Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa
-
Chương 82: Bão táp đế đô (hai)
Ciro thấy Soso đỏ mặt cúi đầu không nói, vui vẻ kéo cậu vào lòng, “Em nói em muốn biết rõ một việc, vậy hiện tại ta đã giúp em biết rõ chưa?”
Soso chầm chậm ngẩng đầu, trong mắt hiện lên mờ mịt.
Ciro cúi đầu.
Soso chấn kinh lại chôn đầu trở về.
Ciro xoa tóc cậu: “Em định làm đà điểu như vậy cả đời à?”
Trước ngực phát ra tiếng nói rầu rĩ.
Ciro cúi đầu cố lắng nghe, “Cái gì?”
“Muốn, rửa mặt trước.” Lỗ tai Soso hồng đến không thể hồng hơn.
…
Ciro trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: “Cho nên, em không chịu ngẩng đầu là do chưa rửa mặt?”
Hai tay Soso nắm chặt áo hắn.
Không cần nhìn, Ciro cũng có thể tưởng tượng ra cậu đã xấu hổ đến mức nào.
Ciro hít một hơi thật sâu, một tay ôm cậu, một tay kéo dây cương quay đầu, “Ta mang em đi rửa mặt trước.”
Đám người Gallon ở đằng xa nhìn thấy Ciro trở về, đều thức thời tách sang hai bên tránh đường.
Ciro ngoắc ngón tay với y.
Gallon giục ngựa lại, “Điện hạ.”
“Ta muốn một thùng nước ấm để tắm rửa.”
“Dạ.”
Soso lén lút ngẩng đầu.
Cảm giác thấy động tĩnh trong ngực, Ciro hạ mắt.
Soso càng chui đầu vào, sau đó trộm dùng tay dụi mắt.
Tại nơi hạ trại.
Soso ngồi trong lều Ciro tắm rửa thơm tho sạch sẽ, thay đổi một thân quần áo nhẹ nhàng khoan khoái xong mới cảm thấy ***g sắt vô hình trên người như được cởi ra.
Cậu ra khỏi lều, nhìn thấy Ciro và Gallon đang cầm bản đồ thảo luận gì đó.
“Ciro.” Soso chầm chậm chạy qua.
Ciro bất mãn nhìn mái tóc ướt sũng của cậu.
Gallon thức thời lôi một cái khăn mặt sạch sẽ ra khỏi túi không gian.
Ciro thuận tay cầm lấy đặt lên đầu Soso, một bên chà lau giúp cậu, một bên tiếp tục thảo luận với Gallon.
Soso thấy khăn mặt rũ xuống che mắt mình, muốn đẩy ra, lại sợ quấy rầy đến Ciro, đành đưa tay nhấc một góc khăn lên.
Lau một lát, Ciro đổi bên, tiếp tục xát.
Lần này tầm mắt không bị che khuất, Soso có thể nhìn sườn mặt Ciro nói chuyện không chút trở ngại.
Gallon nói: “Sử dụng ma pháp truyền tống trận là cách nhanh nhất, nhưng có khả năng các thành phố lớn đã nhận được lệnh bắt điện hạ của hoàng đế.”
Ciro đáp: “Thành chủ thành Jeno ở phe trung lập, quan trọng là, nếu chúng ta đến vào nửa đêm, ông ta sẽ không có thời gian phản ứng.”
Gallon trả lời: “Nhưng chúng ta không có đủ ma pháp sư.”
Soso đột nhiên chen vào: “Cần sử dụng ma pháp truyền tống trận sao? Tôi có thể hỗ trợ.”
Ciro nghiêng đầu nhìn cậu.
Gallon chợt hỏi: “Điện hạ sử dụng ma pháp truyền tống trận nên mới đuổi kịp nhanh như vậy đúng không?”
Soso gật đầu: “Chỉ cần nghĩ trong đầu về nơi muốn đến là có thể đến bất kỳ nơi nào. Thật tiện lợi.”
Ciro đáp: “Quyết định như vậy, chạng vạng chúng ta sẽ xuất phát.”
Gallon đáp: “Rõ.”
Ciro kéo khăn mặt xuống khỏi đầu Soso, thuận tay vò vò mái tóc vàng hỗn độn của cậu, “Giờ thì, chúng ta nói về vấn đề giữa hai chúng ta đi?”
Soso mở to mắt nhìn hắn.
Ciro vội ho một tiếng: “Em nói, em trở về bởi vì có một số việc không rõ lắm, cần ta hỗ trợ… Là việc gì?”
Soso nhíu mày: “Đó là một chuyện rất phức tạp.”
“Ta có đủ kiên nhẫn.”
“Kỳ thật, là như vầy. Hydeine đạo sư nói tương lai em trù tính giống như trẻ con chơi đùa, đặt tất cả những thứ mình thích vào cùng một chỗ. Em muốn chứng minh, lời anh ta nói có đúng hay không.”
Sắc mặt Ciro chậm rãi âm trầm xuống, không đổi giọng mà hỏi: “Đây là nguyên nhân em trở về sao?”
“Còn nữa…” Sắc mặt Soso thực rối rắm, “Dilin nói, nếu em không đến, em sẽ mất anh. Nhưng nếu em đến, em vẫn không mất đi anh ấy.”
…
Ám chỉ hắn rất nhỏ nhen à?
Nhưng Ciro chẳng muốn phản bác tẹo nào.
“Em không muốn mất anh.” Soso nhẹ giọng tổng kết.
Ciro đặt tay lên vai cậu, “Có một cách rất đơn giản, em vĩnh viễn sẽ không mất ta.”
Soso nghiêm túc lắng nghe.
“Ở lại bên cạnh ta, dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng rời đi.” Ciro nói từng chữ từng chữ.
Soso gãi tai, “Nhưng em đã đồng ý với Dilin sẽ trở về vào kỳ nghỉ rồi.”
“Đó là ngoại lệ, ta sẽ thu xếp.”
“Như vậy em có thể tìm được đáp án sao?”
“Có lẽ em đã tìm được đáp án rồi.” Cho dù là lợi dụng cũng được. Lợi dụng lời nói của Hydeine và Dilin, lợi dụng mờ mịt trong lòng Soso, lợi dụng ảnh hưởng của bản thân với Soso… Cái gì cũng được. Dù sao trong nháy mắt khi ôm lấy cậu bé, hắn đã hạ quyết tâm, em ấy thích mình cũng tốt, thích người khác cũng tốt, hắn đều sẽ giữ em ấy lại, chẳng sợ bất chấp thủ đoạn.
Hiện tại hắn thấy thật vui mừng vì một chuyện, tuy nói ra có chút quái, nhưng là sự thật. Hắn vui mừng vì trên đời có Hydeine. Có thể khẳng định, nếu như không có hắn ta, Soso nhất định sẽ không rời Dilin, cho dù xuất phát từ tình bạn, tình thân, hay tình cảm nào khác.
“Còn nhớ rõ lời ta nói với em không?” Ciro hỏi.
Soso cố gắng nhớ lại.
“Dưới ánh nến trong rừng cây.” Ciro gợi ý.
“A.” Soso giật mình, vẻ mặt nhất thời trở nên không biết làm sao.
“Khi chúng ta còn chưa biết đáp án, cách tốt nhất chính là kiểm nghiệm chút đỉnh về độ chính xác của lựa chọn.” Nói xong, hắn tháo nhẫn đầu ưng trên ngón tay ra, kéo tay Soso, chậm rãi đeo vào ngón giữa.
Soso vô thức cuộn tròn ngón tay.
Ciro rất kiên nhẫn chờ cậu.
Soso nói: “Cái này quý giá lắm.”
“Giá trị của mỗi đồ vật chỉ đến từ ý nghĩa của chính bản thân nó. Giống như châu báu dùng để làm đẹp, kim tệ dùng để giao dịch, còn giá trị của thứ này… nằm ở chỗ em có đeo nó lên hay không.”
Soso nghe hắn nói thế thì sửng sốt.
Trong lúc cậu lơ là, Ciro thừa cơ đeo nhẫn vào. “Chúng ta vừa cử hành một buổi lễ đính hôn đơn giản mà không mất trang trọng.”
Soso ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, lại nhìn hắn, tựa hồ đang cố gắng tiêu hóa ý tứ trong từng lời hắn nói.
Ciro thấy cậu chậm chạp không trả lời, nói tiếp: “Em biết không, hiện nay thế cục đế quốc rất phức tạp. Nếu em lấy thân phận vương tử Julan đứng ở Fariel, sẽ vô cùng nguy hiểm. Kastalon II bất cứ lúc nào cũng có thể mang em đi trao đổi với Quang Minh thần hội hoặc Julan. Nhưng nếu chúng ta đính hôn, hết thảy sẽ hoàn toàn khác biệt. Chúng ta là vị hôn phu, không có ai mang hoàng thái tử phi của đế quốc đi giao dịch cả. Đó là chuyện liên quan đến mặt mũi đế quốc.”
Soso chậm rãi nhếch môi, đột nhiên đổ mọi thứ trong túi không gian ra.
Ciro nhìn cậu bơi giữa đống thảm, lương khô, quần áo… tìm kiếm vật gì đó. “Em cần gì có thể nói cho ta biết.”
Soso uể oải: “Em tìm không thấy quà đáp lễ.”
Ciro nở nụ cười. Hắn lấy từ túi không gian ra một ghim cài áo bằng kim cương, “Em thấy cái này thế nào?”
Soso giật mình nhìn ghim cài áo trong tay hắn, “Em rõ ràng đã lấy nó gán nợ cho dong binh đoàn Charlotte, tại sao lại ở trong tay anh?”
“Ta phái người điều tra dong binh đoàn Charlotte, thuận tiện chuộc nó về.”
Soso vươn hai tay, ấp ghim cài trong lòng bàn tay, hai gò má hưng phấn đến mức ửng hồng, “Đây là của mẫu hậu.”
Ciro nhếch khóe miệng, “Nếu thế em có bằng lòng lấy nó làm lễ vật trao đổi không?”
Soso gật đầu: “Em bằng lòng.”
Ciro mỉm cười: “Tốt lắm, như vậy bây giờ chúng ta là hôn phu.”
Soso tự tay cài ghim lên vạt áo Ciro.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, kim cương lóe sáng rực rỡ, tôn lên nụ cười trên mặt Ciro.
Chạng vạng, ngày ngả về tây.
Đoàn kỵ mã của Ciro bắt đầu di chuyển về thành Jeno.
Soso vượt qua tường thành Jeno mà đến, cho nên lập tức cung cấp kinh nghiệm thực tiễn của mình.
Ciro tính toán thời gian rất chuẩn, đến thành vào đúng mười giờ, ngọn đèn hai bên đường đang từ từ mờ nhạt.
Ciro kéo tay Soso đi chậm rì rì trên đường lớn.
Gallon mang theo thị vệ bảo hộ xung quanh, một khi có động tĩnh gì sẽ lập tức phát ra cảnh báo.
“Bầu không khí buổi tối luôn có hơi thở ấm cúng khó tả.” Soso nói.
Ciro đáp: “Chút yên tĩnh sau khi bận rộn.”
“Cho nên đêm tối không phải lúc nào cũng xấu.”
“Còn phải xem đang ở cùng ai.”
Soso quay đầu nhìn hắn.
Ciro nhìn bờ môi cậu, con ngươi hơi tối lại.
“Điện hạ, có người.” Gallon đột nhiên lùi về.
Ciro ôm lấy Soso, dùng phong hệ ma pháp bay lên mái hiên trên phố.
Đám người Gallon cũng nhảy lên.
Một lát sau, có một tên say lúc la lúc lắc đi tới, miệng lẩm bẩm tiếng gì đó, giống như người không đủ ngũ âm ngẫu hứng biểu diễn trên sàn ca vũ.
Vất vả chờ hắn đi qua, Ciro nhảy từ mái hiên xuống, lấy tốc độ nhanh hơn chạy về hướng nghiệp đoàn ma pháp.
Nghiệp đoàn ma pháp giữa đêm vẫn thắp một ngòn đèn nhỏ.
Ciro liếc mắt nhìn Gallon một cái.
Gallon hiểu ý, ra hiệu cho một ma pháp sư và ba gã thị vệ đi trước.
Bọn họ rất nhanh lo liệu xong thủ tục, đứng giữa ma pháp trận, sau đó biến mất.
Đợi một lát, Ciro kéo Soso, mang theo Gallon và hai thị vệ đi vào.
Người kia đặt sổ đăng ký trước mặt bọn họ, “Mời ngồi xuống đăng ký.”
Gallon tùy tiện viết vài cái tên giả lên.
Người nọ đột nhiên hỏi: “Từ từ. Trong các ngươi ai là ma pháp sư?”
Mười ánh mắt đồng thời nhìn thẳng vào y.
Soso giành nói: “Tôi.”
Người nọ đánh giá Soso, cười cười: “Ta biết cậu. Cậu vừa tới mấy ngày trước. Chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
“Cám ơn.” Soso rất nghiêm túc hành lễ ma pháp sư với y, xoay người hướng về phía ma pháp trận.
Đứng trên ma pháp trận, Soso nhắm mắt.
Ciro nói: “Nếu buồn ngủ thì để ta làm cho.” Mặc dù sau khi rời học viện St Paders, bởi vì sự vụ quấn thân mà hắn đã lâu chưa luyện tập ma pháp, nhưng sử dụng truyền tống trận thì chắc chắn dư sức.
Soso mở to mắt: “Em thấy ma pháp trận có chút không giống so với lần trước tới đây.”
Ciro và Gallon liếc nhau.
Soso nói tiếp: “Có lẽ là ảo giác của em.”
Ciro đáp: “Đa số người không phân biệt được ảo giác và dự cảm.”
Gallon nhắc: “Đã có bốn người đi qua rồi.”
Ciro trầm ngâm: “Ta nhớ ma pháp trận có sổ nhật ký.”
Hắn vừa dứt lời, Gallon đã lắc mình đến trước bàn, trực tiếp xách người ghi sổ từ trong quầy ra.
Hai chân người nọ giãy dụa, cả kinh kêu lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Gallon đưa y tới trước mặt Ciro.
Ciro cười tao nhã: “Ta muốn đọc nhật ký ma pháp trận.” Nếu ma pháp trận bị động tay động chân, có khả năng nhất chính là thay đổi đích đến. Nói cách khác, bọn họ vốn muốn đi thành Mise, đối phương lại trực tiếp đổi thành ngục giam thành Fariel hay gì đó.
Người nọ xanh mặt: “Ta không có quyền hạn này.”
Ciro nhướng mày, che mắt Soso.
Soso sửng sốt, ngoan ngoãn đứng yên.
Gallon nắm cánh tay người kia.
Người nọ đột nhiên nhanh chóng đọc chú ngữ, có điều chưa kịp đọc xong, bả vai đã bị trật khớp đau đến không nói nên lời.
Ciro lên tiếng: “Ta rất không thích những kẻ khó bảo.”
Người nọ tuôn trào nước mắt, hút khí từng ngụm từng ngụm.
Ciro lại hạ mi.
Gallon bắt lấy tay kia của y.
Người nọ vội kêu lên: “Thật sự ta không biết gì hết. Ta chỉ là… là một, kẻ học việc! Nhật ký ma pháp trận… muốn xem, phân hội trưởng mới có thể… ta không làm được!”
Ciro hỏi: “Hắn ở đâu?”
Người nọ hít nước mũi, “Không biết a, ta thật sự không biết!”
Ciro ngẫm nghĩ: “Thả hắn đi.”
Gallon đánh ngất người nọ, nhét vào sau quầy.
“Bốn người lúc trước…” Gallon chậm rãi nói.
Ciro cắt ngang: “Nghĩ cách sau, bọn chúng thích nhất là lợi dụng điểm yếu để uy hiếp. Chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đã định trước mà trở về.” Hắn vốn muốn rút ngắn thời gian, nhưng hiện giờ xem ra, hội hợp với Pan, có lực lượng vũ trang nhất định hậu thuẫn mới là thượng sách.
Gallon đáp: “Rõ.”
Ra khỏi thành Jeno, bọn họ tìm được triền núi từng hạ trại lần trước.
Lần này Soso không cần lẻ loi một mình ngủ dưới tàng cây mà được tiến vào ổ chăn ấm áp của Ciro.
Ciro nằm xuống, dùng tứ chi khóa Soso vào trong ngực.
Soso lộ đầu, tựa vào bờ vai hắn.
“Về sau sẽ rất nguy hiểm.” Ciro chậm rãi nói.
Soso ngẩng đầu, đôi mắt to sáng ngời lóe lên ánh ngây thơ.
Ciro cọ cọ cằm vào trán cậu, “Nhưng mà ta sẽ bảo vệ em.”
Soso trở tay ôm thắt lưng hắn, “Em cũng sẽ bảo vệ anh.”
Ciro cười cười, “Được rồi. Để chúng ta bảo vệ nhau.”
Soso chợt thốt lên: “A, đúng rồi, Vincent đâu? Tại sao không thấy ông ấy?”
Ciro có chút mất hứng. Dưới bầu không khí như vậy mà lại nghĩ đến người khác, chỉ có thể chứng minh Soso không tập trung. Hắn lạnh nhạt trả lời: “Ông ta có việc, về Fariel trước một bước.”
Soso chầm chậm ngẩng đầu, trong mắt hiện lên mờ mịt.
Ciro cúi đầu.
Soso chấn kinh lại chôn đầu trở về.
Ciro xoa tóc cậu: “Em định làm đà điểu như vậy cả đời à?”
Trước ngực phát ra tiếng nói rầu rĩ.
Ciro cúi đầu cố lắng nghe, “Cái gì?”
“Muốn, rửa mặt trước.” Lỗ tai Soso hồng đến không thể hồng hơn.
…
Ciro trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: “Cho nên, em không chịu ngẩng đầu là do chưa rửa mặt?”
Hai tay Soso nắm chặt áo hắn.
Không cần nhìn, Ciro cũng có thể tưởng tượng ra cậu đã xấu hổ đến mức nào.
Ciro hít một hơi thật sâu, một tay ôm cậu, một tay kéo dây cương quay đầu, “Ta mang em đi rửa mặt trước.”
Đám người Gallon ở đằng xa nhìn thấy Ciro trở về, đều thức thời tách sang hai bên tránh đường.
Ciro ngoắc ngón tay với y.
Gallon giục ngựa lại, “Điện hạ.”
“Ta muốn một thùng nước ấm để tắm rửa.”
“Dạ.”
Soso lén lút ngẩng đầu.
Cảm giác thấy động tĩnh trong ngực, Ciro hạ mắt.
Soso càng chui đầu vào, sau đó trộm dùng tay dụi mắt.
Tại nơi hạ trại.
Soso ngồi trong lều Ciro tắm rửa thơm tho sạch sẽ, thay đổi một thân quần áo nhẹ nhàng khoan khoái xong mới cảm thấy ***g sắt vô hình trên người như được cởi ra.
Cậu ra khỏi lều, nhìn thấy Ciro và Gallon đang cầm bản đồ thảo luận gì đó.
“Ciro.” Soso chầm chậm chạy qua.
Ciro bất mãn nhìn mái tóc ướt sũng của cậu.
Gallon thức thời lôi một cái khăn mặt sạch sẽ ra khỏi túi không gian.
Ciro thuận tay cầm lấy đặt lên đầu Soso, một bên chà lau giúp cậu, một bên tiếp tục thảo luận với Gallon.
Soso thấy khăn mặt rũ xuống che mắt mình, muốn đẩy ra, lại sợ quấy rầy đến Ciro, đành đưa tay nhấc một góc khăn lên.
Lau một lát, Ciro đổi bên, tiếp tục xát.
Lần này tầm mắt không bị che khuất, Soso có thể nhìn sườn mặt Ciro nói chuyện không chút trở ngại.
Gallon nói: “Sử dụng ma pháp truyền tống trận là cách nhanh nhất, nhưng có khả năng các thành phố lớn đã nhận được lệnh bắt điện hạ của hoàng đế.”
Ciro đáp: “Thành chủ thành Jeno ở phe trung lập, quan trọng là, nếu chúng ta đến vào nửa đêm, ông ta sẽ không có thời gian phản ứng.”
Gallon trả lời: “Nhưng chúng ta không có đủ ma pháp sư.”
Soso đột nhiên chen vào: “Cần sử dụng ma pháp truyền tống trận sao? Tôi có thể hỗ trợ.”
Ciro nghiêng đầu nhìn cậu.
Gallon chợt hỏi: “Điện hạ sử dụng ma pháp truyền tống trận nên mới đuổi kịp nhanh như vậy đúng không?”
Soso gật đầu: “Chỉ cần nghĩ trong đầu về nơi muốn đến là có thể đến bất kỳ nơi nào. Thật tiện lợi.”
Ciro đáp: “Quyết định như vậy, chạng vạng chúng ta sẽ xuất phát.”
Gallon đáp: “Rõ.”
Ciro kéo khăn mặt xuống khỏi đầu Soso, thuận tay vò vò mái tóc vàng hỗn độn của cậu, “Giờ thì, chúng ta nói về vấn đề giữa hai chúng ta đi?”
Soso mở to mắt nhìn hắn.
Ciro vội ho một tiếng: “Em nói, em trở về bởi vì có một số việc không rõ lắm, cần ta hỗ trợ… Là việc gì?”
Soso nhíu mày: “Đó là một chuyện rất phức tạp.”
“Ta có đủ kiên nhẫn.”
“Kỳ thật, là như vầy. Hydeine đạo sư nói tương lai em trù tính giống như trẻ con chơi đùa, đặt tất cả những thứ mình thích vào cùng một chỗ. Em muốn chứng minh, lời anh ta nói có đúng hay không.”
Sắc mặt Ciro chậm rãi âm trầm xuống, không đổi giọng mà hỏi: “Đây là nguyên nhân em trở về sao?”
“Còn nữa…” Sắc mặt Soso thực rối rắm, “Dilin nói, nếu em không đến, em sẽ mất anh. Nhưng nếu em đến, em vẫn không mất đi anh ấy.”
…
Ám chỉ hắn rất nhỏ nhen à?
Nhưng Ciro chẳng muốn phản bác tẹo nào.
“Em không muốn mất anh.” Soso nhẹ giọng tổng kết.
Ciro đặt tay lên vai cậu, “Có một cách rất đơn giản, em vĩnh viễn sẽ không mất ta.”
Soso nghiêm túc lắng nghe.
“Ở lại bên cạnh ta, dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng rời đi.” Ciro nói từng chữ từng chữ.
Soso gãi tai, “Nhưng em đã đồng ý với Dilin sẽ trở về vào kỳ nghỉ rồi.”
“Đó là ngoại lệ, ta sẽ thu xếp.”
“Như vậy em có thể tìm được đáp án sao?”
“Có lẽ em đã tìm được đáp án rồi.” Cho dù là lợi dụng cũng được. Lợi dụng lời nói của Hydeine và Dilin, lợi dụng mờ mịt trong lòng Soso, lợi dụng ảnh hưởng của bản thân với Soso… Cái gì cũng được. Dù sao trong nháy mắt khi ôm lấy cậu bé, hắn đã hạ quyết tâm, em ấy thích mình cũng tốt, thích người khác cũng tốt, hắn đều sẽ giữ em ấy lại, chẳng sợ bất chấp thủ đoạn.
Hiện tại hắn thấy thật vui mừng vì một chuyện, tuy nói ra có chút quái, nhưng là sự thật. Hắn vui mừng vì trên đời có Hydeine. Có thể khẳng định, nếu như không có hắn ta, Soso nhất định sẽ không rời Dilin, cho dù xuất phát từ tình bạn, tình thân, hay tình cảm nào khác.
“Còn nhớ rõ lời ta nói với em không?” Ciro hỏi.
Soso cố gắng nhớ lại.
“Dưới ánh nến trong rừng cây.” Ciro gợi ý.
“A.” Soso giật mình, vẻ mặt nhất thời trở nên không biết làm sao.
“Khi chúng ta còn chưa biết đáp án, cách tốt nhất chính là kiểm nghiệm chút đỉnh về độ chính xác của lựa chọn.” Nói xong, hắn tháo nhẫn đầu ưng trên ngón tay ra, kéo tay Soso, chậm rãi đeo vào ngón giữa.
Soso vô thức cuộn tròn ngón tay.
Ciro rất kiên nhẫn chờ cậu.
Soso nói: “Cái này quý giá lắm.”
“Giá trị của mỗi đồ vật chỉ đến từ ý nghĩa của chính bản thân nó. Giống như châu báu dùng để làm đẹp, kim tệ dùng để giao dịch, còn giá trị của thứ này… nằm ở chỗ em có đeo nó lên hay không.”
Soso nghe hắn nói thế thì sửng sốt.
Trong lúc cậu lơ là, Ciro thừa cơ đeo nhẫn vào. “Chúng ta vừa cử hành một buổi lễ đính hôn đơn giản mà không mất trang trọng.”
Soso ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, lại nhìn hắn, tựa hồ đang cố gắng tiêu hóa ý tứ trong từng lời hắn nói.
Ciro thấy cậu chậm chạp không trả lời, nói tiếp: “Em biết không, hiện nay thế cục đế quốc rất phức tạp. Nếu em lấy thân phận vương tử Julan đứng ở Fariel, sẽ vô cùng nguy hiểm. Kastalon II bất cứ lúc nào cũng có thể mang em đi trao đổi với Quang Minh thần hội hoặc Julan. Nhưng nếu chúng ta đính hôn, hết thảy sẽ hoàn toàn khác biệt. Chúng ta là vị hôn phu, không có ai mang hoàng thái tử phi của đế quốc đi giao dịch cả. Đó là chuyện liên quan đến mặt mũi đế quốc.”
Soso chậm rãi nhếch môi, đột nhiên đổ mọi thứ trong túi không gian ra.
Ciro nhìn cậu bơi giữa đống thảm, lương khô, quần áo… tìm kiếm vật gì đó. “Em cần gì có thể nói cho ta biết.”
Soso uể oải: “Em tìm không thấy quà đáp lễ.”
Ciro nở nụ cười. Hắn lấy từ túi không gian ra một ghim cài áo bằng kim cương, “Em thấy cái này thế nào?”
Soso giật mình nhìn ghim cài áo trong tay hắn, “Em rõ ràng đã lấy nó gán nợ cho dong binh đoàn Charlotte, tại sao lại ở trong tay anh?”
“Ta phái người điều tra dong binh đoàn Charlotte, thuận tiện chuộc nó về.”
Soso vươn hai tay, ấp ghim cài trong lòng bàn tay, hai gò má hưng phấn đến mức ửng hồng, “Đây là của mẫu hậu.”
Ciro nhếch khóe miệng, “Nếu thế em có bằng lòng lấy nó làm lễ vật trao đổi không?”
Soso gật đầu: “Em bằng lòng.”
Ciro mỉm cười: “Tốt lắm, như vậy bây giờ chúng ta là hôn phu.”
Soso tự tay cài ghim lên vạt áo Ciro.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, kim cương lóe sáng rực rỡ, tôn lên nụ cười trên mặt Ciro.
Chạng vạng, ngày ngả về tây.
Đoàn kỵ mã của Ciro bắt đầu di chuyển về thành Jeno.
Soso vượt qua tường thành Jeno mà đến, cho nên lập tức cung cấp kinh nghiệm thực tiễn của mình.
Ciro tính toán thời gian rất chuẩn, đến thành vào đúng mười giờ, ngọn đèn hai bên đường đang từ từ mờ nhạt.
Ciro kéo tay Soso đi chậm rì rì trên đường lớn.
Gallon mang theo thị vệ bảo hộ xung quanh, một khi có động tĩnh gì sẽ lập tức phát ra cảnh báo.
“Bầu không khí buổi tối luôn có hơi thở ấm cúng khó tả.” Soso nói.
Ciro đáp: “Chút yên tĩnh sau khi bận rộn.”
“Cho nên đêm tối không phải lúc nào cũng xấu.”
“Còn phải xem đang ở cùng ai.”
Soso quay đầu nhìn hắn.
Ciro nhìn bờ môi cậu, con ngươi hơi tối lại.
“Điện hạ, có người.” Gallon đột nhiên lùi về.
Ciro ôm lấy Soso, dùng phong hệ ma pháp bay lên mái hiên trên phố.
Đám người Gallon cũng nhảy lên.
Một lát sau, có một tên say lúc la lúc lắc đi tới, miệng lẩm bẩm tiếng gì đó, giống như người không đủ ngũ âm ngẫu hứng biểu diễn trên sàn ca vũ.
Vất vả chờ hắn đi qua, Ciro nhảy từ mái hiên xuống, lấy tốc độ nhanh hơn chạy về hướng nghiệp đoàn ma pháp.
Nghiệp đoàn ma pháp giữa đêm vẫn thắp một ngòn đèn nhỏ.
Ciro liếc mắt nhìn Gallon một cái.
Gallon hiểu ý, ra hiệu cho một ma pháp sư và ba gã thị vệ đi trước.
Bọn họ rất nhanh lo liệu xong thủ tục, đứng giữa ma pháp trận, sau đó biến mất.
Đợi một lát, Ciro kéo Soso, mang theo Gallon và hai thị vệ đi vào.
Người kia đặt sổ đăng ký trước mặt bọn họ, “Mời ngồi xuống đăng ký.”
Gallon tùy tiện viết vài cái tên giả lên.
Người nọ đột nhiên hỏi: “Từ từ. Trong các ngươi ai là ma pháp sư?”
Mười ánh mắt đồng thời nhìn thẳng vào y.
Soso giành nói: “Tôi.”
Người nọ đánh giá Soso, cười cười: “Ta biết cậu. Cậu vừa tới mấy ngày trước. Chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
“Cám ơn.” Soso rất nghiêm túc hành lễ ma pháp sư với y, xoay người hướng về phía ma pháp trận.
Đứng trên ma pháp trận, Soso nhắm mắt.
Ciro nói: “Nếu buồn ngủ thì để ta làm cho.” Mặc dù sau khi rời học viện St Paders, bởi vì sự vụ quấn thân mà hắn đã lâu chưa luyện tập ma pháp, nhưng sử dụng truyền tống trận thì chắc chắn dư sức.
Soso mở to mắt: “Em thấy ma pháp trận có chút không giống so với lần trước tới đây.”
Ciro và Gallon liếc nhau.
Soso nói tiếp: “Có lẽ là ảo giác của em.”
Ciro đáp: “Đa số người không phân biệt được ảo giác và dự cảm.”
Gallon nhắc: “Đã có bốn người đi qua rồi.”
Ciro trầm ngâm: “Ta nhớ ma pháp trận có sổ nhật ký.”
Hắn vừa dứt lời, Gallon đã lắc mình đến trước bàn, trực tiếp xách người ghi sổ từ trong quầy ra.
Hai chân người nọ giãy dụa, cả kinh kêu lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Gallon đưa y tới trước mặt Ciro.
Ciro cười tao nhã: “Ta muốn đọc nhật ký ma pháp trận.” Nếu ma pháp trận bị động tay động chân, có khả năng nhất chính là thay đổi đích đến. Nói cách khác, bọn họ vốn muốn đi thành Mise, đối phương lại trực tiếp đổi thành ngục giam thành Fariel hay gì đó.
Người nọ xanh mặt: “Ta không có quyền hạn này.”
Ciro nhướng mày, che mắt Soso.
Soso sửng sốt, ngoan ngoãn đứng yên.
Gallon nắm cánh tay người kia.
Người nọ đột nhiên nhanh chóng đọc chú ngữ, có điều chưa kịp đọc xong, bả vai đã bị trật khớp đau đến không nói nên lời.
Ciro lên tiếng: “Ta rất không thích những kẻ khó bảo.”
Người nọ tuôn trào nước mắt, hút khí từng ngụm từng ngụm.
Ciro lại hạ mi.
Gallon bắt lấy tay kia của y.
Người nọ vội kêu lên: “Thật sự ta không biết gì hết. Ta chỉ là… là một, kẻ học việc! Nhật ký ma pháp trận… muốn xem, phân hội trưởng mới có thể… ta không làm được!”
Ciro hỏi: “Hắn ở đâu?”
Người nọ hít nước mũi, “Không biết a, ta thật sự không biết!”
Ciro ngẫm nghĩ: “Thả hắn đi.”
Gallon đánh ngất người nọ, nhét vào sau quầy.
“Bốn người lúc trước…” Gallon chậm rãi nói.
Ciro cắt ngang: “Nghĩ cách sau, bọn chúng thích nhất là lợi dụng điểm yếu để uy hiếp. Chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đã định trước mà trở về.” Hắn vốn muốn rút ngắn thời gian, nhưng hiện giờ xem ra, hội hợp với Pan, có lực lượng vũ trang nhất định hậu thuẫn mới là thượng sách.
Gallon đáp: “Rõ.”
Ra khỏi thành Jeno, bọn họ tìm được triền núi từng hạ trại lần trước.
Lần này Soso không cần lẻ loi một mình ngủ dưới tàng cây mà được tiến vào ổ chăn ấm áp của Ciro.
Ciro nằm xuống, dùng tứ chi khóa Soso vào trong ngực.
Soso lộ đầu, tựa vào bờ vai hắn.
“Về sau sẽ rất nguy hiểm.” Ciro chậm rãi nói.
Soso ngẩng đầu, đôi mắt to sáng ngời lóe lên ánh ngây thơ.
Ciro cọ cọ cằm vào trán cậu, “Nhưng mà ta sẽ bảo vệ em.”
Soso trở tay ôm thắt lưng hắn, “Em cũng sẽ bảo vệ anh.”
Ciro cười cười, “Được rồi. Để chúng ta bảo vệ nhau.”
Soso chợt thốt lên: “A, đúng rồi, Vincent đâu? Tại sao không thấy ông ấy?”
Ciro có chút mất hứng. Dưới bầu không khí như vậy mà lại nghĩ đến người khác, chỉ có thể chứng minh Soso không tập trung. Hắn lạnh nhạt trả lời: “Ông ta có việc, về Fariel trước một bước.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook