Đợi đến khi màn đêm cô đơn về, lại nhẹ nhàng. lấy ra, chắp vá, liếm láp, vỗ về.

Cảm nhận sự đau đớn đến tận linh hồn lần. nữa, nhưng từ đầu đến cuối cũng không cách nào hoàn toàn lành được...

Mà hai trái tìm đều cùng mang vết thương sâu. sắc đó, trong đêm nay đã bao dung nhau, đồng cam cộng khổ.

Trong giấc mơ yên tĩnh và đau đớn, hô hấp. của Lâm Mặc Ca dần dần ổn định, đến nhịp tim cũng từ từ yếu đi.

Quyền Giản Li biết cô đã ngủ rồi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô: Đừng yêu anh... Mặc Nhi... Đừng động lòng với anh...”

Ẩm!

Giống như lời nói mê sảng trong mơ, bỗng. chốc xua tan hết sự buồn ngủ của cô.

Cũng đánh một cái thật mạnh lên trái tim cô.

Đột nhiên máu chảy đầm đìa.

Anh nói, đừng yêu anh.

Anh nói, đừng động lòng với anh.

Anh gọi cô là Mặc Nhi.

Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?


Lợi dụng sau khi cô được sưởi ấm rồi, hung hăng ném cô vào đáy biển lạnh như băng, mãi mãi cũng không thấy ánh mặt trời nữa.

Hô hấp của Quyền Giản Li dần đều đặn.

Còn Lâm Mặc Ca thì vẫn luôn mở mắt, đợi trời dần sáng.

Rõ ràng cô đã sớm biết rõ sự vuốt ve an ủi giữa cô và anh chỉ là phù du, thậm chí còn không bền lâu bằng những đóa pháo hoa rực rỡ kia.

Nhưng tại sao khi nghe thấy anh chính miệng nói ra những lời tuyệt tình đó, tìm của cô vẫn đau đến muốn chết đi?

Cô thật ngốc, có phải không?

Giống như con thiêu thân vậy, dù biết rõ tỉa sáng chói mắt đó sẽ khiến cô muôn đời muôn kiếp không trở lại được, nhưng vẫn không e ngại mà...

Khi tia nắng sớm mai phá vỡ bóng tối, rọi vào trong phòng, mang theo một tràn tiếng chuông. gấp rút.

Quyền Giản Li cẩn thận lật người xuống giường, đi nghe điện thoại.

Sau đó giống như sợ làm cô tỉnh giấc, anh nhẹ tay nhẹ chân trở về.

Lâm Mặc Ca nhắm chặt mắt, cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của anh đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên trán cô, chỉ chạm vào rồi rời ra.

Nhanh đến giống như giấc mơ chưa hoàn thành tối hôm qua. ngôn tình sủng

Sau đó lại là một tràn tiếng sột soạt khẽ vang. lên, sau đó thì truyền đến tiếng mở cửa rồi đóng cửa.

Một lúc lâu sau, tất cả trở về sự yên tĩnh lần nữa.

Yên tĩnh đến không còn một tiếng động.

Lúc này cô mới yên lặng ngồi dậy, nhìn vị trí trống không bên cạnh, tim chưa từng trống rồng. như bây giờ.

Giống như đến trái tim ban đầu của mình cũng mất đi.

Lâm Mặc Ca nở nụ cười khổ sở, giấc mơ... đã tỉnh rồi.

Điện thoại vang lên tiếng ong ong, kéo mạch suy nghĩ của cô về, nhìn cái tên phía trên, khóe. môi khẽ cong lên: “Mẹ, có chuyện gì vậy.

Một tiếng đồng hồ sau.

Nhà tổ nhà họ Quyền.

Mấy ngày nay nhà tổ nhà họ Quyển đều bị mây đen bao phủ.

Trên mặt của ông cụ Quyền, Quyền Bá Thiên tỏ vẻ trang nghiêm.


Lúc này ông đang đứng trong phòng sách luyện chữ, nét chữ rồng bay phượng múa mang theo chút hơi thở tàn ác thoang thoảng.

Người ta thường nói nét chữ nết người, nhưng. cũng có thể phản ánh tâm trạng của ông lúc này.

Quyền Giản Li ngồi trên xe lần được Nhạc Dũng đẩy vào.

Trên mặt anh vẫn là sự lạnh lẽo bình tĩnh như thường ngày.

Giống như chài trai yếu ớt như một đứa nhỏ tối qua là một người khác.

“Hừ, cuối cùng cũng chịu về rồi sao? Bị tai nạn xe có hai ngày đã vội xuất viện, quấn quýt bên cạnh người đẹp, thật là giỏi! Cũng không sợ mất luôn cái mạng nhỏ của mình!”

Lời của ông cụ Quyển khắc nghiệt, nhưng lại là lẽ đĩ nhiên.

Sau khi Quyền Giản Li xảy ra tai nạn, không ai trong nhà là không lo lắng.

Thế mà anh lại trực tiếp xuất viện, không báo. bình an cho gia đình, mà ngược lại còn trốn đi.

Việc này khiến ông cụ Quyền vô cùng tức giận, thậm chí còn huyết áp tăng cao một lần, suýt nữa đã ngất đi.

Còn Quyển Giản Li cũng là sau khi nhận điện thoại của Ngô Ngọc Khiết xong mới trở về.

“Yên tâm, trước khi ông chết, tôi sẽ sống khoẻ mạnh, bởi vì còn phải đợi đến ngày mai táng cho ông nữa.”

Giọng điệu khắc nghiệt này mang theo sự lạnh lẽo tận xương tuỷ.

Bộp! Ông cụ Quyền ném mạnh cây bút lên bàn, vết. mực bắn tung toé.

Văng lên giấy Tuyên Thành trắng tỉnh, giống, như từng đoá hoa anh đào màu đen đang nở rộ.

“Nghiệp chướng! Mày muốn tức chết tao phải không? Kêu mày về nhà báo bình an khó khăn như vậy sao? Cứ muốn chống đối tao khắp nơi!

Ông cụ Quyền nổi trận lôi đình, mặt đỏ đến tận mang tai.


Nhưng Quyền Giản Li lại không hề sợ đáng vẻ do người của ông.

Từ nhỏ anh đã nhìn thấy nhiều lần rồi

Trên mặt anh vẫn không gợn sóng, bình tĩnh như cũ, khiến người khác không đám tin.

“Là đo ông làm khó tôi trước thôi, đừng bắt người khác làm những thứ mà mình không muốn họ làm với mình, nếu như ông thật sự muốn đền ơn nhà họ An, ông có thể tự mình cười người phụ nữ đó, cần gì phải đẩy lên người tôi?”

Đương nhiên anh đang nói về chuyện của An Giai Thiến. “Nghiệp chướng! Coi mày nói chuyện kìa!

Ông cụ tức đến bốc khói, không ngờ thẳng bất hiếu này lại nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo như thế.

Thế mà lúc anh nói chuyện lại bình tĩnh đến không giống người thường.

Đáy lòng ông đột nhiên dâng lên sự rét lạnh.

Rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ mà thẳng con thứ: hai này của ông đã luyện thành đáng vẻ không để lộ vui buồn như thế?

Gương mặt liệt như toà núi băng, giống như đang đeo mặt nạ vậy, che đậy hết tất cả thế giới trong nội tâm anh?

Sâu đến mức đến ông cũng không nhìn ra được?

Ông cụ Quyển hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế, tức giận nói: “Hôm nay mày về nhà là muốn cãi nhau với tao sao?”

Ánh mắt Quyền Giản Li sâu thẳm giống như có thể nhìn thấu mọi vật, từ từ quét qua gương. của ông cụ, môi mỏng khẽ mở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương