Món Ăn Khai Vị Của Tổng Tài
-
Chương 8
Editor: Seka
Sự biến hóa của thế giới này lúc này cũng quá mức thần tốc, nhìn vào sự ổn định tư tưởng trong suốt cuộc đời đã trải qua, Cừu Vĩ thực sự khó có thể chấp nhận.
Chiều hôm nay, Hàn Thần Tị ở trong xe muốn bản thân tin hắn, lúc ăn cơm, Phí Tương nói đến việc Hàn Thần Tị vì theo đuổi mình mà dùng hết thủ đoạn, đến bây giờ nghĩ lại, còn có một cảm giác ngọt ngào ở trong lòng, sau khi ăn tối xong, lúc cầm túi rác dự định mang xuống dưới lầu vứt, vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy một phong thư nằm trên mặt đất, không có ghi tên, miệng bì thư cũng không dán, mở ra vừa nhìn, lại là cảnh Hàn Thần Tị cùng một người phụ nữ mà mình không biết tên đang tán tỉnh nhau, thời gian là buổi chiều hôm nay.
Rất khó chấp nhận à! Rốt cuộc lời nói nào mới là thật chứ?.
Lúc đầu hai người bọn họ vốn dĩ sống ở trong hai thế giới khác nhau, tình yêu lại xuất hiện rất đột ngột, cậu cũng còn chưa quen với cách sống của Hàn Thần Tị. Thật thật giả giả, chuyển biến xấu mơ hồ khó phân biệt, có phải trong cuộc sống của Hàn Thần Tị chuyện đó là điều rất bình thường hay không? Nhớ tới điều Lạc Minh từng nói không phải ai cũng có khả năng, cậu —— Thực sự là chơi không nổi.
Gục lên chiếc giường đơn nhỏ của mình, Cừu Vĩ trở mình, bên hông còn có chút cảm giác tê dại, đó là vào buổi chiều lúc ở nhà Hàn Thần Tị trong một hồi tình cảm mà lưu lại.
“Mình phải tin anh ấy, mình phải tin anh ấy ——” Cừu Vĩ trừng mắt nhìn trần nhà, trong miệng liên tục lẩm bẩm.
Nhưng mà nếu thực sự tin tưởng Hàn Thần Tị, sao cậu lại không hề nghe hắn giải thích đã trở về nhà chứ? Nhưng mà, Hàn Thần Tị ghét những người khóc lóc om sòm, bản thân nếu cầm hình đi chất vắn hắn, chỉ sợ sẽ rơi vào kết cuộc tuyệt tình.
Đúng rồi, cậu sợ đáp án quá mức tàn khốc. Sẽ sợ hãi, chứng tỏ sự tín nhiệm đối với Hàn Thần Tị vẫn chưa đủ kiên định.
Thật phiền nha! Cừu Vĩ ngồi dậy muốn suy nghĩ kỹ một chút, kết quả lại trở mình lấy ba lô và sách ra, nhưng lại tìm không được giáo trình của lớp bổ túc. Aish, xem ra là đã bỏ ở nhà Hàn Thần Tị, đã quên mang trở về.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa:
“Tiểu Cừu, có vị Hàn tiên sinh gọi đến tìm con, mau ra nghe đi.”.
Là Hàn Thần Tị! Cừu Vĩ vội vàng từ trên giường đứng lên, nhưng sau khi đi được vài bước thì liền dừng lại.
Nếu như gọi đến giải thích, vậy mình sẽ tin tưởng hắn sao? Tình cảm không thể cứ mãi bốc đồng như vậy, tạm thời không nên nghĩ tới, chờ sau khi bình tĩnh lại, bằng không sẽ lại xao động bất an, ngay cả kỳ thi ở sở nghiên cứu cũng làm không tốt, tương lai cũng coi như kết thúc.
Trong lòng có chút bình tĩnh lại, Cừu Vĩ đi tới cửa mở cửa phòng ra, “Mẹ, nói con đã ngủ rồi.”.
Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng Cừu mẫu có lẽ tôn trọng ý kiến của con trai, cũng tin tưởng cậu có thể xử lý chuyện của bản thân, làm như vậy ắt có nguyên nhân của cậu, cho nên gật đầu bày tỏ mình đã hiểu, trở về phòng khách cầm ống nghe nói mấy câu, thuận lợi giúp con trai tránh Hàn Thần Tị.
Bà xoay người đi tới trước mặt con trai, có chút lo lắng mà sờ vào khuôn mặt tái nhợt của con trai mình.
“Tiểu Cừu, sắc mặt của con sao lại kém như vậy? Có phải làm việc quá mệt mỏi hay không? Mẹ không muốn con liều mạng như vậy, tuy rằng mẹ kiếm không được nhiều tiền, nhưng tiết kiệm một chút, cũng không phải không trả được tiền học phí cùng tiền học bổ túc của con mà!” Đứa nhỏ này rất độc lập, rất không muốn ỷ lại vào người khác.
“Mẹ, con sẽ tự chăm sóc chính mình.” Cừu Vĩ cười cười, “Con chỉ là vì muốn làm tốt kỳ thi, cho nên thức khuya học bài vài ngày, thế nào, có phải hiện giờ trông con rất giống gấu trúc không mẹ?”.
Cậu làm một cái mặt quỷ, chọc cho mẹ mình bật cười ra tiếng, liên tục lắc đầu, bà nhéo nhẹ lên khuôn mặt cậu một cái, sau khi dặn dò vài câu mới trở về nhà bếp thu dọn.
Thấy mẹ đã rời đi, Cừu Vĩ cũng không có trở về phòng, chỉ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại ở trên bàn, ánh mắt mang theo sự phức tạp khó giải. Cho mình và Hàn Thần Tị bao nhiêu ngày để có thể bình tĩnh lại đây? Hai ngày, ba ngày —— Hay là một tháng, hai tháng? Quên đi, hiện giờ người cần ổn định tâm tình lại nhất là cậu mới phải, còn phương pháp ổn định là ——
Sau khi hít sâu một hơi, Cừu Vĩ quyết định không thể lén lút chuyện tình cảm của mình nữa, thậm chí không muốn bởi vì sợ bạn thân không thể chấp nhận mà tiếp tục lo lắng, cậu cầm điện thoại bấm một loạt con số, điện thoại nhanh chóng được kết nối:
“Alo, xin hỏi có phải A Phi không?”.
(Là tôi.) Đầu bên kia truyền đến một giọng nói sung mãn hoạt bát của Tạ Chấn Phi.
“A Phi, là tớ, Cừu Vĩ đây!”.
(Hả? Tiểu Cừu có chuyện gì?).
“À —— Tớ —— Có một số việc muốn nói với cậu ——” Lời nói đến bên mép, nhưng vẫn còn có chút do dự.
(Chuyện gì vậy?).
“Tớ thích một người, người đó ——” Cừu Vĩ thật vất vả cố lấy hết dũng khí để mở lời, lại bị lời nói của con khỉ gấp gáp Tạ Chấn Phi cắt ngang.
(Gì? Là ai? Phương Tĩnh sao?) Phương Tĩnh là cô gái đã bày tỏ với Cừu Vĩ ngày hôm nay, tình cảm của cô đối với Cừu Vĩ không hề che giấu mọi người đều biết.
“Không phải.” Cậu mới định nói tiếp, lại bị Tạ Chấn Phi cắt ngang.
(Là Hà Giai Hân?).
“Không ——”.
(Là Lưu Yến Chân? Hay là ——).
Kết quả, Tạ Chấn Phi cứ liên tục đoán tên của năm, sáu cô gái, hoàn toàn không cho Cừu Vĩ có cơ hội mở miệng, đến cuối cùng Cừu Vĩ giận, nổi giận gầm lên một tiếng vào trong micro:
“A Phi chết tiệt, cậu im miệng lại được hay không!” Ngay cả là nói điện thoại cũng không nhẫn nại như vậy, lão yêu kia dám cắt ngang lời cậu!.
(Ờ ——) Tạ Chấn Phi ủy khuất lên tiếng, vẫn nhỏ giọng kêu oan cho mình, là cậu gọi điện tới tìm hắn nói chuyện phiếm, còn kêu hắn câm miệng. Công lý ở đâu vậy hả!.
“A Phi, nghe, tớ muốn nói với cậu một chuyện rất quan trọng.” Cừu Vĩ hít sâu vài cái, sau khi xác định tâm tình của mình không bị hành vi muốn bị đánh của Tạ Chấn Phi chi phối, mới nhỏ giọng nói vào trong micro: “Điều tớ muốn nói là, người tớ thích, người đó tên là —— Hàn Thần Tị.”.
Quả nhiên, giọng nói ở đầu bên kia liền im bặt, Tạ Chấn Phi rất lâu cũng chưa trả lời. Tâm Cừu Vĩ trầm xuống, sống lưng cũng nguội lạnh đi. Tưởng trằng người bạn thân bài xích chuyện như vậy, khiến cho tay cầm điện thoại của cậu cũng bởi vì vậy mà run nhè nhẹ.
Thực sự, ngay cả người bạn tốt nhất cũng không ủng hộ cậu sao?.
“A Phi!” Cừu Vĩ mở miệng, giọng nói lại run rẩy như muốn khóc, “Vì sao cậu không nói gì?”.
Lần này Tạ Chấn Phi lại nhanh chóng mở miệng nói: (Không phải cậu muốn tớ câm miệng sao?).
“Cậu ——” Cho dù tâm tình rất tệ, nhưng Cừu Vĩ vẫn nhịn không được bởi vì vậy mà trở mình xem thường, “Cậu có thể nói, được không?” Người này là đang đùa giỡn mình sao?.
(À, tốt) Tạ Chấn Phi lên tiếng trả lời, nhưng sau đó lại dừng lại, có chút nghi ngờ nói: (Nhưng mà, cậu muốn tớ nói cái gì?).
“Tớ ——” Quả thực cậu sắp bị người này chọc cho tức chết rồi, “Cậu không cảm thấy tớ thích Hàn Thần Tị, thích một người đàn ông là rất quái lạ sao? Lẽ nào cậu sẽ không bài xích, sẽ không cảm thấy tớ rất buồn nôn, thậm chí sau này cũng không muốn làm bạn với tớ nữa, cũng sẽ không ——”.
(Dừng! Tiểu Cừu, cậu bình tĩnh một chút.) Lần này đổi lại là Tạ Chấn Phi kêu dừng, (Tớ biết rồi, là cậu cảm thấy rất quái lạ, cho nên liền cho rằng mọi người xung quanh sẽ không chấp nhận cậu, đúng không?).
Nhất thời Cừu Vĩ bởi vì lời nói của Tạ Chấn Phi làm cho á khẩu không nói được gì, im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói: “Tớ chỉ là —— Muốn một chút ủng hộ cùng sự cổ vũ.”.
(Như vậy, trước hết cậu nhất định phải chấp nhận mối tình này, như vậy mới có thể làm cho người khác chấp nhận cậu.) Không hổ là người đã từng yêu đương, Tạ Chấn Phi ở phương diện này trái lại không hề cẩu thả. (Nghe nè, Tiểu Cừu, chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Lẽ nào cậu cho rằng tớ sẽ vì cậu thích một người đàn ông nên sẽ không làm bạn với cậu nữa? Việc đó có phần không tin tưởng tớ đi!).
“A Phi ——” Nghe câu trả lời như vậy, Cừu Vĩ chỉ cảm thấy tảng đá lớn ở trong lòng đã buông xuống hơn phân nữa, sức lực nắm điện thoại ở hai tay cuối cùng cũng thả lỏng, cơ thể lạnh lẽo lại trở nên ấm áp. “Cảm ơn cậu.” Xem ra lựa chọn nói ra là đúng.
(Không cần cảm ơn tớ, hắc, Tiểu Cừu, lần tới ở trước mặt Hàn Thần Tị cũng đừng quên ca ngợi tớ vài câu, tương lai tốt đẹp của tớ đều dựa vào cậu đấy.).
“Tớ sẽ cố gắng.” Nhắc tới Hàn Thần Tị, Cừu Vĩ vẫn có chút thất thần, “Hy vọng hắn cũng thực sự yêu tớ.”.
(Cái gì?).
“Không, không có gì.” Không định để cho Tạ Chấn Phi lo lắng về chuyện này, Cừu Vĩ phục hồi lại tinh thần, “A Phi, sau khi nói ra tâm trạng tớ thoải mái hơn, chúng ta sau này ——”.
Mới định nói chúc ngủ ngon, Tạ Chấn Phi lại nhắc nhở cậu một chuyện cực kỳ quan trọng: (Tiểu Cừu, cậu nói với mẹ mình chưa? Bác ấy mới là người cậu cần tốn thời gian nhất để thuyết phục việc cậu yêu một người đàn ông đấy, đừng quên.).
“Ừ, tớ biết rồi.” Cửa của mẹ, mới là khó đi nhất.
Cúp điện thoại, Cừu Vĩ đứng lặng im bên cái bàn ngây người một hồi lâu, sau khi bình tĩnh tâm trạng lại, cậu mới chậm rãi đi vào bếp, mở miệng gọi người đang bận rộn ở trong bếp: “Mẹ, bây giờ có rảnh không?”.
“Làm sao vậy?” Cừu mẫu xoay người, trên mặt mang theo nụ cười. Đứa nhỏ này, cuối cũng cũng bằng lòng tìm bà giúp đỡ.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ, Cừu Vĩ sau khi đắn đo hết lần này đến lần khác, cuối cùng thu đủ dũng khí nói: “Con muốn nói với mẹ một việc ——”.
Từ lúc Cừu Vĩ nhìn thấy bức ảnh kia rồi không từ mà biệt, không nghe cả điện thoại, đã qua hai ngày! Hàn Thần Tị nghe theo lời đề nghị của Lạc Minh, quyết định trước hết phải giải quyết chuyện của Vương Phượng Tình, sau đó tìm Cừu Vĩ giải thích, nhưng mà mắt thấy đã đến ngày cuối cùng của kỳ hạn, hắn vẫn tìm không được nhược điểm của người phụ nữ kia. Căn cứ theo ý kiến của Lạc Minh, người phụ nữ kia căn bản là không biết từ đâu chui ra, xem theo tài lực vốn có của Húc Tường, sao lại vô cớ thu nhận cô ta, để cho cô ta lên làm chủ tịch?. Hiện giờ nên làm cái gì bây giờ? Hàn Thần Tị cấp bách đến mức gần như muốn phát điên, hiện giờ hắn đồng thời phải chịu đựng sự hành hạ từ hai phía, kêu hắn phải làm sao để bình tĩnh?.
Hắn cầm lấy điện thoại muốn gọi điện cho Cừu Vĩ, lại không biết liệu cậu có chịu nghe máy hay không. Hắn đã bị cự tuyệt không dưới mười lần, quả thực sẽ đánh mất tự tin.
Chết tiệt! Tại sao Cừu Vĩ không muốn nghe hắn giải thích?.
Hàn Thần Tị phiền muộn gãi đầu, mới vừa hút xong một điếu thuốc để làm dịu tâm trạng của mình, điện thoại liền vang lên, hắn bấm nghe, giọng nói ở đầu micro bên kia lại khiến hắn kích động đến nghẹn ngào nói ra:
“Tiểu Cừu!” Cuối cùng thì cậu cũng bằng lòng để ý tới hắn!.
“Anh có rảnh không, giáo trình của em để quên ở chỗ anh.”.
“Anh rảnh, anh ở nhà chờ em!”.
Rốt cuộc —— Có thể bình tĩnh nói chuyện. Bỏ điện thoại xuống, Cừu Vĩ xoay người do dự nhìn Tạ Chấn Phi đang vểnh tai nghe ở bên cạnh.
“Thực sự bây giờ phải đi nói chuyện rõ ràng sao?” Có thể nào quá sớm, rất bị kích động hay không?.
“Tiểu Cừu, tin tớ, nói rõ với anh ta đối với cậu mà nói chỉ có lợi, không có hại.” Tạ Chấn Phi vỗ vai Cừu Vĩ, “Cậu chỉ còn thừa lại mỗi khúc mắc này mà thôi, không phải sao? Cậu nghĩ lại đi, nếu như cậu vẫn tiếp tục kìm nén, vẫn thất thần như thế, vậy kỳ thi của viện nghiên cứu nhất định sẽ xong đời!”.
Ngày hôm qua tra hỏi tình hình chuyện tình cảm của Cừu Vĩ và Hàn Thần Tị, rốt cuộc nhận được một câu trả lời mơ hồ hỗn loạn, cũng khó trách lúc Cừu Vĩ nhắc tới người yêu, vẻ mặt đều rầu rĩ không vui, cũng không vì được mẹ chấp nhận mà cảm thấy vui vẻ.
Nghĩ lại, bạn thân của cậu cũng nguyện chúc phúc cho bọn họ, nếu Cừu Vĩ vẫn tìm không được hạnh phúc, vậy không phải rất không thể nào nói nổi hay sao? Nói chung nhất định phải hỏi rõ mới được, tốt nhất tất cả đều là chuyện hiểu lầm, bằng không mộng đẹp tiến vào tập đoàn Hàn thị của hắn cũng sẽ tiêu tan phân nửa ——
“Nói thật đi, có phải bởi vì cậu muốn vào công ty của Thần Tị, cho nên mới liên tục thúc dục tớ đi hỏi rõ ràng hay không?” Cừu Vĩ không hổ là bạn thân của Tạ Chấn Phi, liếc mắt một cái thì đã biết tỏng tư tâm của hắn, bằng không sao hoàng đế không vội, ngược lại thái giám còn vội hơn chứ?.
“Này, Tiểu Cừu, cậu nói như vậy rất làm tổn thương trái tim tớ đấy!” Tạ Chấn Phi ra vẻ ôm ngực than khóc, hoàn toàn không vì bị nhìn thấu tâm tư mà cảm thấy xấu hổ.
Cừu Vĩ chịu không nổi liếc hắn một cái, khẽ thở dài, “Được rồi, tớ phải đi tìm anh ấy, sau khi trở về sẽ nói kết quả cho cậu.”.
Thôi được, dù sao cậu cũng không thể cứ lựa chọn cách trốn tránh sự tổn thương trong mối tình này, mấy ngày nay Hàn Thần Tị vẫn liên tục gọi điện muốn giải thích với cậu, có lẽ thực sự là hiểu lầm. Nói chung, phải chủ động đi tìm hắn, cũng đã chuẩn bị tốt tâm trạng nếu như thực sự bị lừa dối.
Đứng trước cửa nhà, ngón tay của Cừu Vĩ mới vừa bấm chuông, cánh cửa liền lập tức mở ra, hiện ra trước mặt cậu chính là khuôn mặt tuấn mỹ mừng rỡ mang theo lo lắng của Hàn Thần Tị.
“Tiểu Cừu, rốt cuộc em đã bằng lòng tới tìm anh.” Vừa thấy Cừu Vĩ, hậm hực ở trong lòng Hàn Thần Tị cuối cùng cũng tiêu tan, hắn đưa tay kéo Cừu Vĩ vào nhà. “Về chuyện bức ảnh kia, anh nhất định phải giải thích rõ ràng với em ——”.
Lời còn chưa dứt liền bị cắt đứt.
“Giáo trình của em đâu?” Cừu Vĩ mở to mắt kiểm tra khắp phòng khách, cũng không để ý lời nói của Hàn Thần Tị.
“Tiểu Cừu, trước tiên em hãy nghe anh nói!” Hàn Thần Tị rối rắm buồn bực, kéo lấy Cừu Vĩ, muốn cậu nhìn thẳng vào mình, không được trốn tránh. “Người phụ nữ là là ngoài ý muốn, tin anh, anh thực sự không có phát sinh quan hệ gì với cô ta!”.
“Nhưng anh để cô ta ngồi trên đùi mình, còn lộ ra vẻ mặt đó.” Cừu Vĩ quay mặt đi, vừa nghĩ đến bức ảnh kia, giọng điệu của cậu lại không được tốt. “Em cũng hiểu thế giới của anh là thế nào, em biết muốn toàn tâm toàn ý thích một người, mà không làm ra những chuyện đó, sau đó lại muốn em xem như không có việc gì tin tưởng anh!”.
“Chết tiệt! Tiểu Cừu, anh nói rồi, anh thực sự không có lên giường với cô ta!”.
“Em chỉ cùng một cô gái đi trên đường, anh đều đã nghi ngờ, như vậy anh để cho một người phụ nữ ngồi trên đùi mình, sao lại có thể yêu cầu em tin anh!” Mặc dù quyết định tập trung bình tĩnh nói chuyện, nhưng vừa nghĩ tới bức ảnh kia, cậu không khỏi vẫn có chút tức giận. Cậu biết bản thân phải tin tưởng Hàn Thần Tị, dù sao nhìn thái độ của hắn cũng tuyệt đối không phải chơi đùa, nhưng mà đó là chuyện lúc bây giờ, sau đó, rồi sau đó nữa —— Chuyện như vậy còn có thể xảy ra bao nhiêu lần nữa chứ? Cậu không muốn cứ phải liên tục nghi ngờ đau khổ.
“Tiểu Cừu ——”.
“Kỳ thực em không muốn giống như một người phụ nữ ghen tuông đến để chất vấn anh.” Cừu Vĩ quay đầu lại nhìn Hàn Thần Tị, trong mắt là sự hoang mang cùng khổ sổ. “Em rất sợ nếu bản thân chất vấn anh, anh sẽ chán ghét em, sẽ nói cho em biết rằng anh chỉ chơi đùa với em mà thôi, nhưng mà em đùa không nổi.” Nước mắt suýt chút nữa đã tràn ra khỏi vành mắt, nhưng Cừu Vĩ lại hạ mí mắt xuống đem nó giấu đi. “Quên đi, em nghĩ là do em chưa tin tưởng anh đủ, mới có thể nghĩ như vậy.”.
“Tiểu ——” Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Cừu Vĩ, trong lòng Hàn Thần Tị đau đớn một trận, thiếu chút nữa muốn đem mọi chuyện nói hết ra, nhưng mà —— Cuối cùng vẫn nhịn xuống, hắn không muốn ở trước mặt Cừu Vĩ lại mất mặt như vậy nữa, dù sao phải nói ra việc bản thân phải chịu sự thao túng của một người phụ nữ, thật là rất khó mở miệng.
Cừu Vĩ không phát hiện vẻ xấu hổ, tức giận lại buồn bực trên mặt Hàn Thần Tị, chỉ giương mắt nhìn hắn. “Anh sẽ giải thích với em, thực ra em cũng biết anh đối với em không phải là muốn chơi đùa.”.
“Đương nhiên!” Nghe Cừu Vĩ nói như vậy, Hàn Thần Tị cho rằng quan hệ của hai người cuối cùng cũng xuất hiện ánh sáng, lập tức gật đầu mừng rỡ.
“Nhưng mà em muốn ——”.
Cừu Vĩ còn muốn nói tiếp, nhưng cửa chính lập tức bị người khác mở ra, người tới lần này là ——
“Lão đầu?” Hàn Thần Tị trừng mắt nhìn Hàn Dữ Thuận xuất hiện ở cửa.
Sao vào lúc quan trọng lại có người đến quấy rồi chứ?.
Hàn Dữ Thuận vừa vào cửa liền lớn tiếng nói: “Con trai, ba đến xem con dâu tương lai!” Ánh mắt chiếu vào Cừu Vĩ đang trân trân không nói nên lời, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, nhưng chợt biến mất. “Con dâu đúng không? Qua đây để ba xem xem.”.
“Cháu?” Phản ứng của Cừu Vĩ chậm đi nửa nhịp, mới phát hiện Hàn Dữ Thuận đang gọi mình.
Cừu Vĩ nghe vậy muốn đi lên trước, nhưng lại bị Hàn Thần Tị ngăn cản ở sau người, “Lão đầu, trước hết hãy nói mục đích tới đây của ba.”.
Hắn mới không tin cáo già này tới chỗ này mà không có bất kỳ âm mưu gì.
Nghi vấn của Hàn Thần Tị chỉ đổi được một cái phất tay của Hàn Dữ Thuận, “Được rồi, con đã có sự cảnh giác lớn như vậy với ba, vậy chuyện của Vương Phượng Tình ba sẽ không giúp nữa.”.
Ông nói xong liền định rời đi, nhưng lại bị Hàn Thần Tị bước một bước lớn nắm lấy: “Ba nói cái gì?”.
Hàn Dữ Thuận lộ ra nụ cười gian xảo, mặc dù đã qua tuổi năm mươi, nhưng về các phương diện mà nói, ông chưa bao giờ lộ ra việc già cả, ngay cả đầu óc cũng vậy.
“Con trai à, con vẫn thua kém ba lắm, hiểu không?”.
“Cái gì?” Lời nói của Hàn Dữ Thuận khiến cho lông mày Hàn Thần Tị nhíu lại.
Hàn Dữ Thuận không đáp, chỉ lộ ra nụ cười giả tạo đi tới trước mặt Cừu Vĩ, “Tiểu Cừu, con xem đây là cái gì.” Từ trong túi lấy ra một đống ảnh chụp, lúc Hàn Thần Tị còn chưa kịp phản ứng đã đưa cho Cừu Vĩ.
Cừu Vĩ thuận lợi tiếp nhận, nhưng khi cậu vừa xem bức đầu tiên, sắc mặt liền tái mét.
“Tại sao ——” Tại sao lại cho ảnh chụp cậu và Hàn Thần Tị hôn môi?.
“Chụp cũng không tệ lắm nhỉ?” Hàn Dữ Thuận sờ cằm, cười ha ha ha nói: “Mấy ngày nay ta xem không ít lần, càng xem càng cảm thấy thuận mắt, cho nên cũng không dự định ngăn cản chuyện tình cảm của con với A Tị, dù sao bà xã mới của ta cũng mới có thai, kết quả siêu âm là một bé trai, Hàn gia cũng không cần tên hỗn tiểu tử kia cũng được.”.
“Nhưng, nhưng mà ——” Cũng không thể giải thích được, mấy bức ảnh này là thế nào?.
Hàn Dữ Thuận nhún vai, quay đầu nhìn về phía Hàn Thần Tị đang xanh đen mặt lại, “Nghe nói vợ chồng trẻ hai đứa cãi nhau, chao ôi, thực là chịu không nổi thử thách mà, mỗi người phụ nữ cũng bị ta làm cho ngoan ngoãn, vậy mà chỉ có một người cũng khiến con bận rộn đến sứt đầu mẻ trán thế kia, A Tị, con thật đúng là mất mặt.”.
“Ba nói cái gì!” Hàn Thần Tị tức giận đến suýt nữa muốn nhảy dựng lên cho Hàn Dữ Thuận một đấm.
Nói thật, hai cha con họ trước nay cũng không hòa hợp, nói cụ thể một chút, chính là hai người —— Du lượng tình kết, đều phong lưu thành thói, đều là cao thủ mánh khóe trên thương trường, nhưng điều Hàn Dữ Thuận khiến hắn không thông cảm chính là đem công ty giao cho hắn giải quyết, còn ông mỗi ngày đều vui vẻ chạy khắp nơi chơi đùa với phụ nữ. Lúc công ty còn chưa mở rộng, Hàn Dữ Thuận còn có thể cố gắng lấy thân phận một tổng tài mỗi ngày đều đến công ty để giải quyết công việc, nhưng mà lúc tất cả mọi thứ không đi vào quỹ đạo, lão nhân này lại cầm tiền bỏ chạy ra nước ngoài vui vẻ, để một mình hắn ở lại Đài Loan làm trâu làm ngực, khiến hắn tức giận đến giậm chân. Lão đầu chết tiệt này, căn bản là cố tình muốn đem công ty vứt lại cho hắn, để hắn không thể nào nhàn rỗi!.
Hàn Dữ Thuận không thèm để ý tới cơn tức giận của con trai, hãy còn châm dầu vào lửa: “Bị bức hôn vì mấy bức ảnh thật giống như một thằng ngốc, cái gì phản kích lại cũng làm không được, thực là làm ta mất mặt.”.
“Ba biết cái gì chứ? Đó là vì con không muốn tổn thương Tiểu Cừu cho nên mới gạt em ấy.”.
“Kết quả thế nào? Cũng bởi vì hiểu lầm mà cãi nhau, cũng giống như làm tổn thương cậu ấy?”.
“Ba ——”.
Hàn Thần Tị không khỏi chán nản, lúc này lại nghe Cừu Vĩ lên tiếng: “Thần Tị, anh là vì cái này nên mới gạt em?”.
“Chết tiệt!” Hàn Thần Tị thấp giọng rủa một tiếng, cái này ngay cả mặt mũi cũng không nhịn được, “Tiểu Cừu, anh không muốn em bị tổn thương, không muốn để em vì chuyện này mà lo lắng.”.
Hàn Dữ Thuận lại nói chen vào: “Chia tay để được như vậy, à, mấy bức ảnh này lại là chuyện gì nữa?” Ông dương dương tự đắc nhìn bức ảnh yêu đương vụng trộm của Hàn Thần Tị và Vương Phượng Tình.
“Đã nói con không có lên giường với cô ta, đây chỉ là hiểu lầm, hoàn toàn là bị người khác giở trò!” Nhìn thấy bức ảnh đầu sỏ gây nên chuyện, Hàn Thần Tị lập tức tức giận giật lấy đem nó xé bỏ.
“Phiền phức, nếu con với cô ta lên giường, vậy dám nói sao!” Hàn Dữ Thuận liếc hắn, giọng điệu rất tệ.
Sau khi Hàn Thần Tị đem bức ảnh xé bỏ, tâm tình cuối cùng cũng dịu đi. Nhưng mà lý trí lại lập tức trở về vị trí cũ, kế tiếp hắn liền nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
“Tại sao ba lại có mấy bức ảnh này?” Rất bất thường! Lão nhân này từ lúc về nước tới giờ, bản thân cũng chưa từng gặp ông, sao ông lại biết việc này với mấy bức ảnh này chứ?.
“Ha ha ha.” Hàn Dữ Thuận cười nham hiểm vài tiếng, thấy Hàn Thần Tị cuối cùng cũng phát hiện tình hình khác thường, lúc này mới đi tới ngoài cửa vẫy tay, “Giới thiệu với con bà xã mới của ba. Phượng Tình, vào đi!”.
Gì?.
“Tốt nhất là ba nên nói rõ chuyện gì đang xảy ra đi!” Ngồi trên sô pha, Hàn Thần Tị vẫn khó nén cảm giác phẫn nộ vì bị mắc lừa, nghiến răng nghiến lợi đầy giận dữ đối với đôi nam nữ ngồi trước mặt.
Cái gì là bà xã mới?.
“Ai nha, nói đến rất dài dòng.” Hàn Dữ Thuận không thèm để ý tới ánh mắt giết người của con trai, chỉ ôm Vương Phượng Tình cười hớn hở. “Ba với Phượng Tình là quen nhau trên máy bay, thực ra ba căn bản không có tới hoàn đảo nhỏ kia, mà là đuổi theo cô ấy tới Mỹ. Trải qua một hồi gặp gỡ, cô ấy nói muốn thử quản lý một công ty. Vì vậy ba liền lấy tiền mua lại Húc Tường, để cô ấy về Đài Loan học cách quản lý. Kết quả không nghĩ tới lúc ba về Đài Loan, A Dần nói cho ba biết con thích đàn ông, ba lại đang nhàn rỗi không có việc gì, dứt khoát giúp các con củng cố tình cảm nhiều hơn, dù sao chỉ có một mình ba hạnh phúc, đối với con cũng quá áy náy, đúng không?”.
Đây tính là phương pháp củng cố cái gì chứ? Căn bản là gây xích mích ly gián! Chiếu theo thái độ lão nhân yêu thương Hàn Thần Dần mà xem, khẳng định là liên kết với cô cùng nhau báo thù hắn!.
Lúc này Cừu Vĩ cũng từ trong bếp bưng trà trái cây vừa pha xong ra phòng khách.
“Bác Hàn, mời bác.” Trước tiên cậu đặt chiếc đĩa sứ trắng viền vàng đặt ở trước mặt Hàn Dữ Thuận, sau đó mới đem ly trà trái cây nóng hổi đặt lên trên chiếc đĩa sứ. Sau đó cũng bưng một ly cho Vương Phượng Tình, “Bác gái, của bác.” Mặc dù cảm thấy gọi như vậy rất quái lạ, nhưng nền tảng lễ phép dù sao cũng không thể quên.
Cách gọi của Cừu Vĩ khiến cho Vương Phượng Tình lập tức bật cười, giọng nói thật đúng là ngọt ngào nha! Cô kéo tay Cừu Vĩ vô cùng thân thiết mà hỏi thăm: “Tiểu Cừu à, cậu sẽ không ngại việc tôi trêu chọc cậu và Thần Tị chứ?”.
“Cháu ——” Cừu Vĩ ngừng lại, chỉ lắc đầu, “Cháu biết hai người không có gì, tất cả đều là vấn đề của một mình cháu.”.
“Đừng nói như vậy.” Vương Phượng Tình vội vàng từ trong túi lấy ra một sợi dây chuyền bạc, nhét vào tay Cừu Vĩ. “Tặng cậu xem như quà gặp mặt, phải mau mau cùng A Tị hòa hảo nha!”.
“Bác gái, cái này cháu không thể nhận.” Cừu Vĩ vội vàng đem sợi dây chuyền trả lại cho cô.
“Không sai, Tiểu Cừu, đừng cầm đồ của cô ta!” Hàn Thần Tị lập tức kéo Cừu Vĩ về ngồi cạnh mình, oán hận trừng mắt liếc Vương Phượng Tình.
“Ô ——” Thấy thế, Vương Phượng Tình chỉ khẽ khóc một tiếng, chôn đầu vào lòng Hàn Dữ Thuận, “Ông xã, con trai anh ghét em, em đã nói làm như vậy cậu ấy sẽ ghi hận mà.”.
“Đừng khóc, vì thằng con bất tài kia mà động thai khí là không tốt.” Hàn Dữ Thuận vội vàng vỗ vai an ủi Vương Phượng Tình, còn trừng mắt xem thường về phía Hàn Thần Tị đang tức giận, “Tài năng không bằng người cũng đừng nổi giận bậy bạ!” Nghe vậy, Hàn Thần Tị càng thêm tức giận, hắn tức giận đến mức ra sức đập bàn, “Nếu không phải hai người gây rối, chuyện có ầm ĩ đến nước này không?”.
Đối mặt với cơn tức giận bùng phát của hắn, Hàn Dữ Thuận chỉ nhún vai, không thèm để ý hắn.
“Ba ——” Thái độ của Hàn Dữ Thuận khiến hắn tức giận đến nói không nên lời, nắm tay của Hàn Thần Tị đang buông lỏng lại siết chặt, chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn Cừu Vĩ, “Tiểu Cừu, những chuyện đã xảy ra em đều đã biết, vậy ——”.
Nói chưa hết, Cừu Vĩ đa đưa tay chặn miệng hắn lại.
“Thần Tị, anh biết không? Anh muốn em tin anh, nhưng anh lại không tin em, chuyện gì cũng không muốn nói cho em biết.” Cậu thở dài, “Bất quá, sự tín nhiệm của em đối với anh lại cao lên không ít!”.
Hàn Thần Tị muốn kéo tay Cừu Vĩ xuống nói, đã thấy cậu lắc đầu ra hiệu mình đừng chen vào.
“Em muốn rõ ràng, không chỉ là tốt với em, cũng là tốt cho anh.” Cừu Vĩ bỏ bàn tay đang che miệng Hàn Thần Tị ra, “Chúng ta cần thời gian bình tĩnh để thích ứng, cho nên mãi đến khi kỳ thi của viện nghiên cứu kết thúc, quan hệ của chúng ta lại trở lại thân phận ông chủ và người đi làm đi!”.
“Tiểu Cừu!” Ba người ở đó song song vì lời cậu nói mà sợ hãi kêu lên.
Hiện tại lại diễn ra trò đùa gì vậy hả? Hiểu lầm không phải đã giải thích rõ rồi sao?.
Cừu Vĩ chỉ cười cười, chỉ có điều trong mắt lại hiện lên một tia bướng bỉnh đùa dai, nhân cơ hội này quản thúc tên sắc lang muốn tìm bất mãn kia lại cũng tốt, bằng không cứ luôn để hắn đòi hỏi như vậy, bản thân cũng đừng mong thi đậu.
“Nghe hiểu rồi chứ, kỳ thi ở viện nghiên cứu rất quan trọng với em, nếu như anh thích em thì sẽ tôn trọng em, phối hợp với em, mấy tháng này anh cũng không thể chạm vào em, quan hệ của chúng ta chỉ là bạn bè, chờ kỳ thi kết thúc em sẽ đánh giá mối quan hệ này lại một lần nữa.”.
“Tiểu Cừu!” Hàn Thần Tị phiền muộn lại thấp giọng kêu một tiếng, “Em làm khó anh quá, rốt cuộc muốn anh nhìn em nhưng lại không thể chạm vào em!”.
“Nếu không em không làm quản gia của anh nữa.” Hiếm khi có thể nắm giữ quyền chủ đạo, Cừu Vĩ phải đem nó vận dụng thật tốt chứ! Dù sao cậu cũng cần thời gian và không gian yên tĩnh để ôn tập, ai cũng không thể làm phiền, ngay cả Hàn Thần Tị cũng không ngoại lệ.
A Phi nói đúng, ‘loại sự tình này’ không tranh thủ giải quyết, cậu cũng đừng mong thi đậu.
“Tiểu Cừu ——” Không nghĩ tới sẽ bị Cừu Vĩ uy hiếp như vậy, sau khi Hàn Thần Tị liếc mắt đầy oán hận với vợ chồng Hàn Dữ Thuận ở bên cạnh, chỉ có thể vô lực thấp giọng thở dài một tiếng, “Được rồi, theo ý em vậy.”.
Đáng giận! Hắn nhất định, nhất định phải lấy lại công đạo từ trên người lão đầu và Vương Phượng Tình! Thù này không báo, hắn sẽ không gọi là Hàn Thần Tị!.
Không thèm để ý tới ánh mắt nồng đậm sự oán hận của Hàn Thần Tị, hai vị gây ra họa thấy thế chỉ liếc mắt nhìn nhau, che miệng len lén nở nụ cười.
Có vẻ như, Hàn Thần Tị quyết tâm để cho người yêu yên ổn một thời gian!.
Sự biến hóa của thế giới này lúc này cũng quá mức thần tốc, nhìn vào sự ổn định tư tưởng trong suốt cuộc đời đã trải qua, Cừu Vĩ thực sự khó có thể chấp nhận.
Chiều hôm nay, Hàn Thần Tị ở trong xe muốn bản thân tin hắn, lúc ăn cơm, Phí Tương nói đến việc Hàn Thần Tị vì theo đuổi mình mà dùng hết thủ đoạn, đến bây giờ nghĩ lại, còn có một cảm giác ngọt ngào ở trong lòng, sau khi ăn tối xong, lúc cầm túi rác dự định mang xuống dưới lầu vứt, vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy một phong thư nằm trên mặt đất, không có ghi tên, miệng bì thư cũng không dán, mở ra vừa nhìn, lại là cảnh Hàn Thần Tị cùng một người phụ nữ mà mình không biết tên đang tán tỉnh nhau, thời gian là buổi chiều hôm nay.
Rất khó chấp nhận à! Rốt cuộc lời nói nào mới là thật chứ?.
Lúc đầu hai người bọn họ vốn dĩ sống ở trong hai thế giới khác nhau, tình yêu lại xuất hiện rất đột ngột, cậu cũng còn chưa quen với cách sống của Hàn Thần Tị. Thật thật giả giả, chuyển biến xấu mơ hồ khó phân biệt, có phải trong cuộc sống của Hàn Thần Tị chuyện đó là điều rất bình thường hay không? Nhớ tới điều Lạc Minh từng nói không phải ai cũng có khả năng, cậu —— Thực sự là chơi không nổi.
Gục lên chiếc giường đơn nhỏ của mình, Cừu Vĩ trở mình, bên hông còn có chút cảm giác tê dại, đó là vào buổi chiều lúc ở nhà Hàn Thần Tị trong một hồi tình cảm mà lưu lại.
“Mình phải tin anh ấy, mình phải tin anh ấy ——” Cừu Vĩ trừng mắt nhìn trần nhà, trong miệng liên tục lẩm bẩm.
Nhưng mà nếu thực sự tin tưởng Hàn Thần Tị, sao cậu lại không hề nghe hắn giải thích đã trở về nhà chứ? Nhưng mà, Hàn Thần Tị ghét những người khóc lóc om sòm, bản thân nếu cầm hình đi chất vắn hắn, chỉ sợ sẽ rơi vào kết cuộc tuyệt tình.
Đúng rồi, cậu sợ đáp án quá mức tàn khốc. Sẽ sợ hãi, chứng tỏ sự tín nhiệm đối với Hàn Thần Tị vẫn chưa đủ kiên định.
Thật phiền nha! Cừu Vĩ ngồi dậy muốn suy nghĩ kỹ một chút, kết quả lại trở mình lấy ba lô và sách ra, nhưng lại tìm không được giáo trình của lớp bổ túc. Aish, xem ra là đã bỏ ở nhà Hàn Thần Tị, đã quên mang trở về.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa:
“Tiểu Cừu, có vị Hàn tiên sinh gọi đến tìm con, mau ra nghe đi.”.
Là Hàn Thần Tị! Cừu Vĩ vội vàng từ trên giường đứng lên, nhưng sau khi đi được vài bước thì liền dừng lại.
Nếu như gọi đến giải thích, vậy mình sẽ tin tưởng hắn sao? Tình cảm không thể cứ mãi bốc đồng như vậy, tạm thời không nên nghĩ tới, chờ sau khi bình tĩnh lại, bằng không sẽ lại xao động bất an, ngay cả kỳ thi ở sở nghiên cứu cũng làm không tốt, tương lai cũng coi như kết thúc.
Trong lòng có chút bình tĩnh lại, Cừu Vĩ đi tới cửa mở cửa phòng ra, “Mẹ, nói con đã ngủ rồi.”.
Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng Cừu mẫu có lẽ tôn trọng ý kiến của con trai, cũng tin tưởng cậu có thể xử lý chuyện của bản thân, làm như vậy ắt có nguyên nhân của cậu, cho nên gật đầu bày tỏ mình đã hiểu, trở về phòng khách cầm ống nghe nói mấy câu, thuận lợi giúp con trai tránh Hàn Thần Tị.
Bà xoay người đi tới trước mặt con trai, có chút lo lắng mà sờ vào khuôn mặt tái nhợt của con trai mình.
“Tiểu Cừu, sắc mặt của con sao lại kém như vậy? Có phải làm việc quá mệt mỏi hay không? Mẹ không muốn con liều mạng như vậy, tuy rằng mẹ kiếm không được nhiều tiền, nhưng tiết kiệm một chút, cũng không phải không trả được tiền học phí cùng tiền học bổ túc của con mà!” Đứa nhỏ này rất độc lập, rất không muốn ỷ lại vào người khác.
“Mẹ, con sẽ tự chăm sóc chính mình.” Cừu Vĩ cười cười, “Con chỉ là vì muốn làm tốt kỳ thi, cho nên thức khuya học bài vài ngày, thế nào, có phải hiện giờ trông con rất giống gấu trúc không mẹ?”.
Cậu làm một cái mặt quỷ, chọc cho mẹ mình bật cười ra tiếng, liên tục lắc đầu, bà nhéo nhẹ lên khuôn mặt cậu một cái, sau khi dặn dò vài câu mới trở về nhà bếp thu dọn.
Thấy mẹ đã rời đi, Cừu Vĩ cũng không có trở về phòng, chỉ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại ở trên bàn, ánh mắt mang theo sự phức tạp khó giải. Cho mình và Hàn Thần Tị bao nhiêu ngày để có thể bình tĩnh lại đây? Hai ngày, ba ngày —— Hay là một tháng, hai tháng? Quên đi, hiện giờ người cần ổn định tâm tình lại nhất là cậu mới phải, còn phương pháp ổn định là ——
Sau khi hít sâu một hơi, Cừu Vĩ quyết định không thể lén lút chuyện tình cảm của mình nữa, thậm chí không muốn bởi vì sợ bạn thân không thể chấp nhận mà tiếp tục lo lắng, cậu cầm điện thoại bấm một loạt con số, điện thoại nhanh chóng được kết nối:
“Alo, xin hỏi có phải A Phi không?”.
(Là tôi.) Đầu bên kia truyền đến một giọng nói sung mãn hoạt bát của Tạ Chấn Phi.
“A Phi, là tớ, Cừu Vĩ đây!”.
(Hả? Tiểu Cừu có chuyện gì?).
“À —— Tớ —— Có một số việc muốn nói với cậu ——” Lời nói đến bên mép, nhưng vẫn còn có chút do dự.
(Chuyện gì vậy?).
“Tớ thích một người, người đó ——” Cừu Vĩ thật vất vả cố lấy hết dũng khí để mở lời, lại bị lời nói của con khỉ gấp gáp Tạ Chấn Phi cắt ngang.
(Gì? Là ai? Phương Tĩnh sao?) Phương Tĩnh là cô gái đã bày tỏ với Cừu Vĩ ngày hôm nay, tình cảm của cô đối với Cừu Vĩ không hề che giấu mọi người đều biết.
“Không phải.” Cậu mới định nói tiếp, lại bị Tạ Chấn Phi cắt ngang.
(Là Hà Giai Hân?).
“Không ——”.
(Là Lưu Yến Chân? Hay là ——).
Kết quả, Tạ Chấn Phi cứ liên tục đoán tên của năm, sáu cô gái, hoàn toàn không cho Cừu Vĩ có cơ hội mở miệng, đến cuối cùng Cừu Vĩ giận, nổi giận gầm lên một tiếng vào trong micro:
“A Phi chết tiệt, cậu im miệng lại được hay không!” Ngay cả là nói điện thoại cũng không nhẫn nại như vậy, lão yêu kia dám cắt ngang lời cậu!.
(Ờ ——) Tạ Chấn Phi ủy khuất lên tiếng, vẫn nhỏ giọng kêu oan cho mình, là cậu gọi điện tới tìm hắn nói chuyện phiếm, còn kêu hắn câm miệng. Công lý ở đâu vậy hả!.
“A Phi, nghe, tớ muốn nói với cậu một chuyện rất quan trọng.” Cừu Vĩ hít sâu vài cái, sau khi xác định tâm tình của mình không bị hành vi muốn bị đánh của Tạ Chấn Phi chi phối, mới nhỏ giọng nói vào trong micro: “Điều tớ muốn nói là, người tớ thích, người đó tên là —— Hàn Thần Tị.”.
Quả nhiên, giọng nói ở đầu bên kia liền im bặt, Tạ Chấn Phi rất lâu cũng chưa trả lời. Tâm Cừu Vĩ trầm xuống, sống lưng cũng nguội lạnh đi. Tưởng trằng người bạn thân bài xích chuyện như vậy, khiến cho tay cầm điện thoại của cậu cũng bởi vì vậy mà run nhè nhẹ.
Thực sự, ngay cả người bạn tốt nhất cũng không ủng hộ cậu sao?.
“A Phi!” Cừu Vĩ mở miệng, giọng nói lại run rẩy như muốn khóc, “Vì sao cậu không nói gì?”.
Lần này Tạ Chấn Phi lại nhanh chóng mở miệng nói: (Không phải cậu muốn tớ câm miệng sao?).
“Cậu ——” Cho dù tâm tình rất tệ, nhưng Cừu Vĩ vẫn nhịn không được bởi vì vậy mà trở mình xem thường, “Cậu có thể nói, được không?” Người này là đang đùa giỡn mình sao?.
(À, tốt) Tạ Chấn Phi lên tiếng trả lời, nhưng sau đó lại dừng lại, có chút nghi ngờ nói: (Nhưng mà, cậu muốn tớ nói cái gì?).
“Tớ ——” Quả thực cậu sắp bị người này chọc cho tức chết rồi, “Cậu không cảm thấy tớ thích Hàn Thần Tị, thích một người đàn ông là rất quái lạ sao? Lẽ nào cậu sẽ không bài xích, sẽ không cảm thấy tớ rất buồn nôn, thậm chí sau này cũng không muốn làm bạn với tớ nữa, cũng sẽ không ——”.
(Dừng! Tiểu Cừu, cậu bình tĩnh một chút.) Lần này đổi lại là Tạ Chấn Phi kêu dừng, (Tớ biết rồi, là cậu cảm thấy rất quái lạ, cho nên liền cho rằng mọi người xung quanh sẽ không chấp nhận cậu, đúng không?).
Nhất thời Cừu Vĩ bởi vì lời nói của Tạ Chấn Phi làm cho á khẩu không nói được gì, im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói: “Tớ chỉ là —— Muốn một chút ủng hộ cùng sự cổ vũ.”.
(Như vậy, trước hết cậu nhất định phải chấp nhận mối tình này, như vậy mới có thể làm cho người khác chấp nhận cậu.) Không hổ là người đã từng yêu đương, Tạ Chấn Phi ở phương diện này trái lại không hề cẩu thả. (Nghe nè, Tiểu Cừu, chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Lẽ nào cậu cho rằng tớ sẽ vì cậu thích một người đàn ông nên sẽ không làm bạn với cậu nữa? Việc đó có phần không tin tưởng tớ đi!).
“A Phi ——” Nghe câu trả lời như vậy, Cừu Vĩ chỉ cảm thấy tảng đá lớn ở trong lòng đã buông xuống hơn phân nữa, sức lực nắm điện thoại ở hai tay cuối cùng cũng thả lỏng, cơ thể lạnh lẽo lại trở nên ấm áp. “Cảm ơn cậu.” Xem ra lựa chọn nói ra là đúng.
(Không cần cảm ơn tớ, hắc, Tiểu Cừu, lần tới ở trước mặt Hàn Thần Tị cũng đừng quên ca ngợi tớ vài câu, tương lai tốt đẹp của tớ đều dựa vào cậu đấy.).
“Tớ sẽ cố gắng.” Nhắc tới Hàn Thần Tị, Cừu Vĩ vẫn có chút thất thần, “Hy vọng hắn cũng thực sự yêu tớ.”.
(Cái gì?).
“Không, không có gì.” Không định để cho Tạ Chấn Phi lo lắng về chuyện này, Cừu Vĩ phục hồi lại tinh thần, “A Phi, sau khi nói ra tâm trạng tớ thoải mái hơn, chúng ta sau này ——”.
Mới định nói chúc ngủ ngon, Tạ Chấn Phi lại nhắc nhở cậu một chuyện cực kỳ quan trọng: (Tiểu Cừu, cậu nói với mẹ mình chưa? Bác ấy mới là người cậu cần tốn thời gian nhất để thuyết phục việc cậu yêu một người đàn ông đấy, đừng quên.).
“Ừ, tớ biết rồi.” Cửa của mẹ, mới là khó đi nhất.
Cúp điện thoại, Cừu Vĩ đứng lặng im bên cái bàn ngây người một hồi lâu, sau khi bình tĩnh tâm trạng lại, cậu mới chậm rãi đi vào bếp, mở miệng gọi người đang bận rộn ở trong bếp: “Mẹ, bây giờ có rảnh không?”.
“Làm sao vậy?” Cừu mẫu xoay người, trên mặt mang theo nụ cười. Đứa nhỏ này, cuối cũng cũng bằng lòng tìm bà giúp đỡ.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ, Cừu Vĩ sau khi đắn đo hết lần này đến lần khác, cuối cùng thu đủ dũng khí nói: “Con muốn nói với mẹ một việc ——”.
Từ lúc Cừu Vĩ nhìn thấy bức ảnh kia rồi không từ mà biệt, không nghe cả điện thoại, đã qua hai ngày! Hàn Thần Tị nghe theo lời đề nghị của Lạc Minh, quyết định trước hết phải giải quyết chuyện của Vương Phượng Tình, sau đó tìm Cừu Vĩ giải thích, nhưng mà mắt thấy đã đến ngày cuối cùng của kỳ hạn, hắn vẫn tìm không được nhược điểm của người phụ nữ kia. Căn cứ theo ý kiến của Lạc Minh, người phụ nữ kia căn bản là không biết từ đâu chui ra, xem theo tài lực vốn có của Húc Tường, sao lại vô cớ thu nhận cô ta, để cho cô ta lên làm chủ tịch?. Hiện giờ nên làm cái gì bây giờ? Hàn Thần Tị cấp bách đến mức gần như muốn phát điên, hiện giờ hắn đồng thời phải chịu đựng sự hành hạ từ hai phía, kêu hắn phải làm sao để bình tĩnh?.
Hắn cầm lấy điện thoại muốn gọi điện cho Cừu Vĩ, lại không biết liệu cậu có chịu nghe máy hay không. Hắn đã bị cự tuyệt không dưới mười lần, quả thực sẽ đánh mất tự tin.
Chết tiệt! Tại sao Cừu Vĩ không muốn nghe hắn giải thích?.
Hàn Thần Tị phiền muộn gãi đầu, mới vừa hút xong một điếu thuốc để làm dịu tâm trạng của mình, điện thoại liền vang lên, hắn bấm nghe, giọng nói ở đầu micro bên kia lại khiến hắn kích động đến nghẹn ngào nói ra:
“Tiểu Cừu!” Cuối cùng thì cậu cũng bằng lòng để ý tới hắn!.
“Anh có rảnh không, giáo trình của em để quên ở chỗ anh.”.
“Anh rảnh, anh ở nhà chờ em!”.
Rốt cuộc —— Có thể bình tĩnh nói chuyện. Bỏ điện thoại xuống, Cừu Vĩ xoay người do dự nhìn Tạ Chấn Phi đang vểnh tai nghe ở bên cạnh.
“Thực sự bây giờ phải đi nói chuyện rõ ràng sao?” Có thể nào quá sớm, rất bị kích động hay không?.
“Tiểu Cừu, tin tớ, nói rõ với anh ta đối với cậu mà nói chỉ có lợi, không có hại.” Tạ Chấn Phi vỗ vai Cừu Vĩ, “Cậu chỉ còn thừa lại mỗi khúc mắc này mà thôi, không phải sao? Cậu nghĩ lại đi, nếu như cậu vẫn tiếp tục kìm nén, vẫn thất thần như thế, vậy kỳ thi của viện nghiên cứu nhất định sẽ xong đời!”.
Ngày hôm qua tra hỏi tình hình chuyện tình cảm của Cừu Vĩ và Hàn Thần Tị, rốt cuộc nhận được một câu trả lời mơ hồ hỗn loạn, cũng khó trách lúc Cừu Vĩ nhắc tới người yêu, vẻ mặt đều rầu rĩ không vui, cũng không vì được mẹ chấp nhận mà cảm thấy vui vẻ.
Nghĩ lại, bạn thân của cậu cũng nguyện chúc phúc cho bọn họ, nếu Cừu Vĩ vẫn tìm không được hạnh phúc, vậy không phải rất không thể nào nói nổi hay sao? Nói chung nhất định phải hỏi rõ mới được, tốt nhất tất cả đều là chuyện hiểu lầm, bằng không mộng đẹp tiến vào tập đoàn Hàn thị của hắn cũng sẽ tiêu tan phân nửa ——
“Nói thật đi, có phải bởi vì cậu muốn vào công ty của Thần Tị, cho nên mới liên tục thúc dục tớ đi hỏi rõ ràng hay không?” Cừu Vĩ không hổ là bạn thân của Tạ Chấn Phi, liếc mắt một cái thì đã biết tỏng tư tâm của hắn, bằng không sao hoàng đế không vội, ngược lại thái giám còn vội hơn chứ?.
“Này, Tiểu Cừu, cậu nói như vậy rất làm tổn thương trái tim tớ đấy!” Tạ Chấn Phi ra vẻ ôm ngực than khóc, hoàn toàn không vì bị nhìn thấu tâm tư mà cảm thấy xấu hổ.
Cừu Vĩ chịu không nổi liếc hắn một cái, khẽ thở dài, “Được rồi, tớ phải đi tìm anh ấy, sau khi trở về sẽ nói kết quả cho cậu.”.
Thôi được, dù sao cậu cũng không thể cứ lựa chọn cách trốn tránh sự tổn thương trong mối tình này, mấy ngày nay Hàn Thần Tị vẫn liên tục gọi điện muốn giải thích với cậu, có lẽ thực sự là hiểu lầm. Nói chung, phải chủ động đi tìm hắn, cũng đã chuẩn bị tốt tâm trạng nếu như thực sự bị lừa dối.
Đứng trước cửa nhà, ngón tay của Cừu Vĩ mới vừa bấm chuông, cánh cửa liền lập tức mở ra, hiện ra trước mặt cậu chính là khuôn mặt tuấn mỹ mừng rỡ mang theo lo lắng của Hàn Thần Tị.
“Tiểu Cừu, rốt cuộc em đã bằng lòng tới tìm anh.” Vừa thấy Cừu Vĩ, hậm hực ở trong lòng Hàn Thần Tị cuối cùng cũng tiêu tan, hắn đưa tay kéo Cừu Vĩ vào nhà. “Về chuyện bức ảnh kia, anh nhất định phải giải thích rõ ràng với em ——”.
Lời còn chưa dứt liền bị cắt đứt.
“Giáo trình của em đâu?” Cừu Vĩ mở to mắt kiểm tra khắp phòng khách, cũng không để ý lời nói của Hàn Thần Tị.
“Tiểu Cừu, trước tiên em hãy nghe anh nói!” Hàn Thần Tị rối rắm buồn bực, kéo lấy Cừu Vĩ, muốn cậu nhìn thẳng vào mình, không được trốn tránh. “Người phụ nữ là là ngoài ý muốn, tin anh, anh thực sự không có phát sinh quan hệ gì với cô ta!”.
“Nhưng anh để cô ta ngồi trên đùi mình, còn lộ ra vẻ mặt đó.” Cừu Vĩ quay mặt đi, vừa nghĩ đến bức ảnh kia, giọng điệu của cậu lại không được tốt. “Em cũng hiểu thế giới của anh là thế nào, em biết muốn toàn tâm toàn ý thích một người, mà không làm ra những chuyện đó, sau đó lại muốn em xem như không có việc gì tin tưởng anh!”.
“Chết tiệt! Tiểu Cừu, anh nói rồi, anh thực sự không có lên giường với cô ta!”.
“Em chỉ cùng một cô gái đi trên đường, anh đều đã nghi ngờ, như vậy anh để cho một người phụ nữ ngồi trên đùi mình, sao lại có thể yêu cầu em tin anh!” Mặc dù quyết định tập trung bình tĩnh nói chuyện, nhưng vừa nghĩ tới bức ảnh kia, cậu không khỏi vẫn có chút tức giận. Cậu biết bản thân phải tin tưởng Hàn Thần Tị, dù sao nhìn thái độ của hắn cũng tuyệt đối không phải chơi đùa, nhưng mà đó là chuyện lúc bây giờ, sau đó, rồi sau đó nữa —— Chuyện như vậy còn có thể xảy ra bao nhiêu lần nữa chứ? Cậu không muốn cứ phải liên tục nghi ngờ đau khổ.
“Tiểu Cừu ——”.
“Kỳ thực em không muốn giống như một người phụ nữ ghen tuông đến để chất vấn anh.” Cừu Vĩ quay đầu lại nhìn Hàn Thần Tị, trong mắt là sự hoang mang cùng khổ sổ. “Em rất sợ nếu bản thân chất vấn anh, anh sẽ chán ghét em, sẽ nói cho em biết rằng anh chỉ chơi đùa với em mà thôi, nhưng mà em đùa không nổi.” Nước mắt suýt chút nữa đã tràn ra khỏi vành mắt, nhưng Cừu Vĩ lại hạ mí mắt xuống đem nó giấu đi. “Quên đi, em nghĩ là do em chưa tin tưởng anh đủ, mới có thể nghĩ như vậy.”.
“Tiểu ——” Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Cừu Vĩ, trong lòng Hàn Thần Tị đau đớn một trận, thiếu chút nữa muốn đem mọi chuyện nói hết ra, nhưng mà —— Cuối cùng vẫn nhịn xuống, hắn không muốn ở trước mặt Cừu Vĩ lại mất mặt như vậy nữa, dù sao phải nói ra việc bản thân phải chịu sự thao túng của một người phụ nữ, thật là rất khó mở miệng.
Cừu Vĩ không phát hiện vẻ xấu hổ, tức giận lại buồn bực trên mặt Hàn Thần Tị, chỉ giương mắt nhìn hắn. “Anh sẽ giải thích với em, thực ra em cũng biết anh đối với em không phải là muốn chơi đùa.”.
“Đương nhiên!” Nghe Cừu Vĩ nói như vậy, Hàn Thần Tị cho rằng quan hệ của hai người cuối cùng cũng xuất hiện ánh sáng, lập tức gật đầu mừng rỡ.
“Nhưng mà em muốn ——”.
Cừu Vĩ còn muốn nói tiếp, nhưng cửa chính lập tức bị người khác mở ra, người tới lần này là ——
“Lão đầu?” Hàn Thần Tị trừng mắt nhìn Hàn Dữ Thuận xuất hiện ở cửa.
Sao vào lúc quan trọng lại có người đến quấy rồi chứ?.
Hàn Dữ Thuận vừa vào cửa liền lớn tiếng nói: “Con trai, ba đến xem con dâu tương lai!” Ánh mắt chiếu vào Cừu Vĩ đang trân trân không nói nên lời, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, nhưng chợt biến mất. “Con dâu đúng không? Qua đây để ba xem xem.”.
“Cháu?” Phản ứng của Cừu Vĩ chậm đi nửa nhịp, mới phát hiện Hàn Dữ Thuận đang gọi mình.
Cừu Vĩ nghe vậy muốn đi lên trước, nhưng lại bị Hàn Thần Tị ngăn cản ở sau người, “Lão đầu, trước hết hãy nói mục đích tới đây của ba.”.
Hắn mới không tin cáo già này tới chỗ này mà không có bất kỳ âm mưu gì.
Nghi vấn của Hàn Thần Tị chỉ đổi được một cái phất tay của Hàn Dữ Thuận, “Được rồi, con đã có sự cảnh giác lớn như vậy với ba, vậy chuyện của Vương Phượng Tình ba sẽ không giúp nữa.”.
Ông nói xong liền định rời đi, nhưng lại bị Hàn Thần Tị bước một bước lớn nắm lấy: “Ba nói cái gì?”.
Hàn Dữ Thuận lộ ra nụ cười gian xảo, mặc dù đã qua tuổi năm mươi, nhưng về các phương diện mà nói, ông chưa bao giờ lộ ra việc già cả, ngay cả đầu óc cũng vậy.
“Con trai à, con vẫn thua kém ba lắm, hiểu không?”.
“Cái gì?” Lời nói của Hàn Dữ Thuận khiến cho lông mày Hàn Thần Tị nhíu lại.
Hàn Dữ Thuận không đáp, chỉ lộ ra nụ cười giả tạo đi tới trước mặt Cừu Vĩ, “Tiểu Cừu, con xem đây là cái gì.” Từ trong túi lấy ra một đống ảnh chụp, lúc Hàn Thần Tị còn chưa kịp phản ứng đã đưa cho Cừu Vĩ.
Cừu Vĩ thuận lợi tiếp nhận, nhưng khi cậu vừa xem bức đầu tiên, sắc mặt liền tái mét.
“Tại sao ——” Tại sao lại cho ảnh chụp cậu và Hàn Thần Tị hôn môi?.
“Chụp cũng không tệ lắm nhỉ?” Hàn Dữ Thuận sờ cằm, cười ha ha ha nói: “Mấy ngày nay ta xem không ít lần, càng xem càng cảm thấy thuận mắt, cho nên cũng không dự định ngăn cản chuyện tình cảm của con với A Tị, dù sao bà xã mới của ta cũng mới có thai, kết quả siêu âm là một bé trai, Hàn gia cũng không cần tên hỗn tiểu tử kia cũng được.”.
“Nhưng, nhưng mà ——” Cũng không thể giải thích được, mấy bức ảnh này là thế nào?.
Hàn Dữ Thuận nhún vai, quay đầu nhìn về phía Hàn Thần Tị đang xanh đen mặt lại, “Nghe nói vợ chồng trẻ hai đứa cãi nhau, chao ôi, thực là chịu không nổi thử thách mà, mỗi người phụ nữ cũng bị ta làm cho ngoan ngoãn, vậy mà chỉ có một người cũng khiến con bận rộn đến sứt đầu mẻ trán thế kia, A Tị, con thật đúng là mất mặt.”.
“Ba nói cái gì!” Hàn Thần Tị tức giận đến suýt nữa muốn nhảy dựng lên cho Hàn Dữ Thuận một đấm.
Nói thật, hai cha con họ trước nay cũng không hòa hợp, nói cụ thể một chút, chính là hai người —— Du lượng tình kết, đều phong lưu thành thói, đều là cao thủ mánh khóe trên thương trường, nhưng điều Hàn Dữ Thuận khiến hắn không thông cảm chính là đem công ty giao cho hắn giải quyết, còn ông mỗi ngày đều vui vẻ chạy khắp nơi chơi đùa với phụ nữ. Lúc công ty còn chưa mở rộng, Hàn Dữ Thuận còn có thể cố gắng lấy thân phận một tổng tài mỗi ngày đều đến công ty để giải quyết công việc, nhưng mà lúc tất cả mọi thứ không đi vào quỹ đạo, lão nhân này lại cầm tiền bỏ chạy ra nước ngoài vui vẻ, để một mình hắn ở lại Đài Loan làm trâu làm ngực, khiến hắn tức giận đến giậm chân. Lão đầu chết tiệt này, căn bản là cố tình muốn đem công ty vứt lại cho hắn, để hắn không thể nào nhàn rỗi!.
Hàn Dữ Thuận không thèm để ý tới cơn tức giận của con trai, hãy còn châm dầu vào lửa: “Bị bức hôn vì mấy bức ảnh thật giống như một thằng ngốc, cái gì phản kích lại cũng làm không được, thực là làm ta mất mặt.”.
“Ba biết cái gì chứ? Đó là vì con không muốn tổn thương Tiểu Cừu cho nên mới gạt em ấy.”.
“Kết quả thế nào? Cũng bởi vì hiểu lầm mà cãi nhau, cũng giống như làm tổn thương cậu ấy?”.
“Ba ——”.
Hàn Thần Tị không khỏi chán nản, lúc này lại nghe Cừu Vĩ lên tiếng: “Thần Tị, anh là vì cái này nên mới gạt em?”.
“Chết tiệt!” Hàn Thần Tị thấp giọng rủa một tiếng, cái này ngay cả mặt mũi cũng không nhịn được, “Tiểu Cừu, anh không muốn em bị tổn thương, không muốn để em vì chuyện này mà lo lắng.”.
Hàn Dữ Thuận lại nói chen vào: “Chia tay để được như vậy, à, mấy bức ảnh này lại là chuyện gì nữa?” Ông dương dương tự đắc nhìn bức ảnh yêu đương vụng trộm của Hàn Thần Tị và Vương Phượng Tình.
“Đã nói con không có lên giường với cô ta, đây chỉ là hiểu lầm, hoàn toàn là bị người khác giở trò!” Nhìn thấy bức ảnh đầu sỏ gây nên chuyện, Hàn Thần Tị lập tức tức giận giật lấy đem nó xé bỏ.
“Phiền phức, nếu con với cô ta lên giường, vậy dám nói sao!” Hàn Dữ Thuận liếc hắn, giọng điệu rất tệ.
Sau khi Hàn Thần Tị đem bức ảnh xé bỏ, tâm tình cuối cùng cũng dịu đi. Nhưng mà lý trí lại lập tức trở về vị trí cũ, kế tiếp hắn liền nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
“Tại sao ba lại có mấy bức ảnh này?” Rất bất thường! Lão nhân này từ lúc về nước tới giờ, bản thân cũng chưa từng gặp ông, sao ông lại biết việc này với mấy bức ảnh này chứ?.
“Ha ha ha.” Hàn Dữ Thuận cười nham hiểm vài tiếng, thấy Hàn Thần Tị cuối cùng cũng phát hiện tình hình khác thường, lúc này mới đi tới ngoài cửa vẫy tay, “Giới thiệu với con bà xã mới của ba. Phượng Tình, vào đi!”.
Gì?.
“Tốt nhất là ba nên nói rõ chuyện gì đang xảy ra đi!” Ngồi trên sô pha, Hàn Thần Tị vẫn khó nén cảm giác phẫn nộ vì bị mắc lừa, nghiến răng nghiến lợi đầy giận dữ đối với đôi nam nữ ngồi trước mặt.
Cái gì là bà xã mới?.
“Ai nha, nói đến rất dài dòng.” Hàn Dữ Thuận không thèm để ý tới ánh mắt giết người của con trai, chỉ ôm Vương Phượng Tình cười hớn hở. “Ba với Phượng Tình là quen nhau trên máy bay, thực ra ba căn bản không có tới hoàn đảo nhỏ kia, mà là đuổi theo cô ấy tới Mỹ. Trải qua một hồi gặp gỡ, cô ấy nói muốn thử quản lý một công ty. Vì vậy ba liền lấy tiền mua lại Húc Tường, để cô ấy về Đài Loan học cách quản lý. Kết quả không nghĩ tới lúc ba về Đài Loan, A Dần nói cho ba biết con thích đàn ông, ba lại đang nhàn rỗi không có việc gì, dứt khoát giúp các con củng cố tình cảm nhiều hơn, dù sao chỉ có một mình ba hạnh phúc, đối với con cũng quá áy náy, đúng không?”.
Đây tính là phương pháp củng cố cái gì chứ? Căn bản là gây xích mích ly gián! Chiếu theo thái độ lão nhân yêu thương Hàn Thần Dần mà xem, khẳng định là liên kết với cô cùng nhau báo thù hắn!.
Lúc này Cừu Vĩ cũng từ trong bếp bưng trà trái cây vừa pha xong ra phòng khách.
“Bác Hàn, mời bác.” Trước tiên cậu đặt chiếc đĩa sứ trắng viền vàng đặt ở trước mặt Hàn Dữ Thuận, sau đó mới đem ly trà trái cây nóng hổi đặt lên trên chiếc đĩa sứ. Sau đó cũng bưng một ly cho Vương Phượng Tình, “Bác gái, của bác.” Mặc dù cảm thấy gọi như vậy rất quái lạ, nhưng nền tảng lễ phép dù sao cũng không thể quên.
Cách gọi của Cừu Vĩ khiến cho Vương Phượng Tình lập tức bật cười, giọng nói thật đúng là ngọt ngào nha! Cô kéo tay Cừu Vĩ vô cùng thân thiết mà hỏi thăm: “Tiểu Cừu à, cậu sẽ không ngại việc tôi trêu chọc cậu và Thần Tị chứ?”.
“Cháu ——” Cừu Vĩ ngừng lại, chỉ lắc đầu, “Cháu biết hai người không có gì, tất cả đều là vấn đề của một mình cháu.”.
“Đừng nói như vậy.” Vương Phượng Tình vội vàng từ trong túi lấy ra một sợi dây chuyền bạc, nhét vào tay Cừu Vĩ. “Tặng cậu xem như quà gặp mặt, phải mau mau cùng A Tị hòa hảo nha!”.
“Bác gái, cái này cháu không thể nhận.” Cừu Vĩ vội vàng đem sợi dây chuyền trả lại cho cô.
“Không sai, Tiểu Cừu, đừng cầm đồ của cô ta!” Hàn Thần Tị lập tức kéo Cừu Vĩ về ngồi cạnh mình, oán hận trừng mắt liếc Vương Phượng Tình.
“Ô ——” Thấy thế, Vương Phượng Tình chỉ khẽ khóc một tiếng, chôn đầu vào lòng Hàn Dữ Thuận, “Ông xã, con trai anh ghét em, em đã nói làm như vậy cậu ấy sẽ ghi hận mà.”.
“Đừng khóc, vì thằng con bất tài kia mà động thai khí là không tốt.” Hàn Dữ Thuận vội vàng vỗ vai an ủi Vương Phượng Tình, còn trừng mắt xem thường về phía Hàn Thần Tị đang tức giận, “Tài năng không bằng người cũng đừng nổi giận bậy bạ!” Nghe vậy, Hàn Thần Tị càng thêm tức giận, hắn tức giận đến mức ra sức đập bàn, “Nếu không phải hai người gây rối, chuyện có ầm ĩ đến nước này không?”.
Đối mặt với cơn tức giận bùng phát của hắn, Hàn Dữ Thuận chỉ nhún vai, không thèm để ý hắn.
“Ba ——” Thái độ của Hàn Dữ Thuận khiến hắn tức giận đến nói không nên lời, nắm tay của Hàn Thần Tị đang buông lỏng lại siết chặt, chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn Cừu Vĩ, “Tiểu Cừu, những chuyện đã xảy ra em đều đã biết, vậy ——”.
Nói chưa hết, Cừu Vĩ đa đưa tay chặn miệng hắn lại.
“Thần Tị, anh biết không? Anh muốn em tin anh, nhưng anh lại không tin em, chuyện gì cũng không muốn nói cho em biết.” Cậu thở dài, “Bất quá, sự tín nhiệm của em đối với anh lại cao lên không ít!”.
Hàn Thần Tị muốn kéo tay Cừu Vĩ xuống nói, đã thấy cậu lắc đầu ra hiệu mình đừng chen vào.
“Em muốn rõ ràng, không chỉ là tốt với em, cũng là tốt cho anh.” Cừu Vĩ bỏ bàn tay đang che miệng Hàn Thần Tị ra, “Chúng ta cần thời gian bình tĩnh để thích ứng, cho nên mãi đến khi kỳ thi của viện nghiên cứu kết thúc, quan hệ của chúng ta lại trở lại thân phận ông chủ và người đi làm đi!”.
“Tiểu Cừu!” Ba người ở đó song song vì lời cậu nói mà sợ hãi kêu lên.
Hiện tại lại diễn ra trò đùa gì vậy hả? Hiểu lầm không phải đã giải thích rõ rồi sao?.
Cừu Vĩ chỉ cười cười, chỉ có điều trong mắt lại hiện lên một tia bướng bỉnh đùa dai, nhân cơ hội này quản thúc tên sắc lang muốn tìm bất mãn kia lại cũng tốt, bằng không cứ luôn để hắn đòi hỏi như vậy, bản thân cũng đừng mong thi đậu.
“Nghe hiểu rồi chứ, kỳ thi ở viện nghiên cứu rất quan trọng với em, nếu như anh thích em thì sẽ tôn trọng em, phối hợp với em, mấy tháng này anh cũng không thể chạm vào em, quan hệ của chúng ta chỉ là bạn bè, chờ kỳ thi kết thúc em sẽ đánh giá mối quan hệ này lại một lần nữa.”.
“Tiểu Cừu!” Hàn Thần Tị phiền muộn lại thấp giọng kêu một tiếng, “Em làm khó anh quá, rốt cuộc muốn anh nhìn em nhưng lại không thể chạm vào em!”.
“Nếu không em không làm quản gia của anh nữa.” Hiếm khi có thể nắm giữ quyền chủ đạo, Cừu Vĩ phải đem nó vận dụng thật tốt chứ! Dù sao cậu cũng cần thời gian và không gian yên tĩnh để ôn tập, ai cũng không thể làm phiền, ngay cả Hàn Thần Tị cũng không ngoại lệ.
A Phi nói đúng, ‘loại sự tình này’ không tranh thủ giải quyết, cậu cũng đừng mong thi đậu.
“Tiểu Cừu ——” Không nghĩ tới sẽ bị Cừu Vĩ uy hiếp như vậy, sau khi Hàn Thần Tị liếc mắt đầy oán hận với vợ chồng Hàn Dữ Thuận ở bên cạnh, chỉ có thể vô lực thấp giọng thở dài một tiếng, “Được rồi, theo ý em vậy.”.
Đáng giận! Hắn nhất định, nhất định phải lấy lại công đạo từ trên người lão đầu và Vương Phượng Tình! Thù này không báo, hắn sẽ không gọi là Hàn Thần Tị!.
Không thèm để ý tới ánh mắt nồng đậm sự oán hận của Hàn Thần Tị, hai vị gây ra họa thấy thế chỉ liếc mắt nhìn nhau, che miệng len lén nở nụ cười.
Có vẻ như, Hàn Thần Tị quyết tâm để cho người yêu yên ổn một thời gian!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook