “Ghét mày? Sao mày lại nghĩ vậy? Ta từ trước đến giờ chưa từng ghét mày.” Nhìn ánh mắt hơi sáng lên của Kleist, ông ta tàn nhẫn nói tiếp, “Rất lãng phí tình cảm của ta.”

……

Đoạn đối thoại này không phải hư cấu, mà là đã từng xảy ra, chỉ khác mỗi thời gian với địa điểm mà thôi.

Ngay từ nhỏ hắn đã biết mình không được người thích, vì diện mạo của hắn làm gia tộc Grantham nổi tiếng đẹp đẽ hổ thẹn. Cha hắn rất chấp nhất với cái đẹp, bản thân mình lại như một vết nhơ không thể tiêu hủy, mỗi thời mỗi khắc khơi gợi nên thất bại của ông ta.

Giễu cợt, khinh thường và xem nhẹ là cảm xúc hắn thường gặp nhất. Qua thời gian, hắn không muốn xuất hiện trước mặt người khác nữa, cũng không thích nói chuyện với người khác. Đứa trẻ trầm mặc ít lời khiến người ta có cảm giác u ám, vì thế hắn càng ngày càng không khiến người thích, cũng vì vậy mà càng trầm mặc ít lời hơn, vòng tuần hoàn ác tính xoay tròn không ngừng.

Phu nhân Grantham trở về rất nhanh, thấy hắn còn trong phòng, gần như muốn gào lên, “Xin thương xót đi đại thiếu gia Grantham, về phòng của ngươi đi. Ngươi quả thực cứ như quỷ hồn không nhà dọa người ta sợ hãi.”

McKee sợ Kleist nhất thời xúc động lại giết bọn họ, vội vàng kéo hắn ra khỏi phòng.

Họ vừa bước ra khỏi phòng, cửa đã nặng nề đóng lại.

McKee nói: “Cậu trước đây cũng tới như vậy hả?”

Kleist đáp: “Tôi khẳng định tôi trước đây không có thói quen nửa đêm chạy tới phòng người khác.”

Danco bị tiếng đóng cửa đánh thức, đứng trên hành lang nhìn hai người.

McKee nói: “Giải quyết nhanh lên, mau nghĩ biện pháp khiến bọn họ tha thứ cho cậu đi. Có lẽ nên mua bộ quần áo đẹp hoặc là bánh trái ngon ngon gì đó?”

Kleist hỏi: “Làm theo ý anh thì chúng ta sẽ đói chết.”

“Là sao?” McKee đứng tại chỗ suy nghĩ thật lâu mới bất chợt tỉnh ngộ, “Vậy tức là cậu tha thứ cho bọn họ!” Lão gia và phu nhân Grantham đều là ảo cảnh, căn bản không có ý thức. Hắn nghĩ đến Mary, tâm tình hơi thả lỏng.

Sáng sớm hôm sau, lão gia và phu nhân Grantham bỗng chốc nhìn thấy Kleist đứng ở cửa cầu thang mong ngóng nhìn họ, vẻ mặt dịu dàng.

Lão gia Grantham dừng bước, lạnh nhạt nhìn hắn.

Phu nhân Grantham bước nhanh lao xuống, chỉ vào mũi hắn: “Đúng là không yên được! Thực ra ngươi muốn làm gì?!”

Kleist đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy bà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con yêu người.”

……

Lão gia và phu nhân Grantham biến mất.

Trang viên Grantham biến mất.

Ruộng hoa cải dầu biến mất.

Trước mắt vẫn là đêm tối khiến người căm ghét.

Cánh hoa li ti như sợi bông trắng muốt bay bổng trên không trung, mặt trời sắp mọc.

McKee đang giải tỏa cơn đói trong bếp trơ mắt nhìn chân gà trong tay hóa thành hư ảo, buồn bực chạy lại hỏi: “Cậu làm thế nào vậy?”

Kleist cởi quần áo, lộ ra thân hình tinh tráng, lạnh lùng nói: “Tôi muốn tắm rửa.”

“Ở đây không có hồ. Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết làm thế nào mà? Cậu tha thứ cho họ thật hả?”

Kleist cười khẩy một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tôi yêu mẹ tôi, vẫn luôn yêu.” Chỉ là lúc ôm phu nhân Grantham, không ngừng thôi miên trong lòng rằng người này chính là mẹ mà thôi.

McKee muốn hỏi tiếp cho rõ ràng, nhưng lại bị Taiya kéo ra sau, đụng vào ngực Danco.

Taiya đánh giá Kleist từ trên xuống dưới, xác định hắn lông tóc vô thương mới nhíu mày hỏi: “Mấy ngày nay các ngươi làm gì vậy?”

Kleist quay đầu nhìn, thấy nó không dại ra như trong ảo cảnh nữa, mở miệng nói: “Ta cũng muốn hỏi ngươi câu đó.”

“Sao cơ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương