Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa
Chương 120: Tranh đoạt đế vị (mười)

Đao ngắn đen như mực, kiểu dáng bình thường nhất thợ săn dùng để phòng thân. Tháo vỏ đao, đao phong lạnh đến rùng mình.

Hoàng hậu Samantha đặt thanh đao trước mặt phu nhân Rachel.

Phu nhân Rachel mỉm cười: “Ngươi chuẩn bị thật là chu đáo.”

Hoàng hậu Samantha: “Ta chờ đợi ngày này đã lâu.”

Phu nhân Rachel chậm rãi đưa tay, nắm chuôi đao đánh giá một lát, “Không tồi, chắc sẽ được chết rất sung sướng. Ta hẳn nên cảm tạ ngươi không có đưa cho ta một con dao cùn để ta từ từ hưởng thụ quá trình tử vong.”

Hoàng hậu Samantha: “So với quá trình ta chú trọng kết quả hơn.”

Hai tay phu nhân Rachel nắm lấy chuôi đao, nhắm vào chính trái tim mình, “Thật khó tin, ta thế mà lại chẳng có chút sợ hãi, thậm chí còn hơi chờ mong. Ngươi nói tại sao lại thế nhỉ?”

Hoàng hậu Samantha chậm rì rì uống trà, “Có lẽ ngươi đã hiểu ra mình không cần thiết phải tồn tại.”

“Ngươi nói rất đúng. Từ một khắc kia khi ta độc chết hoàng thái tử tiền nhiệm, ta đã biết ngươi tuyệt đối sẽ không buông tha cho ta. Từ thời điểm đó, ta đã có suy nghĩ tự sát, nhưng ta ngăn lại xung động này của mình.” Trên mặt phu nhân Rachel lộ ra nụ cười vui vẻ chân thật, “Bởi vì ta không giống ngươi, so với kết quả, ta thích quá trình hơn. Ta đã đem thế lực tích góp từng chút từng chút một trong mấy năm nay giao cho Ciro, ngươi nói, hắn có buông tha cho ngươi bởi vì ngươi là mẫu thân hắn không?”

Hoàng hậu Samantha ung dung: “Chuyện của nó lát nữa ta sẽ xử lý.”

“Ngươi sẽ xử lý thế nào?” Phu nhân Rachel nhẹ nhàng vuốt ve môi mình, “Mưu sát hoàng đế, tội danh này ổn lắm.”

Hoàng hậu Samantha không phủ nhận.

“Ta và Howl có lẽ sẽ trở thành đồng bọn hoặc tòng phạm. Có điều cũng không quan trọng, bởi vì trong mắt ngươi Howl hoàn toàn không có sức uy hiếp.” Phu nhân Rachel tiếp tục tự nói, “Sau đó, nghị viện sẽ phát sầu vì người thừa kế tiếp theo của đế quốc. Đúng lúc ấy, hoàng hậu kịp thời tuyên bố một tin tức tốt. Nàng, mang thai. Tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng, kết cục hoàn mỹ cỡ nào.”

Hoàng hậu Samantha: “Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội nhìn thấy cảnh đó.”

“Những lời này ta cũng trả lại… ngươi!” Nàng đột nhiên giơ cao thanh đao, đâm mạnh vào tim!

Máu tươi bắn tung tóe, nhanh chóng nhuộm đỏ y phục nàng, tay nàng, khăn trải bàn trước người nàng.

Mặt phu nhân Rachel hơi vặn vẹo, thân thể co rút đau đớn, nhưng ánh mắt nàng lại gắt gao nhìn chằm chằm vào hoàng hậu Samantha, tươi cười quỷ dị âm trầm, “Ta có một bí mật… chưa nói cho ngươi biết… trên người ta có tín ngưỡng lực của anh ấy… cho nên, một khi ta chết, tín ngưỡng lực… sẽ, sẽ trở lại trên người anh. Ngươi cho là mình giam cầm… thật sự có thể giam cầm nổi một… vị thần, chân chính…” Nàng dùng hết chút sức lực cuối cùng, đẩy thanh đao vào trong cơ thể!

Tươi cười đọng lại trên mặt nàng.

Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào thẳng hoàng hậu Samantha, giống như đang nhìn một tên hề đáng cười nhất thế giới, sau đó từng chút, từng chút chậm rãi ngã xuống.

Hoàng hậu Samantha nhìn giọt máu trong chén trà, chầm chậm đổ nó vào trên cỏ.

“Rhodes.”

Rhodes như âm hồn xuất hiện sau lưng nàng, “Bệ hạ.” Ánh mắt ông ta vẫn luôn nhìn mũi chân, như thể hoàn toàn không chú ý thấy thi thể ở bên.

“Tư tế đâu?” Nàng hỏi.

Rhodes: “Bọn họ bị giam trong hầm ngầm.”

Hoàng hậu Samantha: “Nghĩ cách khiến chúng nói ra điều ta muốn nghe.”

Rhodes: “Xin bệ hạ yên tâm.” Hắn vừa nói xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Bệ hạ cẩn thận!”

Hoàng hậu Samantha nghiêng đầu, chợt nhìn thấy một ảo ảnh vàng rực xuất hiện giữa không trung, vương miện thật lớn trên đầu cùng khí tức Quang Minh thần thánh trôi nổi trong không khí đã tỏ rõ thân phận của hắn.

“Giáo hoàng bệ hạ.” Hoàng hậu Samantha vẫn ngồi tại chỗ, không có chút ý tứ muốn rời nửa bước.

Rhodes sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai chân không ngừng run rẩy dịch về sau.

“Trên người ngươi có khí tức vong linh tà ác.” Giáo hoàng ở trên cao nhìn xuống ông ta.

Đột nhiên thân thể Rhodes co lại, thi triển thuật độn thổ chạy trốn.

Hoàng hậu Samantha nói: “Hắn là người của ta.”

Giáo hoàng khẽ mỉm cười: “Hôm nay ta đến đây vì bệ hạ.” Ảo ảnh của hắn rung lên giữa không trung.

Hoàng hậu Samantha: “Nhân loại không có khả năng điều khiển được thần tích, ngài không sợ nó hút sạch tinh thần lực sao?”

Giáo hoàng: “Vẫn còn trong vòng khống chế. So sánh với thần tích của ta, ta càng lo lắng cho tình cảnh của bệ hạ hơn.”

Hoàng hậu Samantha: “Đúng vậy. Ta cũng thực lo lắng, tư tế của ngài mưu sát trượng phu của ta, đây là khiêu khích toàn bộ đế quốc, thưa giáo hoàng bệ hạ!”

“Ta nghĩ chúng ta không cần tốn nước miếng vì mấy thứ giả tạo ấy nữa.” Mặt giáo hoàng không chút gợn sóng, “Chân tướng là gì ta và ngài đều biết rõ, không phải sao? Thật lâu trước kia ngài đã biết, trên đời này không chỉ có nữ thần Quang Minh là vị thần duy nhất.”

Hoàng hậu Samantha: “Ngài định sám hối vì Quang Minh thần hội đã gieo rắc cho thế nhân một lời nói dối kinh thiên động địa sao?”

Giáo hoàng: “Bệ hạ, ngài còn nói thêm nữa sẽ chỉ tổ lãng phí thời gian của chính ngài. Mục đích của ngài ta rất rõ ràng, cũng như ngài rõ ràng mục đích của ta. Cho nên, ta nghĩ tại đây lấy đó làm cơ sở, chúng ta có thể có một vụ giao dịch không tồi.”

Hoàng hậu Samantha từ từ ngẩng đầu.

Giáo hoàng nói tiếp: “Ta có thể để hai tư tế kia thừa nhận bọn họ chịu sự khống chế của Ciro điện hạ phạm vào sai lầm mưu sát hoàng đế đế quốc, còn điều kiện trao đổi chính là đề án bệ hạ Kastalon II không thể thông qua. Giúp người đã chết đạt thành nguyện vọng, an ủi vong hồn linh thiêng của ngài ấy trên trời, ta nghĩ nghị viện quý quốc nhất định sẽ vui vẻ vâng mệnh.”

“Ngài nói xong rồi à?” Hoàng hậu Samantha đặt hai tay lên bàn, chậm rãi đứng lên.

Giáo hoàng: “Đúng vậy, ta đang đợi ngài có câu trả lời thuyết phục.”

Hoàng hậu Samantha: “Hy vọng ngài không quá chờ mong, bởi vì đáp án của ta nhất định sẽ khiến ngài thất vọng. Không có sự trợ giúp của ngài, ta vẫn có thể đạt được những điều mình muốn.”

“Ta nghĩ ngài còn chưa hiểu hết tính nghiêm trọng của sự việc.” Giáo hoàng nói, “Lời trước khi chết của phu nhân Rachel hẳn đã cho ngài đầy đủ gợi ý. Tín ngưỡng lực là sức mạnh của thần, một khi hắn ta lần nữa có được sức mạnh đó, đế quốc sẽ không có ai là đối thủ của hắn. Dù thần khí của hải thần hoàng có cường đại, cũng không thể ngăn chặn một vị chủ thần đầy đủ sức mạnh. Nhưng Quang Minh thần hội thì khác, sau lưng chúng ta là vị thần hùng mạnh nhất thế giới. Chỉ khi ngài hợp tác cùng ta, đế quốc mới có thể tránh khỏi đại nạn.”

“Hình như ngài đã có một quá trình quan sát rất thú vị.”

Giáo hoàng: “Trước khi sử dụng thần tích, ta muốn thăm dò tình hình trước đã.”

Hoàng hậu Samantha: “Xem ra theo ý của ngài, đe dọa của phu nhân Rachel thực nghiêm trọng.”

Giáo hoàng: “Vô cùng nghiêm trọng.”

“Nhưng trong mắt ta, còn lâu mới đủ nghiêm trọng đến mức để cho ngươi nhúng chàm đế quốc.” Hoàng hậu Samantha ngẩng đầu, ngay cả khi đứng dưới hắn, thắt lưng nàng vẫn thẳng tắp, khí thế vẫn sắc bén, ánh mắt vẫn kiên định.

“Ngài sẽ hối hận vì quyết định này.” Giáo hoàng nói.

“Ngươi lầm rồi, ta sẽ không hối hận.” Hoàng hậu Samantha ngạo mạn, “Tuy ta khao khát thắng lợi, cũng sợ hãi tử vong, nhưng ta chắc chắn sẽ không bán đứng đế quốc cho ngươi.”

Giáo hoàng mặt không đổi sắc: “Nếu ngài thay đổi ý kiến, lúc nào ta cũng sẵn lòng…”

Hoàng hậu Samantha: “Nghe nói gần đây bên trong Quang Minh thần hội xuất hiện chia rẽ, so với xen vào chuyện người khác, ta cảm thấy ngươi nên quay về chỉnh đốn nội vụ thì hơn.”

Giáo hoàng im lặng nhìn nàng, ảo ảnh biến mất giữa không trung.

Hoàng hậu Samantha chậm rãi lui về ngồi trên ghế.

Lạch cạch…

Người ngồi xe lăn toàn thân bị quây trong áo choàng đen lần nữa xuất hiện sau lưng nàng.

Hoàng hậu Samantha nói: “Em mệt chết đi.”

Người áo đen vươn tay, tựa hồ muốn đụng vào nàng, nhưng khoảng cách giữa hai người quá xa. Hắn cố gắng thật lâu, rồi chỉ có thể thu tay lại.

Hoàng hậu Samantha ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi: “Cách thành công chỉ còn một bước cuối cùng, không thể bỏ dở giữa chừng.” Nàng xoay người, chủ động phủ phục trên đầu gối hắn, mỉm cười nhìn hắn: “Rất nhanh thôi chúng ta sẽ thành công.”

Người áo đen giơ ngón tay lên.

Hoàng hậu Samantha nắm lấy tay hắn, đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn.

“Bệ hạ.” Rhodes đột nhiên xuất hiện.

Trong mắt hoàng hậu Samantha hiện lên sát ý, nhưng cực lực nhịn xuống, “Chuyện gì?”

Rhodes bẩm báo: “Hoàng thái tử Ciro dẫn người xông vào cung!”

Hoàng hậu Samantha bình tĩnh: “Đi mời Murdoch và Hopkin đến.”

“Dạ.” Rhodes đang muốn đi, chợt nghe thấy nàng nói, “Còn nữa, xử lý thi thể phu nhân Rachel.”

“Dạ.” Rhodes nháy mắt di chuyển đến bên cơ thể phu nhân Rachel, từ từ dịch ghế ra, để thi thể nàng ngã xuống mặt đất, sau đó dùng thổ hệ ma pháp không ngừng xúc đất sang bốn phía tạo thành một cái hố, lấp đất chôn người. Ông ta làm xong quay đầu lại, phát hiện hoàng hậu Samantha và người áo đen đã rời đi.

***

Khi Vincent nói hỏa nguyên tố bạo động, người Ciro nghĩ đến đầu tiên chính là người phu nhân Rachel đã đề cập.

Hắn cho gọi Keane, nhưng Keane ngoại trừ giao vòng cổ ra, hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì với người phu nhân Rachel nói.

Ciro ngẫm nghĩ, quay đầu bảo Gallon: “Ngươi đi mời dì Olivia lại đây, đưa cả quân đoàn ma pháp đến nữa.”

Gallon cương quyết: “Điện hạ, trách nhiệm của tôi là bảo vệ an nguy của ngài!” Đây là lần đầu tiên y trực tiếp kháng nghị.

Ciro: “Dì Olivia không tin tưởng Keane, nhưng bà ấy tin tưởng ngươi.”

Sắc mặt Gallon thoáng hòa hoãn.

“Ta cũng vậy.” Ciro vỗ vai y, kéo tay Soso ra ngoài.

Hopkin từ trong phòng đuổi theo: “Điện hạ muốn đi đâu?”

Ciro: “Hoàng cung. Ta muốn biết rõ một chuyện!”

Trong lòng Hopkin đột nhiên có dự cảm không tốt, nhịn không được kêu: “Điện hạ.”

Ciro vẫn đi về trước, “Ông và Murdoch thành thành thật thật ngồi ở đây, xung quanh tăng mạnh thủ vệ, quan trọng nhất là,” Hắn đột nhiên quay đầu, “Không được đi đâu!”

Hopkin sửng sốt. Từ khi ông lên làm tộc trưởng gia tộc Charlie, chưa có ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ông Cho dù là Kastalon II, khi đối mặt với ông phần lớn đều chỉ châm chọc khiêu khích, rất ít khi dùng giọng điệu ra lệnh thế này.

“Hoàng đế bệ hạ tương lai của chúng ta thật là đáng yêu, không phải sao?” Murdoch đung đưa chén rượu bước ra.

Hopkin hỏi: “Ông nghe thấy lời điện hạ nói chưa?”

“Cái gì?”

“Không được đi đâu.” Hopkin vỗ vai ông ta, “Ta sẽ mang tất cả rượu ngon ra, chuốc cho ông say khướt đến khi không nói nên lời mới thôi.”

Murdoch nhún vai, “Được rồi. Nhưng tỉnh rượu xong thì đừng có ký giấy đòi nợ ta đấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương