Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa
-
Chương 103: Bách hợp hoa hồng [ ba ]
Sắc mặt Kastalon II chợt xanh chợt trắng, tin rằng nếu không phải giữ gìn phong độ hoàng đế trước mặt công chúng, rất có khả năng lão sẽ phất tay bỏ đi.
Tay Soso hơi mỏi, ngón tay vô thức học theo Ciro ngoắc một cái.
Kastalon II: “…”
Lại từng tiếng hít khí dâng lên như sóng biển.
Soso đột nhiên hoàn hồn, cũng phát giác ra động tác này không ổn, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Dây thần kinh mang tên lý trí trong đầu Kastalon II đứt đoạn! Lão há miệng, những lời răn dạy nhục mạ và ngôn từ ác độc đang vận sức chờ chui ra. Nhưng trước mắt đột nhiên hoa lên, Soso đang ngoan ngoãn đứng đó đã bị Ciro kéo về, thay vào đó là bóng dáng Samantha hoàng hậu.
“Ngươi…” Kastalon II vừa mới nói được một từ, tay đã bị hoàng hậu Samantha nhẹ nhàng nắm lấy. Bàn tay mềm mại không xương dán vào lòng bàn tay lão, thân thể không tự chủ được đong đưa duyên dáng theo tiếng nhạc, giống như điệu nhảy đầu tiên trong đại điển thành hôn của bọn họ.
“Bệ hạ.” Hoàng hậu Samantha nâng khóe môi, ngữ điệu mềm nhẹ.
“Ừ?” Vẻ mặt của Kastalon II nhịn không được dịu đi.
“Chuyên tâm một chút.” Nàng tiến đến sát gần lão, hương thơm thanh nhã trên người xông vào mũi.
Kastalon II kín đáo khẽ ngửi, lửa giận sắp bùng nổ bị áp xuống.
Cho dù toàn bộ thân mình Soso đã được Ciro ôm vào ngực , nhưng tầm mắt cậu vẫn dính chặt trên người Kastalon II và hoàng hậu Samantha.
“Ta sẽ ghen đấy.” Ciro cúi xuống, ghé vào lỗ tai cậu nửa thật nửa đùa thấp giọng lên án.
Soso nghiêng đầu.
Môi Ciro mổ nhẹ một cái lên khuôn mặt mềm mại của cậu, rồi nhanh chóng đứng thẳng người.
Soso cuống quít nhìn bốn phía.
Những người đứng xem cảm nhận được ánh mắt đảo qua mang theo cảnh cáo của hoàng thái tử, rất thức thời quay đầu đi chỗ khác.
“Chuyên tâm một chút.” cổ tay Ciro dùng lực kéo một cái.
Thân thể Soso bị kéo về trước, chân giẫm mạnh lên chân Ciro.
“Thực xin lỗi.” Soso lúng túng.
Ciro đùa: “Nếu chân ta có thể gọi lại sự chú ý của em, vậy cũng đáng giá .”
Soso không yên lòng hỏi: “Bệ hạ có tức giận không ?”
“Tại sao?”
“Em ngoắc tay với ngài ấy.” Soso không biết lúc ấy mình nghĩ thế nào mà lại làm ra hành động như vậy. Có lẽ động tác này của Ciro đã để lại ấn tượng quá sâu trong đầu cậu.
Ciro: “Đáng lẽ em phải lo lắng xem ta có tức giận hay không chứ.”
“A?” Soso sửng sốt, rồi lập tức tỏ vẻ sáng tỏ nói,“Thật xin lỗi. Làm ra hành động thất lễ như vậy với phụ thân của anh.”
“Không phải vì nguyên nhân đó, ý ta nói,” Ciro thấp giọng,“Về sau động tác này chỉ có thể làm với ta.”
Soso vẫn nghĩ chệch hướng như trước,“Đúng vậy. Không thể thất lễ với bệ hạ như thế được.”
“…”
Kết thúc điệu nhạc, những cặp đôi trên sàn khiêu vũ hành lễ với nhau xong, đều tách ra chuẩn bị tìm bạn nhảy kế tiếp. Trong vũ hội của đế quốc, cho dù là vợ chồng cũng thường xuyên nhảy với người khác, thứ nhất để mở rộng quan hệ xã giao, thứ hai để chứng minh bản thân cho dù kết hôn cũng không giảm mị lực.
Kastalon II vừa tách khỏi hoàng hậu Samantha, lập tức hướng về phía phu nhân Rachel.
Ciro mang theo Soso đến bên người Samantha hoàng hậu, các tân khách dần dần tụ tập lại. Ở yến hội phân ra ba phe rõ rệt — Kastalon II, hoàng hậu Samantha và phe trung lập.
Lại một điệu nhảy mới bắt đầu.
Kastalon II và phu nhân Rachel phu nhân đã vào sàn khiêu vũ.
“Bệ hạ.” Một người đàn ông tóc xám nho nhã lễ độ tuổi chừng năm mươi đi tới, đưa tay cho hoàng hậu Samantha,“Hy vọng được vinh hạnh mời ngài khiêu vũ.”
Hoàng hậu Samantha mỉm cười đặt tay lên tay ông ta, “Ta đang chờ lời mời của ông.”
Hai người tay trong tay bước đi.
Ciro giới thiệu cho Soso: “Đó là ông nội của Frank.”
Soso: “Trông ông ấy vẫn rất khỏe mạnh.”
Ciro: “Đúng vậy. Ông ta là người chống đỡ toàn bộ gia tộc Charlie.”
Soso bắt đầu cảm thấy vô cùng kính nể ông ta. Chống đỡ một gia tộc tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, huống chi là một trong ba đại gia tộc của đế quốc – gia tộc Charlie.
Lục tục có người đến chào hỏi Ciro.
Ciro nhất nhất giới thiệu cho Soso, Soso cố gắng nhớ kỹ.
Sau khi hai điệu nhảy chấm dứt, không khí yến hội dần dần trầm xuống, nhóm khách mời rốt cục khôi phục bộ dáng thong dong thường ngày.
Hoàng hậu Samantha ung dung rời đi, chỉ để lại bóng dáng màu đen thần bí cao quý như bóng tối.
Sau tiệc sinh nhật của phu nhân Rachel, số lần hoàng hậu Samantha được nhắc tới trong giới quý tộc nhiều hơn rõ rệt. Các phu nhân và tiểu thư quý tộc vừa mới tiến vào vòng xã giao bắt đầu tranh nhau mua quần áo và đồ trang sức giống như của nàng.
Dù không thể không kiêng nể gì mà mặc váy đen tham dự các loại yến hội như hoàng hậu Samantha, nhưng các nàng rất tận tình bắt chước phong cách ăn mặc và nụ cười của hoàng hậu. Trong nhất thời, trên yến hội vắng bóng những tiếng cười lanh lảnh của các tiểu thư, chỉ thấy từng nhóm thiếu nữ thiếu phụ mang theo nụ cười kín đáo rụt rè vài phần xa cách.
Nhưng còn đang phiền não vì cuộc thi cuối kỳ ở học viện, Soso hoàn toàn không cảm nhận được trào lưu này, hiện tại trong óc cậu chỉ suy nghĩ làm thế nào để vãn hồi hình tượng của mình trong cảm nhận của các đạo sư.
Patrick vô cùng nghiêm túc cho cậu biết, số lần cậu lên lớp quá ít, đạo sư rất tức giận, quyết định để cậu lưu ban một năm.
Soso lo lắng không phải việc lưu ban một năm, mà là đạo sư rất tức giận. Nhớ tới nụ cười hòa ái dễ gần và sự động viên của thầy Danton, cậu liền thấy mình rất có lỗi với tâm huyết và sự kỳ vọng thầy đã đặt lên người mình. Để vãn hồi hình tượng trong cảm nhận của đạo sư, để không phụ sự kỳ vọng của đạo sư đối với mình , để đạt được thành tích tốt trong kỳ thi, cậu hoàn toàn giam mình trong phòng học. Vài lần Ciro muốn hẹn cậu cùng ăn trưa, đều bị cậu lấy lý do biệt thự quá xa, đi lại quá lãng phí thời giờ mà từ chối.
Tuy Ciro rất quan tâm đến chuyện này, nhưng có lòng mà không có sức. Hội nghị bỏ phiếu sắp tới gần, cuộc đua về số phiếu giữa các thế lực lớn đã tiến vào giai đoạn gay cấn, hắn đang cố gắng lần cuối để thuyết phục gia tộc Dana. Từ sau khi gia tộc Charlie công khai ủng hộ hoàng hậu, gia tộc Dana liền bộc lộ ý tứ sẵn sàng góp sức cho hoàng đế, chuyện này tương đối bất lợi cho họ. Bởi vì số phiếu bầu trong tay gia tộc Dana nhiều hơn gia tộc Charlie.
Lại là một ngày ôn tập đến tối tăm trời đất.
Soso ăn qua loa xong bữa tối, đang chuẩn bị lên lầu học chú ngữ, chợt nhìn thấy Gallon vội vàng đi từ ngoài vào, hành lễ với Soso: “Điện hạ, hoàng hậu bệ hạ mời ngài cùng ăn bữa tối.”
“Hoàng hậu bệ hạ?” Soso ngẩn người. Từ sau yến hội sinh nhật của phu nhân Rachel, cậu chưa từng gặp lại hoàng hậu, lời mời này thật sự quá đột ngột.
Gallon: “Hoàng thái tử điện hạ và thiếu gia Frank đã ở đó.”
Soso càng không hiểu. Song cậu vẫn chạy nhanh lên lầu thay một bộ lễ phục vàng nhạt, đi theo Gallon lên xe ngựa. Để có chỗ đặt đống quần áo hắn mới tặng, Ciro dành riêng cho cậu một căn phòng chứa quần áo, cho nên, hiện tại không bao giờ cậu phải buồn rầu vì không có quần áo phù hợp đi yến hội.
Như trước vẫn là biệt thự của Ciro.
Khi cậu đến, trời đã gần tối, ngọn đèn trên cửa lớn của cung điện hắt ra ngoài, như trải ra một tấm thảm màu vàng nhạt.
Soso xuống xe, chờ người hầu dẫn vào.
Tiếng nhạc êm dịu từ hành lang thẳng tắp vọng ra, như dòng suối nhẹ nhàng lướt qua nội tâm.
Tới cửa, cậu nghe thấy tiếng cười nói của Olivia, Ciro và Frank . Trong nháy mắt, trong đầu cậu đột nhiên sinh ra ý nghĩ… kỳ thật bản thân chỉ là người ngoài.
Người hầu đẩy cửa, cậu liền nhìn thấy Ciro đứng lên khỏi bàn ăn, mỉm cười bước tới.
Có lẽ do tươi cười của Ciro quá sáng lạn, ý nghĩ vừa nảy sinh trong khoảnh khắc của Soso tức thì bị nụ cười này bị phá thành trăm mảnh, rơi rụng tan rã.
“Tự dưng ta có xung động muốn ngồi một mình một bàn.” Ciro ghé vào lỗ tai cậu thì thầm.
Soso chủ động nắm tay hắn.
Trong mắt Ciro hiện lên chút kinh ngạc, rồi rất nhanh biến mất..
Soso đến trước bàn ăn , hành lễ với hoàng hậu Samantha.
Hoàng hậu Samantha nửa thật nửa đùa hỏi Olivia: “Nghe nói Soso đang phiền não vì cuộc thi, có phải học viện chấm thi cho học sinh khắt khe quá không?”
“Vấn đề này cậu phải hỏi tớ sau khi cuộc thi kết thúc.” Olivia cười,“Hiện giờ tớ chưa biết cần dùng đặc quyền viện trưởng để cho trò ấy thêm bao nhiêu điểm.”
Tay Soso hơi mỏi, ngón tay vô thức học theo Ciro ngoắc một cái.
Kastalon II: “…”
Lại từng tiếng hít khí dâng lên như sóng biển.
Soso đột nhiên hoàn hồn, cũng phát giác ra động tác này không ổn, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Dây thần kinh mang tên lý trí trong đầu Kastalon II đứt đoạn! Lão há miệng, những lời răn dạy nhục mạ và ngôn từ ác độc đang vận sức chờ chui ra. Nhưng trước mắt đột nhiên hoa lên, Soso đang ngoan ngoãn đứng đó đã bị Ciro kéo về, thay vào đó là bóng dáng Samantha hoàng hậu.
“Ngươi…” Kastalon II vừa mới nói được một từ, tay đã bị hoàng hậu Samantha nhẹ nhàng nắm lấy. Bàn tay mềm mại không xương dán vào lòng bàn tay lão, thân thể không tự chủ được đong đưa duyên dáng theo tiếng nhạc, giống như điệu nhảy đầu tiên trong đại điển thành hôn của bọn họ.
“Bệ hạ.” Hoàng hậu Samantha nâng khóe môi, ngữ điệu mềm nhẹ.
“Ừ?” Vẻ mặt của Kastalon II nhịn không được dịu đi.
“Chuyên tâm một chút.” Nàng tiến đến sát gần lão, hương thơm thanh nhã trên người xông vào mũi.
Kastalon II kín đáo khẽ ngửi, lửa giận sắp bùng nổ bị áp xuống.
Cho dù toàn bộ thân mình Soso đã được Ciro ôm vào ngực , nhưng tầm mắt cậu vẫn dính chặt trên người Kastalon II và hoàng hậu Samantha.
“Ta sẽ ghen đấy.” Ciro cúi xuống, ghé vào lỗ tai cậu nửa thật nửa đùa thấp giọng lên án.
Soso nghiêng đầu.
Môi Ciro mổ nhẹ một cái lên khuôn mặt mềm mại của cậu, rồi nhanh chóng đứng thẳng người.
Soso cuống quít nhìn bốn phía.
Những người đứng xem cảm nhận được ánh mắt đảo qua mang theo cảnh cáo của hoàng thái tử, rất thức thời quay đầu đi chỗ khác.
“Chuyên tâm một chút.” cổ tay Ciro dùng lực kéo một cái.
Thân thể Soso bị kéo về trước, chân giẫm mạnh lên chân Ciro.
“Thực xin lỗi.” Soso lúng túng.
Ciro đùa: “Nếu chân ta có thể gọi lại sự chú ý của em, vậy cũng đáng giá .”
Soso không yên lòng hỏi: “Bệ hạ có tức giận không ?”
“Tại sao?”
“Em ngoắc tay với ngài ấy.” Soso không biết lúc ấy mình nghĩ thế nào mà lại làm ra hành động như vậy. Có lẽ động tác này của Ciro đã để lại ấn tượng quá sâu trong đầu cậu.
Ciro: “Đáng lẽ em phải lo lắng xem ta có tức giận hay không chứ.”
“A?” Soso sửng sốt, rồi lập tức tỏ vẻ sáng tỏ nói,“Thật xin lỗi. Làm ra hành động thất lễ như vậy với phụ thân của anh.”
“Không phải vì nguyên nhân đó, ý ta nói,” Ciro thấp giọng,“Về sau động tác này chỉ có thể làm với ta.”
Soso vẫn nghĩ chệch hướng như trước,“Đúng vậy. Không thể thất lễ với bệ hạ như thế được.”
“…”
Kết thúc điệu nhạc, những cặp đôi trên sàn khiêu vũ hành lễ với nhau xong, đều tách ra chuẩn bị tìm bạn nhảy kế tiếp. Trong vũ hội của đế quốc, cho dù là vợ chồng cũng thường xuyên nhảy với người khác, thứ nhất để mở rộng quan hệ xã giao, thứ hai để chứng minh bản thân cho dù kết hôn cũng không giảm mị lực.
Kastalon II vừa tách khỏi hoàng hậu Samantha, lập tức hướng về phía phu nhân Rachel.
Ciro mang theo Soso đến bên người Samantha hoàng hậu, các tân khách dần dần tụ tập lại. Ở yến hội phân ra ba phe rõ rệt — Kastalon II, hoàng hậu Samantha và phe trung lập.
Lại một điệu nhảy mới bắt đầu.
Kastalon II và phu nhân Rachel phu nhân đã vào sàn khiêu vũ.
“Bệ hạ.” Một người đàn ông tóc xám nho nhã lễ độ tuổi chừng năm mươi đi tới, đưa tay cho hoàng hậu Samantha,“Hy vọng được vinh hạnh mời ngài khiêu vũ.”
Hoàng hậu Samantha mỉm cười đặt tay lên tay ông ta, “Ta đang chờ lời mời của ông.”
Hai người tay trong tay bước đi.
Ciro giới thiệu cho Soso: “Đó là ông nội của Frank.”
Soso: “Trông ông ấy vẫn rất khỏe mạnh.”
Ciro: “Đúng vậy. Ông ta là người chống đỡ toàn bộ gia tộc Charlie.”
Soso bắt đầu cảm thấy vô cùng kính nể ông ta. Chống đỡ một gia tộc tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, huống chi là một trong ba đại gia tộc của đế quốc – gia tộc Charlie.
Lục tục có người đến chào hỏi Ciro.
Ciro nhất nhất giới thiệu cho Soso, Soso cố gắng nhớ kỹ.
Sau khi hai điệu nhảy chấm dứt, không khí yến hội dần dần trầm xuống, nhóm khách mời rốt cục khôi phục bộ dáng thong dong thường ngày.
Hoàng hậu Samantha ung dung rời đi, chỉ để lại bóng dáng màu đen thần bí cao quý như bóng tối.
Sau tiệc sinh nhật của phu nhân Rachel, số lần hoàng hậu Samantha được nhắc tới trong giới quý tộc nhiều hơn rõ rệt. Các phu nhân và tiểu thư quý tộc vừa mới tiến vào vòng xã giao bắt đầu tranh nhau mua quần áo và đồ trang sức giống như của nàng.
Dù không thể không kiêng nể gì mà mặc váy đen tham dự các loại yến hội như hoàng hậu Samantha, nhưng các nàng rất tận tình bắt chước phong cách ăn mặc và nụ cười của hoàng hậu. Trong nhất thời, trên yến hội vắng bóng những tiếng cười lanh lảnh của các tiểu thư, chỉ thấy từng nhóm thiếu nữ thiếu phụ mang theo nụ cười kín đáo rụt rè vài phần xa cách.
Nhưng còn đang phiền não vì cuộc thi cuối kỳ ở học viện, Soso hoàn toàn không cảm nhận được trào lưu này, hiện tại trong óc cậu chỉ suy nghĩ làm thế nào để vãn hồi hình tượng của mình trong cảm nhận của các đạo sư.
Patrick vô cùng nghiêm túc cho cậu biết, số lần cậu lên lớp quá ít, đạo sư rất tức giận, quyết định để cậu lưu ban một năm.
Soso lo lắng không phải việc lưu ban một năm, mà là đạo sư rất tức giận. Nhớ tới nụ cười hòa ái dễ gần và sự động viên của thầy Danton, cậu liền thấy mình rất có lỗi với tâm huyết và sự kỳ vọng thầy đã đặt lên người mình. Để vãn hồi hình tượng trong cảm nhận của đạo sư, để không phụ sự kỳ vọng của đạo sư đối với mình , để đạt được thành tích tốt trong kỳ thi, cậu hoàn toàn giam mình trong phòng học. Vài lần Ciro muốn hẹn cậu cùng ăn trưa, đều bị cậu lấy lý do biệt thự quá xa, đi lại quá lãng phí thời giờ mà từ chối.
Tuy Ciro rất quan tâm đến chuyện này, nhưng có lòng mà không có sức. Hội nghị bỏ phiếu sắp tới gần, cuộc đua về số phiếu giữa các thế lực lớn đã tiến vào giai đoạn gay cấn, hắn đang cố gắng lần cuối để thuyết phục gia tộc Dana. Từ sau khi gia tộc Charlie công khai ủng hộ hoàng hậu, gia tộc Dana liền bộc lộ ý tứ sẵn sàng góp sức cho hoàng đế, chuyện này tương đối bất lợi cho họ. Bởi vì số phiếu bầu trong tay gia tộc Dana nhiều hơn gia tộc Charlie.
Lại là một ngày ôn tập đến tối tăm trời đất.
Soso ăn qua loa xong bữa tối, đang chuẩn bị lên lầu học chú ngữ, chợt nhìn thấy Gallon vội vàng đi từ ngoài vào, hành lễ với Soso: “Điện hạ, hoàng hậu bệ hạ mời ngài cùng ăn bữa tối.”
“Hoàng hậu bệ hạ?” Soso ngẩn người. Từ sau yến hội sinh nhật của phu nhân Rachel, cậu chưa từng gặp lại hoàng hậu, lời mời này thật sự quá đột ngột.
Gallon: “Hoàng thái tử điện hạ và thiếu gia Frank đã ở đó.”
Soso càng không hiểu. Song cậu vẫn chạy nhanh lên lầu thay một bộ lễ phục vàng nhạt, đi theo Gallon lên xe ngựa. Để có chỗ đặt đống quần áo hắn mới tặng, Ciro dành riêng cho cậu một căn phòng chứa quần áo, cho nên, hiện tại không bao giờ cậu phải buồn rầu vì không có quần áo phù hợp đi yến hội.
Như trước vẫn là biệt thự của Ciro.
Khi cậu đến, trời đã gần tối, ngọn đèn trên cửa lớn của cung điện hắt ra ngoài, như trải ra một tấm thảm màu vàng nhạt.
Soso xuống xe, chờ người hầu dẫn vào.
Tiếng nhạc êm dịu từ hành lang thẳng tắp vọng ra, như dòng suối nhẹ nhàng lướt qua nội tâm.
Tới cửa, cậu nghe thấy tiếng cười nói của Olivia, Ciro và Frank . Trong nháy mắt, trong đầu cậu đột nhiên sinh ra ý nghĩ… kỳ thật bản thân chỉ là người ngoài.
Người hầu đẩy cửa, cậu liền nhìn thấy Ciro đứng lên khỏi bàn ăn, mỉm cười bước tới.
Có lẽ do tươi cười của Ciro quá sáng lạn, ý nghĩ vừa nảy sinh trong khoảnh khắc của Soso tức thì bị nụ cười này bị phá thành trăm mảnh, rơi rụng tan rã.
“Tự dưng ta có xung động muốn ngồi một mình một bàn.” Ciro ghé vào lỗ tai cậu thì thầm.
Soso chủ động nắm tay hắn.
Trong mắt Ciro hiện lên chút kinh ngạc, rồi rất nhanh biến mất..
Soso đến trước bàn ăn , hành lễ với hoàng hậu Samantha.
Hoàng hậu Samantha nửa thật nửa đùa hỏi Olivia: “Nghe nói Soso đang phiền não vì cuộc thi, có phải học viện chấm thi cho học sinh khắt khe quá không?”
“Vấn đề này cậu phải hỏi tớ sau khi cuộc thi kết thúc.” Olivia cười,“Hiện giờ tớ chưa biết cần dùng đặc quyền viện trưởng để cho trò ấy thêm bao nhiêu điểm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook