Môn Đăng Hộ Đối
2: Hẹn Hò


9 giờ sáng.
Quán cà phê Gallery nằm ở bên bờ hồ, thuộc quần thể khu đô thị loại ba, khoảng cách từ khách sạn bảy sao của Lăng Lạc Xuyên đến đó chỉ cần không đến 30 phút.
Cả tòa kiến trúc được thiết kế vô cùng độc đáo.

Vừa nhìn qua, ngoại hình của nó giống như là ba chiếc vỏ trứng màu trắng, đáng yêu tinh xảo, cảm giác như đang đến rạp hát, xung quanh lại có đủ loại kỳ hoa dị thảo*, mặt đất cũng được phủ bằng gạch men sứ bằng vỏ sò lưu li nhiều màu sắc.

Rất nhiều người trẻ tuổi đi dạo khu bên cạnh, sau đó khát liền trở về cửa sổ mua một ly cà phê.
*Kỳ hoa dị thảo: hoa cỏ kỳ lạ, độc đáo, quý hiếm.
Lăng Lạc Xuyên mua vé vào cửa Gallery, tiến vào kiến trúc chính bên trong vỏ trứng liền lập tức có một nữ nhân viên cuốn tóc hai bên như Natra, mặc trang phục hầu gái cười tủm tỉm: “Mời ngài đổi giày.”
Hắn thay một đôi dép lê mềm mại bước vào.

Thiết kế trong phòng rất là tùy ý, trên vách tường treo các tác phẩm nghệ thuật hiện đại độc đáo, ngoài tranh vẽ ra còn có một số tác phẩm điêu khắc bằng sứ.
Lăng Lạc Xuyên cảm thấy có chút quen thuộc.

Dường như hắn đã từng tới đây, còn mua một bức tranh ở chỗ này.

Khi đó, nơi này vẫn chưa được xây dựng hoành tráng như bây giờ, không nhận ra cũng đúng.

Lăng Lạc Xuyên đi vào khu vực chuyên pha chế cà phê, hai mươi mấy cái bàn đã ngồi kín khoảng 70%.

Đột nhiên, hắn phát hiện tình hình kinh doanh của hành lang bên kia tốt hơn rất nhiều.
Vị thiếu gia ngượng ngùng ôn nhu hôm trước đang mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, quần jean thoải mái cùng một chiếc tạp dề hoa nhí giống như nhóm hầu gái bên ngoài, chuẩn bị cà phê cùng đồ ăn đơn giản để nhân viên phục vụ mang đi.
“Bân Bân, bàn Lam Sơn thứ 15, lấy thêm một lọ mật ong cho họ nữa.”
Vừa ngẩng đầu, cậu lập tức phát hiện ra Lăng Lạc Xuyên.

Đôi mắt đào hoa sáng lên, vội vàng bước ra khỏi quầy: “Anh Lăng, sao anh tới mà không gọi điện thoại cho em ạ?”
Lăng Lạc Xuyên cười nhẹ: “Hôm nay tôi không bận lắm, tùy tiện tới đi dạo, em cứ làm việc của mình đi.”
Nguyễn Dung chân thành xin lỗi: “Em xin lỗi, thời gian này là lúc cần chuẩn bị bữa ăn cho nên rất bận.

Anh thích ăn gì ạ? Để em làm cho anh.”
Cậu hoảng loạn cầm sổ ghi chép.
Nhân viên tạp vụ A Văn lại đây: “Ông chủ, có mấy lô đường cùng hạt cà phê mới chuyển tới nhưng hương vị dường như không phù hợp, bếp trưởng bảo anh qua nhìn xem.”
“Hiện tại anh, anh không có thời gian!” Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Dung trong trắng lộ hồng, thái dương chảy ra mồ hôi mỏng.
Lăng Lạc Xuyên cởi áo khoác, cởi luôn cúc chỗ cổ tay: “Em đi đi, Nguyễn Dung, tôi sẽ phụ trách nơi này.”
Nguyễn Dung kinh ngạc lại áy náy: “Nhưng, nhưng mà…”
Nhưng mà em muốn pha cà phê và nấu cơm cho anh.
Trong lòng cậu buồn bực không cách nào giải tỏa.

Vất vả lắm mới có một lần hẹn hò, kết quả là vẫn phải bận rộn như vậy.
“Tôi làm trong lĩnh vực khách sạn, cà phê Gallery cũng không làm khó được tôi.

Em mau đi cùng hắn đi.” Lăng Lạc Xuyên thuần thục nhập sổ, ra đơn.
Ba nữ nhân viên tạp vụ si mê nhìn Lăng Lạc Xuyên, nói thầm: “Anh ấy chính là vị hôn phu của Dung Dung sao? Dung Dung cực kỳ thích người này luôn, trước kia, anh ấy còn tới quán cà phê của chúng ta đuổi đám lưu manh đi đấy.”
“Wow thì ra là anh ấy nha, đẹp trai quá!! Tui ngửi được tin tức tố của ảnh rồi, sắp say mất ~ a ~”
————
Hơn 11 giờ, sau khi ngừng dịch vụ cung cấp bữa ăn, mọi người mới có thời gian nhàn rỗi để tạm nghỉ ngơi.
Nguyễn Dung giải quyết xong vấn đề về hàng mẫu lại chạy nhanh trở lại phòng nghỉ sửa soạn lại, đổi một bộ quần áo mới, tạo mẫu tóc vừa xinh đẹp lại tinh xảo, mặc một chiếc tạp dề nửa người bước ra.
Đã rất lâu rồi, Lăng Lạc Xuyên không phải tự thân vận động bất cứ thứ gì hết.


Bởi vì quán không đủ nhân viên, anh không chỉ làm lễ tân mà còn giúp nhân viên bê đồ ăn, một tay ba cái mâm, đẹp trai bùng nổ.
Các nữ nhân viên tạp vụ của quán nhìn không chớp mắt, nội tâm thiếu nữ rung rinh.
Giữa trưa, Lăng Lạc Xuyên để khách sạn đưa đồ ăn tới mời toàn bộ nhân viên trong cửa hàng, cũng đơn độc mời Nguyễn Dung ra ngoài ăn cơm trưa làm Nguyễn Dung hết sức vui vẻ.
Sau khi mơ hồ ăn cơm xong, lại nhận được một bó hoa hồng ngũ sắc quý hiếm, tiếp đó được Lăng Lạc Xuyên đưa về quán.
“Hì hì, ông chủ nè, cả buổi chiều anh đều thất thần, tâm hồn anh cũng đi theo người ta rồi có phải không?” Lan Lan cười, trêu ghẹo Nguyễn Dung.
Nguyễn Dung đùa nghịch bình thủy tinh cắm hoa hồng được tặng, thẹn thùng: “Không phải đâu mà.”
“Dung Dung, nếu anh thích anh ấy, anh nên chủ động hẹn người ta đi xem phim đi nha.

Anh ấy mời chúng ta ăn cơm, anh là chủ nhà cũng mời ảnh đi xem phim đi chứ.

Quá hợp lý.” Nhân viên tạp vụ đưa ra chủ ý.
Nguyễn Dung gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông đưa ra lời mời, Lăng Lạc Xuyên đồng ý.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu mối quan hệ.
Cho nhau lễ phép, không hề mạo phạm, tan làm được bạn trai đón đưa, tặng đủ các loại đồ vật, thân sĩ săn sóc, khiêm nhượng quan tâm, hết thảy đều giống như nước ấm, bình đạm vô tình, không hề tốt cũng chẳng hề không tốt.
Nguyễn Dung có một chút khổ sở.

Cậu cảm thấy Lăng Lạc Xuyên hình như không có hứng thú gì với mình.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên cậu yêu đương, nhưng những việc mà cặp tình nhân hay làm chẳng lẽ không phải đều là ôm ấp hôn hít, tựa như muốn nuốt đối phương vào bụng, hoàn toàn đánh dấu để thể hiện tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào sao? Vì sao Lăng Lạc Xuyên lại hoàn toàn không có dục vọng gì đối với cậu vậy?
Có vài lần, Nguyễn Dung cổ vũ bản thân, tiếp thêm dũng khí, mặt nóng cháy, đỏ mọng như quả táo hôn lên mặt Lăng Lạc Xuyên một cái, cũng uyển chuyển mời Lăng Lạc Xuyên đến nhà uống trà, nhưng uống xong trà cái gì cũng không có.


Bọn họ bây giờ cùng lắm cũng chỉ có dắt tay, tay trong tay, không còn gì khác.
Nguyễn Dung cảm thấy cực kỳ thất bại, tự trách bản thân không có mị lực.
Về đến nhà, thiếu gia nhỏ ủy khuất nghẹn ngào tâm sự với ba ba.
Bạch Điềm lại hết sức vui mừng: “Dung Dung, con ngẫm lại mà xem, Tiểu Xuyên thân sĩ biết bao, nhân phẩm thật tốt.

Những tên alpha dụ dỗ omega làm tình trong khi không lấy kết hôn làm tiền đề thật sự quá vô trách nhiệm và lưu manh.

Con ngoan, Tiểu Xuyên làm vậy là vì chân trọng con nha.

Chờ đến lúc hai đứa kết hôn, nó liền không như vậy nữa rồi.

Đứa nhỏ ngốc này, đánh dấu hoàn toàn rất đau, nó cũng vì lo lắng cho con còn quá nhỏ thôi.”
Nguyễn Dung có chút vui vẻ: “Vậy bao giờ bọn con mới có thể đính hôn ạ? Con rất thích anh ấy ~ Con muốn ở bên cạnh anh ấy mãi mãi luôn ~”
Bạch Điềm nhìn bộ dáng gấp không chờ nổi của cục cưng nhà mình: “Được nha, để ba ba thương lượng với cha con một chút, các con cũng quen biết được mấy tháng rồi, định quan hệ sớm một chút cũng tốt.”
1/9/2022.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương