Quả thật là quá buồn cười...

Ngài Lï hung hằng trừng mắt nhìn anh ta, anh ta sợ tới mức đột nhiên run lên, cố nén cười trở lại.

Bởi vì nhịn cười nên biểu cảm trên khuôn mặt cực kỳ méo mó.

Lâm Mặc Ca giống như mắng đến nghiện, mơ. hồ không rõ: “Ừ, Quyền Giản Li là một tên khốn nạn! Cực kỳ khốn nạn! Mặt người dạ thú!... Có một. sở thích cực kỳ biến thái...”

Khốn nạn?

Mặt người dạ thú?

Có một sở thích cực kỳ biến thái?

Người phụ nữ đáng chết này!

Rốt cuộc đã nghĩ anh thành một loại tồn tại tồi tệ đến mức nào?

“Đủ rồi! Yên lặng chút đi!”

Giọng điệu lạnh lẽo khiến cho không khí trong xe đóng băng trong nháy mắt.

Có lẽ là bị khí thế lạnh lùng của anh đọa sợ, Lâm Mặc Ca không nhịn được phát run.

“Hắt xì...”

Sau khi hắt xì xong còn tiện thể cầm áo của anh lên lau mũi.

Khiến cho ngài Li một trận buồn nôn.

Người phụ nữ ngu ngốc này, sao lại có thể thô tục như vậy!

Lại đám lấy chiếc áo sơ mi phiên bản giới thiệu của ngài Li để lau nước mũi! Đúng thật là chán sống rồi. Truyện Xuyên Nhanh

Say khướt thì đã thôi đi, nhưng loại chuyện này ngài Li không thể nhịn thêm nữa!

Nhạc Dũng thu lại ánh mắt, trong lòng thầm thương tiếc thay cho thư ký Lâm, xem ra lần này mạng nhỏ của cô ấy khó bảo toàn, lành ít dữ nhiều

“Tránh ra!”

Anh dùng lực đẩy, cô không chú ý tới, “cộc” một tiếng, đầu đập vào cửa xe phía sau.

Cô suýt xoa, kêu lên một tiếng rồi bắt đầu khóc.

Có thể nói là khóc một cách mãnh liệt, một cách xé ruột xé gan, kinh thiên động địa.

"Oa... đau chết tôi rồi.. là ai không có mắt hả... hu hu.."

Không biết có phải là vì uống say mà cơn đau được phóng đại không.

Dù sao cô cũng cảm thấy toàn thân đều đau, đặc biệt là tim cực kỳ đau.


Đau giống như là bị người khác moi hết ra.

Vừa rồi ở trong bar, cô đã mơ hồ nghe hiểu. được một chút cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông.

Tuy rằng ý còn chưa rõ, nhưng trong lòng. dường như đã thông suốt.

Vì thế cũng tự động phát đau.

“Hu hu... Quyển Giản Li anh là một tên khốn nạn, tên khốn nạn dị tính không nhân tính... hu hu...

Đến cả cô cũng không biết, vì sao lại khóc đến. mức đau lòng như vậy.

Nhưng thật sự rất tủi thân.

Phía nơi ngực có chút chua xót, mặn chát, trống rồng.

Nhìn thấy bộ dáng khóc nức nở của cô, ánh mắt ngài Li khẽ động, đột nhiên nhớ tới chuyện sáng nay, tên nhóc Quyền Vũ Hàn đó cũng nhào. vào lòng mình, khóc kêu trời kêu đất giống hệt với người phụ nữ này.

Dường như đến cả động tác thần thái cũng. giống.

Anh đột nhiên có chút ngẩn ra.

Lòng cũng mềm xuống.

Cuối cùng khẽ thở đài một hơi, kéo cô đến bên cạnh.

“Được rồi, đừng khóc nữa, đụng trúng đầu chưa?”

Giọng nói dịu đàng khàn khàn dường như có thể chữa lành vết thương trong lòng, lại khiến cô ngừng khóc một cách thần kỳ.

Nhìn anh bằng đôi mắt to mờ ảo, trên hàng. mi dày như cánh quạt còn đọng lại vài giọt nước mắt, như hoa lê gặp mưa.

Bỗng nhiên tràn vào trái tim anh.

Anh vươn tay ra,nhẹ nhàng giúp cô xoa chỗ đau, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Nhạc Dũng nhìn thấy miệng mở to, hoàn toàn không đám tin, ngài Li giống như núi băng vạn năm không tan lại đối với một người phụ nữ địu đàng như vậy.

Cho đù trước kia ở cùng với cô Bạch, ngài Li cũng chưa từng lộ ra ánh mắt yêu chiều như vậy.

Xem ra thư ký Lâm quả nhiên khác biệt với những người phụ nữ khác.

Ít là ở trong lòng ngài Li, là không giống.

Chỉ có ở trước mặt cô, ngài Li mới biểu lộ bộ. mặt không giống với ngày thường, anh ta mới cảm thấy ngài Li như vậy mới là chân thật nhất.

“Còn đau không?”

Giọng nói dịu dàng giống như sóng biển trong. nháy mắt xoa dịu vết thương trong lòng cô.


Đôi môi đỏ tươi như quả anh đào mím lại, nước mắt long lanh, cô gật đầu.

Ngài Li vẫn tiếp tục xoa một cách cẩn thận, sợ rằng sẽ làm cô đau.

Nơi bị đụng trúng nổi lên một cục không to không nhỏ, còn hơi sưng đỏ.

Xem ra lúc trở về phải bôi thuốc mới được.

Không biết có phải do quậy mệt không, mà mí mắt cô ngày càng nặng xuống, từ từ dựa vào lòng anh.

" Lạnh.. lạnh quá..."

Cô lầm bẩm

khe khẽ như nững nịu, co lại trong lòng anh.

Bộ đáng đó giống như một con mèo lười nhác dính người.

Dường như cô cảm nhận được nhiệt tỏa ra từ cơ thể anh, khiến cô càng muốn lại gần hơn.

Trong mơ hồ, cô mở ra vài nút cúc trên áo anh!

Một giây sau, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn là hoa lê mưa đầm thấm đẫm nước mắt.

Cùng với tay của cô luồn vào bên tron;

“Ứm... thật ấm áp... thật thoải mái...”

Đôi má nóng bừng, chóp mũi hơi lạnh và đôi môi mềm mại mát lạnh của cô...

Tất cả các loại xúc cảm kỳ diệu trong nháy. mắt đều tập trung vào trong ngực của ngài Li, điều này khiến cho ngài Li không kịp trở tay!

“Trong cơn hoảng loạn, truyền đến một luồng. điện chết tiệt!

Anh thậm chí còn thích được thân mật với cô!

Tuy nhiên, cảm giác sưng tấy từ thân dưới nhắc nhở anh rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, anh thực sự không thể cưỡng lại việc làm điều gì đó với người phụ nữ này...

Anh đưa tay kéo cô ra khỏi ngực mình.

Cô có vẻ không muốn rời khỏi lồng ngực ấm áp, cái miệng nhỏ nhắn lại bĩu ra.

“Đáng ghét... tôi còn muốn...”

Cũng không biết sức lực từ đâu ra, một lần nữa cô nhào vào trong lòng anh.

Ngài Li trốn về phía sau, cô không có phòng bị trực tiếp ngã xuống chân ngài Li.


Shh...

Ngài Li không nhịn được hít một hơi.

Cảm giác tê đại khiến cho toàn thân anh giật mình, suýt chút nữa đã làm ra loại chuyện không thể sửa chữa được!

Nhưng Lâm Mặc Ca bởi vì vừa khóc vừa quấy, nên bây giờ quá mệt, trực tiếp ngủ đi, còn khẽ phát ra tiếng mũi.

Ngài Li cau mày, nhấc người cô lên để cô dựa vào ngực mình. Khuôn mặt hồng hào đó vẫn còn lấm tấm nước mắt, thật sự khiến người ta đau lòng.

Cô đang ngủ rất say, trong miệng còn lầm bẩm điều gì đó không thể nghe rõ.

Nhưng ngài Li luôn cảm thấy người phụ nữ này đang nói xấu anh.

Cơ mà kệ vậy, chỉ cần cô có thể yên giấc ngon lành và đừng gây rắc rối cho anh nữa là đủ.

Nếu như còn quậy như vừa rồi, anh thật sự rất nhức não.

Nhưng anh cũng đã thầm thể trong lòng, sau này sẽ không để người phụ nữ này đụng vào rượu. một lần nào nữa, một giọt cũng không được!

Một khi say là trở thành độc nhất vô nhị, khôngai sánh bằng, đến một cảnh giới mới tỉnh.

Anh tưởng rằng cô đã ngủ say, là có thể yên tâm.

Vậy thì đã sai hoàn toàn!

Khi rẽ vào khúc cua, chiếc xe hơi xóc nhẹ, người cô trượt xuống đọc theo ngực anh xuống, lại tình cờ va vào chỗ sưng tấy.

Khí nóng từ mũi phả ra, cùng với xúc cảm từ cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, tuy cách một lớp vải nhưng vẫn có thể truyền vào rất rõ.

“Ư..."

Ngài Li rên rỉ một tiếng, vừa rồi suýt chút nữa đã tháo áo giáp!

Người phụ nữ đáng chết này, ngủ rồi vẫn. không ngoan ngoãn!

Dù là ở trong mơ vẫn hành hạ anh, đúng là đáng chết!

Anh cắn chặt khớp hàm, một lần nữa nâng, người cô lên, nhưng ngay sau đó lại nhẹ nhàng trượt xuống.

Sau khi làm vài lần, cuối cùng ngài Lí cũng từ bỏ.

Mặc cho cô ngã xuống nơi nguy hiểm nhất, ngủ say ngây ngất, ngủ đến vô lo vô nghĩ.

Mỗi khi xe va chạm sẽ phát sinh ma sát cực kỳ tỉnh tế, cũng như tiếng khịt mũi của cô khiến người ta phát điên! Nếu không phải ngài Li có sức tập chung kiên định cao, thì chẳng phải sớm đã bị đã bị cô hành hạ đến phát điên rồi sao?

Người phụ nữ ngu ngốc đáng chết, sẽ có một. ngày anh sẽ hung hăng hành hạ cô! Xâm nhập vào nơi bí mật của cô, dùng lực xuyên qua!

Tay nắm thành quyền, răng cắn chặt khớp hàm, toàn bộ thần kinh trên cơ thể đều căng cứng.

.....

Nửa tiếng đi trên đường, đối với ngài Li mà nói lại dài giống như một thế kỷ.

Xe dừng lại trước đưới tầng vườn Trúc Tuyết, lúc này ngài Li mới thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trước giờ chưa từng cảm giác loại chuyện ngồi xe mà cũng dày vò con người được như vậy.


“Ngài Li, đến rồi!”

Nhạc Dũng di chuyển xe lăn xuống, rồi mới mở cửa xe.

Đối với anh, hành trình này cũng đày vò không kém.

Bởi vì không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào phía sau thanh âm phán đoán xảy ra chuyện gì, hành trình này khiến anh ta tim đập mặt đỏ.

Dưới sự ép buộc của ngài Li, anh ta không đám nhìn lại phía sau cũng không dám hỏi, điều đó thực sự sẽ khiến anh ta ngạt thở mà chết.

May mắn rằng cũng đã đến nhà rồi.

Cuối cùng anh ta cũng được giải thoát.

" Ừ!"

Ngài Li nhàn nhạt đáp lại một tiếng, cúi đầu nhìn người phụ nữ vẫn bò trên chân anh mà ngủ đến sập trời sập đất, sắc mặt càng lúc càng phức. tập.

Sau cùng cũng đã an toàn về đến nhà sau nguy. hiểm tột cùng.

“Ngài Li, có cần tôi bế thư ký Lâm về phòng không?”

Dù sao bây giờ chân của ngài Li còn đang bị thương, di chuyển không thuận tiện.

Ngài Li đen mặt gật đầu, Nhạc Dũng có chút lo lắng, dù sao vừa rồi Lâm Mạc Ca còn quấn lấy cổ anh ta, nhiệt tình gọi anh ta là chú rành rành ngay trước mắt.

Nhưng đã là mệnh lệnh của ngài Li, dù có là nước sôi lửa bỏng, thì cũng phải làm.

Cắn răng, nhắm mắt, liều thôi!

Anh ta cẩn thận từng chút một ôm cô từ trong. ngực ngài Li lên, nhưng không ngờ cô lại làu bàu một tiếng: “Hu... lạnh quá...”

Bàn tay nhỏ theo bản năng chuẩn bị xà vào lòng Nhạc Dũng.

“Aiyo...”

Tuy rằng vồ xuống thảm nhà, nhưng mà ngã từ trong lòng một người cao to như Nhạc Dũng ngã xuống thì mông vẫn sẽ cảm thấy ê ẩm.

Đau đến mức Lâm Mặc Ca nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Đáng chết, ai mà không có mắt như vậy, đám vứt chị đây... hu hu... đau chết tôi rồi

Co vừa xoa xoa cái mông bị ngã đau của mình, vừa phẫn nộ mở mắt ra.

Nhưng trước mắt vẫn choáng váng.

Cô chớp chớp đôi mắt to, có thế nào cũng không nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt.

“ức... chóng mặt quá... sao trời lại đang quay...

Cô lẩm bẩm một câu, đầu nghiêng sang một bên tiếp tục ngủ.

Mặt ngài Li đen đến mức vươn tay không thấy năm ngón, Nhạc Dũng sợ đến tái mặt.

Lâm Mặc Ca đã để lại một bóng đen trong trái tìm thủy tỉnh mong manh của anh.

Dù thế nào cũng nhất định không bế cô về phòng.

"Ngài Li.., cái đó... tôi.. tôi có chuyện gấp..., phải đi trước rồi.."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương