Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa
-
Chương 85: Bão táp đế đô (năm)
Trưởng hội nghị Lutherking ngồi trong lều hồi tưởng lại chuyện ngày hôm nay, trong lòng âm thầm đắc ý, nếu như không có ông ta, cục hiện hôm nay có khả năng sẽ trở nên không thể vãn hồi, đế quốc sẽ bại lộ khủng hoảng nội loạn. Ông ta hiển nhiên không thể tưởng được trong một căn lều gần đó, hoàng thái tử ông ta cho rằng vừa được mình cứu vớt lại đang cùng Vincent chế nhạo mình.
Lát sau, Gallon đến lều mời ông ta.
Vào lều của Ciro, Vincent đã rời đi, chỉ còn Ciro đang ở đó.
“Điện hạ.” Lutherking hành lễ, xúc động nói, “Có thể nhìn thấy ngài khôi phục sức khỏe, thật sự là quá tốt.”
Ciro đích thân nâng cánh tay ông ta lên: “Đi đường vất vả rồi.”
“Tôi thấy thực đáng giá.”
“Nhưng ông đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Đương nhiên. Tôi cảm thấy vui vẻ tự đáy lòng vì đã ngăn được một hồi phân tranh.”
Ciro lắc đầu: “Nhưng ông đắc tội với phu nhân Rachel rồi đó.”
Lutherking vô thức nhíu mày: “Không, tôi không cho là vậy.”
“Ta nghĩ chắc ông có biết về Hussel. Ở đế đô gã có mỹ danh kỵ sĩ hoa hồng. Mỹ danh này đến từ mỹ nhân từng là hoa hồng đỏ, nay là trân châu của đế đô.”
“Không không không. Tôi hiểu ý ngài, nhưng tôi nghĩ ngài hiểu lầm tôi. Sở dĩ hôm nay tôi xuất hiện ở nơi này bởi vì có cùng quan điểm với viện trưởng Olivia, chỉ có một hoàng thất ổn định mới có thể thống trị một đế quốc ổn định. Cho nên tôi xuất hiện ở đây hoàn toàn vì suy nghĩ cho đế quốc, không quan hệ gì đến lập trường chính trị cá nhân cả.”
“Đương nhiên ta hiểu.” Ciro thở dài, “Chẳng có ai hiểu được suy nghĩ của ông hơn ta. Ông không tưởng được có bao lần ta muốn thoái nhượng ngôi hoàng thái tử để đổi lấy ổn định phồn vinh đoàn kết cho đế quốc đâu. Nhưng ta không thể làm vậy. Trên lưng ta gánh vác kỳ vọng của quá nhiều người. Là một phần tử trong hoàng thất, là nhi tử của Kastalon II bệ hạ, ta không thể trốn tránh chức trách cao quý mà huyết thống giao cho, không muốn trở thành một người nhu nhược. Ông hiểu được không?”
Lutherking cảm động: “Tôi hoàn toàn hiểu được.”
“Từ nhỏ đến lớn, ta đều lấy anh trai làm gương. Cho nên khi anh ấy rời khỏi nhân thế, chỉ để lại sứ mạng nặng nề mà quang vinh nhất trần đời, ta đã quyết phải gánh vác nó.”
“Tôi tin rằng nếu bệ hạ nghe thấy lời này của điện hạ nhất định sẽ rất vui sướng.”
Ciro chậm rãi lắc đầu, “Ông ấy đã không còn muốn nghe ta nói.”
Đối với quan hệ tồi tệ giữa hoàng đế và hoàng thái tử, là trưởng nghị viện, sao Lutherking có thể không biết. Nhưng dù ông ta có biết cũng chỉ có thể giả bộ như không: “Bệ hạ và điện hạ là phụ tử. Trên thế giới này không có quan hệ nào gần gũi thân thiết hơn phụ tử cả.”
“Vợ chồng thì sao?” Ciro thình lình hỏi một câu.
Lutherking đang giả ngu chợt sững sờ: “Hoàng hậu bệ hạ đương nhiên sẽ trở thành cầu nối cho hai vị, điểm ấy không thể nghi ngờ.”
“Không ngờ ông vẫn còn nhớ rõ mẫu thân.”
Lutherking hoảng sợ, “Đương nhiên. Tôi thời thời khắc khắc đều lo lắng cho sức khỏe của hoàng hậu bệ hạ.”
Ciro tự giễu cười cười: “Ta tưởng rằng từ khi phu nhân Rachel đảm nhận vị trí nữ chủ nhân của điệu nhảy đầu tiên trong vũ hội, hình bóng mẫu thân đã phai nhạt trong tâm trí của mọi người rồi cơ.”
“Tuyệt đối không hề.” Lutherking vội nói, “Trong mắt tôi, hoàng hậu Samantha vĩnh viễn là hoàng hậu duy nhất của đế quốc.”
Ciro vươn tay vỗ nhẹ vai ông ta, “Cám ơn ông, Lutherking.”
Tuy tuổi tác của Lutherking đủ để làm phụ thân của Ciro, nhưng nghe thấy hắn xưng hô thân thiết với mình như vậy, trong lòng vẫn nổi lên xúc động khôn tả. Bất kể thế nào, có được tín nhiệm và cảm kích của người thừa kế ngôi vị hoàng đế đều không phải chuyện dễ dàng.
Ông ta ngẩng đầu: “Tôi và đa số người trong nghị viện đều tin tưởng điện hạ nhất định sẽ đưa đế quốc lên con đường quang minh thịnh vượng an bình giàu mạnh.”
Ciro mỉm cười: “Đó là mục tiêu của ta.”
Lutherking vừa lòng nở nụ cười.
“Nghe nói gần đây phụ thân có ý muốn thúc đẩy nghị viện thông qua dự luật về việc Quang Minh thần hội tổ chức lễ đăng cơ cho hoàng đế đế quốc?” Ciro chuyển đề tài.
Sắc mặt Lutherking nháy mắt như ngậm khổ qua, “Bệ hạ đang cẩn thận suy nghĩ chuyện này.”
“Ta cảm thấy phụ thân nên thận trọng một chút.”
Lutherking hàm súc nói: “Đề nghị này còn tồn tại một số chỗ dễ khiến cho người khác hiểu lầm, cho nên hiện tại nghị viện đang cấp bách thảo luận.”
“Thật muốn mau chóng quay về.”
Nói tới đây, Lutherking rốt cục tìm được cơ hội xen vào lời mình muốn hỏi: “Nghe nói điện hạ đã từng từ chối mệnh lệnh triệu ngài về đế đô của bệ hạ, vì chuyện gì vậy?” Nếu không phải Ciro từ chối mệnh lệnh kia, ông ta cũng không cần kéo bộ xương già đi theo Vincent lướt tới lướt lui trong ma pháp truyền tống trận. Trời biết ông ta có bao nhiêu chán ghét những thứ thay đổi trong nháy mắt.
Ciro đáp: “Vì lý do cá nhân.”
Lutherking hùng hồn: “Chuyện gì của hoàng thái tử điện hạ cũng liên quan đến lợi ích đế quốc!”
Ciro ra vẻ khó xử trầm ngâm, rồi dường như vừa ra quyết định gì trọng đại lắm, mở miệng: “Đúng vậy. Ông nói rất đúng. Chuyện này đích xác có liên quan đến đế quốc.”
Lutherking khẩn trương hỏi: “Là chuyện gì?”
“Về,” Ciro ngừng giây lát, “Hoàng thái tử phi của ta.”
Biểu tình giật mình của Lutherking ước chừng đứng hình trên mặt ba giây.
Ciro khẽ gọi: “Lutherking?”
Lutherking hoàn hồn: “Không biết là thiên kim nhà ai?” Ông ta nhớ tới lời đồn từng nghe thấy, thăm dò hỏi: “Là nhà Charlie sao?”
Ciro đáp: “Không. Là Vingtras.”
“Vingtras?” Lutherking liều mạng tìm kiếm trong đầu những tin tức trong nước có liên quan đến Vingtras, nhưng nào có mảy may, ngược lại ở nước ngoài lại có một gia tộc vô cùng nổi danh. “Xin hỏi có phải ở trong nước không?”
“Không phải.”
Lutherking trợn mắt: “Là công chúa Julan?”
“Là người Julan, nhưng không phải công chúa.” Ciro chậm rãi, “Là vương tử.”
Lutherking đã không biết phải dùng thứ gì để che giấu hoảng sợ của mình. Tuy tập tục của Mộng đại lục cởi mở, nam giới kết hôn với nam giới không đến mức kinh hãi thế tục. Nhưng trong hoàng thất Kanding đế quốc gần trăm năm nay chưa từng xuất hiện hôn nhân đồng tính, càng không cần phải nói đến người kế thừa ngôi vị hoàng đế. Phải biết, hoàng thái tử phi sẽ thành hoàng hậu, là quốc mẫu tương lai của đế quốc a!
“Vậy con nối dòng của điện hạ…” Lutherking hàm súc mà khéo léo bày tỏ kháng nghị.
“Ta sẽ chọn con thừa tự từ trong dòng họ Kastalon.”
Lutherking do dự: “Không biết là vị vương tử nào?”
“Soso.” Khi Ciro nói ra cái tên này, trên mặt thoáng lộ vẻ dịu dàng.
Lutherking thấy thế, nội tâm lần thứ hai bị trùng kích.
“Nếu ông muốn, có thể gặp em ấy.” Nói xong, hắn không đợi Lutherking trả lời có muốn hay không, đã vén rèm đi ra ngoài.
Lutherking đứng một mình trong lều, lòng giống như bị mấy trăm con ngựa giày xéo qua. Tình huống này, phải xử lý thế nào bây giờ? Ông ta có thể đoán ra, một khi hoàng thái tử đem tin tức này về Fariel, sẽ gây ra chấn động lớn cỡ nào. Hiện giờ ông ta lo lắng nhất chính là quan hệ của đôi phụ tử đứng đầu đế quốc vừa mới cứu chữa được có khả năng sẽ lại bị thử thách.
Mành được vén lên
Một thiếu niên nhỏ bé tóc vàng được Ciro ôm lấy đưa vào.
Mặt cậu bé hơi tròn, gò má phúng phính, đôi mắt vừa to vừa sáng, phi thường xinh đẹp. Tổng thể mà nói, là một bé trai tóc vàng xinh đẹp ánh mắt trong suốt. “Vương tử điện hạ.” Đánh giá xong, ông ta không quên hành lễ.
“Chào ngài.” Soso có chút ngượng ngùng nhìn ông ta.
Lutherking mỉm cười với cậu, sau đó khó xử nhìn về phía Ciro. Hiển nhiên ông ta còn chưa chuẩn bị tốt việc ở cạnh một vị nam hoàng thái tử phi đến từ nước khác.
Ciro nói với Soso: “Vị này là trưởng nghị viện của đế quốc. Tất cả quyết định quan trọng của đế quốc đều cần nghị viện phê chuẩn, mà ông ta chính là người chủ trì nghị viện.” Thấy Lutherking nhìn mình, hắn lại cười: “Ta hy vọng em ấy có thể mau chóng thích ứng với mọi việc trong đế quốc.”
“A, đúng, đó là việc nên làm.” Lutherking cảm thấy mặt mình hình như đang từ từ nóng lên.
Soso nói: “Ngài là một người thực vĩ đại.”
…
Vĩ đại?
Được rồi. Đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy lời khen… cao cả như vậy, dù ông ta hy vọng hai chữ này được khắc trên bia mộ của mình hơn, nhưng không thể không nói, khi đang còn sống đã được khen ngợi như thế cũng có cảm giác không tồi.
“Ngài quá khen.” Nói xong, nếp nhăn khi cười trên khóe mắt ông ta lại nhiều thêm hai cái.
Lát sau, Gallon đến lều mời ông ta.
Vào lều của Ciro, Vincent đã rời đi, chỉ còn Ciro đang ở đó.
“Điện hạ.” Lutherking hành lễ, xúc động nói, “Có thể nhìn thấy ngài khôi phục sức khỏe, thật sự là quá tốt.”
Ciro đích thân nâng cánh tay ông ta lên: “Đi đường vất vả rồi.”
“Tôi thấy thực đáng giá.”
“Nhưng ông đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Đương nhiên. Tôi cảm thấy vui vẻ tự đáy lòng vì đã ngăn được một hồi phân tranh.”
Ciro lắc đầu: “Nhưng ông đắc tội với phu nhân Rachel rồi đó.”
Lutherking vô thức nhíu mày: “Không, tôi không cho là vậy.”
“Ta nghĩ chắc ông có biết về Hussel. Ở đế đô gã có mỹ danh kỵ sĩ hoa hồng. Mỹ danh này đến từ mỹ nhân từng là hoa hồng đỏ, nay là trân châu của đế đô.”
“Không không không. Tôi hiểu ý ngài, nhưng tôi nghĩ ngài hiểu lầm tôi. Sở dĩ hôm nay tôi xuất hiện ở nơi này bởi vì có cùng quan điểm với viện trưởng Olivia, chỉ có một hoàng thất ổn định mới có thể thống trị một đế quốc ổn định. Cho nên tôi xuất hiện ở đây hoàn toàn vì suy nghĩ cho đế quốc, không quan hệ gì đến lập trường chính trị cá nhân cả.”
“Đương nhiên ta hiểu.” Ciro thở dài, “Chẳng có ai hiểu được suy nghĩ của ông hơn ta. Ông không tưởng được có bao lần ta muốn thoái nhượng ngôi hoàng thái tử để đổi lấy ổn định phồn vinh đoàn kết cho đế quốc đâu. Nhưng ta không thể làm vậy. Trên lưng ta gánh vác kỳ vọng của quá nhiều người. Là một phần tử trong hoàng thất, là nhi tử của Kastalon II bệ hạ, ta không thể trốn tránh chức trách cao quý mà huyết thống giao cho, không muốn trở thành một người nhu nhược. Ông hiểu được không?”
Lutherking cảm động: “Tôi hoàn toàn hiểu được.”
“Từ nhỏ đến lớn, ta đều lấy anh trai làm gương. Cho nên khi anh ấy rời khỏi nhân thế, chỉ để lại sứ mạng nặng nề mà quang vinh nhất trần đời, ta đã quyết phải gánh vác nó.”
“Tôi tin rằng nếu bệ hạ nghe thấy lời này của điện hạ nhất định sẽ rất vui sướng.”
Ciro chậm rãi lắc đầu, “Ông ấy đã không còn muốn nghe ta nói.”
Đối với quan hệ tồi tệ giữa hoàng đế và hoàng thái tử, là trưởng nghị viện, sao Lutherking có thể không biết. Nhưng dù ông ta có biết cũng chỉ có thể giả bộ như không: “Bệ hạ và điện hạ là phụ tử. Trên thế giới này không có quan hệ nào gần gũi thân thiết hơn phụ tử cả.”
“Vợ chồng thì sao?” Ciro thình lình hỏi một câu.
Lutherking đang giả ngu chợt sững sờ: “Hoàng hậu bệ hạ đương nhiên sẽ trở thành cầu nối cho hai vị, điểm ấy không thể nghi ngờ.”
“Không ngờ ông vẫn còn nhớ rõ mẫu thân.”
Lutherking hoảng sợ, “Đương nhiên. Tôi thời thời khắc khắc đều lo lắng cho sức khỏe của hoàng hậu bệ hạ.”
Ciro tự giễu cười cười: “Ta tưởng rằng từ khi phu nhân Rachel đảm nhận vị trí nữ chủ nhân của điệu nhảy đầu tiên trong vũ hội, hình bóng mẫu thân đã phai nhạt trong tâm trí của mọi người rồi cơ.”
“Tuyệt đối không hề.” Lutherking vội nói, “Trong mắt tôi, hoàng hậu Samantha vĩnh viễn là hoàng hậu duy nhất của đế quốc.”
Ciro vươn tay vỗ nhẹ vai ông ta, “Cám ơn ông, Lutherking.”
Tuy tuổi tác của Lutherking đủ để làm phụ thân của Ciro, nhưng nghe thấy hắn xưng hô thân thiết với mình như vậy, trong lòng vẫn nổi lên xúc động khôn tả. Bất kể thế nào, có được tín nhiệm và cảm kích của người thừa kế ngôi vị hoàng đế đều không phải chuyện dễ dàng.
Ông ta ngẩng đầu: “Tôi và đa số người trong nghị viện đều tin tưởng điện hạ nhất định sẽ đưa đế quốc lên con đường quang minh thịnh vượng an bình giàu mạnh.”
Ciro mỉm cười: “Đó là mục tiêu của ta.”
Lutherking vừa lòng nở nụ cười.
“Nghe nói gần đây phụ thân có ý muốn thúc đẩy nghị viện thông qua dự luật về việc Quang Minh thần hội tổ chức lễ đăng cơ cho hoàng đế đế quốc?” Ciro chuyển đề tài.
Sắc mặt Lutherking nháy mắt như ngậm khổ qua, “Bệ hạ đang cẩn thận suy nghĩ chuyện này.”
“Ta cảm thấy phụ thân nên thận trọng một chút.”
Lutherking hàm súc nói: “Đề nghị này còn tồn tại một số chỗ dễ khiến cho người khác hiểu lầm, cho nên hiện tại nghị viện đang cấp bách thảo luận.”
“Thật muốn mau chóng quay về.”
Nói tới đây, Lutherking rốt cục tìm được cơ hội xen vào lời mình muốn hỏi: “Nghe nói điện hạ đã từng từ chối mệnh lệnh triệu ngài về đế đô của bệ hạ, vì chuyện gì vậy?” Nếu không phải Ciro từ chối mệnh lệnh kia, ông ta cũng không cần kéo bộ xương già đi theo Vincent lướt tới lướt lui trong ma pháp truyền tống trận. Trời biết ông ta có bao nhiêu chán ghét những thứ thay đổi trong nháy mắt.
Ciro đáp: “Vì lý do cá nhân.”
Lutherking hùng hồn: “Chuyện gì của hoàng thái tử điện hạ cũng liên quan đến lợi ích đế quốc!”
Ciro ra vẻ khó xử trầm ngâm, rồi dường như vừa ra quyết định gì trọng đại lắm, mở miệng: “Đúng vậy. Ông nói rất đúng. Chuyện này đích xác có liên quan đến đế quốc.”
Lutherking khẩn trương hỏi: “Là chuyện gì?”
“Về,” Ciro ngừng giây lát, “Hoàng thái tử phi của ta.”
Biểu tình giật mình của Lutherking ước chừng đứng hình trên mặt ba giây.
Ciro khẽ gọi: “Lutherking?”
Lutherking hoàn hồn: “Không biết là thiên kim nhà ai?” Ông ta nhớ tới lời đồn từng nghe thấy, thăm dò hỏi: “Là nhà Charlie sao?”
Ciro đáp: “Không. Là Vingtras.”
“Vingtras?” Lutherking liều mạng tìm kiếm trong đầu những tin tức trong nước có liên quan đến Vingtras, nhưng nào có mảy may, ngược lại ở nước ngoài lại có một gia tộc vô cùng nổi danh. “Xin hỏi có phải ở trong nước không?”
“Không phải.”
Lutherking trợn mắt: “Là công chúa Julan?”
“Là người Julan, nhưng không phải công chúa.” Ciro chậm rãi, “Là vương tử.”
Lutherking đã không biết phải dùng thứ gì để che giấu hoảng sợ của mình. Tuy tập tục của Mộng đại lục cởi mở, nam giới kết hôn với nam giới không đến mức kinh hãi thế tục. Nhưng trong hoàng thất Kanding đế quốc gần trăm năm nay chưa từng xuất hiện hôn nhân đồng tính, càng không cần phải nói đến người kế thừa ngôi vị hoàng đế. Phải biết, hoàng thái tử phi sẽ thành hoàng hậu, là quốc mẫu tương lai của đế quốc a!
“Vậy con nối dòng của điện hạ…” Lutherking hàm súc mà khéo léo bày tỏ kháng nghị.
“Ta sẽ chọn con thừa tự từ trong dòng họ Kastalon.”
Lutherking do dự: “Không biết là vị vương tử nào?”
“Soso.” Khi Ciro nói ra cái tên này, trên mặt thoáng lộ vẻ dịu dàng.
Lutherking thấy thế, nội tâm lần thứ hai bị trùng kích.
“Nếu ông muốn, có thể gặp em ấy.” Nói xong, hắn không đợi Lutherking trả lời có muốn hay không, đã vén rèm đi ra ngoài.
Lutherking đứng một mình trong lều, lòng giống như bị mấy trăm con ngựa giày xéo qua. Tình huống này, phải xử lý thế nào bây giờ? Ông ta có thể đoán ra, một khi hoàng thái tử đem tin tức này về Fariel, sẽ gây ra chấn động lớn cỡ nào. Hiện giờ ông ta lo lắng nhất chính là quan hệ của đôi phụ tử đứng đầu đế quốc vừa mới cứu chữa được có khả năng sẽ lại bị thử thách.
Mành được vén lên
Một thiếu niên nhỏ bé tóc vàng được Ciro ôm lấy đưa vào.
Mặt cậu bé hơi tròn, gò má phúng phính, đôi mắt vừa to vừa sáng, phi thường xinh đẹp. Tổng thể mà nói, là một bé trai tóc vàng xinh đẹp ánh mắt trong suốt. “Vương tử điện hạ.” Đánh giá xong, ông ta không quên hành lễ.
“Chào ngài.” Soso có chút ngượng ngùng nhìn ông ta.
Lutherking mỉm cười với cậu, sau đó khó xử nhìn về phía Ciro. Hiển nhiên ông ta còn chưa chuẩn bị tốt việc ở cạnh một vị nam hoàng thái tử phi đến từ nước khác.
Ciro nói với Soso: “Vị này là trưởng nghị viện của đế quốc. Tất cả quyết định quan trọng của đế quốc đều cần nghị viện phê chuẩn, mà ông ta chính là người chủ trì nghị viện.” Thấy Lutherking nhìn mình, hắn lại cười: “Ta hy vọng em ấy có thể mau chóng thích ứng với mọi việc trong đế quốc.”
“A, đúng, đó là việc nên làm.” Lutherking cảm thấy mặt mình hình như đang từ từ nóng lên.
Soso nói: “Ngài là một người thực vĩ đại.”
…
Vĩ đại?
Được rồi. Đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy lời khen… cao cả như vậy, dù ông ta hy vọng hai chữ này được khắc trên bia mộ của mình hơn, nhưng không thể không nói, khi đang còn sống đã được khen ngợi như thế cũng có cảm giác không tồi.
“Ngài quá khen.” Nói xong, nếp nhăn khi cười trên khóe mắt ông ta lại nhiều thêm hai cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook