Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
-
C37: Trốn làm
Mọi người gần như đã có thể nghĩ đến, kết cục của người phụ nữ này rồi.
Nhất định là bị tổng giám đốc Quyền vô tình quét ra khỏi cửa.
Lâm Mặc Ca nào biết bọn họ đang nghĩ gì chứ, bị hai mươi mấy các ông lớn cùng lúc nhìn chảm chằm vào, chỉ cảm thấy không hề không hề thoải mái một chút nào.
Hơn nữa ánh mắt của ai ai cũng săm soi, như là nhìn xuyên thấu như vậy.
Cảm giác đó, giống như bị lột sạch quần áo rồi vứt bên đường lớn vậy.
Trong lòng run rẩy, cảm thấy rùng mình. Hù, ra ngoài thì ra ngoài!
Ai mà thèm ở lại nơi này chứ.
Dù sao cô cũng là bị ánh mắt của mấy người này đọa cho sợ, chứ không phải là bị Quyền Giản Li làm cho chấn động.
Ngầng cao đầu, ung dung tao nhã đi ra.
Nhìn thấy bóng đáng kiêu căng ngạo mạn kia, sắc mặt của ngài Li càng thêm nặng nề, hơi thở quanh người cũng càng lúc càng lạnh.
Một lúc lâu, cấp dưới phụ trách thuyết trình mới tiếp tục trong nơm nớp lo sợ: “Bộ tài nguyên tiến hành một loạt các điều tra phân tích về công. ty vượt qua vòng loại đầu tiên, tổng kết ra một số đặc điểm...”.
Khi anh ta báo cáo, sự chú ý của mọi người lại lần nữa tập trung về trong hội nghị.
Con mắt lạnh lùng của ngài Li, cũng đặt về bức tường chiếu, nhưng mà phía sau bảng biểu, phông chữ dày chỉ chít xếp chồng lên nhau kia, sao mà càng nhìn càng thấy giống con giun?
Thậm chí dưới hiệu quả của ánh sáng máy. chiếu, cảm giác đang từ từ ngọ nguật
Những đốt ngón tay thon dài càng siết chặt hơn, sắc mặt, cũng dần dần trở nên tái xanh.
Báo cáo của cấp dưới còn đang tiếp tục.
"Tóm lại, cuộc họp đấu thầu Tuyết Thành lần này, của chúng ta rất thành công, chính xác rõ ràng, gợi dậy xu hướng phổ biến trong các công ty kiến trúc khắp cả nước...”
Báo cáo đang rõ càng càng lúc càng mơ hồ, chỉ có những con giun đang động đậy kia, càng lúc càng rõ nét, càng lúc càng đễ thấy...
Cuối cùng dạ dày cao quý của ngài Li, cũng bắt đầu co thắt...
“Rầm!”
Một cú đấm đánh mạnh lên mặt bàn, làm cho đám người sững sờ người.
Còn cấp đưới đang thao thao bất tuyệt, sợ đến. mức suýt chút nữa cắn vào lưỡi mình.
Sợ đến mức run lên cầm cập...
Trong đầu hiện lên cả trăm nghìn ý nghĩ, lẽ nào là anh ta vừa rồi nói sai rồi?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra lời giải thích hợp lí.
Lo lắng toát mồ hôi lạnh khắp ngưi
Mọi người cũng không hiểu chuyện gì, báo cáo này mọi người đều đang nghe, không hề có chỗ nào sai cả.
Nhưng sắc mặt của tổng giám đốc Quyền làm sao lại u ám đến như thế?
Dáng vẻ này, còn đáng sợ hơn cả lúc nổi trận lôi đình.
Lẽ nào bởi vì có vài công ty là do ông cụ Quyền chỉ định vào vòng trong, cho nên dẫn đến tổng. giám đốc Quyền không vui?
Cái này cũng không đúng, dù sao quan hệ cha. con của hai người, từ trước đến nay đều là như nước với lửa.
“Trong lòng mọi người đều đang thẩm tính toán, không một ai đám ho he.
Bầu không khí trong phòng hội nghị bỗng, chốc trở nên quỷ dị, yên tĩnh, có một chút đáng sợ.
Ngài Li siết chặt nắm đấm, trên vầng trán tuấn tú toát ra một tầng mồ hôi lạnh dày đặc.
“Trong đạ dày, như đang cuộn trào sóng biển vậy...
“Tan họp...”
Nghiến chặt răng nhả ra hai chữ, lập tức xông Ta ngoài.
Rầm...
Đám người lập tức nháo nhào lên, rỉ tai thì thầm, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.ì
Tràn ngập những lời suy đoán.
Nhưng ngài Li không rảnh để nghe, xông thẳng vào trong phòng vệ sinh, đạp cửa rầm một cái.
Nửa tiếng sau, ngài Li sắc mặt xanh xao đi ra từ trong phòng vệ sinh.
Vẫn nho nhã cao quý, phong độ ngời ngời.
Nhưng sắc mặt tái xanh vẫn là bán đứng anh, ngài Li bây giờ, đã sắp bị hạ đường huyết do mất máu rồi.
Lớn đến như thế này, lần đầu tiên, nhìn thấy chữ tiếng Anh, nhìn đến mức buồn nôn.
Công lực này, cũng là không ai làm được.
Người phụ nữ đáng ghét kia, chắc chắn là cố tình!
Nhưng mà cho dù cố ý muốn viết ra chữ xấu đến vậy, cũng phải là nhân tài rồi.
Thử hỏi ai có thể luyện chữ của mình thành ra giống như con giun đang lúc nhúc đến thế?
Mà trong phòng làm việc lúc này, lại là một khoảng trời khác.
Lâm Mặc Ca thoải mái nằm trên sofa, vẻ mặt vô tư đếm số chai lọ trước mặt.
Bên trong có đựng một số ngôi sao nhỏ nhiều màu sắc.
Đây đều là Nguyệt Nhỉ tặng cho cô, nói là lúc ở nhà trẻ, cô giáo bảo cô bé làm quà cho mẹ.
Bởi vì hôm qua khó chịu quá, không kịp xem, cho nên mới đem đến công ty.
Bởi vì Nguyệt Nhỉ nói, trong mỗi ngôi sao, đều viết một bí mật nhỏ.
Mẹ nhất định phải tự mình xem mới được, đó là lời mà Nguyệt Nhi muốn nói với mẹ.
Nhìn những ngôi sao nhỏ rực rỡ sắc màu, trong mắt của Lâm Mặc Ca sắp nở hoa luôn rồi.
Tâm can bảo bối Nguyệt Nhi của cô, không biết có bí mật gì muốn nói với cô?
Có phải là muốn có một bộ váy xinh đẹp nào không?
Hay là lại thích lớp trưởng ở lớp bên cạnh rồi?
Nếu không thì, chính là lại bắt nạt Tiểu Minh rồi?
Vừa nghĩ đến những bí mật đáng yêu này, cô cảm thấy như mở cờ trong bụng, loại hạnh phúc này, lại làm thế nào có thể nói được trong vài ba câu?
Đứa trẻ tỉnh nghịch Nguyệt Nhi kia, cuối cùng.
là sẽ ngang bướng, hay là trở nên ngoan ngoãn. đây?
Có lẽ tin tức này đối với cô mà nói, càng bất ngờ hơn.
Ừm... Mở từ chiếc bình nào ra trước thì được đây?
Trái tim đang chìm đắm trong hạnh phúc, đến cả việc có người vào cũng không biết.
Đột nhiên, cảm thấy sau lưng truyền đến một hơi thở lạnh lẽo.
Đầu ngón tay hơi run rẩy, chầm chậm quay đầu lại nhìn, vừa hay gặp phải đôi mắt sâu thẳm lạnh tanh kia.
“Tổng... Tổng giám đốc Quyền...”.
Anh ta không phải là đang họp sao? Tốc độ hôm nay cũng hơi nhanh quá vậy.
Cô đang tính thời gian làm này biếng, không ngờ rằng lại bị bắt tại trận.
Nhưng mà người đàn ông này làm sao vậy?
Sắc mặt sao mà kém thế?
Không phải là bị cô làm cho tức giận chứ?
Nếu như cô có thể có bản lĩnh lớn như thế thì tốt rồi.
Nhìn những chai lọ trên mặt bàn, Quyền Giản Li cau chặt mày lại, nộ khí bắt đầu bốc lên.
Người phụ nữ đáng chết này, hại anh thảm như vậy, cô ta thì hay rồi, trốn ở đây làm. biếng!
Còn có những chiếc bình kia nữa, là chuyện như thế nào.
“Ai cho cô đem những thứ rác rưởi này vào trong phòng làm việc”
Vừa mở miệng, đã là những lời lẽ vô cùng cay nghiệt
Rầm!
Lâm Mặc Ca cũng tức giận, đây hẳn là món quà mà Nguyệt Nhỉ bảo bối tặng cho cô, làm sao lại thành rác rồi!
““Khụ khụ... Không có liên quan gì đến anh!”
Nói rồi, mau chóng đựng những chiếc bình này vào trong túi.
Ai biết được người đàn ông này liệu có đột nhiên phát điên, vứt hết bảo bối của cô đi không.
Nhưng mà, không hề.
Quyền Giản Ly lúc này đang quản quại trên mặt đất, đau khổ giống như là chết vậy.
“Trên trán không biết chảy ra biết bao mồ hôi lạnh, sắc mặt sạm lại khiến người ta thấy sợ.
“Lâm Mặc Ca... giúp tôi gọi... gọi... Nhạc Dũng,
“Hả?”
Giọng nói của anh ta quá yếu ớt, Lâm Mặc Ca không nghe rõ.
Quay đầu lại xem, sợ hãi nhảy dựng lên.
Người đàn ông này trúng kịch độc rồi sao? Người trên tivi, sau khi uống Hạc Đỉnh Hồng bộ dạng chính là như thế này, toàn thân co quắp, máu chảy ra từ thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng), cuối cùng nôn ra máu và chết.
Đương nhiên, người đàn ông này chỉ toàn thân co quắp mà thôi, nhưng trông cũng rất dọa người có được không.
Bị phản ứng ngốc nghếch của người phụ nữ này làm cho tức muốn chết, nhưng mà bây giờ, cũng không có tinh thần tính toán với cô nữc
Giơ tay lên một cách khó khăn, chỉ về phía bàn làm việc, cắn răng, “Điện thoại..gọi Nhạc Dũng lên đây...”
Chỉ là một câu nói, gần như đã dùng toàn bộ sức lực.
Đáng chết, rốt cuộc là chuyện gì vậy.
Co thắt dạ dày lại nghiêm trọng đến thế này!
Ý thức càng lúc càng mơ hồ, trước lúc hôn mê, đường như nghe thấy tiếng gọi thoại của người phụ nữ kia, thấp thoáng, còn có cả tiếng, khóc.
Ngày xuống trăng lên, sắc trời tối lại.
Cao ốc Quyền thị rơi chìm vào trong bóng tối.
Chỉ có vài ánh đèn mịt mờ, mờ nhạt không rõ ràng.
“Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng, vẫn còn sáng đèn.
“Ngài Li, anh vẫn là nghỉ ngơi một chút đi.
Nhạc Dũng đỡ Quyền Giản Lỉ ngồi dậy, vẻ mặt lolắng.
“Không sao, bác sĩ nói thế nào?”
Sắc mặt của Quyền Giản Li đỡ hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng mà vẫn là rất tiểu tụy hốc hác.
“Còn không phải là lao lực quá độ sao, lại cộng thêm uống rượu lúc đói bụng, mới dẫn đến co thất dạ dày.”
Nhạc Dũng lớn tiếng nói: “Ngài Li, không phải là tôi nói, anh sau này vẫn là ít đến chỗ cậu hai bên kia thì tốt hơn, đừng có dày vò cơ thể của. mình nữa...”
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của anh ta, quyền Giản Lỉ thản nhiên cười.
“Ừm, tôi tự biết chừng mực.”
Nhạc Dũng đi theo anh mười mấy năm, cũng. là người mà anh ta tin tưởng nhất.
Dĩ nhiên biết rằng, Nhạc Dũng là vì tốt cho. anh.
Nhưng mà, cơ thể anh, không phải là b‹ đến chỗ Mạc Dịch Vân kia, mới bị kiệt sức.
Đi đến quán bar, chỉ là muốn uống rượu thôi.
Mà uống rượu, là muốn say.
Bởi vì say, có thể không cần nghĩ gì cả...
"Ngài Li... Thư kí Lâm, cô ấy..."
Nhạc Dũng chần chừ một chút, ánh mắt nhìn liếc ra bên ngoài, rồi mới mở miệng nói.
“Lúc vừa nãy tôi lên đây, cô ấy cũng ngất xìu, bác sĩ nói là bởi vì bị sốt, lại cộng thêm anh bị ngất đi, khiến cô ấy bị sợ..”.
“Cô ta cũng bị ngất rồi?”
Lông mày của Quyền Giản Lỉ cau lại, trong, mắt lóe qua vẻ lo lắng khó nhận thấp.
“Vâng, đã truyền nước biển rồi, cũng hạ sốt rồi. Vừa tỉnh lại một lúc,lại ngủ rồi... Hay là, tôi đưa cô ấy về nhà trước?"
Bất kể nói thế nào, cô cũng là bởi vì chuyện của ngài Li nên mới ngất xỉu.
Cho nên Nhạc Dũng cảm thấy, anh ta nên. chăm sóc một chút.
Không thể nào để một cô gái còn đang bị sốt, giữa đêm khuya một mình gọi xe về nhà chứ?
Đây quả thực không phải là việc mà đại trượng phu nên làm.
Đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ, vừa nhìn đã thấy người cuộn tròn ngủ say trên ghế sofa kia.
Đã hạ sốt, hai má cũng đã hơi hồng hào trở lại, giống như một bông hoa anh đào mềm mại vậy.
Lông mi vừa đài vừa cong khẽ động đậy, dường như là ngủ không yên giấc.
Dáng vẻ cuộn tròn trên sofa, giống như một chú mèo nhỏ uể oi.
Trong lòng, bỗng nhiên rung động một cách kìlạ.
“Ngài Li...”.
Nhạc Dũng vừa mới mở miệng, đã bị anh cản lại.
Đi qua đó, cúi người, bế ngang cô lên, đáng vẻ cẩn thận đè dặt, sợ sẽ làm cô thức giấc.
Sau đó bế cô đi thẳng vào trong phòng, nghỉ.
Nhạc Dũng đi theo phía sau nhìn, không đám. lên tiếng,
Dáng vẻ dịu đàng thế này của ngài Li, anh ta vân là chưa nhìn thấy bao giờ.
Cho dù là đối với cô Bạch, cũng chưa từng thấy tỉ mỉ đến thế.
Ngài Li liệu không phải là bị mơ ngủ rồi chứ?
Hay là bởi vì bị bệnh, đầu óc có vấn để rồi?
Tuy rằng trong lòng có rất nhiều nghỉ hoặc, nhưng không dám hỏi một câu nào, lặng lẽ đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc, lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Yên tĩnh đến nỗi, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook